Le Nguyen (Danlambao) - Bất công bộc lộ qua nhiều hình thái. Bất công xã hôi là nguyên nhân đấu tranh cách mạng qua mọi thời đại nhằm lật đổ các tổ chức cai trị thô sơ của thời bộ lạc man rợ đến các tổ chức cai trị quy mô lúc loài người văn minh biết thiết lập bộ máy nhà nước. Ngày nay bất công xã hội vẫn là “chân lý không bao giờ thay đổi” của nguồn gốc tác động lên các cuộc cách mạng lật đổ những nhà nước không tạo được công bằng xã hội cho người dân... Đó là chưa nói đến nguyên nhân độc tài tàn bạo của chế độ gây ra bạo loạn lật đổ.
Trải nghiệm từ thực tiễn đời sống đến lịch sử của các mô hình tổ chức xã hội loài người giúp cho con người hiện đại nhận ra nền tảng để điều hòa trong xây dựng, phát triển nhằm giảm thiểu bất công - vì không thể triệt tiêu bất công. Điều kiện tiên quyết để bảo vệ công bằng xã hội, chống áp bức bất công phát tác cho mọi mô hình tổ chức nhà nước là quyền con người phải được tôn trọng, công lý phải được thực thi và quyền bình đẳng trước pháp luật áp dụng cho mọi công dân phải được thực hiện trong hiện thực đời sống!
Những điều kiện tiên quyết như quyền con người, công bằng, công lý... giúp giảm thiểu bất công, không hề tồn tại trong đời sống thực tiễn của người dân Việt Nam. Quyền con người, công bằng, công lý... chỉ tồn tại trên các văn kiện pháp lý, chính xác hơn là chỉ nằm trên các con chữ vô hồn và nằm trong các tờ giấy vô tri của chế độ độc tài cộng sản Việt Nam.
Ở Việt Nam hiện nay, quyền con người bị chà đạp thô bạo, công lý nằm trên thanh gươm, lá chắn của lực lượng công an còn đảng, còn mình và công bằng thực chất chỉ hiện diện trên các bài diễn văn, thông điệp dầy đặc chữ của các lãnh đạo đảng, nhà nước trong các sự kiện chính trị “quan trọng” của cộng sản Việt Nam.
Chính vì nguyên nhân đó, nên bất công xã hội trong nước Việt Nam ở thế kỷ 21, thế kỷ hòa bình được nhân loại ưu ái gọi là thế kỷ của ánh sáng văn minh và chế độ cộng sản vẫn còn “man rợ” trong cai trị, “rừng rú” trong việc thực thi luật pháp khiến bất công xã hội không những không được cải thiện, không bị đẩy lùi mà ngày càng hoang dã, nghiêm trọng, đáng sợ hơn.
Ngay thời điểm này, nhân loại đều biết kinh tế quốc doanh, kinh tế chỉ huy nói chính xác hơn là kinh tế cộng sản “rừng rú” với kinh tế tư doanh, kinh tế tự do còn được gọi là kinh tế tư bản “hoang dã” không có khả năng đem đến công bằng xã hội cho con người trên phương kinh tế- xã hội.
Dù vậy ai cũng biết, kinh tế tư bản hoang dã đã biết tự điều chỉnh, dần dần loại trừ “hoang dã” ra khỏi đời sống kinh tế văn minh của các nhà nước dân chủ tiên tiến thời hiện đại. Theo nhận xét khách quan không bị cảm tính chi phối và là người lương thiện, công chính không ai có thể phủ nhận hiệu quả của cặp phạm trù chính trị dân chủ - kinh tế tự do trong quản trị điều hành nhà nước, thực thi công bằng xã hội qua mỗi bước phát triển của lịch sử loài người rất ấn tượng. Dù cặp phạm trù này chưa thật sự hoàn hảo nhưng cũng đã đáp ứng được nguyện vọng tự do, ấm no, hạnh phúc của người dân và thịnh vượng của quốc gia thời hiện đại.
Mọi người đều thấy, trong lúc kinh tế tư bản hoang dã đã có những bước chuyển đổi ngoạn mục ngày càng rời xa hoang dã như khi nó mới sinh ra đời. Thế mà kinh tế quốc doanh, kinh tế cộng sản “rừng rú” vẫn sai lầm nối tiếp sai lầm, hoang tưởng chồng chất lên hoang tưởng và kinh tế cộng sản đã chết lâm sàng, đã phá sản trong thực tế, nó chỉ còn lại cái xác cồng kềnh hôi thúi, là gánh nặng khổ nạn của nhân loại nhưng cộng sản Việt Nam vẫn sử dụng để tiếp tục lừa gạt những kẻ ngu tối, mê cuồng cộng sản.
Hiện nay loài người văn minh, nhất là những lãnh đạo chính trị lương thiện, khôn ngoan có tầm nhìn trí tuệ... một lòng vì dân vì nước, vì tương lai hùng cường thịnh vượng cho dân nước mình nên họ đã thẳng tay gạt bỏ mô hình kinh tế chỉ huy, kinh tế cộng sản rừng rú ra khỏi đời sống kinh tế của đất nước họ. Bên cạnh đó, những lãnh đạo lương thiện, khôn ngoan họ cũng không buông lỏng quản lý, họ tận lực quản lý quốc gia theo cách khoa học, trí tuệ để không cho kinh tế tư bản hoang dã đội mồ sống lại với loài người văn minh thời hiện đại.
Hầu hết các lãnh đạo chính trị của các nước văn minh trên thế giới đều có tư duy tầm nhìn, có phát ngôn hành động với cùng tầng số lương thiện, khôn ngoan biết làm điều gì mang lợi ích tốt nhất cho dân cho nước họ! Thế nhưng lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam từ bé tới to, ngoài đặc tính nói láo không ngượng mồm, vẫn cứ lải nhải thứ tư tưởng giẻ rách “lấy kinh tế quốc doanh làm chủ đạo” là nguyên nhân gây tàn dân hại nước lẫn bất công xã hội tràn lan, trầm trọng như căn bệnh ung thư giai đoạn cuối mà ai cũng thấy.
Cụ thể cho tư tưởng giẻ rách này là lời phát biểu trong diễn văn do kẻ khác soạn buộc phải đọc của ông thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng:
“Đảng không bao giờ bỏ chức năng lãnh đạo kinh tế. Mấy năm vừa rồi không có Ban Kinh tế song chức năng tham mưu, đề xuất, giám sát kinh tế vẫn giao cho Văn phòng Trung ương Đảng. Khi đó, nhận thức muốn gọn bộ máy mới giao cho Văn phòng chứ không phải bỏ.”(*)
Không khó để nhận ra, kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa thoi thóp thở, sự sống tùy thuộc vào lòng “nhân đạo” “hảo tâm” của các nước “tư bản giẫy hoài không chết” nhưng các lãnh đạo cộng sản vẫn cứ thi nhau leo lên diễn đàn nói láo trơ trẻn không biết xấu hổ. Không riêng gì ông thủ tướng Nguyễn tấn Dũng, xếp hàng sau lưng ông Dũng nói láo còn có ông Vũ Đức Đam, Phạm Vũ Luận, Phạm Bình Minh... và cụ thể là lời phát biểu của ông phó thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc trong buổi lễ tổng kết 30 đổi mới kinh tế theo kiểu ăn nói đánh tráo khái niệm của dân anh chị xã hội đen “không có đảng không có đổi mới” của ông Đỗ Mười, nguyên tổng bí thư đảng cộng sản Việt Nam:
“...Sau gần 30 năm đổi mới, các yếu tố cấu thành cơ bản của nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa ở Việt Nam đã được tạo lập và đi vào hoạt động, từng bước hoàn thiện.
Những thành tựu đổi mới về kinh tế cùng với đổi mới về chính trị đã tạo nên bầu không khí dân chủ mới trong xã hội; tạo nên động lực mới, đưa đất nước không chỉ thoát ra khỏi khủng hoảng kinh tế - xã hội mà còn vươn lên nhóm nước có mức thu nhập trung bình, làm thay đổi căn bản diện mạo kinh tế - xã hội của đất nước...”
Chúng ta đã đạt được những thành tựu nổi bật về xoá đói giảm nghèo, được cộng đồng quốc tế đánh giá cao. Sức mạnh tổng hợp của quốc gia tăng lên rõ rệt so với thời kỳ trước đổi mới...”(**)
Thực tiễn đời sống kinh tế của người dân trong nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam đã lột trần bộ mặt gian trá trong phát ngôn của các lãnh đạo cao cấp có trách nhiệm trong đảng, nhà nước cộng sản Việt Nam. Không cần các thế lực thù địch dựng chuyện, phỉ báng nói xấu các chính sách xây dựng, phát triển đã tạo ra bất công xã hội vượt xa thời tư bản hoang dã lẫn thời thực dân đế quốc do các chính sách rừng rú của đảng cộng sản gây ra. Để nhận diện rõ hơn cần nhìn vào các chính sách gây bất công xã hội phát sinh từ nền kinh tế quốc doanh, cụ thể là điện, nhiên liệu...
Độc quyền kinh doanh điện, nhiên liệu nhưng các công ty độc quyền này cứ lỗ năm này qua năm khác và phẩm chất hàng hoá, dịch vụ phục vụ người tiêu dùng, ngày càng kém hơn chứ không được cải thiện. Điều này có thể nhìn thấy qua các lưới điện dầy đặc chi chít như các tổ nhện năm sau nở to hơn năm trước nằm trong các thành phố và giá thành điện không rẽ, nếu không nói giá cả cao quá sức chịu đựng của thành phần lao động nghèo.
Về tài nguyên xăng dầu, khoáng sản nhập khẩu hoặc trong lòng đất các tập đoàn quốc doanh độc quyền được nhiều ưu đãi, chỉ có việc tổ chức phân phối, tổ chức đào bới, hút lên bán gần như cạn kiệt và giá bán ngang ngửa, thậm chí cao hơn giá bán của các nước trong khu vực nhưng các công ty quốc doanh vẫn cứ lỗ... lỗ hoài lỗ mãi rất trái khuấy dễ gây bức xúc trong lòng người dân!
Điều trái khuấy gây bức xúc, phẫn nộ hơn nữa là trong lúc các tổng công ty, các tập đoàn kinh tế nhà nước, có một số công ty bị xóa tên, có một số nợ nần chồng chất mất khả năng chi trả, đời sống công nhân viên nghèo khổ lương không đủ sống, gia đình nheo nhóc. Trong khi đó, không ít các lãnh đạo trung, cao cấp của các tập đoàn nhà nước này than thở lương không đủ sống nhưng tài sản của chìm của nổi rải rác, từ trong nước lẫn theo chân các đứa con du sinh của họ ra nước ngoài không hề nhỏ.
Có thể nói, tất cả các cán bộ đảng viên lãnh đạo các tập đoàn kinh tế nhà nước do đảng cơ cấu, chỉ định hay bổ nhiệm đều có cùng chung một mẫu số là chuyên môn kém, dù một số có bằng cấp cao ngất ngưỡng và ông bà nào cũng đều có khả năng ăn cắp, ăn trộm siêu tinh vi nhưng không ai chịu trách nhiệm cả. Đó là một trong nhiều nguyên nhân khiến cho nền kinh tế cộng sản đi từ lụn bại đến sụp đổ như nó đang là...
Dù hô hào kinh tế thị trường để đủ điều kiện gia nhập các tổ chức kinh tế quốc tế nhưng đảng cộng sản không hề từ bỏ độc quyền. Chúng độc quyền tất, không chừa thứ gì và khi hô hào kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa, chúng mở rộng độc quyền, chuyển giao độc quyền từ đảng đến các đảng viên tay chân, con cháu của các cụ cả... Thực chất bọn này chỉ có khả năng bóc hốt, phá hoại chứ không có khả năng đưa đất nước vươn ra biển lớn, vượt lên ngang tầm thời đại như có thời hệ thống tuyên truyền của đảng ra rả ngày đêm và đã từ từ giảm tầng suất rồi chìm nghĩm theo các quả đấm thép Vina, các tập đoàn kinh tế quốc doanh.
Khác với kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa của độc tài cộng sản, nền kinh tế thị trường minh bạch của thể chế dân chủ đa đảng, là các cá nhân leo lên lãnh đạo các công ty, tổng công ty, tập đòan kinh tế của nhà nước hay tư nhân phải bằng chính tài năng thật sự, trong môi trường sàn lọc, cạnh tranh đấu tranh gay gắt với nhiều tài năng khác của thị trường tự do, cạnh tranh minh bạch lành mạnh mới có thể ngoi lên vị trí lãnh đạo.
Ở các nước theo chính thể dân chủ có kinh tế thị trường thì các ngành, không riêng điện, xăng dầu... nhà nước không giành độc quyền, và nếu như có tham gia vào kinh doanh các mặt hàng này, các công ty tư nhân được quyền cạnh tranh bình đẳng với công ty công ty quốc doanh, có luật pháp bảo vệ trong thực tế đời sống luật pháp của nước họ. Tuy nhiên với tổ chức nhà nước khoa học, thông minh không nhà nước dân chủ nào giành độc quyền kinh doanh các thứ vớ vẩn, vụn vặt với tư doanh như các nhà nước độc tài cộng sản. Chúng độc quyền lãnh đạo cả nhà máy sản xuất giấy đi cầu... để kém đến mức, không đủ cung cấp cho thị trường tiêu dùng, cho nhu cầu vệ sinh như trường hợp của nhà nước xã hội chủ nghĩa Venezuela của Nam Mỹ xảy ra mới đây!
Qua quan sát phân tích với cái đầu tỉnh táo khoa học và tâm lý chung trên nền tảng con người. Không khó để nhận ra rằng, cha chung không ai khóc, không ai thương con mình bằng mình, không ai sót của của kẻ khác và đánh bạc bằng tiền của người khác ít ai thấy run tay. Chính vì tâm lý chung đó, khiến cho kinh tế quốc doanh sụp đổ, dù cho các nước xã hội chủ nghĩa cố gắng hết sức với nhiều biện pháp, phương thức đưa vào thí nghiệm đều thất bại.
Các nhà nước dân chủ hiện đại họ không hoàn toàn xóa bỏ quốc doanh, họ vẫn giữ lại một số ngành liên quan đến an ninh quốc phòng, kinh tế chiến lược... và những ngành nghề nào mà tư doanh vì lý do nào đó không thể tham gia được. Nhà nước dân chủ tham gia kinh tê hay can thiệp kinh tế chỉ nhằm điều tiết nền kinh tế vĩ mô, nhất là giám sát nền kinh tế phát triển minh bạch, cạnh tranh lành mạnh và sử dụng biện pháp “kỹ thuật” nhà nước để điều chỉnh khoảng cách giàu nghèo không quá xa, bất công xã hội không trở thành nguy cơ đấu tranh cách mạng, bạo loạn lật đổ chế độ.
Để không phạm vào những sai lầm như khẩu hiệu của lý tưởng cộng sản “làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu... công nhân làm chủ nhà máy, nông dân có ruộng cày... đảng lãnh đạo nhân dân làm chủ nhà máy quản lý...” xem ra rất tốt cho công bằng xã hội nhưng cộng sản không thực hiện được bởi độc quyền quyền lực chính trị, lãnh đạo tuốt tuồn tuột không chừa thứ gì kể cả chuyện yêu, chuyện cưới, chuyện sinh đẻ của người dân.
Đối lập với nhà nước độc tài cộng sản, nhà nước dân chủ đa đảng cho người dân làm chủ mọi mặt đời sống, tự quyết định cuộc đời của họ từ chính trị, kinh tế, văn hóa, xã hội... Nhà nước chỉ làm nhiệm vụ trọng tài liêm chính để giữ nhịp phát triển công bằng xã hội, quản lý điều hành nguồn thu từ thuế khóa cũng như lợi nhuận tài nguyên quốc gia và phân bổ ngân sách hợp lý, phục vụ phát triển bền vững của quốc gia.
Cụ thể là mức thu nhập của người công nhân ở các nước có nền kinh tế thi trường với chính trị dân chủ so với lãnh đạo, với chủ nhân của các công ty có mức chênh lệch khá xa nhưng mức sống của thành phần lao động nghèo, nếu tính về nhu cầu vui chơi giải trí, ăn uống, chỗ ở khá thoải mái. Nhất là con cái của họ có rất nhiều cơ hội phát triển trong môi trường xã hội bình đẳng để vươn lên đời sống trung lưu thượng lưu, kể cả trở thành nhà khoa bảng lẫn chủ nhân hảng xưởng, công ty. Điển hình là không hiếm người thuộc thế hệ thứ hai, thứ ba của người Việt tị nạn cộng sản đã vươn lên nắm giữ những vị trí danh giá trong xã hội, trong chính quyền của các nhà nước dân chủ.
Các nước dân chủ họ không giành độc quyền kinh tế, thể hiện nhà nước thông minh ở tầm cao bởi nhà nước không cần bỏ vốn, không quản trị điều hành công ty, không lo lời lỗ nhưng nếu các công ty tư doanh làm ăn có lời to nhà nước sẽ được chia từ 1/3 đến ½ tiền lời do các công ty này kiếm được qua hệ thống thuế khóa quy định từ 30% đến tối đa 45%. Với cách này còn hơn bỏ vốn hùn hạp chia lời, không sợ bị lỗ, không sợ bị cán bộ đảng viên ăn cắp, ăn trộm của công làm của riêng.
Thế cho nên các nhà nước dân chủ không ngu dại “lấy quốc doanh làm kinh tế chủ đạo” nên mức sống của người dân ngày càng cao, càng giàu... Ngoài ra các nhà nước dân chủ thông minh cũng biết sử dụng vũ khí thuế khóa để thực hiện công bằng xã hội, để giữ bất công xã hội ở mức có thể chấp nhận được và thuế khóa cụ thể là thuế thu nhập cá nhân cũng là vũ khí để ngăn chận, đẩy lùi tham nhũng hiệu quả.
Nói chung ở các nước độc tài cộng sản, công bằng xã hội không có, bất công xã hội không được ngăn chận, đẩy lùi khiến mọi tầng lớp nhân dân bức xúc phẫn nộ nên ngày càng nhiều người dân tham gia các phong trào quần chúng tự phát “...tuyên truyền chống phá... âm mưu lật đổ ...” bởi bất công xã hội không thể bưng bít, không thể che dấu do nhà nước độc tài bao che nuôi dưỡng. Với tình hình này, sớm hay muộn cách mạng lật đổ chế độ cộng sản Việt Nam sẽ xảy ra bởi bất công xã hội là nguyên nhân, là nguồn gốc phát sinh cách mạng đấu tranh thay đổi thể chế chính trị đã diễn ra trong lịch sử phát triển xã hội loài người.
Le Nguyen
________________________________________
Chú thích:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét