Pages

Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013

THỦ ĐOẠN HỒ CHÍ MINH & TRUNG CỘNG


022
CÁC THỦ ĐOẠN CHÍNH TRỊ
Ông Hồ có nhiều thủ đoạn lắm lắm, sau đây là những thủ đoạn được sách báo phanh phui, còn những cái ẩn tàng khác, nay mai cũng sẽ được phát hiện.
- Vì tham danh vọng, ông cướp danh hiệu và công trình các bậc tiền bối như Phan Chu Trinh, Phan Văn Trường, Nguyễn Thế Truyền, Phan Bội Châu, Hồ Học Lãm.

-Ông không có bằng cấp, trình độ lớp ba trường làng, nhưng lại muốn có danh giá nên đã khai man là học Quốc Học, Huế, học trường Đại Học Đông Phương của Nga, phụ trách phòng Nam Á Châu của Đệ tam quốc tế.
-Ông mưu cùng Lâm Đức Thụ bán Phan Bội Châu và các đảng viên phe Quốc gia lẫn phe cộng sản để cho bọn ông giành độc quyền yêu nước và độc quyền cai trị. Làm việc này ông tiêu diệt phe quốc gia lại có tiền tiêu xài.
-Có lẽ ông cũng dùng thủ đoạn này mà triệt hạ những đối thủ của ông như Nguyễn Thị Minh Khai, Lê Hồng Phong, Trần Phú, Hà Huy Tập, Phùng Chí Kiên, Nguyễn Bình etc.
Ông không được Quốc Tế giao việc ở Thái Lan, ông tự ý đi mà phao tin là được lệnh Quốc tế .
-Ông bị Stalin, Mao khinh bỉ nhưng lại bịa đặt là ông được Quốc tế kính trọng.
-Ông gây là vụ biến loạn ở Nghệ An để thổi phồng sự kiện Sô Viết Nghệ Tĩnh để lập công và tuyên truyền.
-Tác phẩm Ngục Trung Nhật Ký không phải là của Nguyễn Tất Thành nhưng bọn Việt Cộng đã sửa chữa và nói là của Nguyễn Ái Quốc. Nếu là của Hồ Tập Chương thì sao lại sửa chữa, phải chăng là muốn giấu diếm dấu tích người Trung Quốc? Dẫu sao đây cũng là một vụ gian lận. Ngục Trung Nhật Ký không phải là của Nguyễn Tất Thành.
-Hồ Chí Minh luôn dùng kế sách chia rẽ, nói xấu để hại người quốc gia. Trước 1945, bọn ông Hồ ở chung nhà với Hồ Học Lãm thì bọn này tìm cách chia rẽ lực lượng Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội. Được VNDLDM hội cứu ra khỏi tù và cho gia nhập lực lượng cách mạng, Hồ Chí Minh lại nịnh hót Trương Phát Khuê để ông này bắt giam các nhà cách mạng quốc gia. Khi Việt Cộng cộng tác với lực lượng OSS, thì Hồ Chí Minh cũng kiếm cách nói xấu phe Quốc gia. Ông cũng tung tin Đại Việt sắp tấn công Pháp nên Pháp đã giúp vũ khí cho Việt cộng sát hại Đại Việt và Quốc Dân đảng.
Pháp đã trở thành tay sai của Việt Cộng.
-Mặc dầu đã có phái đoàn sang Pháp dự hội nghị Fontainebleau, ông Hồ cũng đi dự. Mục đích đi Pháp là để tránh mặt. Trước khi đi, ông giao nhiệm vụ tàn sát Đại Việt và Quốc dân đảng cho Võ Nguyên Giáp. Ông còn đưa Huỳnh Thúc Kháng làm bù nhìn bộ nội vụ, Huỳnh Thúc Kháng mắc mưu ký giấy ra lệnh tấn công trụsởÔn Như Hầu của Đại Việt và Việt Quốc. Sang Pháp, ông ký giấy mời Pháp trở lại Việt Nam mục đích là nhờ Pháp đuổi quân Tưởng Giới Thạch mà ông không ngại là mang tiếngViệt gian bán nước . Trần Văn Giàu phản đối việc này nên bị cách chức.
-Ông tổ chức đón tiếp Pháp đến Hà Nội ngày 19-5 mà lại nói là mừng sinh nhật của ông.
-Ông Hồ tuân lệnh Nga Tàu, nhất là ông cúi đầu theo chỉ thỉ của cố vấn Trung Quốc thi hành CCRD. Nhưng CCRD là một màn gian trá nhằm mục đích cướp tài sản và khủng bố nhân dân cho nên bọn ông đã đem những nông dân nghèo và kết tội bọn họ là địa chủ.Trong khi đó ông tàn nhẫn giết những người đã nuôi nấng ông và giúp đỡ công cộng cuộc cứu nước như bà Nguyễn Thị Năm ở Thái Nguyên, Đặng Văn Hướng…Ông tuân lệnh Nga Hoa giết người xong ông làm bộ than thở rằng ông không muốn cải cách ruộng đất, ông muốn hòa bình sẽ thi hành, ông không muốn giết bà Nguyễn Thị Năm nhưng ông bị cố vấn Trung Quốc bắt buộc chứ lòng ông nhân đạo lắm!HOÀNG TÙNG * HỒI KÝ )
-Ông hứa hẹn sẽ chia ruộng đất cho dân nghèo, nhưng chia ruộng được vài tháng thì ông thu lại, bắt dân vào HTX, nghĩa là bắt toàn dân làm nô lệ. khi dân vào HTX , ông đưa một số máy cày và tuyên bố từ đây nông dân thoát kiếp trâu cày, nhưng được it lâu, ông thu hồi máy cày…
-Trong CCRD, gặp lúc bên Liên Xô có vụ xét lại, ông lo sợ dân chúng sẽ theo Liên Xô kết án ông và lật đổ ông, và ông sợ Võ Nguyên Giáp và Trường Chinh sẽ thay ông cho nên ông tìm cách tiêu diệt hai ông này. Trước tiên, ông đã đổ tội cho Trường Chinh, cách chức Trường Chinh và bọn thủ hạ của Trường Chinh. Tiếp theo, ông kêu Võ Nguyên Giáp vào giúp ông việc đảng và thay ông xin lỗi đồng bào. Võ Nguyên Giáp mứng húm vì tưởng ông ta sẽ được ông Hồ yêu quý giao chức Tổng bí thư, nhưng trong CCRD và Chỉnh Đốn đảng, một số chân tay của Võ Nguyên Giáp bị đốn, Võ Nguyên Giáp trở thành tướng không quân. Màn chót, ông kêu Lê Duẩn trong Nam ra làm Tổng Bí thư, Lê Duẩn thay ông đạp Võ Nguyên Giáp xuống đất đen!
-Ông tuyên bố độc lập tự do, nhưng thực tế ông đưa Việt Nam vào quỷ đạo Nga Tàu, và bán Việt Nam cho Trung Quốc. Ông không tự tay ký giấy, ông truyền khẩu lệnh cho Phạm Văn Đồng ký văn tự bán nước. Ông nói tự do nhưng ông cướp hết mọi thứ tự do của nhân dân ấy thế mà bọn Việt Cộng luôn miệng nói ” Không gì quý hơn độc lập tự do”.
Ông đem quân xâm nhập miền Nam nhưng lại bảo đó là lực lượng GPMN, không liên quan đến Hà Nội. Sau 1975, đảng cộng sản thủ tiêu MTGPMN.
Sau đây, chúng tôi xin trình bày rõ về các điểm sau:
(1). Một số người cho rằng vì Mỹ và Ngô Đình Diệm không thi hành hiệp định Geneve 1954 cho nên kéo dài chiến tranh. Nếu Việt Cộng thắng thì chúng thẳng tay thực thi đấu tố sẽ đem lại đau thương như miền Bắc. Nếu Việt Cộng thua thì chúng sẽ tiếp tục chiến đấu vì năm 1954 chúng tập kết tượng trưng còn để lại lực lượng nằm vùng tại các thôn trang và núi rừng.
(2). Cộng sản bao giờ cũng gian trá. Chúng biết dân Việt Nam ghét cộng sản cho nên chúng mở đầu bản tuyên ngôn độc lập lấy lời của bản tuyên ngôn độc lập của Mỹ và hàng chữ Độc lập Tự do Hạnh phúc của Tam dân chủ nghĩa là để lấy lòng Mỹ và Trung Hoa quốc gia, đồng thời đánh lừa nhân dân Việt Nam rằng chúng theo phe tự do, không phải phe cộng sản.
Trong khi đó Hồ Chí MInh viết thư cho Tổng thống Mỹ xin viện trợ. Ông xin viện trợ chứ không phải thần phục Mỹ và từ bỏ Liên Xô. Tổng Thống Mỹ đã không trả lời. Ông A. Patti và một số sử gia và chính trị gia cho rằng tổng thống Mỹ đã không đáp ứng yêu cầu của ông Hồ nên chiến tranh đã kéo dài. Nếu thuận theo ông Hồ thì Việt Nam đã theo Mỹ và chiến tranh Việt Mỹ đã không xảy ra..
Nhận định như vậy là sai lầm. Trong chương trước, chúng tôi đã trình bày thể lệ của đệ tam quốc tế và sự kiểm soát ngặt nghèo của Comitern đối với các đảng Cộng sản. Nếu ông Hồ phản bội Liên Xô, Trung Cộng thì ông sẽ bị giết ngay. Trong thế giới cộng sản chỉ có hai trường hợp ly khai mà không chết đó là Tito và Mao Trạch Đông. Ông Hồ gửi thư cho tổng thống Mỹ là để xin viện trợ, ông dùng tiền bạc và vũ khí Mỹ để giết dân Việt Nam và xâm lăng các nước khác, mở rộng đế quốc cộng sản.
Ông xin viện trợ là để dùng Mỹ chống Pháp cho ông. Nếu Mỹ viện trợ cho ông Hồ tức là Mỹ mắc mưu cộng sản như người Pháp đã cam tâm làm tay sai cho ông Hồ trong vụ giúp cộng sản thanh toán phe quốc gia. Tổng thống Truman đã thông minh và khôn ngoan mà tránh dây dưa với Việt cộng.
Nếu người Mỹ muốn vào Đông Dương thì họ phải chờ dịp Pháp rút lui khỏi Đông Dương, còn Pháp ở Đông Dương, Mỹ vào Đông Dương sao tiện? Hơn nữa,Tổng Thống Truman đã hiểu chủ nghĩa cộng sản là chủ nghĩa có hai mục đích triệt hạ tư bản và tiêu diệt Mỹ. Có lẽ vì thấy thế nên ông từ khước Hồ Chí Minh là tay sai của Stalin và Mao Trạch Đông. Ít nhất, trên bình diện chính trị , người Mỹ thông minh, khôn ngoan hơn người Pháp.
Trước 1945, ông Hồ đã kết án Mỹ. Có lẽ A. Patti , Duiker và những người khác đã không đọc kỹ Marx, Lenin, Stalin và Hồ Chí Minh. Trong miệng Trần Dân Tiên, ông Hồ đã bộc lộ tư tưởng căm thù Mỹ, khinh bỉ Mỹ: Ông Hồ chỉ trích tổng thống Mỹ Thomas Woodrow Wilson ,và ông Hồ cho rằng .. những lời tuyên bố tự do của các nhà chính trị tư bản trong lúc chiến tranh thật ra chỉ là những lời đường mật để lừa bịp các dân tộc ” (TRẦN DÂN TIÊN I, 19 ) .
Trong thế chiến, Mỹ giúp đỡ vũ khí, tiền bạc cho Hồ Chí Minh là điều hợp lý. Nếu sau đệ nhị thế chiến, tổng thống Mỹ viện trợ tiền bạc và súng đạn cho ông Hồ thì thật là một chuyện buồn cười! Họ nhận viện trợ và họ sẽ trở mặt như họ đã lừa người Pháp trong 1945-1946. Việt Cộng có thể làm mọi việc vì họ dựa vào hai cường quốc là Liên Xô và Trung Quốc!
Trong mắt một số Việt cộng, cho đến nay mối tương quan Việt Hoa là “tình nghĩa đồng chí anh em”, còn mối tương quan Mỹ Việt là mối hận thù, là cách moi tiền anh nhà giàu ngu dại. Sau 1975, Lê Duẩn ra lệnh các đại sứ đòi tiền Mỹ mới chịu bang giao. Nay dù họ quỳ lạy Trung Quốc, họ cũng tỏ ra thân Mỹ để moi tiền bằng mọi cách. Chúng ta đã nghe những nhàm tai luận điệu Bắc Kinh và Hà nội chống ” diễn biến hòa bình”.
Cuối năm 2012, chúng ta cũng nghe những cái loa chống Mỹ của Trần Đăng Thanh và Nguyễn Chí Vịnh. (10).Bọn họ cũng đã trí thức vận được Vũ Quốc Thúc, Trịnh Khải hô hào trung lập chống Mỹ. Sự căm thù đế quốc Mỹ cũng rất mạnh ở Trung Quốc và dân chúng Việt Nam mặc dầu số du lịch, du học sinh và nhà giàu di cư sang Mỹ rất đông. Mong rằng người Mỹ sẽ không mắc lừa Trung Cộng và Việt Cộng.
(3). Khi Mỹ rút lui khỏi Việt Nam thì dân miền Nam đau khổ, mà người Mỹ cũng choáng váng. Các nhà báo, nhà chính trị đua nhau nói về ” hội chứng Việt Nam”. Tất nhiên phe cộng sản thì vui mừng coi như là đại thắng mùa xuân 1975. Nhưng sau 1954, Trung Cộng ra mặt chủ trương hai nước Việt Nam, và ông Hồ tuyên bố ” Dù phải đốt cháy cả dãy Trường Sơn cũng phải giành lấy “Độc lập”.
Hai việc này cho chúng ta thấy Trung Cộng viện trợ cho Việt Cộng nhưng vẫn muốn hai nước Việt Nam tồn tại và Mỹ ở lại Việt Nam, và Hồ Chí Minh luôn cương quyết hy sinh đến ngưởi Việt cuối cùng, hy sinh đến thế hệ thứ ba, thứ tư. Như vậy là ông Hồ dù là Nguyễn Tất Thành, Hồ Tập Chương hay ai đó đều là người của Trung Quốc, đóng vai trò lãnh đạo chiến tranh để tiêu diệt Việt Nam cho tham vọng bành trướng của Trung Quốc.
Bọn trung ương Hà Nội háo chiến, không hiểu thâm ý của Trung Cộng. Trung cộng muốn chiếm Việt Nam và thế giới. Họ muốn Việt Nam chết hết sau đó là dân Trung Cộng tràn sang chiếm cứ. Cuộc chiến 1945-1975 đã làm cho miền Bắc cạn nhân lực, bọn họ đã đôn lính, bắt thanh niên nam nữ 14-15 tuổi vào trận tuyến.
Nếu kéo dài nữa thì sao? Quân Trung Quốc sẽ tràn vào miền Bắc làm bộ đội, làm dân cày, làm công nhân, và đất Bắc sẽ thành thuộc địa Trung Cộng. Và miền Nam cũng sẽ kiệt quệ như vậy. Bên cạnh đó, bọn Trung Cộng sẽ bắt bọn Hà Nội ký giấy nhượng đất, nhượng biển. Dù Trung cộng chưa chiếm hết Việt Nam, trong cuộc chiến 45-75, họ cấy người vào đảng và cơ quan bộ viện. Việc đưa Hồ Tập Chương và một số người nào đó vào trung ương đảng cũng là việc đương nhiên trong tiến trình xâm lấn Việt Nam.
Càng trường kỳ kháng chiến thì Việt Nam càng suy yếu và Trung Cộng thêm mạnh mẽ trong mục đích xâm lược Việt Nam. Trong 30 năm chiến tranh, Trung Cộng đã viện trợ 20 tỷ Mỹ kim. Năm 1962, viện trợ 90.000 vũ khí nhẹ.. Từ tháng giêng 1965 đến tháng 3/1968, TH đã gởi qua VN trên 320.000 binh lính vào những đơn vị phòng không, công binh, hỏa xa và tiếp liệu, có lúc đến 175.000 người trong một năm (TÀI LIỆU VỀ QUAN HỆ VIỆT NAM -TRUNG QUỐC ).
Họ giúp nhiều như vậy để Việt Cộng nhớ ơn, đồng thời nắm quyền cai trị Việt Cộng, mà cũng là bắt Việt Cộng mắc nợ, ký giấy nợ, chịu điều kiện nọ kia. Đó là cái mồi cho Việt Cộng cũng như Phi Cộng nuốt vào dạ dày!
Qua bài biên khảo của Đặng Chí Hùng, chúng ta có những thông tin sau:
Trên trang của học viện Hành chính quốc gia Việt Nam tại Hà Nội có tên:hanhchinh.com.vn có một bài viết nói về phát biểu của tướng Nguyễn Trọng Vĩnh – nguyên Đại sứ đặc mệnh toàn quyền Việt Nam tại Trung Quốc từ năm 1974 đến năm 1987.
Trong bài viết có đoạn tướng Vĩnh phát biểu: “Giúp nhiều như vậy, một mặt họ bắt ta phải hàm ơn, phải đi theo; mặt khác, buộc ta phải lệ thuộc họ về phụ tùng nguyên liệu. Vì vậy họ tiếp tục giúp ta về tiền và vật chất mãi đến khi chúng ta giải phóng hoàn toàn miền Nam…”
“Sau khi ta ký hiệp định Giơ-ne-vơ, nước ta chia làm hai miền, Trung Quốc gợi ý ta xây dựng miền Bắc trước và thực hiện trường kỳ mai phục ở chiến trường miền Nam. Ý đồ là giữ chúng ta luôn ở thế yếu thì họ mới dễ khống chế (vì ta chỉ có một nửa nước). Họ không muốn ta hoàn toàn giải phóng miền Nam, thực hiện thống nhất toàn vẹn lãnh thổ, trở thành một nước mạnh tuột khỏi tay Trung Quốc…”
“Sau Tết Mậu Thân, khi Mỹ dao động quyết tâm, ta cũng thấy có thời cơ thương lượng, thì Trung Quốc không muốn ta đàm phán mà muốn ta “đánh Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng” vừa để cho ta kiệt quệ vừa để Mỹ sa lầy phải tìm đến Trung Quốc.”
Trong cuốn sách “Sự thật về quan hệ Việt Nam – Trung Quốc trong 30 năm qua”của Nhà xuất bản Sự Thật công bố 14/10/1979, phụ trách bản thảo đưa in là Phạm Xuyên và Đình Lai có đoạn:
“Trong chiến lược toàn cầu của những người lãnh đạo Trung Quốc, nếu họ coi Liên Xô và Mỹ là những đối tượng chủ yếu cần phải chiến thắng, thì họ coi Việt Nam là một đối tượng quan trọng cần khuất phục và thôn tính để dễ bề đạt được lợi ích chiến lược của họ.”…”
Đường vẽ chấm là “biên giới” của Trung Quốc theo quan điểm bành trướng, những vùng đánh số là những lãnh thổ mà nhà cầm quyền Bắc Kinh cho là đã bị nước ngoài “chiếm mất” bao gồm: một phần lớn đất vùng Viễn Đông và Trung Á của Liên Xô (số 1, 17, 18), Át Xam (số 6), Xích Kim (số 4), Butan (số 5), Miến Điện (số 7), Nêpan (số 3), Thái Lan (số 10), Việt Nam (số 11), Lào, Campuchia…” và “Chủ tịch Mao Trạch Đông còn khẳng định trong cuộc họp của Bộ Chính trị ban chấp hành trung ương Đảng cộng sản Trung Quốc, tháng 8 năm 1965:
“Chúng ta phải giành cho được Đông nam châu Á, bao gồm cả miền nam Việt Nam, Thái Lan, Miến Điện, Malayxia và Singapore… Một vùng như Đông nam châu Á rất giàu, ở đấy có nhiều khoáng sản… xứng đáng với sự tốn kém cần thiết để chiếm lấy…
Sau khi giành được Đông nam châu Á, chúng ta có thể tăng cường được sức mạnh của chúng ta ở vùng này, lúc đó chúng ta sẽ có sức mạnh đương đầu với khối Liên Xô-Đông Âu, gió Đông sẽ thổi bạt gió Tây…”
Rõ ràng đoạn trích này của người cộng sản Việt Nam cho thấy họ phải công nhận Trung cộng muốn “khuất phục” Việt Nam mà bao đời họ đã không làm được. Trung cộng tự coi Việt Nam là một phần của họ. Cuốn sách này lại đề cập tiếp:
“Trong cuộc gặp giữa đại biểu bốn đảng cộng sản Việt Nam, Trung Quốc, Inđônêxia và Lào tại Quảng Đông tháng 9 năm 1963, thủ tướng Chu Ân Lai nói: “Nước chúng tôi thì lớn nhưng không có đường ra, cho nên rất mong Đảng Lao động Việt Nam mở cho một con đường mới xuống Đông nam châu Á”.
Để làm suy yếu và nắm lấy Việt Nam, họ ra sức phá sự đoàn kết giữa ba nước ở bán đảo Đông Dương, chia rẽ ba nước với nhau, đặc biệt là chia rẽ Lào và Campuchia với Việt Nam. Đồng thời họ cố lôi kéo các nước khác ở Đông nam châu Á đối lập với Việt Nam, vu khống, bôi xấu, hòng cô lập Việt Nam với các nước trên thế giới.” Và:
“Trong 30 năm qua, những người lãnh đạo Trung Quốc coi Việt Nam là một trong những nhân tố quan trọng hàng đầu đối với chiến lược của họ, luôn luôn tìm cách nắm Việt Nam. Muốn như vậy, nước Việt Nam phải là một nước không mạnh, bị chia cắt, không độc lập và lệ thuộc Trung Quốc.”
Như vậy âm mưu thôn tính Việt Nam bằng con đường cô lập, và gây chia rẽ và muốn gây nội chiến tại Việt Nam là một cứu cánh cho Trung cộng. Chính những người cộng sản Việt Nam cũng phải nói lên sự thực này.
Trung cộng muốn một Việt Nam yếu đuối về cả con người và tài nguyên để họ dễ dàng nắm cổ. Trung cộng rất khôn khéo ở chỗ muốn Việt Nam chia đôi nhưng lại bán vũ khí cho Miền Bắc để gây chiến với Miền Nam.
Nam Bắc đánh nhau chính là điều Trung cộng muốn. Chúng ta hoàn toàn có thể kiểm chứng thông tin về cuốn sách đã viết trên website của quân đội Việt Nam (Cộng sản):
http://www.vnmilitaryhistory.net/index.php?topic=9915.0
Trong cuốn sách có tên gọi tạm dịch ra tiếng Việt “Liên Xô- Trung Quốc và Việt Nam, vấn đề chưa được biết” của tác giả người Nga, Ruslan Kobachenko, nhà giáo kiêm nhà nghiên cứu lịch sử Châu Á từng giảng dạy tại đại học Minsk-Nga, ông cũng là đảng viên đảng cộng sản Liên Xô.
Cuốn sách này đã được nhà xuất bản Lịch sử của Liên Bang Nga xuất bản năm 1995, có đoạn trong trang 235 như sau: “Trung Quốc muốn Việt Nam không toàn vẹn và nội chiến. Họ muốn chúng ta (ý nói Liên Xô) phải suy yếu khi đối đầu với Mỹ và Việt Nam là con bài trong tay họ”.
Điều này cho thấy chính những người cộng sản Nga cũng đã công nhận rằng Trung cộng âm mưu về một Việt Nam suy yếu để họ lợi dụng cho mục đích bành trướng.
Cũng tại cuốn: “Sự thật về quan hệ Việt Nam – Trung Quốc trong 30 năm qua” của Nhà xuất bản Sự Thật công bố 14/10/1979 có đoạn mà đảng cộng sản Việt Nam cho biết âm mưu và hành động nhằm làm suy yếu nội lực Việt Nam ta:
“Để tăng sức ép đối với Việt Nam, những người lãnh đạo Trung Quốc còn chỉ thị cho sứ quán của họ ở Hà Nội xúi giục, tổ chức người Hoa ở Việt Nam gây rối, chống lại Chính phủ nước Việt Nam dân chủ cộng hòa.
Cùng với hàng vạn người thuộc “bộ đội hậu cần” Trung Quốc sang làm đường giúp Việt Nam ở những tỉnh phía bắc từ năm 1965 đến 1968, bọn phản động người Hoa tuyên truyền cho “tư tưởng Mao Trạch Đông” và “cách mạng văn hóa”, xuyên tạc đường lối của Việt Nam, tổ chức các màng lưới gián điệp.
Những người cầm quyền Bắc Kinh còn cho những người gọi là “tị nạn cách mạng văn hóa” thâm nhập các tỉnh biên giới phía bắc Việt Nam để làm tình báo và tổ chức các “đội quân ngầm”
(Trong cuộc hội đàm cấp cao Việt – Trung tháng 9 năm 1970, Chủ tịch Mao Trạch Đông đã thừa nhận trách nhiệm của Trung Quốc đối với các hoạt động không hữu nghị đó. Tháng 11 năm 1977. Chủ tịch Hoa Quốc Phong lại một lần nữa, thừa nhận như thế.)”.
Rõ ràng âm mưu của Trung cộng nhằm làm suy yếu về con người, tài nguyên, kinh tế… của Việt nam là không thể chối bỏ. Bạn đọc có thể kiểm chứng đoạn trích ở trên qua links:
(http://sachhiem.net/LICHSU/NXB_ST/NXBSuThat_3.php)
Về phía người Mỹ, họ lý luận rằng họ vào Việt Nam là để giữ vững thế cờ Domino, để giữ cho chiến tranh ở xa nước Mỹ. Có thể người Mỹ còn có những mục đich khác và mục đich này rất quan trong khiến họ phải ở lại Việt Nam mười năm. Sau 1973 là họ đã hoàn thành nhiệm vụ và đạt mục đích nên họ rút lui. Người Mỹ thích phù phép, thich trò múa rối cho nên những màn cãi nhau, những cuộc biểu tình phản chiến, những ngoại giao bóng tròn đều phục vụ cho kế hoạch ” đà đao” của họ.
Trong trường hợp Mỹ chẳng có kế sách dài lâu, chỉ bạ đâu đánh đó, thực tế cũng cho họ thấy rõ âm mưu, kế họach Trung Cộng. Sau Tết mậu thân 1968, tướng Westmoreland báo cáo về Ngũ Giác đài là đã diệt hết Việt Cộng nhưng sau đó Việt Cộng vẫn tấn công vài đợt nữa. Ngũ Giác đài cho rằng Westmorland “làm láo báo cáo hay” hoặc họ nghiên cứu và tìm thấy câu trả lời: : Đó là lực lượng Trung Cộng đóng vai Việt Cộng tấn công….Trung Cộng là kho người vô tận. Họ sẵn sàng hy sinh vài triệu, vài chục triệu…
Chậm lắm vào 1970, người Mỹ thấy rõ âm mưu của Trung Cộng nên họ tìm cách thoát hiểm khỏi cái “Mê hồn trận Đông Dương” do Trung Cộng bày ra. Nếu Mỹ ở lại thì Mỹ, Việt Nam Cộng hòa và Cộng hòa XHCN Việt Nam đều chết hết cho mộng bành trướng của Trung Cộng, Vì vậy mà Mỹ rút khỏi Việt Nam.
Có thể họ có một chương trình lâu dài. Giai đoạn 1963-1973 là giai đoạn thứ nhất Mỹ vào Việt Nam để thực hiện một số công tác. Giai đoạn thứ hai từ 1974 -2000 giai đoạn hai là thực hiện không thành kế mặc cho Trung Cộng chiếm Thái Bình Dương và một phần Á Châu, Phi châu. Giai đoạn ba là từ 2000 về sau là giai đoạn ba:Mỹ quay trở lại Á Châu-Thái Bình dương, thực hiện kế đà đao.
Từ năm 1975, họ thấy đã đủ và rút lui theo kế ” đà đao” hay kế không thành”.. Họ lại còn bỏ tiền của đầu tư vào Trung Cộng theo khẩu hiệu “Toàn cầu hóa” để con nhái Trung Cộng to bằng con bò trong khi đó các nước tư bản bị thất nghiệp, bị khủng hoảng kinh tế. Từ 2000, Trung Cộng tuyên bố 80% biển đông là đất đai của họ. Lúc này thì Mỹ tuyên bố trở lại Thái Bình Dương.
Một số Việt cộng hay thân cộng cho rằng sau thất bại Việt Nam, Mỹ không còn mặt mũi nào huyênh hoang xâm lược hay làm sen đầm quốc tế nữa. Điều này sai vì sau Việt Nam, Mỹ vẫn ngang tàng xâm lược, gây chiến tranh vùng vịnh, chiếm Iraq và Afghanistan,
Dẫu sao, cuộc sụp đổ của Liên Xô và Đông Âu khiến cho Việt Cộng hoảng sợ. Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười, Lê Đức Anh đã chạy qua Thành Đô ôm chân Trung Cộng.. Hồ Chí Minh còn vờ vịt, nhưng bọn Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười, Lê Đức Anh thực sự cam tâm bán nước cho Trung Cộng,
Hồ Chí Minh, Nguyễn Văn Linh, Nông Đức Mạnh, bọn Việt Cộng đã thực sự lọt vào tròng của Trung Cộng, Tuy nhiên, trong hàng ngũ Việt Cộng có lẽ còn có nhiều người yêu nước. Võ Nguyên Giáp, Đồng Sĩ Nguyên, Nguyễn Trọng Vĩnh, Dương Danh Dy, Cù Huy Hà Vũ là những tấm lòng còn nghĩ đến giang sơn Việt Nam độc lập, tự chủ.
Năm 1975 là năm đau thương của VNCH. Chúng ta cũng như Đài Loan là những con tốt, con xe bị hy sinh trong ván cờ quốc tế. Nhưng qua cơn bão, chúng ta sẽ quật khởi. Lòng dân trong nước ngày càng mạnh. Nhân dân Việt Nam với truyền thống Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Nguyễn Huệ sẽ chiến đấu giành độc lập và tự do.
Hồ Chí Minh là tên đại gian, đại ác. Ông chết đi để lại một đất nước tiêu điều khốn khổ vì tiền bạc khá nhiều nhưng bọn cộng sản đã thành tư bản đỏ, cướp tài sản nhà nước và nhân dân, làm cho ngân hàng trống rỗng, kinh tế suy sụp. Về chính trị, vẫn theo chủ trương độc tài, tàn bạo của cộng sản, họ thần phục Trung Cộng, cam tâm bán đất, nhượng biển cho Trung Cộng để cầu danh lợi bản thân và gia đình họ trong khi nhân dân khốn khó điêu linh. Cái tai họa do Hồ Chí Minh và đảng cộng sản gây ra, toàn dân ta phải giải quyết bằng cách tiêu diệt cộng sản để lập một nước tự do, dân chủ.
_______
CHÚ THÍCH
(1)Tùng Khánh.Tư tưởng Hồ Chí Minh về Đạo đức cách mạng.157. TƯ TƯỞNG ĐẠO ĐỨC * PHẠM HẢO, HỮU THỌ, KHUẤT 
(2). Pierre Darcourt. BayVien, Le Maître de Cholon; Grasset, 1997 ;Bảo Đại. Con Rồng Việt Nam – Hồi ký chính trị 1913-1987, Nguyễn Phước tộc xuất bản. 1990, tr. 205.
(3). Thép Mới. “Năng động Hồ Chí Minh “. Bút ký, Chính trị Quốc gia. 1990, tr.143.(92 * BÚT SỬ* NHÀ SÀN * GÁI ); (71 * ĐẶNG CHÍ HÙNG * NGƯỜI CHỒNG NGƯỜI CHA)
(4)Tài liệu của Đặng Chí Hùng và Bút Sử có ghi: Trong “Ho Chi Minh”, tác giả William Duiker, trang 575, viết: “In April 2001, the ralatively unknown government official Nong Duc Manh, widely rumored to be the illegitimate son of Ho Chi Minh, was elected general secretary of the VCP (Vietnamese Communist Party)- 14″. Số 14 để người đọc lật ra sau cuốn sách đọc tiếp footnote 14: “Nong Duc Manh has denied these rumors, but he concedes that his mother, a member of the Tay ethnic minority, served as Ho’s servant after the latter’s return to Vietnam during the early 1940s…”Tôi xem quyển sách của W. Duiker, xuất bản 2000 có chú 14 nhưng không có hàng này. Những hàng trên chỉ có ở lần tái bản 2002. 
(5). Trần Trọng Kim, Một cơn gió bụi, Vinh Sơn, Sài Gòn, 1969, tr. 75. 
(6). Nguyễn Thế Anh, “Hành trình chính trị của Hồ Chí Minh”, đăng trong Hồ Chí Minh, sự thật về thân thế và sự nghiệp, một nhóm tác giả, Nxb. Nam Á, Paris, 1990, tr. 25.
(7).Bảo Đại, Con rồng Việt Nam – Hồi ký chính trị 1913-1987, Nguyễn Phước tộc xuất bản. 1990, tr. 205.
(8). Sophie Quinn Judge. The Missing Years, 199.
(9).Trần Đăng Thanh nói:” Có hai mối quan tâm lớn nhất là: “Việt Nam phải mang ơn Trung Quốc”, và “Mỹ là một nước gian ác, sự giúp đỡ trong giáo dục đối với Việt Nam là hành động “Diễn biến hòa bình” cần phải cảnh giác”.
Nguyễn Thiên Thụ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét