Pages

Thứ Bảy, 11 tháng 5, 2013

Thư gửi không chỉ riêng Bùi Thị Minh Hằng


Nguyễn Ngọc Già

Minh Hằng mến!
Lâu lắm rồi, kể từ ngày chị ra khỏi "địa ngục trần gian", tôi không có "cơ hội" để viết về chị, dù thỉnh thoảng vẫn ghé thăm blog của chị và tôi biết chị có dẫn một bài viết của tôi về trang nhà, với lời giới thiệu trân trọng. Tôi biết chị quý mến tôi, dù chị không biết tôi là ai.
Tôi không tham gia tranh luận về sự thành công hay thất bại trong ngày 5/5/2013 vừa qua. Hãy để rộng đường dư luận, bởi riêng tôi, "cuộc dã ngoại" đã là thành công, vì ít nhất nó được nhiều người biết tới từ trong cho đến ngoài nước, không những vậy, nó đã đổi bằng máu và nước mắt cũng nỗi đau khi "Quyền Con Người" bị dẫm đạp ngay trên đô thị có "hoa" và có "lệ" mang tên Hồ Chí Minh.
Cuộc đàn áp thô bạo với máu, với răng và nước mắt sẽ làm cho giới cầm quyền Hồ Chí Minh bội phần rực rỡ với màu... đỏ, nếu sự việc diễn ra ngay dưới chân tượng đồng đen (nằm chần dần) trước UBNDTP.HCM thì sao nhỉ? Các bạn trẻ của ngày hôm đó có lẽ đã dự đoán trước sự đàn áp, nhưng dường như thiếu sự tinh ý để giúp cho "những người con của thành phố mang tên Bác"hoàn thành xuất sắc "nghĩa vụ thiêng liêng và cao đẹp" của họ.

Sao các bạn trẻ không nghĩ đến vài bó hoa lớn và tươi thắm nhất, trong đó có cả sách những mẩu chuyện về "Quyền Con Người" để thành kính mang đến "dâng lên Người" cùng vài tấm ảnh tươi cười nhỉ? Nếu các bạn là người nhân hậu, các bạn có quyền lưu lại những tấm ảnh mà các bạn đang chắp tay và cầu nguyện ông thần đồng đen đó phù hộ cho buổi dã ngoại của các bạn thành công trước khi các bạn cùng ngồi xuống trao đổi về "Quyền Con Người"?
Chắc Minh Hằng và các bạn trẻ có biết Quý Thanh viết [*]:
"Thường con người muốn lợi dụng ai thì trước hết biến người đó thành một biểu tượng".
Tất nhiên, chúng ta không bao giờ là kẻ lợi dụng, vì chúng ta chưa bao giờ biến ai trở thành biểu tượng như Quý Thanh nói, chúng ta chỉ bày tỏ trước biểu tượng mà người khác dựng lên, vì chúng ta là những người lương thiện và trong sáng.
Minh Hằng và các bạn trẻ hãy nhớ: chỉ có những kẻ vong ân bội nghĩa, ăn cháo đá bát mới lãng quên công ơn của Người đã giải phóng dân ta thoát đời nô lệ. Nếu ai đó có ý định đánh đập, lôi kéo các bạn, thì Người sẽ chứng giám cho lòng thành của các bạn. Tôi tin chắc tấm lòng bao la như trời biển của Người sẽ lan tỏa trên toàn thế giới để chứng minh:
Khi ca lên Hồ Chí Minh nghe lòng phơi phới niềm tin...
Tôi hát ngàn lời ca
hùng thiêng hơn núi sông dài là Hồ Chí Minh...
Hồ Chí Minh đẹp nhất tên Người
là một niềm tin
Hồ Chí Minh...
(Hồ Chí Minh đẹp nhất tên Người - Trần Kiết Tường).
***
Minh Hằng!
Qua "Cuộc dã ngoại nhân quyền", tôi được biết chị có ý định "quy ẩn" sau chuyến picnic. Tôi không can thiệp vào chuyện riêng của chị, bởi tôi cũng là một người tôn trọng "quyền con người" như chị và nhiều người khác.
Tôi chỉ muốn thông qua lá thư này để nói lên sự cảm thông của cá nhân tôi đối với chị trong tư cách: con nhà Cộng sản. Đó có thể là điểm chung cơ bản giữa tôi và chị?
Tôi quý mến chị chỉ vì tôi nhận thấy ở chị một tính cách: yêu - ghét rõ rệt.
Chị cũng như tôi, đã không may mắn khi không có một gia đình biết thương yêu và nâng đỡ, chở che và hỗ trợ lẫn nhau với tư cách người ruột thịt, dù người thân của tôi và của chị đều ưỡn ngực tự hào là "người Cộng sản" (tôi không bàn "chân chính" hay "chân...giữa" :) ở đây). Đó là bất hạnh của chúng ta, nhưng chị bất hạnh hơn tôi, bởi tôi còn có một người vợ hiền lành và chung thủy.
Không ai có thể chọn cửa sinh ra.
Gai đình phản bội và bán đứng là một nỗi đau rất thê thảm, phải không chị? Tôi cũng thế. Ban đầu, tôi cũng cảm thấy cô đơn, lẻ loi, trơ trọi và chới với. Làm người mà! Ai cũng vậy! Tôi cũng đã từng phỉ nhổ gia đình mình với tư cách họ là "người Cộng sản", nhưng sau đó (cũng lâu lắm rồi, lâu đến nỗi, tôi nói thật, không còn nhớ đó là lúc nào) tôi bật cười với những từ ngữ bóng bẩy mà "người Cộng sản" hay dùng: "Trui rèn" :).
Tôi bỗng ồ lên thú vị: "Hóa ra là thế! Vậy mà bấy lâu nay mình không hiểu! "Người Cộng sản" đã bị "trui" va bị "rèn" nên họ đã bị biến thành thép hết rồi! Ha ha ha! Tôi nhớ về anh chàng "Paven cóc sa ghin" gì đấy mà tự nhiên thấy lòng nhẹ hẳn vì thói đạo đức giả của cuốn truyện (nhảm nhí và lừa bịp) này, cuối cùng cũng bị phơi trần!
Đã là thép thì còn gì biết rung động, nói chi đến biết buồn với những giọt nước mắt của ngay chính "đồng chí" của họ với nhau, sá gì chúng ta? Thép thì chỉ dùng để chế tạo ra những cỗ máy. Đâu có gì đáng để thắc mắc khi "người Cộng sản" chơi games bạo lực?! :D
Tôi chợt phát hiện, thế giới chúng ta đang ở có hai loại: Người & Người Máy. Ha ha ha!!! Có Người nào lại đi đôi co với Người Máy bao giờ? Cấm chị cãi với tôi nhé (vì đúng quá rồi!).
Thế là tôi đứng lên! Bước ra đường và làm một tách café nóng cùng vài ba điếu thuốc, nhìn giai nhân tài tử dập dìu trước mắt lại thấy đời giản dị hơn mình tưởng, nếu ta muốn tìm niềm vui, dù chỉ một mình.
Rồi tôi đến với "duyên nghiệp" viết. Từ đó, tôi có rất nhiều bạn cả thật và ảo trong cuộc đời này. Như thế đấy. Tất nhiên, trong đó có cả chị - Minh Hằng - một cái tên rất đẹp cùng một nhân dáng mặn mòi của người phụ nữ tuổi ngũ tuần.
Minh Hằng mến!
Một thời gian, tôi là người chuyên truyền đạt kinh nghiệm và tư vấn về kỹ thuật diễn thuyết, hùng biện cho các bạn trẻ trong khoa học quản trị và đào tạo nguồn nhân lực.
Nói vậy, để trình cho độc giả: Bùi Thị Minh Hằng có tố chất trở thành một hoạt náo viên và chỉ cần một khóa tu nghiệp khoảng 6 tháng đến 1 năm, Minh Hằng có thể là một MC chuyên nghiệp, đủ sức lôi cuốn khán giả cho bất kỳ một sự kiện dù là kinh doanh hay dân sự và cả nghệ thuật.
Cái thiếu ở Minh Hằng và các bạn trẻ:
- Kiến thức về chính luận, xã hội và kỹ năng trình bày chưa trôi chảy và gãy gọn (tôi đã xem những đối đáp và phỏng vấn của Minh Hằng). Nhắc đến yếu tố này, tôi phải thật nể phục chị Dương Thị Tân khi trả lời phỏng vấn, rất gãy gọn, nói mà như viết, thậm chí, phóng viên không cần biên tập nhiều mà vẫn trở thành bài viết hoàn chỉnh.
- Ít đọc sách và nghe nhạc (đừng buồn tôi nhé).
- Chưa linh hoạt trong kỹ thuật khơi gợi cảm xúc và "gài bẫy việt vị" đối phương trong những tình huống cần như thế.
- Chưa áp dụng chất hài hước mà tôi biết chị Minh Hằng và nhiều bạn trẻ khác có. Cần nhớ, một trong các kỹ thuật để đấu tranh trong bối cảnh hiện tại đó là chất khôi hài, hóm hỉnh mà nhiều bạn chưa đánh giá đúng và phát huy nó hơn nữa. Chính bạn phải nhận thấy, bạn đang "chơi" với Người Máy, càng "cương" bạn càng dễ "gãy". Hãy xem qua cách của Mẹ Nấm đối đáp với Người Máy trong cuộc dã ngoại vừa qua (còn cứng lắm). Hơn nữa, lợi thế của phụ nữ là chất mềm mại, làm duyên, sao các bạn không biến lợi thế này để trở nên ỏng ẹo hơn một chút, điệu đà và đỏm dáng hơn một chút, thậm chí ra vẻ lả lơi để trêu cợt hơn một chút. Sao không được nhỉ? Tôi nói thật, không phải mỉa mai gì đâu vì có lẽ nhiều người công nhận các bạn trẻ như: Huỳnh Thục Vy, Trịnh Kim Tiến, Nguyễn Hoàng Vy v.v... họ có nhân dáng rất dễ thương và xinh đẹp. Đấu tranh bất bạo động ngày nay, khác lắm rồi các bạn ạ!
- Các bạn chưa dùng hoa, bong bóng, nụ cười, cái liếc mắt trêu đùa như là đang vui đùa, chọc ghẹo với bạn bè khi áp dụng đối với người máy. Tất nhiên, tôi biết đó là điều rất khó, bởi bạn chưa bao giờ nghĩ và chịu nổi những bộ mặt người máy. Nói điều này không phải tôi có ý định khuyên các bạn đầu lụy, nịnh bợ gì cả mà hãy nắm rõ sở trường sở đoản của mình, lợi thế, nhược điểm của mình.
- Hình như đấu tranh hiện nay với tính cách người Việt hiện thời thiếu chất hài hước, pha trò, làm dáng hài??? Tôi cho đó là rất cần. Rất cần các bạn ạ, đặc biệt các bạn trẻ! Vì chúng tôi già rồi, thật khó để làm điều này! Do đó trong bài viết trước đây, tôi có đề nghị đưa điệu nhảy gangnam Style vào trong cuộc biểu tình. Các bạn cũng có thể ứng dụng trong các cuộc dã ngoại. Thời đấu tranh kiểu Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Văn Nuôi, Võ Thị Thắng (lúc họ cũng là thanh niên trẻ) đã quá xưa cũ rồi các bạn ạ, dù họ cũng đấu tranh vì đất nước. Có bao giờ các bạngiật mình về hình thức đấu tranh của các bạn, không khác lắm (nghĩa là: cứng, khô, nghiêm túc, đạo mạo) so với thời các ông, các bà: Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Hiếu Đằng, Lê Văn Nuôi, Hồ Ngọc Nhuận, Võ Thị Thắng, Phan Thị Quyên (vợ Nguyễn Văn Trỗi) v.v... Hãy tin tôi, cách đấu tranh của họ đã là của quá khứ bất chấp họ còn sống, bởi nó không còn phù hợp với thời đại ngày nay, khi quanh bạn là iphone, là laptop, là games show, là vui cười. Hãy tạm quên: bom, đạn, súng ống, dùi cui, còng số tám v.v... nếu bạn thật sự muốn tìm ra một hình thức đấu tranh đúng nghĩa ôn hòa, bất bạo động.
Minh Hằng và các bạn trẻ có thể khắc phục bằng cách:
- Dành thời gian đọc báo (không phải báo "đảng ta" đâu nhé ;D), đọc tiểu thuyết (nên chọn những tiểu thuyết nước ngoài với bản dịch chỉn chu, nếu bạn không đủ khả năng Anh ngữ) cũng như dành ít thời gian nghe nhạc (không phải nhạc nhí nhố bây giờ :) có thể nghe nhạc của Từ Công Phụng, Trầm Tử Thiêng, Anh Bằng, Lam Phương, Trịnh Công Sơn, khoan nghe nhạc của Văn Cao, Phạm Duy vào lúc này), xem phim (nên xem phim Mỹ, đặc biệt là phim hài và phim tâm lý xã hội).
- Dành thời gian hợp lý chơi thể thao hay tập thể dục.
- Các bạn hãy tận dụng những mặt nạ ngộ nghĩnh và buồn cười như là công cụ hỗ trợ đắc lực [**]. Thậm chí các bạn hãy khoác lên mình những hình nhân mang dáng vịt Donald, gấu Misa và nhiều hình nộm vui vẻ và ngộ nghĩnh khác (như trước các cửa hàng fast food người ta vẫn thường mướn người đứng để gây chú ý cho thực khách). Trên những hình nộm đó, các bạn hãy nghĩ về những khẩu hiệu ngắn gọn "Quyền Con Người" được sắp đặt thật nghệ thuật và bắt mắt, sặc sỡ lại tạo cảm giác bình yên, hòa bình, vui tươi.
- Thậm chí các bạn trai trẻ hãy tô vẽ mặt như một anh hề và tỏ ra ẻo lả, chã chớt một chút khi bị lôi kéo (như danh hài Hoài Linh thường đóng vai giả gái chẳng hạn). Các bạn hình dung nó làm người ta (và cả người máy) bật cười như thế nào! Nói điều này để tất cả những gì diễn ra sau này dù dã ngoại hay biểu tình, không khí sẽ bớt hoặc không còn căng thẳng.
- Dành thời gian đến một khóa học về nghệ thuật giao tiếp, đồng thời có thể song song với một khóa MC cơ bản và cùng nhau thực tập với bạn của mình.
***
Đó là những cái mà tôi tin chị Minh Hằng và các bạn trẻ hoàn toàn làm được. Cần nhớ, trở thành một hoạt náo viên hay MC chuyên nghiệp đó là tố chất - không gì có thể thay thế được, không ai có thể bày vẽ hết được cho bạn, ngoài... chính bạn, nếu hứng thú với nó và cảm thấy hữu ích, hiệu quả cho việc làm của bạn.
Tại sao Minh Hằng và các bạn trẻ không nghĩ mình như một người nghệ sĩ, tạm im hơi lặng tiếng một thời gian như một khoảng lặng cần thiết để bổ sung những kiến thức, kỹ thuật, tư tưởng, nghệ thuật, mà mình còn thiếu rồi xuất hiện trở lại một cách: Rực Rỡ. Hoành Tráng. Hào Hứng. và... Chuyên Nghiệp; như một nghệ sĩ thứ thiệt???!!!
Tôi tin với sự xuất hiện đột ngột sau một thời gian đủ lắng đọng, Minh Hằng và các bạn trẻ sẽ làm choáng ngợp tất cả dù là Người hay là Người Máy. Bạn có quyền gọi đó là sự ngất ngây, khi bạn mang đến cho xã hội dân sự Việt Nam một diện mạo mới:
DIỆN MẠO TUỔI TRẺ VIỆT NAM ĐẦY SỨC SỐNG VÀ SÁNG TẠO, ĐẦY TRÍ TUỆ MÀ VÔ CÙNG DÍ DỎM.
Tại sao những người già như tôi không có quyền hy vọng về điều đó?!
Thân Mến!
Nguyễn Ngọc Già
________________
p/s: những từ ngữ khôi hài, tếu táo mang chút mỉa mai nhằm mục đích cho bài viết hóm hỉnh, không có ý coi thường chị Minh Hằng và các em, các cháu là phụ nữ.
Dân Luận giúp tôi đưa hình ảnh vui vẻ hài hước này nhé. [**] https://danluan.org/tin-tuc/20110315/iris-vinh-hayes-khong-the-su-dung-bao-luc.
Tôi chú ý đến hình ảnh này từ lâu vì nó giản dị mà rất ấn tượng bởi khuôn mặt viên cảnh sát tỏ ra vừa bối rối vừa lạ lẫm khi hai cô gái ôm chầm với mặt nạ chú hề như thế này. Thật khó có thể vung tay, đá chân vào hai cô gái này, thậm chí có xảy ra như thế thì những hình nộm này trở thành vật "cản địa", làm cho bạn bớt đau đớn và thương tích nhẹ hơn chăng?

Không có nhận xét nào: