Pages

Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

Chuyện nhỏ trước phiên tòa 3 blogger bạn tôi



blogger Uyên Vũ & Tạ Phong Tần
Blogger Uyên Vũ_Một ngày sau lễ Giáng Sinh và hai ngày trước phiên tòa phúc thẩm xử 3 blogger Điếu Cày, Tạ Phong Tần và Anhbasg của CLB Nhà báo Tự do… trong khi dư âm của ngày lễ lớn với những lời chúc An lành mà mọi người gửi cho nhau chưa kịp tan thì các sĩ quan an ninh và công an lại tìm đến gia đình tôi. Tất nhiên, không phải họ đến để chúc mừng Giáng Sinh hay để thăm hỏi về sức khỏe công dân. Sự xuất hiện khá đường đột của họ luôn có nhiều mục đích mà mục đích chính là về phiên tòa xét xử những người bạn tôi ngày 28/12.
Sở dĩ tôi nói “đường đột” là thế này. Khoảng 14 giờ trong khi vợ tôi đi làm, tôi một mình chăm sóc con cái và vừa ngả lưng xuống giường nghỉ ngơi đôi chút thì người nhà báo tin có mấy công an thường phục và sắc phục đến tìm. Họ đã tự tiện mở cổng, bước vào nhà trong khi cha mẹ già yếu của tôi đang nghỉ trưa.

Tôi từ chối tiếp họ vì sắp đến giờ cho con trai bú sữa (bình), (con trai của tôi mới hơn 4 tháng tuổi, cháu bé khi vừa sinh ra đã phải cấp cứu trong bệnh viện vì bệnh tật, thời gian nằm bệnh viện nhiều hơn ở với cha mẹ) nhưng họ cương quyết ngồi chờ ở phòng khách, từ chối vài lần không được, họ còn đòi lên tận phòng ngủ để gặp mặt tôi.

Bước xuống phòng khách, tôi thấy một đại úy công an khu vực một “sếp” an ninh thường phục (người này tôi đã gặp mặt vài lần), tôi hỏi vì sao họ lại làm phiền công dân như vậy, thì họ rút ra “giấy triệu tập đương sự” của tòa án tối cao về phiên xử sắp tới mà tôi là một nhân chứng. Quá ngạc nhiên, tôi nói rằng giấy triệu tập này với nội dung và số công văn 13552 là y hệt như nhau tôi đã nhận được qua đường “chuyển phát nhanh, báo phát ghi số” của bưu điện trước đó hơn 10 ngày, không hiểu tòa án làm việc theo kiểu nào mà “buồn cười” như vậy. Viên sĩ quan an ninh bảo “buồn cười vì sao? “. Tôi đáp vì cả 2 giấy triệu tập đều có phần phụ để tôi ký nhận và cả hai đều để trống tên người giao, thời gian giao… vậy nay họ đến giao để tôi ký nhận. Tôi bảo việc nhỏ như thế chỉ cần anh công an khu vực đưa thêm để tôi ký vào là xong, nhận thêm 1 giấy triệu tập nữa cũng không sao.
Viên sĩ quan an ninh cười cười rút ra mấy bài báo in ra từ website của Truyền thông Dòng Chúa Cứu Thế (VRNs), một bài về việc thông báo sẽ xử 3 bloggers Sài Gòn (trong đó có ảnh chụp giấy triệu tập tôi đã nhận qua bưu điện). Anh ta hỏi có phải tôi đã tung bản chụp giấy này lên mạng hay không, tôi bảo giấy này tôi “khoe” cho nhiều người, còn việc đưa lên website VRNs thì không do tôi. Nội dung bài báo phần liên quan đến tôi đều chính xác, tôi không có điều gì phàn nàn. Anh an ninh lại rút ra một bài khác, cũng từ VRNs nội dung “Các blogger Việt Nam được vinh danh vì đã dấn thân cho nhân quyền”, anh ta hỏi có phải do tôi viết hay không, tôi liền lật cho anh ta xem cuối bài báo có in rất rõ dòng chữ “Human Right Watch – gửi trực tiếp cho VRNs”, anh an ninh liền hỏi tôi có biết về việc “được vinh danh” này hay không? Ai thông báo? Nhận tiền chưa… Tôi xác nhận đã biết việc này thông qua internet, tiền thì chưa đến tay, bao nhiêu cũng không rõ. Anh ta hỏi tôi có suy nghĩ thế nào về bài báo, tôi hỏi lại ý anh ta muốn đề cập đến nội dung nào vì bài báo có nhiều thông tin, anh ta liền chỉ ngay dòng tựa đề “dấn thân cho nhân quyền”, tôi xác nhận tôi có “dấn thân cho nhân quyền” điển hình là quyền làm người, quyền công dân của tôi đã nhiều lần bị xâm phạm. Sau đó tôi kể cho anh ta nghe việc cách đây vài tháng tôi chở vợ đang mang thai gần ngày sinh đi học Anh văn đã bị nhân viên an ninh, ngăn cản từ đầu ngõ, đi ngang đường bị ép xe, đến trường bị bao vây, đe dọa… đến nỗi vợ tôi phải bỏ học và cả trường học hoang mang lo sợ. Tôi chỉ anh công an khu vực và nói, chính những người ép xe, đe dọa tôi đã ngồi uống cafe với anh công an này. Anh công an khu vực chỉ im lặng. Anh an ninh liền nói đó chỉ là “một vụ việc nhỏ”, tôi trả lời rằng chỉ cần một vụ việc nhỏ của cá nhân và vợ con tôi đã đủ chứng minh vì vợ tôi đã làm đơn tố cáo lên công an phường thì không ai nhận đơn, gửi đơn qua bưu điện đến công an thì không ai trả lời. Tôi đã nhiều lần lên tiếng trên truyền thông về những hành vi vi phạm nhân quyền không chỉ cá nhân tôi mà còn về nhiều trường hợp khác. Tất cả đều đúng sự thật.
Viên sĩ quan an ninh liền chuyển qua đề tài khác, anh ta hỏi tôi có dự định đi tham dự phiên tòa không, tôi đáp dĩ nhiên là tôi sẽ đi, đây là phiên tòa xử những người bạn tôi. Tôi mong muốn có mặt để làm chứng cho sự thật. Anh an ninh nói phiên tòa sơ thẩm xử tù 3 blogger này là “đúng tội” và hỏi ý kiến của tôi thế nào. Tôi đáp ngay “Tôi cho rằng cả 3 blogger này là người yêu nước, họ không có tội, tòa án nên trả tự do ngay lập tức cho họ”. Nghe vậy, viên sĩ quan đanh nét mặt lại, anh ta nói khi tham dự phiên tòa, mong tôi sẽ có thái độ làm cho phiên tòa diễn ra tốt đẹp. Tôi nói tôi chắc chắn sẽ không dùng phiên tòa để nhục mạ, gây rối, hay phỉ báng ai. Tôi sẽ chỉ nói sự thật, làm chứng cho sự thật. Nếu lời của tôi trong phiên tòa bị “kỹ thuật volume” làm giảm đi thì tôi sẽ nói to hơn để cử tọa nghe được (!). Viên an ninh liên tục nhắc tôi nên xử sự “phải đạo” để tình hình không trở nên “xấu đi”. Tôi hỏi lại, ý anh ta nói “xấu đi” có nghĩa gì? Anh ta không trả lời, tôi nói tiếp nếu để phiên tòa không “xấu đi” có nghĩa là phiên tòa sẽ tốt đẹp theo nghĩa công lý sẽ được thực thi. Tôi rất mong công lý sẽ được thực thi trọn vẹn và tôi cũng mong anh đừng cho người ngăn cản, ép xe hay dùng bạo lực khi tôi đến phiên tòa, tôi hỏi anh ta có hứa như vậy không, anh ta liền tránh đi và nói “tôi không phải là người làm nhiệm vụ đó, tôi là cơ quan an ninh điều tra và chỉ là người tống đạt giấy triệu tập”. Tôi nói, anh ta không phải là nhân viên tòa án sao lại làm chuyện đó, nếu tòa án cần người giao giấy triệu tập thì đó chính là anh công an khu vực đang có mặt ở đây. Anh an ninh liền chuyển sang hỏi thăm sức khỏe con trai tôi, bệnh tình thế nào, có dự định đưa đi nước ngoài để chữa bệnh không… Tôi nói, người cha nào cũng mong muốn điều tốt đẹp nhất cho con mình, và mọi chuyện còn tùy thuộc vào diễn biến bệnh tình của con tôi.
Đã đến giờ cho con ăn, tôi nói đã hết giờ nói chuyện, tôi cần chăm lo cho con trai. Hai viên sĩ quan ra về

Không có nhận xét nào: