Pages

Thứ Năm, 30 tháng 6, 2011

Thu Nhập Thực Tế Của Người Dân Thấp Hơn Trước

Tin Hà Nội - Không chỉ khẳng định lạm phát năm nay có thể sẽ lên tới mức 17% đến 18%, Tổng cục Thống kê công bố khảo sát mức sống của người dân 2011 cho thấy thu nhập thực tế trừ đi yếu tố tăng giá của người dân còn thấp hơn nhiều năm trước. Tại cuộc họp báo về tình hình kinh tế xã hội 6 tháng đầu năm 2011, Tổng cục trưởng Tổng cục Thống kê khẳng định lạm phát tháng 6 chỉ có dấu hiệu giảm so với tháng 5, thực tế vẫn đang tăng và mức tăng 1.09% trong một tháng, so sánh các năm vẫn rất cao. Tính chung 6 tháng đầu năm 2011, chỉ số giá đã tăng 13.29% so với tháng 12 năm 2010. Trong 3 tháng tiếp theo có thể lạm phát sẽ giảm, nhưng theo quy luật nhiều năm nay, chu kỳ tăng giá của 3 tháng cuối năm nhanh chóng trở lại.

Theo Tổng cục Thống kê, qua khảo sát mức sống tại 69,360 gia đình trên cả nước, cho thấy thu nhập trung bình 1 người là 1.387 triệu đồng, còn chi tiêu đạt 1.211 triệu đồng. Mặc dù mức thu nhập lớn hơn chi tiêu, nhưng thực tế lạm phát cao, giá cả hàng hóa tăng đang khiến cuộc sống của người dân trở nên khó khăn hơn. Bên cạnh đó, một con số khác cũng cho thấy chi tiêu của người dân ngày càng tăng lên, trong khi thu nhập đã không được tăng tương ứng. Cụ thể, chi tiêu của người dân trong 2011 đã tăng 52.8% so với 2008, trung bình mỗi năm tăng 23.6%. Ngược lại, thu nhập trong giai đoạn này tăng trung bình 18.1% mỗi năm. Cũng giai đoạn trên nếu trừ đi yếu tố tăng giá, thu nhập tăng thực tế 9.3% mỗi năm, còn mức chi tiêu tăng 14.1% mỗi năm.

Nguồn SBTN.

Tàu Cánh Ngầm Gặp Nạn Giữa Mưa, 120 Hành Khách Chờ Đợi 4 Tiếng Mới Được Giải Cứu

Tin Saigon - Một cơn mưa lớn ập tới giữa lúc tàu cánh ngầm Vina Express 2 đang trên hành trình, khiến tàu mất lái lao vào bãi cạn. 120 hành khách trên tàu phải chờ đợi hơn 4 tiếng mới được giải cứu. hành khách đi trên tàu cho biết lúc đó trong khoang còn có khá nhiều du khách ngoại quốc. Khi điện ở các khoang tàu vụt tắt thì hành khách bắt đầu hoảng loạn. Nhiều người liên tục điện thoại vào bờ cầu cứu người thân.

Sau đó theo chỉ dẫn của nhân viên trên tàu, mọi người mới ổn định mặc áo phao. đại diện của Cảng vụ đường thủy nội địa tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu là đơn vị quản lý cảng Cầu Đá cho biết cảng vụ tạm thời không cấp lệnh xuất bến đối với tàu Vina Express 2 cho đến khi phương tiện này được cơ quan đăng kiểm xác nhận bảo đảm đủ các điều kiện vận chuyển hành khách sau tai nạn nói trên.

Nguồn SBTN.

Trung Quốc muốn dọa hay muốn xây dựng

RFA 06.30.2011

Một nhân vật cấp cao của quân đội Trung Quốc lên tiếng thúc giục Việt Nam làm dịu tình hình và định hướng dư luận về vấn đề tranh chấp biển Đông.

Tờ Quân đội Gỉa phóng cho biết tin này hôm nay.
Trong cuộc gặp với các giới chức trường Đại học An ninh Quốc gia Việt Nam, Phó tổng tham mưu trưởng Quân đội giải phóng Nhân dân Trung Hoa, ông Mã Hiểu Thiên cho biết Việt Nam cần định hướng dư luận và ý kiến công chúng một cách đúng đắn. Và theo giới quan sát, lời nói này có tính “nửa đe dọa, nửa xây dựng”.
Mối quan hệ giữa 2 nước Việt – Trung căng thẳng từ tháng 5 sau khi tàu Trung Quốc 2 lần cắt cáp tàu thăm dò dầu khí của Việt Nam.
Sự việc đã gây ra phẫn nộ trong dân chúng Việt Nam, làm xảy ra nhiều cuộc biểu tình ôn hòa liên tiếp phản đối Trung Quốc. Các cuộc biểu tình ôn hòa không chỉ diễn ra ở Việt Nam mà còn ở các nước như Hoa Kỳ, Pháp, Nhật Bản, Cannada….Riêng tại Việt Nam, đã xảy ra biểu tình phản đối Trung Quốc 4 lần liên tiếp. Việt Nam cũng đã có cuộc tập trận bắn đạn thật trên biển Đông hồi đầu tháng.
Sau khi Thứ trưởng Hồ Xuân Sơn sang Bắc Kinh hôm 25 tháng 6, hai bên đã có một bản thông tin chung về việc giải quyết vấn đề biển Đông trong tình thần hòa bình. Bản thông tin chung cũng cho biết, hai bên nên “định hướng dư luận”.
Hiện tại, có 5 nước tranh chấp chủ quyền biển Đông với Trung Quốc. Tuy nhiên, nước này luôn yêu cầu được giải quyết bằng đối thoại song phương. Được biết, Bắc Kinh tuần này cũng nhiều lần lên tiếng phản đối việc Hoa Kỳ can thiệp vào vấn đề biển Đông.

Hơn 300 người chết vì thiên tai

RFA 06.29.2011

Đã có hơn 300 người chết và gần 170 người mất tích do hơn 1,600 tai nạn do thiên tai xảy ra tại Việt Nam, từ đầu năm tới nay.

Đây là thông tin do Uỷ ban quốc gia tìm kiếm cứu nạn cho biết.
Do thời tiết diễn biến phức tạp, miền Bắc rét đậm, rét hại kéo dài gây ảnh hưởng trực tiếp đến các hoạt động của tàu thuyền ngư dân trên biển, gây thiệt hại lớn về người và tài sản.
Thống kê cho thấy, ngoài thiệt hại về người, thiên tai cũng làm hàng chục nghìn ha lúa và hoa mầu bị ngập úng, hàng trăm tàu thuyền của ngư dân hư hại hoặc chìm…


Tướng TQ nói VN cần 'hướng dẫn dư luận'

Một tướng lĩnh hàng đầu của Trung Quốc lại lên tiếng kêu gọi Việt Nam kiềm chế căng thẳng leo thang giữa hai nước.


Nhật báo Giải phóng quân Nhân dân Trung Quốc nói Thượng tướng Mã Hiểu Thiên, Phó Tổng tham mưu trưởng quân đội Trung Quốc, đã đưa ra phát biểu trên trong cuộc gặp với đoàn quan chức cao cấp của Bộ Quốc phòng Việt Nam hôm thứ Tư 29/06.

Đoàn Việt Nam, do Trung tướng Võ Tiến Trung, Ủy viên Trung ương Đảng CSVN, Giám đốc Học viện Quốc phòng, dẫn đầu, đang ở thăm Trung Quốc.

Đoàn đã có buổi gặp làm việc với Thượng tướng Mã tại tòa nhà Bát Nhất, đại bản doanh của Giải phóng quân Trung Quốc ở Bắc Kinh.

Bản tin của Nhật báo Giải phóng quân không nhắc tới vấn đề Biển Đông, nhưng dường như Tướng Mã đã đề cập tình hình căng thẳng sau các diễn biến tại đây trong cuộc gặp khi nhấn mạnh rằng ông hy vọng "phía Việt Nam sẽ xử lý các vấn đề tế nhị một cách thích đáng và hướng dẫn dư luận cũng như cảm tính xã hội một cách đúng đắn".

Ông Mã Hiểu Thiên cũng khuyến cáo phía Việt Nam "không nên để cho các diễn biến leo thang và tránh làm phức tạp thêm tình hình, khiến các vấn đề bị trầm trọng hóa, dẫn tới đa phương hóa và quốc tế hóa chúng".

Tin tưởng lẫn nhau
Bản tin trên báo của quân đội Trung Quốc không nói tới phản ứng của phía Việt Nam, nhưng một tường thuật phát trên kênh 7 Truyền hình Trung ương Trung Quốc nói Trung tướng Võ Tiến Trung cam kết rằng Việt Nam sẽ cố gắng tăng cường hiểu biết và tin tưởng với Trung Quốc.

Truyền hình Trung Quốc cũng nói ông Trung khẳng định hai bên sẽ tăng cường trao đổi và hợp tác nhằm phát triển thêm quan hệ song phương và quan hệ giữa hai quân đội, nhất là "xử lý các vấn đề tế nhị một cách đúng đắn".

Báo chí Việt Nam chưa cung cấp thông tin gì về chuyến thăm Trung Quốc của Giám đốc Học viện Quốc phòng Việt Nam.

Hy vọng phía Việt Nam sẽ xử lý các vấn đề tế nhị một cách thích đáng và hướng dẫn dư luận cũng như cảm tính xã hội một cách đúng đắn.

Thượng tướng Mã Hiểu Thiên
Sự bức xúc trong dư luận Việt Nam trước các hoạt động của Trung Quốc tại Biển Đông đã dẫn tới một số cuộc biểu tình ở Hà Nội và TP Hồ Chí Minh trong tháng Sáu, điều mà phía Trung Quốc cáo buộc là đã được nhà nước Việt Nam "nhắm mắt làm ngơ".

Những ngày gần đây, dường như có các động thái của lãnh đạo hai bên nhằm "giảm nhiệt" căng thẳng ngoại giao giữa hai bên, với một số cuộc viếng thăm Trung Quốc của các quan chức Việt Nam cao cấp.

Tuần trước, Thứ trưởng Ngoại giao Hồ Xuân Sơn trong tư cách đặc phái viên của lãnh đạo cao cấp Việt Nam đã sang thăm và làm việc tại Bắc Kinh.

Ông Sơn đã hội kiến với Ủy viên Quốc vụ Đới Bỉnh Quốc và hội đàm với người đồng nhiệm Trương Chí Quân.

Thông cáo của Trung Quốc sau đó cho hay hai bên đã thống nhất "ngăn chặn các lời nói và hành động có thể làm tổn hại tới tình hữu nghị và sự tin tưởng lẫn nhau giữa nhân dân hai nước".

Hai bên cũng thống nhất đẩy nhanh tiến độ đàm phán để sớm ký kết “Thỏa thuận về các Nguyên tắc cơ bản chỉ đạo giải quyết vấn đề trên biển giữa Việt Nam và Trung Quốc", với quan điểm chung là giải quyết bất đồng thông qua đối thoại hòa bình, và hiệp thương hữu nghị.

Nguồn BBC.

Lạm Phát Tăng Phi Mã, Kinh Doanh Nhỏ Thê Thảm

HANOI -- Trong khi Việt Nam đang chống chọi với mức lạm phát gia tăng, nhiều doanh nghiệp nhỏ và trung bình của họ cũng đang vật lộn để sống còn trong cuộc chiến.

Ngô Thị Báu, tổng giám đốc của Nguyen Tam Foce Garment, tạp chí chuyên về khách tiêu thụ Việt Nam qua nhiều năm là một trong 100 danh hiệu mạnh nhất của Việt Nam. Năm nay, thu nhập giảm sút dẫn đến việc bà Báu phải sa thải 60% công nhân có trụ sở tại Sài Gòn số người lên tới 400.

Doanh nghiệp của bà đã bị thiệt hại nặng nề do giá hàng hóa ngày càng cao và lãi suất lên như hỏa tiễn -- tăng tới 20% -- mà những người vay mượn hiện nay phải đương đầu. Bà Báu cho biết rằng, “Thật không thể nào có thể kiếm lời được trong ngành sản xuất.”

Khó khăn của các kinh doanh nhỏ, như trong 10 năm qua họ đã trở thành một phần quan trọng của kinh tế Việt Nam. Họ chiếm 96% tất cả các công ty hãng xưởng và chiếm 40% tổng sản lượng nội địa, theo Hội Hãng Nhỏ và Trung Bình cho biết.

Bà Báu nói rằng thương vụ tại công ty của bà xuống giốc vì người đã bỏ qua những mặt hàng không cần thiết và bị buộc phải chi tiêu nhiều hơn cho các nhu cầu căn bản. Lạm phát hàng năm vào tháng 6 lên gần tới 21%.

Trong tháng 5 và tháng 6, phí tổn thực phẩm tăng gần 30% từ một năm trước, trong khi lệ phí chuyên chở gia tăng gần 20%. Thương vụ bán lẻ trên toàn quốc tăng gần 6.4% trong thời gian từ tháng 1 tới tháng 5, không tính lạm phát, theo phúc trình của truyền thông nhà nước cho biết. Trong năm 2010, thương vụ bán lẻ toàn quốc gia tăng 24.5%.

Nguồn Việt Báo.

VN Gặp Mỏ Dầu Lớn, TQ-VN Hợp tác XHCN

VN Gặp Mỏ Dầu Lớn, TQ-VN Hợp tác XHCN; Báo VN im lặng; Phi thách thức TQ, kêu thầu các mỏ dầu gần Trường Sa, tập trận với Mỹ...

BIỂN ĐÔNG (VB) -- Hôm Thứ Tư 29-6-2011, trong khi Việt Nam loan báo tìm ra vỉa dầu lớn ngoài khơi gần mỏ Bạch Hổ, tình hình Biển Đông đột nhiên im lặng dị thường về phía dư luận báo chí ở VN.
Thông tấn VOV từ Hà Nội đã dịu giọng, nói rằng “Trung Quốc mong muốn thúc đẩy quan hệ hợp tác với Việt Nam.”
Đặc biệt, đạị diện Đài Loan tại Bắc Kinh lớn tiếng rằng Đài Loan sẽ giúp TQ giữ chủ quyền ở Biển Đông.
Chỉ duy có phía Philippines nói rằng sẽ “thách thức Trung Quốc bằng kế hoạch cho phép thăm dò dầu khí tại Biển Đông.”
Bản tin từ TTXVN cho biết Liên doanh Việt-Nga Vietsovpetro đã phát hiện dòng dầu tự phun khá mạnh với lưu lượng khoảng 4.560 thùng/ngày.
Vị trí vỉa dầu này thuộc lô 09-1 ở phía Tây Bắc mỏ Bạch Hổ. Đây là vỉa dầu mới và hoàn toàn độc lập mỏ Bạch Hổ đang được khai thác.
Báo chí VN đặc biệt im lặng lạ thường hôm Thứ Tư, không bàn gì chuyện Biển Đông nữa, chỉ duy đài VOV từ Hà Nội nói rằng “Trung Quốc mong muốn thúc đẩy quan hệ hợp tác với Việt Nam.”
VOV nói: “Ngày 1/7, Trung Quốc sẽ kỷ niệm 90 năm thành lập Đảng Cộng sản Trung Quốc. Trong buổi trả lời phỏng vấn phóng viên Đài TNVN thường trú tại Trung Quốc, Phó trưởng Ban liên lạc Đối ngoại Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc Lưu Kết Nhất cho biết... Việt Nam và Trung Quốc là những nước Xã hội Chủ nghĩa do Đảng Cộng sản lãnh đạo, có lý tưởng và mục tiêu chung.
Trong tình hình thế giới có những biến đổi phức tạp, sâu sắc như hiện nay, Trung Quốc mong muốn nỗ lực cùng với phía Việt Nam... tăng cường tin tưởng chiến lược, mở rộng hợp tác cùng có lợi, cùng nhau thúc đẩy xây dựng sự nghiệp xã hội chủ nghĩa, duy trì hòa bình, ổn định khu vực, duy trì sự phát triển lâu dài, lành mạnh, ổn định của quan hệ hai nước... dưới phương châm chỉ đạo của 16 chữ và tinh thần 4 tốt, thúc đẩy quan hệ hợp tác, đối tác chiến lược toàn diện Việt Nam - Trung Quốc phát triển lên phía trước...”
Có vẻ như hai nước TQ-VN đã có một hiệp ước về Biển Đông, nhưng không rõ chi tiết thế nào. Mặt khác, tình hình báo chí VN bị cấm bàn về Biển Đông cũng là một phần lời hứa của Thứ Trưởng Ngoạị Giao VN Hồ Xuân Sơn nói sẽ tạo dư luận sau khi sang Bắc Kinh họp để thương lượng.
Cần nhắc rằng, trong một cuộc họp báo chiều hôm Thứ Ba tại Bắc Kinh, ông Hồng Lỗi, phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Trung Quốc đã nhắc lại rằng nhân chuyến viếng thăm của đặc sứ Việt Nam Hồ Xuân Sơn, ngày 25/06, hai bên đã thỏa thuận giải quyết tranh chấp thông qua các cuộc đàm phán và tránh những động thái có thể làm vấn đề trầm trọng hay phức tạp thêm.
Đặc biệt là ngôn ngữ ám chỉ Mỹ: Theo đại diện Trung Quốc, cả hai nước đều «phản đối những thế lực bên ngoài can dự vào tranh chấp giữa Trung Quốc và Việt Nam và cam kết sẽ tích cực hướng dẫn công luận và ngăn ngừa những lời bình luận hoặc hành động làm tổn hại tới tình hữu nghị và sự tin cậy giữa nhân dân hai nước ».
RFI ghi thêm, hãng tin Tân Hoa Xã vào hôm Thứ Ba đã nhắc lại sự kiện mà họ cho là vào năm 1958, Bắc Kinh đã khẳng định các hòn đảo trên Biển Đông thuộc lãnh thổ quốc gia của Trung Quốc và chính cố Thủ tướng Việt Nam Phạm Văn Đồng đã tỏ sự tán đồng trong bức thư ngoại giao của mình gửi tới đồng nhiệm Trung Quốc khi đó.
Bản tin VOA hôm Thứ Tư ghi rằng tại một cuộc họp báo ở Bắc Kinh hôm Thứ Tư, ông Dương Nghị, phát ngôn nhân Văn phòng Đài Loan Sự vụ, nhấn mạnh cả hai bên của Eo biển Đài Loan có nhiệm vụ phải bảo vệ chủ quyền của Trung Quốc tại thủy lộ chiến lược này.
Bản tin nói, “Ông Dương cũng lặp lại tuyên bố của Bắc Kinh rằng chủ quyền của Trung Quốc tại các quần đảo trên Biển Đông và vùng lãnh hải xung quanh là không thể tranh cãi.”
Bản tin RFI hôm Thứ Tư lại cho biết, Bộ Năng lượng Philippines cho biết là sẽ cấp nhiều giấy phép hơn cho các công ty tư nhân để tìm kiếm dầu khí tại vùng Biển Đông. Theo Manila, tổng cộng 15 hợp đồng thăm dò, chủ yếu tại vùng biển ngoài khơi đảo Palawan (Tây Philippines) sẽ được đề nghị vào Thứ Năm 30-6-2011 cho các khách hàng tiềm tàng.
RFI thêm rằng, theo các nhà quan sát, quyết định mời nhiều tập đoàn quốc tế tham gia thăm dò dầu khí ngoài khơi Philippines có thể được xem là một phản ứng cứng rắn của Manila sau một loạt những hành động hù dọa của Bắc Kinh. Trong số các hành vi này, có cả việc Trung Quốc cho tàu đột nhập vào vùng Reed Bank, xua đuổi một chiếc tàu thăm dò dầu khí cho Philippines.
Cũng trên RFI, một bản tin cho biết từ hôm Thứ Ba, hải quân Philippines và Hoa Kỳ đã khởi động một cuộc tập trận chung tại vùng biển Philippines gần quần đảo Trường Sa. Tư lệnh Hạm đội 7 của Mỹ, Phó Đô đốc Scott Van Buskirk, đã nhấn mạnh rằng Hoa Kỳ và Philippines là "đồng minh" với nhau từ lâu và xác định : «Liên minh của chúng tôi dựa trên nền tảng một sự quan tâm sâu sắc và mang tính ràng buộc của Mỹ đến sự tự do và an ninh của nước Cộng hòa Philippines ».

Nguồn Việt Báo.

CSVN Cảnh Báo: Bố Trí Cán Bộ Sợ Mỹ Gài Dân Chủ Nằm Vùng

CSVN Cảnh Báo: Bố Trí Cán Bộ Sợ Mỹ Gài Dân Chủ Nằm Vùng; Bài viết của 1 Tướng trên báo QĐND lo ngại VN sẽ có ‘Gorbachev’

HANOI (VB) -- Tuy không chỉ đích danh Hoa Kỳ, nhưng cũng là ám chỉ rất rõ ràng: một Trung Tướng VN đã viết bài trên báo Quân Đội Nhân Dân, đăng ngày Thứ Hai 27-6-2011, báo nguy rằng chiến lược diễn biến hòa bình đang “chống phá Chủ Nghĩa Xã Hội ở nước ta,” và đặc biệt là “lợi dụng các dự án đầu tư, viện trợ kinh tế, hoạt động "ngoại giao thân thiện", chương trình "hợp tác đào tạo"… để tăng cường "can dự" sâu hơn vào công tác nhân sự, "đón lõng" quá trình chuyển tiếp các thế hệ cán bộ lãnh đạo, quản lý của Đảng và Nhà nước ta nhằm tạo ra một đội ngũ cán bộ "cấp tiến" thân phương Tây tư bản chủ nghĩa, nhất là trong các cơ quan tham mưu chiến lược và ban lãnh đạo, điều hành đất nước, thúc đẩy "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" trong nội bộ ta.”
Người viết bài cảnh báo về diễn biến hòa bình này ký tên là “Trung tướng PGS, TS Nguyễn Tiến Bình” còn dẫn ra trường hợp lãnh tụ Gorbachev của Liên Xô để cảnh báo CSVN coi chừng gặp một Gorbachev tại VN. Nghĩa là, xây dựng cán bộ tương lai VN sẽ chú trọng vào “hồng,” mà sẽ xem nhẹ “chuyên,” nhằm bố trí cán bộ cho ổn định.
Bài viết có nhan đề “Lựa chọn, bố trí đúng cán bộ trong chuyển tiếp thế hệ lãnh đạo, quản lý” trên báo QĐND trích như sau:
“...Điều cần đặc biệt quan tâm là việc lựa chọn, bố trí đúng cán bộ trong chuyển tiếp thế hệ lãnh đạo, quản lý, nhất là những vị trí chủ chốt cấp chiến lược không chỉ có ý nghĩa sống còn đối với Đảng và chế độ XHCN, mà còn liên quan trực tiếp đến sự thịnh suy của đất nước.
...Sẽ mắc sai lầm nghiêm trọng về chiến lược và phải trả ngay những giá rất đắt nếu mắc sai lầm trong lựa chọn, bố trí cán bộ. Sự sụp đổ và tan rã của Liên bang Cộng hòa XHCN Xô-viết cách đây 20 năm cho chúng ta bài học rất sâu sắc về vấn đề này. Nhân danh "đổi mới", "cải tổ", những phần tử cơ hội, thực dụng về kinh tế và chính trị trong ban lãnh đạo Đảng và Nhà nước Liên Xô đã phản bội lý tưởng XHCN và lợi ích quốc gia dân tộc, dùng mọi thủ đoạn loại bỏ những người cộng sản kiên trung ra khỏi bộ máy lãnh đạo của Đảng, Nhà nước và quân đội. (Khi M.Goóc-ba-chốp làm Tổng bí thư Đảng Cộng sản Liên Xô, có 8 ủy viên trong Bộ Chính trị và Ban Bí thư Trung ương Đảng, hơn 20 bộ trưởng và hàng chục lãnh đạo cấp bộ, 92,5% trong 150 bí thư khu ủy, thành ủy, tỉnh ủy bị cách chức hoặc thay thế; trong ba năm từ 1987 đến 1989 có khoảng 50% cán bộ cơ quan chiến lược của quân đội, hơn 100 cán bộ chính trị cấp chiến dịch - chiến lược và 30% tướng lĩnh bị cách chức hoặc cho ra quân với lý do "tư tưởng bảo thủ, không ủng hộ cải tổ", được thay thế bởi những phần tử "cấp tiến"). Từ đó, làm cho Đảng Cộng sản Liên Xô bị mất vai trò lãnh đạo và tan rã...
...Trong chiến lược "diễn biến hòa bình" chống phá độc lập dân tộc và CNXH ở nước ta, các thế lực thù địch ra sức lợi dụng các dự án đầu tư, viện trợ kinh tế, hoạt động "ngoại giao thân thiện", chương trình "hợp tác đào tạo"… để tăng cường "can dự" sâu hơn vào công tác nhân sự, "đón lõng" quá trình chuyển tiếp các thế hệ cán bộ lãnh đạo, quản lý của Đảng và Nhà nước ta nhằm tạo ra một đội ngũ cán bộ "cấp tiến" thân phương Tây tư bản chủ nghĩa, nhất là trong các cơ quan tham mưu chiến lược và ban lãnh đạo, điều hành đất nước, thúc đẩy "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" trong nội bộ ta. Kịch bản này đã được các thế lực thù địch thực hiện thành công ở Liên Xô và các nước Đông Âu trong những thập kỷ cuối thế kỷ 20.
...chúng ta cần tập trung tâm huyết và trí tuệ của toàn Đảng, của cả hệ thống chính trị, của toàn dân và toàn quân để lựa chọn, bố trí đúng cán bộ trong chuyển tiếp thế hệ lãnh đạo, quản lý các cấp, nhất là những vị trí chủ chốt cấp chiến dịch - chiến lược và các cơ quan tham mưu chiến lược của Đảng và Nhà nước. Đây chính là nhân tố đặc biệt quan trọng bảo đảm cho đất nước luôn chủ động về chiến lược trong mọi tình huống, ổn định và phát triển bền vững.”

Nguồn Việt Báo.

Lương không đủ sống, hàng loạt công nhân bỏ việc

SÀI GÒN (SGTT) -Phúc trình mới nhất của Trung tâm Dự báo Nhu cầu Nhân lực và Thông tin Thị trường Lao động (TTDB) tại Sài Gòn cho biết giá cả tăng vọt đã làm 40% người lao động không muốn nhận việc và khoảng 12% thợ bỏ việc nửa chừng.

Người lao động không thiết tha tìm việc trong thời bão giá. (Ảnh minh họa)

Trung tâm này cho biết sáu tháng đầu năm nay chỉ tuyển được 60% cho nhu cầu cần người của các công ty, nhà máy. Ðặc biệt các ngành dệt-may, giày da, kinh doanh quảng cáo... càng khó tuyển người vì lương quá thấp.

Một số thanh niên nói rằng họ không tha thiết đến việc làm tại các nhà máy, hãng xưởng trả lương thấp vì vật giá leo thang, đồng lương không đủ sống. Ông H.N. cư dân Tân Bình tâm sự: “Lãnh được 1 triệu đồng mỗi tháng chỉ đủ sống độ một tuần cho một gia đình 2 người, thà rằng đi chơi quanh quẩn kiếm việc làm tạm bợ sống qua ngày, hoặc đành nương tựa vào gia đình trong thời buổi khó khăn.”

Phúc trình này cũng cho thấy Sài Gòn còn cần đến 135,000 lao động trong 6 tháng cuối năm trong đó 40% là lao động phổ thông. Rất nhiều sinh viên tốt nghiệp đại học nhưng rồi không tìm được việc làm theo ngành nghề chuyên môn, đành chấp nhận lao động tay chân. Rốt cuộc rồi không ít trong số họ phải bỏ việc trước tình hình giá cả leo thang vùn vụt mà đồng lương hàng tháng không đủ nuôi sống chính bản thân mình.

Theo báo Sài Gòn Tiếp Thị, chỉ trong 6 tháng đầu năm nay, khoảng 30,000 thợ bỏ việc chiếm gần 12% trong tổng số trên 250,000 người đang làm việc tại các khu kỹ nghệ hiện nay.

Báo Sài Gòn Tiếp Thị cũng cho hay, phần lớn doanh nghiệp vừa và nhỏ không tuyển được nhân viên, thợ thuyền vì quỹ lương eo hẹp. Tình trạng bỏ việc xảy ra liên tiếp gây ảnh hưởng không nhỏ đến nguồn lợi tức của công ty tạo ra cái vòng lẩn quẩn không sao tránh được. (PL)

Nguồn Người Việt.

Sĩ quan CSGT bị đâm chết giữa quán cà phê

SÀI GÒN (TH) - Án mạng chết người tại một quán cà phê như giữa chốn không người xảy ra hồi 8 giờ 45 phút tối 28 tháng 6.

Quán cà phê nơi xảy ra vụ án mạng rùng rợn.

Nạn nhân là một sĩ quan cảnh sát giao thông tên Phùng Minh Thắng 34 tuổi, quê ở Bình Phước làm việc tại phòng Cảnh Sát Giao Thông Ðường Bộ thuộc công an tỉnh Bình Phước.

Một số nhân chứng cho biết vào đêm nói trên, ông Thắng vào quán cà phê sân vườn Thủy Trúc ở đường Chu Văn An, quận Bình Thạnh. Ông Thắng ngồi nhâm nhi ly cà phê nói với nhân viên quán rằng đang chờ một người bạn tới. Thình lình một người lạ mặt xuất hiện xông tới chỗ ông Thắng ngồi, rút dao đâm loạn xạ vào người ông. Ông Thắng né tránh được cú đâm đầu tiên nhưng sau đó thì bị trúng nhiều nhát ở ngực, máu tuôn ướt đỏ áo.

Ông Thắng quay đầu chạy, lập tức bị sát thủ rượt theo chụp lại. Hai bên giằng co một hồi cho đến khi ông Thắng ngã quị trên vũng máu. Hung thủ nghi nạn nhân đã chết nên nhanh chân tẩu thoát.

Theo báo Dân Trí, cuộc điều tra ban đầu cho biết ông Thắng được cấp trên cho phép đến Sài Gòn ôn thi vào trường đại học cảnh sát. Vào tối ngày nói trên, ông Thắng vừa thi xong hai môn văn và sử. Một số bạn bè của nạn nhân nói ông Thắng có một cuộc nhậu với nhóm bạn trước khi bị đâm.

Ông này bị đâm nhiều nhát dao trong đó có vết làm thủng van tim làm ông thiệt mạng. Người ta nghi nguyên nhân vụ án mạng này là do tư thù. (PL)


Nguồn Người Việt.

Bắc Kinh vẫn đòi chủ quyền các đảo ở biển Ðông

Bám chặt lấy chứng cứ là bức thư của Phạm Văn Ðồng



BẮC KINH (TH) -Tuy đã đồng ý với Hà Nội là “tránh lời nói và hành động làm tổn hại đến tình hữu nghị và lòng tin của nhân dân hai nước” viên chức cầm quyền Bắc Kinh vẫn đưa ra những lời tuyên bố ngang ngược.

Ðảo Sinh Tồn thuộc quần đảo Trường Sa. (Hình: Mai Thanh Hải Blog)

Theo Tân Hoa Xã hôm Thứ Tư, 29 tháng 6, 2011, Dương Nghị, phát ngôn viên của Ðài Loan Vụ thuộc Quốc Vụ Viện (chính phủ) Trung Quốc tuyên bố rằng Trung Quốc có chủ quyền không thể tranh cãi đối với các quần đảo và các vùng nước chung quanh trên biển Nam Hải mà Việt Nam gọi là biển Ðông.

Dương Nghị nói như vậy khi bình luận sau lời phát biểu của lãnh tụ Ðài Loan Mã Anh Cửu kêu gọi một giải pháp hòa bình cho sự tranh chấp giữa Hoa Lục và Ðài Loan.

Bản tin Tân Hoa Xã nói trên kế tiếp theo bản tin cũng của Tân Hoa Xã ngày hôm qua không những cùng một luận điệu đó mà còn lôi ra bức thư của Thủ Tướng CSVN Phạm Văn Ðồng gửi Tổng Lý (thủ tướng) Trung Quốc Chu Ân Lai công nhận lập trường của Hà Nội tôn trọng hải phận 12 hải lý mà Bắc Kinh tuyên bố.

Bức thư thời đó của ông Phạm Văn Ðồng đã được Bắc Kinh bám chặt lấy, lập đi lập lại công khai suốt nhiều năm qua để cột Hà Nội vào trong các cuộc thương thuyết cũng như tranh luận hay tranh chấp. Bức thư nguyên văn như sau:

“Thưa đồng chí Tổng Lý,

“Chúng tôi xin trân trọng báo tin để đồng chí Tổng lý rõ:

“Chính phủ nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa ghi nhận và tán thành bản tuyên bố ngày 4 tháng 9 năm 1958 của chính phủ nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, quyết định về hải phận của Trung Quốc.

“Chính phủ nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa tôn trọng quyết định ấy và sẽ chỉ thị cho các cơ quan Nhà nước có trách nhiệm triệt để tôn trọng hải phận 12 hải lý của Trung Quốc, trong mọi quan hệ với nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc trên mặt bể.

“Chúng tôi xin kính gởi đồng chí Tổng Lý lời chào rất trân trọng.

“Hà Nội ngày 14 tháng 9 năm 1958”

(Ký tên Phạm Văn Ðồng, chính phủ nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa - đóng dấu)

Bức thư này không nói gì đến các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa nhưng Bắc Kinh lại coi như hàm ngụ công nhận chủ quyền các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa để đòi hỏi tôn trọng chủ quyền của họ.

Bản tin Tân Hoa Xã coi bức thư của ông Phạm Văn Ðồng là “văn kiện lịch sử” (historical record) làm căn bản cho họ đối phó với Việt Nam trong cuộc tranh chấp chủ quyền biển đảo trên biển Ðông, tức coi như sự “đồng thuận” (consensus) của các lãnh tụ cấp cao giữa hai nước.

Cái chữ “đồng thuận” được diễn giải mỗi bên một khác. Phía Hà Nội không hề thấy nhắc đến bức thư trong tất cả các bản tin, bài viết trên hệ thống báo chí chính thống những năm gần đây.

Ngược thời gian, ngày 7 tháng 8 năm 1979, tức hơn nửa năm sau khi bị Trung Quốc mang đại quân sang đánh suốt 6 tỉnh biên giới, Bộ Ngoại Giao CSVN ra bản tuyên bố “Sự diễn giải của Trung Quốc về bản công hàm ngày 14 tháng 9 năm 1958 của thủ tướng nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa như một sự công nhận chủ quyền của phía Trung Quốc trên các quần đảo là một sự xuyên tạc trắng trợn khi tinh thần và ý nghĩa của bản công hàm chỉ có ý định công nhận giới hạn 12 hải lý của lãnh hải Trung Quốc.”

Bản tin Tân Hoa Xã ngày 28 tháng 6, 2011 nói: “Không có sự phản đối nào của bất cứ nước nào đối với chủ quyền của Trung Quốc trên khu vực này cho đến thập niên 1970 khi các nước gồm cả Việt Nam và Phi Luật Tân tuyên bố chủ quyền một phần ở đây.” Bản tin này để lộ sự lươn lẹo cố ý của nhà cầm quyền Bắc Kinh để kêu gọi “sự đồng thuận” của Việt Nam. Chính phủ VNCH ở miền Nam thời đó và nhà cầm quyền CSVN say này luôn luôn tuyên bố chủ quyền hoàn toàn đối với các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa chứ không hề nhìn nhận chủ quyền một phần.

Bản tin TTXVN tường thuật chuyến đi của Thứ Trưởng Ngoại Giao Hồ Xuân Sơn ở Bắc Kinh ngày 25 tháng 6, 2011 không nêu ra nhưng bản tin của Tân Hoa Xã nói cả hai nước “chống lại sự can thiệp từ những thế lực bên ngoài đối với sự tranh chấp giữa Việt Nam và Trung Quốc.”

Bắc Kinh muốn Hà Nội cấm dân Việt biểu tình, cấm viết bài đả kích chính sách bá quyền của Hoa Lục nhưng viên chức cầm quyền và báo chí chính thức của họ vẫn tiếp tục áp lực với Việt Nam.

Nguồn Người Việt.

Thương nhân TQ đòi mua sạch hải sản VN

SÀI GÒN (SGTT) - Có mặt tại hội chợ hải sản Việt Nam với số lượng đông đảo bất ngờ, các thương nhân Trung Quốc to nhỏ “đi đêm”: xin nhập tiểu ngạch thay vì chính ngạch để được giá rẻ và nhất là khỏi phải nộp thuế cho Việt Nam.


Thương nhân Trung Quốc tại hội chợ hải sản Việt Nam ở Sài Gòn. (Hình: báo Sài Gòn Tiếp Thị)

Báo Sài Gòn Tiếp Thị cho biết, khách hàng tham dự hội chợ triển lãm thường niên Vietfish năm 2011 khai mạc sáng 28 tháng 6 tại quận 7 đều bất ngờ trước số lượng đông đảo thương nhân Trung Quốc. Họ chen nhau tìm ngắm đủ loại thủy hải sản Việt Nam được trưng bày tại 300 gian hàng của 25 đơn vị cá nhân lẫn công ty trực thuộc Hiệp Hội Chế Biến và Xuất Cảng Thủy Hải Sản Việt Nam (VASEP).

Số thương nhân Trung Quốc đại diện 35 công ty có mặt tại hội chợ từ rất sớm. Báo Sài Gòn Tiếp Thị nói rằng đại diện các nhà nhập cảng lâu đời từ Liên Âu, Mỹ, Nga... của VASEP không chen chân nổi với dòng thương nhân Trung Quốc đến quá đông. Khách hàng truyền thống của ngành hải sản Việt Nam hầu như bị lọt thỏm trong số đông người Trung Quốc. Họ í ới gọi tìm người thông dịch để giúp diễn đạt yêu cầu của mình.

Một trong những thương nhân Trung Quốc tên Vân xác nhận cần mua mỗi tháng từ 5 đến 7 container tất cả các loại hải sản như cá biển, tôm, khô mực, khô cá đuối, khô cá cơm... Nhiều người đồng hương khác của ông khác còn nói rằng nhu cầu nhập cảng hải sản từ Việt Nam của các công ty Trung Quốc rất lớn, và sẵn sàng mua với số lượng không hạn chế, “có bao nhiêu mua hết bấy nhiêu.”

Có thể nói số thương nhân Trung Quốc hiện diện tại hội chợ hải sản lần này chiếm tỉ lệ áp đảo là một hiện tượng đặc biệt, chưa từng có. Báo Sài Gòn Tiếp Thị mô tả khung cảnh hội chợ nói rằng “đi đâu cũng thấy hai, ba ông thương nhân Trung Quốc vai đeo túi xách chỉ trỏ đủ chỗ và hỏi han đủ thứ.”

Tại buổi tọa đàm diễn ra vào buổi chiều ngày nói trên trong khu hội chợ Vietfish, đông đảo đại diện 35 công ty Trung Quốc đều khẳng định thái độ nôn nóng muốn mua một số lượng lớn thủy hải sản Việt Nam.

Tuy nhiên, đa số lại “bỏ nhỏ” với các công ty Việt Nam rằng họ chỉ thích làm ăn qua đường tiểu ngạch, chở hàng bằng đường bộ qua biên giới, cước phí rẻ và khỏi phải nộp thuế. Có người cho biết, nếu mua bán chính ngạch thì chỉ trả trước 40% giá trị lô hàng rồi nhận đủ, bán xong thì mới trả hết số tiền còn lại.

Tuy nhiên, các công ty Việt Nam có vẻ lưỡng lự trước những đề nghị này vì cho rằng lời đề nghị của công ty Trung Quốc đẩy phía Việt Nam vào kiểu buôn bán nắm đàng lưỡi, đầy rủi ro, nhiều thiệt thòi. Bà Nguyễn Thi Thu Sắc, đại diện công ty Việt Nam khẳng định: “Chúng tôi chỉ muốn làm ăn với các đối tác chấp nhận mua bán qua đường chính ngạch.”

Có vẻ như công ty Việt Nam bắt đầu biết cảnh giác trước lối mua bán “ăn trên ngồi tróc” của người anh cả Trung Quốc. (PL)

Nguồn Người Việt.

CẢNH GIÁC TRƯỚC NHỮNG MƯU MÔ GIAN MANH CÓ CHỦ ÐÍCH!

Trần Lê
(NCTG) Bản tin của Tân Hoa Xã mang tựa đề “Trung Quốc thúc giục sự đồng thuận với Việt Nam trên vấn đề Biển Hoa Nam” mới được đăng trên mạng basam.info vào đêm 28-6 vừa qua, lập tức đã nhận được nhiều ý kiến đầy âu lo của các “công dân mạng” vì nội dung bất thường và đầy tính gian manh của nó.

Luôn nhớ tới các anh... - Ảnh: Thùy Giang

Trích lời Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Trung Quốc Hồng Lỗi, Tân Hoa Xã cho hay, trong thời gian Thứ trưởng Ngoại giao, phái viên đặc biệt của Chính phủ Việt Nam Hồ Xuân Sơn “đã có những cuộc thảo luận tới cùng trên vấn đề Biển Hoa Nam trong thời gian diễn ra chuyến viếng thăm của phái viên đặc biệt, và hai bên đã thỏa thuận giải quyết những tranh chấp thông qua các cuộc hội đàm hữu nghị và tránh gây nên những động thái có thể làm trầm trọng thêm hay gây nên phức tạp cho vấn đề”.

Trong các cuộc đàm phán tại Bắc Kinh vào tuần trước, đôi bên đã đạt được một thỏa thuận song phương trên vấn đề Biển Hoa Nam [Biển Đông], theo đó, “cả hai nước đều phản đối những thế lực bên ngoài can dự vào tranh chấp giữa Trung Quốc và Việt Nam và nguyện sẽ tích cực hướng dẫn công luận và ngăn ngừa những lời bình luận hoặc hành động làm tổn hại tới tình hữu nghị và sự tin cậy giữa nhân dân hai nước” (lời ông Hồng Lỗi).

Trên tinh thần đó, tại một họp báo ngắn vào ngày thứ Ba 28-6, phía Trung Quốc đã bày tỏ “hy vọng phía Việt Nam cũng như chúng tôi sẽ thực hiện đầy đủ sự nhất trí và có được những nỗ lực gìn giữ hòa bình và ổn định trên Biển Hoa Nam”. Kèm theo đó, bản tin cũng nhắc lại quan điểm: “Trung Quốc đã nhiều lần tuyên bố về chủ quyền không thể tranh cãi của mình tại các hòn đảo trên Biển Hoa Nam và những vùng biển xung quanh các hòn đảo này.

Những hồ sơ lịch sử của Trung Quốc đã cho thấy rằng năm 1958, chính phủ Trung Quốc đã khẳng định các hòn đảo trên Biển Hoa Nam như là bộ phận thuộc lãnh thổ quốc gia của Trung Quốc, và kế đó Thủ tướng Việt Nam Phạm Văn Đồng đã bày tỏ sự tán đồng trong bức thư ngoại giao ngắn của mình gửi tới Thủ tướng khi đó là ông Chu Ân Lai.

Chưa từng có sự bất đồng nào từ bất cứ quốc gia nào đối với chủ quyền của Trung Quốc trên khu vực này cho tới những năm 1970, khi các nước bao gồm Việt Nam và Philippines tuyên bố chủ quyền từng phần ở đây. Sau những cuộc đàm phán và tranh chấp kéo dài, ông Đặng Tiểu Bình đã khởi xướng đề xuất của mình về vấn đề đặt qua một bên những tranh chấp và đề nghị cùng nhau khai thác trong khu vực này”.


*

Thoạt nhìn, có thể nghĩ, bản tin của Tân Hoa Xã cũng những lời lẽ của ông Hồng Lỗi có vẻ bất thường vì nó mang tính quá... mềm mỏng, hòa hoãn, nhắc nhiều đến “thảo luận”, “thỏa thuận”, “giải quyết những tranh chấp thông qua các cuộc hội đàm hữu nghị”. Khác hẳn với những thực tế trong thời gian qua, khi Trung Quốc thường xuyên gây hấn với Việt Nam tại Biển Ðông, truyền thông Trung Quốc thường xuyên đăng tải những ý kiến hung hãn kiểu sẽ “tát vỡ mặt Việt Nam”, “dạy cho Việt Nam một bài học lớn hơn”.

Tuy nhiên, chỉ cần đọc lại đến lần thứ hai - hoặc không cần đến thế - là đã có thể dễ dàng nhận ra những mưu mô tuy gian manh nhưng không quá “kín đáo” của phía Trung Quốc, thể hiện qua phát ngôn của ông Hồng Lỗi và lời lẽ của bản tin Tân Hoa Xã!

Bắc Kinh hy vọng đôi bên “thực hiện đầy đủ sự nhất trí và có được những nỗ lực gìn giữ hòa bình và ổn định trên Biển Hoa Nam”, nhưng lại trên quan điểm “chủ quyền không thể tranh cãi của mình tại các hòn đảo trên Biển Hoa Nam và những vùng biển xung quanh các hòn đảo này”, và còn viện dẫn phát biểu năm 1958 của Thủ tướng Phạm Văn Ðồng (mà giới luật gia đã cho rằng thực ra không hề có giá trị pháp lý với việc “xác lập chủ quyền” của Trung Nam Hải ở những quần đảo vốn đã thuộc chủ quyền của một nước khác), vậy phải hiểu mong muốn của phía Trung Quốc là như thế nào?

Câu trả lời rất rõ ràng. Là muốn dần dà thôn tính trên bản đồ và trong thực tế những vùng đất đã có chủ. Là muốn “biến Biển Ðông thành ao nhà”. Là muốn biến vấn đề chủ quyền thành vấn đề kinh tế theo phương châm từ thời Ðặng Tiểu Bình - “gác tranh chấp, cùng khai thác”, nhưng lờ đi vế đầu của lời họ Ðặng, rằng Trung Quốc vẫn phải nắm chủ quyền, như phân tích của TS Vũ Cao Phan, Phó Chủ tịch Hội Hữu nghị Việt Nam – Trung Quốc, trong bài trả lời phỏng vấn Đài Truyền hình Phượng Hoàng (Trung Quốc).

Ðể thực hiện ý đồ đó, đương nhiên là Trung Quốc muốn Việt Nam loại “yếu tố quốc tế” khỏi những tranh chấp tại Biển Ðông. Nhưng thử hỏi, trong vấn đề chủ quyền ở Biển Ðông, có những gì mà chỉ “thuần” liên quan tới Việt Nam và Trung Quốc? Hoàng Sa của Việt Nam thì Trung Quốc đã chiếm giữ, Trường Sa đang là vấn đề tranh chấp đa phương, còn “đường lưỡi bò” tất yếu là vấn đề của khu vực. Biến vấn đề đa phương thành song phương, buộc Việt Nam sa vào thế cô khi phải loại trừ “những thế lực bên ngoài can dự vào” là âm mưu quá dễ nhận ra của Bắc Kinh!

Nhưng như thế chưa đủ, Bắc Kinh lại còn đòi phải “tích cực hướng dẫn công luận và ngăn ngừa những lời bình luận hoặc hành động làm tổn hại tới tình hữu nghị và sự tin cậy giữa nhân dân hai nước”. Ở đây, phải nói ngay rằng Trung Quốc đã đánh tráo khái niệm: người dân Việt Nam không bao giờ muốn gây chiến và luôn muốn “hữu nghị và tin cậy” với người dân Trung Quốc. Nhưng bài học của gần 4 thập niên qua cho thấy họ nhất thiết phải cảnh giác và tỉnh táo trước những mưu đồ bánh trướng và bá quyền của chính phủ Trung Quốc.

Phải hiểu những bài viết, nhận định mang tính cảnh tỉnh của các nhân sĩ, trí thức và người dân Việt Nam, những cuộc biểu tình yêu nước, phản đối chính sách gây hấn của chính quyền Trung Quốc thời gian gần đây như những nỗ lực để gây dựng một nền hòa bình thực sự giữa hai nước, để người dân hai nước được sống trong tình cảm “hữu nghị và tin cậy”. Nếu phía Trung Quốc cho rằng có thể hợp thức hóa việc dẹp bỏ những ý kiến, những biểu hiện ái quốc ấy của người dân Việt bằng những “thỏa thuận song phương” nào đó, thì chắc chắn là họ đã nhầm!

Người dân Việt Nam khao khát hòa bình, muốn được phát triển kinh tế, muốn “hợp tác cùng khai thác” với Trung Quốc, nhưng phải trên cơ sở bình đẳng và tôn trọng chủ quyền của mỗi bên, vì chủ quyền của đất nước là điều thiêng liêng và tối thượng. Việt Nam có thể khoan dung mà quên đi những xung đột thương đau do phía Trung Quốc gây ra trong vòng 40 năm qua (xâm chiếm lãnh thổ, chiến tranh biên giới, tàn sát dân lành, bạo hành ngư dân, v.v...), nhưng quyết không chấp nhận sự áp đặt vô lối mà Bắc Kinh đã ỉ mạnh mà đặt ra.

Cuối cùng, để “rộng đường dư luận” và đập tan những mưu đồ xảo trá của phía Trung Quốc, người dân rất muốn được biết cụ thể nội dung những thỏa thuận song phương đã được đôi bên ký kết trong chuyến công du vừa qua của Thứ trưởng Ngoại giao Hồ Xuân Sơn. Một khi có được sự đồng lòng và ủng hộ của người dân, mọi khó khăn, trở ngại đều có thể vượt qua, như Chủ tịch Hồ Chí Minh từng chiêm nghiệm, bởi lẽ:

“Dân ta có một lòng nồng nàn yêu nước. Đó là truyền thống quý báu của ta. Từ xưa đến nay, mỗi khi Tổ quốc bị xâm lăng thì tinh thần ấy lại sôi nổi. Nó kết thành làn sóng vô cùng mạnh mẽ, to lớn, nó lướt qua mọi sự nguy hiểm, khó khăn, nó nhấn chìm tất cả lũ bán nước và lũ cướp nước” (*).

(*) Báo cáo Chính trị của Chủ tịch Hồ Chí Minh tại Đại hội lần thứ II của Đảng Lao động Việt Nam (tháng 2-1951).
Trần Lê
Nguồn: Nhịp Cầu Thế Giới Online

TRÍ THỨC VÀ NHÀ BÁO ĐỨNG TRƯỚC VẬN MỆNH CỦA ĐẤT NƯỚC

Tô Văn Trường


Đất nước đang đứng trước những thử thách cam go: lạm phát, giá cả tăng cao, chủ quyền biển đảo bị xâm phạm nghiêm trọng. Có lẽ chưa bao giờ vai trò của trí thức và nhà báo lại được nhắc đến nhiều như bây giờ và thực sự giới trí thức và nhà báo Việt Nam đã và đang cố gắng thể hiện lòng yêu nước, ý thức trách nhiệm của mình trước vận mệnh của đất nước.

Nhìn chung, nhân dân ta chưa được tiếp cận đầy đủ với các nguồn thông tin để đánh giá phân tích có được thái độ rõ ràng, do đó vai trò trách nhiệm của người trí thức và nhà báo càng nặng nề hơn vì họ có học vấn và điều kiện tiếp cận với thông tin trên toàn cầu và những vấn đề thời sự nóng hổi của đất nước. Trí thức và nhà báo phải làm gương đi đầu trong việc yêu nước, đoàn kết, rèn luyện kỹ năng để góp phần đắc lực trong việc kiến giải các vấn đề của đất nước.
.
Thanh niên HN biểu tình chống Trung Quốc. Ảnh: MK


Nổi cộm nhất hiện nay là mối quan hệ với nước Trung Quốc khổng lồ đã có rất nhiều điều phải nghĩ, phải nói như mưu mô hành động ở biển Đông, dọc tuyến biên giới đường bộ 1500 km, khai thác tài nguyên nước sông Hồng, sông Mekong, nhà thầu Trung Quốc ồ ạt vào Việt Nam, tràn ngập hàng hóa, công nghệ thấp, thuê đất rừng 50 năm, thọc sâu, chia rẽ tác động đến chủ trương chính sách và nhân sự của Việt Nam vv…

Trí thức và nhà báo cần phải phân tích vạch trần thủ đoạn về biển Đông âm mưu và hành động nguy hiểm nhất, ngang ngược nhất, trái thực tế, lẽ phải và pháp lý nhất, xâm phạm đến lợi ích của nhiều quốc gia dân tộc nhất, đồng thời thiết cốt nhất đối với thủ phạm, và vì thế là chỗ yếu kém nhất của thủ phạm, đó là cái lưỡi bò, chứ không phải sự giành giật chủ quyền hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Ba lần biểu tình, tuần hành của dân ta ngày 5 tháng 6, ngày 12 tháng 6, ngày 19 tháng 6 vừa qua đều là tự nguyện, thể hiện lòng yêu nước của người dân, đó là hồng phúc của đất nước. Tuy nhiên, chúng ta chưa thật tập trung vào lưỡi bò, còn nêu nhiều quá những khẩu hiệu đòi toàn bộ chủ quyển hai quần đảo. Khi tôi đang viết đến đây, nhận được thông tin và hình ảnh hàng trăm đồng bào ta ở Paris (Pháp) tham gia biểu tình, phát truyền đơn, gửi thư đến đại sứ Trung Quốc ở Pháp để chuyển về cho chính phủ Trung Quốc nói rõ 2 dân tộc Việt Nam và Trung Quốc đều mong ước hòa bình và tố cáo các hành động gây hấn có tính bành trướng của Trung Quốc ở biển Đông. Tham gia biểu tình còn có trẻ em, từ em bé còn nằm nôi cho tới những em lớn hơn cầm cờ cùng đoàn người biểu tình, gợi nhớ lại hình ảnh truyền thống bất khuất của dân tộc Việt Nam nếu “giặc đến nhà, đàn bà và trẻ em cũng đánh”!

Vừa qua, trên BBC có 2 bài báo đặc biệt của GS Minxin Pei gây ra ngộ nhận cho công chúng chưa có điều kiện tìm hiểu về luật quốc tế và luật biển. Rất tiếc phía chúng ta cũng chưa có bài báo nào phản hồi về vấn đề này. Theo chúng tôi hiểu cách đơn giản tại biển Đông có hai loại tranh chấp chủ quyền trên quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa và tranh chấp phân định biên. Thông thường khi chủ quyền đã xác định đảo nào thuộc ai thì sẽ mới bàn đến vấn đề phân định biên theo công ước luật biển quốc tế 1982. Việc xác định chủ quyền và phân định biển là theo nguyên tắc và án lệ của luật quốc tế chứ không phải Công ước luật biển. Lâu nay, rất nhiều người phát biểu còn lẫn lộn về khái niệm nêu trên, nhất là giới báo chí, làm cho công chúng hiểu lầm.

Nếu không có hai quần đảo thì áp dụng Công ước Luật biển, Philippines, Malaysia và Brunei có quyền yêu sách 200 hải lý quy chế vùng đặc quyền kinh tế (EEZ) và thềm lục địa. Vùng yêu sách này sẽ chồng lấn lên một phần vùng biển Spratlys bây giờ, gồm cả đảo mà Trung Quốc yêu sách và nếu không có đảo thì Trung Quốc và Việt Nam không có tư cách pháp lý để đòi chủ quyền ở khu vực quá xa đất liền của mình như vậy. Tuy nhiên, Trung Quốc yêu sách đảo chỉ vì những đảo này nằm trong yêu sách biển nằm trong đường chữ U của họ. Đây là điều không có tiền lệ và không được Công ước Luật biển công nhận. Yêu sách này của Trung Quốc đã xâm phạm vào quy chế vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, Philippines và các nước khác. Một số nước ở Đông Nam Á cho rằng Việt Nam cũng yêu sách toàn bộ các đảo ở Trường Sa cũng đưa đến sự kiện chồng lấn vào vùng đặc quyền kinh tế của Philippines. Về phía Việt Nam cần tiếp tục củng cố bằng chứng pháp lý-lịch sử làm rõ quan điểm của mình chiếm hữu hai quần đảo từ lâu đời. Trung Quốc cũng dựa vào danh nghĩa lịch sử. Còn Philippines bị giới hạn trong phạm vi Hiệp ước 1898 Mỹ-Phi, không bao gồm quần đảo Trường Sa. Brunei thì vùng chồng lấn quá nhỏ. Do vấn đề chủ quyền chưa được giải quyết nên các bên đều tìm mọi cách mở rộng vùng yêu sách của mình. Philippines từ thuyết kế cận địa lý và an ninh còn Malaysia cho rằng họ có thềm lục địa và một vài đảo thuộc Trường Sa nằm trên thềm lục địa từ bờ biển của họ nên thuộc về họ. Việt Nam và Trung Quốc đều đòi hỏi các đảo thuộc Trường Sa có vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa riêng. Xin lưu ý, theo Công ước Luật biển, các đảo đá không thích hợp cho con người đến ở hoặc không có đời sống kinh tế riêng sẽ không có vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa, cho hầu hết nếu không nói là tất cả các đảo ở Trường Sa đều không được hưởng quyền có EEZ. Vả lại, nếu có, tỷ lệ được chủ quyền sẽ nhỏ hơn so với vùng đất liền của các nước ở kế cận theo như án lệ của Tòa án Công lý quốc tế.

Chính vấn đề đường lưỡi bò của Trung Quốc mới thực sự phi lý, thâm hiểm, mục đích chiếm toàn bộ biển Đông , nhốt nước ta và một số nước Đông Nam Á vào một cái rọ. Bởi thế, Việt Nam cần chủ động, khôn ngoan xây dựng chiến lược và sách lược phù hợp, phối hợp chặt chẽ với các nước Đông Nam Á có cùng chung trách nhiệm và quyền lợi đấu tranh một cách bài bản, hiệu quả với Trung Quốc cả trước mắt lẫn lâu dài.

Đến nay, chúng ta đã tìm thấy bằng chứng rằng cách đây 30 năm, Trung Quốc đã âm thầm và có âm mưu chiếm biển Đông, đưa ra cả yêu sách "Đường đứt đoạn 9 khúc" vào các bài báo khoa học, có nghĩa là họ đã đi trước nhiều bước hơn chúng ta tưởng. Qua các bài báo xuất bản ra thế giới chúng ta thấy rằng các tác giả Trung Quốc đã sử dụng bản đồ nước họ với đường lưỡi bò vô lý, ngay cả khi tính minh họa cho nghiên cứu không liên quan, ví dụ như khu vực nghiên cứu chỉ là các thành phố lục địa. Nhiều nhà khoa học Trung Quốc đã lập bản đồ quốc gia với "đường lưỡi bò" chiếm hầu hết biển Đông và công bố trên các tạp chí quốc tế từ cách đây 30 năm. Mặc dù trong các công bố khoa học này, họ chỉ đưa "hình lưỡi bò" một cách "lập lờ", không đưa bất cứ chú thích cụ thể nào về U-line trong bản đồ là đường gì, nhưng ảnh hưởng của nó đến cộng đồng quốc tế vẫn rất lớn vì được đăng trên các các tạp chí khoa học uy tín trên thế giới. Trong khi đó, các bài báo của các nhà khoa học Việt Nam được công bố trên các tạp chí khoa học trên thế giới đã vừa ít, thậm chí lại vừa sai vì có những bài đăng bản đồ Việt Nam không có các đảo Trường Sa và Hoàng Sa!?

Có ý kiến cho rằng nếu chúng ta cứ ngồi yên, và bị cảm giác cũng như thói quen cũ chi phối, chúng ta sẽ cảm thấy không có đe dọa (hoặc đe dọa quá nhỏ) thì đến một lúc nào đó sẽ vô cùng thiệt thòi, trở tay không kịp, sẽ lại phải chấp nhận những việc mà trước đó nhiều năm chúng ta không thể chấp nhận. Nhiều người còn nhớ phương Tây có câu chuyện ngụ ngôn “con ếch chịu nóng”. Nếu thả con ếch vào chậu nước sôi thì nó nhảy ra ngay, còn nếu thả nó vào chậu nước lạnh rồi đun nóng từ từ thì nó sẽ không nhảy ra mà chịu nóng cho đến khi bị luộc chín. Điều đó có nghĩa là sự mất cảnh giác, ngộ nhận, tự ru ngủ, quen dần với mọi đe dọa thật là nguy hiểm, nó dẫn người ta tới chỗ bị bất ngờ và tất nhiên là thất bại trước sự leo thang của kẻ thù. Có người còn vạch rõ tư duy về biển Đông của Trung Quốc giống như hình ảnh của con cá mập khi đã xác định được con mồi của nó quyết đuổi đến cùng để thỏa mãn cơn đói.

Sau khi nhận được hàng chục phản ứng của các nhà khoa học Việt Nam ở trong và ngoài nước về việc các bài báo của các nhà khoa học Trung Quốc có cả hình “lưỡi bò” phi lý, không theo luật quốc tế, ban biên tập tạp chí khoa học quản lý chất thải ở Ý hứa sẽ cho chỉnh sửa lại trong số xuất bản sắp đến. Tuy nhiên, có tạp chí khoa học quốc tế như “Biến đổi khí hậu” cho biết GS Xuemei Shao Viện hàn lâm khoa học Trung Quốc là tác giả bài báo có hình lưỡi bò phản hồi là sẽ không chỉnh sửa vì đó là do yêu cầu của chính phủ Trung Quốc!? Qua đó, càng thấy rõ chính phủ Trung Quốc đã yêu cầu các nhà khoa học Trung Quốc sửa bản đồ, và chèn đường lưỡi bò vào trong bản đồ, bóp méo sự thật, đánh lừa dư luận thế giới để thực hiện âm mưu chiếm toàn bộ biển Đông.

Về Việt Nam : Trí thức và nhà báo nước ta cần kịp thời thông tin chính xác đến dân ta, kết thành một khối toàn dân tộc, và góp phần trên tinh thần xây dựng để những người đang cầm quyền gắn bó với dân tộc, chung sức, chung lòng cùng với mọi tầng lớp khác trong dân tộc. Việc làm này đòi hỏi nhiều tâm huyết và bản lĩnh, về nội dung và về cách làm.

Về Trung Quốc : Đừng gộp hoàn toàn thành một cục dân Trung Quốc và nhà cầm quyền Trung Quốc. Nên nói về lợi ích chung chính đáng ( hòa bình, ổn định, hữu nghị, thịnh vượng) của dân Việt Nam và dân Trung Quốc. Nhiều nhà phân tích đã vạch rõ rằng hành động chiếm lưỡi bò là một thất bại nặng, tổn hại đến bước đường phát triển và uy tín quốc tế của Trung Quốc, hại trước mắt và lâu dài cho dân Trung Quốc.

Về quốc tế : Trí thức và nhà báo nước ta cần viết, nói và làm trong quan hệ hợp tác với các nước ASEAN, và cần kịp thời thông tin chính xác ra thế giới, tranh thủ sự đồng tình, ủng hộ quốc tế sâu rộng đối với dân tộc ta. Chúng ta cần thông tin đầy đủ và rộng rãi hơn tới cộng đồng khoa học Việt Nam cả trong và ngoài nứớc và bạn bè ở các nước, đặc biệt là các nước Đông Nam Á về việc nhiều Tạp chí khoa học quốc tế đã vô tình đăng bài của các tác giả Trung Quốc có hình vẽ đường lưỡi bò ở biển Đông. Động viên cộng đồng khoa học Việt Nam gửi ý kiến tới Ban biên tập các Tạp chi khoa học có sai sót yêu cầu sửa chữa, hiệu đính, như đã làm có kết qủa với Tap chí của Hội địa lý Hoa Kỳ và Tạp chí khoa học Quản lý chất thải rắn của Ý.

Cuộc sống thay đổi từng ngày, thế giới phẳng thay đổi từng giờ, trí thức và nhà báo là những người được học nhiều, biết rộng, biết vượt lên chính mình để không bị rơi vào trường hợp mà Shakespeare đã từng trách khéo: “càng thông minh hiểu biết nhiều càng hèn nhát”!

Thời gian vừa qua, VNN, Tuan VN.Net và Bee.net VN kịp thời đưa các thông tin phản ánh về vai trò của cộng đồng trí thức Việt Nam ở trong và ngoài nước đã rất tích cực bám sát, phát hiện, phản ứng nhanh, hiệu quả trước việc một số Tạp chí khoa học quốc tế đưa thông tin sai lệch về vấn đề chủ quyền ở biển Đông. Trí thức và nhà báo Việt Nam chắc chắn cũng thấy rõ hơn bao giờ hết sứ mạng cao cả của mình, để tiếp nối ý nguyện của nhà thơ - nhà báo liệt sỹ Lê Anh Xuân là góp phần tạo nên một "Dáng đứng Việt Nam" trường tồn vững chắc bên biển Đông đầy sóng gió.

Nguồn Nguyễn Xuân Diện Blog.

CẨM NANG BIỂU TÌNH

BIỂU TÌNH: NÊN VÀ KHÔNG NÊN

Biểu tình là một hình thức hành động thể hiện nguyện vọng, ý chí của một nhóm người, lớn hoặc nhỏ, trong cộng động, bênh vực hay phản đối một chính sách, hành động hay sự kiện chính trị, xã hội, quân sự, văn hóa…Một cuộc biểu tình ôn hòa, không bạo lực được pháp luật hỗ trợ ở hầu hết các thể chế chính trị trên thế giới trong đó có Việt Nam.

Gần đây, ở Việt Nam đã liên tiếp có các cuộc biểu tình tự phát của quần chúng nhân dân để phản đối các hành động gây hấn của nhà cầm quyền Trung Hoa tại phần biển Đông thuộc chủ quyền của Việt Nam. Người viết bài này do ở xa các trung tâm biểu tình của đất nước, chưa có dịp tham gia vào cuộc biểu tình nào nhưng cũng xin có một số đề nghị như dưới đây. Nếu góp ý nào khả dĩ, xin áp dụng cho các đợt biểu dương lòng yêu nước sắp tới mà biết đâu sẽ lan rộng trong cả nước và khu vực Đông Nam Á hay thậm chí Đông Á.

1. VỀ PHÍA NGƯỜI THAM GIA BIỂU TÌNH

A. Những điều nên làm:

1. Nên có liên lạc trước với ít nhất 5-7 người sẽ tham gia cùng mình, để có thay đổi ở phút chót về thời gian, địa điểm… thông tin sẽ được cập nhật ngay. Tránh hoang mang, xao động không cần thiết;

2. Nên có các khẩu hiệu, biểu ngữ làm trên vải hay, giấy cứng, cỡ chữ càng to càng tốt. Biểu ngữ nên có nội dung rõ ràng, viết đúng chính tả, bảo đảm thẩm mỹ và bắt mắt;

3. Mặc áo có in cờ Việt Nam hay/và mang theo cờ Việt Nam là tăng màu sắc của cuộc biểu tình;

4. Nên có một vài biểu ngữ lớn, ấn tượng để từ xa có thể đọc rõ. Khi các phóng viên chụp hình toàn cảnh thì độc giả vẫn đọc được nội dung biểu ngữ;

5. Nên đi sát vào nhau tạo thành một khối vừa an toàn, vừa có sức mạnh, tránh bị xé lẻ thành các nhóm manh mún;

6. Khi có thành viên gặp sự cố cả đoàn phải dừng lại hỗ trợ, dùng sức mạnh số đông để áp đảo nhằm trợ giúp cho đồng đội thoát hiểm;

7. Nên mang theo đủ nước uống và mũ nón che nắng. Riêng nữ giới dùng kem chống UV để bảo vệ da trong ít nhất 2 tiếng là tốt;

8. Nên đi ngủ sớm đêm hôm trước để có đủ sức tham gia cùng đoàn;

9. Người trẻ nên đi bên cạnh người già để hỗ trợ cho nhau. Kinh nghiệm cho thấy lực lượng an ninh thường nể người già hơn. Và đặc tính của người Việt là kính lão đắc thọ;

10. Nên vận động những người thân quen của lực lượng an ninh (LLAN) tham gia biểu tình, hay con em, người thân của các lãnh đạo là tốt nhất;


11. Nên mời các nhân sĩ trí thức có tên tuổi trong nước cũng như nổi tiếng ở nước ngoài tham gia với tư cách là người mở đường. Không phải chỉ LLAN mà ngay cả các lãnh đạo cấp cao cũng có sự kính trọng và kiêng dè nhất định đối với họ. Tuy nhiên, những nhân vật này đa số đã lớn tuổi nên tranh thủ mời một số người nhất định trong một lần BT để tránh hết nguồn.

12. Nên tranh thủ trả lời PV các báo đài nước ngoài để tiếng nói phản kháng của chúng ta mạnh hơn nữa;

13. Cần có nhiều hơn các biểu ngữ tiếng Hoa và tiếng Anh. Cần hô ứng các khẩu hiệu lần lượt bằng 3 thứ tiếng: Việt, Hoa và Anh;

14. Nên có đội ngũ giỏi tay nghề chuyên trách ghi lại hình ảnh, âm thanh và không khí của cuộc BT. Nên có người ở nhà chịu trách nhiệm thu nhận, tổng hợp và phát ngay thông tin trực tiếp lên các blog, web kịp thời. Không nên kéo nhau xuống đường hết làm hậu phương đuối sức. Việc đưa tin ngay tại hiện trường cho thấy rất khó đáp ứng đầy đủ.


Có người ở nhà tổng hợp vẫn tốt hơn;

15. Nên tổ chức phỏng vấn lẫn nhau tại hiện trường với các kịch bản soạn sẵn bằng các thứ tiếng Việt, Hoa, Anh. Đây là dịp để sinh viên các trường Ngoại ngữ, Quan hệ QT… phát huy tài năng của mình. Nếu phỏng vấn tiếng Việt. Gởi ngay về hậu phương làm phụ đề tiếng Anh, Hoa, và ngược lại;

15. Tranh thủ cuốn hút những người đi đường hay hiếu kỳ tham gia đoàn biểu tình để không ngừng gia tăng lực lượng. Tuyên truyền để những người láng giềng hàng xóm tham gia cùng bạn vì thế ta sẽ có chung điểm xuất phát và điểm trở về không có cảm giác lạc lõng sau BT hay bơ vơ khi gặp sự cố không mong muốn. Người yêu là đối tượng dễ thuyết phục nhất.

16. Nên phát hiện sớm những người không thuộc đoàn biểu tình sớm, tách họ ra để khỏi bị xé lẽ. Phải tham gia BT nhiều mới có khả năng nhận diện. Tuy nhiên, cũng không khó lắm vì nhân thì dân to như biển họ thì lạc lõng như đảo;

17. Nên có tờ rơi để phát cho người đi đường và người ở hai bên đường đoàn đi qua. Nên có một số loa cầm tay để hô khẩu hiệu. Nếu có người biết chơi kèn mang theo kèn như trên sân bong càng tốt;

18. Nên in sẵn phù hiệu BT phát cho những người tham gia mang trên vai áo như ở Nhật để phân biệt với những người trà trộn.

19. Chú ý bảo về lẫn nhau, đề phòng bọn móc túi tranh thủ cướp giật gây rối loạn đoàn BT.

20. Thường xuyên liên lạc với gia đình và người thân để họ luôn biết bạn đang ở đâu làm gì.

21. Nên có một ít thuốc men, bông băng, sơ cấp cứu và có người có nghề chuyên môn tham gia càng hay. Mời BS Hoa Súng!


B. Những điều không nên làm:

1. Nên nhớ mục đích biểu tình là biểu thị lòng yêu nước và phản đối xâm lược biển đảo của Tổ Quốc, nên các mục đích khác phải được loại bỏ, ví dụ: tự do tôn giáo, khiếu kiện đất đai, nhà ở…

2. Nội dung các khẩu hiệu không được quá phản cảm hay thô tục, chửi thề…

3. Hình thức các biểu ngũ không nên quá thô sơ, xấu xí. Nếu viết trên giấy A4 thì không được để nhàu nát, bẩn thỉu. Nên dùng giấy A3 cứng thì tốt hơn vì, sau đó có thể dùng che nắng hữu hiệu hay dùng cho lần sau. Biểu ngữ trên giấy nên cuộn lại không nen gấp. Không nên vứt bỏ vì nó sẽ là vật kỷ niệm khó quên, nên lưu giữ lại;

4. Không mang theo người nhiều tiền bạc, hoặc tư trang tạo điều kiện cho kẻ xấu lợi dụng;

5. Không vứt rác bừa bãi trên phố hay trong công viên, gây ác cảm của Chính quyền hay người dân với người biểu tình;

6. Không để cờ tổ quốc ở tư thế lộn ngược, đỉnh ngôi sao phải ở phía trên;
7. Không được mang theo hung khí, gậy gộc, chất cháy; không chấp nhận bất kỳ hành động bạo lực hay khiêu khích bạo lực nào.

8. Không tổ chức đốt cờ nước CHNDTH vì có thể gây nguy hiểm hay hỏa hoạn;

9. Không ném gạch đá, hay bất kỳ vật sắc nhọn nào vào LLAN. Khi đấu tranh bằng lời không được tỏ ra mất lịch sự, nên nhã nhặn trong kiên quyết và tranh thủ sự đồng tình, thông cảm của họ. Không nên coi mình là đối lập với LLAN. Thay vào đó, phải thông cảm, coi họ như con, em, anh, chị mình đang làm nhiệm vụ bắt buộc không cưỡng lại được là tốt nhất.

10. Không vẽ viết lên mặt hay tay chân, không cởi áo ở trần trong đoàn biểu tình, không chửi thề, nói bậy hay có các hành động khiếm nhã khác.

11. Không uống rượu trước hay ngay khi tham gia đoàn biểu tình;

12. Không đi thành tốp nhỏ cách xa các tốp khác để tránh bị khống chế hay xé lẻ;

13. Không bỏ rơi đồng đội khi có sự cố, phải cùng nhau tập hợp giữ vững đội ngũ;

14. Không nên tiến hành cuộc BT quá dài, ảnh hưởng tới sức khỏe (đặc biệt là người cao tuổi) và gây xáo trộn nhiều đối với sinh hoạt thường nhật của xã hội (1-2 giờ là tốt nhất);

15. Không để cho BT làm ảnh hưởng tới mưu sinh, hay sinh hoạt thường nhật của bà con; (Làm tăng thu nhập của quán xá thì tốt!!!);

16. Không được tạo ra bất cứ hình ảnh xấu nào của đoàn biểu tình đối với người dân, người đi đường đặc biệt là các PV nước ngoài, dù vô tình hay cố ý;

17. Không được để bất kỳ ai than gia biểu tình gặp nạn mà không được săn sóc (ví dụ say nắng, ngất xỉu);

18. Không nên gây ách tắc giao thông, cản trở các phương tiện và người tham gia giao thông khác, nhưng cũng không được để giao thông xé lẻ đội hình;

19. Không nên tham gia BT với động cơ không trong sáng; lập dị hay PR cá nhân.

20. Không nên cãi vả nhau để tranh quyền lãnh đạo biểu tình. Vì đây là BT tự phát không có tổ chức trước nên đồng thuận tương nhượng nhau để có người chỉ huy tạm thời là tốt nhất. Sau một vài cuộc thực tập chắc chắc quần chúng sẽ phát hiện ra những người có tài năng tổ chức. Tuy nhiên, LLAN cũng phát hiện ra nhanh hơn nhiều.

21. Không coi thường hay miệt thị những người không tham gia BT, coi đó là quyền tự do bày tỏ hay không bày tỏ ý kiến. Có những người không tham gia BT nhưng yêu nước gấp triệu lần những người đi BT. Hãy chấp nhập đa dạng về thái độ như một đặc trưng bất di bất dịch của xã hội dân chủ.



II. VỀ PHÍA CHÍNH QUYỀN VÀ LỰC LƯỢNG AN NINH

A. Những điều nên làm

1. Phải thừa nhận biểu tình là quyền hợp pháp của công dân, chỉ có điều VN chưa có luật biểu tình nên ngành an ninh mới lúng túng đến thế.

2. Nên kiến nghị với cấp trên có ngay một quy định tạm thời về biểu tình hợp pháp: trong đó nêu rõ thể thức đăng ký xin phép, hình thức, quy mô, thời gian, địa điểm… quyền và nghĩa vụ của người BT, người tổ chức BT; những điều LLAN được phép làm và không được phép làm với người biểu tình, quy mô tối đa của LLAN so với quy mô của cuộc BT, các khu vực nhạy cảm cấm biểu tình…

3. Phải coi nhiệm vụ của mình là đảm bảo an ninh, an toàn, trật tự xã hội trong đó có người biểu tình an toàn, an ninh cho đối tượng bị lên án (ví dụ sứ quán hay lãnh sự TQ), chứ không phải tìm cách ngăn cản người biểu tình thể hiện tình cảm thái độ yêu nước của họ.

4. Nên xem các video về biểu tình ở nước ngoài như tại ĐSQ Úc, tại Paris (Pháp), Washington (Hoa Kỳ), Tokyo (Nhật Bản), để xem ở các nước có dân chủ [...] LLAN đối xử thế nào với người biểu tình. [....]

5. Nên hiểu rằng các bạn chỉ thừa lệnh cấp trên [...]. Thực hiện phương sách trung dung là hay hơn cả, an toàn hơn cả: được lòng cấp trên ở mức chấp nhận được và được lòng nhân dân ở mức chấp nhận được. Cũng nên nhớ rằng quan nhất thời, dân vạn đại, đừng để vợ con bạn bị lẻ loi, lạc lõng trong cộng đồng vì hành động quá tay của bạn. Tiến vi quan thoái vi dân, lúc nào cũng hãy là chính mình. Suy nghĩ bằng cái đầu của mình, hành động theo con tim của mình, đừng dể người khác suy nghĩ hộ ta.

6. Nên nhìn những người biểu tình như ông, bà, bố mẹ, anh chị em mình đang có những hành động mà mình nếu không vì bộ sắc phục, không vì nhiệm vụ đang được giao phó cũng sẽ tham gia vào tích cực hơn và nhiệt tình hơn bởi dân ta không ai không có lòng nồng nàn yêu nước;

7. Nên coi trọng giá trị của biểu tình bởi nó là một mặt trận cũng như các mặt trận khác như quân sự, chính trị, ngoại giao. Chính quyền chỉ thực sự lo sợ khi tàu giặc vào gây hấn mà khắp cả nước tịnh không thấy bóng người biểu tình. Đó chính là dấu hiệu mất nước, dấu hiệu quay lưng với CQ của người dân.

8. Nên duy trì một lực lượng an ninh vừa phải càng ít cáng tốt nhưng tinh nhuệ giỏi nghiệp vụ, chủ yếu là bảo vệ các nhân viên ngoại giao không bị nguy hiểm hay quấy rầy;

9. Nên giao tiếp thân mật với người biểu tình và chỉ nói những điều cần nói, tránh tranh luận để không bị nóng giận, mất bình tĩnh sau khi tranh luận thua. LLAN không được đào tạo đủ lý luận để tranh luận, người biểu tình thì đa số là trí thức, học giả, đi tranh luận với họ có mà…

10. Luôn luôn giữ bình tĩnh, tạo hình ảnh đẹp về LLAN trước ống kính Việt Nam và thế giới. Một sự nhịn chín sự lành. Nhịn bà con ta chứ có nhịn bọn xâm lược đâu mà nhục.


B. Những điều không nên làm

1. Đừng bao giờ để người biểu tình coi mình là đối lập với họ và cũng đừng bao giờ coi họ đối lập với mình. Nay mai về hưu sống trong lòng hay ngoài lòng cộng đồng?

2. Đừng để các phần tử xấu trong đoàn biểu tình khiêu khích dẫn đến các hành vi thái quá do mất bình tĩnh;

3. Không cho phép lực lượng không sắc phục bắt người. Khi bắt người phải xuất trình phù hiệu nhân viên AN cho mọi người kiểm tra. Sau khi bắt phải có thông báo rõ ràng lý do. Không bắt họ phải cam kết những điều pháp luật không yêu cầu vì như vậy có thể bị kiện ngược lại.

4. Không được nhìn người biểu tình là thành phần xấu của xã hội. Tránh cái quan điểm quán triệt: nhìn đâu cũng thấy kẻ thù chế độ. Nếu phát hiện có phần tử xấu, [...] nên nhẹ nhàng loại ra bằng nghiệp vụ, không gây xáo trộn lớn cho đoàn BT, không để người BT hiểu nhầm LLAN bắt người biểu tình vô tội. Theo dõi để bắt sau khi cuộc biểu tình kết thúc là thượng sách.

5. Không nên có bất kỳ lời giải thích nào với người BT về việc họ nên hay không nên BT, kiểu như là: “Các bác về đi kẻo nắng, mọi việc đã có Đảng lo rồi”. Thiết nghĩ đây chỉ là giải thích có tính tự phát của một số nhân viên AN, chứ cấp trên dại gì mà phán như thế.

6. Không sử dụng các biện pháp bạo lực với người BT vì pháp luật không cho phép, và có khả năng xử lý nhầm người trong một đám đông lớn như thế.

7. Không nghe theo những luận diệu tuyên truyền của kẻ địch là những cuộc biểu thị lòng yêu nước này có liên quan đến diễn biến hòa bình, bạo loạn lật đổ hay cách mạng hoa lài hoa lý… Hãy tin tưởng ở sự trong sáng và sáng suốt của nhân dân. Nếu AN có trăm tay thì quần chúng có ngàn mắt.

8. Không dùng biện pháp nghiệp vụ để xé lẻ cuộc tuần hành, nhưng nói rõ với người biểu tình họ được phép đứng, ngồi ở đâu trong bao lâu và tuần hành trên những tuyến nào và phải giả tán lúc nào là đúng quy định.

9. Không dùng quá nhiều rào cản cứng bằng kim loại đặc biệt là thép gai vì nó dễ tạo ra hình ảnh xấu về LLAN Việt Nam và cho thấy chúng ta yếu chứ không phải mạnh. Làm ngược lại kết quả sẽ tốt hơn nhiều: các lực lượng dự bị đông đảo không ra hiện trường, nhưng khi cần sẽ có mặt hầu như tức thời. Các lực lượng tại chỗ trông rất mỏng manh và cực kỳ lịch sự.

10. Không cho rằng những người biểu tình làm cho công việc của mình vốn đã chồng chất rồi lại trở nên bận rộn, khó khăn hơn. Duy trì lực lượng nhỏ, thay nhau nghỉ cuối tuần như người dân thay nhau đi BT là hay hơn cả. Nêú có muốn trách hãy trách bọn bá quyền xâm lược.

Mong rằng sau khi đọc những lời khuyên tâm huyết của một công dân đã lớn tuổi, các cấp CQ cũng như LLAN sẽ sáng suốt hơn trong sách lược đối phó với người BT, để bạn bè năm châu tin tưởng VN hơn và ủng hộ VN trong cuộc đấu tranh lâu dài để bảo về chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ.

Lòng không mong gì hơn được thấy ngày sau con cháu lớn mạnh lấy lại được Hoàng Sa cho hả dạ tổ tiên. Đời tôi đây chắc chẳng có hy vọng được thấy, nhưng tôi tin tưởng thế hệ tương lai sẽ làm được với một chính quyền khôn ngoan, sáng suốt và có trách nhiệm với tiền nhân.

TỔ QUỐC VIỆT NAM ANH HÙNG MUÔN NĂM.
ĐẤT NƯỚC VIỆT NAM TOÀN VẸN LÃNH THỔ MUÔN NĂM

HÃY ĐỂ NGƯỜI DÂN ĐƯỢC BIỂU THỊ LÒNG YÊU NƯỚC!

Quốc Phương


Thế là đã 4 chủ nhật, người dân ở 2 thành phố lớn là Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh đã xuống đường biểu tình, tuần hành phản đối Trung Quốc gây hấn ở biển Đông.


Chủ nhật tới 3-7, nhiều tầng lớp nhân dân lại muốn được thể hiện lòng yêu nước của mình để bảo vệ chủ quyền mà hàng ngàn năm ông cha ta đã gìn giữ bằng máu và nước mắt. Biết bao người con đã ngã xuống vì biển đảo thiêng liêng này.


Dân tộc Việt Nam khác các dân tộc khác:


- Đó là sự hoà hiếu, khoan dung của người Việt: “Lấy nhân nghĩa thắng hung tàn/Lấy trí nhân thay cường bạo”


- Đó là: Tổ quốc trên hết!


- Đó là: Khi Tổ quốc bị xâm lăng thì tinh thần yêu nước lại trỗi dậy, sẵn sàng hy sinh tất cả.


- Đó là: Hội nghị Diên Hồng. Năm 1284, Vua Trần Thánh Tông triệu họp các phụ lão trong cả nước để trưng cầu dân ý, hỏi về chủ trương hòa hay chiến khi quân Nguyên Mông sang xâm lược Việt Nam lần thứ 2. Đó là lời thề bất tử; quyết đánh và quyết thắng!


- Đó là lời kêu gọi của Bác Hồ đã trở thành chân lý: “Không có gì quý hơn độc lập tự do”.

- Đó là sức chịu đựng phi thường của người Việt.


- Đã là người Việt Nam, lòng yêu nước luôn ở trong trái tim, khối óc mỗi người...


Là người dân, vào lúc này ai cũng có thể đặt câu hỏi:


- Tại sao Trung Quốc trải qua bao triều đại chưa bao giờ từ bỏ ý đồ xâm lược Việt Nam?


- Tại sao Trung Quốc “vừa là đồng chí, vừa là anh em” với 16 chữ vàng, với 4 tốt, cùng là nước XHCN lại không bao giờ từ bỏ chủ nghĩa bành trướng bá quyền?


- Tại sao Đảng CS Trung Quốc cũng lấy chủ nghĩa Mác- Lê Nin làm nền tảng mà “miệng nam mô, bụng một bồ dao găm”?


- Tại sao chúng ta không gọi một danh từ chung khi bang giao là “Ngài” mà đến giờ phút này vẫn cứ gọi là “đồng chí”?


Đã đến lúc cần một tiếng nói chính danh để người dân được yên lòng!


Lòng dân thì vô cùng, sẵn sàng sẻ chia, sẵn sàng dâng hiến. Mỗi khi MTTQVN hô hào là cả nước chung lòng, quyên góp “Vì người nghèo”, “vì miền Trung thân yêu”... nhiều chữ “vì” lắm. Vậy mà lúc này chẳng thấy MTTQVN có một lời nào để người dân ủng hộ?


Đã đến lúc để người dân được biểu thị lòng yêu nước. Không thể cấm đoán, can ngăn làm tổn thương lòng tự hào dân tộc. Nếu điều đó còn xảy ra sẽ là có tội với nhân dân.


Lại hỏi:


- Tại sao Người Việt ở Nhật, ở Pháp và cả những người không mang dòng máu Việt cùng xuống đường biểu tình phản đối Trung Quốc gây hấn biển Đông mà trong nước lại không đươc?


- Tại sao những người biểu tình vì lòng yêu nước lại bị bắt bớ hoặc “hỏi thăm vô cớ”?


Mỗi lần đặt câu hỏi là một lần thấy nhói lòng.


Mỗi lần một người bị bắt buộc rời khỏi đoàn biểu tình là những người dân tử tế lại thấy xúc động, lại thấy bị xúc phạm...nhiều người đã khóc!


Vẫn biết có những người làm an ninh trật tự không muốn thế. Họ không quay lưng lại người biểu tình, vẫn tôn trọng và đồng tình với nhân dân. Nhưng...họ đành phải làm thôi.


Thế là đã 3 chủ nhật xuống đường. Chẳng thấy ai bị kích động, làm loạn cả.


Chẳng thấy ai lợi dụng, mượn cớ để phản đối, chống phá, lật đổ chính quyền của “các thế lực thù địch”.


Nếu điều đó xảy ra chắc chắn sẽ bị những người yêu nước chân chính vạch mặt chỉ tên.


Và rồi, mọi người chỉ thấy con cháu Vua Hùng từ già trẻ, trai gái không phân biệt tuổi tác, không một chút gì phân biệt về nhân thân, họ chỉ có chung một ý nghĩ: Không thể để Trung Quốc lấn lướt, bất chấp dư luận và công ước quốc tế, vi phạm trắng trợn chủ quyền của Việt Nam, đánh đập và cướp bóc ngư cụ, hải sản của ngư dân Việt Nam. Dân chúng xuống đường là để biểu thị lòng yêu nước và làm yên lòng những chiến sỹ đang ngày đêm cầm chắc tay súng bảo vệ vùng trời, vùng biển thiêng liêng của Tổ quốc. Ủng hộ những ngư dân đang ngày đêm bám biển mà thôi.


Nhưng không hiểu sao, hiện nay đại bộ phận dân chúng và trong số họ không thiếu những người mệnh danh là giới trí thức và văn nghệ sỹ họ vẫn im lặng. Họ né tránh, họ sợ hay chờ đợi một điều gì do người khác mang đến?


Còn nhiều lắm những kẻ có chức có quyền, những kẻ mua quan bán chức tham nhũng chưa bị lộ diện, loại người vô liêm sỉ ấy vẫn lên giọng cao đạo dạy đời.


Còn nhiều lắm những người dân tột cùng của khổ đau và bất hạnh.


Bỗng dưng một nỗi sợ mơ hồ, vô cớ chợt đến:


Chỉ sợ một ngày nào đó lòng yêu nước phải được hô hào.


Chỉ sợ một ngày nào đó lòng tin của nhân dân bị giảm sút nghiêm trọng.


Chỉ sợ một ngày nào đó người dân vô cảm với mọi chuyện, chẳng ai muốn nói lời trung ngôn nghịch nhĩ.


Lúc này cần lắm một sự thật.


Đừng dùng loa kêu gọi dân: “Chúng tôi yêu cầu đồng bào giải tán, việc này đã có nhà nước lo”. Nhà nước lo việc lớn. Dân lo việc dân. Hãy để người dân được biểu tình ôn hoà.


Sức mạnh đoàn kết toàn dân tộc chính là lúc này.


Đó là tiếng nói đồng tình, đồng lòng của nhân dân ủng hộ Nhà nước.


Hãy để người dân được thể hiện lòng yêu nước!

Nguồn Nguyen Xuan Dien Blog.

Công thức 4K cho Biển Đông

Giáp Văn Dương
Quan sát những diễn biến gần đây trên Biển Đông, TS Giáp Văn Dương cho rằng, Việt Nam cần một chiến lược mang tính định hướng cho vấn đề này, có thể được khái quát thành công thức ngắn gọn: Kiên định - Kiên quyết - Kiên cường - Kiên trì, gọi tắt là 4K.

Căng thẳng Biển Đông đang thu hút sự quan tâm của nhiều giới nhiều ngành, cả trong nước lẫn quốc tế. Với người Việt Nam thì sự quan tâm này càng lớn gấp bội khi trong một khoảng thời gian ngắn, Trung Quốc liên tục gây hấn và xâm phạm vào thềm lục địa và vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam như đã thấy trong các sự kiện gần đây.

Sự leo thang của căng thẳng Biển Đông dường như ngày càng rõ khi Trung Quốc công khai thể hiện ý đồ độc chiếm Biển Đông; tăng cường tranh chấp trên mọi lĩnh vực, bằng mọi phương tiện.

Để đối phó với thực tế đó, cần phải có một chiến lược định hướng cho phản ứng của Việt Nam nói chung và mỗi người Việt nói riêng trước mỗi diễn biến mới trên Biển Đông sao cho nhanh, chính xác và hiệu quả nhất có thể.

Sự định hướng từ bên trong này sẽ là chỗ dựa tinh thần giúp cho mỗi người Việt, dù trực tiếp hay chỉ gián tiếp liên quan đến việc bảo vệ chủ quyền biển đảo, thêm bền gan vững chí trong sự nghiệp trường kỳ này.


Quan sát những diễn biến gần đây trên Biển Đông thì thấy, nội dung chính của chiến lược định hướng này có thể được khái quát thành công thức ngắn gọn: Kiên định - Kiên quyết - Kiên cường - Kiên trì, gọi tắt là 4K.


Kiên định là mỗi người - đặc biệt là những người có trọng trách, có liên quan trực tiếp đến công cuộc bảo vệ chủ quyền biển đảo - luôn luôn ghi nhớ mục tiêu, giữ vững lập trường bảo vệ chủ quyền và lợi ích hợp pháp của đất nước; không lung lay dao động khi có tác động từ bên ngoài, bất kể đó là tác động từ nguồn nào, dưới dạng nào. Chủ quyền quốc gia là tối thượng. Không hy sinh hay thỏa hiệp đối với chủ quyền.
.
Ảnh minh họa, ảnh: wordpress


Kiên định cũng giúp loại bỏ những tạp luận đủ thể loại để tập trung vào mục tiêu chính, từ đó phát huy được tuệ giác của mình nhằm tìm ra những giải pháp khôn ngoan nhất, sáng suốt nhất; đồng thời tránh được bẫy khiêu khích của đối phương và chủ động tìm đường đi nước bước, tránh bị động.

Trong lịch sử, sự kiên định về chủ quyền biển đảo đã có lúc không được chú trọng và cẩn trọng đúng mức ở một số thời điểm, nên bị Trung Quốc lợi dụng khai thác dẫn tới hệ lụy phải mất nhiều thời gian và tâm sức mới có thể khắc phục được.

Kiên quyết là lời nói và việc làm cần phải quyết đoán, mạch lạc, nhất quán, nhất là ở những cơ quan hữu quan và những người có trọng trách. Kiên quyết ở lời nói và hành động sẽ chuyển được sự kiên định từ trong tâm trí ra ngòai, nên dễ nhận biết, dễ nắm bắt, do đó có tác dụng đoàn kết toàn dân hướng đến một mục tiêu chung.

Kiên cường là không lùi bước, không khuất phục trước khó khăn và đe dọa, xứng đáng với truyền thống giữ nước đã bao lần sáng chói trong lịch sử. Khi đã kiên định và kiên quyết thì kiên cường bảo vệ chủ quyền đất nước là một sự tất yếu.

Kiên cường là phẩm chất đáng quí của dân tộc Việt Nam, đã được kiểm chứng trong suốt chiều dài lịch sử. Còn nhớ năm 1988, khi Trung Quốc đánh chiếm bãi đá Gạc Ma ở Trường Sa, các chiến sĩ hải quân Việt Nam đã nắm tay nhau thành một vòng tròn, nước ngập thắt lưng, thà hy sinh để khẳng định chủ quyền chứ không chịu rời đảo.

Nhưng kiên cường không phải là một thứ của trời cho, tự nhiên có, mà cần được chú tâm bồi đắp và hun đúc không ngừng.

Kiên trì là bền bỉ không lơ là, không nản chí với sự nghiệp trường kỳ này. Chí đã quyết, lòng đã bền thì dù mười năm, một trăm năm hay lâu hơn nữa cũng không nản lòng. Thế hệ này tiếp nối thế hệ kia, người này tiếp nối người khác không ngừng nghỉ.

Tham vọng độc chiếm Biển Đông của Trung Quốc ngày càng thể hiện rõ, và không có dấu hiệu giảm đi trong thời gian ngắn. Vì thế kiên trì bền bỉ đấu tranh bảo vệ chủ quyền là điều tất yếu.

Tục ngữ Việt Nam có câu: "Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời". Trong tương quan so sánh, Việt Nam hiện tại còn yếu so với Trung Quốc, nhưng tương lai một Việt Nam hùng cường hoàn toàn có thể đạt được, nếu lãnh đạo và nhân dân đồng thức tỉnh, tăng cường đoàn kết trong ngoài vì mục tiêu phát triển đất nước. Do đó, kiên trì đấu tranh để chờ thời cơ đòi lại những gì đã mất là điều cần thiết.

Trong công thức 4K này, Kiên định đóng vai trò định hướng. Muốn có Kiên quyết, Kiên cường, Kiên trì trong sự nghiệp bảo vệ chủ quyền biển đảo thì trước hết cần Kiên định, không chủ quan lơ là, không ảo tưởng mơ hồ, không sa vào các tạp luận trong vấn đề này.
Nếu triển khai đồng bộ và hiệu quả công thức này, Việt Nam nói chung và mỗi người Việt nói riêng, sẽ có khả năng phản ứng nhanh, chính xác và hiệu quả trước mỗi diễn biến mới trên Biển Đông. Kết hợp cùng sức mạnh đoàn kết toàn dân tộc, sự nghiệp bảo vệ chủ quyền biển đảo không có lý do gì để thất bại. Hòa bình và Công lý cho Biển Đông cũng vì thế mà có thể đạt được, không chỉ cho Việt Nam mà còn cho tất cả những nước liên quan.
--------------------------------------
Tác giả cảm ơn Dương Danh Huy, Nguyễn Hồng Thao, Nguyễn Đăng Thắng và Trần Văn Thùy đã đọc và góp ý cho bản thảo.

Nguồn: Tuần Việt Nam (VNN).

Học giả Trung Quốc: “Chúng tôi chèn đường lưỡi bò vào bản đồ Trung Quốc là do yêu cầu của Chính phủ Trung Quốc”

“Chúng tôi chèn đường lưỡi bò vào bản đồ Trung Quốc là do yêu cầu của Chính phủ Trung Quốc” – đó là phúc đáp của Giáo sư (GS) Xuemei Shao, hiện đang công tác tại Viện khoa học địa lý và tài nguyên thiên nhiên, Viện Hàn Lâm khoa học Trung Quốc (Institute of Geographic Sciences and Natural Resources research, Chinese Academy of Sciences) tới Tiến sĩ (TS) Bùi Quang Hiển thông qua ban biên tập của tờ báo Biến đổi khí hậu (Climatic Change).

LTS: Nhiều nhà khoa học Việt Nam ở nước ngoài đang bất bình với bức thư của tác giả một bài báo có chèn bản đồ sai sự thật về Biển Đông. Bee.net.vn vừa nhận được bài viết của TS Nguyễn Thế Dương (Trung tâm Kỹ thuật Vật liệu xây dựng tự nhiên, Paris, Pháp) phản ánh điều này. Để rộng đường dư luận, Bee.net.vn xin đăng tải nội dung bài viết.

Phúc đáp vô trách nhiệm

Sau khi phát hiện có hai bài báo sử dụng bản đồ Trung quốc có chèn hình lưỡi bò được đăng trên tạp chí quốc tế Biến đổi khí hậu, TS Bùi Quang Hiển đã viết thư cho ban biên tập (BBT) là GS Michael Oppenheimer (Đại học Princetonn, Mỹ) và GS Gary Yohe (Đại học Wesleyan, Mỹ) để yêu cầu tác giả chỉnh sửa bản đồ này. Nội dung bức thư đã được Bee.net.vn chuyển tải ngày 23 tháng 6 năm 2011.

Tổng biên tập đã chuyển thư yêu cầu của TS Hiển tới đại diện các tác giả của các bài báo và đã nhận được câu trả lời của đại diện của bài báo thứ nhất là giáo sư Xuemei Shao, hiện đang công tác tại Viện khoa học địa lý và tài nguyên thiên nhiên, Viện hàn lâm khoa học Trung Quốc.

Vị giáo sư này đã phản hồi như sau: “Chúng tôi sẽ không chỉnh sửa hình vẽ này”. Lý do họ đưa ra là: “Chúng tôi chèn ô vuông nhỏ (có đường lưỡi bò) vào hình vẽ thứ 6 của bài báo là do yêu cầu của chính phủ Trung Quốc. Làm ơn hãy báo cho TS Bùi Quang Hiển là hãy liên lạc trực tiếp với chính phủ Trung Quốc về vấn đề này”.




TS Hiển đã trao đổi với các đồng nghiệp, các nhà khoa học Việt Nam ở nước ngoài về nội dung thông tin này. TS Trịnh Việt Nam (Paris, Pháp) nhận xét: “Đây là một thư trả lời rất vô trách nhiệm”.
TS Trần Ngọc Tiến Dũng (Québec, Canada) nhận xét: “Có thể xem câu trả lời của tác giả là vô trách nhiệm với sản phẩm khoa học của mình”.

Một GS người Việt đang sinh sống ở nước ngoài nhận xét: “Nếu quả là đúng như thế, Ban biên tập phải xóa bài báo này. Nhà khoa học không thể đem vào bài báo quốc tế ý đồ gian xảo của chính phủ mình. Đó là những nhà khoa học không có tư cách. Đã làm khoa học phải vô tư và độc lập với chính quyền. Bài báo không đúng sự thật, vì vậy vô giá trị!”.

Không đồng tình với cách làm việc của tờ báo

TS Hiển, người trực tiếp nhận phúc đáp trên nhận xét: “Chính một giáo sư người Trung Quốc đã nói, chính phủ Trung quốc đã yêu cầu các nhà khoa học của họ chèn đường lưỡi bò vào”.

Anh nói, ngay từ đầu BBT của báo “Biến đổi khí hậu” đã dành quyền có chấp nhận đính chính thông tin sai sự thật cho tác giả bài báo. Tác giả đã không đồng ý chỉnh sửa như đã nói ở trên.

TS Hiển bày tỏ sự không đồng tình với kết luận và cách làm việc của BBT tờ báo. Anh đã viết thư một lần nữa lên BBT và mạnh dạn yêu cầu họ phải có trách nhiệm chỉnh sửa hoặc là phải xóa bỏ bài báo khỏi tạp chí Climatic Change, bởi lẽ, với nội dung trả lời của tác giả bài báo, họ mặc nhiên công nhận nội dung phi khoa học của thông tin.

Hành động như thế nào?

Câu hỏi đặt ra là, còn bao nhiêu bài báo khoa học nữa đã xuất hiện và có đính kèm bản đồ biển Đông với chữ U? Liệu chúng ta sẽ tìm được hết và yêu cầu các nhà xuất bản, ban biên tập, các tác giả đính chính hoặc xóa thông tin? Việc này quả thật sẽ đòi hỏi nhiều công sức, bền bỉ, khéo léo và với các diễn biến như trên, thật khó để hình dung được kết quả.

Các phản đối của TS Dũng, Hiển cũng như của các nhà khoa học khác, dù muộn so với người Trung quốc đã làm, nhưng vẫn kịp thời và rất được trân trọng. Tuy vậy, việc viết thư phản hồi của các anh tới các BBT của các tạp chí là chỉ với tư cách cá nhân đơn lẻ, có lẽ việc yêu cầu họ xóa bỏ nội dung bài báo đã đăng trên tạp chí của họ là quá khó (bởi đấy là các lỗi nhỏ).

Với số lượng bài báo xuất bản trên các tạp chí khoa học đứng hàng thứ 2 thế giới sau Mỹ, chắc chắn sẽ còn nhiều các bài báo nữa có in hình chữ U trong bản đồ biển Đông xuất hiện. Việc thông tin và liên lạc với các nhà xuất bản, các ban biên tập của các tạp chí để thông báo và đề nghị chỉnh sửa sự phi khoa học của các bản đồ kiểu này trong các xuất bản sắp tới mới là điều cần thiết hơn cả. Cần phải có những phản ứng mạnh mẽ từ các Hiệp hội khoa học Việt Nam và các nước liên quan cũng như có thể cần thiết có hành động của Bộ Khoa học Công nghệ và Môi trường.

TS Nguyễn Thế Dương (Paris, Pháp)

Nguồn: Beenet.vn

Báo chí trong dòng chảy bất tận của cuộc sống

“Nhà báo là người chấm ngòi bút vào nỗi đau của nhân loại”. Người viết câu ấy là một nhà báo đã từng có mặt ở những vùng nóng bỏng nhất trên hành tinh. Những “vùng đất chết chóc” Trung Đông: Iraq, Afganistan, Pakistan… và nay là Lybia, Yemen… Nỗi đau đang thấm đẫm trên “vùng đất chết chóc” nhưng vì sứ mệnh cao cả của báo chí, nhiều nhà báo vẫn đang dấn thân vào. Những ngòi bút ấy hiểu rất rõ rằng: “viết một bài báo dở, bạn có thể mất việc, viết một bài báo hay, bạn có thể mất mạng”.

Thế nhưng, đâu chỉ nơi “vùng đất chết chóc” ấy mới có nỗi đau. Ở khắp nơi trên trái đất này, nỗi đau của con người chẳng có lúc nào vơi. Mà nước mắt con người đều cùng có vị mặn, máu con người đều cùng màu đỏ! Ấy vậy mà, nguyên nhân làm cho nước mắt phải rơi, máu phải chảy, thì thiên hình vạn trạng, làm sao kể xiết. Và có lẽ người Việt Nam là người hiểu rõ vấn đề đó hơn ai hết trên trái đất này. Đơn giản chỉ vì họ sống trên một đất nước đã từng chịu đựng nỗi đau chiến tranh kéo dài non nửa thế kỷ! Vết thương của chiến tranh chống phát xít, chống thực dân, chống đế quốc chưa kịp hàn gắn thì ngay lập tức phải tiếp tục cầm súng chiến đấu chống bọn bành trướng phương Bắc cận kề.


Cuộc chiến đấu cận kề về thời gian cũng như về không gian ấy cũng là cuộc chiến đấu đầu tiên và triền miên trong lịch sử dựng nước và giữ nước của dân tộc này kể từ thời Bà Trưng Bà Triệu cho đến Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Nguyễn Trãi, Quang Trung. Trong cuộc chiến không cân sức đó phải luôn lưu giữ khí phách của một Trần Bình Trọng hiên ngang trước kẻ thù “Ta thà làm quỷ nước Nam chứ không thèm làm vương đất Bắc”! Khí phách đó lưu chảy trong huyết quản của mỗi người Việt Nam.

Phải như vậy vì đó là sự quy định nghiệt ngã về vị trí địa-chính trị của đất nước nằm bên bờ Biển Đông luôn trong thế “trứng chọi đá” với một nước khổng lồ mà những nhà cầm quyền từ Tần Hán cho đến Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh tiếp đến Mao, Đặng, chưa bao giờ từ bỏ mộng bành trướng về phương Nam mà Việt Nam thì như một cục xương mắc giữa họng, không cho họ nuốt trôi Đông Nam Á! Vì thế cái lưỡi bò của họ thè ra thèm thuồng muốn liếm trọn cái “Vịnh Ba Tư thứ hai”, như tờ báo Hoàn Cầu của họ thú nhận, nhằm thỏa mãn cơn khát năng lượng của một nước đang tích lũy tư bản theo màu sắc Trung Quốc để trở thành siêu cường với bất cứ giá nào.

Trong vị thế đó, từ bao đời ông cha ta thường xuyên răn dạy tinh thần cảnh giác trong mọi ứng xử với “thiên triều”, biết tiến, biết thoái, biết nhu, biết cương nhưng luôn giữ khí phách kiên cường, không bao giờ khuất phục. Điều răn ấy được tạc vào hình hài của đất nước bằng những truyền thuyết, những huyền thoại. Chẳng hạn như 99 ngọn núi ở vùng trung du được giải thích là tượng trưng cho 99 con voi và một tượng trưng cho con voi bị chém cụt đầu do quay về hướng Bắc! Hoặc câu chuyện được ghi vào sử sách về câu đối Đằng giang tự cổ huyết do hồng! (Sông Bạch Đằng từ xưa đỏ vì máu) của sứ thần Giang Văn Minh đáp lại thái độ ngạo mạn của Sùng Trinh, vua nhà Minh trong Đồng trụ chí kim đài dĩ lục! (Cột đồng xưa giờ đã rêu xanh)! Cọc gỗ Bạch Đằng vẫn mãi mãi trụ vững trong khí phách Việt Nam tự bao đời.

Nên nhớ rằng, tuy có nhiều giải pháp và sách lược để duy trì mối quan hệ với đế chế Trung Hoa qua các triều đại, kể cả cử người đóng vai thay thế, nhưng về nguyên tắc thì không một vị vua Việt Nam nào chịu sang triều phục các hoàng đế Trung Hoa cả. Chẳng những thế, rời bỏ ngai vàng để lên núi Yên Tử dựng chùa, nghiền ngẫm về đạo Phật, mở ra một trường phái Thiền Trúc Lâm, Trần Nhân Tông vẫn không quên chuyện cảnh giác với kẻ thù. Vì thế mà trong Trúc lâm tông chỉ nguyên thanh, Ngô Thời Nhiệm đã có lời bình thâm thúy về chuyện này như sau: “Người ta thấy Điều Ngự đệ nhất tổ đến ở chùa Hoa Yên thì bảo Ngài xuất gia, ta biết rằng Đức Ngài lúc bấy giờ biết xem thiên hạ là công trong mối vô sự; nhưng ở phía Bắc vẫn có nước láng giềng mạnh mẽ, chưa được an âm. Cái ý ấy là không tiện nói ra, sợ người ta dao động, cho nên nhắm được núi Yên Tử là núi cao nhất, phía Đông nhìn về Yên Quảng, phía Bắc liếc sang hai tỉnh Lạng Sơn, Cao Bằng, dựng nên ngôi chùa, thời thường dạo chơi để xem động tĩnh, cốt để ngừa cái mối lo nước ngoài xâm phạm. Thật là một vị Vô Lượng Đại Thế Chí Bồ Tát...”. Đang có nhiều bàn thảo về điều này, song ở đây, điều cốt yếu mang tính thời sự lại ở thông điệp của ông cha gửi cho hậu thế: ý thức thường trực cảnh giác là một đòi hỏi sống còn của dân tộc. Ông cha ta đã có đôi mắt xuyên suốt lịch sử.

Thì đây, tuy chẳng hay ho gì, song vẫn buộc phải gợi lên những điều mà báo chí Trung Quốc mới đây đưa tin: “Ông Đặng năm đó đã nói một câu: trẻ con không nghe lời phải đét đít. Sau đó 10 vạn đại quân điều tới biên cương. Còn bây giờ thì sao? Trẻ con không những không nghe lời mà còn hoàn toàn không thèm để mắt tới người lớn. Ngang nhiên nói, tiến hành bầu cử quốc dân trên các đảo bãi xâm chiếm phi pháp tại Biển Đông, còn gào thét đó là công việc nội bộ của quốc gia, nói là, phải dùng vũ lực bảo vệ chủ quyền thần thánh không thể xâm phạm của đất nước mình. Điều đó chẳng phải là chống lại trời thì là cái gì. Liệu không thể đét đít chăng? Không cho bài học, từ nay trở đi liệu có ổn không? Không đánh bây giờ thì đợi đến khi nào?”. *

Cũng là nhà báo đó thôi. Ở đây chúng cũng chấm ngòi bút của chúng vào “nỗi đau của nhân loại” đấy chứ. Chỉ có điều, đó là nỗi đau về những con người bị đầu độc bởi chủ nghĩa bành trướng Đại Hán đang ngậm máu phun người, ngông cuồng tự phong cho mình quyền “bình định thiên hạ”. Những ngòi bút ấy chắc không biết rằng, những ai có lương tri trên thế giới, trong đó có người Trung Quốc, đều không quên: kẻ xua 10 vạn quân xâm lược Việt Nam năm 1979 cũng chính là kẻ mười năm sau đó đã hạ lệnh cho xe tăng nghiến nát những thanh niên ưu tú Trung Quốc đấu tranh đòi tự do dân chủ trên quảng trường Thiên An Môn, gây nên một trong những sự kiện thảm khốc và ô nhục nhất trong lịch sử Trung Quốc, một nỗi đau lớn của dân tộc Trung Hoa!

Những người có lương tri trên thế giới, trong đó tất nhiên là có người Trung Quốc vẫn còn lưu giữ trong tim mình hình ảnh "Người biểu tình vô danh", đứng chặn một đoàn xe tăng tại Bắc Kinh trong hơn nửa giờ ngày 5 tháng 6 năm 1989 do nhà báo Jeff Widener (Associated Press) chụp:

Nếu nói tư tưởng một khi thâm nhập được vào quần chúng sẽ trở thành một lực lượng vật chất, thì tấm hình này đang nói về hai “lực lượngvật chất” ấy đang đối diện nhau.

Người thanh niên Trung Quốc mặc áo trắng đứng đơn độc trước đoàn xe tăng cũng do những người Trung Quốc cầm lái [chắc cũng là thanh niên] đang sẵn sàng nghiến nát mình! Con người được gọi là “vô danh” đó đi vào lịch sử như một anh hùng, đại diện cho một khát vọng cao cả ngàn đời của con người, khát vọng dân chủ và tự do, đang thách thức một “lực lượng vật chất” sẵn sàng nghiến nát khát vọng cao cả ấy. Bốn chiếc xe tăng, không hiểu thuộc bình đoàn 27 hay 38 được điều từ vùng “viễn biên” hay “vùng sâu, vùng xa” nào đó về Băc Kinh với sứ mệnh dẹp tan bọn phản động, chắc cũng sẽ “đi vào lịch sử”, nhưng theo một hướng khác.

Rồi từ một tấm hình khác, cũng do một nhà báo chụp nói về Triệu Tử Dương dùng loa để nói với các sinh viên vào ngày 19 tháng 5 năm 1989. Đằng sau ông (người thứ hai từ bên phải, mặc áo đen) là Ôn Gia Bảo. Đây là lần xuất hiện cuối cùng của Triệu Tử Dương trước công chúng Sau đó ông bị quản thúc tại gia đến khi chết:

Cho đến nay, tại Trung Quốc, những tấm hình này vẫn đang bị ca3Q. Sự kiện Thiên An Môn vẫn là điều cấm kỵ với báo chí nước này, báo chí phải dành cho những trang viết như vừa dẫn ở trên. Thế nhưng, trong trái tim chính trực và nóng bỏng khát vọng tự do của những người Trung Quốc chân chính, những người vẫn cháy bỏng trong tâm hồn mình hình tượng bất tử của Khuất Nguyên trên dòng sông Mịch La thuở nào trong lịch sử văn hóa Trung Hoa thì khát vọng về công lý, về tự do dân chủ vẫn là ngọn lửa không bao giờ tắt.

Vừa rồi, vào ngày 5.6.2011, trên các trang mạng đã tràn ngập hình ảnh và bình luận về sự kiện Thiên An Môn. Tại Hồng Kông, hàng ngàn người đốt đuốc để “canh giữ ngọn lửa Thiên An Môn”. Và trong trái tim của loài người, ngọn lửa ấy chẳng bao giờ tắt. Hình ảnh dưới đây là một trong những ví dụ: Một đài kỷ niệm đã được dựng lên tại thành phố Wrocław ở Ba Lan với hình ảnh một chiếc xe đạp bị phá hỏng và một vệt xích xe tăng – biểu tượng của những cuộc phản kháng trên quảng trường Thiên An Môn:

Liệu những hình ảnh vừa gợi ra có nói lên tư tưởng không? Và nếu có thì bằng cách nào để tư tưởng thâm nhập được vào quần chúng?

Có nhiều cách, nhiều kênh để thâm nhập, nhưng có lẽ báo chí là cách cập nhật nhất, rộng rãi nhất và cũng tiện lợi nhất để thực hiện điều đó. Kênh báo chí truyền thông là kênh thông tin trực tiếp nhất đưa những tư tưởng lớn, những tình cảm lớn đến tận hang cùng ngõ hẻm. Báo chí vốn đã có chức năng và lợi thế khó có gì so sánh được, chức năng và lợi thế đó lại tăng lên bội phần với công nghệ thông tin, kỹ thuật truyền tin của thế kỷ XXI. Báo chí đã làm cho một tư tưởng lớn trong đầu óc của một người đến được với nhiều người, chuyển thành sức mạnh “tức nước vỡ bờ” trong hành động của quần chúng nhân dân.

Thế nhưng, đừng quên một sự thật oái oăm mà bức ảnh “người biểu tình vô danh” ở trên đã chuyển tải: những thanh niên Trung Quốc lái những chiếc xe tăng kia chẳng nhẽ lại không có “tư tưởng” sao?

Có chứ. Họ cũng được “giáo dục” kỹ là đằng khác để nhằm thực hiện lời thề bảo vệ những cái mà vì chúng mà họ tồn tại. Họ làm sao biết được những sự thật khủng khiếp về những tội ác đã được gây nên trên đất nước họ. Xin chỉ trích ra đây vài mẩu tin trong cuốn sách Mao Trạch Đông – Ngàn năm công tội do đại tá Tân Tử Lăng, một nhà nghiên cứu và giảng dạy tại Học viện Quân sự cấp cao Trung Quốc mà Thông Tấn Xã Việt Nam đã xuất bản: Theo số liệu chính thức do Bộ Chính trị Trung Quốc giải mật tháng 9-2005, sau 4 năm Mao phát động “cao trào xã hội chủ nghĩa ở nông thôn” có tới 37,55 triệu người chết đói. Cuộc Cách mạng văn hóa kéo dài 10 năm đã lấy thêm sinh mạng của gần 20 triệu người dân Trung Quốc. Cũng theo tài liệu “giải mật” này, những năm ấy Tín Dương có hơn một triệu người chết đói. Trịnh Đại Quân, một cán bộ Ban Công tác nông thôn huyện Sùng Khánh kể rằng, một đội sản xuất có 82 hộ, chỉ trong một năm, từ tháng 12-1959 đến 11-1960 có 48 bé gái 7 tuổi trở xuống bị người lớn làm thịt, chiếm 90% số bé gái cùng độ tuổi. Trịnh Đại Quân kể: người ta phát hiện ra vụ ăn thịt trẻ em đầu tiên do toán điều tra nhìn thấy “một làn khói mỏng tỏa ra từ mái nhà bần nông Mạc Nhị Oa”. Họ bao vây, vu hồi, rồi đồng loạt nhảy vào: “Nhà Nhị Oa tám nhân khẩu, đã chết đói hai, nhưng chỉ còn lại năm. Bé gái Thụ Tài đang bị luộc trong nồi. Trong lúc tổ tuần tra tìm dây trói can phạm, Nhị Oa và mấy đứa con lao vào cướp thịt Thụ Tài nhai ngấu nghiến”. Nạn ăn thịt trẻ con sau đó còn lan ra: “Kẻ nhẫn tâm thì ăn thịt con ngay tại nhà mình. Kẻ mềm yếu hơn thì gạt nước mắt đổi con với hàng xóm…”

Thế đấy! Đây chính là người Trung Quốc nói ra, đâu phải của “những lực lượng thù địch” muốn bôi nhọ đất nước vĩ đại của Khuất Nguyên, của Lỗ Tấn!

Chao ôi, chẳng phải chính Lỗ Tấn đã từng lên án cái thứ “văn hóa ăn thịt người” trong Nhật ký người điên với nhân vật Ngụy Liên Thù in trong tập Gào thét đó sao? Chẳng phải vì muốn thức tỉnh người Trung Quốc mà nhà đại văn hào ấy đã phải chấm ngòi bút vào máu của mình để viết ra những tác phẩm bất hủ đó sao? Đừng quên rằng tác giả của A Q chính truyện trước khi bắt tay vào viết tác phẩm bất tử nhằm phê phán cái “quốc dân tính” lạc hậu này là một nhà báo với những chính luận vang dội một thời trên văn đàn. Dám đoan chắc rằng, người thanh niên đơn độc đứng hiên ngang trước đoàn xe tăng sẵn sàng nghiến nát kia đã từng đọc Lỗ Tấn, từng nuôi trong tim mình khát vọng của Lỗ Tấn, từng đọc những bài chính luận nảy lửa được lưu giữ trong những tuyển tập tác phẩm của đại văn hào Lỗ Tấn. Bởi vậy, cho dù phải nói đến sức mạnh của những “tư tưởng” mù quáng tượng trưng bởi những chiếc xe tăng ghê rợn kia thì rút cuộc thì vẫn phải nói về sức mạnh khôn lường của báo chí ở cái hướng thuận với bước tiến của lịch sử, cho dù lực lượng cản trở bước tiến của lịch sử vẫn đang hoành hành.

Ai đó đã gợi lên một ý thật đẹp: báo chí “là cái thế giới ý tưởng không ngừng trào ra từ thực tế hiện thực lại chảy trở về hiện thực như một dòng thác đầy sinh khí”**. “Dòng thác đầy sinh khí” ấy cuộn chảy trong mạch sống của xã hội, tiếp nhận được sức mạnh từ mạch sống ấy, góp phần nâng cao thêm, phát huy lên, rồi lại chuyển tải sức mạnh ấy đến từng con người, từng gia đình, từng cộng đồng.

Bởi lẽ báo chí là một chỉ báo sống động về đời sống tinh thần của xã hội. Hiểu được như vậy để có đủ căn cứ mà tin thêm vào sức mạnh của báo chí khi “báo chí sống trong nhân dân và trung thực chia sẻ với nhân dân niềm hy vọng và nỗi lo lắng của họ, tình yêu và lòng căm thù của họ, niềm vui và nỗi buồn của họ”**. như vậy để những người đang chiến đấu trên trận địa báo chí dám trải lòng mình ra để tiếp nhận nghị lực và sức mạnh từ nguồn mạch cuộc sống của đông đảo quần chúng nhân dân, để mỗi nhà báo có thể “là con mắt sáng suốt của tinh thần nhân dân, là hiện thân sự tin cậy của nhân dân đối với bản thân mình”**.

Sức mạnh của báo chí chỉ có thể có khi, cùng với việc thực hiện chức năng chuyển tải những thông điệp từ trên xuống, phải biết cách chuyển tải những thông tin phản hồi từ dưới lên. Mà chuyển tải những thông tin phản hồi từ dưới lên là trách nhiệm xã hội quan trọng nhất của báo chí. Báo chí thường xuyên gióng lên tiếng chuông cảnh báo về tâm trạng quần chúng, những bức xúc, băn khoăn, những khát khao, kỳ vọng, những buồn vui, phẫn nộ của những “con người bé nhỏ” đang lầm lũi, nhẫn nại và kiên cường trong cuộc mưu sinh cho mình, gia đình mình và góp phần thúc đẩy xã hội đi tới. Không làm được nhiệm vụ tạo nên một luồng chảy sống động của thông tin phản hồi từ cuộc sống "bên dưới", từ "phần chìm của tảng băng", báo chí sẽ tự đánh mất vai trò thật sự của mình.

Trong Những người khốn khổ, Victor Hugo có viết một câu bất hủ: “Hãy nhìn vào dân chúng, bạn sẽ tìm thấy chân lý”. Quả thật, phải tìm chân lý từ trong nguồn mạch bất tận ấy, của dòng sông cuộc sống.

Dòng sông ấy vẫn tuôn chảy không ngừng… Nương theo địa hình, có lúc tưởng như sông chảy ngược. Nhưng không, sông vẫn xuôi về biển cả. Tốc độ dòng sông được quyết định ở sức cuộn chảy từ bên dưới.

Ở những đoạn nước xoáy, nơi những khúc sông rẽ ngoặt, sức cuộn chảy từ bên dưới đẩy những bèo bọt rác rưởi dồn lên, dạt vào hai bên bờ để dòng sông xuôi về biển lớn, vươn tới cái đích ở phía chân trời! Báo chí phải tắm mình vào dòng sông ấy mới có thể hoàn thành sứ mệnh cao cả của mình.

Hịch Tướng sĩ” của Trần Hưng Đạo được khắc ghi trên phù điêu mới dựng tại công viên Bạch Đằng (Nha Trang). Trúc Nam Sơn.

T. L.

Nguồn BoXitVN.