Pages

Chủ Nhật, 5 tháng 6, 2011

Điểm Mặt Từng Tên – Phần 19

Lương Tâm Và Danh Dự

Tôi xin nhắc lại, rõ ràng mạch lạc: Đây không phải là sự cãi cọ nhau về thói quen ngôn ngữ, cách sống, lối sống, kiểu ăn, dáng mặc giưã những người Bắc Kỳ, những người Nam Kỳ hay là những người Nam- Trung – Bắc Kỳ với nhau. Đây không phải là sự cãi vã chửi bới nhân danh ý kiến phản hồi với những ý nghĩ trái chiều khác nhau về nội dung bài báo. Đây là sự đấu trí, đấu lực giưã tác giả bài báo là ông Lu Hà và những lũ người tự nhận là tôi tớ cho nhân dân đã bất mãn với bài báo cuả ông ta mà cố tình lao vào đấu tố. Mục đích để hạ nhục vu cáo, vu khống tác giả bài báo, vẫn là hiện tượng đê hèn nhất cuả thói côn đồ cộng sản quen vú cả lấp miệng, bịt họng báo chí, tự do ngôn luận ở trong nước. Ngay cả trên mạng Internet với trình độ ba linh thôn theo kiểu tư tưởng không có gì cuả anh già Hồ Chí Minh và lý luận chổi cùn cuả Mác Lê mà họ đã học lỏm được để được hơn thua cao thấp với tôi đây.

Dưới chế độ công sản thì chuyện phát động quần chúng để đấu tố hạ nhục điạ chủ hay văn nghệ sĩ trong vụ nhân văn giai phẩm sẽ có hiệu quả lợi thế hơn vì họ nắm thế thượng phong, họ nắm quyền chính trị, kinh tế, cuộc sống , tự do và cả mạng sống cuả tác giả.

Nhưng ở đây thì xin lỗi, là trang báo tổ quốc. Một diễn đàn công khai tự do dân chủ, ông Lu Hà là công dân tự do, ông ta không cần biết nhà nước cộng sản là cái quái quỷ gì ? Sức mạnh độc tài, đàn áp cuả nó như thế nào đối với ông ta thì có mùi mẽ gì? Ai làm chủ tịch nuớc, thủ tướng chính phủ, tướng tá công an v.v… thì là cái quái gì. Mọi người cũng biết: danh dự, quyền hạn chính trị, nhân phẩm cuả một công dân ở siêu cưòng quốc kinh tế bậc nhất như Hoa Kỳ, Anh Quốc, Đức Quốc, Pháp Quốc v.v… còn lớn hơn, to hơn, giá trị gấp nhiều lần một ông thủ tướng, hay chủ tịch nước cuả một tiểu nhược quốc. Nói như vậy không phải ông Lu Hà có tư tưởng sô vanh nước lớn mà coi thường, coi khinh các nguyên thủ cuả một quốc gia tiểu nhược quốc như Việt Nam hay Lào, Bắc Hàn v.v…chẳng hạn.

Các bạn có thể tự hào về Tổ Quốc Vìệt Nam. Lu Hà tôi cũng từng tự hào về lịch sử truyền thống xa xưa cuả tổ quốc Việt nam. Dù sao Việt Nam vẫn còn nưả trái tim yêu thương cuả tôi. Đó là động cơ chính tôi viết bài báo này : ” Sự Thật Vẫn Là Sự Thật “.

Bọn công an mật vụ, công an mạng hay bọn bồi bút vẫn có thói quen chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Họ hay ăn nói rất lấc cấc với những câu cưả miệng học vẹt do ông Hồ mớm cho từ cái đời nào đời nao như: bán nước cầu vinh, bơ thưà sưã cặn bỏ quê hương để chạy theo đế quốc tư bản. Vẫn trò tráo trở, xảo ngôn, ngụy ngôn, vú cả lấp miệng để pháp lý hoá nhãn quan chính trị cuả bất cứ ai mà họ muốn thoá mạ ? Hễ ai viết bài ảnh hưởng hại đến niêu cơm vàng, quyền lợi sống còn cuả họ. Họ sẽ điên cuồng chống trả, bất chấp phải quấy. Thật sự những người công dân bình thường như tôi hàng ngày phải đi cày, đóng thuế cho nhà nước bằng đồng lương và sức lao động cuả mình thì bán nước cái con mả mẹ gì và ai thèm mua nước cuả tôi? Tôi có nước đâu mà bán, hoạ chăng là mấy lon nước tiểu? Tôi đâu có trong tay tài nguyên khoáng sản dồi dào như những ông chủ trùm sò Mafia cuả họ ở Ba Đình đâu mà đòi bán? Khổ thế đấy với những cái đầu u mê cuả bọn cộng sản thì vẫn già mồm nói láo: bất cứ ai ở nước ngoài đều gọi là bán nước cầu vinh cả, kể cả những người đang sống tạm bợ trong các trại tế bần.

Còn những kẻ bán nước, bán rừng, bán biển thật sự như Hồ, Đồng, Duẩn , Thọ, Mười, Chinh, Giáp, Mạnh, Dũng, Triết v.v… thì được ca ngợi là yêu nước. Nhân đây tôi muốn lư ý đến một nhân vật trâu già hết thời trong bộ máy quyền lực CS như tướng Giáp chẳng hạn. Nghe nói CS cộng sản đang muốn đôn lên, xây dựng lên làm á thánh sau ông Hồ Chí Mít. Cái đó là quyền cuả họ tôi cũng không thèm biết. Nghe nói ông Giáp đã nghẻo từ lâu rồi ? Trong các bài viết tôi không hề chống cá nhân ông Giáp để làm cái quái gì. Tôi chỉ muốn bàn luận những sự thật về ông ta mà thôi. Trái lại tôi không nhìn ông ta với con mắt sùng kính là một đại tướng. Thời Điện Biên Phủ có thể gọi là đại tướng, bây giờ hết rồi, nên gọi ông ta cái tên bình thường là cụ Võ Nguyên Giáp. Không ai có thể cứ gọi mãi một người đã chuyển sang công tác ngăn ngưà sinh đẻ và đã về hưu từ lâu là đại tướng mãi được? Thật ra, có ai còn nhìn thấy tướng Giáp còn làm việc trong bộ quốc phòng mà cứ gọi mãi ông ta là đại tướng? Gọi mãi như vậy có phải là háo danh và có ý hạ nhục chế diễu ông Võ Nguyên Giáp không? Ở Hà nội nghe nói có chuyện một ông thiếu tướng về hưu bán lạc rang, hay một ông đạị tá đạp xích lô. Không lẽ gặp ông bán lạc rang cứ chào mãi: thưa đồng chí thiếu tướng, hay gặp ông đạp xích lô: thưa ngài đại tá? Ông Giáp cũng không ngoài ngoại lệ và nên bình đẳng làm người dân bình thuờng như các cụ bán lạc rang, xích lô ba gác. Nếu có muốn tôn xưng đúng ông Giáp thì phải gọi chức vụ cuối cùng cuả ông ta mới đúng, tốt hơn nên gọi cụ Giáp là đủ.Theo tôi gọi là đại tướng, hay trưởng phòng xoa bóp đặt vòng chị em cũng sai bét vì không đúng với nguyên trạng cuả đương sự,mà ta nên cùng nhau gọi là cụ Giáp thì mới thực lòng tôn kính không sợ ý miả mai chế diễu cụ. Tiếng cụ cuả người Việt Nam rất hay vưà trọng vọng tôn kính người già có tuổi tác, vưà kiêm tốn giản dị rất dễ kính yêu, thương mến người sắp gần đất xa trời. Chắc chắn sẽ làm cụ Giáp sẽ rất đau lòng vì còn mang tiếng háo danh sùng bái cá nhân nó không hợp với đức tính kiêm tốn 4 ngàn năm văn hiến cuả ngưòi VN.

Bài báo sự thật vẫn là sự thật cuả tôi vì bản tính yêu mến sự thật. Đúng tra rất đáng trân trọng, nhưng nhiều kẻ quá khích vì những lý do tế nhị cứ lăn sả vào chửi ruả thoá mạ tôi một cách vô lý với những lời lẽ ngôn ngữ rất bỉ ổi thô bạo như đ.m. ăn cứt, ngu si, phá hoại đoàn kết, phá hoại phong trào dân chủ do công an và ban tuyên huấn chỉ đạo v.v… Tôi phá hoại bao giờ. Bài báo sự thật vẫn là sự thật hoàn toàn phân tích một cách biện chứng về cái gọi là chủ nghiã cộng sản chứ dính dáng quái gì cái gọi là phong trào tự do dân chủ. Tính tôi điềm đạm, thích nho nhã, văn phong nên tôi chỉ có thể phê phán lại cái bản chất hồ đồ, quá khích, cuồng tín cuả họ bằng những bài thơ. Thiết tưởng không gì lịch sự, phong nhã bằng tặng cho họ những bài thơ. Thơ vẫn dịu dàng, nhẹ nhàng hơn những câu chửi thô tục như không phải là con ngưòi, như thú vật cuả họ. Họ cũng làm thơ, nhưng sai vần lạc điệu, buộc tôi phải sưả lại, hoặc chuyển thể lại cũng là cái may cho họ cớ cơ hội học tập đấy. Các ông Phẩm, Bình, Thông, Luckyboy v.v… cũng nên lấy đó mà vui vẻ nhé.

4.6.2011 Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét