Pages

Chủ Nhật, 30 tháng 1, 2011

Ngọn đuốc sáng Bouazizi có tỏa sáng nổi ở Việt Nam?

Đây là đề tài tranh cãi giữa tớ và hai ông bạn già còn sót lại nhân ngày gặp gỡ cuối năm thường niên tại ngay nhà tớ. Trước còn có 7 – 8 người. Năm nay chỉ còn vẻn vẹn có 3. Tất cả đều “xếp bút nghiên lên đường tranh đấu” từ những ngày cách mạng mùa thu, đã kinh qua đủ mùi vinh quang và cay đắng, đã từng là đảng viên Đảng lao Động và đều cùng quan điểm với những nhận thức mới của mấy ông Nguyễn Văn An và Trần Phương…về sự sai lầm trong việc lựa chọn đường đi không đến: XHCN! Nhưng anh thì nói ra miệng, viết lên blog, anh thì chỉ ngồi thở dài, tức quá thì… chửi đổng. Tuy nhiên, nhờ con cháu cài đặt sẵn chỉ cần mở máy, click vài phát vào bookmark hoặc favorites là có thể thoát khỏi cảnh mù tịt thông tin suốt gần 70 năm trời! Có một đặc điểm giống nhau là cả 3 đều “bị” trên 10 năm nhồi nhét văn hoá Tây nên anh nào anh ấy hễ vào mạng là click ngay vào mấy tờ Le Monde, Le Figaro, Le Nouvel Observateur, Le point… nên tin tức đều nắm khá chính xác! Mở màn…

Cựu chiến binh T: Cái “thằng Tuổi Trẻ” chuyên đưa tin bóp méo! Mohamed Bouazizi đâu chỉ là một người “bán hàng rong” Anh ta là một sinh viên đã tốt nghiệp đàng hoàng nhưng không kiếm được việc làm phải đẩy xe bán rau, củ… kiếm sống. Lần này bị cảnh sát tịch thu cả xe lẫn tiền (y như bên ta làm sạch đường phố), uất ức quá anh ta mới phải tự thiêu chứ đâu cứ tự thiêu khơi khơi như báo ta đưa! Chắc có lẽ họ sợ ảnh hưởng đến tư tưởng của sinh viên đang học và đang thất nghiệp xứ ta chắc!

Cụ cựu Vụ Trưởng về hưu Q: Mà cũng lạ! Chỉ cần một cái chết đã khơi dậy được căm thù bè lũ Ben Ali của cả triệu người, kể cả cảnh sát, quân đội khiến vợ chồng con cái phải cuốn gọi chạy trốn ra nước ngoài!

Tớ: Đây! đây! Nói có sách mách có chứng. Xin đọc trên tờ Figaro hôm nay cái lòng tham lam vô độ của 2 “gia đình” (hiểu theo kiểu các gia đình trùm Mafia) Ben Ali và Leila Trabesli. Bọn chúng chia nhau của cải bằng mấy cách:

a/ dàn dựng những sắp xếp kinh tế dỏm (thị trường chứng khoán, thị trường ngoại hối)…

b/ lợi dụng 10 năm “tư nhân hoá”(1990-2000), chuyển tất cả các nhà máy xí nghiệp, bất động sản vào tay 2 gia đình xui gia.

c/ Riêng bất động sản trong nước và nước ngoài, con số do chính vợ Ben Ali cai quản cũng lên đến hàng chục tỉ đô-la. Con rể Heidi Jelani (Ben Ali không có con trai) vừa là thượng nghị sỹ vừa là chủ tịch “công đoàn… các doanh nhân” của chính các doanh nghiệp gia đình hai dòng họ!

Theo tài liệu “Con bạch tuộc Ben Ali bị phanh thây” của Béatrice Hibou thì tất cả mọi nguồn kinh tế của nước Tuinisie đều bị các vòi bạch tuộc này hút hết và chuyển ra nước ngoài! Không một lo toan (dù là mị dân) cho đời sống cùng cực của người dân, kể cả chăm lo cho lực lượng quân đội, an ninh bảo vệ cho cái thể chế mafia gia đình trị của mình! Hậu quả là sau một vài hành động chống trả yếu ớt, tất cả đều ủng hộ cách mạng do Bouazizi thổi bùng lên!

Cụ cựu chiến binh: Nghĩa là chẳng ai lãnh đạo cả mà thành.

Cụ vụ trưởng: Vì thế cho nên lại bọn tay chân, phe cánh cũ nhảy ra lập “chính phủ cách mạng mới”! Khéo rồi tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa!

Cụ cựu chiến binh: Nhưng nhân dân đâu có bị lừa. Họ đòi đuổi cổ hết những bọn tay chân bộ trưởng, thủ tướng của chế độ cũ nếu không tiếp tục biểu tình…Đặc biệt lần này có dịp Tuổi Trẻ Tuinisie tập hợp nhau lại để đòi lại “tuổi trẻ bị Ben Ali ăn cắp” và giới báo chí được quyền mở miệng nói lên sự thối nát của chế độ gia đình trị Ben Ali…

Tớ: Đây! đây! Tin mới toe này: Chính phủ chuyển tiếp cho đến khi bầu cử gồm có 12 mới và 10 cũ. Đặc biệt được giữ lại là những người có trình độ, bằng cấp, điển hình là giáo sư y khoa đại học Habiba Zihi, 60 tuổi. Còn lại đều là những khoa bảng doanh nhân Tuinisie thành đạt…ở nước…ngoài, thậm chí sinh ra ở nước ngoài, đặc biệt là Pháp và Ma-rốc. Có tên tuổi, nghề nghệp cả đây, nhưng thôi! đọc lên mất thời giờ nên cứ gọi là “Tuy-ni- kiều” có dịp trở về xây dựng đất nước là 6 người!

Cụ cựu chiến binh: Kể ra cũng tạm được. Nhưng chả hiểu nhiều “Tuý-kiều” liệu có thật là tốt cho đất nước hay không? Tỉ dụ như ở Việt nam, bây giờ bỗng có một đ/c Việt Kiều yêu nước nào 5, 7 bằng tiến sỹ, giám đốc cả loạt xí nghiệp thành đạt nước ngoài về xin ứng cử quốc hội để được góp sức xây dựng một bộ nào đó như tài nguyên và môi trường chẳng hạn, thì…rắc rối to ấy chứ!

Tớ: Thôi đi cụ ơi! Đang chuyện thế giới, cụ lại ngoặt sang chuyện trong nước! “Cái nước ta nó chẳng giống ai bất cứ cái gì” nên mọi ví von đều vô duyên và vô bổ! Tỉ như cái chuyện tự thiêu ấy! Đã có không biết bao nhiêu bài viết trên báo chí, trên các trang mạng về cái “thế cờ domino”, thậm chí có cả những bài khẳng định “Tuinisie hôm qua, Ai-cập hôm nay, Việt Nam ngày mai” hoặc “Ngọn lửa Bouazizi sẽ cháy sáng ở Việt Nam” (sic). Cứ như là chỉ cần một ai đó, tôi hoặc cụ chẳng hạn, ra giữa toà đốc lý Sài-gòn mà tự thiêu đi chăng nữa thì ngay ngày hôm sau 700 tờ báo sẽ đồng loạt đưa tin “Có một lão già điên, bị vợ con hắt hủi nên đã tự thiêu” hoặc tệ hơn là “Một người không rõ căn cước đã bị phóng hoả đót giữa đường – Có thể là một vụ thanh toán nhau giữa các băng đảng…!” “…Rồi thì mọi chuyện lại bình yên, ổn định trôi qua, y như vụ tự thiêu ở vườn hoa mai Xuân Thưởng, vụ ở Nghệ An năm nào…Một cái chết chẳng đưa lại cái gì ở một đất nước mà vào đồn Công An thí sống, ra đòn là cái xác chết cũng chỉ rùm beng lên được vài ngày rồi sau đó tất cả lại trở về như không hề có ai chết cả! “Cái nước mình nó thế!” – Ông giáo sư H. N. Hiến đã đúc kết rất là thực tế. Tôi thì xin thêm: “Cái chết ở xứ này chẳng làm mủi lòng ai”. Cho nên chẳng dại gì mà chết! Cụ La Fontaine đã dạy “Plutôt souffrir que de mourir” (Đớn đau còn hơn là chết). Em thì xin sống để được hưởng cái mà Đảng ta đã hứa: Xã hội dân chủ công bằng văn minh! Đứa nào nói láo, làm sai, làm ngược lại là em đưa thẳng lên tờ báo riêng của em gọi là bờ-lốc! Chống lại em là chống lại những gì Đảng đã hứa bằng giấy trắng mực đen với toàn dân đấy chứ lị!

Cụ cựu chiến binh: Ừ nhỉ! Lão này xem ra cũng có lý. Nếu tự thiêu mà đạt được những gì dân Tuinisie đạt được thì có lẽ những đoàn thể, những giáo hội có thừa truyền thống tử vì đạo, thừa kinh nghiệm tự thiêu, họ đã làm từ khuya rồi! Đâu phải chờ lửa lan tới từ xứ Tuinisie xa xôi kia!

Tớ: Trừ trường hợp, chính 22 vị não thành và cả nguyên chủ tịch quốc hội N. V. An đồng loạt tự thiêu thì may ra…tớ cũng xin xung phong tình nguyện!

Cụ cựu chiến binh: Nói phét! Tiêm một phát cũng co rúm co ró, nhắm mắt nhắm mũi như lợn sắp bị chọc tiết! Thế mà đòi tự thiêu!

Tớ: Tự thiêu cũng đau à? Thế thì “em chã”. Xin nhường các bác não nề…à quên các bác phản biện “não thành!”…

Chuyện “tếu” của ba anh già “hồi xuân chiến đấu” đến đây bị cắt ngang bởi lời bà xã: “Xin mời các ông cầm đũa để…về cho kịp kẻo kẹt xe!“!

Nhạc sĩ Tô Hải

Theo blog Nhạc sĩ Tô Hải

Không có nhận xét nào: