Pages

Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2012

Bản chất và hiện tượng của Cộng Sản


MX Lê Công Truyền
babui_082012_12.jpg
“Chẳng có gì về Cộng Sản là lỗi thời, dù có lập lại bao lần vẫn gợi dậy một cảm giác khủng khiếp, một tâm trạng hãi hùng”

Văn hào Soljenitsyne
Sau một thời gian du hí tại Hoa Kỳ hồi tháng 6 năm 2003, viên Thứ trưởng thường trực Bộ Ngoại giao Cộng Sản Việt Nam (CSVN) trở về nước huênh hoang tuyên bố: “Trong thời gian tới, cần quán triệt tinh thần chủ động, sẵn sàng đối thoại thẳng thắn và xây dựng với những bước đi và biện pháp cụ thể, thực hiện chủ trương hòa hợp dân tộc, khép lại quá khứ, tiến tới tương lai…”

Ðọc qua câu tuyên bố ghi trên, người viết chợt liên tưởng đến các thuật ngữ “BẢN CHẤT” và “HIỆN TƯỢNG” mà CSVN thường dùng để biện hộ những hành vi tham nhũng, hối mại quyền thế của đảng viên các cấp: “Bản chất của đảng ta là ưu việt, các hành vi tham nhũng, hối mại quyền thế chỉ là hiện tượng”. Nói như thế, CSVN đã quên định luật “lượng biến đổi chất” của Karl Marx: giả sử “đảng ta” có thật sự “ưu việt” đi chăng nữa thì cái khối lượng tham nhũng, lạm quyền đang tràn ngập đất nước, phủ trùm toàn dân đã biến cái “bản chất ưu việt” thành cái “bản chất Mafia đỏ”. Thực ra, ngay khi mới chào đời, “đảng ta” đã mang “bản chất” tàn độc rồi! Bruno Bauer gốc Ðức, một học giả cùng thời với Marx, đã lên án chủ nghĩa Marxisme khi nhận định rằng chủ nghĩa này sẽ mang đại họa đến cho xã hội loài người. Thực tế đã chứng minh lời tiên tri này là đúng. Trên một thế kỷ sau, Robert Hue, Tổng bí thư đảng Cộng sản (CS) Pháp đã nhận định: “Cách mạng tháng mười ở Liên Xô và phong trào Bolchevisme là thảm kịch của nhân loại và là một tiến trình quái dị”.
Trong bài viết này, trước hết xin nêu vài thí dụ hàm chứa hai yếu tố hiện tượng và bản chất để có một ý niệm về hai yếu tố này hầu có thể xét hiện tượng và bản chất trong chế độ CSVN. Sau hết, thử phân tích một trường hợp điển hình để xem CS Hà Nội trình diễn một trong hàng vạn hiện tượng để che dấu bản chất bán nước, vọng ngoại của bọn họ.
I. VÀI THÍ DỤ LIÊN QUAN TỚI BẢN CHẤT VÀ HIỆN TƯỢNG
1.Từ ngàn xưa, dân Nga đã có một ngạn ngữ mà họ thường nhắc cho nhau nghe để tránh bị lừa, có khi thân bại danh liệt hoặc phải vong mạng: “Con rắn độc chỉ đổi màu tùy nơi chốn nó nằm để lừa nạn nhân của nó, chứ nọc độc của nó vẫn là nọc độc.”
Trong truyện Kiều, nói về bản tính của Hoạn Thư, thi hào Nguyễn Du viết:
“Bề ngoài thơn thớt nói cười
Mà trong nham hiểm giết người không dao”
Trong vở kịch Britanicus, thi hào, kịch tác gia Racine của Pháp vào thế kỷ thứ XVII đã viết (lời của một vai trong vở kịch): “J’embrasse mon ennemi mais c’est pour l’étouffer”. Sau đây là câu chuyện: Narcisse tranh ngôi với anh, xem anh như kẻ tử thù mà đương sự đang tìm độc kế để ám hại; sau một thời gian khá dài bàn mưu tính kế, bỗng nhiên Narcisse thay đổi thái độ đối với anh: cử chỉ thân thiện, lời nói đượm tình huynh đệ. Sự kiện này khiến kẻ tâm phúc thắc mắc:” Khải tấu hoàng tử, vì sao ngài lại có vẻ thân thiết, trìu mến và dường như muốn cầu hòa với thái tử?”. Narcisse đã giải tỏa thắc mắc của thuộc hạ qua câu nói đầy sắt máu và tàn bạo: “Ta ôm hôn kẻ thù của ta, nhưng chính là để siết họng nó”
2. “Bản chất” mà chúng tôi tạm gọi là “thực” chính là nọc độc của con rắn, tâm địa ác độc của Hoạn Thư và lòng thù hận của Narcisse. Việc thay màu đổi sắc của con rắn, “thơn thớt nói cười” của Hoạn Thư và sự thay đổi thái độ của Narcisse chẳng qua chỉ là những “hiện tượng”, chợt hiện, chợt biến mà chúng tôi tạm gọi là “hư” được xử dụng để con rắn dễ ẩn mình, với nọc độc tiềm ẩn bên trong, ngụy trang lòng ghen tức của Hoạn Thư và nỗi căm hận của Narcisse.
Nói tóm lại, “bản chất” có tánh cách bất biến không sao thay đổi hay sửa đổi được. “Hiện tượng” có tánh cách biến đổi, nay thế này, mai thế khác, tùy hoàn cảnh. Ðừng quá ngây thơ để lầm lẫn “hiện tượng” với “bản chất”. Nhưng cũng đừng quá đa nghi và yếm thế để nhìn đâu cũng chỉ thấy toàn là “hiện tượng”! Chỉ có thời gian và kinh nghiệm mới giúp chúng ta nhận định được đâu là “bản chất”, đâu là “hiện tượng”. Ông bà ta thường nói:
“Thức khuya mới biết đêm dài
Ở lâu mới biết lòng người có nhân”
Lục Du đời nhà Tống có nói: “Thính tri bất như kiến tri, kiến tri bất như cư tri” (Nghe mà biết không bằng thấy mà biết, thấy mà biết không bằng ở mà biết). Ðồng bào miền Bắc sống dưới chế độ CS trên 50 năm, và đồng bào miền Nam trên 30 năm hẳn đã có nhiều kinh nghiệm về “hiện tượng” và “bản chất” của CSVN.
II. BẢN CHẤT VÀ HIỆN TƯỢNG TRONG CHẾ ÐỘ CSVN
Ðiểm qua cuộc đời trên dưới ¾ thế kỷ của đảng CSVN, người ta thấy “bản chất” của đảng này thật sự bất biến và cấu tạo bởi nhiều thành tố: bạo lực, hận thù, lừa bịp, vọng ngoại, độc tài đảng trị… Người ta có thể nói bạo lực, lừa bịp, hận thù là thánh kinh của CS, là xương tủy, là huyết mạch, là da thịt, là tim óc của người CS ở bất cứ dưới gầm trời nào.
Văn hào Alexander Soljenitsyne, người có quá nhiều kinh nghiệm với CS, đã viết: “Ði xe đạp từ mặt đất lên cung trăng còn dễ hơn là làm cho CS từ bỏ bạo lực và thay đổi tư duy”. Ðiều này cũng dễ hiểu vì mọi chế độ CS đều dựa trên nòng súng theo đúng nguyên tắc của Lénine và trong thế giới CS, càng tích cực chừng nào càng tàn bạo chừng nấy (1).
Raymond Aron, một học giả nổi tiếng người Pháp, đã nhận định: “ Tại Nga Sô, sự lừa bịp được định chế hóa. Nhà cầm quyền CS phải luôn luôn bóp méo sự thật để quần chúng không nhìn thấy chân tướng của CS là một con quái vật khát máu mang tên Xã hội chủ nghĩa.”
Bạo lực và hận thù của VC đối với người Việt không CS đã được ghi chép trong sử sách:
- Tàn sát người quốc gia -yêu nước- chống Pháp để giữ độc quyền thống trị đất nước hầu dâng nước cho CS đàn anh: Ngày 14 tháng 9 năm 1958, Thủ tướng VC Phạm văn Ðồng, vâng lệnh Hồ chí Minh, đã gởi công hàm cho Tổng Lý Quốc Vụ Viện Chu Ân Lai, thừa nhận Hoàng Sa và Trường Sa thuộc lãnh thổ Trung Cộng; cuối năm 1999 và năm 2000, CSVN đã âm thầm ký kết và lén lút phê chuẩn hai hiệp ước dâng đất và dâng biển cho Trung Cộng. 
CongHamBanNuoc.jpg
- Tàn sát cả một làng Láng Linh, mà cư dân là tín đồ Phật giáo Hòa Hảo để trả thù việc PGHH chống Pháp và chống luôn cả Việt Minh CS (1947)
- Tàn sát hàng vạn nông dân vô tội trong cuộc “cải cách ruộng đất” để làm đẹp lòng quan thầy Trung Cộng và nhất là để thỏa mãn lòng “hận thù giai cấp” của bọn đồ tể trong Bắc bộ phủ (1956)

- Tàn sát hàng vạn đồng bào tại cố đô Huế hồi Tết Mậu Thân để trả thù việc đồng bào không “tổng nổi dậy” theo kế hoạch của CS Hà Nội (1968)
- Sau hiệp định đình chiến ký kết tại Paris, VC tiếp tục pháo kích vào các trường tiểu học để tàn sát các trẻ thơ vô tội, điển hình là trường tiểu học Cai Lậy và Song Phú (1974)

- Tàn sát cả một làng Tân Lập ở Xuân Lộc để trả thù việc Sư Ðoàn 18BB và quân dân cán chính Long Khánh đã anh dũng chận đứng sức tiến quân của CSBV, khiến cả mấy Trung đoàn của họ bị tiêu diệt (1975)


- Sau ngày 30.4.75, VC đã tập trung quân cán chính VNCH vào các trại tù khổ sai để sỉ nhục, đầy đọa. Hàng trăm ngàn người đã bị sát hại: xử tử, bó đói, không chữa trị. Có những chiến sĩ VNCH mù cả đôi mắt hoặc bị cưa chân vẫn bị VC tập trung “cải tạo”. Quả thật đúng là một cuộc trả thù tàn bạo và đốn mạt
- Chiến dịch đánh tư sản mại bản, một hình thức cướp ngày của lũ Mafia đỏ, đã giết hại không biết bao nhiêu là “kẻ thù của giai cấp vô sản”! 

- Chính sách cai trị tàn độc của VC đã đẩy hàng triệu người ra biển Ðông, trong số này phân nửa đã tới bến bờ tự do và phân nửa lấy biển cả làm huyệt mộ! (theo thống kê của LHQ) 


Bảng liệt kê tội ác của CSVN vừa được trình bày, tuy có quá nhiều thiếu sót nhưng cũng tạm đủ để cho thấy CSVN, suốt 75 năm qua, đã không ngớt dùng bạo lực để thỏa mãn hận thù.
Bản chất CSVN là như thế ấy. Nhưng khi gặp cơn nguy biến hoặc cảm thấy bị đe dọa bởi “diễn biến hòa bình”, họ liền thi triển những “hư chiêu” trình diễn những “hiện tượng”, đưa ra những chiêu bài để lừa bịp những người nhẹ dạ, dễ tin và làm cho những người này quên đi cái “bản chất” cố hữu của họ hầu tiếp tay với họ để cứu đảng, cứu chế độ! Vài năm gần đây, các “hiện tượng” ấy được trình diễn khá nhiều với các khẩu hiệu nào là “bộ phận máu thịt của dân tộc VN” (2), nào là “khúc ruột ngoài ngàn dặ”, nào là “xóa bỏ hận thù”, nào là “khép lại quá khứ”, nào là “tiến tới tương lai”, nào là “hòa hợp hòa giả”, nào là “đại đoàn kết dân tộc”, nào là “độc đảng đem lại phúc lợi cho dân tộc”….Thật ra, những khẩu hiệu ấy chỉ là tiếng cú rúc, tiếng kêu của con thần đanh đỏ mỏ, báo hiệu ngày tàn của một chế độ phi nhân. Tuy nhiên, nếu chúng ta cả tin và hưởng ứng tiếng kêu của con thần đanh đỏ mỏ, thì chế độ phi nhân ấy sẽ còn kéo dài để làm khổ dân tộc. Nhứt định chúng ta không tin và phải thấy rằng đó chỉ là những “hiện tượng” chứ không phải thực chất của CSVN. Sau đây xin điểm qua các “hiện tượng” nêu trên.
* Các nhóm chữ “khúc ruột ngoài ngàn dặm”, “bộ phận máu thịt của dân tộc VN”, làm cho người viết chạnh nhớ tới lời chửi bới thô bỉ khi xưa của VC dành cho khối người Việt lánh nạn CS: “ Bọn ma cô, đĩ điếm, liếm gót giày đế quốc Mỹ”. Ai thực sự là ma cô đĩ điếm? Tình trạng xã hội băng hoại của cái Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam với nạn xuất cảng trẻ thơ để làm nô lệ tình dục cho ngoại bang hầu vơ vét ngoại tệ về cho đảng đã cho ta thấy bọn ma cô đích thực là tà quyền Việt cộng. Trong phần III của bài này chúng ta sẽ thấy ai là bọn “liếm gót giày đế quốc CS”
* CSVN kêu gọi người Việt hải ngoại “xóa bỏ hận thù” để họ độc quyền hận thù. Chắc chúng ta ai cũng còn nhớ câu kinh nhật tụng của VC trong các trại tù khổ sai, mang mỹ từ “Trại cải tạo”: Tội ác của các anh trời không dung đất không tha, cách mạng thù các anh đến muôn đời. Thế nào là tội ác? Hy sinh xương máu, hy sinh hạnh phúc để bảo vệ đất nước chống bọn tay sai cộng sản đệ tam không phải là “tội ác”. Ðảng viên cao cấp hiếp dâm trẻ thơ, đáng tuổi cháu nội cháu ngoại của mình mới là “tội ác”(3). Dùng quyền lực để cưỡng dâm một “thiếu nữ miền cao” đến khi sinh nở rồi cho thuộc hạ thủ tiêu bằng một tai nạn xe hơi mới là tội ác (4). Dâng đất,dâng biển cho ngoại bang để tiếp tục nắm giữ quyền lực mới là tội ác đáng bị nguyền rủa muôn đời!
* CSVN kêu gọi chúng ta “khép lại quá khứ” hoặc “hãy quên quá khứ”. Họ có “khép lại quá khứ” hay không? Không! Họ vẫn ăn mừng ngày “chiến thắng 30.4.75” trên nỗi thống khổ của toàn dân hai miền đất nước. Họ vẫn dùng tên của lũ sát nhân để đặt tên đường trong thủ đô Saigon và các tỉnh thị miền Nam thay vì dùng tên những vị anh hùng dân tộc. Họ muốn chúng ta quên quá khứ, quên những nỗi đau thương mà họ đã giáng lên đầu lên cổ người dân VNCH để họ dễ bề tái diễn những gì họ đã làm trong quá khứ và để độc quyền ôm chặt quá khứ!. Cố Thủ tướng Anh quốc, Winston Churchill, lúc sinh thời đã nói: “Những ai không thuộc lịch sử hay quên lịch sử sẽ mang cái tội là làm cho nó tái diễn”. Vả lại quá khứ không phải là gió thoảng, mây bay, nó vẫn giữ nguyên vị trong lòng ta, ta không quên được. Quên quá khứ, xóa bỏ hận thù, ta sẽ rơi vào bẫy sập của tà quyền VC. André Malraux rất có lý khi ông viết “ cần nuôi dưỡng chút lửa bất mãn để tiếp tục chiến đấu”. Trường hợp của chúng ta, nếu chúng ta quên quá khứ, quên hận thù, chúng ta sẽ không còn động lực để tiếp tục chiến đấu. Quá khứ và hận thù nói đây không phải là quá khứ và hận thù của riêng mỗi người chúng ta mà là quá khứ và hận thù của đất nước và của dân tộc bị chà đạp dưới gót giày xâm lăng của đệ tam quốc tế.
Mặt khác, quá khứ, hiện tại và tương lai là ba giai đoạn của đời người, của một chế độ. Với CSVN, như chúng ta đã chứng kiến, quá khứ và hiện tại không có gì khác nhau, vẫn bạo lực và bạo lực! Vẫn hận thù và hận thù! Vẫn lừa bịp và lừa bịp! Vẫn đàn áp và đàn áp! Như vậy, đúng là hiện tại đã nối dài quá khứ. Rồi đây, hiện tại sẽ trở thành quá khứ và tương lai sẽ lại là hiện tại và cứ thế “bánh xe” quá khứ-hiện tại-tương lai cứ quay đều cho đến khi có một đại động đập nát cái “bánh xe” ấy. Chừng đó mới có thể nói đến tương lai.
* CSVN còn kêu gọi hòa hợp dân tộc hoặc đoàn kết dân tộc. Ðó là những khẩu hiệu mà người CS hô cho sướng miệng để lừa bịp những người không CS nhưng lại dễ tin CS. Thật thế, trọng tâm của chủ nghĩa CS là đấu tranh giai cấp, là vô sản chuyên chính ; đã là vô sản chuyên chính và đấu tranh giai cấp thì không thể nào dung nhận đối lập. Lenine đã khẳng định:” Ai không theo tôi là chống tôi và ai chống tôi sẽ phải chết”(5). Như vậy, không thể có đối lập trong chế độ CS. Không dung nhận đối lập thì làm thế nào chấp nhận đa nguyên, đa đảng? Không chấp nhận đa nguyên đa đảng thì không thể nào có hòa hợp, đại đoàn kết dân tộc. Như vậy, theo VC, đại đoàn kết dân tộc phải được hiểu như sau: “Khúc ruột ngoài ngàn dặm” có bổn phận mang chất xám và ngoại tệ về để cùng với “bọn phản động” trong nước phủ phục dưới chân “đảng ta”,hô to năm tiếng “Ðảng Cộng sản muôn năm” rồi sau đó phải tuyệt đối im hơi lặng tiếng ; “đảng ta” ban phát cái gì thì hưởng cái nấy, không được đòi hỏi, không được chống đối, nếu không sẽ phải bị “treo cổ, chặt đầu”(6).
Sau hết, xin có đôi dòng về “quyết tâm độc đảng” của VC.
Ngày 19/11/1993, cựu Thủ tướng Lý Quang Diệu sang thăm Việt Nam lần thứ hai. Báo chí VC nhân cơ hội này đã không tiếc lời tôn vinh nhà lãnh đạo Tân Gia Ba (TGB) và ca ngợi tài kinh bang tế thế của ông ta, đồng thời đưa ra một luận cứ đầy ngụy biện tính: “Sở dĩ TGB trở nên giàu mạnh là nhờ ở chế độ độc đảng ; thế tại sao Cộng hòa XHCNVN lại phải từ bỏ chế độ độc đảng mới có thể trở nên phồn vinh?”
Dĩ nhiên luận cứ nêu trên chẳng thuyết phục được ai. Nó chỉ chứng minh sự ngoan cố của những con người lúc nào cũng đặt đảng, chủ nghĩa và quyền lợi của bè nhóm lên trên quyền lợi tối thượng của đất nước và dân tộc.
Thực ra, tại TGB, dù hiện nay chỉ có một đảng duy nhất đang cầm quyền, ta không thể cho rằng đảo quốc này theo chế độ độc đảng. Ta có thể nói TGB đang ở trong tình trạng độc đảng và tình trạng này bắt nguồn từ sự đồng thuận của người dân: dân chưa thấy cần phải có đảng đối lập, chứ không phải chính quyền dùng bạo lực để tước đoạt quyền đối lập của dân. Thật vậy, hiến pháp TGB không có cái điều 4 quái gở của hiến pháp VC năm 1992. Hiến pháp TGB đã xây dựng chính quyền trên nền tảng mà các nước văn minh trên thế giới đều chấp nhận. Ðó là nền dân chủ pháp trị, trong đó quyền làm dân, quyền làm người được bảo vệ đúng mức, các tự do căn bản của người dân được hiến pháp quy định một cách minh bạch và nhà cầm quyền triệt để chấp hành, không một thế lực nào có thể chà đạp được. Ðể kết luận về điểm này, ta có thể nói:
1. Chế độ độc đảng theo kiểu CHXHCN Việt Nam, đồng nghĩa với độc tài toàn trị, đang dìm đất nước và dân tộc xuống đáy vực thẳm;
2. Sự thịnh vượng của TGB không bắt nguồn từ tình trạng độc đảng mà nhờ ở chỗ đảng cầm quyền biết tự đặt mình dưới một nền dân chủ pháp trị, biết tôn trọng nhân quyền và dân quyền, biết lắng nghe để thỏa mãn nguyện vọng chính đáng của mọi tầng lớp dân chúng, và nhất là nắm vững thuật trị quốc: yêu nước phải thương dân và đối xử với dân như con người chứ không phải như con vật.
III. MỘT TRƯỜNG HỢP ÐIỂN HÌNH VỀ HIỆN TƯỢNG VÀ BẢN CHẤT CỦA VIỆT CỘNG
Trước cuộc qua phân đất nước ngày 20.7.1954, hàng năm cứ đến ngày 10.3 âm lịch, chính phủ Quốc gia Việt Nam lại cử một đại diện về tận Ðền Hùng tại Phú Thọ, Bắc việt để chủ tọa lễ Giỗ Tổ Hùng Vương (LGTHV).
Sau khi Việt Minh CS cấu kết với thực dân Pháp để chia đôi đất nước, Ðền Hùng đã lâm vào cảnh hương tàn khói lạnh trong gần nửa thế kỷ.
Trong khi đó, tại miền Nam, LGTHV đã được cử hành mỗi năm một cách trọng thể dưới sự chủ tọa của vị nguyên thủ quốc gia.
Sau ngày 30.4.75, LGTHV chỉ còn được tổ chức tại hải ngoại bởi các cộng đồng người Việt lánh nạn CS mà thôi!
Một câu hỏi được đặt ra tại đây: Tại sao VC không tổ chức LGTHV? Lý do rất đơn giản: Họ đã phủ nhận tổ quốc VN và, do đó, đã phủ nhận công đức của Quốc Tổ Hùng Vương. Ðối với họ, chỉ có “Tổ quốc Xã Hội Chủ Nghĩa” và do đó, họ chỉ tôn thờ “Tổ Cộng Sản” mà thôi!Họ đã công khai bày tỏ niềm hãnh diện về điều đó: “Yêu nước là yêu XHCN”. Trong di chúc để lại cho đám kế thừa, người con yêu quý của “Tổ quốc XHCN” là Hồ Chí Minh đã viết: “…tôi để lại mấy lời này, phòng khi tôi sẽ đi gặp cụ Các Mác, cụ Lê Nin và các vị cách mạng đàn anh khác…” Thế là HCM đã không thèm gặp Tổ Hùng Vương và Liệt Thánh đã nhiều phen quét sạch bọn xâm lăng Bắc phương ra khỏi đất nước!
Ðể trả lời câu hỏi nêu trên một cách rõ ràng hơn, chúng tôi xin trích dẫn vài câu thơ sau đây mà Phó Thủ Tướng VC là Tố Hữu (TH) đã để hết tâm trí nặn ra khi y chưa đi chầu “Cụ Các Mác, cụ Lê Nin”:
“Ông Stalin ơi, ông Stalin ơi!
Hỡi ơi! Ông chết đất trời có không?
Thương cha, thương mẹ, thương chồng
Thương mình thương một, thương ông thương mười
Ở đoạn chót TH viết:
Một vai ơn Bác, một vai ơn Người
Con còn bé dại con ơi!
Mai sau con nhé, trọn đời nhớ Ông”
“Ông” và “Người” trong các câu thơ dẫn trên, không ai khác hơn là Staline, một tên đồ tể có trách nhiệm về cái chết của trên 20 triệu dân trong Liên Bang Sô Viết (7) và cũng chính Staline đã hạ lịnh giết 4300 sĩ quan Balan vào năm 1939 tại cánh rừng Katyn.
Trong một bài thơ khác, TH hô hào:
“Giết, giết nữa, bàn tay không phút nghỉ,
Cho ruộng đồng, luá tốt, thuế mau xong
Cho đảng bền lâu cùng rập bước chung lòng
Thờ Mao Chủ Tịch, thờ Stalin bất diệt”
Qua các câu thơ vừa trích dẫn,chúng ta hẳn đã thấy VC hoàn toàn phủ nhận công đức của Quốc Tổ Hùng Vương và mang nặng bản chất vọng ngoại cao độ vì chỉ biết tôn thờ các lãnh tụ Nga Hoa mà thôi. Trong khi đó văn thơ miền Nam tràn đầy những lời ca tụng và nhớ ơn Ðức Quốc Tổ Hùng Vương và không hề có một văn thi sĩ nào của miền Nam bất cố liêm sỉ đến độ ca tụng các lãnh tụ trong khối Thế Giới Tự Do.
Sau đây chúng tôi xin trích dẫn vài vần thơ và câu đối của vài thi sĩ miền Nam để đồng hương và chiến hữu thưởng lãm:
Thi sĩ Cao Tiêu đã có hai câu đối như sau:
“Vua Mười Tám Ðời Hùng
Gấm Vóc Giang Sơn,
Chung Sức Tô Bồi Ơn Quốc Tổ.
Dân Bốn Mươi Triệu Việt
Anh Hoa Ðất Nước
Góp Công Gìn Giữ Nhớ Tiền Nhân”
Trong bài thơ tựa đề “Gốc”, thi sĩ Nguyễn Ðức Vinh đã viết:
“Hùng Vương mở nước Văn Lang
Thái bình liên tiếp hai ngàn năm xưa
Uy nghi riêng một cõi bờ
Thùy dương thơ mộng bóng dừa ươm xanh
Núi cao truyền thống tinh anh
Sông dài, biển rộng chia tình khắp nơi
Ðấu tranh là luật muôn đời
Cha Thần Thánh, mẹ là Tiên
Trai tài gái sắc, căn nguyên rõ ràng.
Thiết tha ý thức tự cường
Bền gan tiến bước trên đường vinh quang”
Trong một đoạn trên chúng tôi có viết: “ Sau khi Việt minh CS cấu kết với thực dân Pháp để chia đôi đất nước, đền Hùng đã lâm vào cảnh hương tàn khói lạnh trong gần nửa thế kỷ” Tại sao “gần nửa thế kỷ” mà không phải là vĩnh viễn? Lý do là năm 2001, có một “hiện tượng” đã được ghi nhận tại cái nước Cộng hòa XHCNVN mà người viết gọi là “hiện tượng về nguồn”: Sau hơn 40 năm bỏ mặc Ðền Hùng cho gió mưa tàn phá, cho cỏ dại ngập lối đi, cho muông thú làm hang ổ, bỗng nhiên năm 2001, VC bỏ ra hàng tỉ bạc để tái chỉnh trang Ðền Hùng và tưng bừng tổ chức Lễ Giỗ Tổ ; mới đây Bộ Chính Trị VC lại ban hành nghị quyết số 35-NQ/TW ngày 9.2.04 về việc tổ chức các ngày lễ lớn trong hai năm 2004-2005 trong đó có ghi Giỗ Tổ Hùng Vương (mùng 10 tháng 3 âm lịch) ; đây là một sự việc mới lạ chưa từng thấy trên 70 năm qua.
Tại sao lại có “hiện tượng về nguồn” ghi trên? Phải chăng VC đã thay đổi tư duy? Người viết không nghĩ như vậy. Xin nhắc lại lời nói của văn hào Alexander Soljenitsyne: “Ði xe đạp từ mặt đầt lên cung trăng còn dễ hơn là làm cho CS từ bỏ bạo lực và thay đổi tư duy”. Thật vậy, trong suốt chiều dài của quá trình xây dựng và củng cố đảng, VC đã bất di bất dịch hô to các khẩu hiệu và áp dụng các giáo điều: nào là đấu tranh giai cấp, nào là vô sản chuyên chính, nào là nghĩa vụ quốc tế, nào là chủ nghĩa Mác Lê bách chiến bách thắng…. Chính những khẩu hiệu và giáo điều dẫn trên đã tạo một xã hội băng hoại nghèo đói và dìm đất nước xuống vũng lầy lạc hậu, có cơ trở thành một vùng đất chết!
VC không thay đổi tư duy, vậy tại sao gần nửa thế kỷ bỏ mặc Ðền Hùng hoang phế, giờ đây họ lại rầm rộ tổ chức LGTHV? Phải chăng họ muốn sử dụng đại lễ này như một phương tiện nhằm xoa dịu cơn phẫn nộ của quần chúng và làm cho quần chúng lãng quên tội ác tày đình của họ trong việc âm thầm phê chuẩn hai hiệp ước mà họ đã lén lút ký kết với Trung cộng vào cuối năm 1999 và năm 2000, dâng hiến cho quan thầy của họ trên 15 ngàn cây số vuông cắt từ đất mẹ, trên đó có rất nhiều cao điểm chiến lược quan trọng và phần lãnh hải đầy tài nguyên thiên nhiên?
Nếu thế thì họ đã lầm to! Cố Thủ Tướng Anh quốc, Winston Churchill đã để lại cho hậu thế một câu nói bất hủ đáng để người đời suy ngẫm: “Hai mươi tuổi có họa là không tim mới không bị Cộng sản quyến rũ. Nhưng đến ba mươi tuổi mà vẫn tiếp tục nghe Cộng sản thì có họa là không óc”.
Mọi mánh mung, tiểu xảo của họ chỉ có thể lừa bịp được những trẻ vị thành niên với trí tuệ chưa được khai thông. Ðối vơí những người trưởng thành thì mọi “hiện tượng” mà họ đang phô diễn hoặc đạo diễn chỉ là những trò hề nhằm lừa dân dối chúng mà thôi!
Ðể kết luận, người viết xin nhắc lại lời nói và viết thuộc loại “Biết rồi, khổ lắm nói mãi.” Nhắc lại bởi lẽ “biết rồi” mà vẫn còn bị CSVN lừa; “nói mãi” mà vẫn không nhớ bản chất lừa bịp của họ:
Khi còn tại thế, Tổng Thống Nguyễn văn Thiệu vẫn thường lưu ý người dân:
Ðừng nghe những gì Cộng sản nói mà hãy nhìn kỹ những gì CS làm”.
Vào năm 1932, trong tác phẩm “Hai nguồn cội của Luân lý và Tôn giáo: “Les deux sources de la Morale et de la Religion, triết gia Henri Bergson đã viết: 
“Ðừng tin những gì họ nói; hãy nhìn những gì họ làm” (Ne croyez pas ce qu’ils disent; regardez ce qu’ils font).
Ðối phó với những chiêu bài lừa bịp của CS, Alexandre Soljenytsine đã từng có ý kiến: “Khi nghe Cộng Sản nói láo, ta phải có can đảm đứng lên nói nó nói láo. Nếu ta không có can đảm đứng lên nói nó nói láo, ta phải có can đảm đi ra khỏi chỗ nó đang nói láo. Nếu ta không có can đảm phản đối bằng cách bỏ đi để không nghe nó nói láo thì ít ra ta phải có cái lương thiện không nhắc lại với người khác những lời nói láo của nó
MX Lê Công Truyền

Không có nhận xét nào: