Ðức cố Tổng Giám Mục Nguyễn Văn Bình trước khi về với Chúa được hỏi có sợ Việt Cộng hay không, ngài tuyên bố vẫn sợ Việt Cộng. Vì sợ Việt Cộng nên ngài đã để cho những tên Việt Cộng đã bỏ đạo vẫn mặc áo chùng thâm để tác oai tác quái Tổng Giáo Phận của ngài như Huỳnh Công Minh, Phan Khắc Từ, Trương Bá Cần v.v… Tuy vậy, phải công nhận Ðức Tổng Bình còn có can đãm tự nhận mình sợ Việt Cộng. Ai ngờ cái sợ đó lại chuyền tay qua Ðức Hồng Y Phạm Minh Mẫn, vị này được lên Hồng Y và với thân hình to cao gấp rưỡi Ðức Tổng Bình, vậy mà cũng sợ Việt Cộng. Không sợ tại sao lại không dám đuổi tên Việt Cộng Huỳnh Công Minh ra khỏi chức Tổng Giáo Phận? Nghe đâu tên này trên thực tế là Tổng Giám Mục chứ không phải Ðức Hồng Y. Không sợ tại sao ngài lại thay Việt Cộng nhắc nhở các giám mục ra hải ngoại đừng đứng dưới cờ Vàng Ba Sọc Ðỏ, và bây giờ ngài lại trở thành kẻ sợ không dám “làm mục vụ” cho con chiên Việt kiều tha phương cầu thực.
Riêng Ðức Tổng Nguyễn Như Thể của Tổng Giáo Phận Huế là khỏe, ai sao tui vậy, nếu giáo dân có năn nỉ ngài làm điều gì đụng chạm đến bọn từ người xuống vượn, ngài chỉ nói: “Đừng bắt Cha phải làm những việc Cha không thể làm”. Rứa là ngài cũng sợ. Không sợ tại sao lại đổi danh hiệu La Vang của Ðức Mẹ? Không sợ tại sao Ngài lại im hơi lặng tiếng trước sự việc Việt Cộng bắt cha Lý một lần nữa?
Nếu không sợ thì sao? Nếu không sợ thì các ngài cũng chẳng làm sao, mất một ít quyền lợi, không được các lãnh đạo Đảng và Nhà Nước tay bắt mặt mừng trong dịp lễ lạc, khó dễ không cho ra hải ngoại, xe các ngài không được mang bảng số ưu tiên v.v… Nhưng những cái đó cũng không quan trọng để buộc các ngài phải sợ, cái quan trọng là các ngài sợ những gì mà xưa kia Chúa Giê Su nói với những kẻ định ném đá người đàn bà ngoại tình. Cứ trông vào cái gương của Ðức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt thì rõ, ngài chẳng sợ Việt Cộng, nói thẳng vào mặt chúng tụi bay là bọn buôn lậu quốc tế, ăn cắp ở hải ngoại làm cho tao mỗi lần ra hải ngoại bị quan thuế các nước nghi ngờ, khinh bỉ. Ngài không sợ Việt Cộng thì việt Cộng lại sợ ngài. Chúng vận động bên Vatican khuyên ngài đừng “cầu nguyện” nữa, vì mỗi lần ngài cầu nguyện với giáo dân thì Việt Cộng như bị vòng kim cô siết chặt cái đầu. Gần đây, Ðức Tổng Kiệt lại tuyên bố: “Tôi còn hộ khẩu ở Hà Nội” thế mà Việt Cộng cũng hồn phi phách tán, vội vả năn nỉ Ðức Tổng Giám Muc đại diện không thường trú của Vatican vào tận Châu Sơn, năn nỉ Ðức Tổng Kiệt đừng về lại Hà Nội làm chi, vì ngài về bọn con nít nó sợ lắm. Nghe vậy Ðức Tổng Kiệt giựt mình, con nít có sợ con đâu, con rất thương chúng và chúng cũng mến con lắm? Lúc đó vị Ðại DiệnVaticanmới nói tránh: thì bọn chúng cũng như con nít vậy mà! Nhờ có Ðức Tổng Nguyễn Văn Nhơn tháp tùng đã nói rằng bọn chúng đây là Ðảng và Nhà Nước. Tuy nhiên, con thề là không báo cáo vụ này cho Ðảng và Nhà Nước biết đâu, vì họ không muốn là con nít. Nhưng một nguồn tin khác lại cho rằng vị Ðại Diện không thường trực củaVaticangặp Ðức Tổng Kiệt là hỏi ý kiến ngài có chấp nhận về lại Hà Nội không, ngài có sợ VC trả thù không? Ðức Tổng Kiệt nói rằng Ngài không sợ Việt Cộng trả thù mà ngài sợ “anh em con … sợ con”. Thì ra là vậy.
Nói chuyện Việt Cộng sợ Ðức TGM Ngô Quang Kiệt là phải nói chuyện “tụ tập đông người” tức là biểu tình. Những cuộc biểu tình vừa qua của đồng bào Hà Nội đã làm cho Việt Cộng run sợ, chúng sợ nếu cuộc biểu tình sẽ trở thành “bạo loạn” và lúc đó chúng cũng phải chạy loạn, chạy không kịp thì bị mượn chỗ đội nón, đội mũ, tán gia bại sản. Nhưng có người cho rằng đồng bào biểu tình chống Trung Cộng xâm lược chứ có chống Việt Cộng đâu mà sợ? Nói vậy là sai, thà biểu tình chống Việt Cộng mà Việt Cộng cũng sợ nhưng không đến nỗi, chứ mà biểu tình chống Trung Cộng thì Việt Cộng sợ nhiều hơn nhiều. Sợ Trung Cộng ra hình phạt thì khốn khỗ. Chưa chi Trung Cộng đã buộc Nguyễn Chí Vịnh phải “khẳng định là từ nay trở đi không có chuyện tụ tập đông người.” Trung Cộng cũng sợ. Chúng sợ dân Hoa Lục bắt chước đồng bào ta cũng biểu tình thì những tên chóp bu Trung Cộng không sống nỗi.
Những ngày gần đây, Việt Cộng đã bắt một số thanh niên Công Giáo thuộc Giáo phận Vinh được cai quản bởi Đức Giám Mục Nguyễn Thái Hợp, không biết ngài có sợ Việt Cộng hay không mà chưa thấy ngài tuyên bố gì cả.
Bên cạnh những người sợ, còn có những người không sợ, đó là những kẻ dám đứng lên đấu tranh đối mặt với Việt Cộng, không sợ tù tội, chỉ sợ hỗ thẹn với lương tâm. Đó là các linh mục và giáo dân giáo xứ Thái Hà ở Hà Nội. Họ sẵn sàng đối mặt với bọn Công An Việt Cộng, Việt Cộng bắt họ, họ hiên ngang tas trước tòa án Việt Cộng trong khi đó thì giáo dân “cầu nguyện”. Cuối cùng thì Việt Cộng buộc phải trả tự do cho tất cả. Giáo xứ Thái Hà đã nêu gương cam đảm cho mọi người.
Người hùng không sợ Việt Cộng là linh mục Nguyễn Văn Lý. Mỗi lần vào tù ngài đều quỳ trước cửa tù, hôn đất và dâng mọi sự cho Chúa của ngài, coi ngục tù là nơi dâng hiến. Những năm gần đây, ngài đã bị bệnh tật, thế mà Việt Cộng vẫn sợ ngài thay vì ngài sợ chúng. Ngoài linh mục Nguyễn Văn Lý ra còn cần phải nêu gương bất khuất của nữ luật sư Lê Thị Công Nhân, người đã có tất cả phương tiện để có một cuộc đời vinh hoa phú quý, nếu không đứng lên chống đối Cộng Sản, nhưng cô đã bỏ tất cả để đấu tranh cho tự do dân chủ. Cũng như linh mục Nguyễn Văn Lý, cô Lê Thị Công Nhân bị những tên tay sai Việt Cộng ở hải ngoại, nhất là những tên Việt Cộng nằm vùng năm xưa tại Huế trong vụ “Biến Động Miền Trung” đánh phá cô, vu khống cho cô chuyện này, chuyện nọ, nhưng chẳng có chuyện gì có thể chứng minh được sự thật. Thứ đến là phải kể bác sĩ Phạm Hồng Sơn, luật sư Nguyễn Văn Đài, Lê Chí Quang, và rất nhiều người khác đã không sợ tù tội, không sợ bị trù dập, chỉ sợ không làm tròn trách nhiệm đối với đất nước, với dân tộc. Còn biết bao nhiêu người, những thiếu nữ, những thanh niên đã và đang đứng lên biểu tình chống kẻ thù truyền kiếp của dân tộc là Trung Cộng. Có người bị bọn công an đạp vào mặt, nhưng họ không sợ, vẫn tiến lên. Tiếc rằng số này tuy đông nhưng chưa đủ để gây nên một áp lực, mở mắt cho bọn Việt Cộng.
Ngoài những kẻ sợ cho chính mình như Việt Cộng sợ cho cả Trung Cộng, còn có những kẻ “sợ thuê” tức là chúng được Việt Cộng thuê để sợ, điển hình như Tú Gàn, khi linh mục Nguyễn Văn Lý khởi xướng cuộc đấu tranh, Tú Gàn đã sợ ngài lật đổ VC đến nơi, nên Tú Gàn bịa ra không biết bao nhiêu chuyện xấu xa để vu vạ, mong làm mất uy tín của ngài, rốt cuộc bản mặt Tú Gàn bị thiên hạ chê cười. Điều khốn nạn nhất cho Tú Gàn là binh Trung Cộng. Văn kiện Phạm Văn Đồng chứng nhận Hoàng Sa và Trường Sa là của Trung Cộng, một văn tự bán nước, tuy vậy xét về mặt pháp lý quốc tế cũng như thực tế văn bản đó chỉ có giá trị cho đồng bào biết bản mặt phản bội đất nước của bè lũ Hồ Chí Minh mà thôi. Thế mà Tú Gàn cố gắng “sợ giúp Trung Cộng” cho đó là văn tự “hứa bán!!!”
Nói đến sợ và không sợ mà không đề cập đến bọn âm binh ởSan Josenày là điều thiếu sót. Bọn chúng lường gạt đồng bào, hô hào bãi nhiệm Madison Nguyễn để đồng bào tín nhiệm móc hầu bao cho chúng “làm bãi nhiệm”. Nhưng ngoài cái miệng hô hào ra, chúng đi ngầm với Madison Nguyễn, tạo những “sự cố” để Madison Nguyễn khóc lóc với các sắc dân khác để kiếm phiếu. Cái bản mặt chúng bị Tiếng Dân nêu đích danh, vạch mặt từng đứa, nhất là những tên xúi dục kẻ khác khủng bố, gây cảnh gió tanh mưa máu tại San Jose này. Nhưng đường đường mặt đối mặt thì chúng không dám. Chúng sợ! Đành phải dùng những tên ma, tên quỷ, rặt một phường âm binh.
Nhưng người “không sợ” thuộc loại gộc ởSan Josenày phải kể là bà đương kim Phó Thị Trưởng. Bà ta có can đảm đứng bên đống rác khổng lồ, mọi người đều phải bịt mũi nhăn mặt, kể cả những người sống trên đống rác lâu ngày. Thế mà bà Phó Thị Trưởng nhà ta hít hít mãi và tuyên bố rằng bà không thấy hôi thối. Trên thực tế thì chỉ có mũi đà, mũi gỗ mới không biết thối chứ làm sao mà không thối, nhưng bà có cái can đảm không sợ người ta cười nên đã tuyên bố như trên để lấy lòng Việt Cộng.
Chuyện sợ và không sợ còn dài nhưng bài báo có giới hạn, có dịp thuận tiện, Kiêm Ái sẽ nói thêm để đồng hương “thưởng lãm”, ví dụ như cái không sợ của Ký Còm dám “đạp cửa Tổng Lãnh sự Việt Cộng” (lời của Ký Còm) để phỏng vấn tên VC này, đề cao VC và mạt sát anh chị em HO v.v… và v.v…
Kiêm Ái
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét