Pages

Thứ Tư, 28 tháng 12, 2011

Chết bởi Trung Quốc (Death by China) – 16 chương sách của Peter Navarro và Greg Autry

Chết bởi Trung Quốc (Death by China) – 16 chương sách của Peter Navarro và Greg Autry
VRNs (28.12.2011) – Sài Gòn – Tháng 6 năm 2011 vừa qua, hai vị giáo sư thuộc Đại Học UC Irvine, Tiểu Bang California là Tiến sĩ Peter Navarro và Tiến sĩ Greg Autry đã xuất bản quyển sách viết về Trung Quốc. Tựa đề của quyển sách “Death by China – Confronting the Dragon – A Global Call to Action (Chết Bởi Trung Quốc – Đối đầu với Con Rồng – Lời kêu gọi hành động toàn cầu) đã lôi cuốn rất nhiều sự quan tâm của độc giả và hiện là một trong 10 quyển sách viết về Trung Quốc được đánh giá cao hiện nay.
Death By China (Chết Bởi Trung Quốc) gồm có 16 chương, dày hơn 300 trang, đúc kết từ những nghiên cứu, phỏng vấn và khảo sát của hai tác giả tại nhiều thành phố, công xưởng ở Trung Quốc trong hơn hai năm qua, về những tham vọng của Bắc Kinh đang muốn thu tóm Thế giới và Nhân loại vào trong tay, qua những thủ đoạn “hắc ám”.
Ngoài chuyên môn về kinh tế, hai tác giả rất quan tâm về các vấn đề xã hội, nhất là đời sống của những dân tộc Tây Tạng, Nội Mông, Urghur đang bị đảng Cộng sản Trung Quốc khống chế hiện nay. Nhờ vậy mà những phân tích của tác giả về các hiểm họa của Trung Quốc không chỉ thuần túy trên mặt kinh tế, khoa học, quân sự mà còn liên hệ đến các thủ đoạn tiêu diệt tiềm lực đối kháng của các dân tộc thiểu số tại Trung Quốc hiện nay.

Bên cạnh 16 chương sách, hai tác giả đã nhờ nhà phản kháng Trung Quốc Đường Bạch Kiều (Tang Baiqiao) viết Lời Mở Đầu và Dân biểu liên bang Hoa Kỳ Dana Rohrabacher viết Lời Bạt.
Ông Đường Bạch Kiều là một cựu sinh viên đã tham gia trong biến cố Thiên An Môn năm 1989. Sau mấy năm ở tù, ông đã được thả và trốn sang Hồng Kông; từ đó ông được can thiệp xin tỵ nạn chính trị tại Hoa Kỳ vào năm 1992, hiện sống tại Nữu Uớc. Ông Đường cho rằng, những nội dung trong tập sách “Chết Bởi Trung Quốc” là những sự thật về một Trung Quốc ác độc: Một mặt thì giai cấp cai trị ở Bắc Kinh tiếp tục đàn áp dã man những tiếng nói của nhân dân Trung Quốc; mặt khác họ tuôn tràn ra thế giới bên ngoài những sản phẩm độc hại và nguy hiểm, hạ giá thành xuống rẻ mạt và bán phá giá để tiêu diệt nền kinh tế Phương Tây, và nhanh chóng trang bị những vũ khí lợi hại nhất nhờ vào hệ thống gián điệp tối tân của họ.
Ông Đường viết: “Tôi cũng có thể hiểu tại sao những sự kiện hiển nhiên thức tỉnh và những sự thật thô bạo này có thể đi ngược với kinh nghiệm cá nhân của chính bạn. Khi đi du lịch Trung Quốc, bạn có thể đã ngồi trên một du thuyền tiện nghi dọc theo sông Dương Tử, quyến rũ vì những người lính đất nung, đi bộ hớn hở dọc theo Vạn Lý Tường Thành, hay say mê với Cẩm Thành. Thậm chí bạn còn có thể là một giám đốc điều hành một công ty Hoa Kỳ tại Thượng Hải hay Thẩm Xuyên, kiếm được nhiều tiền và được chiêu đãi với những bữa ăn thịnh soạn, không nhìn thấy cái gì khác ngoài bầu trời xanh và những đại lộ màu vàng phía trước. Tiếc thay, đa số người Mỹ không bao giờ nhìn thấy mặt trái của Trung Quốc và dân tộc Trung Quốc đã trả giá ra sao cho những “tiến bộ” này qua ô nhiễm môi sinh, tham ô, bất công xã hội, vi phạm nhân quyền, thực phẩm nhiễm độc và nghiêm trọng nhất là sự suy đồi đạo đức trong linh hồn của họ.”
Trong Lời Bạt ở cuối tập sách, Dân biểu liên bang Hoa Kỳ Dana Rohrabacher đã nhắc đến thời kỳ mà quan hệ giữa Trung Quốc và Hoa Kỳ coi như tốt đẹp nhất là từ năm 1978 đến năm 1988. Từ tháng 6 năm 1989 trở đi, sau biến cố Thiên An Môn, Trung Quốc đã bắt đầu thay đổi và mối quan hệ thương mại giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc trở nên bất thường, do những ứng xử quá “yếu” của các chính quyền Bush Cha, Clinton, Bush Con và cả ông Obama hiện nay. Dân biểu Dana Rohrabacher cho rằng các vị Tổng thống nói trên và cả lãnh tụ của hai đảng Dân Chủ và Cộng Hòa đã vấp phải một sai lầm cơ bản là đã đối xử với các lãnh đạo Bắc Kinh, giống như và nhiều lúc “trịnh trọng” hơn cả đối với những người bạn dân chủ gắn bó với nước Mỹ từ Nhật Bản và Âu Châu; trong khi đó trên thực tế, Bắc Kinh là chế độ hung ác không thua gì Ahmadinejad của Iran hoặc Gadhafi của Libya, tàn bạo không thua gì Nga dưới thời Stalin.
Dân Biểu Dana Rohrabacher cho rằng: “Tôi có thể xác định với bạn rằng nếu Tổng thống Ronald Reagan còn là Tổng thống ngày hôm nay, ông sẽ đối đầu lại chế độ toàn trị tại Bắc Kinh như ông đã từng làm đối với Liên Xô. Sẽ không bao giờ có “tối huệ quốc” và cũng không thể để ngân sách của chúng ta lệ thuộc vào sự tài trợ từ Trung Quốc. Sẽ nhanh chóng xét xử gián điệp Trung Quốc, mạnh mẽ cấm vận chống lại chiến tranh tin học của Trung Quốc và không khoan nhượng cho những hành động vụ lợi như thao túng tiền tệ chẳng hạn. Đồng thời sẽ bày tỏ nhiều lần sự phẫn nộ ngoại giao đối với việc Trung Quốc sử dụng quyền phủ quyết của Liên Hiệp Quốc để thu tóm được các nguồn tài nguyên thiên nhiên quan trọng từ những quốc gia bất hảo. Và giống như ông Ronald Reagan đòi hỏi ông Gorbachev “phá đổ bức tường” và tuyên bố với nhân dân Trung Quốc rằng “chúng tôi đứng về phía các bạn, không phải bên phía đàn áp các bạn”. Và ông sẽ bảo đảm với các công nhân Hoa Kỳ rằng: “Chúng tôi sẽ không chuyển công ăn việc làm của quý vị đến Quảng Châu để sản phẩm được chế tạo rẻ hơn bởi nô lệ lao động, trợ cấp xuất khẩu bất hợp pháp, vi phạm bản quyền trắng trợn và đồng nhân dân tệ bị hạ thấp.”
Chết bởi Trung Quốc đã diễn ra như thế nào?
Trong 16 Chương, tác giả “Death By China” đã dành Chương 1 trình bày tổng quát về những hiểm họa mà Bắc Kinh đang gây ra cho nhân loại, trong đó có một phần trách nhiệm của Hoa Kỳ. Từ Chương 2 cho đến Chương 15, tác giả đã giúp cho người đọc nhìn thấy những chính sách hắc ám của Trung Quốc từ sản xuất hàng hóa độc hại bừa bãi chỉ để kiếm lợi nhuận, khống chế đồng tiền, cạnh tranh bất chính, xâm thực Phi Châu, Châu Mỹ La Tinh cho đến những thủ đoạn chạy đua vũ trang, bành trướng quân sự, tung gián điệp và tin tặc để ăn cắp kỹ thuật Phương Tây… Chương 16 là phần mà tác giả đề nghị một số giải pháp tẩy chay Trung Quốc để cứu lấy hành tinh, trước khi nó bùng nổ vì những phế phẩm mà các nhà máy Trung Quốc đã thải ra một cách bừa bãi trong quá trình sản xuất ô nhiễm.
Chương 1: Chết Bởi Trung Quốc: Không Phải Là Chỉ Trích Trung Quốc Mà Là Sự Thật.
Chết Bởi Trung Quốc, theo tác giả Peter Navarro và Greg Autry thì đây là một nguy cơ rất thực mà giờ đây tất cả chúng ta phải đối mặt khi quốc gia đông nhất thế giới, và chẳng bao lâu nữa nền kinh tế lớn nhất thế giới, đang nhanh chóng biến thành sát thủ tàn độc nhất hành tinh. Trong chương này, tác giả nhấn mạnh đến năm vấn đề:
Thứ nhất, hàng hóa Trung Quốc sản xuất không an toàn cho người tiêu dùng. Những doanh nhân vô lương tâm Trung Quốc đang làm tràn ngập thị trường thế giới với một loạt những sản phẩm, thức ăn, thuốc men không gây chết người thì cũng làm mục xương, gây ung thư, dễ cháy, nhiễm độc. Trong đồ chơi trẻ em, những sản phẩm nguy hiểm này bao gồm từ vòng tay, dây chuyền và đồ chơi nhiễm chất chì cho đến những quần áo ngủ dễ cháy, nhiễm độc. Trong các tiệm thuốc, quý vị có thể tìm thấy tất cả các loại thuốc và cách chữa trị ở những tiệm gần nhà hay trên mạng, nhưng đó là sản phẩm giết người – từ aspirin nhiễm độc, Lipitor nhái, Viagara giả có chứa độc tố strychnine cho đến thuốc heparin phá thận và thuốc bổ chứa độc tố arsenic. Ngoài ra, những đồ ăn nhập khẩu từ Trung Quốc như cá, trái cây, thịt hay rau cải có thể nói là bị tẩm đủ thứ kháng sinh bị cấm, vi khuẩn thối rữa, kim loại nặng hay thuốc trừ sâu rầy bất hợp pháp.
Thứ hai, Trung Quốc đang giết chết hạ tầng sản xuất Hoa Kỳ và Thế Giới. Với thủ đoạn trợ cấp xuất khẩu ào ạt và trái phép, giả mạo sở hữu trí tuệ và giữ hối xuất đồng Nhân Dân Tệ luôn luôn thấp hơn thị trường hầu giành ưu thế xuất khẩu, Trung Quốc đang hủy diệt hạ tầng sản xuất khi cướp đi hàng triệu công việc làm trong các ngành sản xuất của Hoa Kỳ. Từ khi Trung Quốc gia nhập WTO vào năm 2001, các ngành may mặc, dệt và đồ gỗ tại Hoa Kỳ đã giảm xuống chỉ còn một nửa – chỉ riêng công việc của ngành dệt giảm 70%. Những ngành công nghiệp quan trọng khác tại Hoa Kỳ như hóa chất, giấy, thép và bánh xe đã bị suy giảm tương tự, trong khi đó, việc làm trong ngành sản xuất máy vi tính và điện tử cao cấp đã tụt xuống hơn 40%. Ngoài việc, Trung Quốc sản xuất những mặt hàng rẻ tiền, cấp thấp như giày dép, đồ chơi, hàng tiểu công nghệ, quần áo… Trung Quốc còn đang chiếm lấy thị trường của nhiều ngành công nghiệp thu nhập cao còn lại của Hoa Kỳ – từ xe hơi và không gian cho đến những dụng cụ y khoa tối tân.
Thứ ba, Trung Quốc đang hình thành những thuộc địa tại Phi Châu, Châu Mỹ La Tinh. Để vận hành cỗ máy sản xuất, Trung Quốc đã phải dùng một nửa xi măng của thế giới, gần một nửa lượng thép, một phần ba lượng đồng, và một phần ba lượng nhôm. Hơn nữa, vào năm 2035, nhu cầu dầu của chỉ riêng Trung Quốc sẽ vượt qua tổng số dầu sản xuất hiện nay cho toàn thế giới. Để nắm trong tay những nguyên liệu này, Trung Quốc đã với tay đến các xứ Phi Châu và Châu Mỹ La Tinh, hợp tác với những tên lãnh đạo độc tài sát nhân để khai thác và biến thành thuộc địa riêng. Khắp Châu Phi, và Châu Mỹ La Tinh, nhãn hiệu thực dân thế kỷ 21 của Trung Quốc luôn luôn bắt đầu với sự mặc cả độc địa gồm: những khoản cho vay hậu hĩnh, lãi xuất thấp để xây dựng hạ tầng đổi lấy nguyên liệu và sự xâm nhập thị trường nội địa. Một khi nước đó cắn phải miếng mồi thực dân này, thay vì dùng lao động tại chỗ, Trung Quốc sẽ mang vào đội quân to lớn gồm cả kỹ sư và công nhân của họ để xây dựng đường cao tốc, đường sắt, hải cảng và hệ thống viễn thông. Tất cả những hạ tầng này trên thực tế là để phục vụ cho việc khai thác mỏ và vận chuyển nhiên liệu để chở ngược về lại Trung Quốc. Trung Quốc sau đó sẽ bán lại thành phẩm vào thị trường các nước này – đè bẹp những ngành công nghiệp địa phương, đẩy cao tỷ lệ thất nghiệp và đẩy các thuộc địa mới của Trung Quốc lún sâu hơn vào đói nghèo.
Thứ tư, Trung Quốc đang gây ô nhiễm cho chính người dân Trung Quốc và các quốc gia khác. Vì đặt nặng vào nền kinh tế sản xuất để xuất khẩu nên bầu trời chung quanh khu vực nhà máy tại Trung Quốc luôn luôn bao phủ một tầng mây đen như là tấm vải trắng tẩm thuốc độc. Hơn 70% sông hồ của Trung Quốc đều ở vào tình trạng ô nhiễm nghiêm trọng. Thậm chí một du thuyền chạy dọc theo sông Dương Tử, bên trên đập Tam Hiệp, cũng thấy được vùng này, một thời được xem là bảo vật cổ kính nhất nước, nơi mà Mao đã từng tắm năm 1961 nhưng nay hầu như không còn thấy chim hay các dấu vết của các loài thủy sinh. Ngoài ra, khi các nhà máy Trung Quốc sản xuất ào ạt những sản phẩm để chất đầy lên các kệ của những tiệm bán hàng hóa trên thế giới những không khí ô nhiễm cực kỳ độc hại của Trung Quốc đã bay hơn 600 dặm theo các luồng gió xoáy đến Bangkok, Sydney, California, vứt xuống dọc đường những chất thải độc hại. Ngày nay, phần lớn mưa a-xít ở Nhật và Hàn Quốc là “Made in China”, trong khi số lượng hạt bức xạ mỗi ngày mỗi gia tăng được tìm thấy trong không khí ở những thành phố phía Tây như Los Angeles xuất phát từ các nhà máy của Trung Quốc.
Thứ năm, thế giới và nhất là Hoa Kỳ đã làm ngơ cho Trung Quốc thao túng. Tình trạng gây nguy hiểm của Trung Quốc hiện nay là do chính những công ty lớn của Hoa Kỳ như Catepillar, Cisco, GM. Microsoft… đã hoàn toàn đồng lõa với các chính sách của Trung Quốc. Vì chủ trương hẹp hòi nhằm tìm kiếm tối đa lợi nhuận nên nhiều lãnh đạo công ty Mỹ đã đứng về phía hàng ngũ đối tác Trung Quốc ủng hộ chính sách lái buôn và bảo hộ mậu dịch của Bắc Kinh gây nguy hại cho ngành sản xuất Hoa Kỳ. Chịu trách nhiệm về những điều xảy ra nói trên chính là hai tổng thống George W Bush và Barack Obama. Trong nhiệm kỳ của Tổng Thống Bush, Hoa Kỳ đã chuyển nhượng cho Trung Quốc hàng triệu việc làm. Tổng thống Barack Obama, trong lúc tranh cử năm 2008, đã hứa hẹn nhiều lần sẽ kiên quyết chấm dứt hoạt động thương mại không công bằng của Trung Quốc; nhưng khi lên cầm quyền thì nhiều lần làm ngơ các tác hại của Trung Quốc vì muốn Trung Quốc tiếp tục tài trợ cho thâm hụt ngân sách khổng lồ của Mỹ.
Đoàn Hùng

Không có nhận xét nào: