Pages

Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2011

“CỜ ĐỎ SÁU SAO HOAN NGHÊNH TRUNG QUỐC – VIỆT NAM VUI ĐÙA RỘNG MỞ?!”

Khác chuyện cờ vàng ba sọc đỏ của Việt Nam Cộng Hoà thỉnh thoảng lại “bị” một vài trường đại học Hoa Kỳ “treo lộn” bằng lá Cờ Đỏ sao vàng của VC, khiến những người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản phải đến giải thích với những người có trách nhiệm và sau đó được “điều chỉnh” lại bằng lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ.
Khác với chuyện mà một số tay sai VC và một số diễn đàn thân Cộng thỉnh thoảng tạo dư luận để “câu độc giả” về Cờ Vàng, Cờ Đỏ”.
Khác với chuyện có kẻ tổ chức ra mắt sách, hội luận nhưng lại không hát quốc ca và chào Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, bị chất vấn phải giải thích quanh co là “luôn luôn áp ủ lá cờ Vàng Ba Sọc Đỏ trong tim”…
Lần này, chuyện rùm beng về cờ quạt lại xảy ra ở trong nước trong tuần trước khi đảng Cộng Sản Việt Nam tiếp rước Tập Cận Bình, Phó Chủ tịch Trung Cộng sang thăm VN “các cháu gái quàng khăn đỏ của Bác Hồ” lại vẫy cờ TC nhưng lại vẫy “Lục Tinh Hồng Kỳ” chứ không phải là “Ngũ Tinh Hồng Kỳ” là lá cờ đỏ với 5 ngôi sao, một ngôi sao lớn ở giữa với 4 ngôi sao nhỏ vay quanh.
Thế là các trang báo mạng trong nướclàm rùm beng lên.

Tác giả Vũ Đông Hà với bài viết “Đừng nói chuyện nhầm lẫn với bọn bán nước” đăng trên danlambao.blogspot khẳng định:
“… Bao nhiêu người biết? Đừng trả lời: cùng lắm là 1 triệu người. Còn lại 89 triệu vẫn trơ mà sống, mà chạy đua với gạo tiền. Cho đến một ngày, ngẩn mặt nhìn cờ thì cờ đỏ một sao đã thành 6 sao cờ máu. Lúc ấy thì âm mưu chấm dứt. Sứ mạng hoàn tất. Đảng ta khôngc òn là đảng-ta mà trở thành đảng-nó với một tên mới nhưng mà cũ: Đảng Cộng sản Trung Quốc. Còn nước Việt? Nó chỉ là 1 ngôi sao buồn bã trên lá cờ 6 sao khốn nạn đang hung bạo phất phơ khắp mảnh đất hình chữ S.”
*
Sử chép:
Năm 1541, theo Khâm định Việt sử Thông giám cương mục, Mạc Đăng Dung và cháu là Mạc Văn Minh cùng bầy tôi là bọn Nguyễn Như Quế hơn 40 người, tự buộc dây thừng vào cổ, đi chân đất qua cửa Nam Quan, quỳ lạy, phủ phục trước quân Minh, khúm núm dâng biểu xin hàng, nộp trình sổ sách đất đai cho quân Tàu để mong nắm giữ vương quyền và thủ lợi riêng tư.
Ngày nay, những Mạc Đăng Dung “tân thời” dùng “chuyên cơ” sang chầu hầu “Thiên triều” ở Trung Nam Hải, ký kết các Thỏa ước về biên giới Việt Trung ngày 30-12 năm 1999 và Thỏa ước về Vịnh Bắc Bộ ký ngày 25-12 năm 2000.
Với thỏa ước về biên giới Việt Trung năm 1999 thì bọn Mạc Đăng Dung tân thời đã “dâng” ải Nam Quan và thác Bản Dốc cho “Thiên triều”.
Trong bài điều trần “Về việc đảng Cộng Sản Việt Nam, Lãnh đạo Nhà nước cắt lãnh thổ, lãnh hải cho Trung Quốc”, bác sĩ, giáo sư Trần Đại Sỹ có kể câu chuyện rất cảm động như sau:
“Trong lần về Việt Nam này, chúng tôi thuê xe đi Lạng Sơn. Khi tới trạm biên giới mới, chúng tôi xin sang lãnh thổ Trung-quốc mới (Nam Quan cũ) thì bị Công an Việt Nam từ chối. Chúng tôi đặt vấn đề: Chúng tôi mang thông hành Liên Ấu, có visa hợp pháp vào Việt Nam thì chúng tôi có quyền ra khỏi Việt Nam chứ? Công an cửa khẩu trả lời rằng: “Ông có visa vào cửa khẩu Tân Sơn Nhất, Nội Bài, chứ không có quyền rời Việt Nam bằng cửa Hữu Nghị. Chúng tôi xin chụp hình cửa khẩu mới thì họ không cho. Chúng tôi đành về, rời Tân Sơn Nhất đi Quảng Châu. Từ Quảng Châu đi Nam Ninh. Từ Nam Ninh thuê xe tới Bằng Tường là đất Trung Quốc đối diện với Nam Quan. Rồi vào Nam Quan cũ. Đứng trước vùng đất thiêng của tổ tiên, nay vĩnh viễn trở thành đất của người . Tự nhiên tôi bật lên tiếng khóc như trẻ con. Viên sĩ quan Công an Trung Quốc tưởng tôi là người Hoa . Anh ta hỏi:
-Tiên sinh có thân nhân tử trận trong dịp mình dạy bọn Nam man bài học à?
Tôi lắc đầu, khóc tiếp. Anh an ủi:
-Thôi, người thân của Tiên sinh đã hy sinh dưới cờ thực, nhưng nay bọn Nam man đã dâng đất này tạ tội rồi. Tiên sinh chẳng nên thương tâm nhiều.
Tôi kiếm tảng đá ngồi ôm đầu khóc. Anh công an bỏ mặc tôi. Khóc chán, tôi trở sang Bằng Tường, kiếm một cơ sở mai tang (Xây mộ, làm mộ chí). Tôi mượn họ khắc trên một miếng đá bóng nhân tạo (granite) bài thơ bằng chữ Hán. Bài thơ 16 chỉ xin ghi ra đây 4 câu, như sau:
“Thử địa cựu Nam Quan
Biên ải ngã cố hương
Kim thuộc Trung Quốc thổ
Khấp khốc, ký đoạn trường…”
Và tác giả tự dịch ra như sau:
“Đất này xưa gọi Nam Quan
Vốn là biên địa cố hương của mình.
Hiện nay là đất Trung nguyên
Khóc chảy máu mắt, đoạn trường ai hay?…”
Đứng trước mảnh đất được gọi là ải Nam Quan là địa danh lịch sử, đã đi vào tâm tư, là niềm tự hào của dân tộc nay đã bị bọn Mạc Đăng Dung tân thời”dâng” cho “Thiên triều”, bác sĩ Trần Đại Sỹ đã “khóc chảy máu mắt”!
Nhưng, có một ông “trí thức” lại cảm thấy dửng dưng, lại còn ra sức bênh vực cho… Tàu. Người đó là ông cựu Thẩm phán Nguyễn Cần, tức Lữ Giang, tức Tú Gàn.
Ông này chơi trò “trồng chuối ngược” là ra sức chứng minh ải Nam Quan là của Tàu. Ông này đưa ra đủ thứ “phịa sử” nhưng, sau cùng thì ông ta đành ngậm miệng – cũng giống như ông ta đã phải ngậm câm miệng hến trước sự tranh đấu kiên cường, bất khuất của linh mục Nguyễn Văn Lý mà ông ta đã hỗn xược gọi vị linh mục này là “ngôn sứ đô-la”.
Gần đây, trong bút hiệu Lữ Giang, Tú Gàn lại tiếp tục làm chuyện “trồng chuối ngược” viết bài kín đáo bênh vực cho bọn Mạc Đăng Dung tân thời trong “tiến trình mất đất”. Và lúc nào cũng “rất ư là khốn nạn kết tội” cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu “đã làm hao tổn xương máu của quân dân miền Nam trong cuộc chiến vừa qua [sic!]”. (Tội nghiệp ông cựu Thẩm phán Nguyễn Cần, tức Tù Gàn lại quên mất mấy hèo mà mấy năm trước đây bà chủ báo Bùi Bích Hà đã nọc ông ta mà đánh cật lực về tội vu cáo cố TT Nguyễn Văn Thiệu bán nước!)
*
Ai cũng biết hậu quả mà 87 triệu người dân trong nước phải gánh chịu ách cai trị độc tài của một giai cấp bóc lột, phi nhân là đảng Cộng sản Việt Nam mà đảng này là do tên tội đồ của dân tộc Hồ Chí Minh thành lập và lãnh đạo. Để hoàn thành nhiệm vụ do Cộng sản quốc tế giao phó, Hồ Chí Minh đã can tội bán nước khi trong chức vụ Chủ tịch Nhà Nước Việt Nam đã ra lệnh cho Thủ Tướng của y là Phạm Văn Đồng gửi văn thư tới Tổng lý Quốc vụ viện Trung Cộng là Chu Ân Lai để thừa nhận quyết định về hải phận của Trung Cộng bao gồm các vùng đảo Hoàng Sa và Trường Sa ngày 14-9-1958.
Sau tháng 4 năm 1975, chính lời chúc Tết của Hồ Chí Minh:
“Đánh cho Mỹ cút, Ngụy nhào
Bắc Nam sum họp Xuân nào vui hơn!”
Nghe nói sau đó đã được nhà thơ Bùi Giáng “cải biên” thành:
“Đánh cho Mỹ cút, Ngụy nhào
Đánh cho chết mẹ đồng bào miền Nam!”
từ bấy đến nay hai miền Nam, Bắc đã “xuống hố cả nước!”.
Trong thập niên 90, Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh và Thủ Tướng VC Đỗ Mười, sau khi Liên Bang Xô Viết, tan rã đã bí mật qua Thành Đô chầu hầu Giang Trạch Dân để nhận lịnh của TC.
Từ bấy đến nay, hết Lê Khả Phiêu đến Nông Đức Mạnh, Nguyễn Phú Trọng đã tự biến mình thành những An Nam Thái Thú răm rắp tuân lịnh “thiên triều” TC. Và, bọn này đã tự coi Việt Nam như 1 tỉnh của Trung Cộng! Do đó không có gì ngạc nhiên khi mới đây VC đón tiếp tân Hoàng Đế Trung Cộng tương lai Tập Cận Bình với “Lục Tinh Hồng Kỳ” trong khi cờ chính thức của TC chỉ có 5 ngôi sao vàng trên nền máu đỏ!
“Thêm 1 ngôi sao nhỏ mang tên Việt bên cạnh 4 ngôi sao nhỏ mang tên Hồi, Mông, Tạng, Mãn để khấu đầu chung quanh ngôi sao lớn m ang tên Hán là ý muốn của Tập hoàng đế tương lai của Đại Hán”.
Không biết dự đoán của tác giả Vũ Đông Hà có đúng không; nhưng một điều chắc chắn đúng là giấc mộng bá quyền của bọn Đại Hán từ xưa đến nay không bao giờ ngưng chảy trong giòng máu “đại thực dân” của bọn chúng.
Điều chua xót là những kẻ lãnh đạo đảng CSVN hiện nay lại là những kẻ quá hèn nhát và … ngu dốt.
Một thằng đã từng đi ký kết để bán đất, bán biển cho TC như Lê Công Phụng lại lập luận đại ý: “Hiện thời ta yếu nên phải mất đất, mất biển với Trung Quốc, sau này con cháu chúng ta mạnh lên, chúng ta sẽ đòi lại [sic!]. Đúng là cái loại Đại sứ “bắt ốc” – y chang như Đại sứ “mò sò” Lê Văn Bàng!
Một người đã là Phó Chủ Nhiệm Ban Biên Giới như Nguyễn Duy Chiến lại công khai nhận định việc tàu TC cắt cáp tàu VN và đánh đập, bắt giữ ngư dân VN là biểu hiện tinh thần “yêu cho roi cho vọt!”
Lãnh đạo đất nước mà như thế thì còn biết nói gì hơn!
*
“Chẳng qua câu chuyện lá cờ sáu sao cũng đã nói lên cho nhân dân VN và TQ về một thứ lý lẽ rằng, hai nước rất có nhiều phương diện tương đồng mang tính đỉnh cao ví dụ như quốc phòng, thể chế, hình thái ý thức v.v.. Một lần sai ngộ về ngoại giao sự vụ tuyệt không ảnh hưởng gì đến tiến trình tích cực phát triễn giữa hai nước. Tương lai Nam Hải và các vấn đề khác, Trung-Việt đều cần xiết chặt đôi tay cùng nhau đón chào thử thách và… thực hiện thắng lợi cùng nhau”.
Sau khi dịch lại bài báo có cái tựa “Lục Tinh Hồng Kỳ Hoan Nghênh Trung Quốc – Việt Nam Ngoạn Tiếu Khai Đại Liễu” có nghĩa “Cờ Đỏ Sáu Sao Hoan Nghênh Trung Quốc – Việt Nam Vui Đùa Rộng Mở” trên báo Caixun ở bên Tàu, dịch giả Đức Trần viết trong Facebook:
“Mình đã nói từ đầu đây là âm mưu mang tính cao tầng. Thông báo kỹ thuật chính là chiêu thức giả làm vịt leo cầu thang chữa cháy!”
Câu này cũng là câu kết của bài viết CỜ ĐỎ SÁU SAO HOAN NGHÊNH TRUNG QUỐC – VIỆT NAM VUI ĐÙA RỘNG MỞ!?
LÃO MÓC

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét