Thưa các anh,
Em là cuộc chiến tranh kéo dài trên 20 năm trên nước Việt Nam mà anh chàng nhạc sĩ phản chiến dựa hơi lính để trốn lính của “bên thua cuộc” gọi là “20 năm nội chiến từng ngày”; còn các anh thì gọi là “chiến tranh chống Mỹ cứu nước”, về sau này gọi vắn tắt “chiến tranh chống Mỹ”. Em đau khổ dường nào khi bị các anh gọi không đúng tên em.
Trước hết, em muốn gợi nhắc nhở để may ra các anh sống lại chút tình đồng cảm mà thấu hiểu cho nỗi lòng em ròng rã từ 50 năm qua. Các anh thử tưởng tượng khi tên mình bị người ta gọi sai đi, hoặc do vô tình, hoặc cố ý vì nguyên nhân hay mục địch nào đó. Chẳng hạn như anh Nguyễn Thanh Tú bị gọi là Nguyễn Thành Thúi, anh Trần Đăng Thanh ra Trần Bất Hạnh, anh Nguyễn Phú Trọng thànhLú Nặng, anh Nguyễn Tấn Dũng ra Dũng Xà Mâu hay Ba Ếch, anh Trương Tấn Sang thànhTrương Tấn Xạo… mặc dù trên thực tế người ta gọi tên các anh này trại ra như thế rất là “hợp tình hợp lý”- em mượn chữ của “nhà báo” kiêm “tiến sĩ” kiêm luôn “giáo sư” Nguyễn Thanh Tú nói về “phải giữ lấy điều 4 HP”.
Thưa các anh, tên cúng cơm đầy đủ của em là “Chiến tranh do CS Miền Bắc (tức nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà) xâm lăng Miền Nam (tức Việt Nam Cộng hòa)”, ban đầu bị các anh gọi là “Giải phóng Miền Nam”, về sau đổi thành “Chiến tranh Chống Mỹ”.
Người ta gọi trại tên các anh Thanh Tú ra “thằng thúi”; Đăng Thanh “bất hạnh”; Phú Trọng “lú nặng”; Tấn Dũng “Dũng xà mâu, Ba Ếch”; Tấn Sang “tấn xạo”… là gọi đúng bản chất “sự việc”; thế mà các anh đã chẳng những buồn phiền, rầu rĩ mà còn giận hờn tím gan. Còn như em đây, bị các anh gán cho cái tên với ý nghĩa hoàn toàn trái ngược lại. Nay thiết nghĩ đã đến lúc em phải đòi lại cho đúng tên thực của mình. Em đau khổ cũng quen rồi nhưng vì, như lời bác cuỗm được của ông Quản Trọng bên Tàu dạy các cháu, “vì lợi ích trăm năm trồng người”, em thiết nghĩ sự gọi đúng tên đúng việc này nếu không thức tỉnh được các anh đầu óc có chưa chai lì thì cũng vì “sổ hưu” thì ít ra cũng giải độc được cho con cháu các anh để chúng hiểu đúng sự thật lịch sử nước non nhà.
Em ra đời năm 1954 tức là ngay khi các anh phải rút về Bắc vĩ tuyến 17 theo Hiệp định Genève chia đôi đất nước, các anh đã cài cắm người ở lại và chôn dấu vũ khí để chuẩn bị đánh chiếm Miền Nam khi đó chưa có sự hiện diện của quân đội Mỹ. Hiệp định do các anh ký chưa ráo mực thì chính các anh chờ đêm tối đến mò về làng mạc thôn ấp nơi đồng bào Miền Nam đang sống yên lành, tìm bắt cóc sát hại viên chức chính quyền, rồi từ từ “thừa thắng xông lên”, các anh cho ra mắt “Mặt trận giải phóng Miền Nam”, vào ngày 20/12/1960.
Từ đó, thân em càng phình ra theo những “thành công” phá làng đốt xóm, bắt cóc giết người, đắp mô, gài mìn đường sá, tung lựu đạn rạp hát phòng trà… Cho mãi đến 1964, khi Miền Nam chịu không thấu sự hoành hành từ phía các anh mà Miền Nam có câu hát “giặc Miền Bắc vô đây, bàn tay nhuốm máu anh em…”, quân đồng minh của họ do Mỹ dẫn đầu với Thái Lan, Tân Tây Lan, Úc, Nam Triều Tiên, Phi Luật Tân mời mới nhảy vào cứu nguy.
Như vậy thì rõ ràng: “các anh chống đồng bào Miền Nam trước khi “chống Mỹ”. Rõ ràng Mỹ chỉ là kẻ đến sau bộ đội cụ Hồ trong cuộc đời em”.
Mà quả thực rõ ràng là như vậy. Khi Hiệp định Paris chưa ngã ngũ, “anh” Lê Đức Thọ đã đi đêm với Kissinger Mỹ để lừa gạt Miền Nam ký vào bản hiệp định cho Mỹ rút quân và các anh muốn làm gì thì làm sau đó.
Quân Mỹ đã rút năm 1973, đúng như tinh thần Hiệp định Hoà bình mà các anh đã ký kết.
Quân Mỹ đã rút khỏi, nhưng thân em nào có được yên. Các anh vẫn giày vò thân em vì sự thực, như thuở ban đầu, mục đích chủ trương của các anh là chống người Việt Mền Nam chứ đâu phải chống Mỹ. Chỉ cần xem những tấm hình chụp “anh” Thọ đi đêm với Kít Mỹ với khuôn mặt hồ hởi phấn khởi của hai anh thì biết thân phận em còn phải nằm ngửa ra cho đến hai năm sau.
Nói chi đâu xa: vụ Mậu Thân mà mới đây nhân dịp kỷ niệm 45 năm các anh vẫn còn bày trò gian lận bằng cuốn phim gọi là “tài liệu” về Mậu Thân Huế của cô ả Lê Phong Lan.
Năm đó em tưởng mình được yên thân trong ba ngày Tết, vì chính các anh đề nghị và được bên Miền Nam đồng ý hưu chiến cho bà con Mừng Xuân sang, nhưng chính các anh đã tráo trở. Xuân vừa sang, tiếng súng AK đã nổ vang phố Huế. Em (tức chiến tranh) lại phải tức giấc. Chính các anh đi ruồng bắt rồi đem chôn sống hàng ngàn người Việt chứ đâu phải người Mỹ! Chống Mỹ thì chôn sống Mỹ chớ hà cớ gì lại đi chôn sống người Việt!
Em nhớ không sai, tinh thần của Hiệp Định Paris 1973 là chấm dứt chiến tranh, vãn hồi hoà bình mà các anh đã ký; và quả nhiên rõ ràng là quân Mỹ đã rút khỏi Miền Nam. Vậy mà các anh vẫn đánh quân Miền Nam và đánh lớn bằng chiến dịch Hồ Chí Minh để phe các anh có được “đại thắng mùa xuân”, và tù binh không ai khác hơn là người Việt Nam. Trắng đen thế ấy nhưng các anh cho đến nay vẫn không chịu “sáng mắt sáng lòng” gọi em bằng tên “Chiến tranh chống Mỹ” thì oan cho em quá.
Các anh ơi, nếu em nhớ không lầm thì trong một cuốn tiểu thuyết nói về yêu đương nào đó có chuyện anh chàng kia tuổi tác đáng bậc chú cô bé nọ, nhưng vì yêu đã xin “đừng gọi anh bằng chú”
Nay em cũng xin các anh, không phải vì yêu mà vì công lý, xin đừng gọi em là “Chiến tranh chống Mỹ”, nhưng hãy gọi cho đúng tên.
Đó là cuộc chiến tranh xâm lăng Miền Nam Tự Do do Cộng sản Miền Bắc phát động.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét