Pages

Chủ Nhật, 13 tháng 11, 2011

Sự vội vàng của Thủ tướng Dũng hay những dấu hiệu đáng mừng?!

http://media.nguoiduatin.vn/public/data/images/tkbt/thang11/nguoiduatin-nguyenthanhnghi.jpgThần dân VQC
 
 
Những ngày qua, các thông tin từ nhiều lĩnh vực khác nhau xảy đến dồn dập, mà tin gì cũng làm xã hội sốt xình xịch, và tôi sẽ gọi tên của hiện tượng đó là “Sự vội vàng của TT Dũng hay những dấu hiệu đáng mừng”. Xin được phân tích:
1. Sự vội vàng của TT Dũng:
Việc bà (tôi gọi các nhân vật ở đây là ông hay bà không mang nghĩa tôn kính, chỉ là danh xưng giống đực – giống cái) Nguyễn Thanh Phượng con gái ông Dũng đã, đang là thành viên cấp cao của một số Cty, tổ chức tài chính nhiều tiền nhiều của nay tiếp tục nhảy vào lĩnh vực ngân hàng (NH) liệu có phải là một động thái khôn ngoan, thể hiện tài làm kinh tế của một doanh nhân trẻ năng động (bà Phượng sinh năm 1980) hay đó chỉ là hành vi thấy đèn xanh thì đi. Xin sâu chuỗi các sự việc sau: Lãi xuất NH đang ở mức cực cao và hầu hết lợi nhuận của doanh nghiệp đều chảy vào túi các NH. Nhưng đây không phải vấn đề chính bởi NH Gia Định (nay là Bản Việt) không phải là NH lớn nên bà Phượng sẽ chưa cần phải bận tâm đến nguồn lợi nhuận này nếu như không có đèn xanh được bật lên. Tiếp đó trên các phương tiện thông tin đại chúng, một cơn bão thông tin về việc các NH kinh doanh không hiệu quả, tỷ lệ nợ xấu tăng cao, và hàng loạt các cảnh báo của các chuyên gia tài chính. Những thông tin đó đã đánh động xã hội (XH) về một thực trạng tưởng như không lành mạnh trong hệ thống NH, làm XH tưởng rằng hệ thống NH sụp đổ đến nơi và chính quyền phải tìm cách cứu nó, và phải cứu. Thế là các biện pháp được dồn dập đưa ra mà không thể không chính đáng. Đầu tiên là cải tổ, hay nói đúng ngôn ngữ là tái cơ cấu, tức là yếu, không hiệu quả thì sáp nhập để to hơn, mạnh hơn. Nhưng có lẽ chỉ đông nhân viên, đông lãnh đạo, đông chi nhánh hơn chứ mạnh hơn hay không thì hậu xét, và không cần phân tích làm gì. Tất nhiên khi đó ban lãnh đạo NH to (do sáp nhập) phải có thành phần lãnh đạo của NH nhỏ, và có gì phải thắc mắc không khi thời điểm nào đó (tôi VD – nhanh thôi) bà Phượng có tên trong BLĐ của một trong số Vietcombank, Vietinbank …, nhưng việc đó bàn sau vì từ việc ông Nghị suy ra thì bà Phượng lên thống đốc hoặc phó thống đốc NHNN cũng không còn bất ngờ nữa.
osb1 (8).jpg
Nhưng tại sao ông Dũng phải vội vàng thế? (ảnh minh họa: STBN.net)

Tiếp động thái tái cơ cấu, cái này mới trực tiếp đến tiền, đó là chính quyền sẽ bơm vào hệ thống NH một lượng tiền cực lớn nhằm giữ cho hệ thống khỏi sụp đổ, đúng nghĩa là bù vào các khoản thất thoát, thua lỗ, nợ xấu. Cái này gần giống như đi đánh bạc mọi người đều mang tiền, duy nhất một ông không mang, đến đó vay tiền người khác chơi và tuyên bố tiền vay trong chiếu bạc không tính, thế thì ai chả muốn. Nhưng đây chưa thể nói là cái vội của ông Dũng, nhưng cũng có thể nói thế nếu xét riêng về tiền bạc, vì ông Dũng cũng đã thừa tiền xài, nay bắt thêm mớ tép cũng chả để làm gì.
Việc ông Nguyễn Thanh Nghị từ hiệu phó một trường ĐH không lớn lắm lên ngay thứ trưởng BXD mới thể hiện rõ sự vội vàng của ông Dũng. Làm ăn kinh tế như bà Phượng thì khác, ai có tiền thì có quyền, định hướng đúng thì giàu sang, nhưng đây là làm chính trị, làm quản lý nhà nước. Một người mới 35 tuổi, tôi không biết đầu óc siêu việt như thế nào, nhưng chưa từng kinh qua quản lý nhà nước vĩ mô bao giờ liệu có kham nổi công việc của một thứ trưởng không. Mà XH này từ xưa đến nay đã đi theo lối mòn “sống lâu lên lão làng”, ông này nhảy một phát như thế làm sao thuộc cấp và dân tình phục được. Tôi nói vụ này ông Dũng rất vội vàng, mà đâu cần phải thế. Ông Dũng còn gần 5 năm nhiệm kỳ nữa, mà có thể ông còn làm đến lúc chết, vậy sao phải vội. Lẽ ra ông bố nên đưa ông con lên từ từ, có thế từ Viện trưởng Viện phó, Cục trưởng Cục phó gì đó làm vài bữa, thứ nhất là để ông con quen tác phong, thứ hai là để thiết lập vây cánh, sau nữa là để dân tình bớt sốc.
Nhưng tại sao ông Dũng phải vội vàng thế? Có thể suy luận đơn giản, đó là sự tổng hòa của nhiều nguyên nhân và lý do. Xin nêu dưới đây:
- Thứ nhất (và rất quan trọng): đó là tay đệ tử chân truyền của ông tư vấn thối, chắc lại suốt ngày rỉ tai “các cháu cũng trưởng thành rồi, chững chạc rồi, làm lãnh đạo cũng quen rồi, bác phải kế hoạch cho chúng” nào là “bác có thấy các ông khác bây giờ con cháu cũng mới tý tuổi mà đã làm quan to lắm không, bác không nhanh bọn trẻ kia nó có kinh nghiệm, nó có vây cánh chắc rồi thì khó tranh được với chúng nó”, nào là “bác lo gì dân tình dị nghị, có nói chúng cũng chỉ được vài bữa, mà chả lẽ chúng nó biểu tình vì việc ấy, bọn đó không ngu thế đâu, nó sợ CA sắp chết nên cái gì chúng nó cũng phải có lý do chính đáng, phải như yêu nước thương dân chứ không lẽ đi biểu tình vì người ta làm chức to”, nào là “thế giới thì làm gì, bác xem thằng un với thằng in đấy, lão phi đen với lão ra un đấy, ai làm gì được, ngay thằng Nga ngố, hai thằng mec và tin cứ thay nhau đến mấy chục năm, ai làm gì được” (tôi hình dung và trình bày kiểu thế cho dễ diễn đạt). Cứ thế mãi cũng thấy nó (tay tư vấn thối) nói đúng (nó không nói thằng Fi vì sợ phạm húy) có ngờ đâu là nó đang định xin ông cái gì. Gở mồm ông mà như thằng Fi thật thì nó cũng là thằng vô danh, việc gì nó muốn thì nó đã làm được rồi, khi đó nó cứ lặng lẽ mà lặn, nhưng ông thì lặn đi đâu?
- Thứ hai (cái này nghiêm trọng): Ông Dũng đang lo cho tương lai tuổi già của ông không hạ cánh an toàn được (chứ tiền thì không xét). Ông muốn khi ông về già đã có con cái là thế mạnh bảo vệ ông. Tôi không dám đoán là ông có nhiều thế lực đối nghịch, nó chỉ chờ ông treo ấn là sẽ phăng teo, cho nên ông vội vàng đưa các con ông lên thật cao, thật nhanh để khi ông về cũng an tâm. Tôi cũng không dám đoán ông và các đồng chí của ông chia bè kéo cánh đến mức luôn chực chờ cơ hội phang nhau.
- Thứ ba (cái này buồn cười): ông Dũng có vẻ không đủ sáng suốt để nhận ra bản chất XH Việt Nam, tuy (dân báo lề trái gọi) là độc tài nhưng là độc tài không triệt để, nó là độc tài nhóm. Mà ông thì lại muốn cha truyền con nối và gia đình trị. Có thể ông cảm thấy ngày nào đó ông làm TBT, con trai ông làm TT, con gái ông làm CTQH thì cũng là bình thường, có tài thì phải cáng đáng việc nước. Nhưng ông Dũng nhầm to, chừng nào các nhóm lợi ích phải chia sẻ lợi ích (lời của đồng chí của ông nói) cho gia đình ông thì họ không để ông yên đâu.
- Thứ tư (cái này không thể lý giải): Trong hoàn cảnh đất nước XH đang nháo nhào về tất cả, về nền kinh tế yếu kém, về sự toàn vẹn lãnh thổ, về khủng hoảng tài chính ngân hàng, lạm phát cao ngất, bữa ăn còn chỉ cơm với rau, nhà đất đóng băng, cổ phiếu xuống sắp tới zero, vỡ nợ vỡ hụi hàng ngàn tỷ, công an chính quyền thẳng tay đàn áp, vu khống bôi nhọ giết người, dân oan kêu khóc dậy đất trời, mới nhất là thằng kền kền elliot kiện đại tập đoàn Vinashin đòi nợ, mà ông lại ung dung đưa con trai ông mới tý tuổi lên làm thứ trưởng, chắc cũng sắp đưa con gái ông lên phó thống đốc NHNN hoặc gì đó to đùng. Hay là ông khinh người quá, ông chọc giận nhân dân, chọc giận XH và chọc giận luôn cả các “nhóm lợi ích” đã từng có ông. Hay ngày thăng chức cho con ông đã chọn sẵn rồi không thèm hoãn nữa? Tôi cũng nghe nói hôm nay ngày đẹp (cả lịch ta lịch tây) nhưng như thế là ông thái quá rồi. Cái này tôi không thể hiểu ông.
2. Những dấu hiệu đáng mừng:
Trước khi vào vấn đề này tôi sẽ nói trước: Không phải đáng mừng cho hệ thống NH được cứu thoát, cũng không mừng khi Đất nước có những công dân trẻ khỏe tài cao như những người con ông Dũng lãnh đạo, càng không mừng khi nhận ra cái sự vội vàng của ông Dũng. Cái mà tôi gọi là đáng mừng là những dấu hiệu cho thấy sẽ có những sự đổi thay trong nhận thức, trong hành động của XH. Những cái vừa xảy ra có lẽ sẽ mang tới những nhận thức mới mẻ cho những người chưa kịp đổi mới, cũng là một sự khẳng định cho những người đang trên đường đổi mới. Xin đi vào chi tiết:
- Thứ nhất, tôi nhận thấy trong XH có nhiều tiếng nói phản kháng về mọi mặt của XH, có thể xuất phát từ muôn ngàn lý do khác nhau, nhưng nhìn chung đều từ những cá nhân đơn lẻ, có thể vì muốn gìn giữ Tổ quốc của cha ông để lại, có thể bị chính quyền địa phương trù dập, có thể từ những người dân mất đất sinh hoạt, đất canh tác biến họ thành những kẻ không nhà, không nghề nghiệp, không tương lai, có thể vì một bộ phận chính quyền hoặc người dân không tôn trọng tôn giáo, đức tin của người khác, và cả từ những người con mất cha, người vợ mất chồng bởi chính những người của chính quyền, những người sống bằng tiền của nhân dân và lẽ ra phải bảo vệ nhân dân. Nhưng tôi cũng nhận thấy rằng họ không và chưa là một thế lực có thể hủy hoại chế độ này, bởi vì họ chỉ là một nhúm người nhỏ bé không tổ chức. Xã hội này còn rất, rất nhiều người không quan tâm đến gì khác ngoài bản thân và gia đình mình, họ không có nhu cầu thay đổi điều gì cả. Hầu hết là những người cố gắng sống bình thường không so bì ghen tỵ. Nhưng giờ đây, khi nhu cầu sống tối thiểu đang bị đe dọa, sự vương giả về vật chất và tít cao về quyền thế của những người có tí chức quyền trong bộ máy chính quyền đã khiến họ (dân thường) phải ngước nhìn, và suy nghĩ. Chỉ cần họ suy nghĩ thôi đã được gọi là một tín hiệu đáng mừng.
- Thứ hai, với lực lượng công an (CA) và quân đội (QĐ): dù hàng ngày tôi phải chứng kiến nhiều hành vi không thể chấp nhận được của lực lượng CA như đàn áp, khủng bố tinh thần nhân dân tuần hành hòa bình, đánh người, giết người vô lý, vòi vĩnh ăn hối lộ nhưng tôi hoàn toàn tin rằng đó không phải là số đông (tuy cũng không hề nhỏ). Tôi đã nghĩ và muốn nghĩ rằng lương tâm con người trong họ luôn còn nhiều, bởi vì ai cũng có nguồn cội và nòi giống, và những người đó khi sinh ra không phải để làm đồ tể, hành vi xấu xa của một ít người bọn họ chỉ là một chút thú tính mà ai cũng có, nhưng họ không kìm hãm được mà thôi. Rồi họ cũng kìm hãm được thôi khi những người thân của họ cũng bị chà đạp bởi chính những người đồng chí của họ, điều này đương nhiên sẽ xảy ra bởi số người bị chà đạp ngày càng nhiều. Với giới QĐ, hiện nay họ gần như đứng ngoài mọi va chạm giữa nhân dân với chính quyền, nhưng tiếng nói của QĐ thì ai cũng phải nghe. Tôi cho rằng QĐ được vận hành theo trục dọc và hạn chế được kiểu lãnh đạo gia đình trị, cũng như vai trò hay lợi ích của QĐ không thay đổi trong bất cứ hình thái XH nào, trừ kiểu vua chúa ngày xưa. QĐ hiện nay cũng rất cạnh tranh về kinh tế mà chính quyền thì sao? Kiểu định làm vua như ông Dũng hoàn toàn sẽ tiến tới xâm phạm lợi ích của giới tướng lĩnh, và họ có để yên không? Đó cũng coi là một tín hiệu đáng mừng.
- Thứ ba, tầng lớp trí thức: người đang bon chen phấn đấu sẽ thấy sao khi liên tục có những lãnh đạo quản lý như ông Nghị, bà Phượng, ông Tuấn (con ông Mạnh) hay ông Xuân Anh và nhiều các ông khác. Họ bị đánh bật ra khỏi chỗ lẽ ra của họ, chỗ mà họ “dấm” mãi. Tất nhiên người này không ngồi thì người khác ngồi nhưng ở đời lên thì nhẹ nhàng mà xuống thì khó khăn. Thì đâm ra bất mãn, lại còn vây cánh kéo theo nhau nữa, có thể còn mất cả tiền oan. Và nữa, chính quyền đã quá mạnh tay mà không suy xét hậu quả. Vụ ông CHHV đã là một sai lầm, đã khơi ra tính tò mò trong nhân dân, người không biết gì thì tìm hiểu để biết, người biết rồi thì thấy bất bình. Nay lại thêm vụ Nguyễn Lân Thắng, là người Việt có học một chút, nhất là ở Bắc, ai mà không biết đến dòng dõi họ Nguyễn Lân. Một dòng họ danh gia vọng tộc, ai cũng GSTS, cũng ông nọ bà kia, họ có để yên không khi con cháu họ vô tội mà bị CA bắt vào đồn, không biết có làm gì nữa không mà bị ngất xỉu phải đi cấp cứu. Họ có không làm gì thì suy nghĩ về chính quyền cũng khác đi, rồi còn bạn bè đồng nghiệp, còn học sinh sinh viên của họ nữa. Tôi xin được tha thứ khi tôi cho rằng đây cũng là điều đáng mừng, tôi cầu chúc từ đáy lòng cho anh Thắng tai qua nạn khỏi.
Lời kết: Là sự vội vàng thiếu cân nhắc, hay đã được viết thành chương thành hồi, tôi vẫn cho rằng ông Dũng đang chệch đường. Là tín hiệu đáng mừng về thái độ, hay là sự xuống cấp của XH, tôi vẫn cho rằng đã có những thay đổi.
Thần dân Vương quốc Chuột 11/11/11
———————-
Xem thêm:
Thành viên Tathy bình luận về việc con trai thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng lên chức Thứ Trưởng Bộ Xây Dựng
Bình luận của Lãng bên Tathy:
Anh hơi ngạc nhiên vì quyết định bổ nhiệm của con trai Nguyễn Tấn Dũng ở thời điểm này. Bổ nhiệm một thằng oắt 35 tuổi, chưa có thành tích mẹ gì ghi dấu ấn vào vị trí chính khách (thứ trưởng được coi là chính khách rồi) vào lúc này thì khác đé o gì thằng oắt con béo ụt Kim Jang Un con trai lãnh tụ kính yêu Kim Chính Nhật.
Một Bắc triều tiên dân chúng cao bình quân 1m55 vì đói ăn trong suốt 50 năm và đã bị ngu hóa gần triệt để thì điều này có thể chấp nhận được. Nhưng ở một đất nước như Việt Nam, dân số xa mẹ càng ngày càng nhiều, giao lưu tiếp xúc với các chuẩn mực dân chủ của xã hội tư bản thối nát ngày một lắm, thì hành động này quả là lố bịch.
Dũng bạn thân anh còn đến 3 năm tại vị, việc đé o phải làm một hành vi phản cảm như thế vào lúc này nhỉ. Giá đưa thằng oắt về làm cấp vụ trưởng độ 1, 2 năm rồi bổ nhiệm lên thì còn đỡ chướng mắt.
Kiểu này chắc ông bố tại vị đến năm thứ tư, chắc ông con lên tầm bộ trưởng là vừa. Gadafi với 200 tỷ USD vừa chết trong cay đắng mà các bạn thân anh vẫn húng chó thật
ThanhCong viết:Thứ trưởng thì cần gì phải thành tích. Nói chung mình ủng hộ việc chia làm hai ngạch công chức và chính trị gia. Từ xưa đến giờ, giới công chức dù có leo đến hàm bộ trưởng vẫn bị xếp hạng 2.
Chú Công nói như kon kặk.
Bổ nhiệm con người lên một vị trí ở tầm lãnh đạo một bộ ngành quan trọng quốc gia mà đé o xét đến thành tích thì xét đến cái kặk gì? Người Việt Nam phải bọn ngu muội Bắc Hàn đé o đâu mà thấy việc một thằng oắt con leo lên ghế chỉ bằng lý lịch là hợp lý được?
Hơn nữa, Việt Nam làm đé o có khái niệm công chức đúng nghĩa. Bộ máy gần như nát và kém hiệu năng bởi chế độ lương bổng khuyến khích tham nhũng trong nhiều chục năm. Một thằng tồn tại trong cái bộ máy ấy mà leo lên được tầm bộ trưởng thì phải nói cái tài thượng đội hạ đạp của nó đã thành thần rồi. Còn phải mượn chú Công thương hại cho sự phân biệt đối xử nó chịu nữa chắc?
Có bạn nào liệt kê quãng đường hoạn lộ của ông thứ trưởng oắt này anh lét mắt ngó cái. Anh Lãng trên thông thiên văn dưới tường địa lý mà cũng đé o biết cái thằng này nó bắt đầu cưỡi tên lửa Taepoedong từ cái lúc nào.
ThanhCong viết:Chưa biết anh Nghị trình độ thế nào, cứ để anh ấy làm một thời gian. Chứ cứ chờ leo từng bậc thang một thì oải chết. Chả hiểu Lãng nghĩ thế nào, chứ một số vị trí thứ trưởng bổng lộc và quyền hạn còn kém trưởng phòng hay giám đốc PMU.
Đối với một dân đen như mình, việc bổ nhiệm anh Nghị tích cực hơn đưa một ông khu đỉn nào đó lên.
Chú Công nói ngộ đé o tả. Bổ nhiệm con người vào vị trí cấp cao mà chú làm như một trò đùa, thử để xem nó làm được hay không rồi tính. Thế chú nghĩ cái lý lịch con Ba Dũng là để vứt đi chắc? Bộ trưởng trông thấy nó sau còn phải vái nó làm cụ, chứ ở đó mà lo thiếu quyền lực. Không có thành tích thì cũng vẽ ra đủ thành tích. Vị trí của ông thứ trưởng oắt này sẽ không dừng lại lâu ở cái ghế đó, xét đến sự nóng vội của bạn thân anh.
Những chuyện như thế này báo hiệu một dấu hiệu chẳng hay ho gì cho nền chính trị Việt Nam.
Nguyễn Tấn Dũng đã mở đường thì các thể loại quan chức từ cấp xã đến cấp phó thủ tướng cũng chẳng ngại ngần gì mà không học theo. Chủ tịch xã thì chắc cũng cố cơ cấu cho con làm phó bí thư (để thử cho vui, xem nó làm được không như cách chú Công, lịt cụ), huyện thì cơ cấu cho con làm chủ tịch xã … quan chức cấp vụ thì cố cho thằng cu lên trưởng phòng … Con mẹ nó, nghĩ đến cảnh đám lâu nhâu tóc nhuộm xanh đỏ quen vác tiền nhà đi ăn hút giờ nối nhau làm phụ mẫu chi dân. Bộ máy công quyền vốn đã nát bét, không biết sẽ còn nát tới đâu. Anh không biết cái đất nước này đi đâu về đâu. Chúng ta chắc quay ngược lại thời phong kiến.
Dù sao thì dưới thời Võ Văn Kiệt hay Đỗ Mười, cũng không có những chuyện đắng chát như thế này. Loạn mẹ nó từ trên xuống thì cách gì mà vực quốc gia dậy?
Xét cho cùng thì cũng kệ cụ chúng nó. Nát nhanh chút thì Libi đến sớm hơn thôi. Chỉ có điều tiếc là Việt Nam có đến 80 tr dân, gấp Libi khoảng 80 lần. Libi chết hơn ngàn mạng để đổi lấy cái mạng của Gadafi, theo tỷ lệ mà suy đoán, và theo tính phức tạp của tình hình, khéo phải đến 1 – 2 trăm k toi mạng cho một sự thay đổi.
Dân Việt Nam có tiền giờ kiếm thẻ xanh là một trong những mục tiêu số một. Đây đúng là một thời kỳ nghiệt ngã cho đám dân ngu cu đen, vốn chẳng có sự lựa chọn đé o nào cho số phận.
Scrotum viết:Thời buổi này ai làm chính trị cũng vì cái túi của mình thôi, nên mình ủng hộ bạn Nghị, và muốn bạn ấy còn tiến hơn nữa.
So với những vị khác vì cái túi của mình, hi vọng bạn ấy đã quá đủ để không phải lo. Đấy là một ưu điểm, tuy rằng còn mơ hồ.
Ưu điểm khác nổi bật hơn, đó là tuổi trẻ. Mình thích đội trẻ lãnh đạo đất nước. Dù thế nào đi chăng nữa họ cũng đã được tiếp xúc và ảnh hưởng của các xã hội văn minh hơn mấy bô lão thích nhậu rượu tây với thịt chó.
madcat viết:
Mình cũng muốn ủng hộ bạn Nghị quá, nhưng khổ nỗi các fan của bạn ấy chả nói được câu éo nào ra hồn có dẫn chứng, có lập luận tử tế để bênh vực bạn ấy cả!!!
leonardo viết:
Em thấy các bạn ấy nói nhiều lý do rồi mà, em thống kê lại giúp bác nhá: Trẻ, học trường ngon, công việc đúng ngành đã học, nhã nhặn, biết tiếng Anh, đã từng có thời gian sống cả ở Sài Gòn và Hà Nội, ăn ít (?)…
5xu viết:Tài và Đức của bạn Nghị thì đến thời điểm này các bạn đều thiếu thông tin để đánh giá. Nhỡ bạn ấy rất tài và rất đức độ thì sao?
Vả lại chuyện nào ra chuyện ấy. Minh quân đẻ ra hôn quân là bình thường, hôn quân lại có con là minh quân là chuyện thường. Lịch sử đầy rẫy những chuyện như vậy.
Bây giờ đặt vấn đề thế này. Nếu một ông thủ tướng anh minh, được cả nước tôn trọng yêu mến, dàn xếp để con ông ấy nối ngôi, con ông ấy học hành tử tế, ngoan ngoãn, liệu nhân dân có nhảy dựng lên như thế này không? Nếu không nhảy thì tại sao lại nhảy lên khi có trường hợp ngược lại? Có gì khác nhau đâu?
Vấn đề này nữa. Anh em ở đây đều đi làm, đi học, kết bạn, kết bè. Với một người bạn mới quen, mọi người có quan tâm đến việc anh bạn mới này sinh ra trong gia đình thế nào, bố mẹ anh ấy là ai không? Tất nhiên là có. Thường là chúng ta dễ có cảm tình và có xu hướng dễ làm thân với những người sinh ra trong những gia đình có địa vị, có truyền thống, có cái gì đó…
Xa hơn nữa, giữa 2 người tài năng như nhau, tuổi tác như nhau, học vấn như nhau, chúng ta sẽ có xu hướng ủng hộ người sinh ra trong gia đình có truyền thống, có máu mặt, quen những việc mà họ đang đi theo từ khi họ còn tấm bé, hay là có xu hướng ủng hộ một người xuất thân chẳng từ đâu cả. Nếu việc ủng hộ đó lại ảnh hưởng đến quyền lợi của mình, thì xu hướng nào sẽ an toàn hơn?
AOK viết:Xu càng nói càng thấy thói ngụy biện ăn mie vào máu.
1. Bạn Nghị có tài thật có đức thật thì phải chứng minh. Vị trí lãnh đạo thì không chỉ cần có tài có đức mà còn phải có kinh nghiệm, bản lĩnh. Việc một người ngồi vào vị trí lãnh đạo mà mọi người không thể biết được người đấy sẽ thành hôn quân hay minh quân theo Xu là chuyện bình thường không? Hay Xu lại kêu là người ngoài biết léo gì mà nói
2. Xu quen bợ đỡ hít hà nên mới quá quan tâm bạn có thuộc diện “những gia đình có địa vị, có truyền thống, có cái gì đó…”. Người bình thường người ta chơi với bạn vì bạn là đứa như thế nào là chính. Công việc làm ăn léo nói.
3. Làm léo gì có 2 người như nhau, phải có điểm gì đó khác nhau, quan trọng là có cơ chế chấm điểm rõ ràng và minh bạch hay không thôi. Còn đã động đến lợi ích thì mấy cái “như nhau” kia nó có còn ý nghĩa léo gì nữa, lý luận của Xu như 3 xu ý.
Một số bác ủng hộ chuyện quyền bầu cử tuyệt đối ở nhân dân em thấy chưa ổn, dân mình còn ngu bỏ mie, khéo phiếu bầu của những người ngu (chiếm số đông) kéo tụt cả phiếu bầu của người khôn.
dilah viết:Anh 5Xu: Ở đâu không biết nhưng em bới nát lịch sử Việt nam chỉ thấy Minh quân đẻ ra Hôn quân chứ chưa có trường hợp ngược lại.
nôbita viết:Hố hố, hóa ra đây là quan điểm của anh Xu ạ. Em thì em chả bao giờ có chuyện thích “làm thân với những người sinh ra trong những gia đình có địa vị, có truyền thống, có cái gì đó…” (bạn em nó con nhà ăn mày em vẫn thân) và càng chẳng có chuyện “có xu hướng ủng hộ người sinh ra trong gia đình có truyền thống, có máu mặt..” (đ. việc gì phải nhục vậy, em thật) , nói thẳng ra là Xu thích thế thì cứ tự nhận riêng mình thôi nhé, đừng dùng từ “chúng ta” em nghe sởn hết cả da gà anh ạ.
Nghe lập luận của vài con gián trong đây mà anh Lãng thấy thật ghê sợ.
Thực tế trong xã hội, các cuộc chơi quyền lực luôn gắn với những mối quan hệ cá nhân. Lợi dụng tốt các mối quan hệ là một bước đệm tốt để gặt hái lợi ích. Không phải tự nhiên mà phần lớn lãnh đạo cao cấp các tập đoàn đa quốc gia, khi truy lại lý lịch, lại đều là bạn bè, hay đồng học của các viên chức cao cấp chính phủ. Không phải tự nhiên mà em Kim Phượng lại được bọn tây nhợn chọn làm giám đốc điều hành, khi vừa là một con oắt nứt mắt ra trường, làm đé o có khả năng bươn trải trong thế giới của những tay cáo già tài chính đầu toàn là sạn.
Nhưng lợi dụng quan hệ khác hoàn toàn với việc chấp nhận sự bổ nhiệm đi theo đà làm suy thoái và băng hoại xã hội. Nếu những gì trên net là sự thực, thì ông oắt Nghị này cũng chả giỏi giang gì khi thành tích thi đại học năm 1994 là thi đỗ hệ B, sau 2 năm theo học thì được chuyển sang thành hệ chính quy. Với cái lý lịch con thủ tướng, thì việc được một đại học lèng phèng của Mỹ cấp bằng là chuyện đương nhiên, thậm chí dù có theo học Harvard thì cũng đương nhiên sẽ có bằng. Mỹ lập hẳn ra một chương trình học bổng Fullbright, mục đích nhắm vào những đối tượng có tiềm năng, có quan hệ để leo lên vị trí xã hội cao ở nhiều quốc gia. Đây là một chủ chương chiến lược, một ván bài lâu dài cho lợi ích Mỹ.
Quay trở lại câu chuyện, thực ra thì vị Nghị oắt (thằng này trông cũng béo ụt, gần giống thằng oắt béo ụt Kim Jang Un ở Triều Tiên) này lên tuyển quá sớm, không đáng để chú ý quá nhiều nếu chỉ xét đến một trường hợp cá nhân đơn lẻ. Điều quan trọng là, nó báo hiệu chế độ đang đi vào lối mòn khi tự đào hố chôn mình. Tình trạng quan chức các cấp đưa con cháu vào bộ máy là một chuyện phổ biến từ xưa, nhưng ít nhất, ở hàng lãnh đạo cao cấp nhất thì chưa từng diễn ra. Với việc đương kim thủ tướng nâng đỡ con ruột, chẳng có thành tích mẹ gì với quốc gia, vào ủy viên trung ương rồi thứ trưởng, thì có thể nói Thủ tướng chẳng còn tư cách mẹ gì để quản cấp dưới khi đám này lộng hành và tình trạng nhồi nhét con cháu vào bộ máy sẽ càng trầm trọng. Thượng bất chính thì hạ tắc loạn. Ở bình diện quốc gia mà nói, đây là một điều quá đáng sợ. Nó báo trước một tương lai không lành cho sự bất ổn tất yếu, trong lúc quốc gia chịu cả thù trong lẫn giặc ngoài.
Anh thật ngạc nhiên vì làn sóng khốn khó trong xã hội đang vô cùng trầm trọng, khi kinh tế năm 2012 còn dự báo sẽ ảm đạm nhiều hơn. Điện, than, xăng trong năm sau chắc chắn sẽ tăng theo cấp số, tình trạng khốn khó của dân đen đang ngày một bị bần cùng. Đáng ra, đây là lúc chính sách kỹ trị phải thiên về các chính sách vỗ về, an dân và tạo niềm tin cho xã hội, thay vì thế, chế độ lại thực hiện những hành động khiến xã hội càng thêm chia rẽ. Khi bát cơm của người dân đang ngày một ít đi, những câu chuyện thế này, càng làm cho niềm tin của họ về lẽ công bằng, về sự hy vọng vào chế độ ngày một mai một đi. Có lẽ, trong những nước cờ này, các bạn thân anh đã tính quá nhầm. Các bạn hy vọng nhồi con cháu vào làm thế hệ kế cận sẽ giúp củng cố quyền lực và kéo dài hơi hơn cho chế độ, Ở phương diện tập quyền độc tài, các bạn tính không sai. Nhưng về chiến lược lâu dài, điều này chỉ làm hệ thống suy yếu đi nhiều hơn, niềm tin dân chúng giành cho chính quyền mai một đi càng nhiều hơn, và ngày kết của nó, do đó sẽ đến gần hơn dự kiến.
Năm 2012, chính phủ dự trù thu ngân sách 35 tỷ USD, tương đương khoảng 33% GDP, một mức tận thu sức dân đến kinh hoàng, trong khi phúc lợi người dân được hưởng thì vào loại thấp gần nhất thế giới. Bội chi ngân sách dự kiến vẫn vào khoảng 140 nghìn tỷ (khoảng 7 tỷ USD), và như thế chẳng có dấu hiệu mẹ gì cho thấy đời sống dân đen sẽ sáng sủa hơn, bát cơm của họ sẽ có thêm miếng thịt (anh có đọc đâu đó trên mạng, rằng với 10 nghìn đồng, là khẩu phần mua thức ăn của đến 60 học sinh vùng cao). Bức tranh này rồi sẽ xô đất nước đi đâu?
Thực ra, nếu Việt Nam không phải đối mặt với Trung Quốc, thì anh kệ cụ chúng nó. Thằng nào lên xuống với loại người như anh cũng đều giống nhau thôi. Kiểu gì anh cũng ăn trên ngồi chốc cả. Nhưng cái viễn cảnh đáng sợ khi đất nước đại họa lâm đầu, và trên biển TQ tiếp tục vươn dài nuốt trọn những gì còn lại. Nó sẽ bóp nghẹt tương lai con cháu trong hàng trăm năm sau.
Thêm điều cuối cùng với vài thằng hèn mạt mà anh thấy không ít trong dăm post ở topic này. Thượng đội hạ đạp cũng là một cách tốt để tiến thân, nhưng anh Lãng chưa từng thấy một thằng nào có thể gọi là thành công chỉ nhờ tài ton hót và liếm đít. Bọn này đa phần đều bị xếp vào loại người lươn lẹo, lừa bịp, có may lắm mở mặt lên được thì cũng chỉ là vài loại việc tẹp nhẹp, không đáng để nhắc đến. Người có tài, bao giờ cũng có khí chất. Họ biết tận dụng cơ hội, quan hệ nhưng vẫn có những phẩm chất khiến những kẻ được họ cầu cạnh phải vị nể. Thành công thế đé o nào được khi một chút phẩm chất đáng để tự tôn cũng đé o có.
Làm người, cần phải sống làm sao để trước hết mình phải tôn trọng chính mình.

Không có nhận xét nào: