Pages

Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2014

VÌ SAO CHƯA CÓ CÁCH MẠNG VIỆT NAM?


Trong một bài viết trên RFA, tác giả Anh Vũ đặt câu hỏi: “ Giải pháp nào cho cuộc đấu tranh cho dân chủ ở Việt nam?” Kế đó, tác giả đưa ra hai giải pháp:
1. Đối đầu, một mất một còn.
2. Bằng cách gây lòng tin, thông qua phản biện đối lập trên tinh thần xây dựng theo cái gọi là diễn biến hòa bình.

Được hỏi về sự chọn lựa giữ 2 giải pháp, có 5 nhà “ tranh đấu dân chủ “ trả lời:
1/ Nhà tranh đấu Nguyễn Bắc Truyền nói: “Là một người vận động cho dân chủ – nhân quyền tại Việt Nam tôi chọn phương thức thứ hai: đó là đấu tranh ôn hòa thông qua phản biện – tranh luận – xây dựng tiến trình dân chủ. Tôi không chọn phương thức đối đầu “một mất một còn” vì tôi không có khả năng để xóa bỏ đảng cộng sản hay bất kỳ một đảng phái chính trị nào và nó cũng dễ nảy sinh ra tình trạng bạo lực một khi chúng ta không muốn lắng ngheSong còn tùy thuộc vào thành tâm của nhà cầm quyền.“
2/ LS. Vũ Đức Khanh từ Canada cho biết: “Theo suy nghĩ của tôi thì khả năng “đối đầu” giữa chính quyền và người dân rất hiếm vì tôi biết rằng “đảng cầm quyền vẫn có chủ trương đối thoại!” Hơn thế nữa, tình hình chính trị thế giới, trong khu vực và ngay cả trong nước vẫn đang có xu hướng “hợp tác” hơn là “đối đầu” để giải quyết những bất đồng thì không có lý do nhân dân Việt Nam lại đi ngược với xu hướng thời đại.”
3/ LS. Nguyễn Văn Đài nói: “Phương án thứ hai, thì phù hợp hơn với hoàn cảnh và con người Việt Nam trong giai đoạn hiện nay. Và trên thực tế những cá nhân, tổ chức đấu tranh cho tự do và dân chủ ở VN vẫn đang thực hiện trong suốt những năm qua. Phương án này chắc chắn sẽ được người dân trong nước và cộng đồng quốc tế ủng hộ. Nhược điểm của nó là chậm, cần nhiều thời gian. Tôi ủng hộ phương án này. “
4/ Ông Nguyễn Quang Duy– cựu Phó Chủ tịch Cộng Đồng Người Việt Tự Do tại Úc châu và là đại diện Khối 8406 tại Úc châu nói: “Chúng tôi không tin chuyện xẩy ra, nhưng chấp nhận và thúc đẩy Việt Nam theo con đường Miến Điện. Còn nếu những người cầm quyền cộng sản vẫn tiếp tục xem những lực lượng dân tộc như đối thủ thì đương nhiên cuộc chiến sẽ vẫn tiếp tục đến khi đảng Cộng sản bị lật đổ và lẽ đương nhiên những người cầm quyền sẽ phải chịu trừng phạt đích đáng.”
5/ MS. Nguyễn Trung Tôn từ Thanh Hóa cho biết: “Phương thức thứ 2 chậm nhưng chắc, không gây ra nhiều tổn thất để cảnh tỉnh người dân và ngay cả các đảng viên CS. Từng bước làm sói mòn lòng tin của nhân dân vào đảng CSVN, để đưa họ về phía mình. Khi lực lượng đã tăng lên có đủ số lượng lúc đó nếu phía chính quyền không chịu trao trả quyền lãnh đạo cho nhân dân thì sẽ áp dụng khả năng số 1 để rút ngắn thời gian”
Tóm tắt lại, cả 5 vị đều chọn giải pháp số 2: “ gây lòng tin, thông qua phản biện đối lập trên tinh thần xây dựng theo cái gọi là diễn biến hòa bình. “
Cách đặt câu hỏi như trên xem ra có phần thiếu minh bạch. Đáng lẽ ra câu hỏi nên đặt ra như vầy:
  • 1/ Làm cách mạng nhằm thay đổi chế độ cộng sản tồi tệ hiện hành bằng chế độ mới tốt đẹp hơn.
  • 2/ Làm chánh trị cải lương, hợp tác với cộng sản để cải sửa chế độ toàn trị cộng sản, dân chủ hóa từ từ.
Hay nói ngắn gọn hơn là: Làm Cách mạng hay Cải lương?
Thử hỏi vì sao 5 trí thức kể trên chọn lựa giải pháp cải lương như vậy?
Đây là câu trả lời theo sự phân tích của tuyên giáo việt cộng:
“ * Đối với tầng lớp trí thức, những biện pháp ‘vừa trấn áp vừa vuốt ve’ từ xưa đến nay đã đem lại kết quả khả quan. Chúng ta đã duy trì được một tầng lớp trí thức hèn nhát, háo danh, và nếu không quá ngu dốt thiển cận thì cũng chỉ được trang bị bởi những kiến thức chắp vá, hổ lốn, lỗi thời.Nói chung, đa số trí thức của chúng ta đều hèn, đều biết phục tùng theo đúng tinh thần ‘phò chính thống’ của sĩ phu xưa nay.” ( Tài liệu kiều vận của vc )
Đó cũng là lý do, vì sao mà chưa có cách mạng ở Việt Nam!
Nhân danh một người Quốc gia chống cộng, tôi xin kêu gọi:
HÃY LÀM NHỮNG GÌ cộng SẢN SỢ
ĐỪNG LÀM NHỮNG GÌ cộng SẢN KHINH
Xin người lớn vui lòng học theo gương hai thanh niên nam nữ xứng danh anh thư, hào kiệt của nòi giống hùng cường Lạc Long, hậu duệ Bà Trưng, Bà Triệu, Lê Lợi, Quang Trung.
Đây là lời nguyền thắm máu Phương Uyên:
“ Đi, chết đi đảng csvn bán nước “
“ Tàu khựa cút khỏi biển Đông “
Đây là lời lẫm liệt của hào kiệt Đinh Nguyên Kha trước pháp đình việt cộng:
“ Tôi trước sau là người yêu nước
Tôi chỉ chống đảng cộng sản. Mà chống đảng cs là không có tội “
  • VÌ SAO CHƯA CÓ CÁCH MẠNG VIỆT NAM?
Gần đây, có một số bài viết đặt câu hỏi: Vì sao chưa có cách mạng Việt Nam?
Nguyên lai là vì nông nỗi nầy đây:
  • Giới trẻ và sinh viên học sinh
“Một kết quả bất ngờ mà theo tôi cũng là một kinh nghiệm quí trên mặt trận tuyên truyền nhồi sọ: việc chúng ta bắt ép sinh viên phải học tập chủ nghĩa Marx – Lenin và tư tưởng Hồ Chí Minh đã đem lại những kết quả ngoài mong ước. Thành công của chúng ta không phải đã đạt được mục đích ban đầu là làm cho thế hệ trẻ tôn thờ thứ chủ nghĩa mà ngay cả chúng ta cũng không tin. Ngược lại, thành công của chúng ta là đã làm cho thế hệ trẻ chán ngán đến tận cổ khi phải học mãi một thứ ý thức hệ lỗi thời, bị nhồi nhét đến phản cảm những tư tưởng cũ kỹ. Nhờ vậy chúng ta đã đào tạo ra một thế hệ trẻ thờ ơ vô cảm với tất cả các loại tư tưởng và ý thức hệ, chai sạn với lý tưởng và hoài bão mà thanh niên thường có, trở nên thực dụng và ích kỷ hơn bao giờ hết.
Thế hệ trẻ hôm nay, ngoài cái đức tính thực dụng và tinh thần chụp giật, cũng như niềm khao khát tiền bạc, công danh, ám ảnh bởi chủ nghĩa hưởng thụ, thì chỉ còn le lói ‘tinh thần dân tộc’ vẫn còn sót lại trong máu huyết của mỗi người Việt.
Đây là con dao hai lưỡi, là con giao long đang nằm yên, mà chúng ta cần phải biết lèo lái một cách khôn ngoan để không xảy ra một tiểu Thiên An Môn ở Ba Đình.
Dưới chế độ chuyên chế nào cũng vậy, sinh viên và trí thức trẻ luôn luôn là những kẻ nguy hiểm nhất, là ngòi nổ của quả bom, là kíp mìn hẹn giờ, là hạt nhân của các phong trào đấu tranh. Các cuộc cách mạng nhằm lật đổ chế độ độc tài bao giờ cũng do sinh viên và trí thức dẫn đầu; công nhân, nông dân, và các tầng lớp lao động khác chỉ là sức mạnh cơ bắp.. Chỉ có trí thức và sinh viên mới đủ lý luận để huy động được đông đảo quần chúng, mới có lý tưởng để dấn thân, và mới có khả năng tổ chức và phối hợp.
Triệt tiêu được những phong trào sinh viên, cô lập được những trí thức phản kháng, chính là đánh vào đầu não chỉ huy của địch. Những thứ còn lại như ‘dân oan biểu tình’, ‘công nhân đình công’… chỉ là cơ bắp của một cơ thể đã bị liệt não.
Như trên đã nói, chúng ta đã thành công trong việc làm cho sinh viên trở nên lãnh cảm về các loại ý thức hệ, thờ ơ với những tư tưởng tự do khai phóng từ phương Tây. Chúng ta chỉ còn phải đối phó với tinh thần dân tộc của sinh viên đang có nguy cơ thức dậy, mục đích là để nó ngủ yên, nếu không phải lèo lái nó theo hướng có lợi cho chúng ta.”
  • Trí  thức
“Đối với tầng lớp trí thức, những biện pháp ‘vừa trấn áp vừa vuốt ve’ từ xưa đến nay đã đem lại kết quả khả quan. Chúng ta đã duy trì được một tầng lớp trí thức hèn nhát, háo danh, và nếu không quá ngu dốt thiển cận thì cũng chỉ được trang bị bởi những kiến thức chắp vá, hổ lốn, lỗi thời.
Nói chung, đa số trí thức của chúng ta đều hèn, đều biết phục tùng theo đúng tinh thần ‘phò chính thống’ của sĩ phu xưa nay. Phần lớn những kẻ được coi là trí thức cũng mang nặng cái mặc cảm của việc học không đến nơi đến chốn, ít có khả năng sáng tạo, và so với trí thức phương Tây về cả tri thức lẫn dũng khí đều cách xa một trời một vực.
Trí thức của chúng ta vẫn mãi mãi giữ thân phận học trò, kiểu sĩ hoạn mơ ước được phò minh chủ, hanh thông trên đường hoạn lộ, chứ không bao giờ vươn lên thành những nhà tư tưởng lỗi lạc.
Tầm mức ảnh hưởng của trí thức đến xã hội không đáng kể, không dành được sự kính trọng từ các tầng lớp nhân dân, thậm chí còn bị người đời khinh bỉ bởi sự vô liêm sỉ và thói quen ném rác vào mặt nhau.
Chỉ có một số ít trí thức vượt qua được cái vỏ ốc hèn nhát, nhưng thường là quá đà trở nên kiêu ngạo tự mãn, coi mình như núi cao sông sâu, là lương tâm thời đại. Những người này quả thật có dũng khí, nhưng cũng không đáng sợ lắm bởi đa phần đều có tâm mà không có tài, có đởm lược mà ít kiến thức.
 Đa phần trong số này cũng chỉ đến khi về hưu mới thu gom được dũng khí mà ra mặt đối đầu với chúng ta, do đó sức cũng đã tàn, lực cũng đã kiệt. Một số ít trẻ trung hơn, nhiệt huyết còn phương cương, thì lại chưa có kinh nghiệm trường đời, chưa được trang bị lý luận chu đáo, chưa có kiến thức về dân chủ sâu rộng. Với những kẻ này chúng ta đàn áp không nương tay, bỏ tù từ 3 đến 7 năm. Đó là phương cách giết gà từ trong trứng.
Thử xem một tài năng trẻ phải thui chột những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời trong lao tù, cách ly với môi trường học vấn, gặm nhấm nỗi cô đơn thay cho việc học hành nghiên cứu, thì sao có thể phát triển hết khả năng? Khi ra tù thì cũng đã quá tuổi trung niên, mệt mỏi, chán chường. Nếu vẫn còn dũng khí thì cũng đã tụt hậu về kiến thức, bị trì néo bởi gánh nặng gia đình, còn làm gì được nữa?”
Trên đây là tài liệu huấn luyện cán bộ kiều vận vc do các bạn Chiến Tranh Chánh Trị VNCH bắt gặp từ ba năm về trước. Khoan vội đánh giá là thật hay giả, chỉ căn cứ vào sự phân tích, lượng giá và chủ trương nhất quán của bạo quyền vc trên thực tế theo như nội dung tài liệu thì nhận thấy có tính cách xác thực.
Bạo quyền cộng sản chủ trương dùng mọi thủ đoạn để làm sa đọa tuổi trẻ và trí thức để không ai dẫn dắt các tầng lớp dân chúng nổi lên chống lại chúng ngỏ hầu chúng muôn năm trường trị. Ngay trong bản tài liệu nầy, câu kết luận thật rõ ràng: “Với những phân tích như trên tôi cho rằng chế độ của chúng ta vẫn còn bền vững ít nhất thêm hai mươi năm nữa.”
Bản hiệu ca của những khóa đầu Trường Sĩ quan Trừ bị Thủ Đức, Quân Đội Quốc Gia Việt Nam là bản nhạc Khỏe Vì Nước, với câu kết:
Thanh niên ơi!
Hồn thiêng núi sông đợi chờ
Nơi tay ta toàn dân ngóng trông từng giờ
Mang máu anh hùng ta đừng làm nhơ máu anh hùng
Trai Đất Việt thề làm đèn sáng thế giới soi chung
Thuở học trò sống với Dượng trong doanh trại Tiểu đoàn 11 Khinh binh QGVN vẫn nghe binh sĩ hát vang và hát theo như vậy, nghe hào hùng mà không rõ vì sao?!
Năm gần bốn mươi tuổi, lên Đại học tù Lào Cai, Hoàng Liên Sơn mới hiểu được khí thiêng sông núi là có thực.
Những ngày mùa đông trên đỉnh Hoàng Liên, khí lạnh buốt óc, nhức xương, tưởng chừng không kham được! Nhưng rồi cơ thể cũng tập quen dần. Lần hồi cái lạnh núi rừng hòa nhập vào cơ thể hòa đồng.
Nắng dưới chân Trường Sơn thiêu đốt thịt da. Đêm về, sức nóng tích tụ từ đá núi tỏa vào phòng giam chật hẹp, đông người hầu như ngạt thở. Sức nung nấu Trường Sơn trui rèn thân thể tăng thêm phần nghị lực.
Thu tới, mát mẻ dịu dàng. Xuân sang mang lại sức hồi sinh sau mùa đông buốt giá.
Tứ thời, bát tiết luân chuyển rèn luyện con người Việt Nam dẻo dai, kham nhẫn, bền bỉ phấn đấu sống còn.
Trải dài lịch sử bốn ngàn năm, dân tộc Việt Nam hấp thụ khí thiêng sông núi vẫn trường tồn là vì vây.
Những đêm dài khoắc khoải mơ hồ, tiếng gió lùa trong khe núi nghe như hồn thiêng núi sông vẫy gọi, đợi chờ.
Ngày nay, tuổi già, hiểu được lẽ ấy nên tin tưởng vào tuổi trẻ Việt Nam với dòng máu Việt tiềm tàng trong huyết quản, một khi thức tỉnh, sẽ vùng lên như giao long đất Việt, đúng như câu tà quyền cộng sản nhận thức và lo sợ:
Thế hệ trẻ hôm nay, ngoài cái đức tính thực dụng và tinh thần chụp giật, cũng như niềm khao khát tiền bạc, công danh, ám ảnh bởi chủ nghĩa hưởng thụ, thì chỉ còn le lói ‘tinh thần dân tộc’ vẫn còn sót lại trong máu huyết của mỗi người Việt.
Đây là con dao hai lưỡi, là con giao long đang nằm yên, mà chúng ta cần phải biết lèo lái một cách khôn ngoan để không xảy ra một tiểu Thiên An Môn ở Ba Đình.”
Chắc chắn, rồi đây sẽ có một ĐẠI THIÊN AN MÔN Ở BA ĐÌNH, con giao long tuổi trẻ Việt Nam với “ Tinh thần Dân tộc Quật cường”, vùng lên, dẹp tan loài lang sói cộng sản tham tàn, phản nước, hại dân theo gương hai Bà Trưng:
Ai xua tan giặc Đông Hán
Ai xua tan giặc Đồng Lân*
Nguyễn Nhơn
(*) Bọn giặc cộng An Nam theo đuôi quân xâm lược Tàu

Không có nhận xét nào: