Pages

Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2011

Cảnh giác với Trung Quốc, dân chủ với dân

Nguyễn Trọng Vĩnh

1. Những lời nói của Đới Bỉnh Quốc và những điều nhất trí giữa hai Thứ trưởng Việt Nam và Trung Quốc bao hàm những gì?

“Những tranh chấp biển, đảo do đàm phán song phương giải quyết không có sự can thiệp của nước thứ ba”. Song phương thì Trung Quốc có thể cậy mạnh đe dọa hoặc dỗ dành mua chuộc, thế giới không bao giờ biết được sự thật, không bao giờ giải quyết được gì vì Trung Quốc luôn kiên trì chỉ một câu “Chủ quyền đối với Tây Sa (Hoàng Sa) và Nam Sa (Trường sa) không thể tranh cãi”. “Không có gì phải đàm phán về Tây Sa (Hoàng Sa)”.

Đàm phán tập thể thì Trung Quốc thất lý. Nước thứ ba không can thiệp thì một mình Trung Quốc cậy mạnh mặc sức hoành hành ngang ngược, uy hiếp nước yếu.

Trước nay Trung Quốc đã làm rất nhiều việc sai trái, đến gây hấn, cắt cáp tàu Bình Minh 2, rồi phá hoạt động của tàu Viking II, thế mà Đới Bỉnh Quốc xoen xoét nêu: “Hòa bình ổn định là lợi ích của hai nước”. Lời nói chưa ráo mép thì 6 ngày sau tàu cá Trung Quốc dàn hàng ngang, có tàu ngư chính đứng phía sau cấm tàu cá của ngư dân ta ra hoạt động tại ngư trường vốn hành nghề lâu đời gần Hoàng Sa, đuổi ngư dân ta chạy không còn làm ăn gì được.

Câu nói đó còn hàm ý rằng Trung Quốc làm gì thì làm, nói gì thì nói, lãnh đạo Việt Nam nên im lặng để giữ “hòa bình ổn định”! Nguy hiểm hơn nữa, ông Đới còn nhấn mạnh “hai bên cần hướng dẫn dư luận ngăn ngừa những bài bình và những hành động làm tổn hại tình hữu nghị hai nước”.

Ngăn ngừa những bài bình hàm ý là yêu cầu ta bịt miệng báo chí, không được đả động đến Trung Quốc; ngăn ngừa những hành động, hàm ý yêu cầu Việt Nam cấm và trấn áp biểu tình chống Trung Quốc.

2. Sao lại đàn áp những công dân yêu nước, biểu tình hòa bình phản đối Trung Quốc?

Thời Pháp còn cai trị nước ta, chúng tôi đã từng biểu tình nhiều lần, lúc thì đòi thành lập “Mặt trận dân chủ Đông Dương”, lúc thì đòi ngày làm 8 giờ, định ra mức lương tối thiểu, lúc thì đòi lập “Nghiệp đoàn”, “Hội Ái hữu”, lúc thì nghe tuyên truyền về lập “Mặt trận phản đế”.

Bọn cảnh sát, mật thám chỉ tìm cách bắt người diễn thuyết, chứ không bắt người biểu tình. Bấy giờ thường chúng chỉ tìm bắt đồng chí Đặng Xuân Khu (Trường Chinh), đồng chí Lương Khánh Thiện.

Bây giờ ở ta, công an bắt nhiều người biểu tình, thế là không bằng thời Pháp thuộc, bắt người biểu tình lại còn đánh đập dã man, làm nhục thì không khác thời Ngô Đình Diệm, Nguyễn Văn Thiệu là mấy.

Nhìn tấm ảnh 4 người công an khiêng tay chân người bị bắt như khiêng lợn đưa lên xe buýt và tên Minh đạp nhiều cái lên mặt lên miệng người đó thì người hiền như bụt cũng phải phẫn nộ, cho là ác ôn, không còn tính người. Đương nhiên tôi cũng phẫn nộ, cũng nghĩ như thế. Sáu điều Bác Hồ dạy công an, trong đó có 2 điều: “Tự mình phải cần kiệm liêm chính” và “Đối với dân phải kính trọng, lễ phép” - bỏ hết rồi hay sao? Văn kiện, báo chí thường nêu Công an là bạn dân, báo Công An cũng nêu khẩu hiệu Công an là bạn dân, nay thực hiện ngược lại Công an là trị dân ư?

Những cuộc đàn áp biểu tình vừa qua, hẳn là đúng ý ông Đới Bỉnh Quốc.

3. Tự hào và đau lòng

Tôi là đảng viên Đảng Cộng sản do đồng chí Nguyễn Ái Quốc kính yêu sáng lập. Tôi rất tự hào, về Đảng của tôi đã lãnh đạo nhân dân lập nên nhiều kỳ tích, làm nên cuộc Cách mạng tháng Tám giành lại quyền độc lập tự chủ, khiến hình ảnh Việt Nam lại xuất hiện trên bản đồ thế giới, kháng chiến chống thực dân Pháp xâm lược, làm nên trận Điện Biên Phủ lừng lẫy 5 châu, chấn động địa cầu, buộc thực dân Pháp phải cuốn cờ về nước, đã đánh bại hơn nửa triệu quân trang bị hết sức hiện đại, kể cả B52 của siêu cường Mỹ mà từ hơn 200 năm lập quốc chưa hề biết thua ai. Đảng của tôi được các đảng anh em bè bạn ngưỡng mộ, các nước đang phát triển khâm phục, phương Tây cũng vì nể.

Tôi rất tự hào.

Giờ đây vẫn là Đảng của tôi lãnh đạo nhưng không có tự do, không được tự do tư tưởng, không được phát biểu quan điểm, ý tưởng khác với ý kiến chính thống, báo chí không dám thông tin đầy đủ, không dám nói thật, đi biểu tình yêu nước cũng ngại. Không có dân chủ, hoặc dân chủ hình thức, giả tạo, có vấn đề hàng trăm hàng ngàn người góp ý kiến cũng bỏ ngoài tai, kế hay, ý tốt không được tiếp thu, cấm nhiều hơn lắng nghe,… thậm chí để công an đàn áp trắng trợn dân biểu tình yêu nước, còn đánh đập, hành hạ tàn nhẫn và còn có nhiều việc làm khiếm nhã khác nữa khiến dân mất lòng tin, dư luận thế giới chê cười phê phán gay gắt Việt Nam.

Tôi rất đau lòng.

4. Dân là sức mạnh

Bác Hồ đã nói chí lý rằng “Dễ trăm lần không dân cũng chịu / Khó vạn lần dân liệu cũng xong”. Thực tế đã chứng minh, toàn dân nổi dậy mới có cách mạng tháng Tám, toàn dân kháng chiến mới thắng Pháp, thắng Mỹ.

Những việc làm quang minh chính đại, ích nước lợi dân, được dân ủng hộ chung tay góp sức thì dù có khó khăn cũng có thể vượt qua. Trái lại, những việc làm mờ ám, chỉ vì lợi ích cá nhân, lợi ích nhóm, tổn dân, hại nước, nhân dân phản đối thì trước sau gì cũng lộ ra, kết cục chẳng mấy tốt đẹp. Chính quyền thân dân, trọng dân, dân chủ với dân thì dân tin, dân gắn bó. Đối lập với dân, áp bức thì dân oán, quá đáng thì dân chống lại. “Con giun xéo lắm cũng quằn”, “Tức nước thì vỡ bờ”, “Chở thuyền cũng là dân, lật thuyền cũng là dân”. Lẽ đời là thế.

N.T.V.

Nguồn BoXitVN.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét