Ngày 30 tháng 4 năm 1975 kết thúc cuộc chiến tranh hiểm hóc tại Việtnam. Trên danh nghĩa là cuộc ‘chiến tranh Quốc Cộng’ của Việtnam, do Bắc Việt Cộng Sản thực hiện cuộc xâm lăng Miền Nam, qua công cụ của họ là Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam. Nhưng thực tế nó là một cuộc ‘chiến tranh thế giới thu nhỏ’, do Hoakỳ làm chủ soái về phiá Thế Giới Tự Do và Thế Giới Cộng Sản đứng ẩn mặt sau lưng Cộng Sản Bắc Việt. Chính vì vậy mà dư luận quốc tế và kể cả dư luận của người Mỹ cũng chỉ nhìn thấy Hoakỳ là thế lực quốc tế hiện diện và điều khiển toàn diện, quyết định tối hậu của vận mệnh cuộc chiến tranh quái ác tại Việtnam. Nên 30/04/1975 là ngày Việtnam mất tự do đã thành một vết thương hằn sâu trong tâm thức Hoakỳ, mỗi khi chính quyền Mỹ tham dự vào cuộc chiến nào trên thế giới thì dư luận Mỹ, và người Mỹ, ngay lập tức liền nghĩ tới sự sa lầy của Mỹ tại cuộc chiến Việtnam. Thế giới kết tội cho Mỹ là ‘bỏ rơi Đồng Minh’ của mình, từ đó nghi ngờ thiện chí của Mỹ. Tuy thực tế lịch sử nhân loại đã chứng minh rằng, chính do cuộc chiến Việtnam, và do Mỹ để cho cộng sản nuốt trọn Việtnam đã là một yếu tố quan trọng khiến Liênxô sụp đổ, mà Mỹ không phải tốn một viên đạn nào ở đó. Thế giới thoát khỏi cảnh ‘chiến tranh lạnh’, buớc sang tiến trình kinh tế thị trường ‘toàn cầu hóa’ và ‘dân chủ hóa toàn cầu.
Hoakỳ, tuy với danh nghĩa là ‘bảo vệ tự do cho Miền Nam Việt Nam’. Nhưng thực tế không phải là để tiêu diệt Việtcộng cho Miền Nam, mà để Mỹ Hoá cuộc chiến tranh Việtnam, nhằm đẩy Quốc Tế Cộng Sản vào thế ‘Huynh Đệ Tương Tàn’. Chính vì biết rõ Liênxô, Trungcộng đang lâm vào thế không đội trời chung. Sau khi Stalin chết, tại đại hội khóa 20 của cộng đảng Liênxô, Khurushchev đọc Báo Cáo Chính Trị hạ bệ thần tượng Stalin, Mao Trạch Đông, quyết liệt chống ‘phong trào xét lại’ này, với mưu đồ không che dấu là lên ngôi lãnh tụ của toàn thế giới cộng sản, thay chỗ của Stalin. Nga, Tầu công khai chống nhau từ đó. Hồ Chí Minh đã ma mãnh, cho Lê Duẩn đi với Liênxô, đích thân Hồ đi với Trungcộng để vừa kéo 2 đàn anh đang trong thế thù địch sinh tử với nhau vào chi viện cho cuộc xâm lăng của Cộng Sản Việt Nam, vừa không phải lựa chọn đứng về phía Nga hay Tàu. Như vậy trên bản chất của vấn đề là cả 3 phe trong Quốc Tế Cộng Sản: Liênxô, Trungcộng và Việtcộng sẽ phải tìm thế cách khai thác cuộc xâm lăng đó sao có lợi nhất cho mình. Phía Thế Giới Tự Do, Mỹ loại những trở ngại cho công cuộc ‘Mỹ hoá’ chiến tranh Việtnam, dù trở ngại đó là Tổng Thống Việt Nam Cộng Hoà, Ngô Đình Diệm, hay là ngay Tổng Thống Hợp Chúng Quốc Hoakỳ, John F. Kennedy đều bị hy sinh mạng sống cho việc tiến hành cuộc chiến quái gở này. Trong cuộc chiến, các vị tư lệnh chiến trường của Mỹ, không được quyền đánh thắng hay quyền thua. Có nghĩa là phải để cho cuộc chiến kéo dài cho tới khi đạt được mục tiêu chính trị. Chính vì vậy đã làm cho cuộc chiến diễn biến trong tình trạng ‘sa lầy’ làm cho trên 58 ngàn binh sĩ Mỹ tử trận, hàng mấy trăm ngàn lính chiến Việtnam Cộng Hoà bị hy sinh, hàng triệu lính Việtcộng bỏ mình, và nhiều triệu dân chúng Việtnam thương vong, với bao nhiêu của cải đổ vào cuộc chiến. Khiến cho phong trào phản chiến tại Mỹ bùng lên mãnh liệt, buộc các chính khách dù là ‘diều hâu’ cách mấy cũng nghĩ tới giải pháp hòa bình.
Sau cuộc tổng tấn công Tết Mậu Thân 1968 của Việtcộng vào các đô thị Miền Nam, để thỏa mãn mơ ước ‘giải phóng Miền Nam’ của Hồ Chí Minh bị thảm bại, trước sự phản công ngoạn mục của Quân Đội Việt Nam Cộng Hoà. Lực lượng du kích, cán bộ nằm vùng của Giải Phóng Miền Nam hầu như bị tiêu vong. Quân đội Bắc Việt vào thay thế. Cộngsản Bắc Việt nắm trọn quyền chủ động tại chiến trường Miền Nam và trong các cuộc thương thuyết. Hồ Chí Minh chết tức tưởi, quyền hành hoàn toàn lọt vào tay Lê Duẩn thân Liênxô. Tổng thống Dân Chủ Mỹ, Lyndon B. Johnson xem như đã đưa cuộc chiến cán mức cần thiết, ông không ra tranh cử. Tổng thống Cộng Hòa Mỹ, Richard Nixon đắc cử, tiến hành giải pháp hòa bình. Hội nghị Paris chuyển động. Năm 1971, Mỹ đẩy Trung Hoa Quốc Gia – Đàiloan ra khỏi Liên Hiệp Quốc, đưa Trungcộng vào thay thế, sau khi Mao Trạch Đông đã thực hiện cuộc ‘Cách Mạng Văn Hóa’, kể từ ngày 05/08/1966, loại hết các đối thủ chính trị, để nắm toàn quyền tại Trungcộng nhằm bắt tay với Mỹ. Ngày 21/02/1972, Nixon gặp Mao tại Bắckinh, ngày 28/02/1972 Nixon và Chu Ân Lai ký Thông Cáo Chung Thượng Hải. Mỹ, Tầu liên minh với nhau để chống Liênxô. Cuộc chiến tai quái Việtnam xong nhiệm vụ.
Hiệp Định Paris chấm dứt chiến tranh Việtnam có hiệu lực từ 8 giờ sáng ngày 28/01/1973, để cho Mỹ rút quân, còn quân Bắc Việt không bị rút về Bắc. Do vậy chiến tranh giữa Cộngsản và Quốcgia vẫn tiếp diễn tại Miền Nam. Ngày 19/01/1974 Trung cộng chiếm quần đão Hoàngsa dù lúc đó quân đội Mỹ chưa rút hết khỏi Việtnam. Tổng thống Nixon chủ trương “Việtnam hóa chiến tranh”. Nhưng chính ông đã bị mất chức vào ngày 08/08/1974 bởi chủ trương này. Ngày 30/04/1975 Việtcộng chiếm đóng Sàigòn, để rơi chiếc mặt nạ Dân Tộc Chủ Nghĩa Chống Ngoại Xâm, Giành Độc Lập, xuất hiện với bột mặt thực Cộng Sản Duy Vật Cực Đoan, trung thành với Chủ Nghĩa Xã Hội trả thù rửa hận, coi người Miền Nam là ‘ngụy quân, ngụy quyền, và nguỵ dân., tha hồ đàn áp, đầy ải kẻ thua, cướp đoạt tài sản, nhà cửa, ruộng đất, khiến hàng triệu người phải bỏ nước liều chết vượt biên tìm tự do. Cuối cùng loại luôn thứ công cụ của chúng là Mặt trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam và chính phủ lâm thời Cộng Hoà Miền Nam Việt Nam, để thống nhất Viêtnam gọi tên là: Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, dưới sự lãnh đạo Độc Tài Toàn Trị của đảng Cộng Sản Việt Nam. Trung thành với Liênxô. Chống lại Trungcộng. Bắt thanh niên Việtnam phải hy sinh ‘làm nghĩa vụ quốc tế’ đánh Khmer Đỏ đàn em Trungcộng tại Campuchia. Trungcộng tràn quân sang Việtnam dậy cho Việtcộng ‘một bài học’. Đúng là cả Liênxô, Trungcộng, Việtcộng và Cộngsản khắp nơi đều rơi vào chiếc bẫy ‘Huynh Đệ Tương Tàn’ của Mỹ. Trungcộng trở mặt với dân Trung Hoa trong vụ đàn áp tại Thiên An Môn. Mỹ không mất một viên đạn nào mà khối Đông Âu được giải thoát. 1991 Liênxô sụp đổ. Điều đau buồn nhất là Việtcộng không nhân cơ hội ngàn năm một thuở này thoát ra khỏi ảnh hưởng của cộng sản đã hết thời, mà lại quay về thần phục Trungcộng. Để học thứ chế độ ‘nửa dơi, nửa chuột’. Rồi bị hiến đất, dâng biển, cúng tài nguyên, tạo điều kiện cho Trungcộng thôn tính trọn vẹn Việtnam và toàn vùng Đông Nam Á. Năm 1995, Mỹ quyết định quay lại Việtnam. Việtcộng coi đây là chiếc phao cứu hộ. Nhưng lại không dám Dân Chủ Hoá chế độ để dựa vào dân, phát huy thế chủ động dân tộc trong mặt trận ngoại giao quốc tế. Vẫn ‘bổn cũ soạn lại’ là ‘đu dây’, giữa Mỹ với Tầu, như thời Hồ Chí Minh, giữa Tầu với Nga. Nhưng một khi Tầu thoả hiệp để ngồi được vào chiếu thứ hai ăn chia với Mỹ, thì Việtcộng phải làm tôi hai chúa, mà kẻ trực tiếp ra lệnh đầy gian tham, ác ý là Trungcộng. Dù sao nhân kỷ niệm ngày 30/04 cũng phải lưu ý Mỹ rằng: Ngày nào Việtnam chưa có tự do, ngày ấy vết hằn nhức nhối vẫn còn nặng chĩu trong tâm thức Hoakỳ.
LÝ ĐẠI NGUYÊN – Little Saigon ngày 26/04/2011.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét