Vũ Đông Hà (Danlambao) - Chiều ngày 6 tháng 5, 2013 Nguyễn Thảo Chi đã bị côn an đánh đập dã man khi đến đồn đòi công lý cho chị là Nguyễn Hoàng Vi. Cũng cô gái Sài Gòn ấy, trong những ngày qua đã cùng với các bạn Phạm Đoan Trang (Hà Nội), Nguyễn Nữ Phương Dung (Sài Gòn), Nguyễn Anh Tuấn (Đà Nẵng), Nguyễn Lân Thắng (Hà Nội) đem tiếng nói của blogger Việt Nam vượt qua biên giới đến thế giới bên ngoài. Thông điệp của các bạn: Chúng tôi không chấp nhận điều 258. Sâu hơn, ý nghĩa hơn: Chúng tôi không chấp nhận sống trong sợ hãi bởi cái vu vơ, mơ hồ, tùy tiện gọi là: “lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân”.
Điều 258 được dùng để bịt miệng mọi tiếng nói công dân quan tâm và bày tỏ quan điểm về vấn nạn của đất nước. Gần đây nhất nó được dùng để bắt blogger Trương Duy Nhất, Đinh Nguyên Kha và nhà văn Phạm Viết Đào.
Nội dung của 258 cũng đã được dùng để đem vào biên bản triệu tập của côn an đối với blogger Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Sea Free Phạm Văn Hải, và Đỗ Anh Tuấn vì đã tham gia Dã ngoại Nhân Quyền và phổ biến bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền.
258 được đảng và côn an sử dụng như một sợi dây thòng lọng lơ lửng, đe dọa treo cổ lòng can đảm của những cái miệng muốn lên tiếng nói.
258 được bày biện như một tấm thớt với mong muốn của đảng là gieo vào đầu những blogger Việt Nam tình cảnh của những con cá nằm trên thớt.
Nhưng những con cá mà đảng mong muốn nằm yên trên thớt đó đã vươn mình vượt sóng, vượt thác: hơn 100 blogger đã công khai tên tuổi ký vào Tuyên bố 258. Đại diện của họ là 5 thanh niên thiếu nữ từ khắp 3 miền của đất nước đã đem tiếng nói của mạng lưới blogger vượt khỏi biên giới Việt Nam, đến Bangkok, Thái Lan để trao tận tay và trình bày Tuyên bố 258 cho đại diện Hội đồng Nhân quyền LHQ, các tổ chức nhân quyền và báo chí quốc tế.
Đoan Trang, Phương Dung, Thảo Chi, Anh Tuấn, Lân Thắng - họ là những người không sợ hãi? Không! các bạn ấy cũng như bao nhiều người khác, vẫn phải đối đầu với những sợ hãi của riêng mình. Nhưng các bạn ấy đã có đủ khí phách để đối đầu với sợ hãi, để vượt qua sợ hãi, hay dấu kín những sợ hãi trong lòng nhằm bằng chính hành động của mình gửi đến mọi người thông điệp: đừng sợ nữa!
Những thiếu nữ tuổi mới ngoài 20 này, những chàng trai như Nguyễn Anh Tuấn đã từng làm đơn tự thú để côn an bắt như đã bắt Cù Huy Hà Vũ, như Nguyễn Lân Thắng lúc nào cũng sục sôi dẫn đầu No-U Hà Nội khẳng định từng tấc đất, từng hòn sỏi của Việt Nam phải là của Việt Nam... không phải là những lãnh tụ, nhưng các bạn mang trong mình những yếu tố của một người lãnh đạo: miệng nói chân đi.
Chữ ký công khai của hơn 100 blogger. Những bước chân đi của 5 bạn trẻ. Có làm chuyển động ầm vang? Có phấn khích lòng người? Có thôi thúc chân đi của hàng ngàn, hàng vạn người khác?
Điều đó tùy thuộc vào mỗi công dân Việt Nam.
Và chúng ta may mắn đã và đang có những người tiên phong đi trước một quãng đường.
Điều ghê sợ nhất - ngay cả với những người can đảm nhất - trên con đường xông pha chưa hẳn là những chông gai, bẫy sập mà là sự lẻ loi, đơn độc, lầm lũi bước đi một mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét