Dù muốn hay không, thực tiễn và lịch sử hôm nay cũng cần phải đặt ra câu hỏi trên đây. Chỉ có những ai còn mang đầu óc hoang tưởng, lú lẫn… mới thực sự tin rằng “Đảng cộng sản Việt Nam vô địch muôn năm!”, như một thời và còn đến hôm nay, với các khẩu hiệu tung hô trên khắp phố phường, thôn xóm…
Khẩu hiệu “Đảng cộng sản Việt Nam quang vinh muôn năm”, có mặt ở nơi trang trọng nhất
Nguồn ảnh: tapchibaohiemxahoi.gov.vn
Đến các ban nghành…(trong ảnh là Ban Tuyên giáo Trung ương).
Nguồn ảnh: baosonla.org.vn
Đến phố phường
Đền vùng nông thôn xa xôi
và “Biểu tình quốc doanh”, dịp tháng 5/2014.
Tất nhiên, vẫn còn nhiều người cuồng tín và tin rằng, Đảng cộng sản Việt Nam sẽ “trường tồn” cùng dân tộc Việt Nam và ra sức cổ súy cho sự tồn tại của nó. Thực tiễn Liên Xô và các nước ở Đông Âu đã trả lời họ. Và không bao lâu nữa, China, Cuba, Triều Tiên và ở Việt Nam sẽ là những nước cuối cùng trả lời cho họ.
Có một điều rất lạ, những người cổ súy “muôn năm” cho Đảng cộng sản thường lại là những người được đào tạo bài bản về lý luận, tức là họ đã trải qua nhiều trường lớp về học tập lý luận Chủ nghĩa Mác – Lê nin, nhưng họ lại không dám chấp nhận một thực tế, đi ra chính từ nguyên lý của Chủ nghĩa Mác – Lê nin, đó là: Những gì trái với quy luật sẽ bị đào thải, diệt vong.
Ngoại trừ China, với lợi thế đông dân nhất thế giới và tư duy Đại Hán mang tính truyền thống của người Tàu, nhiều người Việt vẫn ảo tưởng về mô hình “Chủ nghĩa xã hội đặc sắc China”, mà dưới thời Tổng Bí thư Hồ Cẩm Đào lấy làm quan điểm chung của Đảng cộng sản Tàu. Phần còn lại của các đảng cộng sản cầm quyền (Cuba, Triều Tiên, Việt Nam), đang phải vật lộn với sự sinh tử, tương lai rất mù mịt. Mà cốt lõi của vấn đề là “không tạo ra một năng suất lao động cao hơn” đối với Chủ nghĩa tư bản.
Sự kiện giàn khoan Hải Dương 981 (HD-981), và đặc biệt là “Tuyên bố lập trường” (1) của Bắc Kinh gửi Tổng thư ký Liên Hợp quốc, trong việc Bắc Kinh khẳng định chủ quyền đối với các quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa, đã làm cho uy tín của Đảng cộng sản Việt Nam trong con mắt Nhân Dân Việt Nam xem như đã hết. Thậm chí, lúc này, đa số người Việt đem so sánh chế độ hiện hành với chế độ Việt Nam cộng hòa (VNCH) trước đây, và dĩ nhiên, sự tiếc nuối dành cho chế độ VNCH. Và chính nghĩa đang thuộc về họ, mà một thời được gọi là “Bọn tay sai bán nước”.
Nếu như trước đây, Đảng cộng sản Việt Nam dựa vào viện trợ của Liên Xô, Trung Quốc… để “đánh Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng”, thì hiện nay, Đảng cộng sản Việt Nam đang tồn tại từ sự bảo kê của Bắc Kinh, mà “Hội nghị Thành Đô - 1990” là điểm khởi đầu cho sự phụ thuộc đó trong suốt gần 25 năm qua.
Trong dịp ông Chủ tịch nước Trương Tấn Sang tiếp xúc với cử tri TP Hồ Chí Minh hôm 26.6.2014, cựu chuẩn đô đốc Lê Kế Lâm - ủy viên Ủy ban MTTQ VN TP đặt vấn đề với ông Trương Tấn Sang: “Trung Quốc đưa ra “miếng mồi” 20 tỉ USD ODA và 100 tỉ USD tín dụng. Bên cạnh đó họ nói không ràng buộc về chính trị nhưng thực chất như thế nào?” (2); dĩ nhiên, ông Trương Tấn Sang không thể trả lời được.
Với một nền kinh tế, mà thu ngân sách không đủ để trả lương cho bộ máy Đảng, nhà nước khổng lồ, thậm chí “Đã đến mức phải vay để chi tiêu, vay để trả nợ” (3), thì việc đầu tư phải dựa vào China trong những năm qua là không có gì phải suy nghĩ.
Chính vì thế, China đã trúng thầu đến 90% các công trình trọng điểm quốc gia. Không những công trình trọng điểm, mà vị trí cũng thuộc loại “trọng điểm” về an ninh, quốc phòng. Hoàng Sa đã mất, và đối với Trường Sa, với tình hình như hiện nay không có sự cải thiện hoặc đột phá, thì chỉ cần vài ba năm nữa, Trường Sa sẽ thuộc về China. Thậm chí, sự chia đôi Đất nước tại Vũng Áng Hà Tĩnh là rất có thể xẩy ra như theo dự đoán của nhiều người.
Hôm 26.6.2014, Công ty TNHH Hưng Nghiệp Formosa Hà Tĩnh đã có văn bản gửi Phó Thủ tướng Hoàng Trung Hải đề xuất lập đặc khu kinh tế gang thép Vũng Áng. Phải chăng đây là phép thử HD-981 trên đất liền?
Tóm lại, Đảng cộng sản Việt Nam đã thật sự phụ thuộc Bắc Kinh về kinh tế và chính trị. Không tự nhiên mà báo chí China gọi Lãnh đạo Việt Nam là “đứa con hoang đàng hãy trở về”.
Thế lưỡng nan của Bộ Chính trị Đảng cộng sản Việt Nam
Rõ ràng, Đảng cộng sản Việt Nam đang ở giai đoạn cuối của sự tồn tại, hoặc chí ít là sẽ mất quyền lãnh đạo, mà nếu như không có sự tiếp tay của Bắc Kinh là không thể giữ được quyền lãnh đạo. Bởi đơn giản, sự sụp đổ về kinh tế dẫn đến sụp đổ về tổ chức, chính trị. Bắc Kinh sẽ ra tay giúp Đảng cộng sản Việt Nam tồn tại chừng nào họ chưa thâu tóm được Biển Đông theo ý họ. Việc họ đang ồ ạt, cấp tập… xây dựng các căn cứ quân sự ở Trường Sa, cũng như cấp tập triển khai các giàn khoan (nghe đâu sau HD-981 là 16 cái nữa), đặc biệt, hôm 25.6.2014 China đã phát hành “Bản đồ dọc” lần đầu tiên trong lịch sử để khẳng định “đường lưỡi bò”, được nâng từ “9 đoạn”, lên thành “10 đoạn” v.v... Đây có thể là giai đoạn nước rút, vì Bắc Kinh đủ thông minh để thấy được thế và thời đang đến với họ.
Trước sự cáo chung đã cận kề, theo dõi các hoạt động và phát ngôn của “tứ trụ triều đình”, đủ cho ta thấy, họ đang rất bối rối, mất phương hướng. Ngoại trừ ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng có những phát biểu hùng hồn từ hơn một tháng trước đây, các ông còn lại, đều thấy phát biểu theo lối vuốt đuôi, vô thưởng vô phạt, bế tắc… nghe rất nhàm tai.
Như dự đoán của nhiều người, Bộ Chính trị Đảng cộng sản Việt Nam hiện nay chia làm thành hai phe chính là: phe “cung vua” và phe “phủ chúa”.
- Phe “cung vua” (Đảng): Là phe thân Tàu, và chiếm ưu thế, bởi được Tàu ủng hộ. Nhưng lại đang bế tắc toàn diện.
- Phe “phủ chúa”: Muốn theo xu thế thời đại, cải cách thể chế, muốn gần với Mỹ, Nhật… nhưng chưa thể quyết được, bởi những rủi ro luôn rình rập. Tai nạn máy bay tại Lào hôm 17.5.2014, trong số người thiệt mạng có Phó thủ tướng kiêm Bộ trưởng Quốc phòng, Bộ trưởng An ninh, Đô trưởng Vientiane, Trưởng ban tuyên huấn trung ương Lào (6) là bài học đối với những ai làm trái ý Bắc Kinh.
Có những lúc, tưởng như hai phe đã tìm được tiếng nói chung vì lợi ích dân tộc. Nhưng không, Bắc Kinh đủ khôn ngoan để tạo khoảng cách và không cho họ vì quyền lợi Đất nước mà ngồi lại với nhau. Đây là thắng lợi và là nguyên tắc xuyên suốt của Bắc Kinh. Đặc biệt, Bắc Kinh không để cho ai “sạch sẽ” để có thể nói ra mà không sợ ngượng.
Giải pháp nào cho Đảng cộng sản Việt Nam?
Sự suy vong của Đảng cộng sản là mang tính quy luật và không thể tránh khỏi. Đảng cộng sản Việt Nam không thể dựa vào Bắc Kinh để tồn tại mãi được khi mà mọi thứ từ Lý tưởng, lý luận, kinh tế, chính trị, văn hóa… của Đất nước đã bị phá nát.
Mới đây, chuẩn bị cho chuyến thăm của Tập Cận Bình đến Hàn Quốc trong ít ngày tới, Bắc Kinh đang có tín hiệu bỏ rơi Kim Jong Un, thông qua việc ông Sở Thụ Long, giáo sư Đại học Thanh Hoa phát ngôn gây sốc, rằng “Triều Tiên biến mất sẽ tốt cho Bắc Kinh và Seoul” (7), như là một bài học cảnh báo cho Đảng cộng sản Việt Nam.
Bởi vậy, không còn con đường nào khác, trở về với Nhân Dân, có bước đi phù hợp để tiến tới đa nguyên, bầu cử tự do… là con đường sáng suốt và duy nhất đúng của Đảng cộng sản Việt Nam. Tiến trình đó diễn ra như thế nào thì đó là việc tính toán của Bộ Chính trị, Ban Bí thư và các bộ phận chuyên môn.
Không có lẽ Bộ Chính trị Đảng cộng sản Việt Nam không nhận ra?
Có một điều rất lạ, những người cổ súy “muôn năm” cho Đảng cộng sản thường lại là những người được đào tạo bài bản về lý luận, tức là họ đã trải qua nhiều trường lớp về học tập lý luận Chủ nghĩa Mác – Lê nin, nhưng họ lại không dám chấp nhận một thực tế, đi ra chính từ nguyên lý của Chủ nghĩa Mác – Lê nin, đó là: Những gì trái với quy luật sẽ bị đào thải, diệt vong.
Ngoại trừ China, với lợi thế đông dân nhất thế giới và tư duy Đại Hán mang tính truyền thống của người Tàu, nhiều người Việt vẫn ảo tưởng về mô hình “Chủ nghĩa xã hội đặc sắc China”, mà dưới thời Tổng Bí thư Hồ Cẩm Đào lấy làm quan điểm chung của Đảng cộng sản Tàu. Phần còn lại của các đảng cộng sản cầm quyền (Cuba, Triều Tiên, Việt Nam), đang phải vật lộn với sự sinh tử, tương lai rất mù mịt. Mà cốt lõi của vấn đề là “không tạo ra một năng suất lao động cao hơn” đối với Chủ nghĩa tư bản.
Sự kiện giàn khoan Hải Dương 981 (HD-981), và đặc biệt là “Tuyên bố lập trường” (1) của Bắc Kinh gửi Tổng thư ký Liên Hợp quốc, trong việc Bắc Kinh khẳng định chủ quyền đối với các quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa, đã làm cho uy tín của Đảng cộng sản Việt Nam trong con mắt Nhân Dân Việt Nam xem như đã hết. Thậm chí, lúc này, đa số người Việt đem so sánh chế độ hiện hành với chế độ Việt Nam cộng hòa (VNCH) trước đây, và dĩ nhiên, sự tiếc nuối dành cho chế độ VNCH. Và chính nghĩa đang thuộc về họ, mà một thời được gọi là “Bọn tay sai bán nước”.
Nếu như trước đây, Đảng cộng sản Việt Nam dựa vào viện trợ của Liên Xô, Trung Quốc… để “đánh Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng”, thì hiện nay, Đảng cộng sản Việt Nam đang tồn tại từ sự bảo kê của Bắc Kinh, mà “Hội nghị Thành Đô - 1990” là điểm khởi đầu cho sự phụ thuộc đó trong suốt gần 25 năm qua.
Trong dịp ông Chủ tịch nước Trương Tấn Sang tiếp xúc với cử tri TP Hồ Chí Minh hôm 26.6.2014, cựu chuẩn đô đốc Lê Kế Lâm - ủy viên Ủy ban MTTQ VN TP đặt vấn đề với ông Trương Tấn Sang: “Trung Quốc đưa ra “miếng mồi” 20 tỉ USD ODA và 100 tỉ USD tín dụng. Bên cạnh đó họ nói không ràng buộc về chính trị nhưng thực chất như thế nào?” (2); dĩ nhiên, ông Trương Tấn Sang không thể trả lời được.
Với một nền kinh tế, mà thu ngân sách không đủ để trả lương cho bộ máy Đảng, nhà nước khổng lồ, thậm chí “Đã đến mức phải vay để chi tiêu, vay để trả nợ” (3), thì việc đầu tư phải dựa vào China trong những năm qua là không có gì phải suy nghĩ.
Chính vì thế, China đã trúng thầu đến 90% các công trình trọng điểm quốc gia. Không những công trình trọng điểm, mà vị trí cũng thuộc loại “trọng điểm” về an ninh, quốc phòng. Hoàng Sa đã mất, và đối với Trường Sa, với tình hình như hiện nay không có sự cải thiện hoặc đột phá, thì chỉ cần vài ba năm nữa, Trường Sa sẽ thuộc về China. Thậm chí, sự chia đôi Đất nước tại Vũng Áng Hà Tĩnh là rất có thể xẩy ra như theo dự đoán của nhiều người.
Hôm 26.6.2014, Công ty TNHH Hưng Nghiệp Formosa Hà Tĩnh đã có văn bản gửi Phó Thủ tướng Hoàng Trung Hải đề xuất lập đặc khu kinh tế gang thép Vũng Áng. Phải chăng đây là phép thử HD-981 trên đất liền?
Tóm lại, Đảng cộng sản Việt Nam đã thật sự phụ thuộc Bắc Kinh về kinh tế và chính trị. Không tự nhiên mà báo chí China gọi Lãnh đạo Việt Nam là “đứa con hoang đàng hãy trở về”.
Thế lưỡng nan của Bộ Chính trị Đảng cộng sản Việt Nam
Rõ ràng, Đảng cộng sản Việt Nam đang ở giai đoạn cuối của sự tồn tại, hoặc chí ít là sẽ mất quyền lãnh đạo, mà nếu như không có sự tiếp tay của Bắc Kinh là không thể giữ được quyền lãnh đạo. Bởi đơn giản, sự sụp đổ về kinh tế dẫn đến sụp đổ về tổ chức, chính trị. Bắc Kinh sẽ ra tay giúp Đảng cộng sản Việt Nam tồn tại chừng nào họ chưa thâu tóm được Biển Đông theo ý họ. Việc họ đang ồ ạt, cấp tập… xây dựng các căn cứ quân sự ở Trường Sa, cũng như cấp tập triển khai các giàn khoan (nghe đâu sau HD-981 là 16 cái nữa), đặc biệt, hôm 25.6.2014 China đã phát hành “Bản đồ dọc” lần đầu tiên trong lịch sử để khẳng định “đường lưỡi bò”, được nâng từ “9 đoạn”, lên thành “10 đoạn” v.v... Đây có thể là giai đoạn nước rút, vì Bắc Kinh đủ thông minh để thấy được thế và thời đang đến với họ.
Trước sự cáo chung đã cận kề, theo dõi các hoạt động và phát ngôn của “tứ trụ triều đình”, đủ cho ta thấy, họ đang rất bối rối, mất phương hướng. Ngoại trừ ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng có những phát biểu hùng hồn từ hơn một tháng trước đây, các ông còn lại, đều thấy phát biểu theo lối vuốt đuôi, vô thưởng vô phạt, bế tắc… nghe rất nhàm tai.
Như dự đoán của nhiều người, Bộ Chính trị Đảng cộng sản Việt Nam hiện nay chia làm thành hai phe chính là: phe “cung vua” và phe “phủ chúa”.
- Phe “cung vua” (Đảng): Là phe thân Tàu, và chiếm ưu thế, bởi được Tàu ủng hộ. Nhưng lại đang bế tắc toàn diện.
- Phe “phủ chúa”: Muốn theo xu thế thời đại, cải cách thể chế, muốn gần với Mỹ, Nhật… nhưng chưa thể quyết được, bởi những rủi ro luôn rình rập. Tai nạn máy bay tại Lào hôm 17.5.2014, trong số người thiệt mạng có Phó thủ tướng kiêm Bộ trưởng Quốc phòng, Bộ trưởng An ninh, Đô trưởng Vientiane, Trưởng ban tuyên huấn trung ương Lào (6) là bài học đối với những ai làm trái ý Bắc Kinh.
Có những lúc, tưởng như hai phe đã tìm được tiếng nói chung vì lợi ích dân tộc. Nhưng không, Bắc Kinh đủ khôn ngoan để tạo khoảng cách và không cho họ vì quyền lợi Đất nước mà ngồi lại với nhau. Đây là thắng lợi và là nguyên tắc xuyên suốt của Bắc Kinh. Đặc biệt, Bắc Kinh không để cho ai “sạch sẽ” để có thể nói ra mà không sợ ngượng.
Giải pháp nào cho Đảng cộng sản Việt Nam?
Sự suy vong của Đảng cộng sản là mang tính quy luật và không thể tránh khỏi. Đảng cộng sản Việt Nam không thể dựa vào Bắc Kinh để tồn tại mãi được khi mà mọi thứ từ Lý tưởng, lý luận, kinh tế, chính trị, văn hóa… của Đất nước đã bị phá nát.
Mới đây, chuẩn bị cho chuyến thăm của Tập Cận Bình đến Hàn Quốc trong ít ngày tới, Bắc Kinh đang có tín hiệu bỏ rơi Kim Jong Un, thông qua việc ông Sở Thụ Long, giáo sư Đại học Thanh Hoa phát ngôn gây sốc, rằng “Triều Tiên biến mất sẽ tốt cho Bắc Kinh và Seoul” (7), như là một bài học cảnh báo cho Đảng cộng sản Việt Nam.
Bởi vậy, không còn con đường nào khác, trở về với Nhân Dân, có bước đi phù hợp để tiến tới đa nguyên, bầu cử tự do… là con đường sáng suốt và duy nhất đúng của Đảng cộng sản Việt Nam. Tiến trình đó diễn ra như thế nào thì đó là việc tính toán của Bộ Chính trị, Ban Bí thư và các bộ phận chuyên môn.
Không có lẽ Bộ Chính trị Đảng cộng sản Việt Nam không nhận ra?
-----------------------
(1) https://nr-030.appspot.com/boxitvn.blogspot.com/2014/06/vai-suy-nghi-xung-quanh-tuyen-cao-lap.html
26.6.2014
Hoàng Mai
Tác giả gửi BVN
Hoàng Mai
Tác giả gửi BVN
Hù dọa nhau thì có nhiều cách và nhiều mức độ .Theo Tàu thì mất nước,theo Mỹ thì mất đảng là câu rất thời sự, có ý hù dọa của 2 phe trong đảng csVN nhưng xét thấy ,theo Tàu thì mất nước là nguyên lý đúng nhất vì mộng Bành Trướng Đại Hán có từ mấy nghìn năm rồi .Theo Mỹ thì mất đảng chỉ đúng phần bản chất-đó là mất cái tính độc tài toàn trị .Nếu đảng csVN chấp nhận đa nguyên đa đảng thì làm sao mà mất đảng được nhỉ ?Các vị đảng viên suy nghĩ thấu đáo một tý sẽ thấy ra đúng sai liền liền .Các vị cùng nhau về với nhân dân để giữ nước đi nhé.
Trả lờiXóa