Pages

Thứ Hai, 28 tháng 2, 2011

Nhà cầm quyền Việt Nam tiếp tục chà đạp quyền con người, quyền tự do tôn giáo

8 giờ sáng ngày 25/2/2011,

Tôi định đến quán café ở gần nhà nên không mang gì theo người, trong túi chỉ có vài chục ngàn đồng. Vừa mở cửa sắt bước ra ngoài thì thấy trước nhà đã có sẳn một đám đông đứng lố nhố. Tôi đếm được 6 người là cán bộ an ninh CA TPHCM (PA35), trong đó có 2 người tôi biết tên là Nguyễn Minh Thắng và Trương Văn Hổ, còn 4 người cũng quen mặt nhưng không biết tên gì. Bọn chúng đã nhiều lần tham gia cùng đồng bọn xông vào nơi ở của tôi bắt cóc, cướp đoạt tài sản của tôi. Có thêm CSKV Nguyễn Văn Riết mặc đồ cảnh sát và 2 người mặc đồng phục dân phòng.

Nguyễn Văn Riết cầm cái giấy mời đưa cho tôi nói: “Công an phường mời chị đến cơ quan làm việc ngay bây giờ”. Tôi nhìn nội dung giấy thấy ghi: “Làm việc về vấn đề lưu trú”. Tôi nói: “Mời thì đưa giấy đây. Tôi đi uống café, ăn sáng đã. Rồi tôi sắp xếp công việc xong tôi sẽ đến. Còn cái kiểu mới sáng sớm dí cái giấy vào mặt người ta bắt đi liền thì tôi không chấp nhận kiểu mời lưu manh, mất dạy ấy”. Nguyễn Văn Riết còn đang đứng chần ngần chưa biết ứng phó thế nào với tôi thì một thằng mặc thường phục già khoảng hơn 50 tuổi ra lệnh cho Riết đi về, rồi hắn kêu bọn đàn em và 2 dân phòng chộp tay tôi lôi đi. Tôi kêu to lên cho hàng xóm và người đi đường biết bọn chúng bắt người trái pháp luật: “Tao phạm tội gì thì tụi bây cứ đem lệnh bắt tới đây mà bắt tao, lập biên bản, mời chủ nhà, hàng xóm chứng kiến công khai. Đừng có giở trò lưu manh, bắt cóc, xã hội đen. Bà con cô bác nhìn mặt mấy thằng này, chúng nó xưng nó là công an, mà chúng hành xử lưu manh côn đồ với tôi, chúng ỷ đông bắt tôi trái pháp luật. Bọn bây là quân súc sinh chớ công an nhân dân gì”.

Một tên thấy lôi kéo tôi như vậy thì người đi đường xúm vào xem càng đông nên chúng gọi điện cho một xe 4 bánh màu đen (trên có gắn đèn xanh vàng đỏ 3 màu, người dân ở đây kêu là xe 113) đến rồi xúm nhau lôi tôi lên xe nhét vào cái chổ để chân giữa 2 hàng ghế trước-sau để tôi không ngồi dậy được. Chúng ra lệnh 1 dân phòng béo mập tên Hùng leo lên xe ngồi đè tôi xuống cái kẹt đó rồi xe chạy về trụ sở CAP8 (quận 3, đường Huỳnh Tịnh Của). Đôi dép tôi đang mang trong chân bị chúng lôi kéo đứt quai, không sử dụng được nữa.

Bọn chúng mở cửa xe xúm nhau lôi sểnh tôi ném vào một căn phòng ở lầu 1. Tôi đứng dậy đi ra ngoài thì chúng xô tôi trở vào. Tôi hỏi: “Chúng mày bắt tao đến đây để làm gì?” thì không thằng nào trả lời. Tôi nhìn xuống sân, thấy Nguyễn Văn Riết đang ngồi “múa mỏ” với 2 công an phường khác. Tôi bèn gọi to: “Ê, Nguyễn Văn Riết. Mày nói mời tao về phường để làm việc về lưu trú thì bây giờ tao ở đây rồi nè. Sao không làm việc? Mày lên đây làm việc cho tao coi”. Nguyễn Văn Riết vội vàng đứng dậy bỏ chạy. Tôi nói với theo: “Thằng Riết mày nhớ nghe! Mày bỏ chạy thì từ đây về sau đừng có mở miệng nói “làm diệc làm cò” gì với tao nữa nghe. Mày nhớ tránh cái mặt tao luôn nghe. Tao mà thấy mày ở bất cứ đâu ngoài đường là tao níu áo mày đó”.

Đám an ninh mặc thường phục tôi xô trở vô trong phòng. Thằng Nguyễn Minh Thắng làm bộ giả lả: “Trên blog chị có nhiều bài viết về nấu ăn thấy ngon quá, bữa nào phải học nấu theo mới được”. Tôi nói: “Học làm gì. Mấy món đó để cho thường dân ăn, mày đâu có ăn được. Tụi mày ăn bã thằng sếp tụi mày là đủ rồi”.

Chúng nó ngồi vây quanh thì tôi cũng leo lên cái bàn lớn giữa phòng ngồi “mở máy volume cực đại” phát chương trình “giáo dục công dân” cho chúng nó nghe.

- Tổ cha chúng mày, đồ cái quân lưu manh, bất nhân bất hiếu bất nghĩa. Cả lũ chúng mày từ trên xuống dưới, từ những thằng tay sai ở đây cho tới những thằng sếp ra lệnh cho chúng mày. Cả bộ máy nhà nước cộng sản ăn cướp lưu manh. Tao có giành trâu cướp ruộng, giựt vợ giựt chồng của chúng mày không mà chúng mày bắt cóc tao vô đây? Tao phạm tội gì mà chúng bây lôi tao vô đây. Cái bộ máy nhà nước cộng sản ăn cướp này nó đã ăn cướp mà nó còn muốn bịt miệng nạn nhân, một lũ buôn dân bán nước, với Tàu thì bợ đít bưng bô, với dân thì hung hăng đàn áp. Nhà nước gì chúng mày, một đám súc sinh không có tính người, một lũ sâu bọ côn trùng đội lốt người. Chúng mày ỷ số đông hành hung, ra oai với tao. Một đám cả chục thằng đàn ông già có trẻ có, mập có ốm có, xúm vô đàn áp một mình tao. Sao không kéo nhau ra mà đánh Tàu giành lại biên giới, hải đảo đi. Chúng mày làm được chuyện đó thì nhân dân sẽ khen chúng mày, mang ơn chúng mày. Còn chúng mày đàn ông sức dài vai rộng, đàn áp 1 mình tao là đàn bà tay không tấc sắt thì nhục nhã cả những thằng con nào để ra cái lũ đê tiện chúng mày, nhục nhã cả tổ tiên dòng họ chúng mày, nhục nhã cả con cháu chúng mày. Chúng mày có dám ra đường khoe: ngày hôm nay, tao- họ tên gì đó, cùng với những thằng tên gì tên gì, đã cùng nhau lôi được con mẹ Tạ Phong Tần vô công an phường nhốt để nghe nó đào bới xới đâm cả tổ tiên dòng họ, chết rồi cũng không yên thân.

Chúng mày thấy không? Cái nhà nước cộng sản đê tiện này, nó nói Trung Quốc nước lớn nên phải sợ, phải nhường. Việt Nam này mấy ngàn năm có bao giờ lớn hơn TQ đâu, vậy mà không mất đất, còn bây giờ, vô tay chúng nó thì mất đất, mất biển. Lào, Thái Lan, Campuchia có lớn hơn Việt Nam không? Hồi xưa, từ đời Nguyễn Gia Long, Lào, Thái Lan, Campuchia đều phải triều cống cho Việt Nam. Còn bây giờ, nhà nước cộng sản Việt Nam triều cống lại cho Campuchia. Điện người Việt không đủ mà xài, phải mua điện giá cao cho TQ, chúng nó đem triều cống điện cho Campuchia, để Campuchia bắt người Khmer Việt trốn qua Canpuchia trả về cho nó bỏ tù, chớ người Việt trong nước được lợi lộc gì. Bày đặt nói bán, bán bao nhiêu tiền, không ai biết hết. Con trong nhà đói không có cơm ăn, cha mẹ đem gạo cho hàng xóm. Nói chuyện ngược ngạo kiểu chúng nó chỉ có chó nghe chớ ai nghe.

Một chế độ mà sợ anh gặp em, sợ vợ gặp chồng, sợ bạn bè gặp nhau, sợ giáo dân gặp linh mục, sợ đám ma, sợ đám cưới, thấy chổ nào người ta tụ tập hơi nhiều người một chút cũng sợ, nhìn quanh thấy dân người nào cũng đáng sợ, thì cái chế độ cộng sản này nó đến hồi mạt vận, đến hồi sụp đổ rồi.

Lào, Thái Lan muốn xây cái đập chắn sông Mekông đó. Đập xây xong thì đồng bằng sông Cửu Long chết, vựa lúa lớn nhất Việt Nam chết, người dân Việt Nam đói chết. Cái tập đoàn tội ác cộng sản Việt Nam đó không thằng nào dám mạnh dạn nói một tiếng là “không được xây” mà chỉ dám lí nhí “tạm hoãn”. “Tạm hoãn” là sao? Năm nay không xây, thì năm khác Lào, Thái Lan nó cũng xây. Cho vài người lên báo Việt Nam la làng thì ai nghe? Lào, Thái nó có đọc báo tiếng Việt đâu. Lúc nào cũng vỗ ngực xưng “đại diện nhân dân” mà không biết bảo vệ quyền lợi dân, với dân thì ra oai đàn áp. Có thằng nào “đại diện nhân dân” đứng đơn kiện Lào, Thái ra Liên Hiệp Quốc, kiện ra Tòa án quốc tế chưa hay là lo tham nhũng, lo bốc hốt vơ vét cho nhiều rồi chạy trốn?

Sợ TQ, sợ Thái, sợ Lào, sợ luôn một đám cướp biển Somalia nữa. Nhà nước ăn cướp ăn cướp của dân, gặp cướp biển thiệt thì sợ. Tụi cướp Somalia đó, nó cướp tàu, nó bắt ngư dân, nó đòi tiền chuộc đủ thứ, nhà nước thì im thin thít như cứt chó, không biết làm gì để cứu dân của mình. Nhục nhã chưa? Tất cả chúng mày từ trên xuống dưới qua bên Hàn Quốc mà liếm đít thằng đô đốc hải quân Hàn Quốc đó để hưởng chút hơi thừa cho bớt hèn đi. Liếm rồi hỏi nó ăn cái gì mà sao nó anh hùng quá, nó thông minh quá, nó đánh tan tác bọn cướp Somalia, rồi bắt chước mà làm theo nó. Hung hăng ra oai với tao thì có ích gì? Ai khen chúng mày!

Chúng mày, nhìn mặt cũng sáng sủa mà sao thiếu đầu óc quá vậy. Về lấy tờ báo mở ra so cái mặt thằng Nghị với mặt tụi bây coi mặt thằng nào sáng hơn? Tao không thèm nịnh chúng mày, chúng mày là cái thá gì mà tao phải nịnh. Chúng mày so đi để thấy, cái mặt nó tối như đêm ba mươi, nhưng nó lãnh đạo chúng mày, nó ngồi trên đầu trên cổ chúng mày, nó chỉ huy chúng mày. Còn thằng kia thì đàn ông mà mặt mỏng quẹt như bánh tráng, giống y đàn bà. “Con vua thì được làm vua, con sãi ở chùa thì quét lá đa”. Có thấy nhục nhã cho cái thân phận tay sai, công cụ của chúng mày chưa?

Bộ quần áo tụi bây đang mặc, cái nón đang đội trên đầu, đôi giày đang mang dưới chân, điện thoại đang xài, cái xe tụi bây đang đi… đều là tiền của dân. Tụi bây ăn cơm dân, xài đồ của dân, mập mạp béo tốt nhờ dân mà không biết bảo vệ dân, quay ra đàn áp dân. Đồ lừa thầy phản bạn, đồ ăn cây táo rào cây sung, đồ bất nhân, bất nghĩa, bất hiếu. Tụi bây còn thua con chó. Nhìn cái gương thằng kia mà sửa mình. Gom góp tiền cho nhiều, xây biệt thự cho sang, ở trong phòng như ông hoàng, mua bảo hiểm cho vợ con cả đống, mà để cho mẹ già ở trong cái nhà tranh vách đất trị giá 2 triệu đồng, tệ hơn nhà tình thương. Cuối cùng không sống được để mà hưởng, con vợ nó đốt chết, cái nút áo người ta cũng cắt lại chớ không theo được món gì. Cất nhà cho mẹ ở đàng hoàng thì con vợ nó đâu có đòi bán nhà được. Bất hiếu nên trời phạt. Chúng mày bất nhân, bất hiếu, bất nghĩa thì cũng chết đốt như nó.

Tôi cứ “phát liên tục”, lúc nào mệt thì ngừng, hết mệt phát tiếp. Chúng nó đi ra khỏi phòng thì tôi đi theo. Chúng nó xúm nhau lôi tôi trở vô. Tôi đập bàn hỏi: “Tao phạm tội gì? Chúng mày bắt tao nhốt trong phòng này để làm gì? Trả lời tao nghe. Không nói được là tao đi ra. Tao đâu phải tù của chúng mày”. Câu này tôi lặp đi lặp lại từ sáng đến chiều hơn một trăm lần nhưng không có thằng nào trả lời. Chúng nó lôi vô thì tôi đi trở ra, tôi giằng co chống cự lại. Một thằng già già, ốm, mặc áo sơ mi sọc dùng tay chém vô cổ tôi. Tôi gào lên: “Thằng súc sinh, mày đánh đi, đánh cho tao chết tại chổ này mày mới giỏi đó. Tao sống từng tuổi này mà còn sợ chúng mày dọa nạt sao. Tao sẳn sàng chết tại chổ này, chết vì súc vật chúng mày, để thức tỉnh lương tâm người dân Việt, để khơi lên ngọn lửa căm hờn để người dân Việt đốt cháy chế độ cộng sản ăn cướp, chế độ cộng sản bất lương, chế độ cộng sản khát máu, chế độ cộng sản thối nát đê hèn của chúng mày. Tương lai chúng mày cũng sẽ như lũ độc tài tham nhũng ở Trung Đông thôi”.

Chúng lôi tôi vô rồi thằng Nguyễn Minh Thắng kéo cái ghế ngồi chặn cửa không cho tôi ra ngoài. Tôi phát tiếp: “Ê! Thằng Thắng. Mày từ sáng đến giờ làm được chuyện gì ích nước lợi dân nói tao nghe coi? Hay là mày chỉ biết vục đầu ăn cho béo mập, rồi hung hăng với tao, bắt cóc tao, lôi kéo tao đến đây để nghe tao rủa xả 3 đời dòng họ nhà mày, mày gục mặt chơi game?”. Thằng Thắng nói: “Bây giờ là giờ nghỉ trưa chớ không phải là giờ làm việc”. Tôi nói: “Tao không cần biết là giờ gì. Mày ăn tiền dân thì mày phải làm việc cho dân, chớ không phải làm việc cho cái lũ cộng sản khủng bố. Mày làm được việc gì cho dân từ sáng đến giờ?”. Nó nói: “Bà nói nhiều quá? Nói ít một chút đi”. “Tao nói nhiều mà còn chưa thủng lỗ tai trâu của mày nữa. Phải nói nhiều chớ, có tiền của tao trong đó mà sao tao lại không nói. Tao xài điện, xài nước, xài điện thoại, xài internet tao đều phải đóng thuế. Tao mua sắm cái giống chó gì tao cũng phải thuế cho chúng mày thì tao có quyền nói”.

Một thằng khác ngồi trên cái ghế ngoài cửa phòng ngủ gục. Tôi la to lên: “Ê! Thằng đó, không được ngủ mày. Mày phải nghe tao nói chớ không được ngủ”. Nó dụi mắt, ngồi ngay lại nhìn tôi. Tôi nói: “Người ta làm việc 8 giờ 1 ngày, hết việc về nhà, nghỉ ngơi, ăn uống, vui chơi đàng hoàng. Mày lãnh một tháng vài triệu bạc, mà chúng nó bóc lột đến tận xương tủy mày. Chúng coi mày như cái máy, chúng muốn nhất nút bắt mày làm việc lúc nào là nhấn, bất kể giờ giấc. Người ta trưa nằm giường thoải mái ngáy pho pho, mày ngồi đây gật gù ngủ gục. Mày không làm cái chân tay sai chó chết này thì giờ này mày cũng nằm giường ngủ thoải mái như thiên hạ rồi”. Nó chỉ nhe răng cười cười.

Tôi lại gào lên:

“Tao tội gì mà chúng mày bắt tao nhốt vào cái phòng này? Đây là cái ổ trộm cướp, cái ổ xã hội đen, cái ổ chứa những quân súc sinh, lưu manh, côn đồ. Công an nhân dân gì, đội lốt nhân dân chớ nhân dân cái gì. Chúng mày lột cái bảng công an nhân dân xuống, thay cái bảng khác ghi “ổ trộm cướp lưu manh phường 8 quận 3” thì mới đúng. Ăn cơm của dân xong rồi quẹt mỏ như gà. Vừa phản phúc, vừa ngu xuẩn. Công an nhân dân mà “chỉ biết còn đảng còn mình” là sao. Cái đảng cướp này nó bị nhân dân đập chết thì chúng mày cũng chết theo luôn à? Ăn cơm trắng cá tươi hay ăn gì mà ngu dữ vậy? Vậy mà dám treo cái pa-nô đó lên ngay trụ sở Bộ công an nữa chứ, chẳng khác nào tự tát vào mặt mình”.

“Con người ta, có tài năng, có nghề nghiệp chính đáng. Được tặng bằng khen, giải thưởng, huy chương này nọ thì người ta đầu ngẩng cao, ngực ưỡn lên, giày nện côm cốp mà đi lên nhận giải thưởng. Rồi chụp hình, rồi đăng báo, rồi cha mẹ vác hình đi khoe bà con lối xóm, làm mở mày mở mặt ông bà tổ tiên. Còn tụi mày, có thằng nào được cái vinh dự làm cha mẹ hãnh diện chưa? Hay là phải dấm dúi lén lút? Tụi mày là một lũ ngu, bán thân đổi mấy đồng xu làm tay sai cho cho một lũ tham nhũng độc tài. Có khen thưởng gì thì tụi sếp nó lãnh hết, quy định phần trăm mà, tụi mày lính láp làm gì có đến lượt tụi mày. Tụi mày có công gì thì chúng nó cũng có “công chỉ đạo” của chúng nó hớt hết rồi. Bữa nay, mấy thằng mày về viết cái bảng thành tích nội dung là: ngày này tháng này, tôi đã cùng với thằng A, thằng B, thằng C… rất nhiều thằng đã lập được thành tích xuất sắc là lôi cổ được con mẹ Tạ Phong Tần đến cái ổ trộm cướp phường 8 quận 3 ngồi cắm mặt nghe con mẹ đó nó lôi cả dòng họ tổ tiên ra đào bới, rủa xả. Rồi chúng nó sẽ quẳng cho vài trăm ngàn bạc rách cho chúng mày”.

Có một thằng mặc áo sơ mi trắng, quần đen, khoảng 50 tuổi, ốm, mặt choắt, da ngăm, nói giọng trọ trẹ lết lên lầu nhìn tôi chòng chọc. Thằng này nó nói: “Bà không nói cũng đâu ai bảo bà câm. Sao nói nhiều quá”. Tôi quát nó: “Mày không muốn nghe thì đi chỗ khác. Mày không lết lên đây cũng đâu có ai nói mày què mà mày phải ráng lết lên. Tao cứ nói, mày làm gì được tao hả thằng súc sinh. Tao không cần biết mày là thằng nào, nhưng mày là thung dung leo lên được cái lầu này như là nhà của mày thì mày cũng là đồng bọn với quân súc sinh trộm cướp ở đây, mày xứng đáng để tao rủa xả mày. Mày có vơ vét cho nhiều, tham nhũng cho lắm, ăn nhiều thiệt nhiều nhưng sán lãi nó cũng ăn hết, nên mày mới ốm nhách các xác như con mắm, mặt mày như 2 ngón tay chéo mà chưa biết thân”. Tên áo trắng xách mặt chạy mất.

Tôi lại đi ra khỏi phòng. Cả bọn chúng xúm vào lôi lại. Tôi chống lại, thằng già già mắt ốc nhồi quát tôi: “Đi vào”. Tôi trợn mắt quát nó lại: “Mày là cái thá gì mà ra lệnh cho tao. Việc gì tao phải nghe lời mày”. Nó nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. Tôi cũng quắc mắt lại: “Sao? Mày muốn đánh tao à? Hay muốn giết tao? Mày cứ làm thử xem. Tao chờ mày làm đó”. Thằng này và thằng Nguyễn Minh Thắng hùng hổ xách tay tôi lôi vào, tôi kháng cự lại, thằng Thắng đánh tôi vào lưng, vào ngực và nó chộp sợi chuỗi đá tràng hạt Mân Côi màu đen (có ảnh Đức Mẹ và thánh giá) ném đi. Tôi gào lên réo tên Nguyễn Minh Thắng và cha mẹ, dòng họ Nguyễn Minh Thắng mà nguyền rủa. Thằng Thắng bỏ đi. Thằng Phúc thấy vậy nó đi tìm quanh được sợ tràng hạt bị đứt đưa cho tôi. Thằng này mới tới thay ca buổi chiều. Nó hỏi tôi sao không mang dép. Tôi nói: “Đồng bọn của mày làm đứt dép của tao, sao mang được. Nhưng tao sẽ đem về, không bỏ đâu, cái tràng hạt này cũng vậy. Đây là bằng chứng tội ác của chúng mày”.

Đến hơn 5 giờ chiều. Thằng Phúc nói để nó chở tôi về nhà. Tôi trả lời: “Không cần. Tao có chân tao tự về”. Tôi xách dép, đi chân không ra ngoài. Đến cổng công an phường 8, tôi dừng lại gào lên cho cả khu phố biết bọn súc sinh trong đó bắt cóc tôi đến giờ đó mới thả ra. Tôi dùng tay đập thình thình vào tấm bảng “Công an phường…” treo ngoài cột cổng: “Quân súc sinh chúng mày lột cái bảng này xuống đi nghe. Thay cái bảng khác ghi là “ổ trộm cướp phường 8 quận 3”. Tụi bây mà công an cái gì, tụi bây là quân súc sinh, lưu manh, côn đồ, bắt cóc, tống tiền, ăn cướp”.

Trong sân có 1 công an phường đeo hàm Trung úy ngồi cười cầu tài. Hắn nói: “Tôi có biết gì đâu”.

Tôi đi bộ về nhà.

Ngày 26/2/2011

Cả ngày thứ 7, tôi bị khan tiếng, đau cổ họng. Một người quen báo cho tôi biết là một đám chừng mười mấy tên có đủ quân chủng lẫn thường phục đang bâu xung quanh nhà tôi như ruồi bâu đít trâu. Mà trong nhà lại không có sẳn loa với micro nên tôi không chỉa ra để giảng bài “giáo dục công dân” cho lũ ruồi ấy được nên thôi không đi ra ngoài.

Ngày 27/2/2011

Như thường lệ, chủ nhật nào cũng vậy, khoảng 8 giờ kém 15 phút là tôi đi lễ ở nhà thờ Kỳ Đồng. Một người quan lại báo cho tôi biết là trước nhà tôi có 1 xe 113, 6 người mặc thường phục đi xe máy, 3 người mặc đồ cảnh sát, 4 người mặc đồ dân phòng với đầy đủ các loại dùi cui sẳn sàng chờ tôi. Trong số này chỉ có 1 đứa tôi biết tên là Trương Văn Hổ, những đứa còn lại biết mặt vì chúng nhiều lần xông vào nhà bắt cóc và cướp tài sản của tôi. Các tên mặc thường phục này đều là tụi PA35.

Hôm nay, tôi mặc một bộ áo dài màu xanh biển đính cườm, kim tuyến lóng lánh. Tôi vừa kéo cửa sắt lên đi ra thì cả bọn chúng xô vào nói: “Không được đi. Không được đi”. Tôi nói to lên: “Tôi ở đây gần 2 năm nay, sáng chủ nhật nào tôi cũng đi lễ nhà thờ cả khu phố này biết. Đi đâu là quyền tự do của tôi. Bà con xem cái nhà nước cộng sản súc sinh côn đồ này nó cho một đám công an ngăn chặn không cho tôi đi lễ. Cái nhà nước cộng sản hèn nhát này nó cản trở quyền tự do tôn giáo, quyền tự do đi lại của công dân đây nè”. Bọn chúng xúm vào lôi kéo tôi. Tôi tiếp tục gào to hơn, hàng xóm và người đi đường dừng lại xem. Bọn chúng vội vàng nhét tôi lên xe chở về công an phường 8. Đến nơi, chúng lôi tôi ra khỏi xe rồi 4 tên, mỗi tên nắm 1 tay, 1 chân tôi khiêng lên lầu 1, tống tôi vào căn phòng hôm trước.

Tôi bị đứt hết nút áo cổ, quần áo xốc xếch, dơ dáy. Bọn an ninh mặc thường phục vây quanh tôi. Tôi nói: “Hôm nay tao vui vẻ, không đào ông bới cha tụi mày ra chửi nữa. Tụi mày có biết tại sao tao vui không?”. Ba bốn thằng vội xúm quanh hỏi: “Sao vậy? Sao vậy?”. Tôi nói: “Vì tao nghe có nhiều lời kêu gọi biểu tình của những nhân vật mới tinh xuất hiện, điều đó chứng tỏ có sự thay đổi nhận thức, hành động của đông đảo người dân bình thường ở phương diện rộng. Binh pháp có câu: “Xuất kỳ bất ý, công kỳ vô bị”. Bác sĩ Nguyễn Đan Quế kêu gọi, quá cũ. Cha Nguyễn Văn Lý kêu gọi, cũng cũ xì luôn. Tạ Phong Tần mà có kêu gọi thì cũng cũ mèm. Cái lực lượng mới vô danh vô ảnh đông đảo bất thình lình xuất hiện, mai hiện chỗ này, mốt hiện chỗ kia nó mới là nỗi khiếp đảm, sự hãi hùng của cái chế độ ăn cướp lưu manh này”.

Chúng nó thấy tôi không chửi nên xúm nhau xum xoe “chị chị em em” rối rít. Một thằng nói: “Móng tay chị nhọn quá. Hôm nay chị gây thương tích cho hơi bị nhiều người”. Tôi nói: “Móng tay tao ăn thua gì. Người ta còn dán thêm móng tay giả nữa kìa”. Một thằng khác lại nói: “Móng dán yếu lắm”. “Nó dán bằng keo dán sắt, dán móng dầy và nhọn. Mày nói yếu thì lần sau tao dán, mày có muốn thử không?”. Nó nói: “Trời ơi, thôi đi, còn hẹn lần sau nữa”. Chúng bèn nhân cơ hội “kể khổ” với tôi rằng chúng chẳng qua thực hiện lệnh này kia kia nọ, chớ chúng không muốn làm, mà tôi thì quậy bọn chúng dữ quá, làm bọn chúng khổ sở hết sức, v.v… và v.v…

Tôi bèn ngồi “bình luận” thời sự cho bọn nó nghe. “Bình luận thời sự” cũng không khác mấy bài “giáo dục” công dân ở trên, nhưng tôi không nói động gì đến cá nhân, gia đình chúng nó cả. Tôi nói cho chúng nó nghe những vụ án bất công, những kiểu phá hoại công trình di tích lịch sử của đám dốt ham làm quan…

Ba thằng trẻ trẻ ngồi xung quanh cũng “ý kiến ý cò” xôm tụ lắm.

Thằng an ninh già già mắt ốc nhồi chen vào. Tôi đang chửi nhà nước ăn cướp thì thằng này nhảy dựng lên nói: “Chị nói nhà nước ăn cướp là chị vu cáo”. Tôi nổi nóng lên xô ghế đứng dậy chỉ vào mặt hắn: “Tao cứ nói cái nhà nước này ăn cướp đó, mày làm gi được tao? Mày và đồng bọn của mày có vào nhà tao cướp máy tính của tao không? Có cướp máy chụp hình của tao không? Có cướp 2.700 USD của tao không? Có cướp giấy tờ của tao không? Không phải tao nói ở đây lần đầu, mà tao nói nhiều lần trên mạng nữa. Biết điều đem tài sản trả tao, xin lỗi tao thì tao không nói, còn ăn cướp của tao thì tao nói”. Hắn nói: “Cái đó người ta giữ chớ sao nói ăn cướp”. Tôi chỉ vào mặt hắn thét lên: “Ai cho phép mày giữ, tao có gởi cho chúng mày đâu mà chúng mày giữ, luật pháp nào cho phép mày xông vào nhà người dân lấy tài sản rồi nói là giữ. Cái thân mày là thằng ăn cướp thì khi tao chửi ăn cướp mày liệu hồn câm cái miệng mày lại. Mày ăn cướp rồi còn dám nói tao vu cáo hả? Cái quân vừa ăn cướp vừa la làng. Tao chọi cái chai này vô đầu mày chết mẹ mày bây giờ” (Tay tôi cầm cái nước tinh khiết giơ lên cao). Mấy đứa kia vội vàng nắm tay tôi lại, kéo tôi ngồi xuống năn nỉ tôi: “Thôi thôi, chị đừng nóng quá”.

Hôm nay, “đài” phát âm thanh không được to lắm nên “đài” trèo lên bàn nằm ngủ một giấc đến chiều.

7 giờ, chúng lần lần đi hết, để một mình thằng Phúc ở lại. 7 giờ 30 phút, thằng Phúc nói: “Để em chở chị về nhà”. Tôi nói: “Mày hôm nay hên đó nghen. Được chở tao về là hãnh diện đó, hỏi coi mấy thằng kia có thằng nào tao đồng ý lên xe nó không. Mày trẻ người non dạ nhất đám đó nên tao tội nghiệp mày”. Thằng Phúc lấy xe máy chở tôi về đến tận cửa nhà.

Tạ Phong Tần

Theo blog Sự Thật và Công Lý

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét