Người Buôn Gió - Sáng dậy mang hết đồ nghề đi gửi. Nhét trong túi mấy viên thuốc đau dạ dày, chuẩn bị tinh thần cho một ngày có thể xấu nhất trong mọi ngày chủ nhật gần đây. Mình chọn áo phông đỏ, giày thể thao, mũ lưỡi trai , xác định lần này đi tuần hành chứ không đóng vai chụp ảnh như mọi khi.
Trời không mưa, trong veo, nắng đẹp. Mới tối qua còn mưa, trời thương dân Việt khổ đau có khác. Mưa suốt những đến sáng chủ nhật là lại quang đãng.
Đến trước quán cà fe chân Cột Cờ Hà Nội , công an, cảnh sát, an ninh giăng đầy. Nhưng đã có khoảng gần 20 người giăng cờ và biểu ngữ, không cần tìm chỗ gửi xe nữa, phi luôn vào hàng sửa xe máy nói câu '-thay dầu- rồi lao về đám người. Gần đến nơi cảnh sát giăng dây không cho vào. Nhóm người ở phía trong vòng dây lác đác có nhúm, nhưng tinh thần thì rất vững vàng, mạnh mẽ, lát sau họ đi ra. Nhìn thấy Lê Dũng cầm cờ nhảy vội vào giăng cùng. Nguyễn Xuân Diện đứng chụp ảnh, nhưng nhanh chóng biến mất, chắc quay lại cà fe Cột Cờ để đưa tin nóng hổi.
Đi sang đường thì đoàn dừng lại, lúc này có thêm chừng hai chục người tiếp sức. Đoàn người đứng lại giăng cờ, biểu ngữ và hô vang
- Đả đảo quân Trung Quốc xâm lược
- Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam
- Bảo vệ ngư dân Việt Nam...
Rồi hát bài Lên Đàng, Dậy Mà Đi.
Vì vẫn còn ít người, vả lại muốn nán lại khu vực chỗ đại sứ quán TQ, nên đoàn chúng ta dừng lại rất lâu ở phía đường bên này vườn hoa. Sau đó dưới áp lực của cảnh sát và cũng một phần đứng lâu rồi, đoàn ta đi theo lộ trình cũ qua Cửa Nam rồi rẽ Hai Bà Trưng đi.
Xe cảnh sát luôn loa rằng phải đi lên vỉa hè, đoàn cãi rằng làm gì có vỉa hè nữa đâu, người ta bán hàng chiếm hết hè rồi. Đến đoạn gần cuối phố thì nhiều cửa hàng bán hàng ăn lấn chiếm vỉa hè bị dẹp. Khối người tay vẫn cầm bát phở ( chỗ hàng phở Tư Lùn thì phải, phở đấy hơi đắt, mùi phở làm mình nhớ ra sáng chưa ăn gì). Đến đây thì có mấy người dân đứng vỗ tay cùng đoàn. Lúc này nhìn lại thì quân số trong đoàn đã gần 200, nhiều người cũ đã có mặt góp sức với đoàn, trong đó có gã đầu bạc Phạm Xuân Nguyên.
Đi trên con phố tên của 2 người phụ nữ Việt Nam vĩ đại đã đứng lên đánh quân xâm lược phương Bắc, các chị trong đoàn hô vang
- Giặc đến nhà, đàn bà cũng đánh
Mọi người đồng thanh hô đáp trả đanh thép, dõng dạc.
- Đánh
Cứ như thế đi hết phố thì rẽ sang Nhà Hát Lớn, lúc này không khí có vẻ căng thẳng vì nhiều xe công an đậu trước nhà hát lớn. Thì ra suốt quãng đường Hai Bà Trưng thấy họ ít người, hóa ra công an dồn về đầu này đứng đợi cả. Tuy công an kiên quyết không cho mọi người leo lên bậc thềm hiên Nhà Hát Lớn, nhưng đoàn người len lỏi nhiều phía rồi nhanh chóng tụ được ở thềm. Vui sướng vì vượt qua hàng rào ngăn cản của công an, khi gặp nhau trên thềm nhà Hát Lớn, đoàn người ùa lên, hò reo những tiếng mừng rỡ.
Đến đây thì cậu Phương, chàng trai áo đỏ nhiệt tình luôn đi đầu trong nhiều cuộc tuần hành trước, Phương đọc một bài diễn văn ngắn gọn lên án sự xâm lược của quân Trung Quốc. Tiếng vỗ tay hưởng ứng rào rào, rồi đoàn tiếp tục băng đường đi sang phố Tràng Tiền để ra Hồ Hoàn Kiếm.
Quần bò, áo đỏ, mũ đen là Lái Gió đang cản hai anh kia lôi cậu thanh niên đi, các bác chú thích ảnh để ý không cứ bảo chung chung là công an bắt người, oan Lái Gió nhé. Nhìn đằng sau thấy mình cũng to con phết hee hee
Bỗng thì xảy ra một việc y hệt trong phim Thế Giới Động Vật, chúng ta hay thấy trong loại phim này, đàn hươu hay bò di chuyển, khi băng qua những con sông. Bọn cá sấu thường nằm đợi và thường những con yếu ớt đi cuối cùng hay bị làm mồi. Một cậu trai trẻ đang đi gần cuối đoàn bỗng bị đám công an mặc thường phục xông vào chộp lấy lôi đi. Cậu này đi cạnh mình. Cậu ấy hô anh ơi cứu em, mình lao vào cản nhưng bị đẩy bật ra vì có đến 8 người thanh niên "lạ'' tóm mình lôi lại. Mình giằng tay nói.
- Nó có làm gì mà bắt nó, nó đi yên lành cơ mà.
Những người kia người giữ, người lôi mình lại, người che chắn mặt mình, người nói là cậu đó đánh nhau.
Mình quát vô lý, cậu ý không đánh nhau với ai, rõ ràng tôi không thấy chuyện đó.
Mà mình đi cuối cùng lúc đó, vì lúc đoàn đi mình mệt quá, định không đi nữa ngồi hút thuốc chơ vơ ở thềm nhà Hát Lớn. Bị anh trung tá công an ngồi trong xe loa oang oang rằng.
- Đề nghị cái anh thanh niên áo đỏ hút thuốc trên kia đi chỗ khác, trông mất mỹ quan quá.
Mình lóc cóc dậy đi theo đoàn, vô tình lại chứng kiến được hết.
Nhưng đám người kia vẫn lôi cậu thanh niên đeo ba lô vào đồn gần đó, chỗ vườn hoa viện bảo tàng Lịch Sử, cái đồn công an Lý Thái Tổ hay gì đó mình không nhớ. Dù hồi xưa học cấp 3 trường Trần Phú mình bị tóm vào đó vì tội đánh nhau đến 2 lần. Nghĩ buồn cười , đáng ra tóm mình bảo tội đánh nhau nghe còn có lý hơn cậu đó. Nhưng việc bắt giữ này khiến nhiều người trong đoàn trông thấy, cả đoàn người quay đầu ngược lại chạy hừng hực về phía đồn. Công an bất ngờ không biết làm gì, chỉ kịp chặn trước cổng trụ sở công an. Đoàn người phẫn nộ hét vang
- Thả người yêu nước
- Thả người, thả người, thả người, thả người
- Đoàn kết, đoàn kết. đoàn kết
Tiếng hô liên miên, gay gắt, ráo riết, nhất là tiếng Đoàn Kết, Đoàn Kết,cả khối người gắn chặt vào nhau bất chấp nguy hiểm, sẵn sàng chấp nhận cho công an bắt tất cũng được. Những tiếng hô vang dooii không dứt. Tưởng như sắp có chuyện cực kỳ biến động đến nơi. May sao công an quyết định thả luôn cậu thanh niên ra khỏi đồn. Cánh cửa đồn bật mở, cậu thanh niên đi ra ùa vào lòng đám đông. Tiếng hân hoan, mừng rỡ reo ầm., có người hô
- Hoan hô đồng chí công an, cám ơn đồng chí công an sáng suốt.
Đoàn người lại tiếp tục đi sau vụ thả người, đi đến Hồ Gươm phía đường kem Bốn Mùa thì một toán đông cảnh sát cơ động cầm dùi cui, lá chắn dàn đội hình tác chiến tiến tới đoàn người. CSCĐ tiến thẳng vào đoàn, chia cắt đoàn.
Đôi co, phân trần, giải thích. CSCĐ khí thế vậy, chứ họ áp sát vào đoàn rồi thì thái độ cũng bình thường. Lát sau họ cho đoàn đi tiếp ra Thủy Tạ, vòng đến Tượng Đài Cảm Tử Cho Tổ Quốc Quyết Sinh, đoàn đứng lại thể hiện tinh thần bất khuất chống ngoại xâm, sẵn sàng hy sinh vì chủ quyền đất nước.
Có các nhạc công chơi kèn và vi o lông góp sức phụ họa. Xong tự động giải tán khi trời đã trên đỉnh đầu.
Cuộc tuần hành lần thứ năm này có rất nhiều chuyện, nhưng khí thế và tinh thần của đoàn ta rất mạnh mẽ và gắn bó. Đã có lúc tưởng tình huống xấu sẽ đến,nhưng trước sự đoàn kết, trụ lại, sẵn sàng chấp nhận của mọi người trong đoàn, khiến cho những cơn giông bão định hình thành phải nhanh chóng tan biến bởi sự trong sáng của từ tấm lòng yêu nước.
Có nhiều chi tiết lẻ rất lý thú trong ngày hôm nay. Nhưng để đấy viết dần sau. Giờ ngủ cái đã
Hôm nay không có mang máy ảnh, thế nhưng có hề chi, mình gặp Mai Thanh Hải và Khâm Roi Tơ, bảo hai anh cho em xin ảnh. Hôm nay em không mang máy vì xác định đi cùng đoàn. Hai chiến sĩ không phân bua nửa lời, đưa ảnh hết cho mình. Một nghĩa cử rất đáng trân trọng. Chân thành cám ơn các đồng đội.
http://nguoibuongio1972.multiply.com/journal/item/333/333
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét