Pages

Thứ Hai, 12 tháng 11, 2012

Chuyện thật như đùa: Nụ cười ra nước mắt của Trần Mạnh Hảo



Ngô Quốc Sĩ - Nói đến văn chương phản kháng trong lòng chế độ Cộng sản, người ta thưòng nhắc tới văn hào Solzhenitsyn của Nga, Vaclav Havel của Tiệp, cũng như Nhân Văn Giai Phẩm của miền Bắc Việt Nam trước đây. Hiện nay, tiếng nói phản kháng lại tiếp tục vang lên tại Việt Nam với Dương Thu Hương, Bùi Minh Quốc, Hà Sĩ Phu, Tiêu Dao Bảo Cự Nguyễn Thanh Giang và đặc biệt, Trần mạnh Hảo.
Trần Mạnh Hảo đã được dư luận chú ý nhiều với truyện Ly Thân. Nay Trần Mạnh Hảo đã luyện ngòi bút sắc bén hơn, dùng lối viết nửa đùa nửa thực để châm biếm chế độ Cộng Sản Việt Nam hiện nay. Phải nói ngay rằng, Trần Mạnh Hảo không “dùng dao viết văn trên đá” như Trần Dần ngày xưa, nhưng ngòi viết bọc nhung của Trần Mạnh Hảo có khi còn cay độc và thấm thía hơn nhiểu.
 
Mở đầu bài viết “chuyện thật như đùa về một nền chính trị ngược đời” được Tạp Chí Dân Chủ và Phát Triển đăng tải, Trần Mạnh Hảo đã trần tình tại sao ông viết bài phiếm luận này. Số là ông muốn thẳng thắn nêu lên một số câu hỏi với các nhà lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam, những câu hỏi mà theo ông, “không thể tự mình giải đáp được… và cứ mãi dày vò trí não tôi, khiến tôi dễ trở thành tên phản động, nếu không có ai hay cấp trên gỡ rối tơ lòng giùm”.
 
Thanh minh thanh nga như thế, rồi Trần Mạnh Hảo đã hóm hỉnh nêu lên 5 câu hỏi. Mỗi câu hỏi phản ảnh một khía cạnh tư duy hay thực tế sai lầm tại Việt Nam, mà tựu chung đều nhằm nói lên một sự thực mỉa mai là Đảng Cộng Sản Việt Nam đang hoàn toàn trật đường rầy, đang lún sâu vào con đường phản bội, phản bội dân tộc, phản bội luôn cả thánh tổ Marx. Thật vậy, Đảng CSVN, trong Điều 4 Hiến Pháp, tuyên bố là tuyệt đối trung thành với tư tưởng Mác Lê, mà thực sự, đang phản bội Marx trăm phần trăm!
 
Câu hỏi thứ nhất về vấn đề Đối lập Chính Trị: Theo Biện Chứng Pháp Macxít, mọi sự vật được cấu thành bởi các mặt đối lập thống nhất. Xin hỏi điều này dưới chế độ ta liệu có đúng không?
 
Có thể trả lời một cách khẳng định rằng, “dưới chế độ ta”, điều này hoàn toàn là không đúng, vì hiện nay, tại Việt nam, đang có một sự vật to bằng trời là nền chính trị của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam không nằm trong quy luật này của Marx. Thực vậy, chế độ độc tài toàn trị taị Việt Nam hiện nay đã bít kín mọi ngõ thông, đâu còn kẽ hở nào cho đối lập chính trị? Chỉ cần phát biểu ý kiến hay quan điểm khác biệt, chưa nói là chống đối, cũng đủ bị lên án phản động, phá rối an ninh trật tự quốc gia và ngồi tù rục xương! Tiêu biểu như Phạm Hồng Sơn, chỉ cần phổ biến bản dịch “Dân Chủ Là Gì?” mà đành phải ngậm đắng nuốt cay trong ngục tối bao năm trời. Cũng thế, Trần Xuân Bách, Ủy Viên Chính Trị Bộ, chỉ cần biểu tỏ quan điểm xét lại, hé mở đa nguyên, liền bị loại bỏ và trù giập! Hoàng Minh Chính, nguyên là Viện trưởng Viện Triết Học Mác Lê, cũng bị khai trừ chỉ vì bày tỏ quan điểm xét lại, cổ võ cho dân chủ đa nguyên. Thế thì phải bạch hóa câu hỏi của Trần Mạnh Hảo: Marx đã sai lầm tại Việt Nam hay Việt Nam đang chống lại học thuyết Marx, đi ngược với Điều 4 Hiến Pháp?
 
Câu hỏi thứ hai về phẩm tính hoài nghi của trí thức. Marx đã đã dạy rằng, Hoài Nghi là phẩm chất đẹp nhất của người trí thức. Lời dạy của Marx có còn đúng không, nếu người trí thức hôm nay có lúc hoài nghi về sự lãnh đạo của Đảng?
 
Phải nói ngay rằng, đúng hay không đúng là tùy cách nhìn. Đúng, hiện đang có hoài nghi về lãnh đạo Đảng, nếu người ta căn cứ vào ý kiến phát biểu của một số nhà văn còn giữ được tư cách như y tại Việt Nam, như Dương Thu Hương, Bùi Minh Quốc, Hà Sĩ Phu, Trần Mạnh Hảo. Điều đáng nói, là những nhà văn còn tư cách này và nói chung là giới trí thức, đang bị sách nhiễu trù giập đủ điều đủ cách, chỉ vì họ dám hoài nghi, không chịu bẻ cong ngòi bút để tô hồng chế độ. Cứ nhìn trường hợp Dương Thu Hương thì rõ! Bà đã bị bôi nhọ, xuyên tạc, kể cả ám sát hụt, chỉ vì bà đã khẳng khái “nhổ vào mặt chế độ”. Cũng còn đúng, vì hiện đang có hoài nghi về lãnh đạo Đảng từ phía quần chúng. Theo Trần Mạnh Hảo, đến 90% dân chúng Việt Nam, chẳng ai còn tin tưởng vào Đảng, đã đồng hóa Xã Hội chủ Nghĩa với phỉnh gạt lừa dối “xạo hết chỗ nói”. Nhưng về mặt khác, chủ trương hoài nghi của Marx đã bị bọn bồi bút khiếp nhược cùng với đa số bọn “trí thức yêu nước” vất vào sọt rác! Thật mỉa mai đến nực cười cho cái gọi là “trí thức yêu nước”. Bởi lẽ yêu nước được hiểu là yêu Xã Hội Chủ Nghĩa, nên bọn bồi bút khiếp nhược đã nhắm mắt ca tụng chế độ, tôn vinh lãnh đạo, không cần biết chế độ và lãnh đạo có phục vụ đất nước và dân tộc hay không? Bùi Minh Quốc đã không quá lời khi gọi bọn văn nô này là “bán miệng nuôi trôn”. Còn Dương Thu Hương gọi bọn văn nô này là “mang chứng bệnh liệt kháng trước bất công”. Thế thì lại phải bạch hóa câu hỏi của Trần Mạnh Hảo: Marx đã sai lầm tại Việt Nam hay Việt Nam đang chống lại Marx, đi nguợc với Điều 4 Hiến Pháp?
 
Câu hỏi thứ ba về Biện Chứng Pháp của Marx. Khẩu hiệu. “Đảng Cộng Sản Việt Nam quang vinh muôn năm” có phải là chống Marx không? Marx dạy rằng, khi tiến tới chủ nghĩa cộng sản là chủ nghĩa Đại Đồng, thì không còn giai cấp, tức không còn Đảng của giai cấp, nghĩa là Đảng Cộng Sản vĩ đại cũng không còn. Đảng và nhà nước phải triệt tiêu. Thế nên, hô to khẩu hiệu “Đảng Cộng Sản muôn năm” qủa là không bao giờ muốn tiến lên chủ nghĩa Cộng Sản, không bao giờ muốn thấy thế giới Đại Đồng
 
Rõ ràng là Việt Nam đang chống Marx một cách triệt để. Marx bảo khi tiến tới chủ nghĩa Cộng Sản thì không còn Đảng, mà Việt lại muốn duy trì Đảng đến muôn năm thì qủa là ngược đời!
 
Cũng nên ghi nhận thêm rằng, Biện Chứng của Marx ngầm chứa một mâu thuẫn nội tại không vượt qua được, và vì thế trở nên nghèo nàn, què quặt. Có thể Marx đã không nhìn thấy hay có nhìn thấy mà cố tình lờ đi. Thực vậy, biện chứng pháp duy vật dựa trên ý niệm Mâu Thuẫn giữa Có và Không được diễn đạt như sau:
Đề: Tư Bản= Có=Hữu: Tư bản có tất cả, của cải, quyền lực, sang giàu.
Phản Đề: Vô Sản=Không=Vô: Vô sản không có gì cả, kể cả thân xác của mình.
Hợp Đề: Cộng Sản: Muôn sự của chung, thế giới đại đồng.
 
Marx cho Biện Chứng ngừng lại ở Cộng Sản, ở Thế Giới Đại Đồng, và Việt Nam còn cho Cộng Sản muôn năm, là tất nhiên đã chặn đứng Biện Chứng, làm cho biện chứng gãy đổ nửa vời, vì người ta sẽ hỏi sau cộng sản sẽ là gì? Một cách thuận lý, Hợp Đề Cộng Sản phải biến thành Đề của biện chứng mới, kéo theo Phản Đề mới và đi đến Hợp Đề mới..Rốt cuộc, biện chứng duy vật trở thành vô lý và khẩu hiệu “Đảng Cộng sản muôn năm” lại càng vô lý hơn! Thế thì phải hỏi thay cho Trần Mạnh Hảo: Marx đã sai lầm tại Việt Nam hay Việt Nam đang chống lại Marx, đi ngược với Điều 4 Hiến Pháp?
 
Câu hỏi thứ tư về mối liên hệ Kinh Tế-Chính Trị. Theo Marx, kinh tế quyết định chính trị. Cơ sở hạ tầng quyết định ý thức thượng tầng. Nay Đảng ta đang làm ngược lời Marx dạy. Nền kinh tế của ta là nền kinh tế thị trường đa nguyên. Nếu theo Marx, nền chính trị của ta cũng phải là nền chính trị đa nguyên mới đúng quy luật. Sao ta vẫn giữ chính trị Nhất Nguyên là sao? 
 
Quả là có nhiều mâu thuẫn trong chủ trương kinh tế thị trường theo định hướng Xã hội Chủ Nghĩa của Viêt Nam. Thật vậy, đáng lẽ, tự xưng là kinh tế Xã Hội Chủ Nghĩa thì Đảng ta phải đào mồ chôn chủ nghĩa Tư Bản, lại rước tư bản ngoại quốc vào để bóc lột công nhân! Thử hỏi, trên thực tế, kinh tế tập trung=xã hội chủ nghĩa đã bị kinh tế thị trường đập tan, sao ý thức thượng tầng vẫn trưng bảng hiệu “Định Hướng Xã hội Chủ Nghĩa?” Phải thẳng thắn mà nói ngay rằng, cụm từ “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa” là cụm từ mâu thuẫn đến vô lý. Hoặc kinh tế thị trường, hoặc kinh tế tập trung =xã hội chủ nghĩa, chứ không thế nhập nhằng chắp vá “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa.”. Chắp vá như thế rõ ràng là đầu voi đươi chuột, là đầu voi tư bản vẫn lòi đưôi chuột xã hội chủ nghĩa=xếp hàng cả ngày. Thế thì phải hỏi tiếp thay cho Trần Mạnh Hảo: Marx đã sai lầm tại Việt Nam hay Việt Nam đang chống Marx, ngược với Điều 4 Hiến Pháp?
 
Câu hỏi thứ năm về thái độ ngoan cố và lạc hậu của Đảng. Chủ nghĩa Cộng sản đã tự tan rã tại trên chính quê hương của nó là Liên Sô và Đông Âu, chứng tỏ chủ nghĩa Mác Lê không thích hợp với “thổ nhưỡng kinh tế chính trị” của các nước trên. Việt Nam là một đất nước ngoài bản đồ của chủ nghĩa Marx, sao ta cứ phải nô lệ mãi vào cái thuyết xa lạ kia để làm khổ đồng bào?
 
Đây là điểm then chốt nói lên nguyên nhân gieo thảm họa trên đất nước và dân tộc Việt Nam. Thực vậy, trong khi thế giới cộng sản đã sụp đổ, chủ nghĩa Mác Lê đã tàn tạ, lui vào bóng tối của dĩ vãng, thì không hiểu sao, tai Viêt Nam, nhóm lãnh đạo thiểu số vẫn cố bám lấy tư tưởng Mác Lê lỗi thời để tiếp tục đày đọa dân tộc. Để làm bình phong, họ còn cột tư tưởng Hố Chí Minh vào đó cho xôm trò, thực ra họ Hồ cũng chỉ sao chép tư tưởng Bác Lê và Bác Mao đó thôi! Nhất là hôm nay, trào lưu dân chủ hóa toàn cầu đang bùng lên khắp nơi. Các chế độ độc tài toàn trị đã lần lượt bị đào thải, thế mà tại Việt Nam, thật vô phúc, thiểu số lãnh đạo Đảng vẫn duy trì chủ trương độc tôn lãnh đạo, độc tài toàn trị, tôn thờ tư tưởng Mác Lê đã lỗi thời, đã bị thiên hạ “liệng cống” cũng như dân Việt đã “lộng kiếng” bác Hồ. Thế thì phải hỏi thêm lần chót, Marx đã sai lầm tại Việt Nam hay Việt Nam đang chống Marx, ngược với Điều 4 Hiến Pháp?
 
Sau khi nêu lên mấy câu hỏi thật hóc búa, để tăng thêm thêm phần mỉa mai bóng gió, Trần Mạnh Hảo còn tưởng tượng là Marx đã sống lại như Chúa Giêsu đã sống lại. Đội mồ sống dậy, Marx không nhận mình sai lầm, Marx đã chạy tội và trút lên đầu Cộng Sản Hà Nội và Bắc kinh mọi tội ác, đòi kiện bọn này trước tòa án quớc tế vế tội đã tự ý qua mặt ông, đem học thuyết của ông áp dụng cho Á Châu, trong khi học thuyết của ông có thể chỉ thích hợp cho các nuớc tư bản Âu Châu. Marx thú nhận mình hoàn toàn mù tịt về Á Châu! Đem học thuyết Marx áp dụng cho Á Châu, có khác nào lấy thuốc chữa tim mạch về chữa bênh hắc lào!
 
Điều đáng nói là Hà Nội, đã từng vỗ ngực tự xưng là “đỉnh cao trí tuệ loài người”, có bao giờ nhận mình sai trái đâu! Thái độ ngoan cố của Hà Nội đã được Trần Mạnh Hảo lột trần bằng cách tưởng tượng cho Marx đến thăm Bắc Kinh, vào Thiên An Môn, tới Đại Sảnh Đường Nhân Dân, được mời uống trà long tĩnh Hàng Châu xong, liền bị chính quyền Hồ Cẩm Đào trục xuất. Rời Bắc Kinh, Marx bay qua Hà Nội, liền bị Cộng sản Việt Nam bắt giữ. Hỏi ra mới biết, thì hóa ra chỉ vì Marx đẻ ra chủ thuyết Hoài Nghi, làm cho 90% nhân dân Việt Nam đã mất hết tin tưởng vào lãnh đạo Đảng! Thật tội của Marx qúa lớn! Tội của Marx còn lớn hơn, vì trong khi Việt Nam chủ trương Đảng Cộng Sản Việt Nam muôn năm, thì Marx lại chủ trương cho Đảng triệt tiêu khi tiến tới chủ nghĩa Cộng Sản, thế giới Đại Đồng. Hóa ra Marx đã chủ trương khai tử Đảng CSVN từ lâu! Thêm vào đó, chỉ vì Marx đưa ra Biện Chứng Pháp, chủ trương có Mâu Thiuẫn và Đối Lập, nên mới có hiện tượng văn chương phản kháng với Dương Thu Hương, Bùi Minh Quốc, Hà Sĩ Phu, cũng như mới có những chiến sĩ dân chủ như Phạm Hồng Sơn, Lê Chí Quang, Hoàng Minh Chính, Trần Khuê, Phạm Quế Dương, Vũ Cao Quận, Đỗ Nam Hải…
 
Thế đó! Trần Mạnh Hảo đã thể hiện tư cách của một nhà văn, một nhà trí thức không chấp nhận làm bồi bút như bọn văn nô, khi dám dùng ngòi bút châm biếm chế độ. Hẳn nhiên, văn chương trào phúng và châm biếm có nhiếu thể loại và giọng điệu khác nhau. Trong văn chương cổ điển Trần Tế Xuơng đã chúc cho vua quan sĩ thứ “ở sao cho ra cái giống người”; Nguyễn Khuyến trách cứ những người Việt mất gốc ” sao không nghĩ đến điều tu sỉ”. Còn Phan Khôi trong Nhân Văn Giai Phẩm cũng phê bình lãnh đạo gìa nua như những “ông bình vôi”. Hôm nay, chúng ta lại có Trần Mạnh Hảo. Thú thật, người viết không dấu nổi lòng ngưỡng mộ và cảm phục đối với Trần Mạnh Hảo, với ngòi bút châm biếm ý nhị hóm hỉnh mà qúa sắc bén. Lý luận của ông qúa sâu sắc, và tính cách thuyết phục của ông thật qúa tuyệt vời.
 
Dương Thu Hương nói thẳng mà thấm. Hà Sĩ Phu gãi nhẹ mà đau. Trần Mạnh Hảo nói cạnh khóe mà độc địa. Đó là mặt Trận Văn Hóa, phối hợp với mặt trận chính trị, chắc chắn sẽ đẩy lui Công Sản Việt Nam vào bóng tối..
Ngô Quốc Sĩ
 
Chuyện thật như đùa về một nền chính trị ngược đời

Trần Mạnh Hảo
 
1. CHUYỆN THẬT VỀ NHỮNG CÂU HỎI NGƯỢC ĐỜI
 
Cách đây mười mấy năm trước, mỗi lần các ông Bí thư thành uỷ Đảng cộng sản TP. Hồ Chí Minh, từ Võ Văn Kiệt, Võ Trần Chí, Nguyễn Văn Linh (hoặc gần đây với ông Nguyễn Minh Triết…) gặp gỡ một số nhà văn sống tại TP. HCM, lần nào, kẻ viết bài này cũng xin được phép hỏi các vị lãnh đạo Đảng một số câu hỏi mà tự mình không giải đáp được; chúng tôi thưa với các vị rằng: thưa đồng chí Bí thư thành uỷ kính mến, có cả trăm câu hỏi cứ dày vò trí não tôi, khiến tôi dễ trở thành tên phản động nếu không có ai hay cấp trên “gỡ rối tơ lòng” giùm, vậy xin được hỏi các vị lãnh đạo mấy câu hỏi sau:
 
1 Từ khi còn học phổ thông, chúng tôi đã được học thuộc lòng câu kinh “biện chứng pháp mác-xit” như sau: “Mọi sự vật đều được cấu thành bởi các mặt đối lập thống nhất”. Thưa điều này, dưới chế độ ta, liệu có còn đúng không? Vì có một “sự vật” to bằng trời là nền chính trị của nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam không nằm trong quy luật này của Marx?
 
2 Trong một lần trả lời con gái, K. Marx cho rằng HOÀI NGHI là phẩm chất đẹp nhất của người trí thức. Lời dạy của Marx còn đúng hay không nếu người trí thức (cụ thể là nhà văn) hôm nay có lúc rất hoài nghi sự lãnh đạo của Đảng?
 
3 Theo chúng tôi nghĩ, căn cứ vào chủ nghĩa Marx, thì câu khẩu hiệu trong Hội trường thành uỷ: “Đảng cộng sản Việt Nam quang vinh muôn năm” là một khẩu hiệu chống mác-xit? Vì Marx bảo lúc tới chủ nghĩa đại đồng, sẽ không còn giai cấp, tức không còn đảng của các giai cấp, nghĩa là đảng cộng sản vĩ đại cũng không còn! Vậy ta hô “Đảng cộng sản muôn năm” có phải là không bao giờ muốn có chuyện tiến lên chủ nghĩa cộng sản, chuyện ấy chỉ là bánh vẽ; cầm bằng như ta hô: “xã hội loài người có giai cấp muôn năm” hay không?
 
4 Marx dạy rằng: kinh tế quyết định chính trị, cơ sở hạ tầng quyết định ý thức thượng tầng; thế nhưng hiện nay, Đảng ta đã làm ngược lời Marx dạy. Nền kinh tế của ta hiện nay là nền kinh tế thị trường đa nguyên, nếu theo Marx thì nền chính trị của ta hiện nay cũng phải là nền chính trị đa nguyên mới đúng quy luật, sao ta vẫn giữ chính trị nhất nguyên là sao? Việc khôi hài hiện nay của đất nước ta là đảng cộng sản, đảng của giai cấp vô sản có nhiệm vụ phải đào mồ chôn chủ nghĩa tư bản, lại đang ra sức xây dựng chủ nghĩa tư bản, rước tư bản nước ngoài vào để bóc lột công nhân? Việc cơ sở hạ tầng là nền kinh tế tập trung = xã hội chủ nghĩa đã bị kinh tế thị trường đập tan, sao trên ý thức thượng tầng vẫn trưng bảng hiệu “định hướng xã hội chủ nghĩa”, có phải là đầu voi tư bản vẫn lòi đuôi chuột xã hội chủ nghĩa = “xếp hàng cả ngày” hay không?
 
5 Chủ nghĩa cộng sản đã tự tan rã ngay chính trên quê hương của nó là Liên Xô và các nước Đông Âu. Chứng tỏ chủ nghĩa Mác-Lê không thích hợp với “thổ nhưỡng kinh tế – chính trị” của các nước trên. Vậy, Việt Nam là một đất nước nằm ngoài bản đồ của chủ nghĩa Marx, sao ta cứ phải nô lệ mãi vào cái lý thuyết xa lạ kia để làm khổ đồng bào, việc đưa đất nước tiến lên chủ nghĩa xã hội của đảng ta có giống chuyện đảng ta chủ trương phấn đấu đến năm 2020 cả nước sẽ có tuyết rơi trong mùa đông và sông Hồng, sông Cửu Long sẽ đóng băng ngày đông chí vậy? 
 
Chúng tôi còn viết thư gửi các vị lãnh đạo đảng nhiều câu hỏi khác, nhưng hầu như không được trả lời. 
 
2- CHUYỆN GIẢ TƯỞNG VỀ MỘT SỰ THẬT BI HÀI
 
Ai bảo Karl Marx (1818-1883), người Đức gốc Do Thái, cha đẻ của chủ nghĩa xã hội khoa học, còn gọi là chủ nghĩa cộng sản đã chết thì tôi vẫn còn bán tín bán nghi. Những người cánh tả trên thế giới từ giữa thế kỷ thứ XIX đến nay vẫn coi Marx như là Chúa Jesus mới của giai cấp vô sản. Người Do Thái làm nghề thợ mộc (công nhân) Jesus đã bị đóng đinh trên thập giá và chết năm 33 tuổi; nhưng rồi theo các tông đồ của Ngài kháo nhau rằng Chúa đã sống lại và lên trời. Kẻ viết bài này chưa từng là tông đồ của vị “thánh” Marx Do Thái kia, nhưng vẫn tin lời đồn rằng đại triết gia này chết rồi nhưng vừa bí mật sống lại. Và Marx đã sống lại để tới Bắc Kinh và Hà Nội đòi kiện nhà cầm quyền 2 quốc gia này ra tòa án quốc tế.
 
Khi vừa sống lại, nghe tin Trung Quốc, Việt Nam, Bắc Triều Tiên, Cuba lấy học thuyết của mình để cai trị dân, để làm bình phong cho chế độ toàn trị, Marx phẫn nộ vô cùng. Rõ ràng, trong các trước tác của Ngài, Ngài chả nói rõ như ban ngày rằng: phương thức sản xuất châu Á ( gồm các nước trong vùng văn hoá Trung Hoa, Ấn Độ, Ả Rập, Châu Phi, Mỹ la tinh da đỏ…, Caribe…) thì Ngài hoàn toàn mù tịt. Chính Marx đã công nhận học thuyết của Ngài chỉ thích hợp với các nước đã có nền tư bản chủ nghĩa vào giữa thế kỷ thứ XIX như: Đức, Pháp, Anh, Bỉ, Hà Lan, Mỹ…Như vậy, các nước Trung Quốc, Việt Nam, Cu Ba, Bắc Triều Tiên đâu có nằm trong bản đồ của chủ nghĩa Marx? Marx ức lắm, toan gầm lên cho cả thế giới rằng: đưa chủ nghĩa Marx vào các nước châu Á là mạo danh, lấy râu ông nọ cắm cằm bà kia, đưa chủ nghĩa của ta về áp dụng vào cái chỗ không thể áp dụng, khác nào lấy thuốc chữa tim mạch về chữa bệnh hắc lào? Marx quyết đến bằng được các nước mạo danh Ngài kia để làm cho ra nhẽ.
 
Sau khi vào mạng Internet, đọc qua các trang web Talawas.org, Doi-thoai.com, Danchimviet.com…Marx mới biết vài ba nhà nước châu Á treo ảnh mình lên ở khắp nơi, coi mình là ông tổ của chế độ, rồi mặc sức làm ngược lại tất cả các giáo điều của Ngài vốn đã bị thời đại Internet bỏ qua. Ngài dạy trí thức phải hoài nghi, vì hoài nghi là đức tính quý nhất của con người như có lần Ngài trả lời con gái. Thế mà ở Việt Nam hiện nay, ai viết bài hoài nghi sự lãnh đạo của Đảng cộng sản là có thể bị chế độ bắt liền. Ngài dạy: chủ nghĩa của Ngài nhằm đạt tới tự do cá nhân, nhằm giải phóng con người thoát khỏi sự giả dối của chính trị, thì các nước châu Á mạo danh Ngài kia cấm tự do tư tưởng, tự do báo chí, tự do mít tinh, hội họp, cho chính trị là thống soái và chính trị hoá toàn bộ kiến thức thượng tầng, ngay món thuốc phiện (tôn giáo) cũng bị chính trị hoá mới lạ chứ?
 
Marx tới Bắc Kinh thuê tắc-xi vào Thiên An Môn, vào tới Đại sảnh đường nhân dân, được mời trà Long Tỉnh Hàng Châu xong, liền bị bị chính quyền của lãnh tụ Hồ Cẩm Đào trục xuất. Marx quyết định bay tới Hà Nội. Công an Trung Quốc đã báo tin này cho công an Việt Nam. Khi Marx bước xuống sân bay Nội Bài, bèn bị công an bắt liền, xác minh từ người đến giấy tờ, biết đích xác là K. Marx, liền đưa Ngài vào thẩm vấn.
 
Marx tức lắm hỏi và công an trả lời như sau:
 
- Ta là ông tổ đẻ ra chế độ của các người, sao các người lại bắt ta?
 
- Nếu để dân nó biết Marx sống lại tìm tới đây, sẽ mất ổn định chính trị! Ông xui nhân dân hoài nghi, nên dân giờ đến 90% không còn tin tưởng tuyệt đối vào Đảng nữa, đó là tội của ông! Ông lại bảo kinh tế nào chính trị ấy. Nền kinh tế Việt Nam hiện nay là kinh tế tư bản, vậy chính trị cũng phải đa nguyên như chính trị tư bản à? Người ta đang hô “Đảng cộng sản muôn năm”, sao ông lại chủ trương cuối cùng khi tới đại đồng cộng sản, đảng cộng sản cũng phải tự triệt tiêu, thế thì làm sao muôn năm được hở ông Marx lẩm cẩm kia? Cái tội lớn nhất của ông là sinh ra biện chứng pháp; tuy là Hegel chủ xướng nhưng ông phát triển thêm và phải chịu trách nhiệm, lúc nào và cái gì cũng phải có đối lập, coi đối lập là phản đề của biện chứng, thậm chí là linh hồn của phép biện chứng. Chính ông xui mấy tên Hoàng Minh Chính, Hà Sĩ Phu, Bùi Minh Quốc, Dương Thu Hương, Lữ Phương, Trần Khuê, Nguyễn Vũ Bình, Lê Chí Quang, Nguyễn Khắc Toàn, Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Đan Quế, Tiêu Dao Bảo Cự, Phương Nam- Đỗ Nam Hải, Nguyễn Thanh Giang, Hoàng Tiến, Vũ Thư Hiên, Bùi Tín, Phạm Quế Dương, Vũ Cao Quận, Nguyễn Chính Kết, Trần Dũng Tiến… đòi đa nguyên đa đảng, đòi đối lập chính trị chứ còn ai, tội ông to lắm ông Marx ạ! 
 
Marx sợ quá run như tên bắn. Hoá ra chế độ nhân danh tên tuổi ta này thua xa cái chế độ tư bản châu Âu thế kỷ thứ XIX. Thời đó, ta sinh ra học thuyết để dùng giai cấp vô sản mà chôn chế độ tư bản. Marx ta lúc đó chính là kẻ thù không đội trời chung của các chế độ tư bản châu Âu và Bắc Mỹ. Nói dại nếu hồi đó các ông Hồ Cẩm Dào, Nông Đức Mạnh, Kim Chính Nhật, Fidel Castro mà cầm quyền ở Anh, Đức Pháp, Bỉ thì Marx ta đây và Engels chắc chắn đã bị treo cổ. Marx ta dù từ bỏ quốc tịch Đức, bị chính quyền Đức, Bỉ, Pháp trục xuất nhưng Luân đôn nước Anh là thủ đô của chủ nghĩa tư bản vẫn để ta tư do ra báo, in sách, lập hội lập đảng chống lại tư bản thế giới. Thậm chí, năm 1863 ta đã gửi tác phẩm vĩ đại nhất của ta dùng để chôn chủ nghĩa tư bản là cuốn Tư bản luận về in tới 1000 cuốn phát hành tại Hamburg, nước Đức, nơi lệnh trục xuất ta vẫn còn nguyên hiệu lực. Sao chế độ tư bản chúng nó lại tự do quá nhỉ? Còn các chế độ tự xưng là cộng sản thì ngược lại là làm sao? Ta nghe nói đám Hà Sĩ Phu, Dương Thu Hương, Mai Thái Lĩnh, Bùi Minh Quốc…mới viết mấy điều đơn giản đòi tự do, dân chủ đã bị bắt thì thà rằng thế giới trở lại thế kỷ thứ XIX mà hưởng tự do tư sản như ta và Engels ngày nào có sướng hơn không?
 
Nghe nói sau rồi công an Việt Nam bí mật đưa ông K. Marx đi đâu không rõ. Chuyện về một nền chính trị ngược đời sẽ còn xin kể tiếp sau để hầu bạn đọc và xin các nhà lý luận trong nước và nước ngoài chỉ giáo, chứ đừng đem công an ra để “đối thụi” với nhân dân.
 
Sài gòn 10-2005
Trần Mạnh Hảo

Không có nhận xét nào: