Tôi có chút giao tình với nhà văn Vũ Thư Hiên. Mối giao tình này, nói nào ngay,
không đậm đà gì cho lắm. Chúng chả có điểm nào tâm đầu ý hiệp, ngoài việc đều có
thời gian sống ở “chiến khu” – hay nói theo ngôn ngữ đời thường là cùng … bị ở
tù!
Bởi thế, mỗi khi có dịp gặp nhau (sau khi đã cạn
mấy ly đầy, rồi đầy vài ly cạn) thế nào chúng tôi cũng huyên thuyên về những
chuyện “ở chiến khu.” Có lần, tôi nghe ông nói nói đến một người tù có tên Thái
Bát. Nhân vật này là một tù nhân số lẻ – nghĩa là tù chính trị, thuộc diện tập
trung cải tạo – loại tù không án, cứ cải tạo tốt là (automatic) được
cho về nhà (đuổi gà) giúp vợ thôi.
Thử nghe nguyên chơi (nguyên văn) một
mẩu chuyện trao đổi giữa hai ông, Vũ Thư Hiên và Nguyễn Thái Bát, ở trại tù Tân
Lập:
“- Bác làm sao bị bắt ?
Ông già nấc lên từng chặp.
- Tôi theo cách mạng
cướp chính quyền, cũng đã làm thôn
đội rồi xã đội một hồi kháng chiến
chống Pháp… Tôi theo cụ Hồ, sao, ông không tin hở ?
- Tôi tin
chứ.
- Sau, hòa bình lập lại rồi, tôi nghỉ.
Mọi sự khốn khó bắt đầu từ
đấy.
- Người ta bảo bác bất
mãn ?
- Không. Nhưng ở chế
độ ta không làm cán bộ nữa là hết, thì
người ta không tin mình nữa, không
còn coi trọng mình nữa. Mà làm dân
thì, ối giời ơi, khổ lắm, khổ
đủ đường, ông chắc cũng
biết, có cần kể cho ông nghe không ?
- Không
cần.
- Cho nên các cháu nhà tôi đều nhao
đi làm cán bộ. Thằng cả chưa đủ
tuổi xung phong đi bộ đội. Con bé sau nó xin
làm chân văn thư cho ủy ban xã không
được, xin làm công an xã. Rồi nó
được cảm tình Ðảng…
- Tiến
bộ quá !
- Tiến bộ gì. Con bé nhà tôi năm nay
hăm nhăm rồi. Vẫn chưa chồng. Khốn nạn, nó xinh, ông
ạ. Mắt đen lay láy, mà nhanh lắm. Má lúm
đồng tiền. Da cứ trắng hồng. Nó trông mẹ nó, như
lột. Ông nấc lên, kéo vạt áo lau mắt.
- Cô ấy làm sao ?
- Chẳng làm sao cả – ông mếu máo – thằng công an xã,
chi ủy viên, cứ gọi nó đi hội ý hội
báo, bồi dưỡng… Rồi con bé nhà tôi phễnh bụng ra.
- …
- Tôi phẫn chí. Chưa ai
biết cả, nhưng bà nhà tôi biết, tôi biết.
Tôi uống rượu, say rồi, tôi chửi cha chúng nó, chửi cả
lò nhà chúng nó …
- Chết thật !
- Ðến khi làng phong phanh biết con tôi chửa
hoang, thì tôi chửi cả cái Ðảng của chúng
nó…
- Chậc chậc, khiếp quá ! Sao bác dại thế ?
- Không chửi để cho chúng nó muốn làm
gì thì làm à ? Ðảng gì mà họp thì
thọt, bồi dưỡng đảng viên mới
gì mà cứ tối đến mới í ới gọi nhau
đi bồi dưỡng, bồi dưỡng
cái mả cha chúng bay à ?!
Rác tai quá, bí thư
xã, chủ tịch xã cho con gái ông đi
dự lớp huấn luyện, kỳ thực là đi phá thai. Ông biết,
ông cấm con gái ông phá. Cái thai nó tội tình gì ? Nó cũng
là một con người chứ. Nó chưa ra
đời. Nó chưa làm hại ai. Nó không
như cái quân chó dái chạy nhông, quân ăn cứt
uống đái làm hại đồng bào. Không
được phá thai, cứ đẻ ra tao nuôi, giết cái
thai là bất nhân, là vô đạo, ông trói con và chân
giường mà dạy. Nhưng con ông xấu hổ, không
nghe ông, cứ đi phá thai. Ông uống rượu
nhiều hơn nữa, chửi dữ hơn
nữa.
Tóm lại, ông Bát chửi sướng
miệng thì thôi. Còn những đứa bị ông chửi
thì thù ông mục mả. Trưởng công an
xã báo cáo công an huyện. Công an huyện lập hồ sơ.
Cứ mỗi lần ông Bát chửi là một lần công an xã báo cáo,
mỗi lần báo cáo được gửi lên là hồ sơ
tên phản động Nguyễn Thái Bát lại dày thêm
một chút. Cho tới ngày người ta bắt ông đi
cải tạo về tội ‘tuyên truyền phản động, chống
Ðảng, chống chế độ.” (Vũ Thư Hiên, Đêm
Giữa Ban Ngày. California:Văn Nghệ, 1997).
Với tội danh này, chả
trách, ông Thái Bát đã chết rục trong tù – vẫn theo như lời kể của nhà văn Vũ
Thư Hiên:
“Ông chết vào ngày Quốc Khánh, cái ngày mà ông Bát
đã đi cướp chính quyền năm
bốn lăm... Xác ông
được đưa xuống trạm xá chờ cán bộ trại mang
hồ sơ xuống xác nhận chính là tên phản động
Nguyễn Thái Bát đã chết chứ không phải tên nào khác.
Khi cửa các phòng giam
đã khóa lại rồi, tôi cứ ngồi bên cửa sổ mà
nhìn về phía trạm xá. Trời tối hẳn mới thấy nghe tiếng búa nện
chan chát trên ván thiên – dấu chấm hết cho một kiếp
người…”
Ông Thái Bát đã chết rồi nhưng
dòng đời , tất nhiên, vẫn lạnh lùng trôi. Và những kẻ “tuyên truyền phản động,
nói xấu Ðảng và chế độ” (đương nhiên) vẫn phải tiếp tục vào tù.
Mới đây – theo RFA,
nghe được vào hôm 4 tháng 5 năm 2012 – mới có thêm ba công dân Việt Nam nữa (ông
Nguyễn văn Hải, ông Phan Văn Hải và bà Tạ Phong Tần ) vừa “bị khởi tố với tội
danh xuyên tạc sự thật, nói xấu Đảng và Nhà nước… Cả ba người bị xét xử theo
điều 88 Bộ Luật hình sự Việt Nam, mà mức án cao nhất lên đến 20 năm tù
giam…”
Tôi không rõ là bà Tạ Phong
Tần và ông Phan Thanh Hải
đã nói năng linh tinh ra sao khiến Đảng và Nhà Nước phải phiền lòng đến thế?
Riêng ông Nguyễn Văn Hải, theo như tôi biết, không phải là người hay nói. Ông ấy
không được đào tạo để trở thành luật gia hay luật sư như hai người bạn chung vụ.
Vốn xuất thân là một người lính, ông Hải có khuynh hướng hành động hơn là luận
thuyết.
Bản tin thượng dẫn còn có thêm chi tiết là: “Trước khi bị bắt hồi
năm 2008, blogger Điếu Cày – Nguyễn Văn Hải từng tham gia những cuộc biểu tình
chống Trung Quốc xâm phạm lãnh hải Hoàng Sa và Trường Sa của Việt
Nam.”
Thì ra thế!
Và nếu đúng thế thì vụ này (e) sẽ lôi thôi lắm,
lôi thôi lâu, và chắc chắn là sẽ lôi thôi lớn. Tuy ông Điếu Cầy không uống rượu
say rồi chửi “mục mả” chúng nó ra, hay rủa xả chúng là “quân
ăn cứt uống đái làm hại
đồng bào” (như ông Thái Bát) nhưng việc ông tham gia
những cuộc biểu tình chống Trung Quốc cũng gây phương hại không kém cho sĩ diện
của qúi vị lãnh tụ Đảng và Nhà Nước.
Theo quan niệm chính thống của Nhà
Nước thì “Bác Hồ ta đó chính là bác Mao.” Do đó, chống Trung Quốc (chống lãnh tụ
vĩ đại của nhân dân nước bạn) là bêu xấu chính bác Hồ kính yêu của chúng ta –
chớ còn chối cãi gì nữa?
Hơn thế nữa, theo tường thuật của nhà
báo Thế
Vinh (Báo Năng lượng Mới số 117 ra ngày 4/5/201) thì
“Chính Nguyễn Văn Hải cùng các thành viên trong đó có Phan Thanh Hải và Tạ
Phong Tần đã lợi dụng các sự kiện chính trị, tổ chức và tham gia các cuộc biểu
tình gọi là chống Trung Quốc xâm chiếm Hoàng Sa – Trường Sa và tẩy chay Olympic
Bắc Kinh rước đuốc qua TP HCM vào các ngày 9/122007, 16/12/2007 và 19/1/2008 tại
TP HCM.”
Thiệt là hết thuốc!
Ta vốn coi “bên kia biên giới là nhà
bên này bên kia biên giới cũng là quê hương” mà Điếu Cầy hành sử như vậy thì coi
sao được chớ. Với Chủ Trương Bốn Tốt và Phương Châm Mười Sáu Chữ Vàng thì Tầu
với Ta – tính ra – như một mà. Chả trách, ngoài tội “xuyên tạc sự thật, nói xấu
Đảng và Nhà nước” – nhà báo Thế Vinh còn thay mặt ngành tư pháp Việt
Nam kết án công dân bất hảo Nguyễn Văn hải thêm hai tội danh nữa: xúi giục biểu
tình và phá rối trị an.
Điếu Cầy phen này chắc chết (chết chắc) trong tù,
y như cái ông Thái Bát năm xưa thôi. Ở tuổi 60 làm sao người tù Điếu cầy có thể
sống sót được (thêm mươi hay hai mươi năm nữa) trong trại giam của những người
cộng sản?
Đây, rõ ràng, là một câu hỏi khó. Tuy nhiên, nó chưa khó bằng
câu hỏi tiếp theo: Làm thế nào để chế độ hiện hành có thể kéo dài thêm mười hay
hai mươi năm nữa mà lo (chi) cho sinh mạng của Điếu Cầy?
© Tưởng Năng
Tiến
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét