Cánh Cò - Sau hội nghị 6, cư dân mạng được một lúc say đắm với cái ngậm ngùi của ông Trọng trong bài diễn văn lòng thòng và chốt lại chỉ bằng vài chữ “một đồng chí ủy viên Bộ chính trị”.Câu nói trong ngoặc này thật ra rất khó khăn mới được phép trình làng sau hai tuần họp kín. Lớn nhất nước như ông Trọng mà còn run khi nhắc đến “người ấy” đủ cho thấy phe cánh mà “người ấy” đang nắm có thể tiêu diệt gọn gàng một cái đảng từng tự phụ không có ai mạnh và cao quý bằng mình.
Đảng Cộng sản xem vậy mà lại sợ khiếp vía một đảng khác, tuy không tên, không cương lĩnh, không văn phòng và cũng không cờ xí gì nhưng sức mạnh của nó hiện nay đã vượt mọi đánh giá. Nó có cái tên rất bình dân, rất quen thuộc: “bè cánh”… mà người dân gọi nôm na là “phe”.
Chữ “phe” luôn đi trước chữ “đảng”. Phe của “người ấy” mạnh và có mặt tứ phương. Tiền bạc đã có hàng trăm đại gia dấu mình hy sinh cho phe. Tình báo kinh tế hay chính trị đã có hệ thống dày đặc và hiệu quả của công an. Phe cánh trải dài từ Bộ chính trị cho tới từng ủy viên trung ương của 64 tỉnh thành và hàng trăm vị trí trọng yếu khác. Bè cánh của “người ấy” chỉ còn chờ hô một tiếng là đạp đổ luôn cái gọi là Đảng cộng sản nay chỉ còn là cái xác ướp, không cách nào tự mình đứng lên dù chỉ khập khiểng để tiến về hướng Xã hội chủ nghĩa mộng ảo như lời hiệu triệu của những tay cáo già, lưu manh mượn “tính đảng” để đầu cơ chính trị.
“Người ấy” là ai, cả nước đều biết là Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Nhưng cả nước cũng biết tại sao ông Trọng không dám hô tên.
Thử nhìn xem, cơ ngơi ông Dũng, con cái ông Dũng, tài sản ông Dũng cho tới cái nhỏ nhất của ông ấy là căn nhà từ đường cũng đủ đè bẹp cả hai ông Sang và Trọng cộng lại.
Nếu đảng Cộng sản Việt Nam mạnh như nó tự hào thì không lý gì lại thả cọp về rừng. Cơ sự tới hôm nay đã được bạch hóa: “phe” ông Dũng không còn coi đảng Cộng sản là một tổ chức nghiêm ngặt, quyền lực và đáng sợ như cách đây vài năm. Con số “phe” trong đảng không bỏ phiếu chống lại người của mình nhiều hơn gấp ba lần phe của “đảng”. Ông Trọng ông Sang còn được lên tiếng vì được sự cho phép của “phe” nhằm tạo một sự “cân bằng ảo” trước dư luận. Tuy nhiên hai ông phải ngầm hiểu rằng không được tiến xa hơn thế. Vạch đỏ đã được vẽ ra và sau bài diễn văn ngắc ngứ ấy là dấu chấm hết gọn gàng cho những cố gắng đầy gian nan mà kết quả thu được không gì đáng hỗ thẹn bằng.
Sở dĩ “đảng” Cộng sản còn được “phe” giữ lại vì nó vẫn còn tác dụng ru ngủ đối với những đảng viên ngây thơ vẫn hết lòng tin rằng đảng không bao giờ sai chỉ những người theo đảng nhưng không hết lòng trung với đảng mới sai mà thôi.
Khi ông Trọng được phép nói rằng 100% người bỏ phiếu chống “một đồng chí ủy viên Bộ chính trị” tuy hài hước nhưng vẫn có cái lý của nó. Khán giả khi xem một vở kịch câm thì khuôn mặt của diễn viên là tất cả. Ở điểm này ông Trọng hoàn tất vai diễn của mình bằng cái rưng rưng của một người thất trận. Cái thúng của “đảng” mang tên Hội nghị 6 được mang ra úp lên con voi “phe” đã làm cả nước cười ầm. Sau khi hội trường lạnh ngắc bóng người, hai ông Trọng và Sang về nhà nhưng vẫn ấm ức, mượn điều ra mắt cử tri để tiếp tục nhắc lại cái con voi ấy cho đỡ mất ngủ nhưng do còn sợ, đành phải dùng một đại từ gọn nhẹ hơn: đồng chí X.
Đồng chí X sau vài ngày im lặng đã ung dung tới đọc diễn văn khen thưởng trong một buổi lễ của Đại học Công an và trở về vị trí cũ với một hình ảnh mới: người xây mầm lý tưởng cho thế hệ trẻ trong giảng đường Đại học.
Từ Đại học Công an tại Hà Nội, đồng chí X bay về Đại Học Quốc gia thành phố HCM.
Đồng chí X không thèm tới những nơi mà thiên hạ đã chán ngấy. Trường đại học mới xứng tầm và bài diễn văn hôm ấy càng xứng tầm hơn. Bài diễn văn đánh vào cả cái Bộ chính trị, nơi mà ông Trọng cho rằng 100% đồng ý rằng đồng chí X có những sai sót, bao che và thậm chí dấn sâu vào tham nhũng.
Đồng chí X nói lại, công khai và hiên ngang trước cử tri trong khuôn viên một trường đại học lớn nhất nước. Bài nói chuyện được TTXVN ghi lại:
“Về đề xuất của cử tri trong lĩnh vực phòng chống tham nhũng, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng khẳng định Chính phủ đặt quyết tâm cao trong việc đấu tranh, ngăn chặn, đầy lùi vấn nạn tham nhũng, gắn với việc thực hiện Nghị quyết Trung ương 4 (khóa XI).
Chính phủ cũng đã vừa tiến hành tổng kết, đánh giá việc thực hiện Nghị quyết Trung ương 3 và Luật phòng chống tham nhũng; từ đó, nhận ra những khuyết điểm, hạn chế để có biện pháp khắc phục; đồng thời trình Quốc hội cho ý kiến sửa đổi sao cho Luật Phòng chống tham nhũng phù hợp hơn, sát với điều kiện nước ta hơn và thực thi đem lại hiệu quả cao hơn.
Thủ tướng nhấn mạnh phòng chống tham nhũng không chỉ bằng pháp luật mà còn ở vấn đề con người. Công tác giáo dục đạo đức, lối sống để mỗi cán bộ, công chức có lòng tự trọng, có trách nhiệm cao với đất nước cũng có vai trò rất quan trọng. Ngoài ra, để phòng chống tham nhũng có hiệu quả còn phải có trách nhiệm của cả cộng đồng, nhân dân trong việc giám sát, đấu tranh. Trong phòng chống tham nhũng, Nhà nước cũng phải có trách nhiệm đảm bảo đời sống, thu nhập cho cán bộ, công chức.”
Một người bị toàn bộ 100% trong tập thể Bộ chính trị đòi kỷ luật vì tham nhũng lại có những câu phát biểu hùng hồn, đáng yêu đến vậy hay sao? Lần này thì “đảng” bị “phe” cho vào bẫy. Nói như nhà báo Huy Đức thì cái bẫy việt vị đã đốn ngã cả hai ông Sang Trọng chứ không phải là đồng chí X, đồng chí Y nào cả.
“Phe” đã mạnh thì còn sợ gì “đảng”?
Nếu không muốn nói ngược lại, “đảng” đang tìm mọi cách tránh né con voi “phe” nay đã quá khôn ngoan và hệ thống quyền lực của nó đã vươn ra khắp chốn. Người theo đảng ngày càng ít vì “không có gì”, thậm chí còn bị truy sát đến nỗi một đại biểu quốc hội mà còn gửi đơn kêu cứu để rồi cuối cùng quốc hội cũng bị “phe” dằn mặt nên nghe đâu phải tỵ nạn… thì có gì mà “phe” không làm được.
Người dân ngu lại hay thắc mắc: sao hai bên không gộp làm một cho mạnh hơn nhỉ? Lúc ấy chúng tôi không còn bối rối vì không biết ông nào “phe” ông nào “đảng”. Phe đảng không phải là danh xưng tốt và hợp lý nhất cho cả hai bên hay sao?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét