Pages

Chủ Nhật, 3 tháng 3, 2013

CÁI LƯỠI


Theo cơ thể học, cái lưỡi được cấu tạo bởi nhiều thớ thịt ngang, dọc đủ mọi chiều, nhờ vậy cái lưỡi uốn éo, xoay trở đủ mọi chiều dễ dàng. Trên mặt lưỡi còn có những gai thịt hình sợi và hình đai hoa chứa nhiều tế bào vị giác, các loại dây thần kinh để biết món ăn gì nóng lạnh, cay, ngọt, đắng… Cái lưỡi là một bộ phận rất ưa hoạt động, được điều khiển bởi hệ thần kinh não bộ. Nếu để lưỡi hoạt động bừa bãi, tất ăn nói tráo trở sẽ lụy đến bản thân. Cổ nhân có câu: “bệnh từ ngoài vào miệng, họa từ trong miệng ra ngoài”. Vì vậy, cổ nhân khuyên rằng hãy uốn lưỡi bảy lần trước khi nói. Cái lưỡi còn rất quan trọng đến sự nghiệp của đời người, đôi khi sự thành bại đều do cái lưỡi mà ra:

Trương Nghi lúc hàn vi, thươnøg hay hầu rượu tướng nước Sở. Một hôm, tướng nước Sở mất một viên ngọc bích. Bọn thủ hạ nghi ngờ Trương Nghi trộm và đánh đập Trương Nghi tàn nhẫn. Trương Nghi không phục. Lúc được tha trở về nhà, vợ thấy thế bảo rằng:
-“Than ôi! Giá mà chàng học hành biết du thuyết, thì không đến nỗi nhục nhằn như thế nầy!
Trương Nghi há mồm to, hỏi vợ rằng:
-“Nàng thử xem cái lưỡi của ta có còn không?”
Vợ cười, nói: “Lưỡi vẫn còn”
Trương Nghi bảo: “Thế thì được rồi!”
Về sau, Trương Nghi quả nhiên trở thành ra một nhà du thuyết giỏi có tiếng thời bấy giờ.”
Theo Phật Giáo, miệng lưỡi là một trong ba loại nghiệp, gọi là “Tam khẩu nghiệp” là “nghiệp của lời nói”, “nghiệp của hành động” và “nghiệp của ý nghĩ”. Nghiệp là nhân mà gieo nhân nào tất gặt quả đó. Trong đó, nghiệp của lời nói tức “khẩu nghiệp” đóng vai trò quan trọng nhất trong kiếp nhân sinh. Trong số 10 nghiệp ác, miệng lưỡi đã chiếm hết 4: “nói dối”, “nói  lời thêu dệt”, “nói lời hai lưỡi” và “nói lời nói ác độc”.
Lời nói ác là giết người không dấy máu. Kẻ nói lời nói ác còn độc địa hơn một hành động ác. Cho nên Phật dạy rằng: “Người đời tai họa từ nơi miệng mà phát ra. Phải giữ gìn cái miệng còn hơn giữ lửa. Lửa đèn thêu đốt tài sản thế gian. Lửa ác khẩu thiêu đốt tài sản bảy vật báu của mình.” Vì thế,  “vọng ngữ” là một trong giới luật căn bản của nhà Phật mà giới tu hành và chúng đệ tử nhà Phật cần phải tránh.
Đức Đạt Lai Lạt Ma cũng khuyên chúng ta: “Ác khẩu, mãi mãi đừng để nó thốt ra miệng chúng ta, cho dù người ta có xấu bao nhiêu, có ác bao nhiêu. Anh càng nguyền rủa họ, tâm anh càng bị ô nhiễm, anh hãy nghĩ, họ chính là thiện tri thức của anh.” Vì vậy, khi chết xuống âm phủ, tội nhân nào phạm vào “khẩu nghiệp” sẽ bị quỉ sứ “cắt lưỡi” là cái chắc!
Người phàm mắt thịt như chúng ta, lỡ phạm vào “khẩu nghiệp” thì chắc Đức Phật cũng từ bi hỉ xả, bọn quỉ sứ “đầu trâu mặt ngựa” chỉ cắt vài phân, gọi là hình phạt tượng trưng. Còn bọn sư hổ mang gian xảo, dối trá, bịp bợm mà phạm vào tội “ngoa ngôn, vọng ngữ” bị quỉ sứ dùng móc sắt kéo nguyên cái lưỡi thè ra ngoài, rồi dùng dao phụp luôn, quăng cho chó ngao ăn.
Tưởng cũng nên nhắc lại một “sự cố” đã xảy ra, để chứng minh điều nầy:
Sau biến cố 9/ 11/ 2001, Hoa Kỳ và cả thế giới bàng hoàng vì 2 tòa cao ốc WTC tại New York bị bọn khủng bố tấn công, giết hại nhiều ngàn người vô tội. Thế nhưng, liên tiếp trong các ngày 24 và 25/  9/ 2001, tờ New York đã đăng đi, đăng lại 2 lần một lá thơ mời dân chúng tham dự “ĐÊM CỦA HÒA BÌNH VÀ HÀN GẮN CÙNG THÍCH NHẤT HẠNH”. Tiền ở đâu mà Nhất Hạnh đã chi ra trên 50.000 USD để đăng một thơ mời cho 2 kỳ quảng cáo với bài thơ ruồi bu “CHO SỰ NỒNG ẤM”, diễn tả một thứ tình cảm giả dối, láo khoét. Thử hỏi, tiền đó phải của bá tánh đóng góp cho Làng Mai để Nhất Hạnh và gia đình sống phè phởn trên giàu sang, nhung lụa? Trong dịp nầy, nữ ký giả Anne A. Simpkinson tờ NY Times có đăng bài phỏng vấn Nhất Hạnh mang tựa đề: “WHAT I WOULD SAY TO OSAMA BIN LADEN”. Nhất Hạnh đã uốn lưỡi rắn độc của quỷ Satan, vu khống trắng trợn Đồng Minh Hoa Kỳ và QLVNCH rằng: “Tôi làm bài thơ nầy trong thời gian chiến tranh Việt Nam, sau khi nghe người ta nói về việc ném bom ở Bến Tre. Một thành phố 300.000 dân đã bị phá hủy chỉ vì 7 tên du kích bắn vài loạt đạn vu vơ lên máy bay mà không có kết quả gì hết, rồi bỏ đi.”
Trong thời chiến tranh, Tiếu Sỹ tôi là lính bộ binh thuộc vùng 4 chiến thuật, đã từng đi công tác qua nhiều vùng lãnh thổ 16 tỉnh miền Tây thuộc vùng Đồng bằng sông Cửu Long, nên biết khá chính xác dân số thị xã Kiến Hòa vào thời đó trên, dưới khoảng 100.000 người. Diện tích thị xã 57,4 km2 còn nguyên vẹn, chỉ có vài quán ăn bị bọn VC đặt mìn phá sập, vì chủ quán không chịu đóng tiền ủng hộ cái gọi là kháng chiến cho bọn MTGPMNVN, chẳng hề có bom đạn nào của QĐVNCH và Đồng Minh Hoa Kỳ phá hủy cả. Quận Mỏ Cày đông dân số nhất là 260.000 người sống trên diện tích khoảng 352 km2. Những lời vu khống bố láo bỉ ổi đó, Nhất Hạnh đã phạm tội “Tam Khẩu Nghiệp” và còn biết đã phạm tội gì nữa không? Trong Tạng Kinh có bài kinh “RATTISUTTA” nằm trong bộ luật ANGUTTARANIKÃYA , có ghi lời Phật dạy của ĐỨC THẾ TÔN như sau: “Những tỳ khưu phá giới luật, chỉ lo làm giàu bằng cách bòn rút tài sản của bá tánh để hưởng thụ là một đống rác hôi thúi, được Phật tử cúng dường những món ngon vật lạ, áo quần đẹp đẻ, chỗ ở lộng lẫy với tất cả tấm lòng cung kính..” Ngài gọi bọn nầy MAHÃCORA (tên cướp vĩ đại). Trong bộ Tạng Luật MAHÃVIBHANGA , cũng có ghi lời Phật dạy tương tự, rõ ràng: “Thầy có dạy điều gì trái với Phật pháp thì chớ có nghe theo, mà phải phê bình, chỉ trích ngay… Người Phật tử có tinh thần trách nhiệm không để bị lôi cuốn vào con đường tội lổi.”
Lời Phật dạy đã rõ ràng như thế, những người Phật tử chân chính còn chần chờ gì nữa? Phải mạnh dạn vạch mặt, chỉ tên bọn “sư quốc doanh đực”, đó không phải là hành động ác ý (athée) hoặc phạm thánh (blasphémateur). Ngược lại, vạch mặt bọn sư tà dâm, chà đạp giới luật, núp bóng thiền môn buôn thần, bán thánh bằng những thủ đoạn quỷ quyệt, lường gạt tình, tiền của nữ Phật tử nhẹ dạ…
Phải quét sạch bọn ma tăng ra khỏi chốn thiền môn, dọn sạch con đường hành đạo của chúng sanh là chúng ta đã được Đức Phật ban phước báu rồi đấy. Nên sáng suốt, chớ léo hánh đến chùa chiền, thiền viện có bóng dáng của bọn “sư quốc doanh hổ mang” được nhà nước CSVN cấp hộ ra hải ngoại hoạt động kinh tài, gây chia rẽ và lũng đoạn hàng ngũ cộng đồng người Việt Quốc Gia tại hải ngoại. Phải mạnh dạn quyết liệt chống bọn sư quốc doanh đực như Cộng Đồng VN vùng Hoa Thịnh Đốn chống tên Thích Nhật Từ đến thuyết pháp tại chùa Hoa Nghiêm vùng Virginia, từ ngày 7 đến 10 tháng 8 năm 2008 để dọn đường cho việc thực thi Nghị Quyết số 36  của bọn bạo quyền CS Hà Nội và tìm mọi cách vu cáo GIÁO HỘI PHẬT GIÁO VIỆT NAM THỐNG NHẤT, ngăn cản, tính không cho Đại Lão Hòa Thượng THÍCH QUẢNG ĐỘ và các cao tăng thuộc GHPGVNTN tổ chức tang lễ cho Đức Đệ Tứ Tăng Thống THÍCH HUYỀN QUANG. Để hổ trợ cho bọn sư quốc doanh đực VC đang hoạt động ở hải ngoại, một vài tên bồi bút thuộc loại “vô sĩ”, đã mạ lỵ và xúc phạm đến thanh danh Đại Lão Hòa Thượng THÍCH QUẢNG ĐỘ làm những Phật tử chân chính vô cùng phẫn nộ.
Một kẻ mang tên Phật khác là Thích Minh Châu, hắn là “sư hổ mang” tên thật của hắn là Đinh văn Nam đã được tên HCM tặng cho Huân chương Hồ Chí Minh vì đã có công lao to lớn, có nhiều thành tích xuất sắc đóng góp vào sự nghiệp cách mạng của Đảng CSVN. Trước ngày 30/4/1975, tên sư đực VC Minh Châu – Đinh văn Nam làm viện trưởng Viện Đại Học Vạn Hạnh là cái ổ chứa bọn Việt Cộng nằm vùng đánh phá chế độ Việt Nam Cộng Hòa. Sau khi bọn CSBV cưỡng chiếm MNVN, sư đực Minh Châu được Việt Cộng ĐCSVN vinh danh và cho giữ nhiều chức quan trọng trong Phật Giáo Quốc Doanh như Viện Trưởng Phật Học…
Theo báo Ba Cây Trúc đưa tin ngày 18/9/2012 với tựa đề : “VỢ CHỒNG ĐOÀN VIẾT HOẠT DỞ TRÒ ĂN CƯỚP”. Nguyên do như vầy:
Cô em tôi mới mất ngày 27 tháng 8 vừa qua. Chúng tôi vô cùng thương cảm vì sự ra đi đột ngột của một người em ruột thịt. Chúng tôi xin làm lễ tại chùa HOA NGHIÊM, đường Backlick. Virginia.
Sang nay, chủ nhật ngày 9 tháng 9, gia đình tôi và gia đình em gái tôi ở Virginia cùng đến chùa. Tới nơi, thấy khá đông đảo Phật tử trong sân chùa. Thì ra, có cả chục gia đình cùng làm lễ cầu siêu hôm nay. Thôi, cũng chả sao. Chúng tôi cùng chia sẻ nỗi đau mất mát người thân. Có khoảng 50, 60 người tham dự lễ cầu siêu. Khi chúng tôi cùng vào chánh điện, thì lạ lùng chưa. Ngay trước chánh điện, có hình rất lớn  của một ông sư mặc áo vàng, được để trên một cái giá có chân cao, chễm chệ trước bàn thờ Phật.
Lát sau, khi mọi người đã an tọa và sẵn sàng hành lễ thì ĐOÀN VIẾT HOẠT, cầm Micro tuyên bố rằng: “HÔM NAY CHÚNG TA CÙNG LÀM LỄ CẦU SIÊU CHO HÒA THƯỢNG THÍCH MINH CHÂU VỪA MỚI VIÊN TỊCH TẠI VIỆT NAM”. Tôi hết sức ngỡ ngàng và bất bình.
Ba phần tư thời lượng buổi lễ bị vợ chồng Đoàn Viết Hoạt thay phiên lên bục giảng, dùng micro ca tụng công lao của một tên “SƯ ĐỰC” Thích Minh Châu, tức tên VC chó Đinh văn Nam. Ngay khi biết cái trò “ăn cướp đám đông” dùng vào mục đích tuyên truyền của đám trí thức Việt Cộng nằm vùng tại Hải Ngoại tổ chức cầu siêu cho tên sư quốc doanh VC, tôi lập tức bỏ ra ngoài. Một tên phó nháy nào đó đã chụp hình lia lịa đám đông để dùng hình ảnh nầy viết phóng sự phịa để giới truyền thông CSVN trong nước, truyên truyền rằng: “Đồng bào hải ngoại thương tiếc cầu siêu cho Hòa thượng Thích Minh Châu đã có công với cách mạng”.
*
Một câu chuyện tiếu nhân gian, châm biếm bọn “sư quốc doanh đực”, được kể thay cho lời kết:
Một tên “sư quốc doanh đực”, được Đảng và nhà nước cung cấp hộ chiếu công tác, xuất khẩu sang Hoa Kỳ, núp bóng từ bi để quyên góp tiền đô về làm giàu cho bọn lãnh đạo CS Hà Nội và gây chia rẽ CĐVNHN. Sau khi tiễn “sư quốc doanh đực” ra phi trường Tân Sơn Nhất để mở đầu chuyến công tác dài hạn, mụ vợ của gã trở về chùa lòng buồn rười rượi.
Mụ bèn lên thị trấn Ngãi Giao, huyện Châu Đức, tỉnh Bà Rịa tìm đến trại chim, mua vài con nhòng nói được tiếng người để mụ chuyện trò với chúng cho đở cô đơn. Nhòng là loài chim rất đẹp, lông đen tuyền và đặc biệt lông cổ viền màu vàng. Nếu được người nuôi dạy, nó có khả năng nói nhiều ngữ khác nhau, tiếng nói to và rõ ràng nên giá của nó đắt lắm.
Cuối cùng, mụ lựa được 3 con nhòng: con thứ nhất nói được tiếng Việt giá 1 triệu, con thứ hai nói được tiếng Anh giá 2 triệu và con thứ ba giá đến 3 triệu.
Mụ ngạc nhiên hỏi người chủ trại chim:
-“Con nhòng thứ ba nói được tiếng gì mà giá đắc gắp đôi, gấp ba mấy con kia thế?”
-“Nói chả nói được thứ tiếng nào cả.” Người chủ trại chim lạnh lùng nói.
-“Chả biết nói tiếng gì cả, mà sao kêu giá nó cao đến thế hử?”
Người chủ trại chim ôn tồn, nói:
-“Nó đầy đủ tật xấu: ngu đần, dốt nát, lười biếng. Tuy nó vô dụng và không nói được tiếng người thực đấy! Nhưng, không có nó thì hai không kia câm mỏ, không dám nói.”
-“Tại sao kỳ cục vậy?” mụ ngạc nhiên hỏi.
-“Có gì là lạ đâu! Vì nó là cấp “lãnh đạo” cai trị hai con nhòng kia! Thằng ngu cai trị thằng khôn giống như cái chế độ CHXHCNVN hiện nay. (Chẳng Hề Xấu Hổ Chút Nào Vì Ngu).
Không còn cách lựa nào khác là mụ phải mua cả ba con nhòng cùng một lúc.
Con nhòng thứ nhất rất khôn ngoan, phát âm tiếng Việt rất rõ ràng nên mụ treo lồng chim của nó trước cửa hậu liêu, để báo động khi có gian tế xâm nhập.  Một hôm vào lúc nửa đêm, con nhòng thấy mụ ta dẫn một sư đực còn rất trẻ, đẹp trai vào hậu liêu tâm tình. Sáng hôm sau, vừa thấy mặt mụ ta bơ phờ, tóc tai rũ rượi là nó bắt đầu lải nhải:
-“Thấy hết rồi! Thấy hết rồi! Thấy hết rồi!…”
Mụ ta giận lắm, thò tay vô lồng, lôi cổ nó ra trừng phạt bằng cách vặt trụi lủi lông đầu của nó, vừa vặt lông, vừa đai nghiến:
-“Cho mầy chừa cái tội lẻo mép nè! Đồ ranh con…”
Thời gian hai tháng trôi qua thật mau. Sau khi hoàn thành công tác của Đảng và Nhà nước giao phó, sư quốc doanh đực hân hoan trở về chùa. Vừa thấy gã bước vào hậu liêu với cái đầu trọc lóc, con nhòng chưng hửng, rồi ngại ngùng, hỏi:
-“Bộ thầy cũng thấy hết rồi hả?”
Tiếu Sỹ.

Không có nhận xét nào: