Pages
▼
Thứ Năm, 27 tháng 1, 2011
Tôi phục bạn tôi quá!
Mạnh Quân – nhân chuyện bài báo của báo Tuổi trẻ, nhớ đến bạn, tôi lại thấy phục bạn tôi quá. Ha ha. Đời là mấy tý. Làm thân giai dẫu chẳng ngang dọc, làm ông to bà lớn được gì nhưng nếu tự mình làm lên được vẫn là sung sướng nhất. Chứ còn phải dựa vào hơi bố, bám vào váy mẹ… để leo cao, cưỡi đầu cưỡi cổ người khác, chẳng phải do kiến thức, tài năng của mình thì có gì để nói đâu. Nhể?
*
Mấy bữa nay, đi loanh quanh vài chỗ vẫn thấy người ta nói về bài trên báo Tuổi trẻ phỏng vấn 2 quý tử: một là cậu Nguyễn Xuân Anh con trai ngài chủ nhiệm ủy ban Kiểm tra Trung ương và ông Nguyễn Thanh Nghị, con trai Thủ tướng. Thực sự thì bài phỏng vấn là một ý tưởng tốt nhưng mà đọc qua nội dung thì cũng không thấy có gì ấn tượng, dễ nhớ lắm. Đại khái thì mấy ông ấy hình như có nói là thành công của mình có phần nhiều do sự phấn đấu của mình mà lên(!).
Mình chẳng nghĩ gì nhiều lắm. Đó là số phận mỗi con người thôi. Con quan sẽ làm quan, thường là thế. Hôm rồi, sau đại hội, có cậu bạn vỗ vai cười bảo: Quân có cậu bạn vào ủy viên Trung ương rồi, oách thật. Ngạc nhiên rồi mới nhớ ra, ý nói là tân ủy viên Trung ương Nguyễn Xuân Anh, nhưng không dám, quen biết hồi nào mà dám nói là bạn? Chỉ có một chuyện mà mình trót nói khoác thế này: ông Xuân Anh này vào Đảng được là do tớ. Hê hê, nhưng mà không hoàn toàn là nói phét đâu nhé.
Câu chuyện là thế này: trong kỳ họp Quốc hội hồi năm 2006 hay 2007 gì đó, hồi mình còn làm ở báo Thanh niên, vào đưa Quốc hội làm tường thuật. Hồi đó, Quốc hội còn họp ở chỗ hội trường Ba Đình cũ (nay phá mất tiêu rồi và Quốc hội chuyển sang họp ở hội trường bộ Quốc phòng), có hôm giờ giải lao, tìm gặp bác Nguyễn Văn Chi, lúc đó đã là chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Trung ương để định kiếm bài phỏng vấn. Ông thường đi bộ tập thể dục dọc hành lang cánh phải, ngoài hội trường. Ông không đồng ý trả lời nhưng biết mình ở báo Thanh niên cũng vui vẻ nói chuyện. Có lúc vui miệng ông bảo: con tớ làm ở Báo Thanh niên đấy. Hóa ra là Xuân Anh, lúc ấy làm phóng viên ban quốc tế báo Thanh niên, kém mình một tuổi. Nói chuyện loanh quanh một lúc, ông hỏi, bên báo Thanh niên vào Đảng thế nào nhỉ, con tớ làm ở đấy lâu mà không chưa thấy vào Đảng. Nhưng ông cũng có nói rằng, cũng có chỗ này chỗ kia bảo đưa con chú vào đó làm nhưng mà chú không thích mang tiếng như người ta nói là cái gì ấy nhỉ… à, cậu ấm, cô chiêu nên cứ để nó ở Báo Thanh niên tự rèn luyện, phấn đấu.
Sau buổi đó mình về nói chuyện với ông Quốc Phong, lúc đó còn làm phó tổng biên tập, trưởng đại diện Báo Thanh niên. Ông Quốc Phong cười ha há rồi bảo, à, ông ấy mượn lời mày để nói với chúng tao đấy rồi bấm máy gọi ngay cho ông Công Khế, khi đó là tổng biên tập nói rằng, anh Chi anh có nói với thằng Quân như vậy đấy. Rồi một thời gian sau thì Xuân Anh vào Đảng, một thời gian ngắn sau nữa thì làm trưởng ban quốc tế báo Thanh niên nhưng làm cũng không lâu rồi chuyển qua làm gì đó ở một cơ quan đối ngoại của UBND thành phố Đà Nẵng… và bây giờ là ủy viên Trung ương Đảng trẻ nhứt nước.
Tôi thì tôi cho là lúc ông Quốc Phong nói thế thì là tự ông ấy hiểu như thế chứ cũng không hẳn là ý của ông Nguyễn Văn Chi bởi ông nói chuyện với tôi rất tự nhiên và không có vẻ cố ý bắn tiếng đến tai lãnh đạo báo Thanh niên bảo sớm cho con ông vào Đảng. Vì với vai vế, quyền lực như ông, nếu muốn, cần gì phải nhờ đến mồm một thằng phóng viên nhãi nhép như tôi. Ông có thể gọi trực tiếp luôn cho ông Khế hoặc ít ra, giả cách đến thăm báo mà nói. Ở đây chẳng qua chỉ là một chữ tình cờ mà mình trót liên quan đến việc ủy viên Trung ương đã vào Đảng ở báo Thanh niên. Thế thôi. Hi hi. Còn thì bước đường thăng tiến của ủy viên Trung ương trẻ Xuân Anh là phấn đấu cá nhân hay cũng do có sự ưu ái thế nào thì tôi chẳng dám bàn. Mỗi người đều có sự lựa chọn, đường đi của riêng mình. Riêng nói về cảm giác thì lần đầu tiên thấy ảnh của ông Xuân Anh trên báo mới rồi tôi lại có cảm tình với ông này. Trông mặt mũi ông này có vẻ nhẹ nhõm, trí thức chứ không đến nỗi nặng nề, thừa thãi sự phú quý… như nhiều gương mặt khác.
Nhưng viết đến đây lại nhớ đến một anh bạn thân của tôi từ hồi học trung học, đến giờ không còn thân như xưa nhưng tôi vẫn nhớ đến bạn tôi lắm với tích cách tự lập rất tuyệt vời. Bạn tôi là Nguyễn Hồng Việt, con một ông “quan” nhỏ là ông Nguyễn Hữu Dũng, phó chủ tịch Hiệp hội Chế biến, Xuất khẩu Thủy sản Việt Nam. Ông Nguyễn Hữu Dũng thì là một con người tuyệt vời, một con người mà tôi kính trọng nhất từ trước đến nay. Ông gần như một tay gây dựng nên ngành chế biến, xuất khẩu thủy sản Việt Nam, hiện có thể coi là một trong những ngành kinh tế có sức cạnh tranh đáng kể với thế giới. Thật thế đấy. Nhưng ông lại rất vui tính, rất giỏi về ngoại ngữ (tự học 3-4 thứ tiêng, nói như gió), dịch giả nhiều tác phẩm dịch nổi tiếng như Quovadis, Bước đường cùng của Nicodem Dizma, Hoàng tử Đen…Hầu như lúc nào cũng thấy ông làm việc. Kể cả ngày tết, thứ 7, chủ nhật. Thật phi thường.
Nói nhiều thế để lại nói về bạn tôi, tuy là con cái của một ông giỏi giang như thế nhưng anh bạn tôi (giờ đã là tổng biên tập của báo Bạn đường) lại chẳng chọn cách đi theo con đường của bố, tận dụng các quan hệ, vị trí của bố để tiến thân. Tôi ngồi cùng bàn với hắn hồi học cấp 3 nhưng ra trường tôi đỗ vào khoa báo chính quy, hắn thi trượt rồi vào học khoa báo chí hệ mở rộng. Hắn học hành cũng chẳng giỏi giang gì, thi đại học được có 3 điểm, hê hê nhưng tôi chẳng bao giờ dám coi thường vì tay này thực có những cái tài mà không biết nên tả thế nào cho đúng cái tài của hắn. Đại khái, rất thông minh, mồm mép và giỏi thuyết phục người khác. Gái theo hàng đàn. Chẳng trách nào lên tổng biên tập sớm thế. Tôi nhớ là có lần hỏi đùa nó, tại sao không đi theo con đường của ông bố có phải tốt hơn không: đỡ mệt xác, mệt óc mà dễ thành công, có khi nhanh giàu chứ làm báo, giàu thế đéo nào được? Nó chỉ nói là: “Tao không thích, không muốn dây dưa gì… Cứ tự mình đi theo con đường của mình hay hơn”. Giờ bạn tôi tuy là tổng biên tập, cũng kể như thành đạt trong lứa tuổi bọn cùng khoa báo chí bọn tôi. Cũng chẳng giàu có gì vì tờ báo đó cũng phọt phẹt. Nhưng hắn vẫn tính khoác lác ghê lắm, hay dẫn câu của bọn tàu khựa, để tự ca mình và nói đểu mấy thằng, chỉ lẹt đẹt làm phóng viên, chân chạy như bọn tôi, “Thà làm đầu gà còn hơn làm đít trâu“.
Thế đấy, giờ nhân chuyện bài báo của báo Tuổi trẻ, nhớ đến bạn, tôi lại thấy phục bạn tôi quá. Ha ha. Đời là mấy tý. Làm thân giai dẫu chẳng ngang dọc, làm ông to bà lớn được gì nhưng nếu tự mình làm lên được vẫn là sung sướng nhất. Chứ còn phải dựa vào hơi bố, bám vào váy mẹ… để leo cao, cưỡi đầu cưỡi cổ người khác, chẳng phải do kiến thức, tài năng của mình thì có gì để nói đâu. Nhể?
http://vn.360plus.yahoo.com/quan5791/article?mid=806
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét