Pages

Chủ Nhật, 2 tháng 10, 2011

Cháy nhà ra mặt chuột

Tác Giả: Lê Duy Nhân
“…Không phải một mình Lê Duẩn mà cả ông Hồ Chí Minh và Bộ Chính Trị đảng Cộng Sản Việt Nam lúc đó đều biết rất rõ âm mưu mượn gió bẻ măng của Trung Quốc…”

Hai đảng Cộng Sản Việt Nam và Trung Quốc, sau bao nhiêu năm dấu nhẹm mối quan hệ đen tối giữa hai đảng cho đến khi Trung Quốc bắt đầu thực hiện cuộc xâm lăng Việt Nam thì cái tình “vừa là đồng chí vừa là anh em” mới được các “đồng chí Trung Quốc vĩ đại” khui ra để “dạy cho Việt Nam một bài học” về phản bội ơn mưa móc của “thiên triều”chi viện cho Bắc Việt trong chiến tranh xâm lược miền Nam. Mặt khác, lần đầu tiên tình cảnh Việt Nam bị Trung Quốc bắt nạt, o ép qua tâm tình của Tổng Bí Thư Lê Duẩn với các đồng chí thân cận được phơi bày trước công luận.


Khi Mỹ mang quân vào Việt Nam giúp Việt Nam Cộng Hòa chống lại cuộc xâm lược của đảng Cộng Sản Việt Nam thì thế giới tri hô lên Mỹ xâm lược Việt Nam trong khi đảng Cộng Sản Việt Nam nhất mực phủ nhận sự hiện diện của quân đội Bắc Việt cũng như sự tham chiến của binh lính Trung Quốc trong cuộc chiến xâm lăng này. Phía Việt Nam Cộng Hòa bị mất chính nghĩa vì sự hiện diện của quân đội nước ngoài trong khi sự hiện diện của 230 ngàn quân Trung Quốc bên cạnh quân đội xâm lăng Bắc Việt thì không ai biết, khiến cuộc chiến tranh xâm lăng miền Nam của đảng Cộng Sản Việt Nam trở thành cuộc chiến tranh giải phóng có chính nghĩa.
Trong bài “Trung Quốc viện trợ Việt Nam trong đấu tranh chống Pháp và chống Mỹ”, tác giả Lộc Đức An, Phó Giáo Sư thuộc Viện Nghiên Cứu Việt Nam, Đại Học Trịnh Châu, Trung Quốc, viết:
“Tháng 1 năm 1961, Trung Quốc ký hiệp định cho Việt Nam vay lâu dài khoảng 150 triệu Rúp.. Mùa hè 1962, Hồ Chí Minh đến Bắc Kinh xin viện trợ, lập tức Trung Quốc cung cấp cho Việt Nam số lượng súng ống có thể trang bị cho 230 tiểu đoàn bộ binh… Từ tháng 10/1965 đến tháng 3/1968, Trung quốc cử sang Việt Nam tổng cộng hơn 230 ngàn người gồm bộ đội phòng không, đường sắt và đảm bảo hậu cần, năm nhiều nhất lên đến 170 ngàn người…
“Từ năm 1950 đến giữa những năm 1970, thế kỷ 20 khi cuộc chiến tranh Việt Nam kết thúc Trung Quốc đã liên tục viện trợ và ủng hộ Việt Nam, tổng giá trị viện trợ vượt quá 20 tỷ Mỹ kim, tuyệt đại đa số là viện trợ không hoàn lại…. Trong các cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ, Trung quốc đều cử nhân viên quân sự trực tiếp tham gia chiến đấu. Từ phái đòan cố vấn quân sự trong chiến tranh chống Pháp cho đến 230 ngàn bộ đội công binh, cao xạ pháo…quân nhân Trung Quốc đã vào trận cùng với Việt Nam đối đầu trực diện với Mỹ, có hơn 4.000 sĩ quan chiến sĩ đã hiến dâng sinh mệnh của mình, trong đó có hơn 1.000 liệt sĩ hiện vẫn nằm tại 57 nghĩa trang của Việt Nam…”.
Những tiết lộ trên của Lộc Đức An đã được Lê Duẩn vô tình xác nhận trong khi tâm sự với các tướng lãnh Việt Nam trong năm 1979. Bài nói chuyện này được lưu trữ trong Thư Viện Quân Đội Nhân Dân ở Hà Nội. Theo Lê Duẩn, Mao Trạch Đông dùng viện trợ quân sự cho cuộc chiến tranh xâm lăng miền Nam để thực hiện âm mưu mở rộng xuống khu vực Đông Nam Á của Trung Quốc.
“Sau khi chúng ta chiến đấu và Trung Quốc nhận ra rằng chúng ta có thể chiến đấu hiệu quả, đột nhiên Mao có suy nghĩ mới. Ông ta nói rằng vì Mỹ đánh chúng ta, ông ta sẽ đưa quân đội đến giúp chúng ta xây dựng đường xá. Mục tiêu chính của ông ta là tìm hiểu tình hình đất nước ta để sau này có thể tấn công chúng ta và từ đó mở rộng xuống khu vực Đông Nam Á. Không có lý do nào khác. Chúng ta biết ý đồ này, nhưng phải cho phép họ vào. Tôi yêu cầu họ chỉ gửi người, nhưng quân lính của họ đã đến cùng với súng đạn. Tôi cũng phải chịu điều này. Sau đó, Mao bắt chúng ta phải nhận 20.000 quân của ông ta đến xây một con đường từ Nghệ Tĩnh vào Nam Bộ… Tôi từ chối. Họ tiếp tục gây sức ép nhưng tôi vẫn không chịu. Tôi đưa ra các ví dụ này để các đồng chí thấy họ có âm mưu cướp nước ta từ lâu và âm mưu đó ác độc như thế nào’’.
Lê Duẩn nói vậy mà không phải vậy. Đầu tháng 4 năm 1965, đích thân Lê Duẩn và tướng Võ Nguyên Giáp sang Bắc Kinh xin viện trợ quân sự kể cả yêu cầu Trung Quốc gửi quân đội sang Việt Nam. Trung quốc đã “chi viện” quân cấp sư đoàn sang Việt Nam dưới danh nghĩa Trung Quốc Hậu Cần Bộ Đội gồm các đơn vị phòng không, công binh và tiếp vận (Chiến Tranh Việt Nam 1964-1969, nhìn từ phía Trung Quốc”, tác giả Trương Tiểu Minh).
Những tiết lộ về quan hệ Việt-Trung trong hai cuộc chiến tranh là bằng chứng không thể chối cãi về tội cõng rắn cắn gà nhà của đảng Cộng Sản Việt Nam. Không phải một mình Lê Duẩn mà cả ông Hồ Chí Minh và Bộ Chính Trị đảng Cộng Sản Việt Nam lúc đó đều biết rất rõ âm mưu mượn gió bẻ măng của Trung Quốc: Lợi dụng chiến tranh xâm chiếm miền Nam của Bắc Việt để thực hiện âm mưu đánh chiếm Việt Nam sau này. Để đạt được cái chiến thắng nhất thời là chiếm được miền Nam, đảng Cộng Sản Việt Nam đã đẩy toàn bộ đất nước ta vào tay bọn bành trướng Trung Quốc.
Bắc Việt coi chiếm miền Nam là cứu cánh trong khi Trung quốc coi chiến tranh xâm chiếm miền Nam của Bắc Việt là phương tiện để thôn tính Việt Nam. Do đó cái nguy cơ mất nước ngày hôm nay là hậu quả của lãnh đạo thiển cận, u mê và vô trách nhiệm của đảng Cộng Sản Việt Nam trong các thập niên trước. Chả lẽ các ông Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Sinh Hùng và các “ông vua” khác trong Bộ Chính Trị không biết âm mưu thôn tính Việt Nam của đế quốc Trung Cộng.
Cái nguy hiểm của Việt Nam ngày nay là đảng Cộng Sản Việt Nam vẫn khuôn rập bước chân của Lê Duẩn và Bộ Chính Trị thời chiến tranh “chống Mỹ”, cam tâm thà mất nước còn hơn mất quyền cai trị độc đảng, tệ hơn nữa, lãnh đạo Đảng ngày nay bị vinh hoa phú quý phân hóa, sói mòn đạo đức, nên mất hết năng lực đề kháng trước ngọai xâm. Một đảng như thế ta có an tâm giao nhiệm vụ bảo vệ đất nước cho họ được không?

Không có nhận xét nào: