Pages

Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2011

Quốc Hội CS Thành Quốc Hại Việt Nam

Ngày 22 tháng Năm tới đây, CS Hà nội sẽ tổ chức bầu cử cái gọi là Quốc Hội của Việt Nam Cộng sản. Người dân Việt trong ngoài nước gọi là “quốc hội đảng cử dân bầu”. Bà con rất có lý khi nói như vậy. Như Trương tấn Sang muốn được làm Chủ Tịch Nước, Thủ Tướng Nguyễn tấn Dũng muốn được làm Thủ Tướng theo hiến pháp phải là “đại biểu nhân dân”. Thế mà trong Đại Hội Đảng Đại từ ngày 10 đến 19 tháng Giêng năm 2011, trước ngày bầu cử quốc hội 22-5 – 2011 cả mấy tháng, thì Đảng đã cử hai người này làm hai chức vụ cao cấp của nhà nước rồi. Cái gọi là “quốc hội đảng cử dân bầu” ấy vì thế là “quốc hội” của đảng, vì đảng, do đảng, phục vụ cho quyền lợi của Đảng, chớ không phải quyền lợi của nhân dân. Mà Đảng CSVN là đảng độc tài đảng trị toàn diện, thống trị nhân dân. Nên Quốc Hội CS thành quốc hại VN.

Thực vậy, kể từ năm từ 1954, cái gọi là “Quốc hội” ấy chỉ gồm những nha trảo, nanh vuốt, gia nô của đảng CS. Đảng dàn dựng thành là công cụ hợp thức hoá lịnh của Đảng thanh luật, để mà con mắt thiên hạ hệ thống công quyền của CSVN là tam quyền phân lập, nghi trang chế độ độc tài đảng trị toàn diện của Đảng CSVN.

Đảng CS không tiếc tiền hàng tỷ tỷ của dân, hàng triệu triệu giờ công của dân để lập lờ đánh lận con đen, tô lớp phần dân chủ lên cuộc bầu cử. Như kỳ bầu cử 22 tháng 5 này, họ buộc bằng nhiều cách cử tri cả nước phải đi bầu 500 “đại biểu” quốc hội khóa 13, hơn 3200 đại biểu cấp tỉnh và thành phố, trên 21 ngàn đại biểu cấp huyện và hơn 280 ngàn đại biểu cấp xã, cho nhiệm kỳ 2011-2016. Mỗi tỉnh sẽ huy động từ bốn ngàn đến năm ngàn nhân viên điều hành công tác bầu cử, tổng kinh phí lên tới 700 tỷ đồng. Chỉ để Đảng Nhà Nước CS có vẽ dân chủ về hình thức hầu Đảng CSVN thực hiện bản chất độc tài đảng trị toàn diện.

Chữ quốc hội và quốc hại chỉ khác nhau có một vần. Quốc hội là cơ quan quyền lực tối cao trên danh nghĩa giấy trắng mực đen của Hiến pháp VNCS. Nó trở thành quốc hại trên thực tế hành động như cơ quan của đảng, vì đảng, do đảng CS Hà nội.

Tiêu biểu như cái gọi là Quốc Hội đã quốc hại khi câm như hến trước việc Thủ Tướng Phạm văn Đồng ký gởi “Công hàm bán nước”, triều cống hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Tổ quốc VN cho TC. Bộ Chánh Trị của Đảng CSVN ký hiệp định biên giới dâng cho TC 1000 km2 đất vùng biên giới năm 1958. Mất Ải Nam Quan vào tay Trung Quốc mà tất cả cán bộ đảng viên câm như hến.Hiệp định lãnh hải CS Hà nội đã dâng cho TC 10.000 km2, phân nửa Vịnh Bắc Việt năm 2000. Còn hiệp Hiệp ước Việt-Trung về Vịnh Bắc bộ và Nghị định thư về hợp tác đánh cá trong Vịnh Bắc Việt – những quyền lợi sanh tử của dất nước ông bà VN để lại, thì cái gọi là Quốc hội thông qua không thảo luận, nhanh như chớp trong phiên họp bế mạc, với số phiếu 424 thuận, 1 chống và 8 không có ý kiến.” Và Nghị quyết 23/QH11/2003 “về nhà đất do Nhà nước đã quản lý, bố trí sử dụng trong quá trình thực hiện các chính sách quản lý nhà đất và chính sách cải tạo xã hội chủ nghĩa trước ngày 01-07-1991” thì cái gọi là Quốc Hội thông qua nhanh như cướp vậy. Về vấn đề Trung Cộng khai thác bauxite tàn phá môi sinh, văn hoá đồng bào Thương ở Cao Nguyên và nguy hiểm cho an ninh quốc phòng VN, Đảng Nhà Nước CS triều công cho quan thấy TC, giấu kín như đúc. Đến khi quân dân Tàu đem xe, máy, người, kể cả cái bàn cầu tiêu cũng made in China vào như chỗ không người, người Việt phản ứng mạnh. Các cựu và đương kim tướng lãnh CS Hà nội “kiến nghị. Hàng trăm trí thức, văn nghệ sĩ trong ngoài nước “kiến nghị” gởi Quốc Hội xin đưa vấn ra trước Quốc hội. Thế nhưng trong cuộc họp báo do Văn phòng Quốc hội tổ chức chiều 18-5 giới thiệu về kỳ họp Quốc hội thứ 5 khóa XII, ông Trần Đình Đàn, chủ nhiệm Văn phòng, đã tỉnh bơ như người “Hà lội”, tuyên bố rằng Quốc hội hoàn toàn ủng hộ chủ trương khai thác bauxite, lập lại lời của Thủ Tướng Nguyễn tấn Dũng, khai thác bauxite là chủ trương “lớn” của Đảng.

Hành động của cái gọi là quốc hội thành quốc hại đó rất dễ hiểu. Quốc hội CS là đảng cử dân bầu, nếu dân không bầu thì bị vô vàn rắc rối vớùi công an và ủy ban của CS. Đảng đã “cơ cấu” 95% đại biểu nhân dân phải là người đảng viên. Với đa số tuyệt tuyệt đối đó, “đại biểu nhân dân” (từ CS chỉ dân biểu) ngoài đảng dù có tài thánh cũng không làm gì được cho dân.

Đại biểu nhân dân ăn cơm Chuá là Đảng CS phải múa tối ngày cho Đảng. Đảng viên CS làm “đại biểu nhân dân” phải thảo luận biểu quyết theo lịnh đảng vì kỷ luật đảng CS là kỷ luật sắt.

Đại biểu nhân dân không hạn kỳ, không cần thời gian cư trú nơi mình ứng cử, làm đại diện dân mấy pháp nhiệm cũng được nên dễ trở thành quan dân biểu, mất quan điểm quần chúng.

Lại còn kiêm nhiệm chức vụ Nhà Nước nữa. Trong 491 thành viên của Quốc Hội có khoảng 75% kiêm nhiệm chức vụ Nhà Nước. Vừa bận với công tác kiêm nhiệm vừa lo ngại nhiều cái ghế của mình, vừa không thời gian gặp gỡ cử tri, nên chẳng đại biểu nào có thời gian theo dõi, nghiên cứu, trong khi các vấn đề lập pháp kinh tế, chánh trị, tài chánh, văn hoá, xã hội, thường rất phức tạp và nhiêu khê và chuyên môn.

Đảng CS còn một xảo thuật nghị trường nữa. Văn phòng thường trực Quốc Hội toàn những cốt cán của Đảng. Họ không gởi tài liệu trước đủ thời gian để đại biểu nghiên cứu, thảo luận, biểu quyết. Đại biểu thiếu thông tin, nghị luận chính xác về tình hình đất nước vì 700 tờ báo trong nước chỉ cho 1 tổng biên tập là Đảng CS, 16.000 nhà báo chỉ có một ông chủ cũng là Đảng CS.

Nên khi thảo luận hay chất vấn đa số “ đại biểu nhân dân” bị tự tị mặc cảm đối với nhân viên chánh phủ và đảng, nên phần nhiều kính kính, thưa thưa, cám ơn, cám đức, bào chữa cho Đảng, chánh phủ như thần tử đối với long nhan.

Và từ đó quốc hội trở thành quốc hại trong chế độ CSVN, từ khi thành hình cho đến bây giờ. Nó phù họp với cái nhìn của những nhà độc tài toàn trị. Đảng CS dàn dựng nó trở thành công cụ hợp thức hoá, quần chúng hoá ý và lịnh của Đảng, một cánh tay làm lợi cho đảng độc tài, làm hại cho quốc gia dân tộc./.

Không có nhận xét nào: