Đỗ Đức Mậu – Có 3 lẽ để khẳng định rằng Hồ Chí Minh rắp tâm tạo ra cuộc chiến tranh với nước Pháp…
Chiến tranh là giải pháp để vứt bỏ Tạm ước 6-3:
Hồ Chí Minh ký Tạm ước 6-3 chỉ nhằm buộc quân Tàu rút khởi VN. Quân Tàu đã đi, Tạm ước 6-3 chỉ còn cái dằm gây nhức nhối khó chịu, cần phải vứt bỏ. Vứt bỏ cánh nào? Ngày 20/12/1946 người Pháp gửi tối hậu thư (chi tiết này xem kỹ là tối hậu thư gì) thế là được thể ông đã quyết định: đánh thì đánh. Hồ Chí Minh đã chuẩn bị cho một cuộc chiến tranh. Chiến tranh là lối thoát để ông không còn phải chống đỡ những thúc ép khó chịu mà lại là cái cớ để vu cho nước Pháp là xâm lược.
Hồ Chí Minh tạo ra cuộc chiến tranh để biến mình thành một nhà ái quốc:
Vì cho tới lúc đó tiếng tăm và uy tín của Hồ Chí Minh không thể so sánh với các vị Nguyễn Thái Học, Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh. Chẳng lẽ phô ra rằng tôi là tông đồ của Lê Nin, là thành viên thâm niên của quốc tế thứ ba, là thuộc hạ của Stalin thống soái! Như thế nghe ra chẳng mùi mẫn mấy, chi bằng đánh nhau với người Pháp một phen và vu cho nước Pháp là xâm lược VN. Điều đó, biến HCM thành một nhân vật cứu nước.
Cuộc chiến tranh phi nghĩa đã tạo cho Hồ Chí Minh một bộ mặt mới: Nhà ái quốc, một anh hùng dân tộc chống thực dân xâm lược. Sau thế chiến II các nước Đồng minh đã thỏa thuận để các dân tộc nhược tiểu tự quyết.
Vì thế mà Pháp không được giao nhiệm vụ giải giới quân Nhật ở Đông Dương. Pháp là Ủy viên thường trực của Hội Đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc đã bị mang tiếng là xâm lược VN! Liên Hiệp Quốc vì thế mà bị ảnh hưởng uy tín.
Thật là gian dối và xảo trá.
Cuộc chiến tranh đã biến Hồ Chí Minh từ một tông đồ quốc tế vô sản của Lê Nin thành một nhà cách mạng ái quốc. Hồ Chí Minh là kể tự châm lửa đốt nhà rồi lại la lối kẻ kia đốt nhà và đánh nhau để được tiếng có công. Hồ Chí Minh đã dàn dựng để tạo cho mình thanh thế là anh hùng yêu nước chống quân xâm lược. Đó là kẻ giả danh yêu nước, là gian hung bá đạo (Machiavellian).
Cuộc chiến tranh đã giúp Hồ Chí Minh hóa giải hoàn toàn tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tạo ra một thời thế mới có lợi cho mình và ĐCSVN
Hồ Chí Minh rất biết thế nào là anh hùng tạo thời thế và thời thế tạo anh hùng. Ông ta lại rất rõ tâm lý chống Pháp và lòng khát khao độc lập của người dân Việt Nam. Nên cuộc chiến tranh là cơ hội để ông lợi dụng lòng yêu nước của người VN để mưu đồ cho sự nghiệp riêng, thay đổi tình thế bất lợi của ĐCSVN.
Bởi vì nếu đất nước yên bình mà lúc ấy chỉ đem tư tưởng đấu tranh giai cấp và cái chủ nghĩa xã hội kiểu Xô Viết vốn bị giới trí thức lạnh nhạt, với toàn dân thì nó lạ hoắc, chẳng hấp dẫn được ai.
Bởi vì lúc ấy tuy đã dọn dẹp được các đảng phái đối lập nhưng cái quốc hội “ngang ngạnh” thì vẫn còn, vẫn còn những người như ông Bùi Bằng Đoàn, Huỳnh Thúc Kháng, Phạm Phú Thứ, Nguyễn Thế Truyền… thì Hồ Chí Minh và ĐCS không thể toàn quyền muốn làm gì thì làm? Chưa kể những người như ông Trần Dần, Lê Đạt, Nguyễn Hữu Đang, Phan Khôi, Trương Tửu, Văn Cao… đâu có chịu răm rắp nghe lời Hồ Chí Minh và ĐCS. Bên cạnh, người Pháp thúc ép thực hiện các cam kết! Cuộc chiến tranh với lệnh “Toàn quốc kháng chiến”, Hồ Chí Minh đã thay đổi mọi tình thế. Đó là ông Hồ “tạo thời thế”.
Cuộc chiến tranh cho phép ông dùng lệnh toàn quốc kháng chiến vô hiệu hóa phần còn lại của quốc hội đã bị phá dỡ, tập trung quyền lực vào tay ủy ban kháng chiến do ông lựa chọn. Từ nay ông không còn run lên mỗi khi trông thấy ông Nguyễn Thế Truyền, ông đã rũ tung “hang ổ” của các tầng lớp chống đối và lực lượng tư sản dân chủ, tất cả phải rời thành phố để về nông thôn, lên rừng núi nơi mà ĐCS chiếm ưu thế, ai lọt lại hoặc bỏ sang bên kia thì bị chụp mũ là “Việt gian, theo giặc, tề, ngụy…” Lệnh toàn quốc kháng chiến đã giúp Hồ Chí Minh hốt được số lớn viên chức của vua Bảo Đại mà khỏi phải trả lương cao. Rất nhiều anh tài của đất nước, dù không muốn cũng phải theo lá cờ đỏ như các ông Phạm Khắc Hòe, Dương Quảng Hàm, Nguyễn Văn Huyên, Nghiêm Xuân Yêm, Trương Tửu, Trần Dần, Văn Cao… thậm chí ông Bùi Diễn, là thân tín của ông Trương Tử Anh (đảng Đại Việt) cũng phải ra vùng kháng chiến.
Với lệnh toàn quốc kháng chiến, ông Hồ Chí Minh đã nắm được ngọn cờ dân tộc độc lập và lật ngược tình thế. Cuộc chiến tranh đã nhanh chóng làm cho đảng Cộng Sản mạnh lên (lấy chiến tranh nuôi chiến tranh). Chỉ sau lần chỉnh quân, chỉnh đảng là Hồ Chí Minh đã thanh lọc được bộ máy quân sự, nắm chắc thanh kiếm của mình.
Cuộc chiến tranh còn là một thứ bùa mê làm mê mẩn không biết bao nhiêu thanh niên có nhiệt huyết, học sinh, sinh viên bỏ học hành để theo việc đạo cung. Bao nhiêu người đã không do dự biến của cải công sức và cả xương máu cho Hồ Chí Minh mà không biết mình bị lừa dối thảm hại.
Hồ Chí Minh đã không chỉ lừa được người Pháp ký tạm ước 6-3 rồi kéo người Pháp vào cuộc chiến tranh mà ông ta cần có để lừa cả nước VN.
Cho đến tận ngày nay – năm 2015 – còn rất nhiều người độ tuổi tôi (82) vẫn còn tin rằng nước Pháp gây ra chiến tranh để hòng chiếm nước Việt Nam. Thậm chí cả các bậc đại danh đại trí như Hoảng Xuân Hãn, Ngụy Như Không Tum, Tôn Thất Tùng, Phan Anh… cũng tin rằng người Pháp muốn cướp nước VN. Hồ Chí Minh đã làm được cái việc mà đảng của ông gọi là “kết hợp tài tình” chủ nghĩa yêu nước và chủ nghĩa xã hội. Các ông Phạm Duy, Văn Cao và nhiều nhạc sĩ được đào tạo ở các trường học thời Bảo Đại đã say sưa cảm hứng sáng tác ra những ca khúc chống pháp làm rung động lòng người như Làng Tôi, Trường ca Sông Lô… Rất nhiều nhân tài, vì căm thù người Pháp xâm lược mà bỏ công danh sự nghiệp giàu sang phú quý để đi theo Hồ Chí Minh; chịu đựng gian khổ thiếu thốn mà vẫn tự hào. Giới trí thức đã như vậy, còn đại đa số người dân kém hiểu biết, nhận thức thấp kém thì ôi thôi! Họ hoàn toàn mê muội, tin tưởng mù quáng Đảng, bác bảo sao nghe vậy, nói gì cũng tin. Không chỉ mấy tháng mấy năm mà đã hơn nửa thế kỷ, chưa mấy người tỉnh ra được. Những điều đó giải thích tại sao người Pháp không đè bẹp được cuộc kháng chiến của Hồ Chí Minh. Hồ Chí Minh đã lợi dụng được lòng yêu nước của dân Việt Nam. Hồ Chí Minh đã thực hiện thành công cú lừa thế kỷ.
Ôi! Việt Nam, niềm kiêu hãnh của loài người!
Việt Nam, trái tim đau của nhân loại!
Việt Nam, trái tim đau của nhân loại!
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét