Võ Long Triều
Những sự tranh chấp ở biển Ðông, những lời cảnh cáo đe dọa của Trung Quốc, những sự phản kháng của Philippines, những lời tuyên bố ủng hộ của nghị sĩ Mỹ lôi cuốn dư luận chú ý về chính sách bành trướng và xâm lược của Bắc Kinh.
Công nhân hãng giày Pu Yuen bỏ về để phản đối chủ hãng và đòi tăng lương. (Hình: nguoi-viet.com)
Dư luận có thể bỏ quên các biến động xã hội và kinh tế trong nước. Gần đây, có gần 80,000 công nhân đình công 3 ngày tại Sài Gòn vì lương không đủ sống mà công đoàn nhà nước còn cáo buộc họ là bất hợp pháp.
Cộng Sản Hà Nội đang mừng thầm vì chuyển được sự bất bình của quần chúng sang những lời tuyên bố phản kháng vu vơ của họ và cho phép một vài cuộc biểu tình giới hạn phản đối quan thầy Trung Quốc xâm lăng.
Sự thật đã có quá nhiều nghi vấn chứng minh Hà Nội đã dâng Việt Nam cho Trung Quốc, đã bán Việt Nam cho Bắc Kinh từ lâu rồi!
Nhân dân phản đối thì bị cấm đoán, bắt bớ; đảng viên cao cấp cảnh cáo thì Hà Nội bỏ ngoài tai; ngư phủ bị Tàu Cộng bắt khảo tiền thì Hà Nội làm ngơ; chín chục phần trăm (90%) công cuộc đấu thầu Hà Nội đều giao cho Trung Quốc theo phương thức “chìa khóa trao tay”.
Những công trình chính như dầu khí, điện, đều giao cho Trung Quốc. Ðiển hình là nhà máy điện Quảng Ninh 1 và 2, kinh phí 400 triệu Mỹ kim, điện Mỹ Tân 2 kinh phí 1 tỷ 3 trăm triệu, điện Duyên Hải kinh phí 4 tỷ 4 trăm triệu. Tất cả hồ sơ gọi thầu đều giao cho công ty cố vấn Trung Quốc soạn thảo. Mọi việc thiết kế, cố vấn, cung cấp máy móc, xây lắp, vận hành, đều do Trung Quốc đảm nhận. Hai công ty Mỹ và Anh Quốc ký hợp đồng khai thác dầu khí liền bị Trung Quốc hăm dọa cấm hoạt động, phải rút đi, Việt Nam đã làm gì?
Khi cần, Trung Quốc chỉ cúp điện là Việt Nam tê liệt, trở thành một bãi tha ma.
Chuyên viên kinh tế Bùi Kiến Thành nhận xét có các thế lực cao cấp trong Bộ Chính Trị và trung ương đảng hậu thuẫn cho các gói thầu quan trọng rơi vào tay Trung Quốc.
Ngoài ra công nhân Trung Quốc, lao động chân tay bình thường, cũng được qua lại Việt Nam không cần sổ thông hành, giấy tờ chứng nhận. Họ lập thành làng xã riêng biệt, công an Việt Nam không có quyền can thiệp.
Do đó công nhân Trung Quốc chiếm thị trường lao động trong xứ, buộc dân nghèo Việt Nam phải xin đi lao động nước ngoài, làm thân nô lệ vô cùng thê thảm. Một chuyện xẩy ra tại Thanh Hóa, công nhân Trung Quốc mua hàng không trả tiền, xô xát với chủ quán, rồi còn về làng gọi hàng trăm đồng nghiệp tới đập phá nhà cửa, quán xá của người Việt mà công an không dám can thiệp!
Thử nghĩ, dân mình chỉ vi phạm luật giao thông, cãi cọ, giải thích với công an là bị họ bắt về sở, gọi là điều tra, đánh đến chết người một cách vô tội vạ. Một đứa bé ăn cắp tiền của bà cô ruột, công an đánh bầm giập thân thể của đứa bé bằng dùi cui, khiến nó phải nằm bệnh viện lâu dài, mang bệnh suốt đời. Như vậy xứ nầy của Trung Quốc hay của Việt Nam? Công an mặc sắc phục Việt Nam mang bản chất người Hoa hay người Việt?
Nói về biển đảo, Hà Nội hô hào Trung Quốc xâm lăng mà gởi 2 tàu chiến hợp tác với hải quân Trung Quốc tuần tra biển Ðông cấm người vi phạm. Tin mới nhứt cho biết Việt Nam cùng với Philippines thời bà Tổng Thống Arroyo đã ký thỏa ước giao cho Trung Quốc khai thác dầu.
Ðã vậy mới đây Thứ Trưởng Ngoại Giao Nguyễn Xuân Sơn sang Tàu thảo luận về sự hợp tác hữu nghị và nhận chỉ thị của Bắc Kinh. Sơn còn cung kính lập lại 16 chữ vàng và 4 cái tốt buộc chặt hai nước đồng chí láng giềng với nhau. Như thế dân tộc Việt Nam mình đừng hòng tránh khỏi sự Bắc thuộc của Tàu khi còn bọn Cộng Sản Hà Nội ngồi chễm chệ cai trị bằng sắt máu.
* Bóc lột lao động – Giá trị thặng dư
Ðảng cộng sản tự cho mình sứ mạng bảo vệ giai cấp lao động, tranh đấu cho công bằng xã hội. Trước năm 1975, Hà Nội còn bày ra phong trào cứu đói trong lúc miền Nam trù phú, dân chúng ăn no mặc ấm. Bây giờ gian khổ đói khát tràn đồng, trong khi đảng viên cộng sản vinh thân phì gia nhờ tham nhũng lạm quyền. Ông Trương Tấn Sang, bí thư Bộ Chính Trị biết rõ hơn ai hết nên mở miệng than: Con sâu làm rầu nồi canh, trong nước có một bầy sâu làm sao chịu nổi. Nhà nước của ông Sang ở đâu rồi? Tại sao không tổ chức phong trào cứu đói?
Cộng sản hô hào chống bóc lột lao động mà chính Hà Nội phản bội nhiệm vụ lý tưởng của họ, và phản bội người lao động Việt Nam khi nhà nước để cho hãng giày Pou Yuen, quận Bình Tân, Sài Gòn, của người Trung Hoa đến từ Ðài Loan, thuê mướn 65,000 công nhân Việt Nam, có khi lên đến 80,000 người, với giá lương không đủ sống, với chế độ làm việc phụ trội không sòng phẳng, không có ngày nghỉ ăn lương, không có bồi thường tai nạn lao động, không có bảo hiểm sức khỏe, công ty ép tăng ca, hạn chế giờ đi vệ sinh cần thiết, thức ăn thiếu lại còn mất vệ sinh, bị ngộ độc thường xuyên, v.v… Phải chăng là có sự ăn chia hoa hồng của đảng viên cộng sản trên tiền lương của công nhân? Tại sao tất cả những cuộc đình công đều bị công đoàn nhà nước cáo buộc là phi pháp vì không do họ tổ chức nên không được ăn lương những ngày đình công đó mà còn bị trừ tiền vì nghỉ việc?
Theo ông Youngmo Yoon, một chuyên viên về lao động, trực thuộc cơ quan Công Ðoàn Quốc Tế PLO, thì số tiền lương của lao động Việt Nam phải tăng thêm 12% mới bù nổi sự lạm phát hiện tại.
Thống kê của Bộ Lao Ðộng-Thương Binh-Xã Hội cho biết trong 4 tháng đầu năm 2011 có 331 vụ đình công tại Việt Nam.
Ngày 23 tháng 6, tại Hà Nội, công nhân hãng Just Special Material Co. đang đình công thì một nhân viên gác cổng lái xe vận tải đâm ngang đám người lao động làm cho 1 nữ công nhân thiệt mạng, và 6 người khác bị thương nặng. Nhà nước cộng sản bảo vệ giai cấp công nhân hay bảo vệ túi tiền đầy ắp của “bầy sâu” dân mọt nước, đang cấu kết với công ty nước ngoài, mà Trương Tấn Sang chưa dám chỉ mặt đặt tên.
Ngày 24 tháng 6 vừa qua gần 80,000 công nhân hãng giày Pou Yuen đình công 3 ngày cũng chỉ đòi tăng lương. Thay vì nhà nước và công ty cùng nhau điều đình giải quyết thỏa đáng, thì nhà nuớc lại điều động hơn 200 công an chìm nổi, cảnh sát cơ động, dân phòng can thiệp làm 3 công nhân bị thương.
Mác-Lênin có dạy rằng sự bóc lột sức lao động nằm ngay ở khoản giá trị thặng dư. Có nghĩa là giá thành của một sản phẩm là A trong đó có tiền công lao động, công ty bán sản phẩm ra thị trường là B lớn hơn nhiều so với A. Vậy B-A=C, đó là giá trị thặng dư phải chia cho người lao động, không chia là bóc lột sức lao động.
Cộng sản chủ nghĩa lấy cái giá trị thặng dư này rao bán chủ nghĩa, kích động dân nghèo làm dấy lên phong trào gọi là “cách mạng” để gạt dân xả thân hy sinh cướp chính quyền giùm cho bọn lãnh đạo lợi dụng đi sau hưởng lợi.
Cũng giống như trong trận chiến Việt Nam, cộng quân bắt dân đi trước công đồn, không đi thì cũng chết dưới họng súng của cộng quân sau lưng. Sau trận đánh, cộng sản hô hoán lên rằng VNCH giết hại dân lành.
Hay là cũng trong tinh thần đó, “chính ủy” đơn vị quân đội (ủy viên chính trị) âm thầm bảo trước các đảng viên không được tự nguyện hy sinh, trong khi bình bầu kêu gợi lòng yêu nước hy sinh vì đại cuộc, cần một người mang đầy mìn vào thân chui vô hàng rào kẽm gai làm nổ tung, dọn đường cho quân xông vào đồn, hay một người mang lựu đạn chạy ào quăng vào lỗ châu mai của đồn lính.
Tất cả những thái độ gian manh từ xưa tới nay đều giống nhau cả. Giá trị thặng dư để kích thích sự phẫn nộ vì bất công, xua dân nổi dậy, cũng như đánh trận buộc dân tay không đi trước hay khơi động lòng yêu nước để dụ dỗ đến cao độ một quân lính không phải đảng viên, chịu hy sinh vì đại cuộc, ôm mìn hay cầm lựu đạn. Kết quả là chỉ có đảng viên cộng sản ngồi mát ăn bát vàng.
Chỉ xét về quá khứ, phân tích tình hình hiện tại, một cách ngay tình không hận thù chán ghét cộng sản, người ta phải công nhận Hà Nội luôn luôn thực hiện chính sách gian dối, lợi dụng, miệng nói đầy tớ của dân, lòng lợi dụng, bóc lột, đàn áp, cấu kết với bên ngoài hại dân hại nước.
Kẻ viết bài này rất lấy làm tiếc vẽ thành bức tranh của đất nước xấu xí bi quan, nhưng thực tâm tôi nghĩ khi nào còn cộng sản Hà Nội thì công nhân lao động còn làm nô lệ cho ngoại bang, còn tệ hơn thời Pháp thuộc. Khi nào còn độc quyền, độc đảng của nhà nước Hà Nội thì Việt Nam đang và sẽ bị cộng sản Tàu đô hộ, chịu cảnh Bắc thuộc lâu dài.
V.L.T.
9-7-2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét