Pages

Thứ Tư, 20 tháng 6, 2012

Xin đừng rời xa mục đích đấu tranh vì Tổ Quốc và Dân Tộc



Nguồn: LytuongnguoiViet, Thứ ba, 19 Tháng 6 2012 10:24
 Tổ Quốc và Dân Tộc là tất cả những gì thiêng liêng và cao quý nhất. Vì thế, cho nên, từ ngàn xưa, tiền nhân của chúng ta dù trong tay không có những loại vũ khí tối tân như ngày hôm nay, nhưng đã không hề chịu lui hay dừng bước bởi những chướng ngại vật hoặc do đêm tối – sương mù giăng phủ trên suốt những hành trình dựng nước và giữ nước.
Ba mươi bảy năm dài trôi qua, những người Việt Nam yêu nước chân chính đã và đang dấn thân vào con đường đấu tranh vì lý tưởng cao đẹp, vì Đại Nghĩa Quốc Gia và Dân Tộc, thì cái mục đích tối thượng phải đạt đến là xóa bỏ những sự ác, những bất công đã do đảng Cộng sản Hà Nội gây ra, để xây dựng lại một nước Việt Nam Tự Do-Công Bằng theo một thể chế Dân Chủ Pháp Trị.
Chính vì những lẽ ấy, nên chúng ta không nên vì bất cứ một lý do nào, mà có thể rời khỏi “chiến hào” để tạo cơ hội cho kẻ thù của chúng ta có thể chiến thắng, ít nhất ở một mặt nào đó…
Trong suốt cuộc chiến chống Cộng sản xâm lăng: 1954-1975; chúng ta đã vì thờ ơ, hoặc ngây thơ, nên đã bỏ lỡ, hoặc đã bỏ ngỏ cho quân thù có cơ hội xâm nhập vào tận những nơi thuộc thành trì của nước Việt Nam Cộng Hòa.
Quả đúng như vậy, trong những trận chiến ngày xưa, đôi khi địch quân chỉ dùng một cục đá để ném vào “trận địa” của chúng ta, mà chúng ta đã tưởng lầm là hỏa tiễn, địa lôi, để rồi chúng ta đã vội vàng mà rời khỏi “chiến hào”, để cho quân địch có cơ hội tràn vào để “chiếm đất, giành dân”.
Trong tất cả những cuộc đấu tranh, thì Thủ Đoạn Chính Trị luôn luôn được các phe lâm chiến đều đem ra, và dùng  hết những chiêu thức để áp dụng mọi nơi, mọi lúc. Người ta thường nghe nói đến chuyện Hoàng Thạch Công và Trương Lương, cũng như đã từng biết đến “Tôn Tử Binh Pháp” với “Tam thập lục kế” (36 kế). Gần đây, Hà Nội đã dùng đến “Nghị quyết 36”, cũng nằm trong những kế sách của Hoàng Thạch Công và cả “Tam thập lục kế”. Và chúng ta, những người đã và đang dấn thân vào con đường đấu tranh, để giải trừ chế độ Cộng sản tại Việt Nam, đã phần nào bị rơi vào một vài trong những “kế” đó.
Trước đây, người ta đã thấy, đã biết, khi có những biến cố nào đó xảy ra ở trên thế giới, thì Hà Nội đã cho tung những màn hỏa mù, khiến cho một số người đã không thể nhìn ra các phương hướng để tiến tới. Rồi sau đó, là vụ “cưỡng chế” tại Tiên Lãng, Hải Phòng, đối với gia đình của anh em nông dân Đoàn Văn Vươn, mà cho đến ngày  hôm nay cũng không ai biết được số phận của những người trong gia đình họ Đoàn đang ở trong nhà tù như thế nào, cũng như vụ việc của  những người dân lành đã và đang phải gánh chịu những nỗi oan khiên trong những cảnh ngộ vô cùng khốn khổ tại quê nhà, từ Tiên Lãng, Văn Giang và Vụ Bản vậy.
Và, hiện tại, kể cả trong tương lai, Hà Nội luôn luôn tung thêm những con rối ra để diễn trò “đấu tranh-dân chủ”. Những con rối này, cho dù có được một số kẻ tung hô “vạn tuế”; và cho dù có to mồm đến đâu chăng nữa, nhưng chúng cũng không bao giờ nắm được vận mệnh của đất nước, vì chúng bất đức-vô lương, vì chúng không có UY và không cóTÍN. Tuy nhiên, khi chúng xuất hiện là để cho mọi người cứ nhắm vào đó, mà quên mất đi những vụ việc vô cùng hệ trọng và cấp thiết gấp triệu lần; đó chính là những vùng đất, những khu phố thị, và đặc biệt là vùng vịnh Cam Ranh, là điểm huyết mạch của đất nước đã và đang bị lũ giặc Tầu chiếm cứ. Thế nhưng, từ khi các báo trong nước đã đưa tin cho đến hôm nay, thì có ai nghe thấy những tên giặc Tầu như: A Xìu, A Giót, A Ngán, A Cang, A Kiều… A…A… tại vịnh Cam Ranh bị “Lực lượng cưỡng chế” dám sờ đến cái sợi lông chân của chúng hay không ? Còn anh em của nông dân Đoàn Văn Vươn thì chỉ có “thiết câu” thôi, mà đã bị “giả tru” rồi.
Là những con dân nước Việt, thì thử hỏi, chúng ta có đau lòng không, có xót xa không, khi mỗi ngày đều phải nhìn thấy những gót giày của kẻ thù truyền kiếp của Dân Tộc, là lũ giặc Tầu đang giẫm nát Quê Hương ?!
Thật vô cùng đớn đau và uất hận. Và, thật vô cùng tiếc thương cho những núi xương sông máu của tiền nhân của chúng ta đã đổ ra, đã tưới xuống, để tô thắm, để dựng xây thành một nước Việt Nam hoa gấm như ngày hôm nay. Nhưng oán hờn càng thêm chồng chất, vì những núi xương sông máu ấy đã đổ ra, để rồi hôm nay đã và đang bị lũ giặc Tầu giẫm đạp lên trước sự vô cảm của nhà cầm quyền Hà Nội !
Hỏi máu ấy, hỏi xương ấy, dù đã thấm sâu tận trong lòng đất của Hải Phòng, của Bình Dương, thấm vào cả ba miền đất nước, và đã thấm vào huyết mạch của vịnh Cam Ranh, đã thấm vào một vùng đất, mà bây giờ đã được gọi là “Đông Đô Đại phố” đã đau thương đến mức độ nào… chúng ta không ai có thể biết được. Nhưng, Ô kìa ! Những tiếng gầm theo sóng, những tiếng thét theo những trận cuồng phong, hay là những lệnh truyền từ  “Di chúc của Vua Trần Nhân Tông”, là những lời, những tiếng “Hịch” của Hồn Thiêng Sông Núi Việt, đã và đang thét gọi tất cả mọi con dân nước Việt hãy đứng lên, để làm tròn trách nhiệm của mình khi non sông đang ngập chìm trong cơn nguy biến.
Xin tất cả những người có lòng nhiệt thành, thiết tha với Đại Nghĩa Quốc Gia Dân Tộc hãy đồng tâm, nhất hướng, cùng nhau vững bước lên đường, cùng dấn thân, quyết chí đem tất cả những tài năng của mỗi người sẵn có, để cứu lấy Đồng Bào và giành lại Quê Hương !
Xin mọi con dân nước Việt, hãy vì Đại Cuộc Chung, mà đừng bao giờ rời xa mục đích tối thượng, là đấu tranh vì Tổ Quốc và Dân Tộc Việt Nam!
Pháp quốc, 19/6/2012
Hàn Giang Trần Lệ Tuyền

Không có nhận xét nào: