Pages

Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2011

Kiến nghị được tham gia phiên Tòa phúc thẩm vụ án Cù Huy Hà Vũ


Chúng tôi khẩn thiết đề nghị quý Tòa không sử dụng lực lượng chức năng quá quy định, nhằm dùng lực lượng này vây bọc nhiều lớp xung quanh Tòa án, cản trở quyền tham dự của công dân, thậm chí bắt bớ nhân dân đến tham dự trái pháp luật. Đó là những hành vi đối phó vi Hiến, vi phạm nguyên tắc công khai xét xử của Tòa án, ảnh hưởng xấu đến uy tín của các cơ quan pháp luật Việt Nam trước nhân dân Việt Nam và công luận quốc tế, trái với luật pháp dân chủ của nước ta...

*
CỘNG HOÀ XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAMĐộc lập - Tự do - Hạnh phúc ------*------Hà Nội, ngày 25 tháng 07 năm 2011

Kính gửi: Ông Trương Hòa Bình,Chánh án Tòa án Nhân dân tối cao (TANDTC)Đồng kính gửi Ông Chánh Tòa phúc thẩm – TANDTC tại Hà Nội

Chúng tôi là những công dân nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, hết sức quan tâm đến phiên xử phúc thẩm vụ án Cù Huy Hà Vũ, được biết sẽ tiến hành vào ngày 2-8-2011 sắp tới;

Căn cứ theo quy định tại điều 18 Bộ luật Tố tụng Hình sự quy định: “Việc xét xử của Tòa án được tiến hành công khai, mọi người đều có quyền tham dự, trừ trường hợp do bộ luật này quy định”;

Chúng tôi Đề nghị các Quý Ông cho tất cả những ai quan tâm đến vụ án như chúng tôi đều được tham dự phiên tòa này.

Chúng tôi không phải là những người có nghĩa vụ phải tham gia phiên tòa, mà chỉ là những người muốn thực hiện quyền tham dự phiên tòa (theo quy định nêu trên) nên không cần giấy triệu tập hay giấy mời của Tòa án. Chúng tôi chỉ mong muốn thực hiện quyền tham dự phiên tòa của công dân để tham gia giám sát hoạt động xét xử và thông qua đây cũng để được giáo dục thêm về pháp luật.

Trong điều kiện Tòa án không đủ chỗ ngồi, xin quý Tòa cho mắc loa và truyền hình ra trước sân Tòa án để những ai không vào được trong phòng xử vẫn có thể nghe tranh tụng giữa bị cáo, Luật sư và Biện lý cũng như kết luận của quý Tòa.

Rút kinh nghiệm về phiên xử sơ thẩm để lại quá nhiều tai tiếng trong ngày 4-4 vừa qua, chúng tôi khẩn thiết đề nghị quý Tòa không sử dụng lực lượng chức năng quá quy định, nhằm dùng lực lượng này vây bọc nhiều lớp xung quanh Tòa án, cản trở quyền tham dự của công dân, thậm chí bắt bớ nhân dân đến tham dự trái pháp luật. Đó là những hành vi đối phó vi Hiến, vi phạm nguyên tắc công khai xét xử của Tòa án, ảnh hưởng xấu đến uy tín của các cơ quan pháp luật Việt Nam trước nhân dân Việt Nam và công luận quốc tế, trái với luật pháp dân chủ của nước ta.

Kính mong các Quý Ông chấp thuận lời đề nghị chân thành của chúng tôi

Những người đề nghị:


Nguyễn Huệ Chi
Phạm Toàn
Nguyễn Xuân Diện
Trần Nhương
Hoàng Cường
Nguyễn Phú Hải
Lê Dũng
Vũ Khởi Phụng
Nguyễn Văn Phương
Nguyễn Văn Lý
Nguyễn Mạnh Thường
Trần Văn Thủy
Võ Thị Hảo
Nguyễn Trung Chính
Phạm Hồng Sơn
Sơn Hà – CCB
Trần Thế Thắng – Công nhân hàn nối cáp quang
Nguyễn Văn Tuyến – Tiền khởi nghĩa, Đại tá, CCB
Nguyễn Trọng Vĩnh – Lão thành cách mạng
Trần Đức Quế - Cán bộ hưu trí (xin cho dự để xem đúng sai ra sao)
Nguyễn Tiến Nam
Đặng Bích Phượng
Trịnh Hữu Long
Bùi Thị Minh Hằng
Bùi Khải

Viết trước ngày Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ ra Tòa Phúc thẩm


Nguyễn Tường Thụy - Vậy là chỉ còn một ngày nữa, Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ ra tòa phúc thẩm. Trước khi ra tòa lần này, từ trong nhà giam, anh gửi thư ra xưng là đứa con của đồng bào bày tỏ lòng biết ơn đồng bào “đã tìm cách cứu người con mắc nạn của mình”. Lời anh chân thành, thống thiết, lòng dạ anh ngay thẳng, trắng trong. Anh dùng từ đồng bào bằng một tình cảm thiêng liêng, một thái độ trân trọng. Đồng bào - cùng một bào thai, cùng sinh ra từ bọc trứng của mẹ Âu Cơ.

Với một ý nghĩa cao hơn, anh chỉ ra bản chất của vụ án Cù Huy Hà Vũ mà một bên “chậm trễ như thể cố tình cưỡng lại việc thực hiện một Nhà nước Việt Nam pháp quyền” với một bên “đại diện cho tất cả những tiếng nói đòi xây dựng Nhà nước Việt Nam pháp quyền”.



Từ trước đến nay, chưa có một vụ án nào có được sự quan tâm rộng rãi của của các nhân sĩ, trí thức, luật sư, cựu chiến binh cùng những người lao động khác đến thế. Cũng chưa có vụ án nào ở Việt Nam lại được sự quan tâm của các tổ chức, báo chí và các luật sư, chính trị gia quốc tế đến thế.


Hiện tượng Cù Huy Hà Vũ có nguyên nhân từ nỗi khát khao của những người tiến bộ về một Nhà nước pháp quyền, về sự bất bình trước thực trạng xã hội; về sự quan tâm đến vận mệnh nước nhà trước hiểm họa xâm lăng của Trung Quốc; về lòng mong muốn muốn hòa giải hòa hợp thực sự đối với những người anh em trước đây ở bên kia chiến tuyến nhưng chung dòng máu Lạc Hồng ...


Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh đã nói, những băn khoăn, những ưu tư của Vũ cũng là những băn khoăn và ưu tư của mọi người. Mọi người đều nghĩ, còn Vũ thì đã nói ra được những điều đó. Vũ không nói, thì người khác cũng nói. Vì đó là những điều hiện thời mọi người lo lắng cho đất nước.

Đúng vậy, những vấn đề ấy, mọi người đều biết, đều bức xúc hoặc mong muốn cả song chỉ dám thì thào ở quán nước hay trong một nhóm nhỏ mà thôi. Nhưng Cù Huy Hà Vũ đã đặt ra thành những vấn đề chính thức, có hệ thống, có lập luận sắc bén của một người tư chất thông minh, được đào tạo chu đáo với với tư cách chính danh. Chính vì thế, anh mới sa vào vòng lao lý. Cũng chính vì thế, những người có lương tâm, những người dân khốn khổ bị áp bức, bị đối xử bất công mới cất tiếng bảo vệ anh, bất chấp những rắc rối, phiền phức thậm chí nguy hiểm có thể xảy ra.


CHHV có nhiều ý kiến sắc sảo giàu tính dự báo và gợi mở, đặc biệt là thư gửi nguyên Chủ tịch nước Lê Đức Anh về vấn đề quan hệ Việt – Trung (Nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo). Tính đúng đắn của các luận điểm mà Cù Huy Hà Vũ đưa ra đã được nhiều luật sư, học giả phân tích, đã và đang được thực tiễn chứng minh. Nhưng cho dù các luận điểm ấy sai đi chăng nữa, thì đó vẫn là việc anh trình bày quan điểm cá nhân trong phạm vi quyền tự do ngôn luận được pháp luật thừa nhận. Anh không có tội.


Có một điều lạ là vụ án này bắt đầu từ hai bao cao su nhưng đã nhanh chóng chuyển thành vụ án chính trị. Và có vẻ như hai bao cao su đầy tai tiếng chưa đủ bôi nhọ anh nên người ta đi khai thác đời tư của anh, xâm xỉa vào việc gia đình anh theo hướng xuyên tạc, bịa đặt. Rồi có kẻ hèn hạ còn mang cả hình thể anh ra giễu. Sao họ không nói đến tư thế hiên ngang, đĩnh đạc của anh khi ra tòa sơ thẩm. Nhưng ngược lại những gì người ta muốn, càng tìm cách bôi nhọ Cù Huy Hà Vũ bao nhiêu thì uy tín của anh càng lớn, hình ảnh anh càng sáng chói bấy nhiêu.


Hơn ai hết, Luật sư Nguyễn Thị Dương Hà hiểu rõ bản chất của hai bao cao su ấy là gì. Chị hiểu chồng nên không hề vương một chút ghen tuông mà làm tất cả để bảo vệ danh dự cho chồng. Cùng với Cù Thị Xuân Bích, hai người phụ nữ vốn yếu đuối, mau nước mắt đã vụt đứng dậy, can đảm khác thường để làm tất cả cho chồng, cho anh của mình, cho dòng họ mình và cao cả hơn, cho chính nghĩa thắng gian tà.


Có thể nói, Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ đã có nhiều công lao đóng góp cho tiến trình xây dựng một Nhà nước pháp quyền. Cho dù nền pháp luật hiện hành còn những bất cập nhưng chỉ cần được tôn trọng cũng đã dễ thở hơn cho dân rồi. Chỉ tiếc rằng những người thực thi pháp luật đã ngang nhiên chà đạp lên nó. Lâu nay, người dân ta đã quen với luật bất thành văn. Hễ cứ ai là người của Đảng, của Nhà nước dù là cấp phường xã, thậm chí là vị tổ tưởng dân phố nói là phải nghe, phải sợ không cần biết mấy ông ấy dựa trên cơ sở nào, nghị quyết nào, có phù hợp với pháp luật hay không. Nhờ có Cù Huy Hà Vũ, rất nhiều người đã hiểu ra quyền công dân của mình được làm gì và không được làm gì. Hóa ra, trước pháp luật, mình cũng được bình đẳng với cả chủ tịch nước, với thủ tướng chính phủ. Hóa ra, mình có thể nói ra những gì mình nghĩ dù có khác với ông chủ tịch xã hay ông bí thư chi bộ. Anh đã giúp cho rất nhiều người vượt lên nỗi sợ hãi. Nếu ai xâm phạm, cản trở quyền công dân của họ thì họ đã biết đứng lên đòi hỏi. Quan hệ giữa người dân với chính quyền cũng được cởi mở hơn.


Cù Huy Hà Vũ hẳn nhận ra rất rõ điều đó cho nên dù biết mình không có tội nhưng anh sẵn sàng chấp nhận hy sinh. Như em sinh viên Nguyễn Anh Tuấn vẫn hằng tin “không có hạnh phúc nào giá rẻ cả”.

Anh thừa biết, nếu tỏ ra ăn năn hối cải (giả vờ cũng được), xin hưởng khoan hồng thì án sẽ nhẹ đi rất nhiều. Nhưng với khí tiết kẻ sĩ anh sẽ không bao giờ làm điều đó, vì danh dự của mình, vì lòng tin của đồng bào gửi gắm nơi anh.

Chưa ai có thể khẳng định được kết quả phiên tòa phúc thẩm ngày mai sẽ ra sao. Chỉ biết rằng qua việc thăm dò ý kiến của trang web Vụ án Cù Huy Hà Vũ thì 94% cho rằng Ts Cù Huy Hà Vũ vô tội. Và theo Nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo thì Nhà thơ Bằng Việt từng học luật ở Liên Xô (cũ), nguyên thành ủy viên kiêm Phó chủ tịch Hội đồng Nhân dân thành phố Hà Nội và hiện đang tiếp tục giữ chức Chủ tịch Liện hiệp VHNT Hà Nội, nói: “Nếu không tha bổng cho Cù Huy Hà Vũ thì đấy là một sự ngu xuẩn”. Anh khẳng định: “Ngu xuẩn, không thể dùng chữ nào khác”

Vâng, đồng bào của Cù Huy Hà Vũ mong muốn anh được tuyên bố vô tội nhưng hy vọng này có vẻ mong manh vì có thể do cay cú, do cố chấp mà người ta sẵn sàng quên đi lợi ích đại cục.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì hình ảnh Cù Huy Hà Vũ hiên ngang, đầy khí phách trong phiên tòa phúc thẩm ngày mai là một điều chắc chắn.

1/3/2011

Nguyễn Tường Thụy
nguyentuongthuy.wordpress.com

Giáo xứ Hàm Long, Hà Nội cầu nguyện cho cha Lý, và tiến sĩ Vũ


Paulus Lê Sơn - Thánh lễ chiều tối Chúa nhật ngày 31 tháng 07, lúc 19h tại Giáo xứ Hàm Long có thắp nến cầu nguyện với sự tham gia của hàng ngàn người dân Hà Nội.

Hà Nội mưa cả ngày Chúa nhật, chiều về những cơn mưa tầm tã trút xuống như không muốn ngớt, nhưng số lượng giáo dân vẫn đến tham gia cầu nguyện đông đảo.


Giáo xứ Hàm Long do linh mục Giacôbê Nguyễn Văn Lý đang làm quản xứ, là một giáo xứ lâu đời tại địa hạt Hà Nội, với nền tảng truyền thống đạo đức và có số lượng giáo dân đông đúc.

Linh mục Lý chủ sự thánh lễ hôm nay tuyên bố lý do tổ chức thắp nến cầu nguyện như là một phần cần thiết trước những vấn đề có chiều hướng xấu đang xảy ra cho quê hương dân tộc, cho những con người yêu tú của đất nước đang bị chà đạp.

Trước đó linh mục thông báo rành rọt cho cộng đoàn giáo dân được biết về các sự việc của Giáo hội Công giáo như nhà cầm quyền đã bắt linh mục Tadeo Nguyễn Văn Lý tại tòa Tổng giáo phận Huế đưa về trại giam trong khi cha Lý còn đang mang trọng bệnh. Linh mục Lý cũng nhắn đến tu viện Camelo ngay tại Hà Nội đang bị đập phá.

Ngoài xã hội, ngài nhắc nhở cộng đoàn, với chức vị là một tín hữu cần phải lên tiếng trước bất công của xã hội, biết yêu nước và bảo vệ đất nước trước nạn bành trướng của Trung Quốc. Ngài cũng mời gọi cộng đoàn hiện diện cầu nguyện đặc biệt cho Tiến sĩ Luật Cù Huy Hà Vũ sắp bị đưa ra tòa xét xử vào ngày 02.08 theo sự liên hệ của gia đình ông.

Ngay khi kết thúc thánh lễ, trời tạnh mưa, cộng đoàn giáo dân đứng trước tượng Đức Mẹ Nữ Vương Công Lý ở ngoài trời để thắp nến cầu nguyện.

Sau những sự kiện gần đây xảy ra đối với đất nước đang bị đe dọa chủ quyền biển đảo bởi Trung Quốc, cùng các vấn nạn bất công và bất nhân của nhiều thành phần người đang bị đối xử ngược đãi. Các giáo xứ khắp nơi tại Việt Nam bắt đầu tổ chức thắp nến cầu nguyện.

Mới hôm 30/07 vừa qua, cũng tại Hà Nội, giáo xứ Thái Hà đã thắp nến cầu nguyện giống như tại giáo xứ Hàm Long. Được biết, tại nhà thờ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp, 38 Kỳ Đồng, Sài Gòn cũng tổ chức thắp nến cầu nguyện cho Công Lý và Hòa Bình lúc 20:00, ngày 31.07.2011.

Paulus Lê Sơn
paulusleson.wordpress.com

Sợ


Thái Phục Nhĩ

- ...Nó không tên, nhưng ai nhiễm nó mà nghe gọi ‘phản động’ và có tiếng chân công an cầm đùi cui xồng xộc tới thì giật mình kinh hãi. Nó đánh úp lòng dũng cảm của người tù tay nắm chấn song sắt và mắt mòn mỏi ngóng bầu trời bên ngoài. Nó kìm kẹp vị luật sư ra công đường, không phải để làm rõ sự thật và đấu trí, mà để nghe phán xét của những quan tòa mặt mày hung tợn, bao quanh là những đao phủ lăm lăm khí giới. Nó chui cả vào trong giấc ngủ của vị tu sĩ già nằm mơ thấy mình đang cố lục lọi trí nhớ coi có phạm sắc giới mà quên liệng thứ ấy vô sọt rác không, và khi tỉnh giấc chưa kịp hoàn hồn thì kinh hoàng nghe tin người đồng liêu của mình vừa mới mãn hạn tội trốn thuế xong thì bị chặt đứt tay...

*
Sợ phát ra khi mình thấy lờ mờ có một mối đe dọa sẽ làm tổn thương thân thể, uy tín, hay tính mạng mình. Lúc chúng ta còn ăn lông ở lổ, đứng trước một bầy sói có nanh nhọn thì sợ bắt đầu sinh ra và truyền trong mạch máu chúng ta cho tới ngày nay. Có những nỗi sợ rất riêng tư, như sợ ma đuổi, sợ rắn cắn, sợ xấu trai quá không cưới được vợ.
Cũng có những nỗi sợ mang tính cách cộng đồng. Ở Mĩ, thanh thiếu niên rất sợ khủng bố tấn công và du đãng hành hung. Là vì nước đó hay bị mấy nhóm người bất mãn hù dọa. Bị dọa đã sợ, mà cái gì xa lạ với cách sống thông thường mình cũng sợ và chẳng tin cậy. Cũng ở Mĩ, người ta nghiên cứu thấy là người da đen ở trong cộng đồng da trắng sợ bị khinh bỉ, bị làm nhục hơn là người da đen ở trong cộng đồng da đen (i, cước chú).

Sợ thì tránh, gặp thì chạy, người ta nói chạy như ma đuổi, là vì sợ quá. Người Đông Đức vượt Hàng Rào Sắt chạy sang Tây Đức trước 1989, hay người Bắc Hàn trốn sang Nam Hàn, người Cu Ba vượt biên qua Mĩ ngày nay, thà chết còn hơn ở lại, cũng đều là sợ kẻ lạ hết. Người Việt chúng ta tiếng là can đảm, nhưng mà cũng sợ mấy lần, người miền Bắc bỏ nhà vô Nam sau 1954, hay người miền Nam bỏ nước li tán sau 1975 đều là vì sợ hết. Ngày nay thanh niên Việt Nam sợ nhất là thất nghiệp, nhì là chạy giấy tờ ở cửa công, và thứ ba là sợ công an làm việc.

Chúng tôi hồi nhỏ đi học rất sợ bị dò bài, mặc dù học đâu quá tệ. Có mấy môn chúng tôi ghét cay ghét đắng, không chịu học, cứ tới tiết đó là tim đập mạnh, hơi thở gấp, mắt lảng đi để tránh cái gọng kiếng cú vọ của ông thầy bà cô, có lúc tránh được, có lúc không, lên đứng trước đông đảo bạn bè mà ú ớ, rồi được trả cho về chỗ ngồi, ăn zero. Đến nỗi bây giờ lớn lên nhiều lúc còn nằm mơ mình sắp đến ngày thi mà toát mồ hôi hột. Cái tai hại của nền giáo dục tuyên truyền cộng sản đối với tâm trí non nớt của trẻ em chẳng khác gì khủng bố, ít cha mẹ nhận thấy như vậy. Nếu so sánh thiếu niên Việt sợ thi cử như thiếu niên Mĩ sợ khủng bố tấn công thì có ngoa không?
Có người sợ lấy chồng không đẻ được con. Có người mới tốt nghiệp, sợ không ai dùng sẽ thất nghiệp dài dài. Kẻ bắt trộm chó nhà người ta, hoặc thụt két của hãng thì sợ bị phát giác. Kẻ trăng hoa sợ vợ biết mình ăn nằm với người ta. Người giàu quá sợ bọn du đãng rình rập. Có nhiều bà sợ chồng mình ăn của đút lót quá nhiều bị người ta oán hận, rồi chết phải chịu quả báo.
Có những nỗi sợ vô lí, do thói hay lo mà ra, như sợ ma, sợ không tìm được ý trung nhân. Sợ loại đó có thể hóa giải dễ dàng. Thiếu nữ sợ bóng đêm, nhưng mà có tình nhân thì chỗ nào cũng tới được. Sợ rắn, sợ chó dữ thì tránh nó ra. Còn nếu như bạn lo rằng tương lai sẽ xấu đi mà không tránh khỏi được, thì rán lường trước tình huống xấu nhất rồi chấp nhận nó. Muốn hay không thì cũng đâu tránh được, việc gì phải mất ăn mất ngủ, đã sợ hãi rồi còn thêm khổ tâm nữa. Hãy bình tĩnh suy xét, nếu nỗi sợ của anh vô căn cứ thì anh sẽ hết sợ ngay. Còn ông kia, nếu ông đứng sau tội ác đó, làm người ta điêu đứng, rồi ông sinh sợ thì không Trời Phật nào cứu được đâu. Rán ăn năn, chờ quả báo, rồi quyết tâm đừng làm ác nữa. Chớ nhủ mình chẳng sao đâu, có ai biết đâu. Muốn người ta đừng biết trừ phi mình đừng làm. Đừng coi thường điều ác nhỏ, nó tích lâu ngày cũng sẽ thành họa lớn (ii).
Nỗi kinh hoàng của nòi Việt thời cộng sản

Sợ có tác hại ghê ghớm, chẳng kém gì lòng hận thù. Nó làm hao mòn sức khỏe và thân thể, giết chết lí tưởng cao thượng, tiêu hủy sự nghiệp, làm cho người ta thành một con thú, một mồi lửa. Hận thù nó hiển hiện, chứ sợ thì mông lung lắm. Sợ không hình không dáng, ai bị tiêm cho sợ rồi thì nhân cách từ từ suy, người cao sang thành kẻ hèn hạ, kẻ hiên ngang thành kẻ nịnh bợ, kẻ bình dân thành kẻ ăn mày, nghệ sĩ thành những kẻ xu nịnh (iii).

Sợ riêng tư thì ai sợ nấy chịu. Sợ cộng đồng mới nguy, vì cả cộng đồng bị một tâm thức sợ hãi u ám trùm kín. Cộng đồng nào bị một nỗi sợ uy hiếp rồi thì sẽ có nhiều người quanh co, bề ngoài thì mềm mỏng, hài lòng mọi thứ, như là khiêm tốn và giản dị lắm, nhưng kì thực bên trong đã mất hết bản lĩnh, thành tiểu nhân rồi, không dám nói năng nữa. Những nỗi sợ như vậy làm tê liệt cả cộng đồng qua vài thế hệ mà không cách gì thoát ra được. Ai cũng sợ, cũng né tránh, không ai nhận là mình sợ.
Dân Việt ngày nay cũng bị nhiễm một nỗi sợ như vậy. Nó đòi hỏi lắm, chàng sinh viên cuối tuần tưởng là rảnh để đọc sách thì nó thúc phải lê bước tới giảng đường nghe giảng về ‘diễn biến hòa bình’. Nó phủ bóng những buổi họp kiểm điểm mà anh thầy kí không dám nói nhiều, sợ phát ngôn và tư tưởng của mình tuần trước sẽ bị lôi ra phê phán. Nó len lỏi vào tư tưởng của sử gia lúc họ gom tài liệu lịch sử Việt Nam cận đại, nó rất thích ở chung với người nào cầm bút toan viết bài bình luận về tình trạng xã hội. Nó đồng hành với bác tài xế trên những đoạn đường vắng, làm bác nín thở như ngày xưa thương khách đề phòng đạo tặc chận đòi tiền. Nó bàng bạc trên không trung khi người đàn bà sắp sinh con và người cha không biết kiếm gì cho nó ăn để khỏi bị nhiễm độc. Nó làm nhà buôn cuống quít muốn đóng cửa hàng khi thấy toán thu thuế đang đi tới. Nó thấp thoáng sau ngọn cây lúc người nông dân đứng chống cuốc nghe trên đài phát thanh tin tức quy hoạch phát triển nông thôn. Nó làm kẻ đang yêu thót tim, nhớ tới ngày xưa người yêu của mình trốn bạn đi với gã tình nhân, khi nghe tin bộ ngoại giao Hà Nội cử người qua Trung Quốc kí thỏa thuận về đất đai của tổ tiên để lại. Nó không tên, nhưng ai nhiễm nó mà nghe gọi ‘phản động’ và có tiếng chân công an cầm đùi cui xồng xộc tới thì giật mình kinh hãi. Nó đánh úp lòng dũng cảm của người tù tay nắm chấn song sắt và mắt mòn mỏi ngóng bầu trời bên ngoài. Nó kìm kẹp vị luật sư ra công đường, không phải để làm rõ sự thật và đấu trí, mà để nghe phán xét của những quan tòa mặt mày hung tợn, bao quanh là những đao phủ lăm lăm khí giới. Nó chui cả vào trong giấc ngủ của vị tu sĩ già nằm mơ thấy mình đang cố lục lọi trí nhớ coi có phạm sắc giới mà quên liệng thứ ấy vô sọt rác không, và khi tỉnh giấc chưa kịp hoàn hồn thì kinh hoàng nghe tin người đồng liêu của mình vừa mới mãn hạn tội trốn thuế xong thì bị chặt đứt tay. Nỗi sợ ấy làm cho người ta thấy bị loại trừ, muốn với tay tới người bên cạnh cũng cô độc như mình mà bất lực, không đeo gông xiềng, không say rượu mà lúc nào cũng mơ màng, không biết mình đang ở tù trong mơ hay là đang mơ trong tù nữa.

Đó là thường dân, còn có hai hạng người bị nhiễm nặng hơn nữa.

Hạng thứ nhất được trang bị cho một ít quyền lực và vũ khí, và được dạy cho rằng xung quanh có nhiều thù địch lắm. Nhiễm sợ một cách vi tế mà không kiểm soát được, hạng này hóa hư hỏng và liều mạng, tin rằng làm việc chỉ nhọc thân, chẳng bằng dùng quyền lực vừa lên mặt vừa kiếm sống. Hạng này hữu dũng vô mưu, bị nhồi sọ mất hết phán đoán, làm tay sai đắc lực cho kẻ khác lợi dụng mà tưởng mình làm việc nghĩa, bắt dân lành phục tùng lại mình, và lúc làm việc thì mưu mô, vô liêm sỉ và tráo trở cốt cho xong việc. Nhiều kẻ trong bọn này ngu si tin tưởng rằng đạp vào mặt một người yếu thế là một vinh dự vẻ vang.

Bên cạnh bọn trâu ngựa đần độn này là một bọn nhiều thủ đoạn và hay thuyết giáo. Hạng này nói dài, nói dai, nói dở những thú cũ mèm mà bắt học trò phải nghe. Hạng này tin rằng mình nắm giữ trí tuệ của thiên hạ và nhiều mẫu bằng Ph.D của các học viện Âu Mĩ, khi cần thì in ra giấy cứng phát cho nhau để phong chức tước (iv); có một đặc điểm nhận biết hạng này là nó rất thích bịt miệng người khác và nói thay quốc dân. Ai đường đời người Việt ra ngoài chơi mà nó lại nói dân Việt không có nhu cầu dân chủ, dân Việt không cần có tự do ngôn luận vì dân Việt không biết viết và độc giả Việt không có giáo dục. Hạng này rất thích dạy trẻ con, tìm đủ mọi cách để truyền giáo lí của mình cho nó, tưởng hễ biết tuyên truyền thì lớn lên nói gì cũng nghe và trung thành, sẵn sàng chết thay mình khi có biến cố. Hạng này đi xa hơn nữa, là biến chính kiến của mình thành một tôn giáo, biến lãnh tụ thành một giáo chủ bất diệt trong lòng quần chúng, và cứ mỗi tháng là viết một vài dòng kinh rẻ tiền dán lên vải đỏ treo khắp phố phường hòng giữ gìn đạo đức và văn minh của xã hội.

Hai hạng này bọc lót cho nhau, coi tình đồng chí đẹp hơn hết thảy tình nghĩa máu mủ, vợ chồng. Ai chống lại nó chắc chắn kẻ đó sai, và nó sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn, từ kiểm soát tư tưởng, lời nói, vạch bỏ sách vở, bóp méo lịch sử, thậm chí vu khống và bạo hành, để tiêu diệt cho kì được.

Có họa sĩ nào vẽ được cái mặt đằng sau nỗi sợ ấy không? Chúng tôi thấy nó hao hao Big Brother trong tiểu thuyết 1984 của George Orwell quá.
Sợ thì được gì, không sợ thì mất gì?
Chúng ta phải làm phép tính ấy, nhưng không phải như người Mĩ để coi đồng dollar xanh lời lỗ bao nhiêu mà để rọi ánh sáng vào sợ hãi của mình.
Người nào bị ám ảnh một nỗi sợ triền miên thì thân tâm sẽ hao mòn, tiều tụy, nhẹ thì ngạt thở, nghẽn máu, mà nặng thì sinh ra hoang tưởng như ma nhập, gặp ai cũng cho là kẻ thù, thậm chí tâm thần điên đảo và mất hết tự do tư tưởng. Cả xã hội khiếp nhược và đồng lõa né tránh sự khiếp nhược ấy thì cả quốc gia sẽ băng hoại. Kinh tế, chính trị thành trò ép phe và băng đảng rồi, mà giáo dục, văn chương, nghệ thuật cũng a dua và xu nịnh không kém. Những vấn đề trọng đại liên quan tới sự sống còn của một dân tộc thì do ngoại bang và một bè lũ chư hầu quyết: chính ngoại bang chỉ định người cai trị dân Việt. Tất nhiên nhà cầm quyền ấy không phải là tinh hoa của đất nước, chỉ là một phường khiếp nhược, cố liếm cho tới kì cùng những giọt mật đọng trên đầu lưỡi dao.

Chúng ta sẽ về đâu khi tầng lớp gọi là trí thức, nghệ sĩ mất hết chính kiến và cá tính, lớp trẻ lấy yên thân làm lí tưởng và ngại mạo hiểm, tệ hơn nữa là chỉ thích chén cha chén chú, thuộc tên cầu thủ hơn thuộc tên tổ tiên, sính xe ngoại, áo quần đẹp và thích khoe đường cong; dân lao động sống lay lắt từng ngày với đồng tiền còm cỏi trong khi của cải quốc gia và quyền sinh sát đồng bào rơi vào tay những kẻ tham lam và hèn mạt hạng? Chúng ta sẽ về đâu ai khi bậc thức giả bị đẩy ra rìa, phát kiến của họ không có chỗ dùng, và nếu họ có gióng tiếng nói cảnh tỉnh thì bị tù tội? Chúng ta còn lại gì sau khi tài nguyên và đất đai quốc gia có hạn lại đem bán rẻ cho ngoại bang trong khi mình phải nhập những nhu yếu cơ bản? Chúng ta sống với ai khi hạng an tuấn của dân tộc phải lưu lạc ở nước người và chỉ làm rạng rỡ tổ tiên và văn hóa Việt ở những phương trời xa đó? Tại sao con cái của tổ tiên, những người cùng dòng máu của chúng ta bị xua đuổi, để chỉ toàn “trông thấy ngụy sứ đi lại rầm rập ngoài đường, [...] đem thân dê chó mà bắt nạt tổ phụ”? Cảnh ấy Trần Hưng Đạo đã cảnh cáo gần ngàn năm mà nay lại tái diễn. Anh, chúng tôi, con cái chúng ta, đã đánh mất quyền làm chủ ấy bao giờ? Mọi sự đảo lộn ấy bắt đầu từ khi chúng ta để nỗi sợ ấy làm chủ tư tưởng mình, biến mình thành kẻ mất hết tự do.
Chúng ta sợ bị bắt bớ, sợ bị tù, nhưng sống mà không được nói, không được phô bày ý kiến, không dám thi hành sáng kiến của mình thì có khác gì bị tù tinh thần hay không. Chúng ta sợ bị hành hạ, bị tra tấn, nhưng chính cái tâm đầy dẫy lo sợ và mưu toan, phải quanh co, luồn cúi khi muốn được việc chính đáng chẳng phải là què quặt và bệnh hoạn đó rồi sao? Điều chính đáng mình làm, mà phải xin xỏ, đánh mất tư cách và bản lĩnh của mình trước những kẻ thích thích nịnh chẳng phải là tệ hơn chặt đứt tay đứt chân nữa đó sao? Nỗi sợ đã thành hiện thật. Sợ bị gông cùm thân thể, thì chính kẻ làm chủ thân thể ấy là tư tưởng và tâm hồn đã bị trói; sợ dao gậy làm tổn thương tay chân, nhưng chính tài năng và tư cách đã bị dập nát.
Chúng ta đã được gì và sẽ mất gì, bạn phải cân nhắc sự được mất ấy cho thật kĩ. Ông bà chúng ta ở miền Bắc đã uổng phí cả cuộc đời, cha mẹ chúng ta ở miền Nam qua ba bốn chục năm, hơn nửa cuộc đời, đã mất nhiều hơn được. Nếu tiếp tục đồng lõa với nỗi sợ của mình, chúng ta sẽ để cho con cái mình một di sản đáng tủi nhục, đồng trang lứa của nó khắp bốn phương sẽ hợp tác với nó bằng những chương trình viện trợ, dự án phát triển và nhìn nó bằng con mắt khinh bỉ. Đành rằng có người sẽ cãi rằng bây giờ tốt hơn ba chục năm trước rất nhiều, nhưng mà nói vậy chỉ để an ủi thôi. Làm người tự do, sống đầy đủ nhân phẩm cũng ví như làm con vua, mình có quyền chia gia tài và làm chủ vương quốc như những người con khác, sao lại chấp nhận thân phận làm khách và bảo vỗ cái bụng cho no là được rồi? Hoàn cảnh của những kẻ sợ hãi như vậy liệu có còn chỗ nào tệ hơn nữa không? Được thì được lớp da hời hợt, mất thì mất toàn tinh ba. Chúng ta không cần phải lẩn tránh chỉ để có mặt trên đời như thế, chúng ta có thể sống đúng nhân phẩm hơn, phong phú của cải và tinh thần hơn. Chúng tôi chắc rằng xã hội mà tự do, dân chủ, có trật tự thì chúng ta sẽ làm ra nhiều của cải và tiền bạc nhiều gấp bội. Phải biết bỏ những mối lợi nhỏ mới mong có được tài sản lớn.
Có tài và có cơ hội để phát triển tài năng, nó kích thích mình hướng tới cái đẹp, cái cao thượng lắm chứ. Đất nước của chúng ta phải là nơi chúng ta thi thố tài năng trước hết. Chúng ta được nuôi dưỡng bằng máu của nòi Việt, bằng dưỡng chất của đất và nước của tổ tiên, chúng ta nói tiếng Việt, cá tính, tài năng chúng ta nó có mặt tất cả tổ tiên và đất trời này, tại sao chúng ta phải luân lạc qua Âu Mĩ để học, để có chỗ dùng? Cá tính của chúng ta không phải diệt đi để thay bằng tinh thần cộng sản không sinh khí như thế. Con tôi sinh ra là người tự do, tuổi thơ của nó không phải nuốt những lí thuyết mà không có quyền chất vấn nó đúng hay sai, hợp hay không hợp thời. Tôi biết cầm bút là một việc cao quý, để nói tiếng nói tự do của mình, tôi thà chết chứ nhất định không làm tay nịnh bút chỉ viết những điều người ta sai mình; cầm bút mà chỉ gải được lớp da thôi, không đụng tới được cốt tủy của tư tưởng mình, thà quẳng bút về làm vườn còn hơn. Bạn không cần phải làm một công chức a dua hay một nịnh thần thì mới thăng chức, bạn có bản lĩnh và cần gì phải làm như thế. Anh kia không cần phải làm một người công an bị dân mình oán ghét, anh hoàn toàn có thể làm một cảnh sát thân thiện, dễ thương mà thiếu nữ muốn tới chụp hình kỉ niệm với mình.
Ông có tài kinh doanh, thì làm ăn lương thượng, đóng thuế là đủ, cần gì phải mua giấy phép, cần gì phải luồn cúi bợ đỡ người ta mới khuyếch trương được sản nghiệp. Anh họ Trần, họ Nguyễn và tin dòng máu và khí phách của Trần Hưng Đạo, Nguyễn Huệ đang chảy trong huyết quản mình, anh có thể làm một quân nhân hiên ngang, được lòng quý trọng và xứng công nuôi dưỡng của quốc dân. Có rất nhiều người tài và có lương tri, tại sao anh chấp nhận cho những kẻ bất tài, hèn nhát và tàn bạo cai trị mình, làm tay sai cho chúng và bị quốc dân và lịch sử lưu tên ô nhục.

Anh muốn con mình sau này làm chính khách, thậm chí muốn tranh cử tổng thống điều khiển quốc sự, vì anh có chí khí, có giáo dục, đã nghiên cứu tư tưởng của Plato, Monstequieu, phương pháp của Franklin, Trần Nhân Tông, và muốn truyền chí khí ấy cho con, sao không chung tay để phế một chính thể hủ bại mà chính ngay cha đẻ ra nó đã ruồng bỏ từ lâu? Chúng ta là bình dân, chẳng ham danh vọng và địa vị, chỉ thích yên ổn làm ăn đàng hoàng và nuôi con cái, nhưng nếu người ta ăn cướp, dối trá, đánh và giết người từng ngày như thế mà mình im lặng thì lương tri, liêm sỉ chúng ta để đâu mà dám vỗ ngực cho mình là người đàng hoàng, chính trực.

Muốn có một xã hội dân quyền, lập lại trật tự cho mọi giá trị, thì mỗi người dân Việt, bất luận là ở bất kì địa vị nào, cũng cần phải góp tay vào phong trao đấu tranh hòa bình này. Có khó khăn gì đâu, thay vì mua vui ở quán nhậu, quán karaoke chúng ta bỏ chút thì giờ để phát biểu chính kiến của mình trên các diễn đàn Dân Làm Báo, BBC, đưa ra sáng kiến cho các nhóm biểu tình đỡ bị đàn áp, khen hay chê những sáng kiến và bài viết trên đó, lập một blog gom những bài viết có giá trị văn chương và tư tưởng cất lại, một gửi một bông hoa, viết một bức thư an ủi cho các nạn nhân của bạo quyền, người nào can đảm hơn thì có thể tẩy chay những buổi tuyên truyền của chính quyền, khước từ những đòi hỏi vô lí ở cửa công, viết những bài cổ súy dân chủ. Thôi thì muôn vạn cách, chỉ cần bớt thì giờ mua vui một chút là được thôi. Tiếng nói mình ở nơi thôn xóm không ai nghe, nhưng mà nhiều người đồng thanh thì thành tiếng sủa của con chó con thành tiếng gầm sư tử, bọn sài lang phải run sợ.

Sợ là mất nhân bản và mất trách nhiệm
Đừng trách kẻ độc tài hoàn toàn, họ xuẩn động như thế cũng do ngu si và sợ hãi mà thôi, chúng ta cũng phải chịu một phần trách nhiệm cho cái khốn nạn này của mình. Một công dân thôi của nước Mĩ bị Bắc Hàn ghép án đày chung thân mà đích thân cựu tổng thống ông Bill Clinton phải qua thương lượng để giải cứu cho họ. Hàng trăm, đến nay thì chắc là đã vài ngàn, ngư phủ Việt bị cướp, bị bắt ngay trên biển Việt Nam thì chính quyền cộng sản im thin thít. Ở nước người mới bị tố cáo là có ý đồ khiêu dâm thôi đã bị áp lực phải từ chức (v), mà những tên quan cộng sản thú tính cưỡng hiếp học trò ở Hà Giang thì lại ngang nhiên chạy tội như vậy. Phẩm giá của hàng trăm ngư phủ Việt, của nhiều em gái Việt chỉ đáng giá vài hàng tin tức trên blogspot và vài tiếng phản đối lấy lệ của bà Phương Nga thôi sao? Mấy cái hội Phụ Nữ, hội Nông Dân, Hội Nghề Cá, Đoàn Thanh Niên trốn ở đâu hết? Ông giáo Howard Davies của Trường Kinh Tế London vì dính líu một học vụ vài trăm ngàn bảng Anh mà từ chức để giữ thanh danh cho mình và cho đồng nghiệp mình, còn một tập đoàn đem hai năm lương thực của nông dân làm ra đổ xuống cống mà không bị truy tội ác.

Sợ là phản ứng đầu tiên trước những tội ác tày trời, nhưng nếu bàng quan thì rồi kẻ sợ cũng sẽ chung kết cục như nạn nhân kia mà thôi. Cứ kéo dài tình trạng mất tỉnh thức đó thì sớm muộn gì tất cả chúng ta sẽ làm mồi ngon cho phường bạo ngược kia, và khốn thay cho chúng ta khi có nhiều người chịu đựng không nổi ách nạn này mà đầu hàng cam chịu làm tôi tớ cho chúng.
Chúng ta phải xét lại lương tri của mình. Nhật Bản, Hàn Quốc, Thái Lan, Phillipines những người hàng xóm gần ấy nhìn vào họ sẽ hỏi dân Việt tinh thần nhân bản ở đâu, trách nhiệm ở đâu, khoan nói chi tới tình nghĩa đồng bào và truyền thống anh hùng của tổ tiên. Có thể lấy sợ hãi làm bình phong cho lối sống yên thân, nhưng khó mà biện minh được sự vô trách nhiệm của chúng ta. Người ta đã có dự định dựng tượng Thần Trách Nhiệm bên bờ Tây nước Mĩ đối với tượng Thần Tự Do bên bờ Đông, để răn người ta có tự do thì phải có trách nhiệm (vi). Chúng ta đã mất tự do, không thể đồng lõa sợ hãi và lẩn tránh mà gọi là có trách nhiệm với tổ tiên và con cháu được.

Chính quyền cộng sản vô luân đã đành, mà quốc dân cũng sợ quá, nỗi sợ thâm căn cố đế biến tướng thành sự lẩn tránh mà Gandhi phải thốt lên “Tôi ngạc nhiên không phải là kẻ ác làm ác, mà là sự bàng quan của người lành trước tội ác ấy.” Quốc dân sao không đoàn kết lại để hành động; để cho một vài nhóm đấu tranh gióng lên tiếng nói lương tri, vài vị thủ lĩnh hi sinh thì đâu có đủ. Một người, hai người gào thét không đủ cho bọn điếc ấy nghe đâu, nhưng hai người, hai nhà, rồi hai xóm cứ thế cầm tay nhau thì không ác ma nào khuất phục được (vii). Một vài ngọn sóng chỉ làm chao đảo con thuyền thôi, phải thổi lên một trận cuồng phong thì mới mong lật được nó.

Rọi ánh sáng vào nỗi sợ
Sợ là do vô minh mà ra, điều gì mình đã hiểu rõ thì không còn sợ nữa. Sợi dây mà tưởng là con rắn thì sợ là phải, sợi dây thấy là sợi dây thì sẽ không sợ. Chúng ta sợ vì định giá trị cho đời sống mình thấp quá.
Phẩm chất của đời sống quý giá hơn tuổi thọ rất nhiều, nói nôm na là, câu chuyện giá trị ở chỗ nó có hay không, chứ không phải là nó có dài không. Sống có đẹp không là cốt ở chỗ nó có nghĩa lí gì chứ không phải bằng phương tiện gì. Có được thân người này là rất quý, nhà Phật có chuyện con rùa mù trăm ở biển ngàn năm mới nổi lên một lần, trên mặt biển có một cái bộng cây lềnh bềnh theo sóng gió, con rùa mù ấy chui đầu vào bộng cây còn dễ hơn là một sinh linh thọ thân người nữa. Chúng ta nên tin rằng mình sống đời này là chỉ một lần thôi, không có lần thứ hai đâu, mà nó đâu có dài, chưa kể đau ốm và già lọm khọm nữa. Chỉ chừng đó thôi cũng khiến chúng ta coi lại các giá trị của mình, tôn chỉ của mình. Chúng ta có sứ mệnh gì trong cuộc đời này, có ai làm thay mình được không, mình sẽ để lại di sản gì cho con cháu?

Đứng vào hoàn cảnh phải chọn giữa sợ và không sợ, mỗi người chúng ta hoàn toàn có quyền tự quyết định, và quyết định đó nói lên bản lĩnh và tự do của mình. Nếu ông bảo tôi đang sống đầy đủ như thế này, vui thế này, có gì mà phải sợ thì chúng tôi chúc mừng, ông quả thật may mắn hơn chúng tôi và ông lạc quan quá. Nếu ông thấy bất công, dối trá và tội ác tràn lan mà ông chọn yên thân thì chúng tôi cũng tôn trọng quyết định của ông, mong là ông khi về già sẽ không như con cò già bên bờ ao kiệt nước, than van đời sống nhạt nhẽo, đừng tiếc giá mà ông sinh ở này nọ thì ông đã làm nhiều hơn thế.

Hỡi bạn trẻ, nếu bạn thấy chán ngán đời sống trụy lạc, dối trá, ti tiện, quỵ lụy, cái gì cũng mua bằng tiền, nếu bạn không muốn người ta tàn phá đất mẹ và thôn quê của bạn để làm bãi rác cho nhân loại, nếu bạn không muốn những kẻ kẻ dốt nát và kiêu ngạo cầm quyền sinh sát đồng bào và cai trị bạn, không muốn thấy tài nguyên của đất nước chia riêng cho một nhóm người, và nếu bạn muốn lãnh đạo quốc gia phải là những người anh tuấn, thì bạn hãy chấm dứt nỗi sợ hãi của mình. Có thể bạn sẽ mất nhiều thứ, nhưng biết bỏ những mối lợi nhỏ thì mới có đủ sức và tâm trí gây dựng tài sản lớn. Chưa kinh qua một lần chết đi sống lại, chưa tới nơi tận cùng sâu thẳm của tâm thức, thì sẽ rất khó nhận ra được đường đi tới nơi ý nghĩa cho cuộc đời. Nếu bạn là người Công Giáo thì bạn sẽ hiểu hơn, không chết đi thì không có sống lại.

Người ta có thể tước hết mọi thứ của chúng ta, trừ cái tự do trong tâm thức, cái tự do khiến chúng ta có thể quyết định hành động và tư tưởng của mình. Chúng ta còn chờ gì nữa? Đừng trách mình sinh nhầm thế kỉ; sinh vào quốc gia này trong thời đại này, tất cả đều có nghĩa lí hết. Sứ mệnh của chúng ta nằm ở đó. Đừng sợ, đừng an thân.

Nào, hãy hiên ngang như những người tự do, cùng chúng tôi một lần thành thật xét coi, hôm nay Chủ Nhật chúng ta mất gì và sáng mai Thứ Hai sẽ được gì?



Thái Phục Nhĩ (danlambao)

Xử phúc thẩm Cù Huy Hà Vũ, gắng một chút thức thời hay tiếp tục ngu xuẩn?

Bùi Minh Quốc

Nhân dân cả nước và toàn thế giới chăm chú theo dõi phiên xử phúc thẩm nhà hoạt động pháp lý nổi tiếng của Việt Nam, Luật gia Cù Huy Hà Vũ sắp diễn ra ngày mai, 2.8.2011. Người ta theo dõi xem cung cách giữ ngai (đỏ) của vị “vua tập thể” tại cung đình có gì mới sau một thời gian bàn bạc/mặc cả chia ngôi giữa các thành viên chủ chốt.

Cung cách cũ thì mọi người đã rõ, qua nhận xét ngắn gọn chắc nịch của nhà thơ Bằng Việt, chủ tịch Liên hiệp các Hội Văn học Nghệ thuật thủ đô Hà Nội: “Nếu không tha bổng cho Cù Huy Hà Vũ thì đấy là một sự ngu xuẩn”. Tôi (Bùi Minh Quốc) thì nghĩ, cả tập thể vua có thể vẫn là một sự ngu xuẩn tiếp tục mê muội lao theo con đường lấy bạo quyền chà đạp công lý, nhưng từng thành viên thì có thể trong tim vẫn còn vài giọt máu thắm yêu nước vì dân và đầu óc còn có chút thức thời.

Thức thời để thấy rằng ngay cả cựu Thành ủy viên Thành ủy Hà Nội Bằng Việt, một cán bộ luôn hiền hoà mềm mỏng mà cũng phải bật lời gai góc“Ngu xuẩn, không thể dùng chữ nào khác” thì đó là dấu hiệu đã bắt đầu một quá trình tiến tới cuộc đồng khởi của lương tri ngay trong nội bộ Đảng, kể cả các cấp ủy, các cán bộ đương chức.

Thức thời để thấy rằng thêm mỗi ngày giam giữ Cù Huy Hà Vũ chỉ càng tăng thêm ý chí cho người trí thức ưu tú này tự rèn luyện hiệu quả hơn thành người chiến sĩ cách mạng từ trong ngục tối giương cao ngọn cờ vì Tổ Quốc và Tự do vẫy gọi lớp trí thức tinh hoa kế tiếp nối gót theo anh chiến đấu.

Thức thời để thấy rằng hiệu lực của chiếc dùi cui đang suy giảm nhanh chóng trước những người yêu nước đã hiện ra hiên ngang đúng như lời Chủ tịch Hồ Chí Minh khẳng định “người yêu nước không sợ gì hết”, và đang tự tập hợp ngày càng đông đảo, tiến bước mỗi lúc càng vững vàng hơn, ung dung hơn.

Thức thời để thấy rằng một khi ngay cả sĩ quan anh ninh cũng công khai bộc bạch tôn trọng chữ ký của nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo đòi trả tự do cho Cù Huy Hà Vũ thì những thủ túc thân tín nhất sát kề dưới chân ngai vua cũng sẽ chỉ giơ dùi cui một cách chiếu lệ.

Thức thời để thấy rằng nhân dân lầm than và phẫn uất từ chỗ nổi dậy manh động như ở Thái Bình trước kia nay đã tự tập hợp và tự hiệp đồng trong một phương thức đấu tranh ôn hoà trật tự công khai hợp pháp rất bài bản theo đúng đường lối Nguyễn Trãi lấy đại nghĩa thắng hung tàn và đường lối Hồ Chí Minh đại đoàn kết toàn dân, lập quyền dân tiến lên.

Thức thời để thấy rằng xử tù Cù Huy Hà Vũ tức là tự ký vào bản án phản bội nhân dân, phản bội Tổ Quốc, phản bội cách mạng, phản bội Đảng, phản bội Chủ tịch Hồ Chí Minh cho chính mình, bản án này đã được viết qua kiến nghị của hàng ngàn lão thành cách mạng, tướng lĩnh, trí thức văn nghệ sĩ và nhân dân đòi trả tự do cho Cù Huy Hà Vũ.

Đà Lạt 1.8.2011

B.M.Q.

Nguồn BoXitVN.

Phiên tòa xét xử TS Cù Huy Hà Vũ – lòng dân chờ ý Đảng ngày 2/8/2011

Hà Đình Sơn

Sau khi nổ ra vụ án TS Cù Huy Hà Vũ “Tội tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” ngày 5/11/2010, người dân Việt Nam trong nước và ở nước ngoài quan tâm đến ngày càng tăng. Chưa có thống kê nào xác định chính xác số lượng người quan tâm, nhưng bằng kinh nghiệm của cá nhân tôi có thể khẳng định đây là vụ án “chính trị” thu hút được nhiều cá nhân, tổ chức trong nước và quốc tế quan tâm nhất từ trước tới nay.

Thông tin của vụ án loang rộng tới nhiều người bởi hành vi của cơ quan tiến hành tố tụng, bởi hoạt động cá nhân của TS Cù Huy Hà Vũ, bởi gia đình của TS Cù Huy Hà Vũ, bởi tính thời sự của các vấn đề do TS Cù Huy Hà Vũ đề cập và cuối cùng là bởi sức mạnh truyền thông thời đại internet.

Đảng Cộng sản Việt Nam đã đề ra chủ trương, đường lối, nghị quyết… hay nói nôm na là đã hứa với nhân dân rằng sẽ lãnh đạo toàn dân để xây dựng một đất nước “dân giàu, nước mạnh”, xã hội “công bằng, dân chủ, văn minh”. Đảng đã nói đúng lòng dân và lòng dân thì Đảng cũng đã rõ. Nhưng theo dân gian thì “nói dzậy mà không phải dzậy”. Như vậy, chỉ có bằng hành động của Đảng mới làm cho nhân dân hiểu được ý thực của Đảng là làm sao?

Hiện tượng thì không phải là bản chất, nhưng hiện tượng lặp lại hoài thì lại là bản chất.

Việc bắt giam TS Cù Huy Hà Vũ xảy ra ngay trước nhiệm kỳ đại hội Đảng, nhiệm kỳ Quốc hội làm cho người ta có thể hiểu như dư luận xưa nay rằng: trước mỗi một nhiệm kỳ, họ phải lo lắng cho “cái ghế” của mình nên họ có “tả xung, hữu đột”, triệt hạ nguy cơ, “giết nhầm hơn bỏ sót”… thì cũng thường tình. Nhưng nay, những “cái ghế” trong Đảng và Nhà nước đều đã có chủ thì cái lý do trên không còn nữa. Còn về tâm linh hay luật của trời đất thì không ai được cả, mất cả ví như đến sinh là cái được cả, đến tử là cái mất cả mà vẫn còn “sinh dữ, tử lành”. Nói vậy, là để nghiệm rằng người xưa răn lại là không bao giờ sai, chỉ có điều người nay có hiểu hay không. Nay đã được chức, được quyền tức là được cả tiền không lẽ còn muốn bắt nốt cả con chim ở trên rừng, bắt nốt con cá ở dưới khe. Có phúc lớn rồi sao còn lỡ gieo thù, chuốc oán.

Trong lúc, kinh tế của đất nước đang lâm trọng bệnh như ung nhọt chỉ chực vỡ ra; chủ quyền lãnh thổ quốc gia thì tứ bề thọ địch. Vụ án này xảy ra cũng chỉ là chuyện trong nhà, thậm chí chỉ là chuyện cá nhân nó không làm bớt đi sự khó khăn của nền kinh tế, nếu có khôn ngoan thì hãy để ngọn giáo, hòn tên ấy hướng ra bảo vệ phía biên cương, hải đảo, che chở cho ngư dân đang sống tủi, chết tủi từng ngày.

“Chưa đánh được người mặt đỏ như vang, đánh người rồi mặt vàng như nghệ”. Đã đủ rồi để hạ “ngọn cờ” Cù Huy Hà Vũ mà thay bằng ngọn cờ Hòa giải, ngọn cờ Đoàn kết.

Vũ khí hạt nhân cũng không giữ được cường quyền, càng bạo hình càng sớm đến ngày tận thế. Lòng dân thì đã rõ, chờ ý Đảng tại phiên tòa phúc thẩm “Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ” ngày 2/8/2011.

Thăng Long – Hà Nội, 31/7/2011

H.Đ.S.

Nguồn BoXitVN.

"Câu trả lời cho bạo lực là dân chủ hơn"

“Câu trả lời cho bạo lực là dân chủ hơn, cởi mở hơn và năng động hơn” - đây là tinh thần của bức thư bà Ann-Helen P.Azedo, Phó Đại sứ Na Uy tại Việt nam, đã gửi đến Bee.net.vn ngày 28/7/2011.




Vụ thảm sát Na Uy khiến 76 người thiệt mạng


Trước hết, chúng tôi rất cảm ơn về sự quan tâm của các bạn.
Hôm 22/7, Na Uy là nạn nhân của một vụ tấn công kép. Đầu tiên là vụ đánh bom vào văn phòng Chính phủ ở trung tâm Oslo. Vụ thứ hai là ở một trại hè của lực lượng thanh niên Đảng Lao động. Đây là những vụ tấn công kinh hoàng và bi thảm mà đất nước Na Uy đang phải gánh chịu và lên án mạnh mẽ.

Đây là vụ tấn công có chủ ý nhằm vào Chính phủ Na Uy và thế hệ các nhà chính trị mới của đất nước này. Na Uy sẽ không bị những cuộc tấn công này làm cho hoảng sợ. Mục đích của chúng là làm người dân sợ hãi và hoảng loạn nhưng Chính phủ Na Uy sẽ không cho phép điều đó xảy ra.
Vụ tấn công này chống lại một trong những biểu hiện rõ ràng nhất của sự dân chủ, đó là việc những người trẻ gặp gỡ nhau để thảo luận về chính trị. Thủ tướng Na Uy đã nói rằng: “Câu trả lời cho bạo lực là dân chủ hơn, cởi mở hơn và năng động hơn”.

Và đây cũng là thông điệp mà chúng ta nhận thấy trên khắp đất nước Na Uy – chúng tôi sẽ không đầu hàng chỉ vì bạo lực.

Tuy nhiên, bây giờ chưa phải là lúc để suy đoán những lý do đằng sau vụ tấn công này. Cảnh sát hiện vẫn đang điều tra và ưu tiên của Chính phủ trong thời điểm hiện tại là giúp đỡ, chăm sóc những người bị thương cũng như những gia đình mất người thân. Chúng tôi cảm thông với gia đình các nạn nhân.

Cả người dân Na Uy và thế giới đều vô cùng ngạc nhiên và không thể tin bi kịch này lại xảy ra ở một đất nước thanh bình như Na Uy. Chúng tôi đã cùng nhau chia sẻ những cảm xúc này tại Đại sứ quán Na Uy tại Hà Nội. Na Uy sẽ tiếp tục ủng hộ những giá trị của nền dân chủ, những quy định của pháp luật, tự do ngôn luận và nhân quyền để vượt qua chủ nghĩa cực đoan và sự không khoan dung. Vụ tấn công ở Oslo sẽ không làm thay đổi nền chính trị, những giá trị và cách mà chúng tôi hội nhập với thế giới.

Bản chất của nền dân chủ Na Uy sẽ không thay đổi. Na Uy sẽ tiếp tục làm theo những cam kết về nguồn lực và niềm tin của mình trước thế giới.

Thật may mắn khi gia đình của tất cả các nhân viên Đại sứ quán Na Uy tại Hà Nội đều an toàn, nhưng chúng tôi tiếc thương sâu sắc cho các nạn nhân và gia đình họ trong những ngày đau buồn này.

Chúng tôi cũng rất cảm kích trước sự chia sẻ của bạn bè và đồng nghiệp người Việt Nam dành cho người Na Uy trong thời điểm khó khăn này.

Ann-Helen P.Azedo

Phó Đại sứ

Đại sứ quán Na Uy

Hà Nội, Việt Nam

Người dịch: Ngô Nguyễn

Nguồn: bee.net.vn

31-7: HỘI NGỘ LÒNG YÊU NƯỚC

Người Buôn Gió


Khoảng 200 người yêu nước đã quây quần vào chiều ngày 31/7/2011 tại cà fe Trung Nguyên 36 Điện Biên Phủ - Hà Nội, một địa điểm gần ngay cạnh trụ sở Bộ Ngoại Giao Việt Nam và cách đại sứ quán Tàu Cộng không xa. Đây là những gương mặt thân thuộc trong những cuộc biểu tình, tuần hành phản đối hành đông ngang ngược xâm hại chủ quyền lãnh thổ Việt Nam, trong tháng 6 và 7 năm 2011 vừa qua. Phần nhiều trong số họ đã bị bắt giữ, tra hỏi bởi lực lượng giữ gìn trật tự và an ninh Việt Nam.

Có lẽ đây là buổi cà fe kỷ lục nhất về gặp mặt giữa những người này. Các nhân sĩ lớn như TS Nguyễn Quang A,NV Phạm Xuân Nguyên, [...],NV Nguyễn Hoàng Đức, NV Nguyễn Trọng Tạo,KTS Trần Thanh Vân,GS Phạm Duy Hiển,GS Nguyễn Đông Yên,TS Nguyễn Thị Thanh, nhà giáo Phạm Toàn...cùng nhiều giới nghệ sĩ trí thức và các giai tầng khác trong xã hội.

Mọi người hô vang những khẩu hiệu yêu nước quen thuộc dưới sự lĩnh xướng của hậu duệ nữ tướng Bùi Thị Xuân là chị Bùi Minh Hằng.

Hai em bé học sinh nhà ở ngõ Yên Bái, được cha mẹ chở đến gặp gỡ mọi người, chụp chung với hai em là anh Phương người đọc tuyên ngôn tại nhà hát lớn Hà Nội và chú Vũ Quốc Ngữ, Ngữ kể rằng khi bị bắt, anh hô ''mọi người ơi họ bắt người yêu nước''. Cái bọn bắt anh nó trả lời: - Mày hô thế hô nữa vô ích, không ai cứu mày đâu.


Chia sẻ và ôn lại những giờ phút đầy vinh quang nhưng cùng
đầy gian khó giữa Chí Đức, Chí Tuyến, Ngô Quyền...


Cường Bống chụp cùng 2 em gái Thu Lành, Kim Tiến. Là một người giàu lòng nhân ái, anh tham gia các hoạt động từ thiện, nhưng lòng yêu nước của anh cũng giàu không kém lòng nhân ái. Anh có mặt năng nổ hầu hết những buổi tuần hành yêu nước vừa qua.

Binh nhì Nguyễn Tiến Nam bon chen sánh vai cùng
hoa hậu biểu tình Trịnh Kim Tiến.

JB Nguyễn Hữu Vinh gặp lại cháu gái Trịnh Kim Tiến
từ ngày đám tang của cha cháu

Người Buôn Gió ngắm nhìn Thu Lành
sau mấy lần biểu tình không thấy em.

Dưới cây đàn của nghệ sĩ già Trí Hải,
mọi người hát vang bài ca '' dậy mà đi''

Blog Lê Dũng cùng con gái, từ sau vụ tàu Trung Quốc cắt cáp tàu thăm dò Việt Nam, hàng ngũ những người yêu nước xuất hiện thêm nhiều gương mặt ưu tú,Lê Dũng là một trong những người nổi bật đó. Sáng ngày mai anh sẽ đến công an theo giấy triệu tập về lá thư gửi ông giám đốc CATPHN Nguyễn Đức Nhanh khiếu nại về việc công an Minh đánh người yêu nước.


Nguyễn Xuân Diện người đàn ông trầm tĩnh, nhỏ nhẹ và giản dị [...]. Hôm nay anh sánh vai với phóng viên Đoan Trang, hình như ai đó vừa tặng Trang chiếc áo. Híc, nhớ lại năm nào cũng vì áo xống mà Đoan Trang, Mẹ Nấm và Người Buôn Gió sa chốn lao tù.

Các bậc trưởng thượng gặp nhau, những bàn tay xiết chặt
nói rất nhiều điều.


Quây quần từ trong ra đến ngoài sân, sau cà fe mọi người rủ nhau đi uống bia và ăn tối. Một tuyên bố sẽ tiếp tục biểu tình vào chủ nhật tới đã đưa ra sau khi tất cả hoàn toàn thống nhất. Luật sư Dương Hà và luật sư Hà Huy Sơn đã tranh thủ bớt chút thời gian để đến gặp mọi người, hiện nay họ rất bận vì ngày xử tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ đến gần. Họ nhận được nhiều sự quan tâm của mọi người đến phiên xử anh Vũ, nhiều người chắc chắn sẽ có mặt tại tòa án tối cao Hà Nội vào ngày 2/8 tới đây để trông chờ một phiên tòa khách quan và công bằng.

Nguồn: Người Buôn Gió.



CHÙM ẢNH CỦA LÊ TUẤN ANH VÀ NGUYỄN HỒNG SƠN






TS Nguyễn Văn Khải (Ông già Ô - zôn)





Anh Nguyễn Chí Đức đang kể lại câu chuyện hôm 17.07. Như vậy, có hàng trăm người làm chứng cho anh

HỘI NGỘ CAFE HÀ NỘI - SÀI GÒN


Theo lời hẹn, chiều nay, mọi người gặp gỡ tại Cafe 36B Điện Biên Phủ. Quán Cafe này ở sát cổng Bộ Ngoại giao, gần lăng Bác (không phải cafe CỘT CỜ).

Nguyễn Quang Thạch đến từ sớm. Sau đó là Nguyễn Xuân Diện, Nguyễn Chí Đức, Nguyễn Tiến Nam...



Nguyễn Xuân Diện và Nguyễn Chí Đức


15h45: Đã thấy TS Nguyễn Quang A, Lê Dũng, ...và một số luật sư cũng đã có mặt.
Trời đang mưa rất to, mặc dù không có gió lớn. Khách cafe từ ngoài vườn chạy hết vào trong nhà, khiến cafe đông đúc lạ thường.

KTS Trần Thanh Vân, Giáo sư Ngô Đức Thọ... đang trên đường tới cafe.
15h55: Nhà thơ Nhạc sĩ Nguyễn Trọng Tạo và bạn gái đã đến. Trời vẫn mưa to.

16h00: Nhà giáo Phạm Toàn đã có mặt. Sau đó, KTS Trần Thanh Vân đã có mặt, xách theo 1 túi hoa quả và bánh kẹo. Và kìa, Đoan Trang nữa...




KTS Trần Thanh Vân (áo tím mộng mơ) mang đến rất nhiều bánh ngon



16h17: Giáo sư Phạm Duy Hiển đã có mặt. Ông vui mừng về sự có mặt đông đảo anh chị em...
Từ Sài Gòn, Giáo sư Tương Lai cho biết, anh em nhân sĩ trí thức Sài Gòn cũng đang tụ tập cafe ...
Chúng ta cùng chờ bản tường thuật từ Sài Gòn sau ít phút nữa...
Sài Gòn ơi, gửi nắng cho em! Cho Hà Nội chiều nay sụt sùi mưa gió....
Giáo sư Ngô Đức Thọ, các anh chị em Minh Hằng, Bích Phượng, Nguyễn Văn Phương đã đội mưa gió đến cafe chiều cuối tuần..TS Mai Thanh Sơn cũng đã có mặt...
Và kìa "hoa hậu" Trịnh Kim Tiến đã đến. Cô đang nép bên KTS Trần Thanh Vân.
Nguyễn Chí Đức, Nguyễn Xuân Diện, Lê Dũng vừa trả lời Pv Quốc Phương của BBC .

Nữ Giáo sư Tiến sĩ Sinh hóa học Nguyễn Thị Thanh (từ Canada về) nói với mọi người: Mọi người ơi! Mọi người có biết vũ khí hạng nặng của chúng ta đang nắm hiện nay là gì không? Là gì? Là ĐOÀN KẾT.

Nghệ sĩ violin Tạ Trí Hải đang chơi các bản nhạc ái quốc trong phòng lớn. Bên ngoài, em Trịnh Kim Tiến đang trả lời BBC.
Trong sân có các bác: Phi Khanh, TS Nguyễn Văn Khải (Ông già Ô zôn), GS Nguyễn Đông Yên và phu nhân, Chị Dương Thị Xuân (vừa đến)...

Chị Phạm Quỳnh Hương cũng đã có mặt từ lâu, để trải nghiệm mới dưới góc nhìn của nhà xã hội học về cuộc hội ngộ hôm nay.

17h15: Nữ giáo sư Nguyễn Thị Thanh đang hát vang trong vườn quán.
Nguyễn Tiến Nam đang trả lời Pv của BBC.

17h20: TIẾNG HÁT ĐÃ VỠ TOANG HỘI TRƯỜNG> CAO TRÀO CỦA HỘI NGỘ.
Bây giờ là bài DẬY MÀ ĐI. Tiếng hát vang ầm ầm, đều và cộng cảm của niếm phấn khích.
Sau đó, bây giờ là NỐI VÒNG TAY LỚN. Hóa ra người Hà Nội cũng thuộc các bài hát này.

và tiếng hô lớn vang lên:

Hoàng Sa - Việt Nam
Trường Sa - Việt Nam
Bảo vệ Biển đảo Việt Nam - bảo vệ
Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh - ĐÁNH...

Mọi người đang say mê hát các bài ca ái quốc! Không khí cực kỳ phấn khích!
Anh Nguyễn Quang A mang đến 1 cái kính cận (nữ, trẻ) mà anh nhặt được trong lúc lộn xộn ngày 17.07.2011. Ai là chủ nhân, xin xác nhận bằng comments ở bên dười đây, để Nguyễn Xuân Diện trao lại.

TẠI SÀI GÒN:
TTuong. lai tuong thuat tu TpHcm . Cung tai quan càe Trubg Nguyen, tuy khong douc mien phi, co mat. chu Hao,, Nguyen Xuan xanh, LeCongGiau,, Nguyen Duy, Ngo Tien Nhon, Nguyen Van Trong', Cao Lap, Nguyen Ba Thuan, Tuong Lai. Da nghe tuong thuat tu Ha nOi. Xin gui loi chao than thiet den cac anh chi co mat tai càe sang tao trung nguyen o DBP. Xa nhau hang ngan cay so, chung ta van gap nhau trong y tuong va hanh dong chong xam luoc, bao to quoc than yeu cua chung ta. Sau le tuong niem cac chien si hy sinh o Hoang Sa nam. 1974 , Truong Sa nam 1988 va cuoc chien tranh bien gioi 1979' len an toi ac cua Trung Quoc, chung toi van thuong xuyen trao doi voi nhau ve tinh hinh. Sat canh ben nhau, chung ta nhat dinh thang loi. May het pin!Anh nguyen Ngoc dang trên duòng den day .... vui qua!
Sent from my iPad
Bổ sung: Cafe Sài Gòn cũng bắt đầu từ 16h, với sự có mặt của các anh Chu Hảo, Nguyễn Trung Dân, Nguyên Ngọc...

18h00, Hà Nội: Mọi người đã hát hết các bài. Ngoài trời vẫn mưa. Bây giờ, cafe đang túm tụm từng nhóm nhỏ.

TRỜI MƯA CỰC TO!
Bây giờ cô Kim Tiến đang gặp Lê Anh Tuấn (tác giả bộ ảnh Gác thù nhà, đáp lời sông núi). Như một người anh trai, Anh Tuấn đang khuyên cô gái trẻ hãy tránh xa những tấm lưới có thể đang được giăng ra với cô.

Vẫn mưa rất to. Chị Trần Thanh Vân cứ đứng lên định về thì lại phải ngồi xuống, không về được.
Hôm nay, mọi người đã cùng quyết định tiếp tục biểu tình tại Khu vực Hồ Gươm vào Chủ nhật tới (07.08.2011).

Đã 18h40: Hà Nội hơi ngớt mưa, nhưng trong cafe vẫn đầy nhóc những người yêu nước.

HẾT

Nguyễn Xuân Diện -Blog tường thuật trực tiếp từ cafe Hội Quán sáng tạo,
36B Điện Biên Phủ, HN.
(Phần ảnh sẽ được bổ sung sau 2 giờ nữa)

Philippines muốn Đông Nam Á đoàn kết về vấn đề biển Đông



Hình: REUTERS
Dân Philippines biểu tình trước lãnh sự quán Trung Quốc ở Manila phản đối Trung Quốc xâm nhập các đảo Philippines tuyên bố chủ quyền



Hôm nay, Bộ Ngoại giao Philippines cho biết họ sẽ tìm kiếm sự ủng hộ của khu vực về một kế hoạch cùng phát triển những khu vực tranh chấp ở biển Tây Philippines, mà Việt Nam gọi là biển Đông, trong bối cảnh Trung Quốc ngày càng mạnh mẽ khẳng định chủ quyền của họ ở vùng biển này.

Các hãng thông tấn AFP và AP trích lời người phát ngôn bộ ngoại giao Philippines Raul Hernandez cho biết các chuyên gia luật pháp của Hiệp hội các Quốc gia Đông Nam Á, ASEAN, sẽ nhóm họp ở Manila vào tháng 9 để thảo luận về đề xuất này.

Ông Hernandez cho hay mục đích cuối cùng là để 10 nước trong khối ASEAN, và sau đó là Trung Quốc, chấp thuận đề xuất nhằm vạch rõ những khu vực có tranh chấp trong vùng biển chiến lược và giàu tài nguyên này.

Ông Hernandez nói rằng nếu “Chúng ta có thể xác định được những đặc điểm tranh chấp đó, chúng ta có thể có một kế hoạch phát triển chung cho những khu vực này.”

Ông nói thêm rằng những khu vực không có tranh chấp nên được dành riêng cho nước nào có chủ quyền ở khu vực đó.

Trong những tháng gần đây, các tuyên bố chủ quyền chồng chéo giữa các nước trong khu vực đã gây căng thẳng ở vùng Biển Đông và các nước láng giềng đã cáo buộc Trung Quốc tỏ thái độ hung hăng.

Tuần trước, các quốc gia vùng Đông Nam Á và Trung Quốc đồng ý áp dụng một loạt biện pháp hướng dẫn cho vụ tranh chấp ở biển Nam Trung Hoa mà Việt Nam gọi là Biển Đông.

Tuy nhiên, Trung Quốc lâu nay vẫn luôn bác bỏ các nỗ lực giải quyết các tranh chấp này bằng đường lối đa phương và muốn giải quyết các cuộc tranh chấp qua các cuộc thương thuyết song phương, trong khi các nước hội viên ASEAN đã và đang tìm cách đoàn kết để dựa vào sức mạnh tập thể chống lại nước láng giềng có nhiều thế lực này.

Ông Hernandez nói rằng nếu đề xuất của Philippines thu hút được sự quan tâm, thì đề xuất này sẽ được các giới chức cấp cao của ASEAN và cuối cùng là các bộ trưởng ngoại giao đưa ra thảo luận.

Ông nói rằng hy vọng Trung Quốc sẽ lắng nghe tiếng nói của ASEAN và tiếng nói của cộng đồng Quốc tế.

Nguồn: AFP, AP






Dân tộc Việt Nam- Hãy cảnh giác

Tích Mị Châu Trọng Thủy, tích con ngựa thành Troia, là những bài học từ khởi đầu thần thoại dựng nước của dân tộc Việt Nam, từ khởi đầu thần thoại của văn minh các quốc gia Châu Âu.

Một xẩy ra ở nước ta, một xẩy ra ở vùng biển Địa Trung Hải xa xôi, nhưng cùng một tiếng thét, tiếng gầm cảnh báo của quá khứ: các dân tộc trên thế giới cùng dân tộc Việt Nam hãy cảnh giác với mối họa từ những quà tặng, từ mong muốn hữu nghị giả, thông gia giả , hòa bình giả của bọn rắp tâm xâm lược các bạn.

Trả giá của lòng nhẹ dạ, của lòng tin vào tình hữu nghị của bọn người xâm lăng có một kết cục cực kỳ bi thảm.

Đó là sự biến mất của một vương triều oai hùng, là đổ nát của kinh thành giầu có Troia bên bờ biển Địa Trung Hải.

Đó là nô lệ kéo dài hàng trăm thế hệ người việt, của một quốc gia độc lập có nguồn gốc con lạc cháu hồng, quốc gia Âu Lạc.
1. Con ngựa thành Troia.













Tranh Đám rước con ngựa thành Troia ở Troia, họa sĩ Giovanni Domenico Tiepolo. Ảnh Wikipedia

Chiến tranh thành Troia là một cuộc chiến quan trọng trong thần thoại Hy Lạp và được nhắc đến trong hai trường thi của Homer: Iliad và Odyssey.

Giáo sư Ngô Bảo Châu bình luận sau phiên tòa ngày 4/4/2011 xét xử Cù Huy Hà Vũ
/ trích/

“Nhưng với những gì xảy ra gần đây, ông [Cù Huy Hà Vũ] thể hiện mình như một con người không tầm thường.

“Như Hector người thành Troy, như Turnus người Rutuli hay như Kinh Kha người nước Vệ, ông Vũ không hề sợ hãi khi phải đối mặt với số phận của mình.”/ hết /
Hector là một dũng sĩ nổi tiếng của thành Troia, là Hoàng tử thành Troia, con trai vua Priam, vua của thành Troia.

Thần thoại và sử thi Hi Lạp là cái nôi văn hóa của Châu Âu, của loài người.
Cuộc chiến thành Troia đi vào lịch sử văn minh thế giới như một lời cảnh báo : Hỡi các dân tộc trên thế giới, hãy cảnh giác với những gì gọi là to lớn, đẹp đẽ .
Hãy cảnh giác với tất cả những gì mà thế lực xâm lược làm quà tặng cho dân tộc đang đấu tranh chống xâm lược.

Họa diệt thành Troia, họa diệt vương tộc của vua Priam đã đến từ quà tặng ấy.
Quà tặng mà các chiến binh Hi Lạp tặng thành Troia như một ứơc muốn hòa bình là con ngựa gỗ khổng lồ.

Con ngựa Thành Troia.

Nội dung của cuộc chiến thành Troia là sự tham lam của các bộ tộc Hi Lạp những của cải giầu có của ngôi thành này, được truyền tụng qua gió biển Hi lạp, qua những đoàn thuyền buôn đã cập bến thành Troia. Cái cớ trực tiếp để các bộ tộc Hi Lạp tiến hành cuộc chiến với Troia là người con gái đẹp nhất Hi Lạp: Helen.

Các thần từ đỉnh núi Olipic thần thánh cũng tham dự trận đánh này.

Thế nhưng quân xâm lược liên quân hùng mạnh Hi Lạp đã gặp phải sức kháng cự anh hùng của toàn dân thành Troia, mặc dù Hi Lạp có dũng sĩ Achilles (Asin) vô địch mình đồng da sắt.

Hoàng tử Hector đã không sợ danh tiếng của Asin, dũng cảm nhận lời thách đấu của Asin, biết rằng đấu tay đôi với Asin đồng nghĩa với cái chết.

Nhân dân thành Troia đã anh dũng noi gương Hector bảo vệ quê hương mình trong hơn 10 năm liền trước liên quân Hi lạp.

Thành Troia thất thủ không phải do binh lính và nhân dân của vua Priam hèn kém trước ngoại xâm, mà do sự thiếu cảnh giác họ.

Không chiếm được thành Troia bằng sức mạnh với vô số các anh hùng Hi lạp tử trận, trong số đó có cả Asin, người Hi Lạp nghĩ ra một kế. Họ phá một số chiến thuyền, lấy gỗ làm một con ngựa thật to, cao lớn, đẹp đẽ tặng thành Troia, đề dòng chữ Thần thánh tặng. Trong bụng con ngựa ngỗ này, liên quân Hi Lạp ém vào đấy những chiến binh sát thủ của mình.

Người dân Troia và cả vua Priam gây thơ tin lòng thành thực muốn ngưng chiến của quân đội Hi Lạp, tin con ngựa ngỗ là quà tặng của thần thánh. Người dân Troia tò mò đã lôi ngựa vào thành, dù rằng nữ tiên tri Cassandra và tu sĩ Laocoon đã có lời ngăn chặn. Cả thành liên hoan ăn mừng chiến thắng. Và tối đó, khi màn đêm của ngày định mệnh của vương triều vua Priam buông xuống, khi mọi người đã say ngủ vì uống rượu và nhảy nhót suốt ngày, các chiến thuyền Hi Lạp quay lại, đổ quân xuống. Các binh lính Hi Lạp từ trong mình con ngựa tụt xuống, mở cổng thành cho quân Hy Lạp vào. Thế là quân Hy Lạp đã đánh phá tan tành quân đội thành Troia và đốt cháy thành.

Thành Troia thất thủ. Vương tộc của vua Priam bị các chiến binh Hi Lạp tàn sát.
Bài học cay đắng này của hơn 3000 năm về trước đến nay vẫn còn tính giáo dục: Loài người hãy cảnh giác với những con ngựa thành Troia.

Ngày nay, con ngựa thành Troia của các dân tộc trên thế giới là Chủ Nghĩa Mác-Lênin mà nội dung của nó phân chia xã hội thành các giai cấp một cách giả tạo. Mục đích của Chủ Nghĩa Mác-Lênin là xóa bỏ các quốc gia, xóa bỏ tinh thần dân tộc và thay vào đấy là tinh thần “hữu ái giai cấp vô sản”.

Mục đích của Các Mác và Lênin là trở thành các thánh nhân, các giáo chủ của một một đạo giáo mới : Đạo giáo Cộng Sản.

Các dân tộc có nền văn minh theo kịp thời đại, có tính dân tộc cao, có chủ nghĩa dân tộc ăn sâu vào lòng dân đã dứt khoát từ bỏ Chủ Nghĩa Mác-Lênin như dân tộc Nga, dân tộc Đức, dân tộc Ba Lan, Hungari, Tiep…

Trung Quốc do mộng làm bá chủ thế giới, họ vẫn kiên trì sử dụng Chủ Nghĩa Mác-Lênin để mê hoặc các dân tộc nhược tiểu khác trên thế giới.

Chủ nghĩa Mác-Lênin trong dạng Trung Quốc có nội dung bành trướng và khiến nước nhỏ phục tùng Trung Quốc, làm tay sai cho Trung Quốc. Điển hình của tay sai cho Trung Quốc là Bác Triều Tiên, Cămpuchia của Polpot…

Đối với Việt Nam, con ngựa thành Troia hiện nay của dân tộc Việt Nam chính là Đảng Cộng Sản Việt Nam, đảng lấy học thuyết Mác-Lênin làm kim chỉ nam cho mọi hành động của mình.

Đảng Cộng Sản Việt Nam đã quên các bài học của dân tộc Việt Nam.

Đảng Cộng Sản Việt Nam đã nhận Trung Quốc làm người anh xã hội chủ nghĩa, nhận viện trợ của Trung Quốc để lệ thuộc vào Trung Quốc.

Đảng Cộng Sản Việt Nam với bộ não của mình là Bộ Chính Trị đang ngày đêm tìm mưu kế để tàn phá dân tộc Việt Nam.

Họ là các gián điệp của Trung Quốc, họ tàn phá Việt Nam từ trong lòng Việt Nam bằng những việc như tù tội những người yêu nước Nguyễn Văn Hải, Cù Huy Hà Vũ, Lê Công Định… làm hao mòn tinh lực Việt Nam, đến những dự án hủy hoại môi trường sống của dân tộc Việt Nam như dự án Bôxit Tây Nguyên, …

Đảng Cộng Sản Việt Nam với tư cách là lực lượng cầm quyền, lãnh đạo đã không bảo vệ được tính bất khả xâm phạm của lãnh thổ Việt Nam, lãnh hải Việt Nam.

Đảng Cộng Sản Việt Nam đã để mất nhiều đất đai Việt Nam ở biên giới phía bắc như Ải Mục Nam Quan, Thác Bản Dốc, cao diểm 1509 Hà Giang…

Đảng Cộng Sản Việt Nam bằng công hàm Phạm Văn Đồng 1958 đã công nhận cho Trung Quốc chủ quyền trên Hoàng Sa, Trường Sa.

Không những công nhận trên giấy tờ, công hàm mà trong thực tế, năm 1974, chính phủ cộng sản Việt Nam không phản đối một lời nào khi Trung Quốc dùng vũ lực chiếm Hoàng Sa.

Năm 1988, như có ước hẹn trước với Đảng Cộng Sản Trung Quốc, Bộ Chính Trị Đảng Cộng Sản Việt Nam đã để 64 chiến sĩ Hoàng Sa chết thảm khi quân xâm lược Trung Quốc đánh chiếm 6 đảo do Việt Nam chiếm giữ.

Các chiến sĩ Trường Sa, như có lệnh không được nổ súng, đã chịu chết một cách oan ức mà nghìn đời sau linh hồn họ sẽ không tan được vì mối hận này.

Người Việt Nam ngàn đời nay, khi Trung Quốc xâm lược không bao giờ dâng đất đai, biển đảo cho Trung Quốc mà không đánh tới cùng và Việt Nam bao giờ cũng chiến thắng.
Ngày hôm nay, khi Đảng Cộng Sản Việt Nam đang mặc sức tham nhũng trên dân tộc Việt Nam, họ phải nhớ đến điều này: Các vương triều Việt Nam trong quá khứ luôn đánh đến cùng giặc xâm lược phương bắc và luôn chiến thắng.

2. Mị Châu, Trọng Thủy.

Là người Việt Nam , không ai là không biết chuyện này.

Mối tình ngây thơ của nàng công chúa việt Mị Châu và hoàng tử trung quốc Trọng Thủy là một thiên tình sử kết cục bi tráng, làm nhỏ lệ biết bao thế hệ người Việt Nam. Tiếng thét phản kháng của nhân văn Việt Nam, của con người Việt Nam luôn nhắc nhở chúng ta, đòi hỏi các thế hệ đã trưởng thành truyền lại cho các thế hệ trẻ hơn rằng : để tình yêu được lên ngôi, để hai dân tộc Việt-Trung sống hòa thuận, phải chặn bàn tay xâm lược phương bắc, phải chặn âm mưu gián điệp bành trướng Trung Quốc đặt lên Việt Nam.

Quốc gia Việt Nam đã bị tiêu tan sau cuộc tình đau thương này.
Hàng nghìn năm sau, người Việt Nam đã phải liên tục khởi nghĩa qua Bà Trưng, Bà Triệu, Lý Bí, Phùng Hưng, ..đến Ngô Quyền mới đòi lại được đất Viêt của hình hài ngày hôm nay.

May mắn cho tộc Việt, là ta đã thành công.

Bài học của sự cả tin vào Trung Quốc, cả tin vào lòng thành thật muốn có quan hệ tốt của bọn bành trướng Trung Quốc, cả tin vào tình hòa hiếu thông gia đã phải trả một giá đắt nhất : mất nước.

Bành trướng Trung Quốc luôn tìm trăm mưu ngàn kế để nô lệ đất nước Việt Nam giầu có. Tất cả các thủ đoạn đều được sử dụng, không trừ một lĩnh vực nào. Ngay cả tình yêu lứa đôi cũng bị chúng lợi dụng để triển khai mưu kế gián điệp nhằm tìm hiểu nguồn gốc sức mạnh Việt Nam, nhằm thôn tính Việt Nam.

Ngày xưa, An Dương Vương bị Trung Quốc đánh lừa bằng quan hệ thông gia.

Nhà vua tưởng rằng đã thông gia thì coi như ruột thịt, lẽ nào lại phản trắc nhau.
Nhưng bành trướng Trung Quốc thì bất chấp thủ đoạn.

Mối tình của một lứa đôi con trẻ, sánh sao được với lòng tham chim chả, ngọc trai, sừng tê giác, ngà voi … của vua chúa Trung Quốc được. Trọng Thủy dựa vào tình yêu trong trắng của Mị Châu làm gián điệp nội tình của Thục An Dương Vương.

Ngày nay dân tộc Việt Nam đang bị Trung Quốc đánh lừa bằng 16 chữ và 4 tốt, bằng tình hữu ái giai cấp vô sản.

Hoàng Sa, Trường Sa hai quần đảo chiến lược quan trọng, hai chuỗi các hòn ngọc lấp lánh trên Biển Đông có nhiều khoáng sản đang làm nước Trung Quốc bành trướng thèm muốn. Các lãnh đạo cao nhất của Đảng Cộng Sản Việt Nam đã bị Trung Quốc hối lộ như Câu Tiễn đã hối lộ quan thái tể Bá Hi nước Ngô, như Trương Nghi nước Tần hối lộ Cận Thượng của Sở Hoài Vương thời Thất Hùng Chiến Quốc.

Nước Ngô bị nước Việt chiếm mất.

Nước Sở bị nước Tần xóa sổ.

Tương lai của Việt Nam cũng như vậy nếu còn tiếp tục đường lối 16 chữ, nếu còn tiếp tục quan hệ thắm thiết của 2 Đảng Cộng Sản anh em.

Ngày nay, Trọng Thủy của Việt Nam là muôn vàn những hãng Trung Quốc đang xây dựng, kinh doanh trên đất Việt Nam. Là muôn vàn các tư thương Trung Quốc đang len lỏi trên đất nước Việt Nam thu thập thông tin…Là những gián điệp chuyên nghiệp của Trung Quốc đang nằm trong các cơ quan Việt Nam.

Là các lãnh đạo cao cấp thoái hóa, đã ăn của đút của Trung Quốc, đã bán lương tâm người việt của họ cho quỷ sứ trung quốc.

Vận nước đang như trứng trồng.

Thế nước đang như dốc ngược.

Ngày hôm nay, đọc lại sử xưa, trí thức Việt Nam không thể không lên tiếng, thanh niên Việt Nam không thể không lên tiếng, nhân dân yêu nước Việt Nam không thể không lên tiếng.

Bài học mất nước kéo dài hàng trăm thế hệ còn sờ sờ đó với di tích Cổ loa chưa thành đất phẳng.

Bài học thành Troia tan nát muôn đời đến nay chỉ là bãi cỏ hoang còn đó, đã được khảo cổ thế giới tìm ra.

3. Kết luận.

Học lại bài học phản trắc, gián điệp Mị Châu Trọng Thủy.

Học lại bài học Thành Troia thất thủ do nội gián trong con ngựa thành Troia bề ngoài to, đẹp đẽ như quà tặng của các thiên thần được các chiến binh địch tặng.
Đẻ các mưu kế nội gián, để sự phản trắc của chính người Việt Nam cộng sản không hại được Dân tộc Việt Nam, chúng ta cần đến nỏ thần Kim Qui, cần đến thanh gươm của vua An Dương Vương.

Nhưng nỏ thần Kim Qui chỉ có tác dụng khi quân thù còn ở xa chân thành Cổ Loa, phải bắn vào quân thù khi chúng còn xa chân thành Cổ Loa. Đừng như vua An Dương Vương không biết giặc là ai.

Thanh gươm của An Dương Vương phải vung ra để gạt đi những Trọng Thủy trước khi chúng kịp do thám nước ta. Thanh gươm An Dương Vương sẽ mất tác dụng khi kẻ ngoại xâm đã vào tận trong nhà, đứng sát bên vua.

Chúng ta sẽ chỉ rõ cho toàn dân Việt Nam, con ngựa thành Troa của Việt Nam hôm nay là Đảng Cộng Sản Việt Nam qui phục đường lối 16 chữ, tình hữu ái giai cấp hoang tưởng, tình cảm anh em vô sản giả dối của Đảng Cộng Sản Trung Quốc.

Ngày hôm nay trí thức Việt Nam phải mạnh dạn thoát khởi sự cám dỗ của Chủ Nghĩa Mác-Lênin mà nhận ra độc tố thuốc phiện của nó, đừng luẩn quẩn luyến tiếc học thuyết độc hại này nữa.

Ngày hôm nay, các đảng viên Đảng Cộng Sản Việt Nam mà tinh thần yêu nước vẫn tràn trong huyết quản hãy trả thẻ đảng viên.

Đây là đảng sẽ đưa dân tộc Việt Nam đến họa diệt vong.

Ngày hôm nay các công an, các an ninh chân chính hãy theo dõi gián điệp Trung Quốc, gián điệp nước ngoài. Hãy bảo vệ Tổ quốc Việt Nam trước thù trong, giặc ngoài.
Ngày hôm nay thanh niên Việt Nam, người dân Việt Nam phải nắm vào tay mình vận mệnh của Tổ Quốc Việt Nam, phải nhận rõ bản chất ươn hèn, bán nước của Đảng Cộng Sản Việt Nam.

Ngày hôm nay, người Việt Nam phải xuống đường, liên tục xuống đường vì Hoàng Sa, Trường Sa vì tương lai không cộng sản của cả dân tộc Việt Nam.
Ngày hôm nay người Việt Nam phải đoàn kết bảo vệ những người Việt Nam đang bị Đảng Cộng Sản Việt Nam tù tội, đọa đầy, tra tấn đến thương tật.

Xuống đường liên tục, vượt qua nỗi sợ hãi trước an ninh cộng sản, xuống đường đông đảo chính là thanh gươm An Dương Vương, chính là nỏ thần Kim Qui giúp nhân dân Việt Nam giữ nước. Đây là vũ khí thần thánh của dân tộc Việt Nam.
Dân tộc Việt Nam, người hãy cảnh giác hơn nữa.


© Nguyễn Nghĩa.

Nếu Tàu đánh ta, ai sẽ bỏ chạy ra nước ngoài?







Ai sẽ bỏ chạy? Ảnh mang tính minh họa







Mới đây tôi nhận được thư của con gái từ nước ngoài gửi về. Con tôi rất lo lắng về việc càng ngày Tàu càng gia tăng khiêu khích quân sự trên vùng biển của ta với những hành động tàn bạo, ngang ngược, bất chấp mọi luật pháp và đạo lý đối với dân ta, nước ta. Ta càng nhân nhượng, Tàu càng lấn tới và đến mức không còn kìm nén, nhẫn nhục được nữa thì tất yếu xảy ra chiến tranh… Ai cũng có thể hình dung Tàu to lớn, thâm độc, nhỏ nhen, hung hăng, tàn ác như thế nào! Và con gái khuyên: Bố mẹ già yếu rồi, chuẩn bị sơ tán sang đây với chúng con… Chiến tranh xảy ra bây giờ không như ngày xưa đâu, họ chạy hết ấy mà!? Tôi thấu hiểu tấm lòng, nỗi âu lo của con cái cho bố mẹ.

Tôi nghĩ người con nào ở vào hoàn cảnh như con gái tôi cũng lo lắng cho cha mẹ và mong cha mẹ sang lánh nạn… Nhưng có điều con tôi đặt ra: “Họ chạy hết ấy mà”, làm tôi cứ băn khoăn suy nghĩ: “Họ” ở đây là ai? Có phải con tôi đã nghĩ sai chăng? Hay đúng là xã hội ngày nay có một bộ phận chỉ lo vơ vét đầy túi, lo vinh thân, phì gia và khi có biến là chuồn nhanh, mặc dân, mặc nước? Tôi càng băn khoăn khi thấy nhiều người sôi sục biểu tình bày tỏ tình yêu nước, căm phẫn lên án hành động trắng trợn vừa ăn cướp, vừa la làng của bọn Tàu, thì nhiều người khác lại thờ ơ, thậm chí có những kẻ ngăn cản, đe dọa, đàn áp những người biểu tình, trong khi người dân chỉ muốn bày tỏ lòng yêu nước môt cách ôn hòa, đúng pháp luật.

Cùng lúc này tôi nhận được thư của một bạn trẻ từ nước Đức hỏi, có phải ở nhà sắp có lệnh tổng động viên vào bộ đội để chiến đấu với bọn bành trướng Trung Quốc không? Nếu có, cháu sẵn sàng xin nhập ngũ! Và một ông bạn, đúng ra là người cùng họ Mạc, mới nhận ra nhau và thư qua lại chia sẻ…, gửi thư về từ nước Pháp nói: Tôi ra đi từ Sài Gòn sau 1975, nay đã ngoài 60 tuổi, nhưng nếu Tàu đánh ta, tôi sẵn sàng tự nguyện về nước, cầm súng chiến đấu cùng nhân dân!… Anh đưa khẩu hiệu lên Blog: “Mọi người hãy tẩy chay hàng hóa Tàu!”. Đọc thư anh, tôi ngồi lặng trầm tư, mắt rưng rưng… Lòng yêu nước của dân ta thật lạ kỳ! Kẻ thù thường không hiểu được và những kẻ ích kỷ, vô cảm cũng không cảm nhận rõ được lòng yêu nước của dân mình!
Tôi viết thư cho con gái: Nếu đất nước thanh bình, bố mẹ sẽ sang chơi, còn khi đất nước lâm nguy, những người trẻ tuổi chẳng tiếc thân mình, xả thân chiến đấu cứu nước, thì cái thân già này sao còn sợ chết!?

Dù vậy, tôi vẫn băn khoăn điều con nhắc nhở: “Họ sẽ chạy hết ấy mà!”. Họ là những ai? Có phải “họ” là loại người giống như hai trường hợp “Giang Kim Đạt, nguyên Trưởng phòng Kinh doanh Công ty Vận tải viễn dương Tập đoàn VINASHIN và Hồ Ngọc Tùng, nguyên Tổng Giám đốc tài chính Tập đoàn VINASHIN đã ra nước ngoài trước khi bị khởi tố. Theo đó, Ban Tổng thư ký Interpol quốc tế đã ra lệnh truy nã quốc tế đối với hai bị can này”… (CAND Online, 19/6/2011:Truy nã quốc tế 2 VIP của VINASHIN).

Nếu vậy thì lời cảnh báo của con gái là có lý đấy!
20/6/2011

© Mạc Văn Trang