Nguyễn Trung Tôn (Danlambao) - Từ ngày 25 tới này đã bước sang ngày thứ 3 công an côn đồ (côn an) cộng sản vẫn đang có những hành động mờ ám đối với gia đình mục sư Nguyễn Công Chính.
Sáng nay 27/09/2013, lúc 8h sáng tôi gọi điện hỏi thăm sức khỏe mẹ con cô Hồng, vợ Mục sư Chính. Cô cho biết mấy ngày nay công an, an ninh luôn theo dõi bám sát cô từng bước, Ban ngày khi cô đưa các con đi học thì công an bám kè kè bên cạnh. Khi thấy vậy cô bảo họ nếu theo cô thì đi xa xa một chút, đưng đi quá gần như vậy, khiến con cô hoảng sợ. Tuy nhiên, những kẻ côn an này chỉ cười nhạt mà không hề có thay đổi cự ly. Buổi tối khi mẹ con cô đã ở trong nhà thì côn an dùng xích khóa trái cửa không cho ra ngoài.
Tôi hỏi cô Hồng gần đây cô có làm gì vi phạm pháp luật hay có hành động gì khiến họ nghi ngờ hay không? Cô cho biết, một tay cô phải nuôi 5 đứa nhỏ gồm 4 con 1 cháu. Con trai lớn của cô nay mới học lớp 5, con gái nhỏ nhất mới 3 tuổi và cô có một đứa cháu nay học lớp 10. Một phụ nữ phải vừa nuôi 5 con nhỏ, chồng tù tội, lại phải lo cho mẹ chồng đau yếu, mới đây mẹ chồng cô đã qua đời. Như vậy cô đâu có thời gian đâu để làm gì khiến an ninh phải lo sợ đến mức phải canh gác nhà cô như vậy.
Theo cô Hồng cho biết thì ngay cả việc cô đi thăm chồng cô ở nhà tù họ cũng không cho đi, mặc dù vậy tháng trước cô đã cố tình trốn đi. Trong buổi gặp chồng cô, cán bộ trại giam đã bố trí cả máy quay để ghi lại hình anh và nội dung trò chuyện của vợ chồng cô. Rất có thể tháng này họ không muốn cho cô đi thăm chồng nên canh gác cẩn thận hơn. Theo cô thì Mục sư Chính trong tù cũng rất là cực khổ bởi lẽ mỗi bữa ăn chỉ có mấy con cá khô nhỏ, không đủ mặn miệng để nuốt miếng cơm, ông cần phải có sự tiếp tế từ gia đình. Giờ đây nếu côn an canh gác không cho cô Hồng vào thăm chồng thì cô đang lo rằng rất có thể Mục sư Chính đang gặp vấn đề gì đó ở tròng tù mà họ không muốn cho gia đình biết.
Qua trao đổi cô còn cho biết thêm, hôm qua ngày 26/09 có người dân cho biết là có hai người, một Tây, một ta, hỏi thăm tới nhà cô nhưng đã không vào được. Đây cũng là điều cô nghi vấn; có phải chăng có phái đoàn nào đó muốn thăm gia đình cô nên côn an tìm cách ngăn cản?
Về phần tôi, tôi cho rằng dù vì bất cứ lý do gì thì những người cầm quyền cộng sản cũng không được phép ngăn cản cô Hông và các cháu đi thăm chồng, theo quy định hàng tháng, lại càng không thể khóa trái cửa nhà cô như vậy; nếu đêm hôm các con cô có trục trặc gì làm sao có thể ra ngoài để giải quyết. Luật pháp nào cho phép côn an làm như vậy? Sao khi tuyên truyền thì Cộng sản luôn nói rất hay nhưng những hành động của côn an thì lại rất dở. Thế mới biết lời nói của Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu từ lâu vẫn mãi mãi ứng nghiệm "Đừng nghe những gì Cộng sản nói hãy nhìn những gì Cộng sản làm".
Tôi thẳng thắn kêu gọi nhà cầm quyền cộng sản hãy bỏ ngay hành động hẹn hạ, tàn ác với già đình cô Hồng nói riêng và người dân nói chung. Quý vị phải biết rằng Đức Chúa Trời không chịu khi dễ đâu.
Cầu xin Thiên Chúa tin yêu thêm năng lực cho cô Hồng để vượt qua mọi thử thách, chăm nuôi các con và thăm nuôi chồng. Chúc Mục sư Chính mạnh khỏe cả về thể xác lẫn linh hồn, trong chốn lao tù vẫn được bình an.
Thanh Hóa ngày 27/09/2013
danlambaovn.blogspot.com
________________________________
Bà Trần Thị Hồng trả lời RFA
Công an khóa trái cửa nhà vợ con MS Nguyễn Công Chính
Mặc Lâm (RFA) - Công an thành phố Pleiku, tỉnh Gia Lai ngang nhiên dùng giây kẽm sắt khóa chặt cửa nhà của bà Trần Thị Hồng vào đêm 25 tháng 9 nhốt sáu mẹ con bà Hồng trong nhà không cho ra ngoài mà không cho biết lý do. Bà Trần Thị Hồng là vợ của Mục sư Nguyễn Công Chính hiện đang thụ án 11 năm tù giam. Trước tiên bà Hồng kể lại:
"Tôi cũng không biết nguyên nhân tại sao nữa mà từ hôm qua đến giờ công an cứ đóng chốt trước nhà và tôi đi đâu thì họ cũng đi theo, kể cả khi tôi chở con đi học thì họ cũng chạy theo đuôi. Tối hôm nay vào lúc 8 giờ tôi muốn chở con bé đi khám bệnh vì nó bị ho, sốt khi tôi ra mở cổng thì bên ngoài họ lấy giây kẽm sắt họ đã cột cứng cái cổng rồi cho nên mẹ con ra không được. Hiện thời bây giờ trong nhà tôi là phụ nữ và 5 đứa nhỏ không biết sắp tới họ sẽ đối xử như thế nào. Tình hình như tôi thấy hôm qua đến giờ thì mấy đứa con tôi rất là bất an vì chính quyền cứ đêm ngày đi qua đi lại rình rập.
Trưa hôm nay cũng có hai người an ninh đứng trước cửa nhà tôi mà nhìn vô. Tôi nói là tôi ở trong nhà muốn làm gì, muốn chém giết gì thì cứ vô đây chém giết chứ rình rập gì? Tối hôm nay họ cột chặt cổng và không cho mẹ con tôi bước ra khỏi nhà, bây giờ mẹ con bị nhốt trong nhà như vậy.
Mặc Lâm: Vâng, chị có nhớ là trước đó chị có vô tình làm điều gì hay không? Chị có đi đâu và gặp ai để cho công an họ nghi ngờ hay không?
Bà Trần Thị Hồng: Dạ không. Tôi cũng bình thường thôi. Hàng ngày tôi cũng lo cho bốn đứa nhỏ, sáng ngủ dậy chở chúng tới trường và trưa thì chở về lo cho nó ăn uống hàng ngày vậy thôi chứ tôi không gặp gỡ ai và tôi cảm thấy mình không làm gì vi phạm tới họ nữa.
Trong khi ngày 24 là ngày tôi đi thăm nuôi chồng tôi là mục sư Chính nhưng lý do là con bé nhà tôi nó đau nên tôi chưa đi được. Không biết đây có phải là nguyên nhân họ chặn tôi không cho tôi thăm mục sư Chính hay không. Đó chỉ là suy đoán của tôi thôi chứ tôi không biết lý do tại sao mà họ lại đối xử với gia đình tôi như vậy.
Mặc Lâm: Thưa chị, chị có số điện thoại của công an của những người hôm trước liên lạc với chị sao chị không gọi để hỏi họ xem thế nào?
Bà Trần Thị Hồng: Dạ không, số thì họ không cho đâu. Sáng hôm nay tôi đã có nói với họ là nếu có đi theo tôi thì đi xa xa một chút, chứ nếu đi gần như vậy trên đường tôi chạy xe mà con tôi cái tôi nó thấy nó sợ rồi lỡ có vấn đề gì thì tôi sẽ báo cho những cơ quan nhân quyền họ biết, chứ đừng làm những điều vi phạm thân thể của mẹ con tôi.
Tuy nhiên họ cũng chỉ cười thôi và tiếp tục theo dõi một bên (…) tôi như vậy. Tôi đi đâu họ cũng theo, tôi bước ra khỏi nhà họ cũng theo. Họ theo tôi từng bước.
Hiện tại thì như anh và quý ông bà biết tôi là phụ nữ, trong khi chồng tôi bị bắt với bản án 11 năm thì đã tôi đau đớn lắm rồi mà bây giờ họ hành xử với gia đình tôi như vậy thì không biết những ngày sắp tới mẹ con tôi phải sống như thế nào trong chế độ cộng sản mà họ đàn áp một cách trắng trợn như vậy.
Đây là sự đàn áp rất rõ ràng. Tôi không làm gì sai cả mà họ cứ rình rập và tìm cách khủng bố những đứa con tôi. Nó nhìn hình ảnh của mấy người công an trước đây đã từng ném đá, đã từng đánh cha đánh mẹ nó và bây giờ tiếp tục canh gác như vậy thì nó rất khủng hoảng.
Khủng bố tinh thần
Mặc Lâm: Bây giờ khi nói chuyện với chị là đã 9 giờ rưỡi tối mà gia đình vẫn bị nhốt bên trong như vậy thì sáng mai những đứa con của chị làm sao đi học? và nếu trong đêm nay nếu có xảy ra hỏa hoạn hay con chị bệnh cần đi cấp cứu thì chỉ sẽ kêu ai?
Bà Trần Thị Hồng: Tôi cũng không biết nữa. Đúng 8 giờ tối hôm nay khi tôi ra mở cửa nhà thì họ đã lấy kẽm sắt họ cột kỹ lại rồi. Tôi không biết trong đêm nay hoặc ngày mai thì họ sẽ có biện pháp nào nữa đối với gia đình tôi. Trong khi chồng đã bị bắt ở tù chỉ có mẹ với con ở nhà, năm đứa nhỏ với tôi ở nhà thôi. Trong đêm nay và ngày mai nếu họ có đối xử như thế nào thì tôi cũng chỉ biết dùng lời Chúa để cầu nguyện chứ không biết phải làm gì trong lúc này nữa. Từ hôm qua tới giờ mẹ con tôi chỉ biết cầu nguyện. Khi chở con đi học tôi chỉ biết cầu xin Chúa sao cho mọi sự bình an.
Mặc Lâm: Ngay chỗ chị đang ở chị có còn thân nhân hay anh chị em ruột thịt ở gần đấy để chị có thể nhờ họ giúp đỡ khi có chuyện khẩn cấp hay không?
Bà Trần Thị Hồng: Tôi cũng có bà chị ở cách đây 5 cây số nhưng tôi biết khi chị tôi vô đến thì chị tôi sẽ không bao giờ được họ cho phép vô nhà tôi. Vì đường nhà tôi nằm trong một cái hẻm, từ quốc lộ chính vô khoảng 20 mét quẹo phải vô trong một cái hẻm rất nhỏ. Toàn bộ những người trong hẻm này đều là đảng viên hay cán bộ nhà nước cho nên khi họ thấy công an đối xử với gia đình tôi như vậy thì họ cũng không dám nói.
Tôi cũng muốn kêu một chị gần bên để mở cửa giùm nhưng rất tiếc chị này cũng e ngại về phía chính quyền lắm cho nên tôi không muốn làm phiền.
Còn với bà chị thì họ canh gác họ sẽ không cho vô cho nên thành thử ra tình trạng mẹ con tôi giống như đang bị nhốt tại nhà. Nhà của mình giống như một nhà tù. Tôi thấy vấn đề này nó quá vô lý. Trong khi nhà mình đang ở một cái không gian như vậy mà mính bị nhốt toàn đàn bà với con nít thì tôi thấy họ vi phạm về nhân quyền và tự do của con người quá mức. Họ đối xử họ đối xử với gia đình tôi một cách tàn nhẫn suốt bao nhiêu năm nay rồi mà bây giờ vẫn tiếp tục như vậy thì tôi không biết hành vi sắp tới họ sẽ đối xử với gia đình tôi ra sao nữa.
Mặc Lâm: Xin cám ơn chị.
rfa.org/vietnamese/in_depth/police-locked-door-of-dissident-wife-ml-09252013155043.html
________________________________
Bà Trần Thị Hồng trả lời RFA
Công an khóa trái cửa nhà vợ con MS Nguyễn Công Chính
Mặc Lâm (RFA) - Công an thành phố Pleiku, tỉnh Gia Lai ngang nhiên dùng giây kẽm sắt khóa chặt cửa nhà của bà Trần Thị Hồng vào đêm 25 tháng 9 nhốt sáu mẹ con bà Hồng trong nhà không cho ra ngoài mà không cho biết lý do. Bà Trần Thị Hồng là vợ của Mục sư Nguyễn Công Chính hiện đang thụ án 11 năm tù giam. Trước tiên bà Hồng kể lại:
"Tôi cũng không biết nguyên nhân tại sao nữa mà từ hôm qua đến giờ công an cứ đóng chốt trước nhà và tôi đi đâu thì họ cũng đi theo, kể cả khi tôi chở con đi học thì họ cũng chạy theo đuôi. Tối hôm nay vào lúc 8 giờ tôi muốn chở con bé đi khám bệnh vì nó bị ho, sốt khi tôi ra mở cổng thì bên ngoài họ lấy giây kẽm sắt họ đã cột cứng cái cổng rồi cho nên mẹ con ra không được. Hiện thời bây giờ trong nhà tôi là phụ nữ và 5 đứa nhỏ không biết sắp tới họ sẽ đối xử như thế nào. Tình hình như tôi thấy hôm qua đến giờ thì mấy đứa con tôi rất là bất an vì chính quyền cứ đêm ngày đi qua đi lại rình rập.
Trưa hôm nay cũng có hai người an ninh đứng trước cửa nhà tôi mà nhìn vô. Tôi nói là tôi ở trong nhà muốn làm gì, muốn chém giết gì thì cứ vô đây chém giết chứ rình rập gì? Tối hôm nay họ cột chặt cổng và không cho mẹ con tôi bước ra khỏi nhà, bây giờ mẹ con bị nhốt trong nhà như vậy.
Mặc Lâm: Vâng, chị có nhớ là trước đó chị có vô tình làm điều gì hay không? Chị có đi đâu và gặp ai để cho công an họ nghi ngờ hay không?
Bà Trần Thị Hồng: Dạ không. Tôi cũng bình thường thôi. Hàng ngày tôi cũng lo cho bốn đứa nhỏ, sáng ngủ dậy chở chúng tới trường và trưa thì chở về lo cho nó ăn uống hàng ngày vậy thôi chứ tôi không gặp gỡ ai và tôi cảm thấy mình không làm gì vi phạm tới họ nữa.
Trong khi ngày 24 là ngày tôi đi thăm nuôi chồng tôi là mục sư Chính nhưng lý do là con bé nhà tôi nó đau nên tôi chưa đi được. Không biết đây có phải là nguyên nhân họ chặn tôi không cho tôi thăm mục sư Chính hay không. Đó chỉ là suy đoán của tôi thôi chứ tôi không biết lý do tại sao mà họ lại đối xử với gia đình tôi như vậy.
Mặc Lâm: Thưa chị, chị có số điện thoại của công an của những người hôm trước liên lạc với chị sao chị không gọi để hỏi họ xem thế nào?
Bà Trần Thị Hồng: Dạ không, số thì họ không cho đâu. Sáng hôm nay tôi đã có nói với họ là nếu có đi theo tôi thì đi xa xa một chút, chứ nếu đi gần như vậy trên đường tôi chạy xe mà con tôi cái tôi nó thấy nó sợ rồi lỡ có vấn đề gì thì tôi sẽ báo cho những cơ quan nhân quyền họ biết, chứ đừng làm những điều vi phạm thân thể của mẹ con tôi.
Tuy nhiên họ cũng chỉ cười thôi và tiếp tục theo dõi một bên (…) tôi như vậy. Tôi đi đâu họ cũng theo, tôi bước ra khỏi nhà họ cũng theo. Họ theo tôi từng bước.
Hiện tại thì như anh và quý ông bà biết tôi là phụ nữ, trong khi chồng tôi bị bắt với bản án 11 năm thì đã tôi đau đớn lắm rồi mà bây giờ họ hành xử với gia đình tôi như vậy thì không biết những ngày sắp tới mẹ con tôi phải sống như thế nào trong chế độ cộng sản mà họ đàn áp một cách trắng trợn như vậy.
Đây là sự đàn áp rất rõ ràng. Tôi không làm gì sai cả mà họ cứ rình rập và tìm cách khủng bố những đứa con tôi. Nó nhìn hình ảnh của mấy người công an trước đây đã từng ném đá, đã từng đánh cha đánh mẹ nó và bây giờ tiếp tục canh gác như vậy thì nó rất khủng hoảng.
Khủng bố tinh thần
Mặc Lâm: Bây giờ khi nói chuyện với chị là đã 9 giờ rưỡi tối mà gia đình vẫn bị nhốt bên trong như vậy thì sáng mai những đứa con của chị làm sao đi học? và nếu trong đêm nay nếu có xảy ra hỏa hoạn hay con chị bệnh cần đi cấp cứu thì chỉ sẽ kêu ai?
Bà Trần Thị Hồng: Tôi cũng không biết nữa. Đúng 8 giờ tối hôm nay khi tôi ra mở cửa nhà thì họ đã lấy kẽm sắt họ cột kỹ lại rồi. Tôi không biết trong đêm nay hoặc ngày mai thì họ sẽ có biện pháp nào nữa đối với gia đình tôi. Trong khi chồng đã bị bắt ở tù chỉ có mẹ với con ở nhà, năm đứa nhỏ với tôi ở nhà thôi. Trong đêm nay và ngày mai nếu họ có đối xử như thế nào thì tôi cũng chỉ biết dùng lời Chúa để cầu nguyện chứ không biết phải làm gì trong lúc này nữa. Từ hôm qua tới giờ mẹ con tôi chỉ biết cầu nguyện. Khi chở con đi học tôi chỉ biết cầu xin Chúa sao cho mọi sự bình an.
Mặc Lâm: Ngay chỗ chị đang ở chị có còn thân nhân hay anh chị em ruột thịt ở gần đấy để chị có thể nhờ họ giúp đỡ khi có chuyện khẩn cấp hay không?
Bà Trần Thị Hồng: Tôi cũng có bà chị ở cách đây 5 cây số nhưng tôi biết khi chị tôi vô đến thì chị tôi sẽ không bao giờ được họ cho phép vô nhà tôi. Vì đường nhà tôi nằm trong một cái hẻm, từ quốc lộ chính vô khoảng 20 mét quẹo phải vô trong một cái hẻm rất nhỏ. Toàn bộ những người trong hẻm này đều là đảng viên hay cán bộ nhà nước cho nên khi họ thấy công an đối xử với gia đình tôi như vậy thì họ cũng không dám nói.
Tôi cũng muốn kêu một chị gần bên để mở cửa giùm nhưng rất tiếc chị này cũng e ngại về phía chính quyền lắm cho nên tôi không muốn làm phiền.
Còn với bà chị thì họ canh gác họ sẽ không cho vô cho nên thành thử ra tình trạng mẹ con tôi giống như đang bị nhốt tại nhà. Nhà của mình giống như một nhà tù. Tôi thấy vấn đề này nó quá vô lý. Trong khi nhà mình đang ở một cái không gian như vậy mà mính bị nhốt toàn đàn bà với con nít thì tôi thấy họ vi phạm về nhân quyền và tự do của con người quá mức. Họ đối xử họ đối xử với gia đình tôi một cách tàn nhẫn suốt bao nhiêu năm nay rồi mà bây giờ vẫn tiếp tục như vậy thì tôi không biết hành vi sắp tới họ sẽ đối xử với gia đình tôi ra sao nữa.
Mặc Lâm: Xin cám ơn chị.
rfa.org/vietnamese/in_depth/police-locked-door-of-dissident-wife-ml-09252013155043.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét