Thứ Ba, 31 tháng 5, 2011
Khiêu khích quân sự tháng 5-2011 và bài học 2-1979
Mai Thanh Hải Blog - Mờ sáng 17/2/1979, Trung Quốc đã bất ngờ nổ súng, ào ạt xua bộ binh, xe tăng dưới sự yểm hộ của pháo hạng nặng, đồng loạt tấn công vào các điểm cao, mục tiêu quân sự - chính trị kinh tế của 6 tỉnh trên toàn tuyến biên giới phía Bắc nước ta.
Chúng ta đã bị bất ngờ trước cuộc tấn công. Sự chống trả ngăn bước quân xâm lược, ngay những ngày đầu chỉ được thực hiện bằng những Đồn, Trạm, đơn vị Công an Vũ trang (nay là Bộ đội Biên phòng), bộ đội địa phương, dân quân - du kích - tự vệ và cả những người dân, với trang bị thiếu thốn, lạc hậu. Đến khi các đơn vị chủ lực cơ động từ các vùng miền, tỉnh khác về và đặc biệt là cấp tốc hành quân bằng máy bay, tàu hỏa từ miền Nam ra, chiến trường Campuchia về, thì số lượng không nhỏ cơ sở hạ tầng của ta đã bị lính Trung Quốc phá hủy tan nát, hàng vạn người dân bị thiệt hại và hàng triệu người mất nhà cửa, ruộng vườn, phải tay bị tay gậy, bồng bế nhau sơ tán về tuyến sau. Rất nhiều nhiều đơn vị chủ lực cơ động ra "chi viện cho biên giới phía Bắc" đã không kịp... nổ một phát súng, dù là chỉ thiên trên đầu quân bành trướng xâm lược, bởi lý do rất đơn giản: Quân Trung Quốc đã phá xong, giết xong, rút về từ... tám hoánh.
Lính Trung Quốc đe dọa phóng viên chụp hình
Hôm nay, cho dù một số người cầm quyền đã ký Hiệp định không nhắc lại sự kiện 17-2-1979 cùng quãng thời gian 10 năm sau đó, ròng rã bảo vệ biên giới Tổ quốc; người ta cũng "tế nhị" không ghi lại trong sách Lịch sử trong các cấp học dạy học sinh và cũng muốn lãng quên quá khứ máu xương - nước mắt cả chục năm liền trên biên cương... Thế nhưng chắc chắn, sẽ có 1 lúc nào đó, người ta sẽ phải công khai, sẽ phải tìm hiểu và lật lại vấn đề, để ít nhất rút ra bài học về quan hệ với kẻ láng giềng tham lam và bài học cảnh giác, nắm bắt tình hình, dự đoán tình huống và nhất là để Tổ quốc không bị bất ngờ...
Năm 1979, trước khi cuộc chiến nổ ra, những hành động khiêu khích quân sự, leo thang tình hình của nhà cầm quyền Trung Quốc với Việt Nam xảy ra liên tục. Đơn cử như: Rút hết chuyên gia, kỹ sư, công nhân kỹ thuật đang giúp đỡ, làm việc ở tất cả các công trình, dự án về nước; dựng lên cái gọi là "Nạn Kiều" và kêu gọi, xúi giục những người Việt gốc Hoa, sinh sống bao đời, bao thế hệ, bỏ hết nhà cửa, công việc ở Việt Nam, rồng rắn kéo nhau về "cố quốc" Trung Quốc, trên mọi phương tiện, hiểm nguy...
Đặc biệt, trên biên giới phía Bắc thời điểm 1978, hầu như các tỉnh đều nóng bỏng tình trạng lính Trung Quốc cải trang thành người dân, tràn quan biên giới, xâm nhập vào đất ta để cướp phá lương thực - thực phẩm, phá hoại sản xuất, gây rối - hành hung - bắt cóc cán bộ, nhân dân...
Thi thể chiến sĩ Lê Đình Chinh
Cao trào nhất phải kể đến trường hợp Thượng sỹ Lê Đình Chinh (sinh năm 1960, quê ở xã Hoằng Quang, huyện Hoằng Hóa, tỉnh Thanh Hóa), chiến sĩ thuộc Tiểu đoàn 2, Trung đoàn 12, Bộ Tư lệnh Công an nhân dân vũ trang (nay là Bộ đội Biên phòng), đã hy sinh ngày 26-8-1978, tại biên giới Lạng Sơn. Thượng sỹ Lê Đình Chinh hy sinh trong khi ngăn chặn hàng chục lính Trung Quốc giả dạng côn đồ, vượt biên giới sang đất ta hành hung cán bộ, phụ nữ, nhân dân địa phương và xác của người chiến sĩ Biên phòng gần 20 tuổi này, bê bết những vết dao quắm, nhưng vẫn phải để vậy, đưa lên băng ca ra cửa khẩu, gọi bên Trung Quốc sang nhìn, để tố cáo...
Trước những hành động khiêu khích như vậy, rất nhiều người đoán chắc sẽ có xung đột - chiến tranh, thế nhưng một số người lại không nghĩ vậy và đến khi súng đã nổ rền trên biên giới, người ta mới "à!" vỡ lẽ và cuống cuồng điều quân chủ lực về chi viện cho những Đồn Công an vũ trang chiến đấu đến viên đạn cuối cùng, ngọn lê cuối cùng, chiến sĩ cuối cùng; những tiểu đội dân quân - du kích tắc bụp bắn lính Trung Quốc đen đặc bằng súng trường K44, tiểu liên K50 từ hồi đánh Pháp...
Tàu Hải giám xâm phạm nghiêm trọng lãnh hải Việt Nam
Tháng 5/2011, hành động khiêu khích quân sự của Trung Quốc lại được tái diễn bằng việc 3 tàu tuần tra biển Trung Quốc phăm phăm chạy vào sâu trong lãnh hải Việt Nam 84 hải lý để uy hiếp, tấn công tàu địa chấn Bình Minh 02 của Tạp đoàn Dầu khí Quốc gia Việt Nam (PVN) ngay trên vùng biển Phú Yên - Khánh Hòa suốt 4 tiếng đồng hồ. Điều lạ ở đây là suốt thời gian tàu Bình Minh 02 và 4 tàu bảo vệ phải chơi trò "đâm, ủi" giằng co với các tàu Trung Quốc hiện đại trên biển, trong phía bờ không có bất cứ hành động trợ giúp, cứu viện nào, cho dù Quân cảng Cam Ranh (nơi đậu đỗ của các tàu chiến đấu hiện đại nhất thuộc Quân chủng Hải Quân) và sân bay Thành Chơn (hay còn gọi là căn cứ không quân Phan Rang, nơi lúc nào cũng sẵn sàng cất cánh những biên đội máy bay chiến đấu SU30 bảo vệ Trường Sa), nằm gần ngay đó, với tổng thời gian ra tới nơi, chắc chỉ khoảng 15-20 phút.
Cáp thăm dò bị tàu Trung Quốc cắt
Cũng giống như cuối năm 1978, khi hành động khiêu khích của Trung Quốc xảy ra, quá mức chịu đựng, hệ thống các cơ quan truyền thông lại có dịp lên tiếng xả láng, phản đối (điều mà lâu lắm rồi mới được phép, từ sau sự kiện 14/3/1988) và cũng ý chang cuối năm 1978, những phát ngôn của Nhà nước mới dừng ở cấp Bộ Ngoại giao, chưa thấy cấp cao hơn tỏ bày, động đậy...
Cuộc chiến tranh biên giới 1979 kéo dài trong cả chục năm, với không biết máu xương đã đổ xuống, cũng có 1 phần lý do bất ngờ, chủ quan không lường trước mưu đồ của kẻ xâm lấn. Thế nhưng sau hơn 32 năm, chẳng lẽ cái bài học xương máu, cực kỳ quan trọng với mỗi chính thể, lại không rút ra được?..
Thế giới ngày nay đã khác. Vị thế của quốc gia cũng đã khác. Ý thức của con người cũng đã khác và cách nhìn nhận, đánh giá vấn đề cũng khác. Thế nhưng vẫn không gì thay đổi được là tinh thần dân tộc và yêu chuộng hòa bình, không muốn chiến tranh ở mỗi con người, mọi dân tộc, các quốc gia. Người dân Việt Nam - Trung Quốc, không ai muốn tái diễn cuộc chiến tranh như 1979, bởi suy cho cùng, trong mọi cuộc chiến tranh, chỉ người dân là chịu sự mất mát, hy sinh và ý thức của mỗi người, đều đặt niềm tin vào phương pháp xử lý, giải quyết vấn đề của những người cầm quyền.
Nếu nhà cầm quyền Trung Quốc không âm mưu biến Biển Đông thành ao nhà, đưa những lính thủy Trung Quốc ra xâm phạm lãnh hải quốc gia khác, bắn giết người dân nước khác, thì chắc chắn những người mẹ Trung Quốc sẽ không phải tủi hổ khi cái chết của con mình bị gọi là "trừng trị đích đáng", "quân xâm lược"; nếu bài học cảnh giác, không để Tổ quốc bị bất ngờ được những người lãnh đạo Việt Nam thấm thía, thì chắc chắn sẽ không có những người nằm xuống trong uất ức, không thể hiểu vì sao mình lại bị bắn, như trong buổi sáng sớm ngày 17-2-1979 và bao nhiêu người mẹ, người vợ Việt Nam, đến bây giờ vẫn không biết xác của 64 người thân bộ đội Hải quân mình nằm đâu, khi trúng đạn Trung Quốc, sáng 14-3-1988 tại vùng biển Cô Lin - Gạc Ma, Trường Sa của Việt Nam.
Biên phòng Việt Nam - Trung Quốc đấu khẩu trên đường biên
Bảo vệ đất nước, không chỉ đơn giản là chuyện gọi điện mời báo chí đến họp, phát biểu mấy câu vô hồn như máy khâu chạy lạch xạch quen thuộc, chiếm mấy phút thời lượng trên Truyền hình Quốc gia phản đối, yêu cầu này khác; Bảo vệ đất nước, càng không thể là thi thoảng gặp gỡ - hội đàm cấp này khác và tranh thủ "gài" chuyện chủ quyền lãnh thổ để đối tác "lưu ý giúp đỡ"; Bảo vệ đất nước, lại không thể chơi trò "nói như rồng leo, làm như mèo mửa": Tuyên bố trên Báo đài, trước Hội trường, Cử tri thì hùng hồn, nhưng khi xảy ra sự việc thì im thin thít, thậm chí không thấy có mặt trên bản tin VTV, như thường lệ; bảo vệ đất nước, tuyệt đối không thể bịt mồm người khác muốn sát cánh hô câu "Bảo vệ đất nước"...
Bảo vệ đất nước, điều đầu tiên là phải tâm niệm "đất nước phải được bảo vệ", giữ gìn uy danh, phát huy truyền thống quật cường vốn có và phát huy, khơi gợi tinh thần dân tộc trong mỗi công dân. Bảo vệ đất nước - Việc này càng quan trọng hơn khi tư thế của người bảo vệ hiên ngang, ngẩng đầu chứ không dúm dó, sợ sệt và chấp nhận "Trạng chết, Chúa cũng băng hà"... Một chính thể mà những người cầm quyền không biết thổi bùng, tranh thủ ngọn lửa yêu nước trong mỗi công dân, khi chủ quyền lãnh thổ quốc gia bị xâm phạm thì chính thể ấy không đặt lợi ích dân tộc, người dân lên hàng đầu và dĩ nhiên, khái niệm bảo vệ đất nước - người dân, có chăng chỉ chuyện nằm trên giấy. Lâu nay, chúng ta hay nhắc đến 2 chữ "đồng thuận", thời điểm này là dịp tốt nhất để những người lãnh đạo tỏ rõ vai trò gắn kết, tạo sự đồng thuận trong nhân dân trong việc bảo vệ - xây dựng Tổ quốc. Mọi công dân Việt đang chờ đợi những người lãnh đạo tỏ rõ chính kiến yêu nước, phát động yêu nước và noi gương yêu nước, từ câu chuyện nhỏ mà lớn, truyền thống và hiện tại: "Cương quyết chặn đứng mọi âm mưu xâm lược và để Tổ quốc không bị bất ngờ"...
Bài học này, cha ông ta đã truyền lại từ bao đời trước và vẫn còn vẹn nguyên, nóng hổi cách đây hơn 32 năm: Ngày 17-2-1979, Trung Quốc bất ngờ tấn công xâm lược Việt Nam...
-----------------------------------------------------------------------
HÌNH ẢNH TRUNG QUỐC KHIÊU KHÍCH VIỆT NAM, TRƯỚC 17-2-1979
Lính Trung Quốc khiêu khích bộ đội ta (mũ cứng) tại cửa khẩu biên giới phía Bắc, 1978
Người Việt gốc Hoa bị lôi kéo về Trung Quốc
Người Việt gốc Hoa phải bỏ nơi sinh sống, làm việc để về Trung Quốc trong gian nguy
Lính Trung Quốc hung hãn đe dọa phóng viên chụp hình
Biên phòng Việt Nam - Trung Quốc đấu khẩu ngay trên đường biên giới 2 nước
Thi thể chiến sĩ Lê Đình Chinh sau khi bị lính Trung Quốc dùng dăm quắm chém đến chết
Một số nhóm thám báo đột nhập vào Việt Nam bị bắt giữ
http://maithanhhaiddk.blogspot.com/2011/05/khieu-khich-quan-su-thang-5-2011-va-bai.html
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét