Pages

Chủ Nhật, 1 tháng 5, 2011

Thư trả lời bạn nhân ngày 30/04

Sydney, ngày 30/04/2011

Bạn thân mến,

Mới đó mà đã 36 năm kể từ cái ngày định mệnh 30/04/1975 và những người được sinh ra vào thời điểm này cũng đã đi hết nửa quãng đường đời. Cũng như mọi năm, tôi có thói quen ngồi lục tìm lại ký ức của cái ngày “đổi đời” đó. Hôm nay trong lúc lang thang đi tìm lại ký ức thì tôi tình cờ đọc được lá “Thư ngỏ gửi bạn ở Hải ngoại nhân ngày 30-4”.

Đọc xong bài viết của bạn, tôi có thể tóm gọn ý của bạn trong những keywords (từ khóa) như sau: 30/04 và ngày “Quốc hận”, “Kẻ thua trận”, Lá cờ Vàng ba sọc đỏ, và “công việc phục quốc” (khôi phục chế độ VNCH).

Đúng là ngày 30/04 có rất nhiều người buồn và vui. Niềm vui của kẻ thắng trận là điều đương nhiên, nhưng những “bà mẹ VN anh hùng” chẳng thể nào có niềm vui được, vì những mất mát quá lớn mà không cần thiết.

Buồn thì không chỉ “kẻ thua trận” buồn, mà ngay cả một bộ phận lớn lao cũng rất buồn. Buồn vì xáo trộn xã hội, cuộc sống, khó khăn kinh tế do chính quyền mới gây ra. Đại đa số dân chúng đều khổ đau dưới sự cai trị của chính quyền mới. Đó là chưa kể đến sự trả thù của chế độ mới đối với quân dân, cán chính VNCH và kể cả nhiều thành phần trí thức, kinh tế, các lực lượng trụ cột của xã hội,… Những sai lầm, mà nói đúng hơn là tội ác do Đảng CSVN gây ra từ sau 1975 (tính từ mốc thời gian 1975 thôi nhé) đã đưa đến một cuộc Exodus vĩ đại trong lịch sử nhân loại: cuộc chạy trốn của hàng triệu người Việt Nam, còn được lịch sử biết đến qua cái tên “Boat People” (“Thuyền Nhân”).

Chế độ mới, ngoài say men chiến thắng, họ thấy có nhu cầu phải “cải tạo” tư tưởng mọi thành phần dưới cái tên mỹ miều “Học tập cải tạo”. Trại Cải Tạo mọc lên khắp nơi để phục vụ nhu cầu này, trong khi nhu cầu thực sự là xây dựng kinh tế, xây dựng lại đổ nát hoang tàn sau chiến tranh lại không được nhà nước CS quan tâm đến.

Tiếp theo sau đó là 2 cuộc chiến biên giới với những người anh em “môi hở răng lạnh”. Là do ai gây nên? Trung Quốc, Khmer Đỏ ư? Thế thì mối giao hảo, chính sách ngoại giao của những “Đỉnh cao trí tuệ” ở đâu mà lại để nhân dân VN phải gánh chịu những hậu quả của những chính sách ngoại giao quái đản đó.

Nói về lá cờ Vàng, thì đó là lá cờ đã có từ lâu, trước lá cờ đỏ sao Vàng, và đã song hành trong lịch sử VN. Các chế độ VN hoặc miềnNamtự do đã sử dụng lá cờ Vàng. Các chế độ sử dụng lá cờ Vàng không phải là những chế độ độc tài trị kiểu cộng sản. Mỗi chính phủ, cá nhân dưới các chế độ đó cũng có những con người hành xử kém cỏi, xấu xa, nhưng biểu tượng của lá cờ Vàng vẫn không thay đổi: biểu tượng của Tự do. Đó chính là tại sao sau 36 năm ở hải ngoại, người Việt Nam tỵ nạn cộng sản vẫn sử dụng lá cờ Vàng làm biểu tượng (tôi xin nhấn mạnh hai chữ “biểu tượng”).

Đã là “biểu tượng” thì chỉ có tính thời gian chứ không bao giờ có tính bất di bất dịch.

Quốc kỳ có thể thay đổi theo thời gian, triều đại, nhưng tổ quốc, đất nước VN là bất di bất dịch. Vì thế, nói rằng “ khôi phục chế độ VNCH” hay là áp chế việc sử dụng lá cờ Vàng thì chỉ là điều đặt để, nói cho được của ai đó, chứ không thể là của một tập thể được.

Nhắc đến danh từ này làm chúng ta liên tưởng đến những cuộc nổi dậy khi xưa dưới danh nghĩa “phò Trần diệt Hồ” hoặc “phò Lê diệt Trịnh” ở nước ta hay xa hơn ở bên Tàu thì có “phản Thanh phục Minh”.

Quốc Kỳ & quốc ca là phải do nhân dân quyết định thông qua một cuộc trưng cầu dân ý. Ở miềnNamđã làm điều này. Trong khi đó ở miền Bắc nhà cầm quyền CSVN đã cho áp dụng quốc ca (“Tiến quân ca”) và quốc kỳ (lá cờ đỏ) mà không hề thông qua hình thức trưng cầu dân ý. Hơn nữa, lá cờ đỏ sao vàng chỉ là Đảng Kỳ, chứ không phải là quốc kỳ. Việc áp đặt Đảng Kỳ làm Quốc Kỳ là một việc xem thường người dân.

Cái tự do mà người dân miềnNamhưởng được trong vài chục năm của thời chiến tranh, vẫn hơn xa những gì mà người dân VN có được dưới chế độ CHXHCNVN trong đầu thế kỷ 21 này. Những cuộc biểu tình, hay xáo trộn xã hội nào đó, thật ra là chuyện bình thường trong một xã hội, nhưng lại xảy ra trong thời chiến là điều không hay, gây nhiều khó khăn cho chính quyền, tạo thuận lợi cho đối phương (VC) gây rối thêm. Chính quyền miền Nam không đến nỗi “bất tài” không trị được những thành phần biểu tình hay quấy rối của VC, nhưng có nhiều trường hợp họ bi trói tay bởi nhiều luật lệ quốc tế, rồi dư luận và báo chí trong & ngoài nước. Họ vẫn có thể áp dụng những chính sách tàn bạo của cộng sản, để triệt tiêu mọi mầm mống chống đối, phản biện,… Giả sử nếu họ đã hành xử độc đoán, tàn bạo như cộng sản ở miền Bắc thì chẳng thể nào có được làng báo tự do ở miền Nam, những nhạc sĩ tài ba như Phạm Duy, Trịnh Công Sơn,… và những người như bà Ngô Bá Thành, Dương Quỳnh Hoa, Nguyễn Thị Định, Nguyễn Hữu Thọ,… đã chẳng có cơ hội “làm cách mạng” trên mảnh đất miền Nam được.

Nói đến cái “phản xạ có điều kiện” của người dân trong nước về lãnh tụ Hồ Chí Minh thì chẳng qua đó là kết quả của chính cái thông tin độc quyền hàng chục năm nay của hệ thống báo chí nhà nước, thần tượng hóa Hồ Chí Minh, ra rả những luận điệu cũ rích, dối trá, lập đi lập lại. Bạn hoặc bất cứ người dân nào trong nước, nếu có thể “vượt tường lửa” đều có thể cập nhật những thông tin “trái chiều” về nhân vật này. Bạn không cần phải đọc, lắng nghe những ý kiến trên các diễn đàn mà bạn chỉ cần tìm hiểu, các thông tin trái chiều, ngoài luồng về Hồ Chí Minh để có thể tự rút ra cho mình một kết luận về nhân vật này.

Thần tượng hóa lãnh tụ hầu như chỉ xảy ra ở các nước cộng sản, đặc biệt là ở các nước cộng sản Á Châu như Trung Quốc, Việt Nam, Bắc Hàn. Ở những quốc gia này, các lãnh tụ được tô vẽ, sùng bái đến mức thần thánh, không ai có thể đụng đến được. Đó cũng là cách mà các chính quyền độc tài cộng sản này, cũng như CSVN sử dụng hình ảnh lãnh tụ được thần tượng hóa để mỵ dân và trị dân và cũng là cái phao để chế độ bám lấy, để chống đỡ cho hình ảnh một đảng cộng sản thối nát, độc tài tham nhũng, ứp hiếp dân lành. Ngày nào cái phao thần tượng này không còn nữa, thì ĐCSVN cũng mất đi một trong những chỗ dựa tinh thần trong việc củng cố quyền lực chuyên chính vô sản. Do đó, việc hạ bệ thần tượng của chế độ CSVN cũng là một trong nhiều phương cách để xóa bỏ độc tài đảng trị. Hạ bệ ở đây không phải là chửi bới vô văn hóa, hay là đốt hình, đốt giấy mà là phải trưng ra được các chứng cứ thật về con người Hồ Chí Minh qua những khảo cứu, điều tra, chẳng hạn như những chứng cứ thu nhặt được và được đúc kết trong cuốn DVD “Sự thật về Hồ Chí Minh” http://www.youtube.com/v/eM3sM4n5UKM

Bạn thân mến,

Người vui vì ngày 30/04 thì quá ít so với cái tập thể BUỒN, vì sự mất mát quá lớn lao: hơn 3.5 triệu người bỏ mạng chỉ vì “cuộc chiến tranh thần thánh”, “cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc”, cuộc chiến tranh “đánh Mỹ cho Liên Xô, cho Trung Quốc”, Hãy nhìn vào trường hợp Nam-Bắc Hàn và Đông-Tây Đức để hiểu được cái giá của “thống nhất” mà dân tộc Việt Nam phải trả và suy cho cùng, với mất mát lớn lao này thì người thua trận là dân tộc Việt Nam, trong khi kẻ thắng trận là Đảng CSVN.

Vinh quang gì với chết chóc, vui sướng gì với mất mát thương đau. Tất cả chỉ còn lại một nỗi đau lớn của dân tộc: Nỗi đau vì người anh em ghét bỏ nhau, gọi người anh em thua trận bằng những ngôn từ tệ hại nhất (“bọn Ngụy”), vẫn phân chia sự khác biệt qua bản Sơ Yếu Lý Lịch và hơn hết là kẻ thắng trận vẫn vui sướng hả hê với những mất mát đó và vẫn chưa hề tỏ ra ân hận vì những lỗi lầm to lớn do chính mình đã gây ra.

Chỉ một vài trang giấy thì không thể nói ra hết được nhiều điều về cái ngày 30/04. Đó là một ngày đau thương trong lịch sử VN, vì đó là cái mốc lịch sử đánh dấu cái ngày mà phần đất tự do còn lại phải chịu chung số phận như miền Bắc, phải chịu sự cai trị hà khắc, vô nhân của cộng sản.

Cám ơn bạn đã chia sẻ những điều khác biệt cũng như cái giống nhau trong suy nghĩ của chúng ta với mong ước một nước Việt Nam sẽ có tự do dân chủ, không còn sự cai trị độc đoán hà khắc của cộng sản.

Xin gởi đến bạn những lời chia sẻ chân tình. Chúc bạn vui khoẻ, đủ sáng suốt và vững niềm tin.

Sydney, ngày 30/04/2011

Lê Minh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét