Pages
▼
Thứ Năm, 27 tháng 1, 2011
Toàn là đồ đểu
Trần Kỳ Trung – (Tâm sự của một người không trúng vào cấp “Ủy…”)
Buồn lắm ông ạ! Bây giờ tôi càng rõ nhân tình thế thái. Vẫn mấy thằng, mấy con ấy, vẫn là nhân viên mình đấy, vẫn khuôn mặt ấy mà sao hôm nay trông chúng nó khiếp quá, dị ngợm quá. Tôi đi dự đại hội, chúng đến bắt tay, miệng cười hớn hở, nói liếng thoắng:
“ Bọn em mừng lắm! Anh nhất định ở lại nhiệm kỳ này. Em đi đâu người ta cũng nói thế! Anh ở lại, thực hồng phúc cho bọn em. ” Mà tôi cũng nghĩ thế, chắc như đóng gạch. Mọi cửa mình lo hết rồi, họ cần gì, mình “ chầu” nấy. Một ông giữ “ cửa” chính, trước đại hội mấy hôm, còn vỗ vai mình : “ Không cậu thì ai ở chức đó, mình ủng hộ cậu”. Còn điều nữa, mọi thông tin họp kín, tôi nắm được hết, biết tên mình nằm trong danh sách “ trúng cử”, nên yên tâm lắm. Thậm chí, ông biết không? Các “ đệ “ thân tín, không biết chúng moi thông tin từ đâu ra, đã chuẩn bị bữa tiệc mừng, mừng cho tôi ở lại chức vụ này! Cũng trước đại hội mấy hôm, bà xã tôi đi chùa, đấy cái chùa to nhất nước đấy, linh nhất nước đấy. Mỗi bức tượng tôi “cúng” gần cây vàng, mà ngần ấy tượng, ông thử nghĩ xem, tôi “ cúng” chùa là bao nhiêu, để các thần phù hộ…
Tôi bước vào đại hội với phong thái tự tin y như chuẩn bị bước lên sân khấu trao bằng khen có chữ ký của mình cho cấp dưới.
Nhưng mấy ai học được chữ “ ngờ”. Đau quá!
Tôi không nghĩ đại hội này lại dám làm việc đó! Từ trước đến giờ, ông cứ nghĩ mà xem, đại hội chỉ là hình thức thôi, mọi việc “ an bài” từ tám hoánh rồi, tất cả được đúc khuôn chằn chặn, ai còn đi đẽo vuông, chẻ dọc làm gì!!! Tôi lại nghĩ, bên ngoài bàn ra, tán vào thậm chí “ chọc ngoáy”, xin lỗi, quá đuôi chuột ngoáy lọ mỡ, làm gì được nhau. Hóa ra cũng không phải ông ạ! Đại hội lần này, có lẽ lần đầu tiên, các đại biểu dám làm một việc mà các đại hội trước, đại biểu không dám làm, là có người bỏ phiếu không bầu người đã được hội nghị cấp trên dự kiến. Tôi nằm trong số đó, chứ đâu ! Thật là đau hơn hoạn. Cái tôi khinh thường, hóa ra chính điều đó, lại “ giết” tôi. Tôi đang thở đây, đang nói chuyện với ông đây, nhưng thực ra là…chết rồi! Chết thực sự rồi! Ông không tin à?
Bọn nhân viên trong cơ quan này, ông quan sát thái độ của chúng nó đi, từ hôm biết tôi không trúng vào cấp “ Ủy…”, chúng coi thường tôi ra mặt. Bắt tay thì hời hợt, vẫn chào hỏi nhưng để lấy lệ, chứ không xoắn xuýt, thậm chí có thằng, mọi lần thấy tôi từ xa đã vội chào hỏi, còn bây giờ thoáng thấy tôi đã vội lẩn tránh. Vì chúng biết, chức của tôi tuy vẫn còn, không vào được cấp “ Ủy…”, chức chỉ còn tồn tại tính bằng ngày, hôn hít, bợ đỡ để làm gì! Chúng nó tìm đến cấp phó của tôi vừa trúng vào “ Ủy…” chuẩn bị sắp tới lên chức thay tôi, để khen, y như dạo nào tôi chuyển sang cơ quan này: “ Anh sang đây lãnh đạo, thực là con mắt tinh tường của cấp trên.” . Xin lỗi ông, tôi không bỏ ra vài chục tỷ, ngồi đấy mà mơ, thằng kia cũng thế thôi, hơn gì tôi. Có hơn, là nó thuộc diện “ con ông cháu cha” đỡ khoản chạy chọt hơn tôi một tý. Rồi mấy ông cấp “trên”, ngày mình còn trong “ Ủy…” khi xuống cơ quan, các bố ấy cũng trong “ Ủy…” bắt tay, nét mặt hồ hởi, cười hồng hào, tươi tắn… Mình cần gặp lúc nào cũng được, bây giờ, muốn gặp phải hẹn trước vì “ Ông thông cảm, sau đại hội, nhiều việc lu bù quá! Lúc khác nhé!”. Các bố ấy biết, lúc này mình không là gì, quả chanh vắt sắp hết nước chuẩn bị vứt, không hơn nên khinh ra mặt. Các ông ấy đánh “ quả” với người khác. Mà ông tính một dự án lớn, đâu phải chỉ ngày một, ngày hai, cần cả … một nhiệm kỳ, mà tôi thì… hết ” Ủy…” là sắp mất chức rồi. Tôi thấy câu nói của cha ông “ Còn tiền, còn bạc còn đệ tử. Hết tiền, hết gạo, hết ông, tôi…” cấm có sai. “ tình đồng chí” bạc như vôi, ông ạ!
Qua chuyện này tôi mới nghiệm ra rằng, chạy chức y như một cuộc đua “ maratong”. Cái ngu nhất của tôi, là hiếu thắng, khinh địch, không biết phân bổ “ sức lực”, lúc nào cần nhanh, lúc nào cần chậm, lúc nào khiêu khích “ địch thủ” để họ mắc lừa mình… Đối thủ của tôi, trên đường đua, toàn cao thủ, không nói nhiều, gần như không để ý đến tôi, cũng không nóng mặt khi tôi “chọc giận”, cũng không “vội vã” khi tôi chạy nhanh… mà quan trọng, khi gần đến đích, họ vẫn còn sức lực, còn tôi hụt hơi… hụt hơi một cách thảm hại. Đã tưởng “ chạy” như thế là giỏi, hóa ra vẫn thua họ, thua nhiều kiểu. Mất cảnh giác, tưởng chắc thắng một trăm phần trăm, ai ngờ, hóa ra là thua trắng tay khi bỏ phiếu. Tưởng có bệ đỡ, ăn ngon ngủ kỹ, có ai dè, bệ ấy cũng mục. “ Đến như tôi cũng bị chúng “ chơi ” thì cỡ như ông, chúng coi ra gì! Mưu lược tôi có thừa, thân tín vô số, thủ đoạn nhiều chiêu, cuối cùng cũng không lại được với chúng nó. Một mình địch thế nào với cả chục thằng ngu nhưng lắm phép cùng thống nhất diệt tôi”. Cái ông cấp “ trên” tôi đang hy vọng là chỗ dựa của mình, sau đại hội, gặp tôi ngán ngẩm, lắc đầu nói như thế đấy, ông thấy có đau không ? Thực ra tính tôi hơi bỗ bã, vui đâu chầu đấy, không để ý, kề cận đại hội, thấy nét mặt ông ấy căng thẳng, má gầy tóp lại, mắt trũng sâu, hai vai gầy trông như rụt lại, rồi vợ ông ấy chăm đi lễ chùa, nghe đâu ra tận Quảng Ninh để tìm thầy, mình vẫn không để ý, vẫn tin ông ấy là chỗ “ đệm an toàn” cho mình… Sau đại hội, Số ông ấy, té ra cũng chẳng hơn mình. Chỉ hơn mình, ông ấy gần “ mặt trời” nên biết số phận mỏng hơn cánh dán, vì không thuộc ê kíp, nên bị đứng ra ngoài rìa “ một cách hợp pháp”. Cũng là tự động viên, ông ấy còn như vậy, thì mình cũng không phải xấu hổ khi không trúng vào “ Ủy…”. Ngẫm ra, mình còn hơn ông ấy, nào là tiền trong tài khoản của con kha khá, hai đứa cũng học và lấy chồng ở nước ngoài, rồi cái trang trại to đùng trên Hòa Bình, rồi nữa, vài cái biệt thự lớn ở miền trung… Thế cũng là gần tròn vẹn cho cái tuổi sắp về hưu. Còn ông ấy, cứ tưởng sau đại hội này còn lên, mải lo đến chức vụ ấy, đâm đầu vào chuyện ấy, cạn tiền về lo lót ấy, bạc tóc, hao sức về những mưu mô ấy, cuối cùng như công dã tràng, lại còn khốn khổ hơn, chuyện có tiền dưỡng tuổi già, chắc chắn không hơn tôi… Nghĩ thế , mình cũng an ủi phần nào. Chỉ có vợ tôi là tiếc, từ hôm tôi không trúng vào “ Ủy…” nhiều đêm bà ấy không ngủ, than vắn thở dài nói chồng ngu, nói mình dại, không biết giúp chồng đi cửa sau cho khéo, rồi những lễ lạt, quà biếu, du hý, tham quan, cắt băng khánh thành…để có lộc… không còn nữa. Bà ấy tiếc nhất, từ nay trong hội “ vợ quan to” chắc chắn sẽ phải đứng ngoài, không được lên ti vi, màn ảnh… Bà ấy khóc rấm rức: “ … Tôi tưởng ông còn tại vị một nhiệm kỳ nữa, tôi thấy ai cũng nói thế, cấp trên ông nói thế, thánh thần nói thế… thế mà không phải. Toàn là đồ đểu!”.
Nghe vợ tôi nói như vậy, chỉ tý nữa tôi cho bà ấy ăn cái tát. May mà mình còn kìm lại được! Mình có không trúng vào ” Ủy…”, sắp mất chức thì cũng phải “văn hóa” một tý chứ! Đúng không ông?
http://kytrungtran.com/index.php/index/detailarticle/386
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét