“Mười năm chạy trốn, tưởng là đã thoát
Bin Laden ơi! Dễ dầu được đâu!
Từ Tòa Tháp Đôi, oan hồn réo gọi:
“Bin Laden ơi, hãy trả đầu lâu!”
Nhà thơ trào phúng Tú Nạc, người anh em cùng vợ, cùng con với Lão Móc hứng chí sửa lời nhạc phẩm “Mười năm tình cũ… vang bóng một thời” của nhạc sĩ Trần Quảng Nam để ca ỏm tỏi khi nghe tin Tổng Thống Barrack Obama loan tin hải kích Hoa Kỳ đã kết liễu mạng sống của “trùm khủng bố” Bin Laden tại một ngôi biệt thự ở Abbottabad, Pakistan; trong khi mọi người trên thế giới cứ nghĩ là tên này phải trốn chui, trốn nhũi dưới những hầm hố đào sâu trong lòng đất.
Trùm khủng bố mà sướng thật, khi bị bắn chết lại có vợ bé và con mọn bên mình để mà đẩy vợ ra đỡ đạn. Cứ y như là tên đạo trưởng David Koresh với 19 bà vợ ở Waco, Texas vào năm 1993, bị bà Bộ Trưởng Tư Pháp Hoa Kỳ ra lệnh 400 nhân viên công lực với sự hỗ trợ bởi xe bọc thép Bradley, xe tăng M1 Abrama tấn công tiêu diệt.
Thôi thì các cơ quan truyền thông trên thế giới tha hồ mà bàn ngang, tán dọc. Kẻ thì viện dẫn lời cựu TT G. Bush: “Cứ chạy nhưng không thể trốn”. Kẻ thì bảo là TT G. Bush biết chỗ trốn của Bin Laden nhưng mà không thèm… giết (?). Có người bảo là Hoa Kỳ đã giết Bin Laden – như trước đây đã giết Đô Đốc Yamamoto của phát xít Nhật trong thế chiến thứ 2. Cũng như trước đây có ông khôi hài bảo là Bin Laden đang ở trong Tòa Bạch Ốc và được TT Obama che chở vì… cả hai ông đều theo đạo Hồi.
Nói chung, cái chết của Osama bin Laden sẽ là “chuyện dài nhiều tập” trên các cơ quan truyền thông trên toàn thế giới. Có cái là đa số đều “nhất trí” ca ngợi việc làm của TT Obama và chính ông ta đã tuyên bố: “Công lý đã lên tiếng!” Nói gì thì nói, TT Obama, mà một số “bình luận gia” Người Việt cứ đổ riệt là ông này theo “xã hội chủ nghĩa”, tức gán cho ông ta là…cộng sản, đã “rửa mặt” choHoa Kỳ sau “biến cố 911” – biến cố đã làm cho Hoa Kỳ “quê xệ” trong suốt gần 10 năm qua.
Bài viết này không bàn về chuyện này vì đã có nhiều bình luận gia bàn loạn về chuyện này. Bài viết này xin nói về “chuyện bao dung và… khủng bố!”
Xin mời độc giả đọc một bức thư gửi ông Bin Laden, được viết cách đây 4 năm, như sau:
“Việt Nam, ngày 31 tháng 12 năm 2007
Gửi ông Osama bin Laden !
Tôi không chắc là ông sẽ đọc bức thư này, nhưng nếu những dòng chữ tôi đang viết hiện diện trong mắt ông thì tôi hy vọng ông sẽ kiên nhẫn để đọc hết nó.
Hẳn ông sẽ cười nhạo khi biết rằng tôi – một nữ sinh trung học bình thường ở một đất nước nhỏ bé – lại dám cả gan viết thư cho một trùm khủng bố khét tiếng? Một trong những lý do khiến tôi cầm bút là muốn giúp ông tin thấy sự thanh thản và lối thoát cho riêng mình. Đừng vội khinh thường lời nói của một cô gái 15 tuổi, tôi có đủ đức tin để hy vọng ông sẽ phải thay đổi suy nghĩ.
Đất nước của ông và đất nước của tôi ở cách nhau quá xa để chúng ta có thể quen biết nhau, mặc dù sự kiện 11-9-2001 đã đưa “tiếng tăm”’ của ông ra toàn thế giới. Có lẽ điều đó làm ông hãnh diện? Ông mâu thuẫn với Chính phủ Mỹ nhưng không có nghĩa là ông có quyền kéo bao người dân thường vô tội vào cuộc chơi bạo lực của mình. Ông có biết bao nhiêu nhà khoa học, bao nhiêu doanh nhân giỏi, bao nhiêu nhân viên, bao nhiêu người dân thường vô tội đã phải chết một cách oan uổng dưới chân tháp đôi kia không? Tôi đã nhận ra là trong cuộc sống, con người luôn luôn chọn lựa và đôi khi đó là chọn một thái độ. Vậy tại sao ông lại chọn sự tức giận và trả thù mà không phải là khoan dung?
Trên ghế nhà trường, chúng tôi được giáo dục rằng: Cuộc sống vốn có nhiều khó khăn, thử thách, đôi khi có cả thất vọng và nỗi buồn. Hãy dũng cảm vượt qua để luôn là chính mình và đừng mất niềm tin, hy vọng, ước mơ. Ông lớn tuổi hơn tôi nhưng không biết ông có học được điều ấy không? Cuộc sống luôn công bằng. Trở ngại và bất hạnh có thể xảy ra bất cứ lúc nào chẳng hề báo trước, nhưng đổi lại, ta sẽ tìm thấy sự kì diệu và vẻ đẹp lớn lao của lòng dũng cảm, của tình yêu thương. Trước những khó khăn thử thách ấy, mỗi người sẽ tự chọn cho mình một cách đón nhận, đối đầu để có một hướng đi riêng. Hẳn ông biết tự đáy lòng mỗi con người đều tồn tại một khát vọng mãnh liệt – đó là khát vọng sống. Tôi nghĩ ông cũng không nằm ngoài số đó.
Ông muốn Chính phủ Mỹ trả giá nhưng không phải chỉ có họ mà biết bao sinh linh vô tội khác cũng phải lìa đời khi tòa tháp đôi đổ xuống. Đó là mục đích của ông sao? Có lẽ ông mừng vì điều đó làm cho Nhà Trắng phải lao đao, khốn đốn nhưng có chắc ông sẽ sung sướng khi nhìn thấy nỗi đau mất mát của biết bao gia đình? Ông đã chọn hận thù và bạo lực. Nếu những người dân thường vô tội kia họ cũng chọn cách làm như ông thì thế giới này sẽ ra sao? Giá như ông sáng suốt hơn để khoan dung thì có lẽ biết bao những giọt nước mắt oan ức sẽ không rơi xuống. Một trong những điều khó nhất và cũng quý nhất đối với con người là sự an ủi.
Đã sáu năm trôi qua, ông nghĩ điều gì sẽ xoa dịu nỗi đau của những gia đình nạn nhân của vụ l l-9-2001? Tôi tin đó là sự khoan dung. Không chỉ tôi mà tất cả mọi người có lương tâm trên thế giới này đều hiểu rằng cái gì đã mất là không thể lấy lại. Chúng tôi nuối tiếc, chúng tôi tổn thương nhưng không có nghĩa là chúng tôi cũng sẽ trả thù giống như ông. Chúng tôi sẵn sàng tha thứ nếu ông nhận ra sai lầm để thay đổi. Nhưng liệu ông có thể khoan dung cho chính mình không? Với tôi, phương thuốc chữa khỏi mọi bệnh tật, lỗi lầm, nỗi bận tâm, ưu phiền và tội lỗi của con người, tất cả đều nằm ở một từ “yêu”. Mà bản chất của yêu thương là sự khoan dung. Nó là sức mạnh tuyệt vời để sản sinh và tái tạo cuộc sống xã hội. Ông không tin ư?
Tôi xin kể ông nghe câu chuyện xảy ra vào năm 1969 khi mà nạn phân biệt chủng tộc ở Mỹ chưa được cải thiện. Một cậu bé người Mỹ gốc Phi là học sinh da màu duy nhất trong một lớp học nọ. Cậu đã kết thân với một cô bé da trắng. Rồi họ chuyển đến ngồi cùng bàn. Vì lo lắng, mẹ của cô bé da trắng đã tới gặp cô giáo chủ nhiệm. Nhưng chứng kiến tình yêu thương của người mẹ da màu, bà mẹ ấy đã lưỡng lự. Cô ấy đã không nói ý định muốn xin chuyển chỗ ngồi cho con mình nhưng vẫn tìm cách ngăn cản tình bạn ấy của hai đứa trẻ. Và món quà sinh nhật giản dị của cậu bé gốc Phi tặng người bạn da trắng chính là sợi dây yêu thương xóa nhòa định kiến về tình cảm…
Câu chuyện đã làm cho tôi vô cùng xúc động về tình cảm con người. Nếu ông cho rng đây là chuyện trẻ con thì tôi nghĩ ông nên nghĩ lại. Hai đứa bé ấy khác ông ở chỗ chúng tôn trọng nhau và vượt qua rào cản của chế độ phân biệt chủng tộc để đến với nhau. Câu chuyện của hai đứa trẻ là bài học về sự khoan dung: Nhìn nhận, đánh giá con người không ác cảm, định kiến mà đầy lòng nhân ái, vị tha. “Tôi ước ao có một ngày những đứa con của tôi sẽ được sống trên một đất nước không có ai bị phán xét bởi màu da của mình mà chỉ có thể bị phán xét bởi chính tâm hồn của họ mà thôi!”. Chắc là ông hiểu câu nói đó?
Sóng không thể tự sinh ra mà chúng được hình thành từ những cơn gió từ trên mặt đại dương. Con người cũng thế, không ai có thể tồn tại trên đời lẻ loi một mình cả. Ngược lại, chúng ta phải sống hòa đồng trong sự hỗ trợ, giúp đỡ của cộng đồng xã hội về mọi mặt. Đó là lý do mà thế giới cần tới sự khoan dung. Sự khoan dung cần thiết cho mọi mối quan hệ mà loài người trên thế giới này đã, đang và sẽ tiến hành. Điều quan trọng đối với mỗi con người không phải là những gì ta nhận được mà chính là những gì ta biết cho đi. Và tôi nghĩ ông vẫn còn sống đến giờ này đã là một khoan dung của Thượng Đế. Ông nên cảm ơn điều đó thay vì tiếp tục tức giận và khủng bố. Sao ông không nghĩ một cách cởi mở hơn rằng Trái Đất này còn sự sống, thế giới này còn chưa bi hủy diệt là chính nhờ sự khoan dung giữa con người với con người?
Ông nổi tiếng thế giới cùng với ba từ “trùm khủng bố”, xin hỏi có gì đáng tự hào? Elaine Maxwell đã nói “Tôi là sức mạnh, tôi có thể phá sạch mọi cản trở trước tôi, nếu không tôi sẽ mắc vào lưới. Chọn lựa của tôi, trách nhiệm của tôi, chiến thắng hay thất bại, chỉ có tôi giữ chìa khóa số mệnh của tôi”.
Tôi đã học được rằng thất bại không có nghĩa là gục ngã, mà chỉ là tạm dừng chân một chỗ trên con đường tiến lên phía trước.
Người ta không thể một mình làm được tất cả mọi thứ. Nhưng người ta có thể làm được một điều gì đó có ý nghĩa cho cuộc sống này. Tôi hy vọng ông sẽ làm được một điều gì đó có ích cho xã hội này, nếu ông gỡ bỏ được hận thù, nếu ông đánh thức sự khoan dung ẩn sâu trong lòng.
Tôi hy vọng dù điều đó thật mong manh!
Chào ông!
Hồ Thị Quế Chi
(Việt Nam)
Bức thư này, theo ông Nguyễn Hữu Viện post trên một diễn đàn điện tử cho biết là do một cô nữ sinh lớp 10 trường Trung Học Phổ Thông Chuyên Bắc Ninh, tỉnh Bắc Ninh có tên Quế Chi viết. Bức thư đã vượt qua 2 triệu bài thi để giành giải toàn quốc. Không thấy ông Nguyễn Hữu Viện cho biết giải này là giải gì và Hội Đồng Giám khảo là ai. Nhưng chúng ta biết chắc chắn là không phải do Hiệu Trưởng Mã Dám Sinh Sầm Đức Xương và “quan lớn’’ Hồ Tôn Hiến Nguyễn Trường Tô chấm giải.
Theo ông Nguyễn Hữu Viện thì bây giờ cô nữ sinh Quế Chi đã là một sinh viên.
Tôi vốn là người “không tin những gì VC nói’’ vì đã bị VC giở giói nhiều phen, nên không biết có phải đúng là bức thư này do cô nữ sinh Hồ Thị Quế Chi viết vào lúc cô 15 tuổi. Nếu là sự thật, xin được bái phục! Và nếu là vậy thì rõ ràng là:
LÒNG KHOAN DUNG ĐÃ THẮNG HẬN THÙ!
Rất tiếc là ông Bin Laden đã không đọc được bức thư này mà hồn đã về chín tầng địa ngục để gặp “tổ sư bồ đề gian ác“ là “Bác“ Hồ Chí Minh!
Hy vọng “Thập tứ Thái Bảo“ ở Thăng Long thành nên đọc bức thư này, trước khi quá muộn!
*
Thấy có nhiều người “mượn hoa cúng Phật’’ về chuyện tên trùm khủng bố Bin Laden bị giết chết, Lão Móc xin mượn bức thư của cô Quế Chi, học trò lớp 10 của trường THPT ở Bắc Ninh để… thắp nhang cho Quỷ – với ước mong những con quỷ sẽ buông dao đồ tể cho 87 triệu người dân VN được nhờ!
Ước mơ này thì cũng nhỏ nhoi như ước mơ của cô học trò Quế Chi ở Việt Nam khi viết thư cho tên trùm khủng bố Bin Laden, cách đây 4 năm.
LÃO MÓC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét