Tôi đã từng trình bày, trong đề án tạo dựng một LBĐNAC đầu năm 2005, về một số chiều hướng lớn đang nhào nặn và định hình thế giới của chúng ta bây giờ và mai sau. Từ đó đến nay đã trải qua nhiều năm, thời gian càng chứng minh cho thấy tính chính xác và giá trị của những nhận định này. Những chiều hướng lớn đó đã, đang và sẽ tiếp tục. Hôm nay, một lần nữa, tôi xin phép được lập lại nguyên văn những gì tôi đã từng phát biểu và xin được gởi đến 1001 Ghonim của Việt Nam coi như là góp ý. Hy vọng là bức họa của “bối cảnh đang vận hành” [nói theo ngôn ngữ của TS Hà Hưng Quốc] sẽ giúp phần nào trong việc định hướng cho tương lai của Việt Nam một khi các bạn hiện thân lãnh đạo. Iris Vinh Hayes.
1. Thế Giới Đang Định Hình Thành Từng Quần Thể
Những quốc gia trên thế giới đang định hình thành từng quần thể theo từng khu vực. Thí dụ như quần thể Bắc Mỹ Châu, quần thể Nam Mỹ Châu, quần thể Âu Châu, quần thể Đông Nam Á Châu, quần thể Bắc Phi, vân vân. Tiến trình định hình sẽ tiếp diễn trong nhiều thập niên tới cho đến khi hoàn tất. Những quốc gia trong mỗi quần thể nỗ lực tìm kiếm và hình thành những khung mẫu (frameworks) làm nền tảng chung cho toàn khối, những đáp án chung cho quyền lợi của mỗi thành viên trong quần thể. Lý do cốt lõi giúp cho những quốc gia này vượt lên trên những dị biệt cục bộ để cùng hoạch định, đàm phán và gia nhập là vì hiệu năng kinh tế và an ninh của toàn vùng.
2. Nhiều Quốc Gia Mới Đã Ra Đời
Song song với việc thế giới đang định hình thành từng khu vực thì một khuynh hướng khác cho thấy có nhiều quốc gia mới được thành hình trong 5 thập niên cuối của thế kỷ vừa qua. Một quốc gia mới được công nhận là một nỗ lực giải phóng được thành tựu, giải phóng khỏi những cưỡng đoạt kéo dài từ nhiều năm. Một quốc gia mới được công nhận là một nguồn sinh lực mới được hình thành, duyên theo khát vọng chính đáng của quần chúng. Một quốc gia mới được công nhận là một tiếng chuông điểm báo công lý được thực hiện, thời điểm những đế quốc phải trả lại chủ quyền đất nước cho những dân tộc đã bị nuốt trửng và bị hành chánh hóa trong nhiều năm.
3. Bước Tiến Dân Chủ Tự Do
Toàn nhân loại đang khát khao được sống trong một thế giới dân chủ thực sự. Một thế giới mà trong đó con người không bị nuốt sống bởi bạo lực, bởi nghèo đói, bởi ngu dốt. Một thế giới tuy không toàn hảo, nhưng tốt hơn bất cứ một thể chế chính trị nào đã từng hiện hữu trên mặt đất. Đà dân chủ hóa đang bành trướng và lần lượt quật ngã những tập đoàn khống trị, những thể chế cưỡng bức sức sống và ước vọng của người dân, những tà thuyết phi nhân và phi lý, những tên cầm quyền vô loại và tham lam.
4. Ý Thức Bảo Vệ Môi Sinh
Gây ra ô nhiễm và hủy hoại môi trường sống ngày càng trở thành một vấn nạn lớn. Sự tồn vong của cộng đồng nhân loại trong tương lai tùy thuộc vào ý thức về hiểm họa môi sinh, vào khả năng hạn chế sự lạm dụng và vào thiện chí cải sửa những thiệt hại đã gây ra. Một vòng đai bảo vệ địa cầu hình thành từ hàng triệu người trên khắp thế giới đang lên tiếng và đang hành động để buộc mọi quốc gia, từ những siêu cường cho tới thế giới thứ ba; mọi tổ chức, từ những thành phần chỉ chú tâm vào công tác thiện nguyện cho tới tập hợp điều nghiên khoa học kỹ thuật tiên tiến; mọi cơ sở, từ những đơn vị tư doanh nhỏ bé cho đến tập đoàn quốc tế . . . phải quan tâm đến vấn đề bảo vệ môi trường sống của con người và phải thể hiện thiện chí đúng mức qua hành động thực tiễn. Với đà hưởng thụ vật chất càng ngày càng gia tăng, dân số ngày càng nhiều, nhu cầu kinh tế ngày càng lớn, khai thác tài nguyên ngày càng mạnh . . . nếu không khéo gìn giữ con người có thể biến địa cầu thành một đống rác khổng lồ và làm cằn cỗi mạch sống. Hiện nay lạm sát con người ở một tầm độ rộng đã bị thế giới kết án là tội ác chống nhân loại. Trong tương lai, lạm dụng và cố ý hủy hoại môi trường sống của con người ở một tầm độ rộng có lẽ cũng sẽ bị kết án, và nên bị kết án, là tội ác chống nhân loại.
5. Thiên Niên Kỷ Của Nhân Quyền
Hai chữ “nhân quyền” là âm điệu du dương nhất của thiên niên kỷ 2001. Khái niệm về quyền sống của con người ngày càng phổ cập. Ý thức về những quyền sống của con người ngày càng hiển lộ. Định vị cho những quyền sống của con người trong dòng sinh mệnh của nhân loại ngày càng rõ nét. Trong tương lai, những quyền sống căn bản của con người sẽ là nền tảng cho hiến pháp của đa số quốc gia và là mẫu số chung cho toàn thể nhân loại.
6. Thiên Niên Kỷ Của Thử Thách Lớn, Cơ Hội Lớn Và Chuyển Hóa
Thiên niên kỷ 2001 là thiên niên kỷ của nhiều thử thách lớn và cơ hội lớn đang chờ đợi trước mặt. Một thiên niên kỷ không nương tay cho những thứ lạc hậu dã man còn tồn đọng và ban phát ân sủng cho những chuyển hóa kịp thời mang tính thiện đức và thể hiện tình thương lớn. Một thiên niên kỷ mà con người sẽ có cơ hội nhìn thấy tất cả đế quốc cường quyền còn sót lại sẽ bị vỡ ra thành nhiều mảnh. Một thiên niên kỷ mà con người sẽ có cơ hội nhìn thấy những quốc gia mới, cũ, lớn, nhỏ kết hợp thành quần thể. Vì chỉ có hình thái quần thể mới đủ khả năng để thể hiện tình thương lớn. Và những quần thể sẽ kết hợp với những quần thể khác để tiến lên một quần thể duy nhất, một quần thể địa cầu. Một sự chuyển hóa rốt ráo để mở cửa không gian nhìn ra bên ngoài và đón nhận những điều “không thể nghĩ bàn” đối với thời điểm hiện tại.
7. Một Trật Tự Mới Đang Hình Thành
Thế giới đang tiến về một trật tự mới và trật tự đó được hình thành bởi sự tổng hợp của những khuynh hướng lớn vừa trình bày. Theo đó, những động lực nào thuận hành với những khuynh hướng lớn đó “sẽ được hỗ trợ” để hòa nhập vào trật tự mới. Những động lực nào nghịch hành với những khuynh hướng lớn đó “sẽ bị nghiền nát” và rồi biến mất vào trật tự mới.
8. Tiến Trình Tái Phân Bố Lực Lượng Của Những Quốc Gia
Sự sụp đổ của đế quốc Liên Xô dọn ra một khoảng trống cần được lấp đầy để tái lập quân bình của cán cân thế lực quốc tế. Các quốc gia trên thế giới hoặc âm thầm hoặc ra mặt tái phân bố những liên hệ kinh tế, ngoại giao, an ninh quốc phòng để thiết lập một định vị mới trong cơn lốc khủng hoảng ngắn hạn này. Trong cơn lốc đó, Hồi Giáo cực đoan và Trung Cộng là hai thế lực đã không bỏ lỡ cơ hội để khuấy động và trở thành là những hiểm họa thực sự cho toàn thế giới. Hoa Kỳ tái phân bố lực lượng quân sự và quan hệ ngoại giao để đương đầu với những hiểm họa mới trong thiên niên kỷ mới.
9. Hiểm Họa Thánh Chiến
Hồi Giáo cực đoan lúc nào cũng mang tham vọng trở thành một thế lực đủ sức khống chế địa cầu này. Với số lượng tín đồ Hồi Giáo đông đảo, chiếm khoảng 1/6 tổng lượng dân số của địa cầu và có mặt trên mọi lục địa, những tập đoàn khủng bố và những nhóm giáo sĩ cực đoan mong muốn nối kết tín đồ Hồi Giáo thành một khối và hy vọng khơi dậy một cuộc Thánh Chiến để san bằng những dân tộc không tôn thờ Allah, không tin vào giáo điều cực đoan, hoặc không “thánh thiện” như tín đồ Hồi Giáo. Tôn giáo pha trộn với chính trị khủng bố của những phần tử cực đoan này làm cho toàn khối Hồi Giáo, cực đoan + ôn hòa, trở thành một khối thuốc nổ cực lớn chực chờ kích hỏa.
May mắn là cho đến nay chưa có dấu hiệu cho thấy Hồi Giáo sẽ liên kết thành một khối. Họ cũng chưa có đủ trình độ kỹ thuật cũng như có đủ tài chính để thực hiện bá quyền tôn giáo hoặc bá quyền quân sự. Tuy nhiên khối Hồi Giáo có nhiều dầu hỏa, nói chung, và sự cuồng tín của những phần tử cực đoan, nói riêng, để cho Trung Cộng lợi dụng bằng cách lén lút cung cấp vũ khí và xúi họ thực hiện những âm mưu bạo hành, thứ thế trận “ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.” Nếu toàn khối Hồi Giáo bị dẫn dụ vào con đường thánh chiến và chịu liên minh với Trung Cộng, nhân loại có thể sẽ phải chứng kiến một thảm họa chưa từng có.
10. Tham Vọng Bá Quyền Đại Trung Quốc
Mao Trạch Đông từng tuyên bố nếu phải hy sinh 500 triệu dân Tàu để chiếm cả thế giới thì Trung Cộng sẽ không ngần ngại thực hiện. “Lộ đồ Hán hóa địa cầu, chiếm lĩnh kinh tế, nhất thống Đại Trung Quốc” là một giấc mơ ngàn đời của dân Hán. Trước thời đại của Mao Trạch Đông, Trung Quốc đã không ngừng theo đuổi giấc mơ đó. Sau thời đại của Mao Trạch Đông, Trung Quốc cũng chưa bao giờ ngưng nghĩ theo đuổi giấc mơ đó. Họ đã thành công một phần và sẽ tiếp tục theo đuổi cho đến khi hoàn tất.
Chỉ trong vòng 55 năm trở lại [tính đến 1995] Trung Cộng đã chứng minh dã tâm của mình bằng hành động quân sự rất nhiều lần:
Trung Cộng đã xua quân đánh chiếm Tây Tạng năm 1950 và đàn áp một lần nửa năm 1959. Từ đó đến nay đã thảm sát hơn một triệu người dân hiền hòa của xứ này và đặt họ dưới móng vuốt của Bắc Kinh.
Trung Cộng đã xúi Bắc Hàn xua quân đánh Nam Hàn và rồi sau đó nhảy vào vòng chiến ngày 2 tháng 10 năm 1950, trực tiếp đụng độ với Hoa Kỳ và đồng minh suốt 3 năm dài.
Trung Cộng đã xua quân đánh chiếm Ấn Độ, vào buổi sáng sớm ngày 20 tháng 10 năm 1962. Với 9 sư đoàn, vận dụng con đường mới làm từ Tây Tạng tới biên giới Ấn để chuyển vũ khí nặng lên sát mặt trận trước, Trung Cộng đã mở ra hai mũi tiến công vào chặng phía đông và chặng phía tây của biên giới Ấn-Hoa. Chỉ đến 9 giờ sáng cùng ngày thì quân Trung Cộng hoàn toàn làm chủ tình hình. Sau đó Trung Cộng tuyên bố đình chiến vào ngày 21 tháng 11 năm 1962. Cho tới nay Trung Cộng vẫn làm chủ phần đất đánh chiếm, gần như toàn bộ Arunachal Pradesh tiểu bang ĐB Ấn, còn Ấn Độ thì tiếp tục gặm nhấm bài học về cái gọi là tình lân bang hữu nghị của Trung Quốc.
Trung Cộng đã bí mật cung cấp 100,000 khẩu súng cho quân Cộng Sản Nam Dương để cướp chính quyền. Ngày 30 tháng 9 năm 1965 một cuộc đảo chánh đẫm máu đã bùng nổ. Tướng Suharto và Bộ Trưởng Quốc Phòng của ông ta trốn thoát. Sau đó, quân đội và nhân dân địa phương đã dành lại chủ động và giết hơn nửa triệu thành viên Cộng Sản Nam Dương và Hoa Kiều, trong đó có những người hoàn toàn vô tội bị họa lây.
Trung Cộng đã xua quân qua Miến Điện trong ngày lễ Giáng Sinh của năm 1968. Hàng ngàn quân Trung Cộng tràn qua biên giới và nhanh chóng đánh bại quân Miến rồi gộp chung với quân của Cộng Sản Miến. Trung Cộng đã cung cấp rất nhiều vũ khí cho lực lượng phối hợp này. Sau 6 năm chiến đấu, họ đã làm chủ một địa bàn khoảng 20,000 km vuông nằm sát biên giới Miến-Hoa. Rồi Cộng Sản Miến bị tan rã năm 1989. Nhưng Trung Cộng vẫn không bỏ dở tham vọng. Cuối cùng Trung Cộng cũng nắm được quân đội độc tài Miến để tiếp tục khuynh đảo đất nước Miến. Ngày hôm nay trên 2 triệu dân Tàu Cộng có mặt trên lãnh thổ Miến.
Trung Cộng đã xua quân đánh Liên Xô ngày 2 tháng 3 năm 1969. Đánh lớn đã nỗ ra dọc biên giới Trung-Xô trong ngày hôm đó, và thêm một trận lớn vào ngày 15 tháng 3 năm 1969. Trong vòng 5 ngày đầu tiên của cuộc chiến, Bắc Kinh đã đạo diễn để đưa hơn 260 triệu dân xuống đường biểu tình chống Liên Xô tại nhiều nơi, một nỗ lực có tính toán từ trước. Điện Cẩm Linh bị lọt vào thế trận với cảm giác chạm phải điện cao thế vì không thể ngờ những đồng chí có cùng nghĩa vụ quốc tế đã âm mưu và gian xảo đến mức độ như vậy. Từ đó đến nay Trung Cộng vẫn chiếm giữ đảo Damansky nằm trên sông Ussouri dọc biên giới. Còn Liên Xô thì canh cánh với nỗi lo là có một ngày nào đó Trung Cộng sẽ xua hàng triệu dân Tàu tràn qua chiếm cứ lãnh thổ.
Trung Cộng đã lấn chiếm Crescent Group trong quần đảo Hoàng Sa (Paracel/ Xisha) của Việt Nam vào năm 1974. Hải quân Trung Cộng, với 11 tàu chiến lớn nhỏ trong đó có loại Komar trang bị hỏa tiễn, đã đổ quân lên đảo Cam Tuyền, Quang Hòa và Duy Mộng. Tàu hộ tống Kronstadt của Trung Cộng đã khai hỏa trước lúc 10 giờ 20 sáng ngày 19 tháng 1 năm 1974, nhắm vào tàu HQ4 Trần Khánh Dư. Hải quân của CHMNVN đã phản kích. Cuộc hải chiến gây thương tổn nặng cho cả hai phía. Cho tới nay Trung Cộng vẫn chiếm cứ Hoàng Sa.
Trung Cộng đã giúp cho Khmer Rouge [Miên đỏ] nắm chính quyền tại Cao Miên năm 1975. Hai triệu dân Cao Miên bị thảm sát dã man, một âm mưu diệt chủng của Trung Quốc. Tên đồ tể cuồng tín Polpot đã bị quan thầy Tàu lợi dụng [hay đã bị khống chế?] để thực hiện tội ác chống nhân loại và chống chính dân tộc của hắn, một thảm trạng làm bàng hoàng cả thế giới. Nếu QĐNDVN không can thiệp, chưa biết Cao Miên bây giờ có được như ngày nay.
Trung Cộng đã xua quân đánh Việt Nam ngày 17 tháng 2 năm 1979. Với 360,000 bộ đội cộng 1,000 xe tăng cộng 1,500 trọng pháo, quân Trung Cộng đã mở 26 mũi tiến công dọc biên giới Việt-Hoa. Quân Trung Cộng đã san thành bình địa khoảng 30 km chiều sâu dọc biên giới Việt-Hoa rồi rút quân về sau khi đã “dạy Việt Nam một bài học” đích đáng.
Trung Cộng đã lấn chiếm Johnson Reef trong quần đảo Trường Sa (Spratley/ Nansha) của Việt Nam năm 1988.
Trung Cộng đã lấn chiếm Mischief Reef của Phi Luật Tân năm 1995.
Những biến cố vừa nói trên chỉ là một số thí dụ điển hình lấn chiếm bằng vũ lực của Trung Quốc [chưa tính vào những biến cố sau 1995] và chưa nói tới những hoạt động “lũng đoạn chính trị, đánh phá kinh tế, thôn tính văn hóa” của họ.
Trung Cộng vận dụng đội quân thứ năm hơn 60 triệu người Tàu sống khắp nơi trên thế giới để thu lượm tin tức tình báo, thủ tiêu những nhân vật gây bất lợi, diệt trừ những thế lực đối kháng, đánh cấp tài liệu mật, phá hoại kinh tế, lũng đoạn chính trị ngoại giao, và Hán hóa dần dần những quốc gia họ đang cư trú.
Trung Cộng vận dụng đội quân thế lực đen bao gồm những tướng lãnh độc tài (military tyrants), những lãnh chúa ma dược (drug lords) và những lãnh chúa chiến tranh (war lords) để sản xuất và chế biến ma dược rồi phân phối đi khắp thế giới. Hơn 60% số lượng ma dược tung vào Hoa Kỳ hàng năm phát xuất từ vùng Tam Giác Vàng, và Trung Cộng chính là chủ nhân ông thực sự của vùng đất này. Thêm vào đó, hơn 71% số lượng ma dược tung đi khắp thế giới có nguồn gốc từ Afghanistan và có thể đoán là Trung Quốc cũng có dự phần. Cũng qua trung gian của đội quân này, một phần vũ khí Trung Cộng tung ra được chuyển đến tay những lực lượng phá rối trị an và lực lượng khủng bố trên khắp thế giới.
Song song với thế lực đen, Trung Cộng vận dụng đội quân kinh tế, thế lực đỏ trá hình, để tiến hành những âm mưu thâm độc khác, bên cạnh tung ma dược tung vũ khí, nằm trong cái gọi là chiến lược “tiêu hao tiềm lực đối phương” hoặc “làm cho xuất huyết nội đến chết” hoặc “khuấy cho đục nước để chiếm tiện nghi và thời cơ.”
Trung Cộng cũng đã nương vào những mâu thuẫn để ngấm thầm xúi giục những lực lượng Hồi Giáo cực đoan chống phá Hoa Kỳ, tuồng ngao cò tranh nhau cho ngư ông Tàu đỏ có cơ hội thủ đắc.
Từ sau biến cố 9/11/2001, Trung Cộng lợi dụng tình hình chuyển biến phức tạp tại Trung Đông và sự tập trung của Hoa Kỳ vào vùng đất đó nên đã nhanh chóng tiến hành những bước đi chiến lược chuẩn bị thôn tính, ngụy trang bên sau những “hiệp ước kinh tế và quân sự” đầy thiện chí và đầy cởi mở, với sự cả tin và tận tình giúp đỡ của thế giới.
Như binh thuyết “Unristricted Warfare” của hai Đại Tá PLA Qiao Liang và Wang Xiangsui, hé lộ cho thấy Trung Cộng đã không ngần ngại và sẽ không ngần ngại sử dụng mọi thủ đoạn và mọi phương tiện miễn sao đạt thắng lợi.
Chưa hết, nỗ lực kinh tế trong ba thập niên qua đã giúp cho Trung Quốc giàu có hơn. Nương vào sức mạnh kinh tế mới có được, Trung Cộng đã tích cực hiện đại hóa lượng lực vũ trang để đạt sức mạnh quân sự cần thiết phục vụ ý đồ đen tối. Với một dân số khổng lồ cần giải quyết và với tham vọng nhất thống thế giới, Trung Cộng đang từng bước thực hiện lộ đồ thôn tính của mình.
11. Chiến Lược Của Hoa Kỳ
Dữ kiện 9/11/2001 đánh dấu một giai đoạn mới của đất nước Hoa Kỳ, một tiếng chuông đánh thức sức mạnh truyền thống của con đại bàng đang bấu quả địa cầu trong đôi chân móng vuốt.
Cuộc chiến Afghanistan theo sau dữ kiện 9/11 khuếch đại tiếng chuông đó để cho cả thế giới chuyển mình và chọn lựa đồng minh. Nhãn hiệu trục ma quỷ được dán lên những đối tượng an ninh quốc phòng của Hoa Kỳ là tiếng pháo lệnh của một “chiến lược chủ động tái phân bố lực lượng Hoa Kỳ” trên khắp mặt địa cầu bên sau cái gọi là “chiến tranh chống khủng bố.” Và cuộc chiến Iraq là nước cờ “hạ thủ bất hoàn” thứ hai trong chiến lược đó. Mục tiêu hiển lộ và chân chính của cuộc chiến Afghanistan và cuộc chiến Iraq là để gieo những hạt giống dân chủ lên mảnh đất Trung Á tới Trung Đông, mảnh đất đã bị cằn cỗi đến độ chỉ còn lại hai thứ là dầu hỏa và những giáo điều cực đoan, một thứ đáng giá và một thứ đáng vứt đi. Mục tiêu ẩn tàng và quan trọng hơn của cuộc chiến Afghanistan là để phá hủy cái nôi sản xuất những tên khủng bố và ma dược đồng thời kéo dài thêm cái hàng rào tiền đồn chiến lược bên mạn Tây của Trung Quốc. Mục tiêu ẩn tàng và quan trọng hơn của cuộc chiến Iraq là để chặt đứt hai bàn tay hữu nghị Iraq-Trung Cộng, hai bàn tay “keo sơn gắn bó” nhờ có chất vàng đen trộn với âm mưu bá quyền. Iran lọt giữa hai gọng kềm Iraq-dân-chủ-đang-hình-thành và Afghanistan-dân-chủ-đang-hình-thành. Iran thấp thỏm từng ngày chờ đợi một nhát búa của Hoa Kỳ và đồng minh giáng xuống. Một chuỗi những dữ kiện quan trọng khác nữa sẽ diễn ra trong một tương lai không xa . . . cho đến khi nỗ lực tái phân bố của Hoa Kỳ hoàn tất.
Và trong toàn bộ chiến lược tái phân bố, Trung Cộng là một đối tượng lâu dài và là đáng ngại nhất của Hoa Kỳ. Bao vây kềm chế và làm bể Trung Quốc ra thành nhiều mảnh là mục tiêu tối hậu “không thành văn” của Hoa Kỳ dành cho Tàu Cộng, để theo đó những dân tộc Mãn, Mông, Hồi, Tạng, Miêu và những nhóm dân tộc thiểu số khác sẽ thoát khỏi móng vuốt tham lam thâm độc của Bắc Kinh và hình thành những quốc gia dân chủ tự trị từ sự tan rã của đế quốc đỏ.
12. Vị Thế Chiến Lược Của Việt, Miên, Lào, Miến Thái, Mã
Trong nỗ lực bao vây kềm chế Trung Cộng, chắc chắn Hoa Kỳ sẽ lôi kéo những quốc gia chung quanh Trung Quốc để thiết lập một quan hệ ngoại giao và quân sự gắn bó hơn nhằm thành lập một vòng đai “bao vây tiếp cận.” Và dĩ nhiên là sáu quốc gia VMLMTM cũng không thoát khỏi ảnh hưởng đó. Đi xa hơn, trong nỗ lực làm cho Trung Quốc vỡ bể ra nhiều mảnh, dẫn dụ đối tượng vào một cuộc chiến tiêu hao nội lực trầm trọng đưa đến sự tan rã từ bên trong là một chọn lựa trong số những chọn lựa chiến lược (startegic options) của Hoa Kỳ. Liệu điều này có thể xảy ra hay không? Rất có thể, vì đây là một cuộc thư hùng mà cả hai phía đều có những động lực thúc đẩy. Vấn đề chỉ là nổ ra ở thời điểm nào, ai ra tay trước và trận địa nằm ở đâu.
Về phía Trung Quốc, với áp lực dân số ngày càng tăng (a) một cuộc chiến làm tiêu hao một phần lớn dân số sẽ là một giải pháp “mượn tay người giải quyết giùm” mà chính quyền Tàu Cộng không ngần ngại để hưởng ứng và (b) một cuộc chiến giúp cơ hội cho dân Tàu túa ra như một đàn ong vỡ tổ để ngang nhiên tràn đến di dân tại những quốc gia gần và xa gây ra một cuộc khủng hoảng cho toàn vùng hoặc toàn thế giới lại là một giải pháp tuyệt diệu hơn vì “một phát tên bắn được hai ba con chim” mà chính quyền Tàu Cộng rất muốn thực hiện. Đợi thêm một vài thập niên nữa, nếu chiến tranh Hoa-đối-Hoa chưa kịp xảy ra, khi mà (a) nội lực kinh tế của Trung Quốc sung mãn hơn, (b) kỹ thuật khoa học phục vụ chiến tranh của Trung Quốc hoàn hảo hơn, và (c) đội quân thứ 5 cùng những đội quân khác đã luồn sâu hơn và trèo cao hơn bên trong những “quốc gia đối tượng” khắp trên thế giới, Trung Cộng sẽ không còn ngần ngại để nhanh chóng và trắng trợn hoàn tất phần còn lại của “lộ đồ Hán hóa địa cầu, chiếm lĩnh kinh tế, nhất thống Đại Trung Quốc.” Tới lúc đó Bắc Kinh sẽ sẵn sàng “giáo huấn” bằng sức mạnh quân sự những nước muốn chống lại tiến trình này. Trong khi từng bước tiến dần đến cao điểm của sức mạnh cần có để thực hiện phần còn lại của lộ đồ Trung Cộng đã, đang và sẽ liên tục thực thi “sách lược lũng đoạn chính trị, đánh phá kinh tế, thôn tính văn hóa và lấn chiếm lãnh thổ” của những quốc gia chung quanh với thái độ đầy thách thức. Nếu cộng đồng thế giới can thiệp dưới áp lực vì cần phải “duy trì sự ổn định,” Tàu Cộng áp dụng chiến thuật “ba tiến một lùi” cố hữu để đoạt thắng lợi. Vì là nhược quốc cho nên phải tiếp tục cắn răng nhường nhịn, những quốc gia chung quanh Trung Quốc từng bước từng bước một bị lũng đoạn chính trị, bị thua thiệt kinh tế, bị Hán hóa dần dần và bị cưỡng đoạt một phần hoặc toàn bộ lãnh thổ.
Về phía Hoa Kỳ, dĩ nhiên là tham vọng và thái độ trịch thượng này của Trung Quốc không thoát khỏi sự quan sát và quan tâm. Hoa Kỳ hiểu rõ một trận thư hùng quân sự trong một tương lai gần sẽ gây thiệt hại và hao tốn cho Hoa Kỳ và đồng minh ít hơn lại có nhiều cơ hội hơn để làm hao tổn nội lực Trung Quốc đến độ nó phải bể thành nhiều mảnh, thay vì một trận thư hùng quân sự trong tương lai xa ở vài thập niên tới. Thêm vào đó sự nhường nhịn kinh tế, quân sự, và ngoại giao của Hoa Kỳ và đồng minh đối với Trung Quốc như đã làm và đang làm sẽ dần đà dẫn đến kết quả sau cùng là quả địa cầu từ đôi chân của đại bàng sẽ rớt vào giữa những cánh nhung của bông hồng đại đóa.
Với những động lực vừa nêu, cái giả thuyết “khó tránh một cuộc thư hùng vũ lực giữa Trung Cộng và Hoa kỳ” không phải là một giả thuyết mơ hồ khó xảy ra. Nhìn kỹ hơn, sáu nước VMLMTM là một mảnh đất mầu mỡ, giàu tài nguyên thiên nhiên, thưa dân và dễ cho Bắc Kinh chiếm lấy nhất trong số những quốc gia tiếp cận biên giới Trung Quốc, để từ đó tràn xuống Nam Dương và Úc Châu thực hiện xa hơn giấc mơ Đại Trung Quốc. Nếu phương tiện chiến tranh được sử dụng và do Hoa Kỳ chủ động thực hiện, ba nước VML sẽ là miếng mồi thơm ngon để dẫn dụ Trung Quốc vào trận. Nếu phương tiện chiến tranh được sử dụng và do Trung Quốc chủ động thực hiện, ba nước VML sẽ là miếng mồi béo bở Trung Cộng muốn nuốt trước tiên để thách thức Hoa Kỳ và đồng minh. Miếng mồi mà “con thú muốn ăn thợ săn muốn nhử.” Vô hình trung, nếu đúng như giả thuyết, sáu nước VMLMTM sẽ bị lôi cuốn vào thế cuộc dầu sôi lửa bỏng và sự chọn lựa không phải là (a) muốn hay không muốn dính dấp vào cuộc thư hùng khốc liệt mà là (b) trong hoàn cảnh trên đe dưới búa nên chọn ngã theo Hoa Kỳ hay ngã theo Trung Quốc để có cơ hội sinh tồn và tái xây dựng sau khi giông bão đã đi qua.
Ôm chân Trung Quốc có nghĩa là chấp nhận sự đồng hóa và sau đó biến đất nước thành một tỉnh lỵ của Đại Trung Quốc. Ôm chân Trung Quốc có nghĩa là chấp nhận làm đứa con ngoan phục vụ ông cha Hán tộc tham lam và tàn bạo. Ôm chân Trung Quốc có nghĩa là chấp nhận để cho văn hóa và nòi giống bản xứ bị tiêu diệt. Ôm chân Trung Quốc có nghĩa là chấp nhận tiếp tay cho tiến trình “Hán hóa địa cầu, chiếm lĩnh kinh tế, nhất thống Đại Trung Quốc.” Trên tiến trình đó sáu nước VMLMTM cùng với những quốc gia khác đã là nạn nhân, đang là nạn nhân và sẽ tiếp tục là nạn nhân của Trung Quốc. Và là một hệ quả đương nhiên nếu tiến trình “Hán hóa địa cầu – chiếm lĩnh kinh tế – nhất thống Đại Trung Quốc” hoàn tất, ánh dương quang “dân chủ tự do” sẽ biến mất trên mặt địa cầu và từ đó một phần lớn của nhân loại sẽ sống trong bóng tối của sự khống trị tham lam và tàn bạo. Lịch sử minh chứng bóng tối của sự khống trị tham lam và tàn bạo này đã nhiều lần phủ xuống những đất nước tiếp giáp biên giới với Trung Quốc, từ quá khứ xa xưa cho đến cận đại và hiện đại. Những dân tộc tiếp cận với Hán tộc không may đã phải hứng chịu bóng tối của sự khống trị tham lam và tàn bạo này nhiều lần, từ quá khứ xa xưa cho đến cận đại và hiện đại. Thêm vào đó, nếu để cho Trung Quốc cứ ung dung phát triển kinh tế ở một tốc độ cao thì không bao lâu nữa nguyên liệu và nhiên liệu trên toàn thế giới sẽ bị hút vào nền kinh tế đó với một tốc độ gây khủng hoảng chưa từng thấy và không bao lâu thì trái đất chỉ còn là một địa cầu khô cạn và đầy rác rưởi, đó là chưa nói đến những khủng hoảng giá biểu trên mọi thị trường và những khủng hoảng xã hội tại mọi quốc gia. Chưa hết, nếu để cho Trung Quốc hưởng thụ ẩm thực một cách vô trách nhiệm thì không bao lâu nữa nhiều chủng loại sinh vật bò, bay, máy, cựa trên mặt đất sẽ biến mất và “bào thai người” sẽ biến thành những món ăn phổ thông vì nhu cầu và thói ăn uống quái đản của người Tàu. Chưa hết, nếu để cho Trung Quốc đua nhau mua phụ nữ vừa hưởng thụ tình dục vừa lạm dụng và đầy đọa họ một cách phi nhân tính thì không bao lâu nữa những phụ nữ nhẹ dạ trên mặt đất sẽ bị hút vào kỹ nghệ mai mối “hôn nhân trá hình” và biến thành “nửa gái điếm phục vụ không tiền, nửa nô tì phục vụ không lương” lại còn bị bỏ đói và tra tấn hàng ngày. Chưa hết, nếu để cho Trung Quốc tiếp tục nuôi dưỡng những căn cứ địa sản xuất ma dược và thu mua một cách thong dong thì không bao lâu nữa khó mà tưởng tượng nổi số người trên thế giới bị nghiện ngập ma túy. Những thứ ma dược này được sản xuất hàng tấn, do đội quân thế lực đen -gồm những tên tướng lãnh độc tài, những lãnh chúa chiến tranh, những lãnh chúa ma dược-đảm trách để dùng đó trao đổi vũ khí Trung Quốc, rồi được dấu trong hàng hóa đóng hộp theo đường mậu dịch xâm nhập vào những quốc gia khác trên thế giới để vừa gây băng hoại xã hội và tiêu hao tài nguyên cho những quốc gia đó, điều mà Trung Quốc gọi là “chiến lược phá hoại tiềm lực đối phương” vừa kiếm được ngoại tệ cho đội quân thế lực đỏ. Chưa hết, nếu để cho Trung Cộng thao túng thị trường thì không bao lâu nữa khó mà tưởng tượng nổi số người trên thế giới bị nhiễm độc hóa chất hoặc bị nhiễm vi rút cấy trong thực phẩm và đồ dùng hằng ngày nhập cảng từ Trung Quốc, một sự nhiễm độc dần dà do thử nghiệm hoặc do ý đồ chiến lược, một sự nhiễm độc có thể không làm chết người nhưng làm tiêu hao IQ hoặc làm mất khả năng thụ thai hoặc làm mất sức đề kháng dịch bệnh của “những dân tộc thù nghịch hay chống đối.” Nếu để cho Trung Quốc bành trướng mậu dịch thì không bao lâu nữa, sẵn với đội ngũ chuyển vận hàng hóa ngày càng hùng hậu và mạng lưới thông tin ngày càng tinh vi, khó có thể ước đoán được và ngăn chận được số lượng vũ khí thường và vũ khí sát hại hàng loạt (WMD) lọt vào tay những lực lượng khủng bố (terrorist organizations) hoặc/và vào tay những lãnh chúa chiến tranh (war lords), những lãnh chúa ma dược (drug lords), những nhà cầm quyền độc tài.
Những hiểm họa vừa nói không nhỏ đối với Hoa Kỳ và cộng đồng thế giới nếu để cho con rồng đỏ mọc cánh bay lên. Những hiểm họa đó càng dễ sợ hơn đối với sáu dân tộc VMLMTM cho nên nhất định là không thể để cho những hiểm họa đó biến thành thảm trạng đã rồi. Một sự lựa chọn khôn ngoan và duy nhất để có thể ngăn ngừa thảm họa cho chính mình và cho nhân loại là phải tiếp tay với Hoa Kỳ và đồng minh để bao vây, kềm chế và làm bể Trung Quốc ra nhiều mảnh. Một chiến lược mà những dân tộc Mãn, Mông, Hồi, Tạng, Miêu đang bị quyền lực Bắc Kinh kềm kẹp sẽ rất biết ơn và đang chờ đợi. Nói tóm lại, nhìn dưới góc độ chiến lược BVKCLBTQ, dầu có hay không có vận dụng chiến tranh, VMLMTM vẫn là sáu quốc gia then chốt nằm trong vòng đai bao vây tiếp cận.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét