TÔI TỰ HÀO VÌ MÌNH ĐÃ ĐI BIỂU TÌNH CHỐNG XÂM LƯỢC DÙ CẢ 6 LẦN ĐỀU BỊ BẮT GIỮ, HÀNH HUNG RẤT THÔ BẠO !!!
Tôi là nhà báo tự do Dương Thị Xuân, hiện đang sống ở Hà Nội. Trong những cuộc biểu tình bảo vệ Tổ quốc, chống bá quyền cộng sản Trung Quốc, tôi luôn có mặt từ rất sớm. Tôi đến vườn hoa gần khu vực tòa đại sứ quán Trung Quốc ở Hà Nội trên phố Hoàng Diệu. Ở các nước dân chủ, việc biểu tình là thể hiện ý chí và nguyện vọng của người dân, là việc làm bình thường, là quyền công dân được luật pháp bảo hộ.
Trong bản Hiến pháp của nước CHXHCN VN, tại điều 69 có thừa nhận quyền được biểu tình, mitting của người dân nhưng có điều, là họ chỉ đưa ra một cách mập mờ, lập lờ và cho đến nay vẫn chưa có luật để cụ thể hóa một trong những quyền Con người quan trọng này. Trong các văn kiện quốc tế quan trọng khác như : Tuyên ngôn nhân quyền toàn thế giới của Liên Hiệp Quốc và Công ước các quyền dân sự và chính trị mà nhà nước CHXHCN Việt Nam xin ký tên để long trọng cam kết thực thi cũng khẳng định rõ điều đó và quyền được tiến hành biểu tình, mitting, tập hợp…là các quyền tự do, dân chủ căn bản của công dân, của con người trong mọi quốc gia văn minh, tiến bộ. Các cuộc biểu tình ở các nước có chế độ chính trị dân chủ, tự do tôn trọng nhân quyền có khi lôi cuốn đến hàng nghìn, hàng vạn, thậm chí hàng triệu người dân cùng xuống đường tham gia.
Ở Việt Nam hiện nay dưới sự thống trị của “đảng và nhà nước ta” thì không thể có các cuộc biểu tình thực sự của nhân dân, do nhân dân tổ chức, mà chỉ có những cuộc mít tinh dưới sự lãnh đạo của đảng cộng sản Việt Nam để phục vụ cho những mục tiêu, mục đích chính trị cũng như quyền lợi của “đảng và nhà nước ta” mà thôi. Những cuộc biểu tình, mít ting thực sự của nhân dân Việt Nam thì tiếc thay lại chỉ được các chính quyền cũ – như dưới thời Vua Bảo Đại và Thực dân Pháp, hay biểu tình của nhân dân miền Nam, dưới thời chính quyền nhà nước của chính phủ Việt Nam Cộng hòa ( Nhà nước VNCH là một chính thể theo đường lối đa đảng, tự do, dân chủ, tôn trọng nhân quyền mà đảng cộng sản Việt Nam luôn luôn vu cáo, chụp mũ và gọi họ là Ngụy quyền tay sai đế quốc Mỹ ??!!) cho phép nhân dân được tự do tổ chức biểu tình kể cả chống chính phủ. Cho nên việc tôi đi biểu tình tại thủ đô nghìn năm văn hiến Hà Nội là một việc quá sức tưởng tượng của chính mình, gia đình mình và bạn bè mình. Mặc dù bị mọi người coi việc tôi làm như là tập đi, việc làm của người “ngoài hành tinh”, nhưng tôi vẫn đi biểu tình bảo vệ Tổ quốc và tôi tự hào vì mình đã đi biểu tình vượt lên trên nỗi sợ hãi do công an, chính quyền độc tài toàn trị này reo rắc mấy chục năm qua cho người dân ở miền Bắc Việt Nam và trong cả nước !!!
Nhà cầm quyền độc tài của đảng cộng sản Việt Nam biết rất rõ tôi đã và đang đi biểu tình dù chỉ là chống Trung Quốc xâm lăng nên đã liên tục khủng bố, đàn áp đe dọa để ngăn cản cá nhân tôi và gia đình tôi rất nặng nề.
Cuộc biểu tình phản đối Trung Quốc bắn giết ngư dân miền Trung Việt Nam, lấn chiếm biển đảo của tổ quốc ta diễn ra trong các năm 2007 – 2008, công an Hà Nội bao vây tôi tại vườn hoa trước cột cờ Hà Nội, gần tòa đại sứ quán Trung Quốc, họ ngăn tôi tiếp xúc với các em sinh viên, họ nói xấu tôi với các em, các cháu tuổi trẻ thanh niên: “Đây là phần tử phản động, bán nước, hại dân, không nên chuyện trò…vv…”. Lúc đó, chúng tôi đã nói thẳng với họ: “Tôi đi biểu tình bảo vệ Tổ quốc, chống Trung Quốc xâm lược, ai bán nước, ai hại dân thì cả nước, cả thế giới biết quá rõ rồi chứ đâu phải tôi hay những người dân thân phận con sâu cái kiến như chúng tôi làm được những việc to tát ấy”. Cũng lúc ấy các em sinh viên trẻ thì bảo thẳng vào mặt các nhân viên an ninh, công an : “Cố ý tham gia biểu tình phản đối Trung Quốc xâm lược, lên án chúng bắn giết ngư dân vô tội Việt Nam thì tại sao lại là phản động được ? Chỉ có những người như các anh, ngăn cản người dân biểu tình yêu nước tiếp tay cho bọn cướp nước mới chính là phản động, hại dân, hại nước…”. Mấy công an nghe được như vậy tím tái mặt, chỉ im lặng cúi xuống không nói được gì nhưng tức giận, căm thù các em và chúng tôi lắm !!!
Cuộc biểu tình năm nay, lần thứ nhất nổ ra ngày 05/6/2011, tối ngày hôm trước công an khu vực nơi tôi đang ở nhờ ở phường An Dương đã đến đe dọa : “Chị Xuân không được đi biểu tình phản đối Trung Quốc, nếu chị hay ai cố tình đi cơ quan an ninh chúng tôi sẽ bắt giữ và tống giam vài tháng đừng có trách nhà nước chúng tôi pháp luật không nghiêm đấy nhé…”. Sáng ngày 05/6/2011, tôi đến rất sớm tại vườn hoa Chi Lăng tên gọi trước đây thời Pháp thuộc là vườn hoa Canh Nông – nơi có tượng đài lãnh tụ cộng sản Nga – Vl. Lê Nin, tôi đến y như những người dân Hà Nội đi tập thể dục sớm. Lúc đó mới 6 giờ sáng nhưng chung quanh vườn hoa đã rất đông lực lượng an ninh mật vụ, chìm, nổi của sở công an TP-Hà Nội. Tôi có gặp một số các em nam, nữ trạc tuổi 20 – 21, các em cho biết, các em học ở một trường cao đẳng ở Hà Nam, đọc được bài trên mạng internet, các em biết tin có biểu tình ở Hà Nội, nên sáng sớm nay các em đã lên đây để tham gia biểu tình cùng nhân dân. Cô trò chúng tôi đang nói chuyện thì thấy an ninh, trật tự đeo băng đỏ đến xua đuổi chúng tôi đi, họ nói: “Hết giờ thể dục rồi, không được ngồi ở vườn hoa, đứng dậy đi chỗ khác mau !!!”. Thấy chúng tôi vẫn ngồi yên, họ bảo: “Mấy người này, có phải đi biểu tình không, nếu biểu tình thì về đi, mọi việc đã có nhà nước lo, có đảng lo rồi, không cần đến các người làm gì nữa…vv…Về mau, về đi !!! ”.
Đến đúng 8 giờ sáng hôm ấy thì vườn hoa này rất đông người kéo đến từ khắp nơi đến. Các bạn thanh niên từ các ngả đường tập trung nhanh chóng trước cổng tòa đại sứ quán Trung Quốc trên số 46 phố Hoàng Diệu. Đoàn biểu tình lên tới hàng trăm người, giương cao băng rôn, khẩu hiệu biểu ngữ có cả tiếng Việt, Anh, Hoa với những dòng chữ lớn : “Hoàng Sa – Trường Sa – Việt Nam, phản đối Trung Quốc xâm lược Việt Nam, Đường lưỡi bò đơn phương của Trung Quốc là phi pháp, Chi Na người hàng xóm to xác mà xấu bụng” …vv…và vv….
Trong lúc mọi người đang đồng thanh hô phản đối Trung Quốc bá quyền, xâm lược rền vang như vậy thì tôi bị mấy nhân viên an ninh mật vụ kéo đẩy tách khỏi đám đông. Tôi thấy thầy giáo Nguyễn Thượng Long cũng bị các nhân viên an ninh ép ra ngồi ở đầu vườn hoa đằng kia. Khi bị an ninh kéo tay đi qua chỗ thầy Long, tôi nói to: “Các anh hãy để tôi ngồi lại đây, gần chỗ thầy Long” nhưng mấy tay an ninh mật vụ kéo tôi đi xềnh xệch, chúng ẩn dúi tôi lên xe cảnh sát rồi chở thẳng tôi về đồn công an Phường Điện Biên ở gần nhà Tiến sĩ Luật Cù Huy Hà Vũ cũng trên đường Điện Biên Phủ đặt tại số nhà 16. Tại đây tôi đã bị thẩm vấn, lục soát thô bạo để họ tìm tài liệu mà họ cho là tôi mang truyền đơn đi phát cho đồng bào tham gia biểu tình. Tôi bị bắt và giam giữ trái phép cùng với một chị và 3 nam thanh niên khác. Chị phụ nữ có tên Yến nhà ở khu vực phường Giáp Bát kể lại cho tôi nghe: “Em đi qua vườn hoa, thấy đông người, em đứng lại chụp ảnh thì rồi đi, thế mà có mấy nam giới mặc áo sơ mi đuổi theo em giằng điện thoại rồi đánh em sưng hết mặt mũi và bắt em vào đây…”. Còn 3 nam thanh niên kể với tôi : Các em là sinh viên năm 2008 các em là sinh viên đã tham gia biểu tình phản đối Trung Quốc xâm lược. Đến năm nay 2011 đọc tin trên mạng kêu gọi biểu tình tụi em hưởng ứng nên về Hà Nội tham gia xuống đường cùng mọi người. Hôm nay các em lại tiếp tục tham gia, làm người chụp ảnh các em cũng chụp khu vực đó, đâu có biển cấm quay phim chụp ảnh thế mà chúng em lại bị họ bắt, thu máy ảnh và giam giữ tại đây. Đến tận 9 giờ tối cùng ngày họ mới trả tự do cho chúng tôi tất nhiên các ảnh trong máy bị xóa hết.
Riêng chị phụ nữ tên Yến về sau, tôi gặp lại chị kể : “Họ giam giữ em đến chiều hôm sau mới thả, nghiêm trọng hơn nữa là trong lúc đó công an Hà Nội đã kéo đến nhà em mấy chục tên, chúng khám nhà em vì nó nghi em hoạt động cho đảng phái nào đấy mà đến đây chụp hình để cung cấp cho tổ chức, hay đảng chính trị ở hải ngoại, chị ạ. Thế có khiếp kinh không cơ chứ !”. Ngay mấy em cựu sinh viên ngồi trong đồn công an này còn cho tôi hay, lúc bắt em có tiếng hô: “Bắt lấy nó, chúng nó là bọn Việt Tân đấy…” (ý nói đảng viên đảng Việt Tân hải ngoại).
Cuộc biểu tỉnh lần thứ 2, ngày 12/6/2011, tôi dậy sớm ra được khỏi nhà trọ, mới đi cùng đoàn được một đoạn đường thì đã bị hàng chục an ninh mật vụ của công an quận Hoàn Kiếm, của sở công an thành phố Hà Nội vây quanh, rồi bắt vào đồn công an Cửa Nam trên phố Lê Duẩn- trước có tên gọi là đường Nam Bộ ở gần ga Hàng Cỏ. Tại đây, công an đã giam giữ, bôi nhọ danh dự tôi đến trưa mới thả ra khi cuộc biểu tình đã kết thúc.
Cuộc biểu tình lần thứ 3, ngày 19/6/2011, tôi đang giơ biểu ngữ: Hoàng Sa – Trường Sa Việt Nam thì bị tên mật vụ an ninh xông vào giật mất xé tan và ném đi. Tôi hỏi lại tên này: “Trường Sa – Hoàng Sa là của Việt Nam tại sao ông lại giật ném đi, vậy là của Trung Quốc à ?”. Tên này vằn đỏ mắt không nói được gì cứ thế lôi tôi ra khỏi đoàn biểu tình, bắt tôi đứng một chỗ gần gốc cây trước tòa đại sứ Cộng hòa Liên bang Đức trên phố Trần Phú. Ngay lúc đó, tôi phản đối tên công an : “ Giữa thủ đô Hà Nội tại sao tôi đi biểu tình phản đối Trung Quốc lại không được ? Người Việt Nam không có quyền biểu tình à ? Tại sao lại mất nhân quyền như thế ?” Mấy nhân viên an ninh mật vụ cùng đứng gần đấy nhao nhao lên : “Việt Nam không cho phép biểu tình, không có nhân quyền đấy làm gì được nhau nào !!!…”. Tôi bảo: “Các ông nói Việt Nam không có nhân quyền. Vậy mà chính phủ các ông cứ bảo với thế giới là có là sao ?”. Tất cả số công an này đang vây bắt tôi lại im lặng không trả lời được gì nữa.
Việc tôi bị bắt giữa sự chứng kiến của hàng trăm người trong đoàn biểu tình đã được một người nhanh chóng chụp lại, rồi ngay sau đó đã đưa tin lên Mạng. Nhờ có tin hình ảnh tôi bị bắt nên cuộc biểu tình lần thứ 4, tôi được các em sinh viên, thanh niên tuổi trẻ hỏi thăm và bảo vệ tôi tốt hơn trước.
Trên đường đi, tôi cùng đoàn biểu tình đến đầu phố Hàng Gai – khu vực Bờ Hồ thì bị an ninh xông tới bắt đưa đi. Thấy vậy, nhiều em sinh viên đã vây an ninh vào hô to: “Không được bắt người biểu tình. Công an phải thả tự do cho cô giáo Dương Thị Xuân, thả người ngay, thả cô giáo ra ngay. Phản đối công an bắt người yêu nước Phản đối công an bắt người trái phép !!!”… Trước sức mạnh tập thể đấu tranh như vậy, các nhân viên mật vụ an ninh buộc phải tự do cho tôi ngay lập tức sau ít phút chúng bắt giữ và đang chờ ô tô đến để đưa về đồn công an giam giữ.
Được tiếp xúc của lớp trẻ đầy nhiệt huyết như vậy, tôi rất tự hào vì mình đã đi biểu tình bảo vệ Tổ quốc, chống Trung Quốc xâm lược. Tôi rất vui và hạnh phúc vì một bộ phận lớp trẻ đã không chỉ còn biết ăn chơi phù phiếm mà đã quan tâm sâu sắc đến vận mệnh Tổ quốc, vận mệnh dân tộc đang lâm nguy. Tôi có đọc lại cho các bạn sinh viên câu của cụ Phan Chu Trinh đại ý: “Một dân tộc mà phó mặc vận mệnh tổ quốc mình cho một nhóm người, một tổ chức thì dân tộc ấy sẽ yếu kém, lạc hậu. Còn dân tộc nào mà toàn thể người dân biết chăm lo vận mệnh tổ quốc mình thì dân tộc ấy nhất định sẽ hùng cường “. Qua các cuộc biểu tình vừa qua, tôi tin chắc Tổ quốc Việt Nam yêu dấu của chúng ta nhất định sẽ tiến lên. Những người Việt Nam yêu nước, có lương tri sẽ đòi nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam phải trả quyền tự do ngôn luận, tự do biểu tình, tự do lập hội, tự do ứng cử, bầu cử…vv…cho toàn thể nhân dân Việt Nam, và chính lớp trẻ thanh niên Việt Nam hiện nay sẽ là những chủ nhân tương lai đích thực đưa đất nước phát triển cùng các quốc gia tiến bộ trên toàn cầu. Cuộc biểu tình lần thứ 4, ngày 26/6/2011 đã minh chứng điều đó.
Trưa ngày 26/6/2011 khi cuộc biểu tình lần 4 kết thúc, Nhóm người Việt Nam yêu nước chúng tôi đã cùng ngồi lại, bàn bạc ra bản Tuyên cáo gửi chính phủ và nhân dân Trung Quốc, đồng thời cũng gửi toàn thể quốc dân đồng bào và toàn thể nhân dân thế giới về việc bảo vệ tổ quốc, phản đối Trung Quốc xâm lược Việt Nam. Chính cuộc biểu tình lần thứ 5 sáng ngày 3/7/2011 đã làm nức lòng nhân dân Hà Nội, nhân dân Việt Nam trong cả nước. Tôi có may mắn và vinh dự được gặp mặt những anh chị em chủ chốt tích cực tham gia các cuộc biểu tình tuần hành gặp gỡ nhau tại quán cà phê ở số 20 phố Điện Biên Phủ gần nhà Ts luật Cù Huy Hà Vũ và cũng rất gần đồn công an phường này khi họ bắt giam giữ tôi ngay cuộc biểu tình đầu tiên ngày 5/6/2011. Buổi trưa hôm đó khi chốt canh gác của công an vừa rút đi tôi gọi điện báo cho anh Nguyễn Khắc Toàn biết nên cả nhóm chúng tôi đã có cuộc gặp bàn thảo cho cuộc biểu tình lần sau ngày 3/7/2011 thật thú vị và ấn tượng.
Nữ nhà báo Dương Thị Xuân người đeo kính trắng đang ngồi hàng đầu bên trái, tay đang giơ cao, hô vang khẩu hiệu yêu nước, bên cạnh ngồi ngoài cùng bên phải tấm ảnh là người nghệ sĩ già Tạ Trí Hải, 72 tuổi đã lặn lội từ Sài Gòn ra đang kéo đàn violon và ngồi giữa là một nghệ sĩ trẻ khác thổi kèn đồng. Đây cũng là những người đã tham gia biểu tình sáng chủ nhật ngày 03/7/2011 và các lần trước đó. Tấm ảnh này được chụp đoàn biểu tình đang tập hợp trước tượng đài “Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh”, phía sau là Đền Bà Kiệu, đối diện với bên kia là Cầu Thê Húc và Đền Ngọc Sơn thuộc Hồ Hoàn Kiếm Hà Nội. ( Hình chụp này được lấy trên Mạng nhằm minh họa cho bài báo này nhưng không rõ tác giả).
Trong khi cuộc biểu tình đang diễn ra rầm rộ trên đường phố Hà Nội thì ngay tối đêm hôm trước, nhà tôi đã bị mấy công an quận và thành phố đến dò hỏi. Sáng sớm mới có hơn 5 giờ họ đã kéo 3 – 4 an ninh nam giới đến cổng nhà tôi đang ở nhờ, chặn không cho tôi đi đâu, kể cả là ra chợ mua thức ăn về cho gia đình. Tôi phản đối la to cho hàng xóm nghe thấy : “Tôi biểu tình phản đối Trung Quốc xâm lược tại sao công an lại ngăn cản tôi ? Mấy ông là đàn ông trai tráng, khỏe mạnh sao không ra bảo vệ tổ quốc chống quân xâm lược bành trướng Bắc Kinh mà lại đi đàn áp đàn bà như tôi là sao ? ”. Tôi kêu to lên và nhận được sự đồng tình dù là im lặng của mọi người xung quanh, nên đến hơn 10 giờ toán công an gác cổng nhà tôi rút đi, tôi tranh thủ tìm cách tham gia đoàn biểu tình lao nhanh ra ngoài phố tìm thuê xe ôm ra khu vực hồ Hoàn Kiếm.
Tôi gọi điện nhờ nhà báo Nguyễn Khắc Toàn chỉ dẫn giúp vị trí đoàn biểu tình đang ở đâu để tìm đến. Do bị công an Hà Nội đặt chốt canh gác tất cả các buổi sáng chủ nhật nhằm cô lập không cho anh tham gia đoàn biểu tình, nhưng bù lại anh lại theo dõi chặt chẽ mọi bước tiến của đoàn tuần hành qua hệ thống diễn đàn Paltakl trên Mạng nên lại nắm khá rõ từng bước chân của đoàn đấu trang. Chính nhờ có sự chỉ dẫn như vậy nên sau ít phút tìm kiếm tôi đã gặp đoàn tại phố Hàng Khay bên cạnh Hồ Gươm. Thế là chúng tôi lại cùng hô vang khẩu hiệu bảo vệ tổ quốc Việt Nam, chống Trung Quốc xâm lược, lại cất cao những bài hát đấu tranh, yêu nước quen thuộc…. Mấy người quen trong đoàn biểu tình xúm lại hỏi thăm tôi sao bây giờ mới có mặt, tôi nói vắn tắt bị công an đặt chốt canh trước cổng nhà nên không thể đi sớm được như mọi lần khác cho họ nghe và họ nói để tránh bị công an bắt giữ tôi đi vào giữa đoàn biểu tình, họ nói đã đến đi đây cùng đoàn yên tâm, sẽ được cả đoàn bảo vệ. (Lúc này tôi không biết trước đó công an có bắt một người vào đồn công an Tràng Tiền, đoàn biểu tình đã phản đối và công an đã phải thả người ra ngay sau mấy phút).
Đoàn chúng tôi đi gần đến câu lạc bộ Thống Nhất cũ nơi có tượng đài vua Lê Lợi thì trước mặt xuất hiện hàng chục cảnh sát cơ động trang bị dùi cui cầm tay, mặt mũi bặm trợn, dữ tợn đằng đằng sát khí như sắp ăn tươi nuốt sống chúng tôi đến nơi rồi. Một em sinh viên nói với tôi, cô cầm hộ em băng rôn, tôi lại trở thành người đi đầu đoàn biểu tình sáng ngày 3/7/2011 ở đoạn nguy hiểm này. Chúng tôi đã nói với các cảnh sát : “Chúng tôi biểu tình phản đối Trung Quốc xâm lược Việt Nam, chúng tôi rất yêu hòa bình, đấu tranh ôn hòa. Đề nghị các anh không đánh đập người dân…”. Những người lính này đã nói chúng tôi chỉ yêu cầu bà con nên giải tán, nhưng đoàn biểu tình mặc cho sự ngăn cản của cảnh sát vẫn đi, vẫn tiến lên với khí thế hùng mạnh hơn. Chúng tôi vẫn vững chân bước đi dưới trời nắng, mồ hôi nhễ nhại, mọi người vãn hăng say hô vang bảo vệ đất nước, bảo vệ ngư dân Việt Nam. Đoàn chúng tôi đi tiếp qua tượng đài Vua Lê, tôi và mọi người như cảm nhận được sự phù trợ của nhà Vua. Ngài đang mỉm cười động viên chúng tôi và như cùng khẳng định với toàn dân Việt : “Gươm thần để thắng giặc phương Bắc ngày nay đó là các cuộc biểu tình thể hiện ý chí đánh giặc ngoại xâm của dân tộc, là lòng yêu nước của mọi người con dân đất Việt”.
Cuộc biểu tình lần thứ 6 diễn ra sáng ngày 10/7/2011, để tránh chốt canh gác của công an, tôi đã rời khỏi nhà từ ngày thứ 7 – mồng 09/7/2011, tôi được ở nhà cho biết tin tối thứ 7 và sáng chủ nhật có nhiều người công an, tổ trưởng dân phố đến nhà hỏi tôi và họ có ý chốt gác nhà để ngăn chặn tôi tham gia biểu tình vào sáng chủ nhật ngày 10/7/2011. Tôi còn được biết các trí thức trong nhóm tích cực hay ra các lời kêu gọi biểu tình như Ts Nguyễn Xuân Diện,…vv…có nói với một số người là sẽ tạm hoãn cuộc xuống đường vào sáng chủ nhật 10/7/2011 mà chưa rõ lý do. Tuy nhiên rất nhiều trong số những người đã tham gia các cuộc biểu tình những lần trước thì có đến nhiều người không biết như vậy nên vẫn đến tụ tập ở địa điểm mọi lần như không có chuyện gì xảy ra.
Nữ nhà báo Dương Thị Xuân mặc áo hoa trên nền màu xẫm tối, quần màu hoa vàng, tay đang giơ cao tấm biểu ngữ, chị là một trong những người dẫn đầu cuộc biểu tình, tuần hành lần thứ 6 ngày 10/7/2011 và chỉ vài phút sau đã bị tên an ninh mật vụ kèm sát đằng sau khóa tay bắt giữ quẳng lên xe chở về trụ sở thẩm vấn ở số 8 đường Quang Trung, thị xã Hà Đông. Trong hình trên đây, tên sĩ quan an ninh chính trị của phòng PA-38 sở công an TP Hà Nội mặc áo cộc tay màu xanh tím, trên tay đeo đồng hồ, da đen, khuôn mặt lỳ lợm kèm sát đằng sau chị Dương Thị Xuân. Tên này cùng một tên mật vụ khác tên Tuấn là 2 kẻ đã được thượng cấp phân công bắt giữ, hành hung thô bạo cả 6 lần chị Xuân tham gia biểu tình trên các đường phố ở thủ đô Hà Nội từ đầu tháng 6 đến nay …
Khoảng 8 giờ 30, chúng tôi có khoảng 30-50 người, bên cạnh tôi lúc này có thêm em Nguyễn Thị Huyền Trang cùng cậu con trai 9 tuổi, đây là vợ con anh Phạm Văn Trội một tù nhân chính trị bị án 4 năm. Lúc này bất ngờ có điện thoại của nhà báo Nguyễn Khắc Toàn gọi đến hỏi thăm và để nắm tình hình chung. Chúng tôi cho biết đoàn biểu tình không có những người đàn ông, nam giới vẫn tham gia dẫn đầu như mọi khi, nhất là chúng tôi không hề có băng rôn, biểu ngữ khổ lớn, không cờ đỏ sao vàng, không hình ảnh tướng Võ Nguyên Giáp hay Hồ Chí Minh, chỉ có biểu ngữ khổ nhỏ cầm tay mà thôi. Ý kiến của nhà báo Nguyễn Khắc Toàn gọi qua điện thoại là cứ tiến hành biểu tình tuần hành như mọi khi và chúng tôi bắt đầu những bước chân xuống đường. Chúng tôi vẫn hô to phản đối Trung Quốc xâm lược Việt Nam, HS- TS là của Việt Nam, đả đảo Trung Quốc bắn giết ngư dân Việt Nam vô tội, bảo vệ đất nước VN, bảo vệ hòa bình VN, bảo vệ ngư dân VN ….
Thạc sĩ Vũ Quốc Ngữ người trong hình trên đang bị các nhân viên an ninh của công an TP- Hà Nội khóa tay, xốc nách bắt giữ rất thô bạo mặc dù anh đã bỏ ra về khi thấy công an CSVN ra tay bắt giữ, đàn áp một số người dẫn đầu cuộc biểu tình sáng ngày 10/7/2011. Thạc sĩ Vũ Quốc Ngữ là một trí thức yêu nước đã từng du học về ngành nông nghiệp ở Hà Lan đang công tác và sinh sống tại Hà Nội, người trí thức này cùng nhiều bạn trẻ khác thường dẫn đầu trong các cuộc biểu tình chống Trung Quốc xâm lược tại Hà Nội từ ngày 05/6/2011 đến nay.
Sau đó chúng tôi cùng hát vang bài “Lên đàng”. Đang hát say sưa như vậy, tôi bất ngờ bị ngay hai tên đàn ông ở phía sau bất ngờ bẻ tay ra đằng sau đầy dúi xồng xộc lao vào ô tô, đầu tôi đập vào thành ô tô đau điếng. Sau đó tôi bị xô ngã dúi xuống sàn xe ô tô. Tôi nằm ngất lịm đi một lúc sau mới tỉnh lại. Tôi nghe có tiếng : “Cứ trèo qua nó đi”, tôi thấy bị áp ngồi giữa những tên mật vụ bắt mình và bên cạnh là Ngô Duy Quyền chồng của cô Lê Thị Công Nhân. Mấy an ninh trên xe quá đỗi vui sướng báo cáo ngay lập tức với cấp trên qua điện thoại để thông báo đã bắt được tôi và Quyền hiện đang đưa vào trụ sở công an Hà Nội tại số 8 đường Quang Trung, Hà Đông, thuộc Hà Nội mở rộng. Ngay trước lúc đó ít phút, bất ngờ có Nguyễn Nam Phong là MC-người thường gọi điện về để phỏng vấn trong các cuộc biểu tình ở Hà Nội nên diễn đàn trên Mạng Rom Tranh luận chính trị, dân chủ đã thu âm được vài phút những tiếng hô đả đảo Trung Quốc vang trời thì tắt lịm do cuộc bắt bớ chúng tôi đã diễn ra. Khi quẳng được tôi lên xe rồi, chúng vội vàng nổ máy lao nhanh đi như ăn cướp thì bất ngờ do điện thoại của tôi chưa tắt nên cuộc đối thoại trong nanh vuốt của công an Hà Nội với tôi làm cả diễn đàn nghe được hết chỉ cho đến khi toán công an phát hiện ra buộc tôi phải tắt máy mới thôi. Tôi rất nhớ là, khi mấy mật vụ an ninh cộng sản nói tôi là đóng kịch yêu nước, là giả vờ kêu đau đớn vì bị đánh đập và quẳng lên xe thô bạo, dã man. Tôi đã trả lời chúng : “ Tôi đau đớn thể xác một phần và có thể chịu đựng được nhưng tôi rất đau cho số phận hàng ngàn, vạn ngư dân nghèo miền Trung Việt Nam hàng ngày vẫn bị Trung Quốc bắn giết, bắt bớ, cướp bóc mà không ai bênh vực kêu cho họ…Các ông đã làm những gì để giúp đồng bào ruột thịt của mình hay là chỉ giỏi bắt bớ, đánh đập những người yêu nước như chúng tôi thôi ? ”. Tất cả số an ninh mật vụ đang áp giải này chỉ im lặng, có vẻ bối rối tỏ ra đôi chút xấu hổ…
Tại phòng thẩm vấn của cơ quan an ninh điều tra PA 24 sở công an TP- Hà Nội trong thị xã Hà Đông, chúng tôi đấu tranh kịch liệt với họ rất gay gắt và kiên quyết. Tôi nêu các chất vấn: “Tại sao bắt giữ chúng tôi, chúng tôi là những người biểu tình bảo vệ đất nước tại sao lại bắt chúng tôi ? Tôi yêu nước thì không thể là tội phạm được…”. Họ bảo chúng tôi biểu tình phải xin phép. Tôi nói: Theo Hiến pháp nước CHXHCNVN: Người dân có quyền được biểu tình, mitting. Họ bảo tôi: Phải đọc các điều hướng dẫn. Tôi nói: Hiến pháp là Luật Mẹ, chúng tôi chỉ tuân theo Mẹ, chứ còn luật con cháu lằng nhằng không theo. Công an còn nói nên đi học lại luật pháp đi, họ còn hỏi ai đã tổ chức biểu tình hôm nay thì cũng nên học lại luật để được nhà nước cho phép mới là biểu tình hợp pháp… Tôi nghĩ, tất cả những lập luận ấy của họ đều chỉ là ngụy biện quanh co và rẻ tiền chẳng làm ai tin được mà thôi. Vì chúng ta thấy rõ, cô Phạm Thanh Nghiên, nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, ông Vũ Cao Quận dưới Hải Phòng đã làm đơn xin phép được biểu tình trên Hà Nội nhưng chính quyền trả lời cô và ông Nghĩa bằng các bản án tổng số 10 năm tù và cũng gần 10 quản chế đấy thôi…
Tôi còn nói với họ: “Trong mỗi con người dân đất Việt đều là người dân nhất tề đứng lên chống quân xâm lược không đợi ai tổ chức mới đứng lên”. Tôi có nhắc lại với họ lời của cụ Phan Chu Trinh và đọc lại cho họ lời thề mà cố nhà viết kịch Lưu Quang Vũ đã viết trong cuộc chống Trung Quốc xâm lăng năm 1979 của người dù là vàng là bạc, ta không thèm, của ta dù là sỏi là đá ta quyết giữ và người thôi thúc tôi đi biểu tình phản đối Trung Quốc là các bậc tiền bối tổ tiên, cha ông chúng ta. Bài thơ Thần của Đức Ngài Lý Thường Kiệt mà trong tâm trí tôi lúc nào cũng hiện lên rõ mồn một, và tôi luôn luôn thuộc lòng :
Nam Quốc Sơn Hà Nam Đế Cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như Hà Nghịch Lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.
Và biểu ngữ hôm nay tôi cầm trên tay là lời hào khí vang dội của vua Quang Trung – Nguyễn Huệ thủa xa xưa :
Đánh cho sử tri Nam Quốc
Anh Hùng chi hữu chủ
Các bậc tiền bối là người đã tổ chức biểu tình. Một nữ công an thẩm vấn tôi đòi thu tấm biểu ngữ này, tôi không chịu, bà ta yêu cầu tôi giao tờ giấy biểu ngữ. Tôi trả lời không nộp vì từ giấy này không có tội gì. Bà ta hỏi: Tôi có hiểu nội dung hay không ? Tôi nói: Đây là lời tuyên bố đanh thép của vua Quang Trung đối với quân giặc phương Bắc. Lúc này tôi cũng có cầm 1 tờ báo nói về bà Yingluck Sahinawatra sẽ làm nữ thủ tướng Thái Lan. Mấy sĩ quan an ninh bảo tôi: “Bà Dương Thị Xuân làm cách mạng dân chủ để nay mai làm thủ tướng chính phủ đấy”. Tôi trả lời: “Làm thủ tướng là ý chí nguyện vọng người dân bầu lên mới được, chứ không như mấy ông bắt dân phải đưa mình lên làm thủ tướng, chủ tịch nước suốt đời. Mà dân mình có ai bầu các ông đâu, đúng không ?”. Tôi nói tiếp: “Tôi dám cược với các ông, bà cứ 10 gia đình ở Việt Nam thì có thể nói đến hơn 9 gia đình, một người đi bỏ phiếu cho cả nhà. Cuộc bầu cử vừa qua cũng như các cuộc bầu cử trước đây đều chỉ là hình thức, giả dối vì nhà nước chỉ cốt sao cho dân chúng đi bầu thật đông đảo để tuyên truyền mà thôi. Còn người dân Việt nam đâu có được tự do bầu cử, ứng cử một cách công bằng trong minh bạch, dân chủ, tự do như các nước văn minh. Đến lúc này họ đuối lý quá nên quay ra bảo tôi: “Thôi đi, chị đừng có nói lằng nhằng nữa, đã vào đến đây rồi còn lý sự linh tinh…”. Tôi nói: “Các ông, bà có dám đánh cuộc với tôi là không ngay từ năm tôi 16 tuổi, tôi tham gia vào tổ bầu cử kiểm phiếu ở phố Hàng Gai nơi tôi sống giữa thủ đô Hà Nội, tôi đã thắc mắc hỏi người phụ trách bầu cử phố tôi lúc đó là cha đẻ tôi – ông Dương Đức Thân lúc đó (mà cha tôi cũng là vị đại biểu dân phố đầu tiên ở phố Hàng Gai – Hoàn Kiếm, khi chính quyền CSVN mới từ rừng núi về tiếp quản Hà Nội vào ngày 10 tháng 10 năm 1954). Hòm phiếu mình kiểm xong thì ai giám sát số phiếu này hả bố ? Bố tôi cho hay, cứ tập hợp lại rồi nộp lên trên, còn không cần biết gì thêm nữa, con ạ. Tất cả đã có đảng, nhà nước, cấp trên lo mọi việc rồi…”. Như vậy rõ ràng là người dân Việt Nam bao nhiêu năm qua trong các kỳ bầu cử do đảng, nhà nước tổ chức, đạo diễn thì đâu có được giám sát số phiếu mình đã bầu cho ai, có gian lận khuất tất nhập nhèm gì không …vv…???…
Sau cuộc thẩm vấn, bị liên tục tra hỏi của các sĩ quan công an Hà Nội về cuộc biểu tình, về Bản tuyên cáo của nhóm 15 người yêu nước ngày 03/7/2011, về các cuộc biểu tình đã, đang và sẽ diễn ra tại Hà Nội, Sài Gòn và các nơi khác…Tôi càng thấy rõ nhà cầm quyền CS Hà Nội không chỉ lo sợ nhân dân thức tỉnh sẽ đồng lòng đứng lên biểu tình phản đối Trung Quốc mà cái chính là họ rất lo lắng, sợ nhất là cả dân tộc đứng lên đòi họ các quyền làm người mà bấy lâu nay nhà nước CSVN đã cướp đoạt tất cả nhân quyền của nhân dân Việt Nam.
Trong đoàn biểu tình ngày 10/7/2011 tuy đã bị công an Hà Nội đàn áp tan hoang và khá tàn bạo, tôi đã nhìn thấy khẩu hiệu “HS, TS ? Vì sao? Tại ai ?” nên cuộc biểu tình lần thứ 6 ngày hôm ấy, tuy rất ít ỏi về số người tham gia lúc đầu. Thế nhưng đã làm nhà cầm quyền lo sợ một cuộc cách mạng đòi tự do, dân chủ lớn mạnh sẽ bùng lên xô họ ngã nhào. Bởi vậy an ninh mật vụ đã đàn áp dữ dội chúng tôi hay là họ chấp hành mọi chỉ bảo của nhà cầm quyền CS Bắc Kinh sau chuyến đi của thứ trưởng ngoại giao Hồ Xuân Sơn ? Tôi bị hai mật vụ CSVN lực lưỡng bẻ tay đằng sau đẩy ngã đập đầu vào ô tô và bị xô ngã dúi xuống sàn ô tô rồi nhanh chóng nổ máy lao vút đi vì họ rất sợ thanh niên, sinh viên, quần chúng yêu nước tranh đấu đòi thả người như mọi lần trước !!!
Ngồi trên ô tô, khi tỉnh lại tuy rất đau vì các chấn thương trên đầu, cổ, 2 chân, tôi ứa nước mắt, đám mật vụ an ninh CS Hà Nội nói tôi đóng kịch yêu nước ? Tôi đã nói với họ: “Tôi đau thể xác vì các ông đánh đập, sức khỏe tôi mệt mỏi vì bị các ông đàn áp, và tôi còn đau vì lòng yêu nước bị các ông xúc phạm nhiều lần !!!”. Nữ nhân viên an ninh nghe tôi nói bị công an xô đập đầu vào ô tô, nhạo báng bảo tôi: “Bà mà bị đập đầu vào ô tô thì chết rồi làm gì còn sống đến bây giờ”. Tôi nói: “Tôi không chết là vì tôi đi bảo vệ Tổ quốc hồn thiêng sông núi tổ tiên cha ông từ thời vua Hùng đến nay phù hộ cho tôi”. Và ngay trên bàn làm việc trong công an Hà Đông, giữa tôi và bà ta có tờ An ninh Thủ đô của công an Hà Nội đã đưa tin “Thoát chết kỳ diệu” nói về em bé hai tuổi ở Trung Quốc rơi từ tầng 10 xuống không chết, minh chứng cho tôi việc tôi nói là đúng.
Vì bị tôi chứng minh ra có cháu bé gặp nạn như vậy mà vẫn sống, sau đấy bà ta hạ giọng bảo tôi muốn đi biểu tình phải xin phép nhà nước. Tôi nói: “Quyền biểu tình yêu nước, là quyền của người dân, không ai có quyền ngăn cản !!!”. Bà ta bảo tôi: “Nếu muốn biểu tình cứ ngồi ở nhà mà hô khẩu hiệu cũng được không cần ra đường làm gì”. Tôi kể lại cho bà ta câu chuyện : Có nữ nhà thơ trẻ Phạm Thanh Nghiên làm đơn xin phép UBND thành phố Hà Nội biểu tình nhưng không được, chị đã treo băng rôn: Hoàng Sa, Trường Sa là máu thịt của Việt nam ở trong vườn nhà mình, ở một ngõ hẻm, thành phố Hải Phòng mà tại sao chính quyền lại cho công an bắt rồi giam chị tới 4 năm tù. Có phải các ông bà ăn tiền của Trung Quốc bắt người yêu nước Việt Nam không ? Toàn dân Việt Nam không đấu tranh phản đối Trung Quốc xâm lược Việt Nam thì mai có còn Tổ quốc nữa không ? Nữ công an bảo tôi: “Trung Quốc đã xâm lược Việt Nam đâu mà các người cứ la toáng lên như vậy ?”. Tôi nói: “Báo chí liên tục đưa tin Trung Quốc bắn giết ngư dân Việt nam, vào tận biển Đông nhà mình phá hoại cắt cáp tầu Bình Minh 02 mà lại bảo Trung Quốc chưa xâm lăng Việt Nam”. Từ đó bà ta chỉ ngồi trông coi im lặng không dám trò chuyện gì nữa. Cũng chính lúc này, anh Đỗ Hiếu là biên tập viên của đài Á Châu Tự Do gọi điện về hỏi thăm nên đã tình cờ thu âm được đoạn tôi và viên nữ sĩ quan an ninh nhà nước CSVN đang đối thoại ngay giữa cơ quan công an Hà Nội để ngay sau đó đã phát lên làn sóng của đài RFA này vào quá nửa đêm giờ thủ đô Wasington – Hoa Kỳ.
Sau cuộc phản đối, đấu tranh kịch liệt với các sĩ quan an ninh, họ viết biên bản lời khai bắt tôi ký tên. Tôi nói: “Tôi biểu tình yêu nước, không có tội nên không cần đọc biên bản, không ký kết gì với công an các ông cả ”. Không lấy được chữ ký của tôi, họ gọi mấy thanh niên công an trẻ vào lập biên bản đe dọa tôi tiếp tục.
Đến hơn 16 giờ chiều ngày 10/7/2011, dù không lấy được lời khai, và chữ ký gì của tôi, họ đuổi chúng tôi ra về và đe dọa nếu lần sau còn gặp chúng tôi đi biểu tình họ sẽ tống giam và có biện pháp trấn áp mạnh hơn nữa đối với tôi.
Về đến nhà, tôi được biết bị bắt cùng tôi còn nhiều cụ già, em nhỏ, phụ nữ, đàn ông cũng bị bắt vào công an huyện Từ Liêm ở gần sân vận động khu vực Mỹ Đình, Hà Nội. Nhưng tinh thần của đồng bào rất kiên cường làm tôi rất cảm phục, yêu thương họ hơn nữa. Tôi cũng nhận được rất nhiều sự chia sẻ động viên của gia đình, bạn bè về hành động biểu tình của mình đã thôi thúc tôi tự hào viết bài: Tôi tự hào vì đã đi biểu tình bảo vệ Tổ quốc và tôi hạnh phúc vì đã cùng nhân dân đứng lên bảo vệ hòa bình cho dân tộc. Tôi kính tặng tất cả người dân yêu quý tổ quốc Việt Nam và nhất là những người đã sát cánh cùng nhau trong cuộc biểu tình lần thứ 6 ở Hà Nội vừa qua.
Cuộc biểu tình tuy ít về số lượng nhưng đã thể hiện ý chí kiên cường của người dân Việt nam đấu tranh phản đối chống Trung Quốc xâm lược đến cùng, như lời thơ của một tác giả viết từ cuộc biểu tình 2007 – 2008.
Ai ơi chí lớn không hề nản
Ngàn năm nước Việt vẫn trường sinh
Rồi mai ắt có ngày chiến thắng
Trường Sa nay nối gót Bạch Đằng xưa.
Tổ quốc Việt nam của chúng ta nhất định sẽ hùng cường vì người dân chúng ta luôn luôn quan tâm đến vận mệnh Tổ Quốc ta khi tất cả chúng ta từ cụ già đến em nhỏ, từ nữ tới nam đều nhất tề đứng lên bảo vệ Tổ quốc thì không kẻ bất chính, phi nghĩa nào có thể bắt dân tộc ta phải quỳ gối. Trong đầu tôi lại vang lên khúc ca yêu nước mà chúng tôi vẫn cất cao mỗi khi xuống đường trong các cuộc biểu tình từ đầu tháng 6/2011 đến nay :
“Nào anh em ta cùng nhau lên đàng, ta người Việt nam, vì tương lai huy hoàng, đoàn ta bước lên đàng cùng hiên ngang hát vang…”.
Vì Tổ quốc Việt nam ngày mai chúng ta lại biểu tình bảo vệ Tổ quốc.
Hôm nay, khi ngoài đường phố Hà Nội vẫn đang nổ ra cuộc biểu tình lần thứ 7, chủ nhật ngày 17/7/2011, với hoàn cảnh tôi đã bị công an đặt chốt canh gác chặt chẽ ngay từ chiều thứ 7 -16/7/2011 nên không thể ra được khỏi nhà tham dự biểu tình với mọi người được nữa. Hơn thế nữa, hôm nay tôi cũng phải tạm nghỉ để dưỡng sức và phục hồi các chấn thương do cuộc đàn áp, bắt giữ thô bạo của công an đã diễn ra sáng 10/7 chủ nhật tuần trước, nên tôi tranh thủ ghi chép lại khái quát 6 cuộc xuống đường biểu tình cùng anh chị em yêu nước khác mà tôi có tham gia để công luận cùng chia sẻ và tỏ tường.
Tấm hình chụp kỷ niệm với anh chị em trong nhóm trí thức, sinh viên, thanh niên yêu nước vẫn tích cực tham gia các cuộc biểu tình từ đầu tháng 6/2011 đến nay. Trong ảnh có 2 phụ nữ : 1 người là chị Nguyễn Thị Huyền Trang vợ tù nhân Phạm Văn Trội mặc áo xanh nõn chuối ngồi bên phải ngoài cùng bức hình. Người còn lại là nữ nhà báo Dương Thị Xuân mặc áo vàng, 2 tay giơ cao hình chữ V ngồi cuối dãy bàn, ngồi bên cạnh tay phải chị Xuân là anh Nguyễn Văn Phương- là người đã đọc toàn văn bản Tuyên cáo lịch sử ngày 3/7/2011 trên thềm nhà hát lớn TP- Hà Nội, ngồi bên cạnh tay phải anh Phương là kỹ sư Phạm Việt Cường- người đeo kính trắng, tiếp đó là thạc sĩ Vũ Quốc Ngữ người ngồi bên tay phải anh Cường…vv…Còn người ngồi giữa bên dẫy bàn đối diện với anh Cường, Ngữ…vv…có đội mũ màu sáng, áo cộc tay màu xẫm là nhà báo, nhà tranh đấu dân chủ Nguyễn Khắc Toàn. Tấm hình được chụp trưa ngày 26/6/2011 tại tiệm café trên đường Điện Biên Phủ- Hà Nội
Hà Nội ngày 17-20/7/2011
Nhà báo tự do Dương Thị Xuân
Thư ký Tập San Tự Do Dân Chủ
Thành viên Phong trào đấu tranh vì nền tự do, dân chủ của đất nước Việt Nam
Email : dantochoabinh2007@yahoo.com & hanoihoabinhxanh@yahoo.com
Điện thoại liên lạc : 0124-361-4421
(Nhà ở của gia đình tôi đã bị công an thành phố Hà Nội và chính quyền phường Ngọc Hà, quận Tây Hồ phá hoại tan hoang từ tháng 10 năm 2008, mấy năm nay gia đình tôi đang phải vất vưởng đi lang thang ở nhờ hết chỗ nọ đến chỗ kia, nên không có địa chỉ cư trú chính thức, cố định )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét