Thứ Năm, 21 tháng 4, 2011
Tốc độ chóng mặt
Nguyễn Ngọc Tư - Lúc tui đi qua ngã tư, nhìn thấy mấy cái băng rôn treo cao cao nào là “chậm một phút, tụt (hậu) cả đời”, “Nhanh, nhanh nữa, nhanh nữa nữa nữa…”, “Cả nước tiến lên như tia chớp”, … mới sực nhớ bữa nay là ngày đầu tiên của chiến dịch “tia chớp”, nằm trong đại kế hoạch mười ngày lần thứ nhất. Hèn chi chương trình thời sự sáng không thấy đưa tin về các cuộc hội nghị, họp hành vốn hàng trăm năm nay chiếm đóng trên sóng, thay vào đó là hàng loạt tin tức nóng hổi dồn dập tấp nập tiết tấu như là của fim Chuột Mèo. Tin tức nổi bật nhất là việc cụ trâu hậu duệ đời thứ 1070 của cụ trâu đã được Đinh Bộ Lĩnh cưỡi, lâu nay sống hoang dã trong rừng vừa được phát hiện là bị ghẻ, hai mươi bảy phút sau đã được không quân kết hợp cùng bộ binh đưa về bôi thuốc đỏ. Một vụ án mất xe đạp đã được phá trong vòng năm nốt nhạc. Một cây cầu trên quốc lộ khánh thành sau nửa năm khởi công mà chất lượng khỏi chê.
Gã xe ôm đang chở tui từ ga đến công đường cũng chạy bạt mạng trối chết vì chạy quá chậm sẽ bị phạt nặng. Thấy mọi chuyện vèo vèo trơn lu tui cũng mừng, nhưng tui cũng không thật sự tin tưởng việc xin giấy phép bán xôi vò sẽ xong trong sáng nay, mặc dù tui đã chuẩn bị sẵn giấy chứng nhận an toàn vệ sinh thực phẩm rằng gạo nếp tui dùng chỉ nhiễm phóng xạ trong phạm vi cho phép, giấy xác nhận của cảnh sát là không tiền án tiền sự, giấy xác nhận của y tế là tui hong có bị ghẻ gia truyền và viêm chân mày (phòng khi lông mày rụng vào xôi sẽ lây nhiễm cho khách hàng), cùng với xác nhận của địa phương nơi tui cư trú là Trần Văn Téo chưa hề ngủ với bất kỳ cô nào trong khách sạn… Tui đã chuẩn bị mớ giấy tờ này hồi có ý định mở cửa hàng bán ô tô, nhưng lạm phát ghê quá nên mớ vốn đó giờ chỉ đủ bán xôi đậu xôi vò thôi. Ngồi tàu hỏa cao tốc ra thành phố, tui lo ngai ngái biết đâu mớ giấy tờ mà tui chuẩn bị mấy năm nay vẫn chưa đủ, người ta lại đòi giấy gia đình đạt chuẩn siêu văn hóa, mà từ văn hóa lên siêu văn hóa phải chịu thử thách mất ba năm. Cái viễn cảnh ba năm nữa mới được phép bán xôi làm tui lo thắt ruột, không biết mớ vốn khi đó còn đủ để bán xôi hay chỉ mua được một trái bắp luộc ???
Nhưng thật ngoạn mục, cái chiến dịch tia chớp với sờ lô gân “hạ gục nhanh, tiêu diệt gọn” đã thay đổi cả đất nước tui. Cô tiếp dân không còn nhẩn nha giũa móng tay và nặn mụn và ăn sơ ri chấm muối ớt nữa, bằng những thao tác nhanh như chớp mắt, hồ sơ của tui đã được chuyển đi trên một dây chuyền khoa học qua tay các anh bụng bự để đến một anh bụng bự nhất đang cầm lăm lăm cây viết trên tay, cây tăm ngậm trong miệng đã mềm xèo mà anh vẫn miệt mài làm việc, không kịp xỉa.
Như là một giấc mơ vậy, khi bước ra khỏi cửa cơ quan cấp phép bán xôi với tờ giấy có hai mươi bảy con dấu đỏ chót, tui nghĩ mình đã chờ đợi ngày này quá lâu, nhưng cuối cùng thì nó cũng đã đến. Vừa đi vừa ngây ngất, tui tới ga chỉ chậm một phần ba giây nhưng tàu hỏa cao tốc đã chạy mất rồi. Tui tặc lưỡi, thôi đi máy bay tạm vậy.
Tội mỗi chuyện, máy bay không thể hạ cánh được vì nhiều cao ốc đã mọc ở phi trường. Anh phi công cứ phân trần là hồi sáng này lúc bay đi thì cao ốc vẫn chưa xuất hiện. Người ta xin giấy phép xây nhà hồi nào, bằng cửa nào mà nhanh thấu trời vậy không biết. Hành khách trên máy bay càu nhàu, nhưng không hề thắc mắc sao có thể cất cao ốc trên phi trường, vì đã thuộc lòng những bài sử học về việc quán nhậu cất trong khuôn viên cơ quan, vũ trường xây bên trong bảo tàng và ngân hàng xây trong trường học…
Tui ngồi nguyền rủa cái năm hai ngàn một trăm mười ba gì cũng nhanh vèo vèo này, trong khi máy bay đang bay với một tốc độ chóng mặt để tìm ra một sân bay nào chưa xây cao ốc để mà đáp xuống. Nếu không thì phải đâm xuống biển Đông thôi, sắp hết nhiên liệu rồi.
Chẳng biết lúc ấy biển ấy có còn là của nước mình hong nữa ??? (Câu này tự kiểm duyệt, không có trong bản in trên báo, hihihuhu)
(Tư Bờ Lau)
Nguồn : Blog Nguyễn Ngọc Tư
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét