Pages

Chủ Nhật, 13 tháng 11, 2011

Vinashin chạy đằng trời không thoát!

Nguyễn Ngọc Gìa

Theo: Dân luận

Trong bài viết cảnh báo “Vinashin dám khiêu khích các chủ nợ?” (1) cách đây gần một năm về trước, tôi đã lên tiếng cùng với đề xuất của tác giả Nguyễn Vạn Phú và tác giả Giang Lê để cung cấp cho bạn đọc thêm một góc nhìn về kiến thức quản lý kinh tế rất kém của những người phải chịu trách nhiệm trực tiếp về Vinashin cùng thói gian manh, xảo trá, bội tín, chây ì của người Cộng sản. Tuy vậy những ý kiến thẳng thắn, thiện chí trong vụ Vinashin cũng bị bỏ ngoài tai như nhiều sự việc kinh tế bị đổ bể trầm trọng trong hàng chục năm qua. Nay, hung tin chủ nợ đã đệ đơn kiện chính thức được loan tải trong những ngày cuối năm 2011 – một năm kinh tế đen tối nhất trong 15 năm qua, đã quá đủ (cho những ai còn mê muội với chế độ CS) để kết luận người CSVN không bao giờ biết phục thiện, ăn năn… hay một cái gì đó thuộc về lương tri và đạo đức làm người. Không quá đáng khi tôi gọi họ là những tên lưu manh mạt hạng.

Thưa thật, tôi không định quay trở lại đề tài “Vinashin – sự ngu dốt & lưu manh tận cùng của CSVN” (xin lỗi Dân Luận và toàn bộ các độc giả, vì tôi quá ức cho tôi, cho người dân VN đang ở trong nước, bởi lẽ chắc chắn, những người dân cô đơn, trơ trọi, lẻ loi và yếu đuối tại đất nước bi thương này, sẽ tiếp tục đưa đầu ra gánh cái món nợ khốn nạn của bọn bất lương mang danh nghĩa “kinh tế nhà nước đóng vai trò chủ đạo”). Tôi sẽ nói ngay để mọi người nhận thấy, không dễ để Vinashin phá sản như bài viết mới đây của Giang Lê hay của Nicecowboy.

Kính mời mọi người cùng xem lại Nghị định 134/2005/NĐ – CP (2) quản lý vay và trả nợ nước ngoài như sau:
Điều 4. Nội dung và nguyên tắc quản l‎ý
1. Chính phủ thống nhất quản lý toàn diện nợ nước ngoài của quốc gia, từ việc huy động, tiếp nhận, phân bổ sử dụng, quản lý, theo dõi và giám sát bằng các công cụ sau:a) Chiến lược nợ dài hạn, Chương trình quản lý nợ trung hạn và Kế hoạch hàng năm về vay, trả nợ nước ngoài của quốc gia được Thủ tướng Chính phủ phê duyệt;b) Các chính sách, chế độ phù hợp và phân công trách nhiệm quản lý giữa các cơ quan quản lý nhà nước theo quy định tại Quy chế này.
Xin nhấn mạnh, Chính phủ THỐNG NHẤT QUẢN LÝ TOÀN DIỆN NỢ NƯỚC NGOÀI CỦA QUỐC GIA. Vậy “Nợ nước ngoài của quốc gia là gì”? Xin thưa, tại khoản 8 điều 2 cho biết:
Nợ nước ngoài của quốc gia: là số dư của mọi nghĩa vụ nợ hiện hành (không bao gồm nghĩa vụ nợ dự phòng) về trả gốc và lãi tại một thời điểm của các khoản vay nước ngoài của Việt Nam. Nợ nước ngoài của quốc gia bao gồm nợ nước ngoài của khu vực công và nợ nước ngoài của khu vực tư nhân.
Thật không dễ như lời khuyên của:
- Tác giả Giang Lê: “Vinashin nên phá sản”, hay
- Tác giả Nicecowboy cho rằng: Chính phủ không dính líu và chẳng chịu trách nhiệm trả nợ thay cho Vinashin, ảnh hưởng nếu có sẽ đánh vào tương lai của các doanh nghiệp khác khi phải chịu chi phí giá vốn cao hơn nhiều và sẽ vất vả để đi tìm nguồn vốn khi mà uy tín làm ăn của Việt Nam tụt dốc thảm hại sau “trận sóng thần Vinashin” và đó là bài học đau đớn nhưng đắt giá cho người CS tỉnh ngộ mà thay đổi cách làm ăn tùy tiện, tham lam, vô trách nhiệm với nhân dân.
Trước hết, cho đến nay điều quan trọng nhất: TỔNG NỢ THỰC & CƠ CẤU NỢ của Vinashin vẫn hoàn toàn trong vòng bí mật mà không một ai ngoại trừ những nhân vật quan trọng và dính trực tiếp vào Vinashin biết được. Cứ hình dung TỔNG NỢ & CƠ CẤU NỢ của Vinashin như một vòng tròn, trong đó khoản nợ mà Elliott VIN (Hà Lan) kiện chỉ chiếm một góc nào đó như BBC thông tin: “Được biết hồi tháng Sáu lúc đầu Elliott đã mời các chủ nợ khác để tham gia kế hoạch kiện Vinashin tại London nhưng sau đó đổi ý để đơn phương khởi kiện, một bước được xem là động thái không muốn chia tiền với các chủ nợ khác nếu thắng kiện theo phán quyết của tòa tại Anh”. Theo đó, khả năng thắng kiện của Elliott rất lớn và chắc chắn họ đã nghiên cứu kỹ lưỡng từng chân tơ kẽ tóc của vụ kiện.
Mặt khác, theo Nicecowboy, vì Chính phủ VN không có Thư Bảo Lãnh (Letter of Guaranty) mà chỉ có Thư Hậu Thuẫn (Letter of Comfort), thì cũng không thể nào né tránh trước Tòa án London về điều 4 NĐ 134/2005/NĐ – CP do tự soạn thảo và phê chuẩn. Chính phủ hợp pháp hẳn hòi CỦA VIỆT NAM không thể nào phủi tay trách nhiệm đối với Vinashin trước tòa London khi đã xác quyết như đinh đóng cột:
- Kinh tế nhà nước đóng vai trò chủ đạo trong nền kinh tế.
- Chính phủ thống nhất quản lý toàn diện nợ nước ngoài của quốc gia, từ việc huy động, tiếp nhận, phân bổ sử dụng, quản lý, theo dõi và giám sát.
Có lẽ Nicecowboy và Giang Lê phân tích dưới giác độ đang đứng trong nền kinh tế thị trường đúng nghĩa, không phải “Kinh tế thị trường định hướng XHCN” của VN. Đã đến lúc chính người CSVN làm tanh bành té bẹ cái “định hướng quái quỷ”, nói theo dân gian cái “định hướng XHCN” rõ là “người không ra người, ngợm không ra ngợm”. Bạn đọc hãy xem thêm tại điều 28, 29 của Nghị định 134 mới thấy toàn bộ nghị định này chồng chéo, mâu thuẫn, điều này đá điều kia đầy dẫy trong nghị định, thế mà Phan Văn Khải vẫn ký và ban hành. Đối với Quốc tế phần nguyên tắc, quy định chung, giải thích thuật ngữ, từ ngữ là khung sườn tiên quyết cho luật lệ (kể cả các loại hợp đồng).
Điều càng nguy khốn, nếu nghe theo lời tư vấn (BBC dẫn lời) rằng: “Trở lại bài báo trên debtwire.com, bài này nhận định trong trường hợp Elliott kiện, Vinashin sẽ không có nhiều lựa chọn ngoài việc nộp đơn xin bảo hộ theo luật Việt Nam hoặc tìm kiếm sự công nhận từ tòa án quốc tế”.
Bảo hộ theo Luật Việt Nam ư? Xin bảo hộ là một chuyện, tòa đồng ý hay không lại là chuyện phải xem xét, ngoài ra nếu tạm cho rằng được bảo hộ theo luật VN, thì một trong các viện dẫn theo luật VN sẽ là NĐ 134, đặc biệt không thể thoát khỏi Hiệp định thương mại WTO mà VN đã cam kết tuân thủ khi gia nhập vào tổ chức này, rằng: Những bộ luật nào của VN vênh so với Luật quốc tế thì áp dụng theo luật quốc tế.
“Tìm kiếm sự công nhận từ tòa án quốc tế” ư?. Càng chết, chết không chỉ từ cam kết tuân thủ luật quốc tế khi gia nhập vào WTO mà còn vì chúng ta nhớ lại, Việt kiều Hà Lan Trịnh Vĩnh Bình (lưu ý khi ông Bình kiện là lúc VN đang sửa soạn vào WTO, huống chi bây giờ) đã từng đệ đơn lên tòa quốc tế (3) và đã hầu như thắng kiện, nhưng sau đó phiên tòa hoãn lại vì CSVN đã dàn xếp bên lề để đền bù thỏa đáng cho ông Bình, lên đến con số nhiều triệu đô la (hơn nhiều lần số tiền mà ông bị CSVN cướp đoạt). Vụ việc chìm vào quên lãng cho đến nay, không hề có thông tin chính thức ông Bình đã nhận bao nhiêu tiền (thông tin bên lề gần cả trăm triệu Mỹ kim). Tất nhiên thông lệ quốc tế, khi hai bên dàn xếp được thì hủy kiện và phải giữ kín bí mật thỏa thuận vô thời hạn (hay có thời hạn nhiều chục năm sau mới được tiết lộ).
Sau nữa, dù có muốn, CSVN cũng không bao giờ dám để Vinashin phá sản theo trường hợp tốt nhất mà Giang Lê và Nicecowboy phân tích bởi lẽ:
- Khi Vinashin phá sản, đó chính là con cờ domino đầu tiên của hiệu ứng sụp đổ hàng loạt mà CSVN đang rất run sợ trước EVN, PVN, TKV, cho đến hàng loạt ngân hàng quốc doanh đang dính chùm trong nợ Vinashin nói riêng và nợ hầm bà lằng từ EVN, PVN, TKV… nói chung.
- Không chỉ Vinashin phá sản mà những nơi khác như Vinalines, PVN – những nơi tiếp nhận nợ theo cái gọi là “tái cơ cấu” vội vàng từ Vinashin cùng hơn 20 công ty có mặt với tư cách bị đơn trong đơn kiện sẽ sụp đổ hàng loạt. Điều nghiêm trọng không chỉ dừng lại ở đó nếu chúng ta nghĩ về vấn đề “xiết nợ”. Các bất động sản của Vinashin, Vinalines, PVN, 20 công ty con rải rác trên toàn lãnh thổ VN là ĐẤT ĐAI mới quan trọng và còn có ý nghĩa (dù BĐS đang ở đáy của thị trường). Ai dám cam đoan những mảnh đất rải rác trên toàn cõi Việt Nam có thể lên đến hàng chục ngàn hecta (nếu đã nói thuộc về Vianshin và các doanh nghiệp khác) không bị phong tỏa để trừ nợ? Chắc hẳn chủ nợ chẳng thèm quan tâm đến đống sắt hoen rỉ?! (như tàu Hoa Sen chẳng hạn, dù nó được mua với giá nhiều triệu đô). Chính phủ xen vào được không khi đã ráo hoảnh tuyên bố phủi tay trước món nợ của Vinashin? Thử hỏi CP làm sao can ngăn quá trình tịch biên BĐS để trừ nợ???
- Một khi Chính phủ phủi tay món nợ, nghĩa là nợ của Vinashin và các doanh nghiệp khác thì tài sản cá nhân của hàng chục vị dính líu trong vụ án Vinashin có thoát không? Cứ tính sơ sơ mỗi vị có vài căn biệt thự ở SG, Hà Nội và kể cả tại Mỹ, Anh, Úc… Chưa kể các loại khác: cổ phiếu, đô la, kim loại quý, đá quý có thể đang ở đâu đó trong ngân hàng Thụy Sĩ chăng? Có thể ngày xưa, người ta xiết đến cái quần “xà lỏn”, nhưng ngày nay chẳng ai “tàn ác” đến thế, có thể sẽ chừa lại cho mỗi vị một căn nhà để ở chứ không đến nỗi cạn tàu ráo máng như trong tác phẩm “Từ bỏ thế giới vàng” (4) nhân vật chính đã phải ra đi đúng nghĩa hai bàn tay trắng vì chẳng hiểu cái quái gì về kinh doanh mà ngạo mạn và ngu ngốc!
Còn nhiều hệ lụy thảm hại khác mà “bọn cướp ngày” sẽ không bao giờ dám để Vianshin phá sản và cũng chẳng bao giờ chúng dám phủi tay trước món nợ của Vinashin, ví dụ như Phạm Thanh Bình và hàng chục tên đang xộ khám uất ức, khi biết đồng bọn phủi tay trước nợ nần, hắn và bọn đang nằm khám sẽ tung hê toàn bộ các khoản ăn chia, lại quả, bôi trơn từ cấp cao nhất trong Bộ Chính trị, ngay cả Nguyễn Tấn Dũng (mà vụ in tiền polyner vẫn là nguy cơ đang rập rình làm bọn cướp ngày chưa chắc đã ăn ngon ngủ yên trong những ngày này). Tôi cam đoan không bao giờ chúng dám để cho Vinashin phá sản.
Ôi! Dân Việt, những con cừu tội nghiệp – chúng ta!!!
Cuối cùng, người dân trong nước sẽ vẫn phải trả nợ thay cho “bọn cướp ngày” bằng tiền thuế của từng người dân. Biết đâu, đây lại là thời cơ thuận lợi cho người dân vùng lên để:
“nhấn chìm tất cả lũ bán nước và lũ cướp nước”? (Hồ Chí Minh)
Theo Nguyễn Ngọc Già (Dân Luận)
________________
Chú thích:

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét