Pages

Thứ Sáu, 18 tháng 5, 2012

Tiếp tục đè đầu, bịt miệng, móc túi, thắt dạ dày nhân dân !!!

Xã luận bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 147 (15-05-2012)
Bị đè nặng bởi một quá khứ đầy tội ác đối với nhân dân và đất nước, bị lạc hướng vì những sai lầm do cuồng tín vào một chủ thuyết mà cả nhân loại đã phỉ nhổ, bị suy yếu vì những thất bại về kinh tế, tài chánh, văn hóa, vì thói khiếp nhược trước đàn anh Tàu cộng và vì sự chống đối của mọi tầng lớp nhân dân, chế độ Cộng sản Việt Nam đang nhìn thấy ngày tàn của nó đến gần. Thúc đẩy bởi bản năng sinh tồn, nhưng không sáng suốt trả mọi quyền cho nhân dân theo gương Miến Điện, trái lại vẫn mù quáng trong não trạng Cộng sản là sính độc tài, gian dối và bạo lực, tập đoàn Ba Đình Hà Nội tiếp tục giở thói đè đầu, bịt miệng, móc túi và thắt dạ dày nhân dân.

1- Đè đầu: Người ta những tưởng đảng sẽ lợi dụng cơ hội sửa đổi Hiến pháp để làm một bước đột phá liên quan đến điều 4 và chuyện tam quyền, như nhân dân và nhân sĩ lâu nay đòi hỏi. Thế nhưng hội nghị Trung ương 5 Đảng vừa khai mạc hôm mồng 7 tháng 5 -nhằm bàn thảo các chủ đề quan trọng, trong đó có việc sửa đổi Hiến pháp- đã khiến ai nấy thất vọng. Ngay từ đầu, Tổng bí thư CS Nguyễn Phú Trọng đã chỉ đạo các ủy viên trung ương là chỉ sửa đổi và bổ sung vào Hiến pháp 1992 “những vấn đề thực sự cần thiết, được thực tiễn chứng minh là đúng”. Những vấn đề thực sự cần thiết, được thực tiễn chứng minh đúng đắn này, theo đầu óc cố chấp của ông ta, vẫn là “phải tiếp tục khẳng định bản chất của thể chế chính trị” Việt Nam mà ông giải thích là “nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của nhân dân, do nhân dân và vì nhân dân” và rằng “nhân dân thực hiện quyền lực nhà nước dưới sự lãnh đạo của Đảng”, rồi thì vẫn là “quyền lực nhà nước là thống nhất” và “sẽ không có chuyện tam quyền phân lập” mà chỉ “có sự phối hợp phân công”.
“Thực tiễn chứng minh là đúng” có nghĩa là cơ cấu tam quyền phân công quái đản ấy đã giúp đảng thống trị dài lâu không có đối thủ, đã giúp bộ Chính trị cai quản đất nước như một bạo chúa tập thể chuyên quyền, đã giúp các thành viên Trung ương đảng (vốn đứng đầu các bộ, các tỉnh, các cơ quan trọng yếu) hành xử như những lãnh chúa địa phương, những ông trời con mặc sức làm mưa làm gió trong địa hạt trấn nhậm. Thành ra dại gì mà không dùng Quốc hội gia nô để củng cố lần nữa ngai vàng của Bộ Chính trị? Tam quyền phân lập để Quốc hội phải làm luật theo ý dân sao? để tòa án phải xét xử theo công lý và pháp luật sao? để chính quyền phải phục vụ nhân dân như công bộc sao? để công an và quân đội hết làm “lá chắn và thanh kiếm bảo vệ đảng và chế độ” sao?
2- Bịt miệng: Tuy đảng nhất quyết phải đứng đè đầu nhân dân, phải ngồi xổm trên pháp luật, nhưng xui cho đảng là kỹ thuật thông tin của thời hiện đại đã làm vỡ từng mảng bức tường bưng bít mà đảng đã dựng lên từ lâu. “Nghe theo đảng, nói theo đài”, “đảng là tiêu chuẩn của công lý và sự thật” đã trở thành trò cười cho thiên hạ từ khi nhân dân có máy vi tính, có mạng toàn cầu, có điện thoại di động… Sai lầm của đảng ngày càng bị vạch trần, tội ác của đảng ngày càng bị tố cáo, các thánh nhân và anh hùng của đảng ngày càng bị lật tẩy để phô bày ra tất cả sự đê tiện, đểu giả, gian tham, tàn ác, mà nổi bật nhất là Hồ Chí Minh (Hai cựu đảng viên cao cấp là Huỳnh Nhật Hải và Huỳnh Nhật Tấn mới đây đã xác nhận điều này). Dù thế, đảng vẫn không thất vọng, vẫn tìm cách kiểm soát sàng lọc mọi thông tin, hướng dẫn lèo lái mọi nhận định. Chính vì vậy mà bộ Thông tin Truyền thông đang nỗ lực xây dựng một quy định mới hòng tăng cường quản lý việc sử dụng, khai thác mạng internet, trong đó dự kiến bắt người sử dụng phải công khai thông tin cá nhân, cũng như yêu cầu nhà cung cấp dịch vụ nước ngoài phải chia sẻ thông tin khách hàng với bộ phận quản lý của nhà nước, của đảng. Đây là hai trong số những điểm mới của một dự thảo có tên “Nghị định quản lý, cung cấp, sử dụng dịch vụ internet và nội dung thông tin trên mạng” đang được bộ Bốn T soạn thảo, nhằm thay thế Nghị định 97-CP đã được ban hành từ năm 2008. Cụ thể là các blogger sẽ bị buộc phải đăng ký dưới danh tính thật và địa chỉ thật. Các website chứa các trang blog đó buộc phải khai báo bất kỳ hoạt động “bất hợp pháp” nào. Các tập đoàn internet ngoại quốc, đứng đầu là Facebook và Google, phải hợp tác với nhà cầm quyền Hà Nội. Song song đó, đảng tiếp tục trò răn đe trấn áp bằng những phiên tòa kết án các blogger cứng đầu cứng cổ như nhóm Câu lạc bộ Nhà báo Tự do, trò bịt miệng các chứng nhân và nạn nhân như trong phiên xử phúc thẩm ông Trịnh Xuân Tùng (bị đình hoãn), như qua những biện pháp vô luật đối với các nông dân bị bắt sau cuộc càn quét ở Văn Giang, Hưng Yên mới rồi.
3- Móc túi: Do tài năng kém cỏi, do lương tâm thui chột, do lòng tham vô đáy, tập đoàn lãnh đạo CS đã đặt đất nước vào cơn khủng hoảng kinh tế và tài chánh nghiêm trọng. Những đại tập đoàn, những tổng công ty -từng được tâng bốc như các quả đấm thép- đã thật sự tung những quả đấm làm vỡ ngân khố quốc gia, dự trữ xã hội, gây nên những món nợ khổng lồ. Thành ra phải tìm cách móc túi, vét túi nhân dân để bù lỗ. Và đó chính là lý do của việc ra đời Nghị định số 95/2011/NĐ-CP ngày 20-10-2011 liên quan đến đồng đô-la và Nghị định số 24/2012/NĐ-CP ngày 03-04-2012 liên quan đến vàng miếng. Nghị định 95/2001 có những chế tài khủng khiếp, tăng những “vi phạm” lên gấp nhiều lần, có những khoản phạt khi dự thảo ở mức 45 triệu đồng nhưng khi ban hành chính thức đã vọt lên đến 500 triệu, có lệnh cấm: giao dịch USD tự do sẽ bị bắt và tịch thu. Ngoài ra, theo một nguồn tin khả tín thì từ đầu năm ngoái đến nay, nhà cầm quyền đã in ra hơn 120 ngàn tỷ VNĐ. Nhưng in bạc ra nhiều như thế tại sao lại chẳng gây thêm lạm phát, lại không thấy nó trong lưu thông tiền tệ? Ấy là vì nó đã dành để thế cho số USD lên tới 6 tỷ mà nhân dân gửi ở Ngân hàng. Nghĩa là tiền đô của nhân dân nhờ các Ngân hàng Nhà nước giữ đã bị “VNĐ hóa”, hóa thành tiền Hồ, tiền Việt. Nhà nước đã in ra tiền Việt và bơm vào hệ thống ngân hàng để rút tiền đô của dân theo một chu trình khép kín. Tóm lại là dân không có tiền đô nữa mà chỉ còn tiền Hồ thôi! Rủi hôm nào đó có chính biến thì mớ tiền ấy trở thành giấy lộn. Người ta bảo chiêu là này của Thống đốc Ngân hàng Nguyễn Văn Bình và Bộ trưởng Tài chánh Vương Đình Huệ mà tài năng kinh tế chỉ nằm ở chỗ sử dụng các công cụ tài chính để ăn cướp tiền của dân.
Về vàng cũng thế. Từ khi chuyển sang kinh tế thị trường, mở cửa cho đầu tư ngọai quốc, nhà nước mời dân gởi vào ngân hàng, chủ yếu ngân hàng nhà nước, tiền tiết kiệm bằng đô và vàng, với lãi suất cao, với lời hứa gởi gì lấy lại nấy.Gần đây, viện cớ chống lạm phát, nhà nước “quản lý” vàng, cấm tư nhân không được sản xuất và kinh doanh vàng, chỉ có cơ quan nhà nước, ngân hàng nhà nước mới được. Rồi nhân danh chủ quyền quốc gia, nay lại cấm người dân thanh toán, giao dịch với nhau bằng vàng (kể từ ngày 25-05 tới). Vàng phải bán cho công ty nhà nước, và vàng thiệt đã gửi cho ngân hàng nhà nước thì chỉ được trả lại bằng vàng giấy (chứng chỉ) khi muốn đòi lại! Không khéo sẽ đến một lúc nào đó, đảng tuyên bố cất giấu vàng là phạm pháp và lực lượng cưỡng chế có thể vào mỗi tư gia, “phá két sắt và đào nền nhà” lên để truy tìm tang vật.
Cũng cần nói thêm một cách thức móc túi mới, đó là cái luật quái gở nhất hành tinh và chưa từng thấy trong lịch sử : xử phạt vi phạm đối với những trường hợp sử dụng nhà ở sai mục đích! Nghĩa là dùng nhà ở làm nơi kinh doanh. Và số tiền phạt này sẽ từ 20 đến 30 triệu. Nếu muốn tránh bị phạt thì phải dẹp tiệm hay chung chi đầy đủ cho các quan chức nhà nước và công an địa phương.Quy định này được ban hành bởi Bộ Xây dựng, nơi con trai thủ tướng Dũng là Nguyễn Thanh Nghị đang giữ chức thứ trưởng. Điều luật vi hiến và bất nhân này, ngoài việc muốn thọc sâu vào túi tiền từng nhà và khoắm sạch thu nhập của dân, còn muốn tạo ra tâm lý nhà nào cũng vi phạm luật pháp, khiến nhân dân luôn mang mặc cảm phạm tội và tâm trạng sợ hãi chế độ.
4- Thắt dạ dày: Nhờ nguyên tắc pháp lý quái đản: nhà nước đại diện sở hữu mọi đất đai, cộng sản từ mấy chục năm nay đã lộng hành xóa sổ hàng triệu hecta đất nông nghiệp “bờ xôi ruộng mật” qua chủ trương gọi là “xây dựng khu du lịch sinh thái, khu đô thị sinh thái, khu chế xuất công nghiệp, khu giải trí cao cấp sân gôn, sòng bài”…. Việc xây dựng này đã được thực hiện với những cuộc thu hồi ngang nhiên, đền bù rẻ mạt, cưỡng chế tàn bạo, mà điển hình mới nhất là tại Đak Ngô (Đak Nông), Văn Giang (Hưng Yên), Dương Nội (Hà Đông), Vụ Bản (Nam Định)… Hơn nữa, chính sách nông nghiệp lại chỉ tạo cơ hội cho các công ty lương thực làm giàu trên xương máu những con người sản xuất ra hạt lúa. Tất cả đã tước đoạt nguồn sống, kế sinh nhai của hàng triệu nông dân lẫn thị dân Việt, thắt dạ dày của họ ngày càng teo tóp hơn. Ngoài ra, vì nông dân bị xem như tá điền, chỉ được thuê ruộng nhà nước trong 20 năm, nên như ông Nguyễn Minh Cần nói, “họ coi mảnh ruộng đất của nhà nước giao như là một vật dụng được mượn tạm, trước sau gì cũng phải trả lại, cho nên họ cố khai thác triệt để theo kiểu vắt kiệt mảnh ruộng đất đó để cố kiếm lợi nhanh chóng nhất, chứ không muốn xây dựng cho mình kế hoạch lâu dài, họ không muốn đầu tư công sức, tiền của để cải tạo chất đất, tăng độ phì nhiêu cho đất để tăng năng suất, tăng thu hoạch cho mình, vì họ sợ uổng phí công sức, tiền của mà cuối cùng bản thân mình và con cháu chẳng được hưởng gì khi mảnh ruộng đất đó bị thu hồi. Cái tâm lý đó ảnh hưởng rất tiêu cực về mặt kinh tế, văn hóa và xã hội của đất nước” và chắc chắn sẽ gây nguy cho an ninh lương thực, sẽ thắt dạ dày không những của nông dân mà là của toàn thể nhân dân.
Đang lúc Tàu cộng, thầy và anh của Việt cộng, cho thấy nhiều dấu hiệu biến chuyển theo chiều hướng cởi mở hơn về chính trị (vụ dân làng Ô Khảm tự bầu đại diện năm rồi, vụ bí thư tỉnh Quảng Đông tuyên bố hôm 09-05: “Nói đảng CS và chính quyền phục vụ nhân dân là một điều sai quấy cần phải dẹp bỏ”), về kinh tế (cởi trói dần dần cho thị trường tài chánh, giảm bớt việc kiểm soát tiền vốn, cho đồng nhân dân tệ được thả nổi nhiều hơn…) thì tập đoàn lãnh đạo Ba Đình vẫn cứ mù quáng với đường lối chính trị độc đoán và chủ trương kinh tế lỗi thời. Họ tưởng như thế là sẽ kéo dài thêm sự tồn tại vốn mong manh của họ và củng cố thêm ngai vàng vốn lung lay của họ sao?
BAN BIÊN TẬP
Xã luận bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 147 (15-05-2012)

Không có nhận xét nào: