THƯ GỬI NHỜ CHÚ NGUYỄN XUÂN DIỆN CHUYỂN TẬN TAY ĐẾN TRUNG TƯỚNG NGUYỄN ĐỨC NHANH – PHÓ TỔNG CỤC TRƯỞNG TỔNG CỤC II AN NINH BỘ CÔNG AN – GIÁM ĐỐC CÔNG AN THÀNH PHỐ HÀ NỘI
Thưa chú Nguyễn Xuân Diện,
Đây là lá thư, hay là những lời tâm sự, trần tình mà cháu muốn gửi trực tiếp đến Trung tướng Nguyễn Đức Nhanh, nhưng vì không biết nhiều thông tin cũng như địa chỉ của Trung tướng, cũng không có điều kiện để có thể đưa trực tiếp cho bác ấy nên cháu xin nhờ chú, là 1 người có đầy đủ tư cách cũng như điều kiện để không chỉ giúp chuyển lá thư mà còn cả lòng tôn trọng và sự chân thành của cháu đến Trung tướng. Nên cháu xin nhờ chú giúp và xin cảm ơn chú thật nhiều.
Thưa chú Diện,
Với bức thư mà chú sẽ giúp cháu chuyển tới Trung tướng Nguyễn Đức Nhanh, xin hãy để đầy đủ tên tuổi và thông tin của cháu mà cháu sẽ kèm theo dưới cuối thư này để đảm bảo sự minh bạch và trung thực. Còn nếu chú có lưu giữ và phổ biến lại 1 bản sao của bức thư này trên trang blog của chú, thì xin hãy chỉ để tên cháu là Một Người Việt Nam. Cháu xin chân thành cảm ơn chú.
Nhận được tin cụ Nguyễn Văn Diệm đã từ trần, cháu xin thay mặt gia đình gửi lời chia buồn đến thân mẫu chú, tới chú và toàn thể gia đình. Cầu mong cho cụ được ra đi thanh thản trong sự che chở của Ơn trên.
Kính thương và chia sẻ!
Cháu
Cháu
________________________
ĐÔI DÒNG SUY NGHĨ XIN GỬI TRUNG TƯỚNG NGUYỄN ĐỨC NHANH– GIÁM ĐỐC CÔNG AN THÀNH PHỐ HÀ NỘI
Kính thưa Trung Tướng Nguyễn Đức Nhanh,
Trong bức thư tâm sự này xin cho phép cháu gọi Trung Tướng là bác cho gần gũi vì tuổi của Trung Tướng cũng lớn hơn bố cháu. Thưa bác, cháu là một thanh niên – công dân Việt Nam và là 1 người Công Giáo. Hôm nay, cháu viết thư này gửi đến bác, là muốn tâm sự cũng như trình bày những suy nghĩ, cảm nhận của mình về tình hình 1 số vụ việc vừa qua mà cháu đã được biết đến thông qua báo đài chính thống cũng như một số nguồn tin khác.
Thưa bác, vì lý do đường truyền Internet nhà cháu gặp sự cố hư hỏng không khắc phục được suốt hơn 3 tháng vừa qua nên cháu không nắm bắt được nhiều thông tin lắm về 1 số việc mà cháu gọi theo suy nghĩ của mình là “biến động xã hội” gần đây. Tuy nhiên, là 1 Giáo dân Công Giáo nên cháu ít nhiều cũng biết qua những luồng thông tin từ những người cùng đạo cũng như trên 1 vài tờ báo – những cơ quan ngôn luận chính thống dưới sự chỉ đạo của Đảng và Nhà Nước. Vâng, vấn đề cháu đang muốn nhắc đến ở đây chính là sự việc đã xảy ra tại Giáo xứ Thái Hà – Hà Nội buổi chiều ngày 03 tháng 11 vừa qua. Vì không có nhiều thông tin và không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, càng không có cơ hội để kiểm chứng nhất là khi mà nội dung 2 luồng thông tin từ báo chí nhà nước và từ Giáo xứ Thái Hà là hoàn toàn trái ngược nhau, cho nên cháu cũng không dám nói gì về nội dung chính của sự việc đã diễn ra hôm đó mà chỉ dám thông qua 1 số hình ảnh đã được nhìn thấy để nói về cảm nhận, suy nghĩ của mình bên lề vụ việc như sau:
- Trong những hình ảnh cháu đã xem được, thì có 1 hình ảnh chụp các nhân viên công an đang đi lại bên ngoài khuôn viên Nhà thờ Thái Hà trong khi ở phía trong thì việc tranh cãi, rối loạn đang xảy ra. Theo như báo chí nhà nước đưa tin, thì đó là cảnh các Giáo dân và tu sỹ nhà thờ Thái Hà sinh sự với những người có trách nhiệm đến nhằm thuyết phục họ về vấn đề xây dựng trạm xử lý nước thải cho bệnh viện Đống Đa. Còn theo tin từ Giáo xứ Thái Hà thì đó là cảnh xô xát do 1 nhóm người “côn đồ” xông vào chửi bới và gây gỗ với các Tu sỹ, Giáo dân. Giữa 1 bên là tiếng nói của cơ quan chức năng lãnh đạo đất nước, một bên là tường thuật của những vị Chức sắc dẫn dắt Tôn giáo và đạo đức, vậy cháu biết phải tin ai?!
- Song, tạm thời chưa cần nói tới vấn đề đúng sai trọng sự vụ trên, cháu xin chỉ nói đến cảm nhận – là nỗi buồn của mình khi xem bức ảnh đó. Rõ ràng, cả Giáo xứ Thái Hà lẫn báo chí nhà nước đều khẳng định sự việc lúc đó là 1 cuộc gây gổ, xô xát không chỉ là giữa 1 hay 2 người, mà là giữa 2 đám đông với nhau. Vậy mà thật đáng buồn khi những nhân viên công an – vốn dĩ là những người có trách nhiệm gìn giữ trật tự, trị an, ổn định cho xã hội và cho cuộc sống người dân, mà chỉ đi qua đi lại bên ngoài quan sát, hoàn toàn không có 1 động thái tích cực nào nhằm can thiệp vào vụ việc ẩu đả để có thể hạn chế những hậu quả và tình huống tiêu cực, không tốt xảy ra. Như vậy, phải chăng những nhân viên công an có mặt ở đó, đã thiếu trách nhiệm và thờ ơ trước chính nhiệm vụ chính thức, cốt lõi của mình khi gia nhập lực lượng công an nhân dân? Có thể chỉ những người công an có mặt tại đó, khi đó mới có thái độ và dối diện vấn đề như vậy, nhưng như thế là họ đã không hoàn thành chức trách của mình. Tức là không xứng đáng với bộ đồng phục và danh hiệu người chiến sỹ công an. Nếu đặt cháu vào trường hợp đó, với quyền hạn của một người công an, cháu chắc chắn sẽ ngăn chặn sự xô xát này, đưa những người ở đó trở lại đúng vị trí của anh ta, còn chuyện đúng – sai, sẽ có Pháp luật xử lý theo đúng trình tự với nhân chứng và vật chứng rõ ràng. Vậy mà tại sao những người công an đó lại không làm thế?
- Cháu luôn luôn tin tưởng rằng, nhiệm vụ của một người công an chân chính là gìn giữ trật tự, ổn định xã hội, bình yên cuộc sống cho người dân và điều quan trọng nhất, cao đẹp nhất là bảo vệ hết mức có thể mạng sống của 1 con người – kể cả mạng sống của những tội phạm dù có đã thụ lãnh án tử hình nhưng chưa đến giờ thi hành án tử. Sự dửng dưng trên là yên bình hay nguy hiểm, và nếu người công an nào cũng vậy, thì lòng tin của dân chúng biết đặt vào đâu? Và tại sao tội phạm ngày càng lộng hành khắp nơi như bây giờ, mỗi ngày trên các mặt báo, thông tin cướp giật, giết người, hiếp dâm, đâm chém, bang nhóm thanh toán… nhiều hơn nhiều so với những thông tin khác. Việt Nam có còn là một đất nước thanh bình, tươi đẹp, hiền hòa? Và phải chăng chính bởi do sự thờ ơ, thái độ không làm hết trách nhiệm của 1 số những cán bộ công an như những người trên kia?
Đó là về câu chuyện Giáo xứ Thái Hà, còn 1 chuyện nữa cháu cũng quan tâm và cũng buồn tương tự như trên mà mấy hôm nay báo chí có nhắc đến. Là phiên tòa xét xử người công an đã đánh chết công dân Trịnh Xuân Tùng sẽ diễn ra theo dự kiến vào ngày 17 tháng 11 tới đây. Chuyện về cái chết của ông Trịnh Xuân Tùng đã xảy ra lâu lắm rồi, không còn mới nữa nhưng do phiên tòa sắp tới đây mới tiến hành xét xử và cũng do liên hệ từ hình ảnh những người công an trong vụ việc Thái Hà ở trên mà cháu lại càng thấy nản hơn, phải nói chính xác là nản chứ không còn đơn thuần là buồn nữa. Tại sao lại có thể, 1 người công an đánh chết 1 công dân cho dù công dân ấy đã có hành vi không đúng pháp luật. Sự khác nhau căn bản nhất giữa 1 công an và 1 công dân đó là người công an phải ý thức được nhiệm vụ của mình là bảo vệ công dân, vẫn biết rằng công an thì cũng là người, cũng có hỉ nộ ái ố như ai, nhưng nếu thiếu tỉnh táo để không ý thức đầy đủ về trách nhiệm của mình, thì làm sao xứng đáng với danh hiệu cao quý ấy được đây khi họ đều là những người được tuyển chọn kỹ lưỡng và rèn luyện đặc biệt.
- Nhưng cháu cũng còn giữ được lòng tin, khi mà vụ việc đã được truy cứu trách nhiệm, điều tra và bây giờ sẽ đem ra xét xử. Thế cũng là một bước tích cực trong nỗ lực sửa chữa sai lầm. Song, xét xử chỉ là việc để phần nào bù đắp cho những người đã thiệt thòi, chứ mất mát thì làm sao lấy lại. Nên điều quan trọng hơn hết, vẫn là cố gắng đừng để những điều đáng tiếc xảy ra.
- Những việc như hình ảnh ở Giáo xứ Thái Hà, hay vụ án công dân Trịnh Xuân Tùng và những chuyện tương tự thế đã chứng tỏ rằng ngành công an đang tồn tại hiện tượng tiêu cực và những thiếu sót. Có thể chỉ là thiểu số, chỉ là hiện tượng cá nhân, nhưng lẽ ra, nó không được quyền tồn tại. Từ sau những ngày biểu tình phản đối Trung Quốc lộng hành ngang ngược ở Biển Đông, cháu được các nhân viên an ninh tận tình tiếp xúc, trao đổi, phân tích những đúng sai, và căn dặn những điều hơn thiệt, cảnh giác những âm mưu đen tối, những lôi kéo của các thế lực thù địch, phản động… Tất cả những người ấy đều rất thân thiện, gần gũi và muốn giúp cho cháu hiểu, để tránh xa khỏi những cạm bẫy, thủ đoạn, mưu đồ chính trị… Nhưng tại sao, lực lượng công an có những người như thế, mà cũng lại có cả những người trong các hiện tượng nêu trên. Hi vọng là, những cá nhân không tốt ấy chỉ là thiểu số và cần được thanh lọc, loại trừ ra khỏi hàng ngũ công an nhằm hoàn thiện hơn cơ quan thực thi pháp luật và bảo vệ nhân dân này.
- Và tại phiên tòa xét xử vụ án cái chết công dân Trịnh Xuân Tùng sắp diễn ra đây, cháu mong rằng sẽ được nhìn thấy một kết quả công bằng nhất cho người đã khuất và gia đình ông ấy. Ngành công an đã để xảy ra những thiếu sót và tiêu cực đáng tiếc, thì mong sao nó sẽ được xử lý dứt điểm, nghiêm minh để trả lại danh dự cho ngành cũng như không để những tiêu cực ấy trở thành yếu tố lây lan dẫn đến sự tiêu cực trong ngành Tòa án. Hơn nữa, chỉ có một bản án thật sự nghiêm minh, công bằng, trung thực và thẳng thắn thì mới có thể nhận được sự khoan hồng, tha thứ từ người bị hại, thân nhân người ấy và xã hội mà thôi. Cháu tin rằng, gia đình nạn nhân cũng không mong muốn gì hơn thế.
Là 1 công dân Việt Nam, cháu vô cùng mong muốn được nhìn thấy đất nước mình giàu mạnh, phồn vinh, công bằng và bác ái. Cháu viết thư này gửi bác, vì tin rằng với chức vụ và địa vị của mình, tiếng nói của bác sẽ có đủ sức mạnh và uy tín nhằm chấn chỉnh lại những thiếu sót, bất cập trong 1 bộ phận giữ vai trò quản lý, giữ gìn xã hội để xây dựng lại hình ảnh trong sạch, tốt đẹp của người chiến sỹ công an và khôi phục lòng tin của tất cả mọi người. Một xã hội phải có lòng tin thì xã hội ấy mới có thể tốt đẹp và phát triển.
Trước những làn sóng dư luận, bác đã là người tiên phong trong giải pháp đối thoại và lắng nghe, thông qua việc họp báo về vấn đề biểu tình phản đối hành động bành trướng của Trung Quốc thời gian qua với khẳng định chủ trương không trấn áp người biểu tình yêu nước. Dù rằng sau đó, thực tế đã diễn ra không hoàn toàn đúng với những phát ngôn kia nhưng đó là 1 tiền lệ mới so với lựa chọn im lặng trước bất kỳ phản ứng bức xúc nào từ quần chúng của những nhân vật lãnh đạo khác. Vì thế, cháu tin rằng bác cũng sẽ là người đầu tiên sẽ giải quyết dứt điểm được những khiếm khuyết trước hết là trong nội bộ ngành cũng như sau đó sẽ là trong mọi lĩnh vực xã hội Việt Nam ta. Cháu xin đặt niềm tin ấy vào phiên tòa xét xử người gây ra cái chết oan uổng cho công dân Trịnh Xuân Tùng sắp tới.
Cứu vạn người vẫn là quá ít, nhưng làm chết 1 người cũng đã quá nhiều. Các anh an ninh vẫn luôn nhắc nhở cháu rằng phải tỉnh táo và sáng suốt trước những âm mưu của các thế lực thù địch và phản động. Và cháu nghĩ rằng: bình đẳng, công lý và công bằng chính là những điều tiên quyết để mọi con người không chỉ có thể tỉnh táo và sáng suốt nhất mà còn có được lòng tin nhằm tránh xa những thủ đoạn, cạm bẫy, mưu đồ lợi dụng của những phần tử xấu xa. Đó mới là cách tốt nhất hơn mọi cách khác chứ không phải là cách ly, ngăn chặn hay cấm đoán. Một lần nữa, cháu hi vọng sẽ được nhìn thấy sự thể hiện của điều đó thông qua phiên tòa sắp tới. Nghiêm minh, thẳng thắn, công bằng và nhân đạo.
Những lời cuối cùng, cháu xin kính chúc bác sức khỏe, tâm huyết, lý trí và lý tưởng vững vàng để tiếp tục tham gia mạnh mẽ, lâu dài vào việc xây dựng đất nước ngày càng hạnh phúc, tốt đẹp hơn.
Sài Gòn, ngày 11 tháng 11 năm 2011
Cháu
Một người Việt Nam
Cháu
Một người Việt Nam
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét