NHỮNG ĐẬP THỦY ĐIỆN TRÊN THƯỢNG NGUỒN SÔNG MEKONG:
Con sông Mekong bắt nguồn từ cao nguyên Tây Tạng, chảy dài trên 6.ooo km qua 6 quốc gia: Tàu, Miến Điện, Thái Lan, Lào, Campuchia và Việt Nam là nguồn sống của gần 200 triệu dân cư của các quốc gia hạ nguồn như Miến Điện, Thái Lan, Lào, Camphuchia và Việt Nam. Sông Mekong có tới 1.245 loại cá, chỉ đứng sau sông Amazon ở Nam Mỹ. Hàng năm có tới 2 triệu tấn cá được đánh bắt ở các quốc gia hạ nguồn. Riêng tại Biển Hồ (Tonle Sap) ở Campuchia cũng đánh bắt được 400.000 tấn thủy sản để xuất cảng, có nhiều loại cá bông lau khổng lồ nặng trên 300 kg. Việc Trung Cộng liên tục xây dựng nhiều đập thủy điện trên thượng nguồn sông Mekong, bất chấp hậu quả vô cùng tai hại mà báo chí Thái Lan gọi là chánh sách “The White coal” nhằm thao túng và gây áp lực chính trị đối với các quốc gia dưới hạ nguồn. Thái Lan còn gọi đó “THE RAP OF A RIVER”. Còn Việt Nam cũng than phiền về việc các đập thủy điện của Trung Cộng làm giảm lưu lượng nước biển tràn vào ĐBSCL nơi sản xuất lúa gạo chiếm một nửa của Việt Nam.
Phía tổ chức của RIVERS WATCH ESE qua đề tài “A river of controversy” có nhận xét như sau: “Về tổng quát, quốc gia ở thượng nguồn thường không cho các nước ở hạ nguồn hay về thời điểm và lưu lượng nước được tháo ra, vì thế đã tạo ra hạn hán hay ngập lụt, gây ảnh hưởng tai hại đến mùa màng” (In general, governments upstream of a dam do not inform downstream communities about the quantities and timing of water releases. This has caused serious droughts, floods and overall agricultural losses in many cases)
Theo bản tin của AFP từ Bangkok vào ngày 16/11/2004 với chủ đề “ASIA’S MEKONG RIVER UNDER THREAT FROM CHINA: EXPERTS”: Phát ngôn viên của Tổ chức bảo vệ sinh thái TERRY, qui tụ trên 200 chuyên viên Quốc tế về môi trường họp tại Bangkok ngày 15/11/2004 đã lên tiếng báo động về một hiểm họa do Bắc Kinh gây ra qua việc xây 8 đập thủy điện ở thượng nguồn, cũng như việc đặt mìn phá các gềnh đá trên sông Mekong cho tàu bè di chuyển đã hủy hoại nguồn cá trên sông và làm ô nhiễm môi trường chứ không phải do thời tiết gây ra.
Phía Tổ chức Phát triển LHQ/ UNDP trong bản báo cáo: “MEKONG RIVER DEVELOPMENT MAY TRIGGER CONFLICT”có đưa ra nhận định như sau: “Các quốc gia hạ nguồn như Việt Nam bị ảnh hưởng trực tiếp mỗi khi có sự tăng giảm mực nước. Mùa khô sẽ làm cho nước mặn tràn vào và như thế sẽ gây hư hại cho mùa màng canh tác dọc theo hai bên bờ sông”.
Ngoài ra, vào ngày 24/6/2004, 12 tổ chức và 30 khoa học gia và giáo sư đại học về các lãnh vực môi sinh trên thế giới cùng ký chung một lá thư gởi Thủ tướng Ôn Gia Bảo yêu cầu các công ty của Trung Cộng ngưng phá rừng lấy gỗ thuộc phạm vi lãnh thổ Miến Điện, nơi giáp biên giới với Hoa Lục. Miến Điện lúc đó được coi như là thuộc địa của Bắc Kinh. Theo tờ Trung Báo số ra ngày 14/12/2001, đã có trên 2,5 triệu người Tàu là dân nhập cư đang sinh sốn tại Miến Điện (There are now about 2.5 million Chinese residents living in Myanmar) theo kế hoạch di dân và lấn chiếm của Bắc Kinh, sách luợc nầy đang được Bắc Kinh áp dụng vô cùng hiệu quả tại Việt Nam.
Theo tài liệu chính thức của Tỉnh Ủy Vân Nam năm 1995. Bắc Kinh đã xây dựng hoàn tất một chuỗi 14 con đập thủy điện thềm Vân Nam trên dòng chính sông Mekong, bắt đầu từ thượng nguồn:
- Liutongsiang
- Jiabi.
- Wunenglong.
- Tuoba.
- Huangdeng.
- Tiemenkan.
- Guongguooio.
- Xiaowan.
- Manwan.
- Dachaoshan.
- Nuozhado.
- Jinghong.
- Gunlanba
- Mongsong.
Chính những con đập thủy điện nầy đe dọa nghiêm trọng đời sống cả hơn 200 triệu nông dân và ngư dân Đông Nam Á trong thế kỷ nầy.
Nhà nghiên cứu người Australia tên Newton Osbore nhận định:“Hậu quả việc Trung Cộng chiếm đoạt nguồn nước bằng cách những đập thủy điện trên con sông nầy làm nước sông Mekong xuống thấp kỷ lục trong mùa khô. Lượng đánh bắt cá ở Biển Hồ giảm phân nửa. Riêng tại vùng ĐBSCL nguồn nước và thủy sản đã giảm hẳn, cả lượng phù sa cũng vậy”. Theo ông Osbore, sông Mekong đang đặt trong tình trạng hết sức nguy hiểm, ảnh hưởng trực tiếp Thái Lan, Việt, Miên, Lào.
Cũng theo tư liệu của MEKONG RIVER COMMISION vào muà khô, mực nước sông Cửu Long xuống thấp, lưu lượng giảm trung bình từ 50.000 m3/s. Nếu các đập thượng nguồn sông Mekong không chịu tháo nước lúc hạn hán, hậu quả sẽ vô cùng trầm trọng ở các quốc gia hạ nguồn. Vùng ĐBSCL đã và đang bị nhiễm mặn và nhiều cánh đồng bao la không canh tác được vì nguồn nước bị nhiễm mặn hoặc thiếu nước ngọt để trồng trọt vì các hồ nước ở các đập thượng nguồn giữ lại phù sa.
Báo Bangkok Post cho biết mực nước sông Mekong chảy qua Thái Lan đang giảm nguy kịch làm nhiều tàu hàng không lưu thông nổi và mắc cạn trên những doi cát từ 1 đến 3 km phơi ra trên dòng sông. Nếu Bắc Kinh không chịu xả nước ở thượng nguồn, ngành vận tải đường thủy của Thái Lan sẽ phải ngưng hoạt động hoàn toàn.
Theo báo The Age, cách đây 3 thập niên, Mekong còn là một trong những dòng sông chưa ai đụng tới. Nhưng, ngày nay đã trở thành một dòng sông có nhiều đập nước khổng lồ nhất thế giới với hơn 100 đập nước lớn nhỏ, kênh chuyển nước và các dự án thủy lợi.
Mạng lưới “QUỐC TẾ SÔNG NGÒI ĐÔNG NAM Á” (SEARIN), một tổ chức bảo vệ môi sinh, đã góp tiếng nói với các quốc gia vùng hạ lưu sông Mekong, đổ lỗi cho các đập thủy điện do Bắc Kinh xây dựng bừa bãi ở thượng nguồn là nguyên nhân gây ra tình trạng nầy. Ông Jeerasak, một ngư phủ đến từ vùng Chang Rai nói rằng: “Lợi tức ngư phủ vùng Chang Rai trung bình vào khoảng 40.000 bath/ năm (4.000 USD), bây giờ chỉ còn khoảng 10.000 bath/ năm; bởi vì, nguồn cá sông Mekong bắt đầu cạn kiệt thê thảm.”
Đặc phái viên của Le Figaro đã đến một làng chài ở Thái Lan tại Chiang Khong, dân làng bất lực nhìn dòng sông Mekong đang cạn dần. Chỉ còn một ngư dân già đang quăng lưới, trong thuyền của ông chỉ có mỗi con cá nhỏ. Ngư dân già 71 tuổi nầy bực tức nói: “Không có nước làm sao có cá! Hồi xưa, mực nước sông Mekong lên xuống tùy theo mùa, còn bây giờ thì tùy theo lượng nước mà người Tàu cần”. Bài xã luận trên tờ Bangkok cũng khẳng định:“Các đập thủy điện bên Trung Quốc giết chết dòng sông Mekong và triệt luôn cả nguồn sống cả trăm triệu người nghèo khổ sống nhờ vào sông Mekong phía dưới hạ nguồn.”
Nhà sinh thái học Montree Changtavong thuộc Hiệp hội TERRA đưa ra biểu đồ chứng minh việc Bắc Kinh bí mật điều chỉnh lưu lượng nước theo nhu cầu lợi ích kinh tế của các nhà máy thủy điện. Từ 3 thập niên qua, ông đã theo dõi dao động của mực nước ở tỉnh Chiang Saen, một ngôi làng ở khu vực “Tam giác vàng”, nơi mà mực nước lệ thuộc vào Trung Quốc đến 95%. Ông đặt câu hỏi:“Làm thế nào giải thích được hiện tượng nầy ngay giữa mùa khô, chẳng có cơn mưa nào mà mực nước dâng cao, nếu không phải là do các đập thủy điện Trung Quốc xả nước?” Rõ ràng, Bắc Kinh độc chiếm dòng sông Mekong, mặc tình thao túng chẳng cần tham khảo các nước láng giềng, bất chấp số phận của cả trăm triệu nông dân và ngư phủ sống dọc theo bờ sông Mekong dưới hạ nguồn.”
Ông Ngô Thế Vinh, tác giả cuốn: “Cửu Long cạn dòng, Biển Đông dậy sóng” Người nhiều năm luôn lên tiếng báo động ảnh hưởng vô cùng nguy hại việc Trung Cộng xây dựng bừa bãi các đập thủy điện khổng lồ trên đoạn sông Mekong chảy qua thượng nguồn tỉnh Vân Nam. Ông tiên đoán trong vòng 100 năm sau, có còn vùng ĐBSCL nữa hay không? Thật vậy, ĐBSCL đang bị nước mặn xâm nhập hàng năm, ngày càng lấn sâu vào trong đất liền và độ mặn càng ngày càng tăng cao, đe dọa trầm trọng đến việc sản xuất lúa gạo và hoa màu, nó còn là vựa lúa hơn phân nửa sản lượng lúa gạo của Việt Nam. Hằng năm, tổng hợp các tin tức trong nước, hầu hết các con sông lớn như sông Tiền, sông Hậu…nước mặn từ ngoài biển đã tràn vào rất sâu vượt qua con sông Vàm Nao ở An Giang và gần đến khu vực biên giới Camphuchia.
Thật vậy, tại Diễn Đàn ĐBSCL 2015 được tổ chức vào sáng 2/2/2015 tại Sài Gòn cho biết, ĐBSCL đang phải đối mặt với nhiều thách thức về nguồn nuớc bị xâm nhập mặn sẽ có 40% diện tích sẽ bị ngập mặn vào sâu trong đất liền từ 50 tới 60 km ảnh huởng tới sản xuất nông nghiệp. Tình trạng nầy diễn ra tại các cửa sông gồm cửa Tiểu, cửa Đại, Hàm Luông, Cung Hầu, Cổ Chiên, Định An, Trần Đề, Ông Đốc, Cái Lớn. Ngoài ra, tại các tỉnh ven biển có thể thiếu nước ngọt sinh hoạt.
Qua việc nhiều dân làng sống bên dòng sông Mekong đã quyết định biểu tình trước Đại sứ quán Trung Cộng ở Bangkok, phản đối thái độ thiếu minh bạch và vô trách nhiệm của chính quyền Trung Cộng, cho dù Bắc Kinh vẫn từ chối tham gia “ỦY BAN SÔNG MEKONG”. Nhà hoạt động xã hội Carl Middeton đưa ra kết luận chính xác: “Việc xây dựng tràn lan các đập thủy điện trên dòng sông Mekong, có thể dẫn đến cuộc xung đột quốc tế”. Chính vì lý do nầy, khiến cho Hoa Kỳ phải lên tiếng cảnh báo việc Bắc Kinh xây dựng các đập thủy điện trên thượng nguồn sông Mekong.
Tờ Asia Times cho biết: Trung tâm STIMSON tại Washington, một cơ quan tham vấn của Hoa Kỳ về các vấn đề an ninh toàn cầu, đã lên tiếng báo động: “Bắc Kinh với những kế hoạch xây đập thủy điện trên thượng nguồn sông Mekong có nguy cơ trở thành “sông Trung Quốc”
CHIẾN LƯỢC CỦA HOA KỲ – HỢP TÁC VỚI CÁC QUỐC GIA HẠ NGUỒN SÔNG MEKONG ĐỂ TẠO THẾ:
Theo một bản tường trình ấn hành vào tháng 5/2009 của Chương trình LHQ về Môi trường (Programme des Nations Unies pour l’environment) và Học viện Kỹ thuật Á Châu (Institut Asiatique de Technologie) đã có nhận định các công trình của Trung Cộng rất nguy hại, làm hư hại dòng sông Mekong và sự phong phú thiên nhiên làm tăng thêm nguy cơ cho các nước ở hạ nguồn:
[1] Ngày 23/7/2009, Bộ trưởng Ngoại giao Mỹ Hillary Clinton đã tham dự cuộc họp lần thứ nhất với các Bộ Trưởng Ngoại Giao 4 nước hạ nguồn sông Mekong gồm: Thái Lan, Lào, Campuchia và VN được tổ chức bên lề Hội nghị Bộ trưởng Ngoại Giao ASEAN và các hội nghị liên quan tại Phukhet.
Cuộc họp được tổ chức theo sáng kiến của Hoa Kỳ và được các Bộ trưởng Ngoại Giao hoan nghinh về sự tăng cường hợp tác của Hoa Hỳ đối với các nước nầy trong các lĩnh vực mà Mỹ có nhiều kinh nghiệm như: công kỹ nghệ, môi trường, y tế, giáo dục và phát triển cơ sở hạ tầng.
Bốn nước vùng hạ lưu Mekong vô cùng hoan nghênh sáng kiến kết nghĩa giữa ỦY HỘI MEKONG & ỦY HỘI MISSISSIPPI (Mỹ). Ngoại trưởng Lào Thongloun Sisoulith mong muốn cuộc họp sẽ phát triển thành cơ chế hợp tác giữa hai con sông lớn của thế giới: Mekong ở Đông Nam Á và Mississippi ở Mỹ.
[2] Tháng 7/2009, tại Hội Nghị ASEAN ở Phukhet, bà Ngoại trưởng Clinton đã loan báo ý định của Mỹ là củng cố trở lại vai trò của mình trong khu vực. Trung tâm của chiến lược nầy là do sáng kiến của Lower Mekong Initiative đã được ký kết giữa Hoa Kỳ và 4 nước hạ nguồn sông Mekong gồm VN, Lào, Campuchia và Thái Lan. Tài liệu trên trang Web của Bộ Ngoại Giao ngày 6/1/2010 đã xác định 4 lãnh vực hợp tác chủ yếu giữa Mỹ và 4 nước hạ nguồn sông Mekong: môi trường, y tế, giáo dục và hạ tầng cơ sở nhằm nghiên cứu phương cách phát triển vùng lưu vực nầy được bền vững. Đồng thời thắt chặt quan hệ với Ủy ban sông Mekong (MRC) để hạn chế ảnh hưởng càng lúc càng tăng của Bắc Kinh trong khu vực.
[3] Theo giáo sư Catherin Dalpino, chuyên gia về ĐNÁ – nguyên phó Trợ lý Ngoại trưởng Hoa Kỳ, thì với hành động tích cực dấn thân vào vùng hạ nguồn sông Mekong bên cạnh 4 nước hạ nguồn, có thể giúp tình hình trong vùng cân bằng trở lại. Tóm lại, sự can dự cứng rắn của Hoa Kỳ vào Biển Đông làm cho Bắc Kinh khó chịu. Nhưng, việc Hoa Kỳ đẩy mạnh hợp tác với 4 nước hạ nguồn sông Mekong cũng khiến Bắc Kinh vô cùng lo ngại.
[4] Tổ chức Sông Ngòi Quốc tế (International Rivers) có trụ sở tại Hoa Kỳ ra thông cáo phát đi ngày 18/6/2014, xác nhận công trình xây dựng gây tranh cãi – đập Don Sahong ở miền Nam Lào đang tiếp tục, bất chấp sự phản đối từ chính phủ các nước láng giềng và các yêu cầu tham vấn. Bà Pianporn Deetes (Điều phối viên tại Thái Lan của Internation Rivers) cho biết: “Việt Nam, Campuchia và Thái Lan đã tuyên bố rõ ràng rằng: Dự án xây đập Don Sahong phải trải qua sự kiểm định tư vấn theo yêu cầu của Hiệp định Mekong năm 1995, trước khi thực hiện. Yêu cầu đó đã được nhắc lại trong một cuộc họp đặc biệt của Ủy Ban sông Mekong (MRC) hồi tháng 1/2014. Đồng thời người dân Thái Lan cũng phản đối xây dựng đập Xayaburi bằng biểu ngữ “STOP THE XAYABURI DAM”
[5] Theo nhà nghiên cứu chánh sách đối ngoại John Lee, Trung tâm nghiên cứu Độc lập (Centre for Independent Studies) có trụ sở tại Australia, cho rằng: “Việc Hoa Kỳ dấn thân vào vùng hạ lưu sông Mekong sẽ hiệu quả hơn trong việc giúp Hoa Kỳ khôi phục ảnh hưởng của mình trong vùng Đông Nam Á Châu”.
Trong bài viết “CHINA’S WATER GRAB” (Trung Cộng vồ chộp nguồn nước) đăng trên tạp chí Foreign Policy số ra ngày 24/8/2010. John Lee đã phân tách tâm trạng bất bình cao độ của cư dân các nước hạ nguồn trước việc dòng sông Mekong nuôi sống họ bị Bắc Kinh thao túng và lũng đoạn. Theo ông, nếu Hoa Kỳ quan tâm thực sự đến việc tăng cường sự hiện diện của mình tại Châu Á – TBD, Hoa Kỳ nên tập trung sự hiện diện của mình vào sông Mekong, sẽ gặt hái thành quả rõ ràng hơn.
Theo nguyên tắc đấu tranh chính trị: “Cái lực vô địch là cái “lực”có “thế” đi kèm. Có “thế” thì “lực” hoạt động càng thêm sức mạnh, thành công càng nhanh chóng. Như vậy, có thể gọi “PHÉP THỰC THẾ” (phép trồng thế) là cái thế do trồng mà có, nuôi dưỡng và bồi đấp mà ngày càng mạnh rồi mới đem hành động, thì cái lực đó sẽ trở thành sức mạnh vô địch. Nếu không cấy thế tất không có thế, không có thế lấy gì để thừa thắng xông lên? Giống như một chiếc thuyền buồm gió càng mạnh, chạy càng nhanh.
Trong luật chơi, tạo điều kiện cho đối thủ “trồng thế”, có nghĩa là cái thế của đối thủ thành, còn cái thế của ta bị phá, tức là bị đối thủ“cô lập”. Đó là trường hợp Hoa Kỳ quyết tâm can dự vào khu vực Đông Nam Á Châu làm cho tham vọng của Bắc Kinh hung hăng ngang ngược phải chùn bước. Dùng những đập thủy điện trên thượng nguồn sông Mekong để thao túng và gây áp lực với các quốc gia hạ nguồn sẽ gặp phản ứng ngược.
THẨM ĐỊNH TỬ HUYỆT CỦA TC – HỆ THỐNG ĐẬP THỦY ĐIỆN TRÊN SÔNG MEKONG:
Bộ Ngoại Giao Mỹ ra thông báo ngày 2/2/2015, khẳng định việc bảo vệ dòng sông Mekong có ý nghiã quyết định đối với tăng trưởng kinh tế, phát triển bền vững khu vực nầy. Cố vấn Tom Shannon và cố vấn cao cấp Đại sứ David Thorne của Bộ Ngoại giao Mỹ đã dẫn đầu một phái đoàn tham dự Cuộc họp Đặc biệt của Nhóm Hạ nguồn Mekong và Những người bạn FLM tại Pakse (Lào).
Phát biểu tại cuộc họp, phái đoàn Mỹ đã công bố một sáng kiến mới, trong đó có sáng kiến “Năng lượng Mekong Bền Vững”(SMEI) của Cơ quan Phát triển Quốc tế Mỹ (USAID). Phía Mỹ cũng cho biết, Bộ Ngoại Giao sẽ thu xếp và cử Phái đoàn SMEI tới khu vực hạ nguồn sông Mekong vào cuối năm nay. Liên đoàn Kỹ sư Quân đội Mỹ (USACE), cơ quan phụ trách Xây dựng và Quản lý các công trình thủy điện hàng đầu của Mỹ, tuyên bố sẽ hổ trợ kỹ thuật trong công tác quản lý điện. Trong khi đó, Ủy Ban Sông Mississippi đã ký gia hạn 5 năm thỏa thuận với Ủy hội Sông Mekong nhằm trao đổi nghiệp vụ và thông tin giữa hai bên.
Trong lúc ruộng đồng ở hạ nguồn thiếu nước ngọt và phù sa thì ngược lại, các đập ở Vân Nam sẽ bị phù sa tràn ngập. Cường độ phù sa tấp vào đập Manwan đã tăng gấp đôi, gấp ba so với dự tính ban đầu. Đó là lý do mà Bắc Kinh xây đập Xiaowan phía trên Manwan tưởng sẽ giảm mức độ phù sa trôi vào đập Manwan. Nhưng, đập Xiaowan và những đập khác cũng bị phù sa tràn ngập vào vài thập niên tới và các hồ chứa nước sẽ trở thành những bãi lầy vô cùng vĩ đại và vô dụng! Bắc Kinh ước tính ban đầu là các đập nầy sẽ được sử dụng trong vòng 70 năm, nhưng trên thực tế chỉ có thể hoạt động trong vòng 20 hoặc 30 năm mà thôi. Một cuộc khảo cứu của Ủy Hội Các Đập Nước Thế Giới (World Commmission on Dams) phổ biến vào tháng 11/2000 đã kết luận rằng: “Đa số các đập thủy điện lớn trên toàn thế giới đã không mang lại lợi ích kinh tế nào nếu so sánh với phí tổn xây dựng như phải di dời cư dân và các hậu quả môi sinh…”
Sau khi xảy ra sự kiện Hải quân Trung Cộng nói rằng xua đuổi máy bay do thám Mỹ ở Biển Đông, Washington đã có hành động dằn mặt Bắc Kinh. Tình hình càng căng thẳng khi bắt đầu đoán về khả năng bùng phát Thế chiến III sẽ bùng nổ giữa Mỹ – Trung? Ngày 21/5/2015 vừa qua, Washington đã lên tiếng khiêu khích Bắc Kinh là sẽ tiếp tục duy trì các cuộc tuần tra trên biển và trên không ở vùng “lãnh hải quốc tế” ở Biển Đông. Một số chuyên gia an ninh lo ngại khả năng bùng nổ một cuộc xung đột quân sự, đặc biệt là sau khi quan chức Mỹ hồi tuần trước đó cho biết, Ngũ Giác Đài đang cân nhắc điều động chiến đấu cơ và tàu chiến vào vùng tự do hàng hải ở xung quanh những khu vực đảo nhân tạo do Bắc Kinh dựng lên. Liệu căng thẳng Mỹ – Trung sẽ diễn ra cuộc chiến tranh chớp nhoáng ở Biển Đông? Tôi không nghĩ là chiến tranh sẽ xảy ra ở Biển Đông, đây chỉ là “hư chiêu” của Ngũ Giác Đài:“thanh đông kích tây”. Ngũ Giác Đài sẽ chọn chiến lược “TẤN CÔNG GIÁN TIẾP” (indirect approach) để đối phó với Bắc Kinh.
CHIẾN LƯỢC TẤN CÔNG GIÁN TIẾP LÀ GÌ?
Nhà chiến lược gia Liddell Hart lý luận: “Lịch sử chiến tranh thế giới, trên căn bản chỉ là công việc ghi nhận cách áp dụng và sự tiến hoá của lối “ứng chiến gián tiếp”. Sau khi đã tìm hiểu trong nhiều chiến dịch quân sự, tôi nhận thấy rằng: “tính gián tiếp” hơn hẳn“tính trực tiếp” đối với chiến tranh là điều không thể chối cải được. Bởi vậy, tôi lấy tính gián tiếp làm ánh sáng cho những tìm tòi về chiến lược. Thật vậy, tính gián tiếp từ ngàn xưa vẫn được áp dụng rất nhiều ở mọi cuộc chiến tranh. Từ lớn nhất toàn bộ là chiến lược chiến tranh, đến nhỏ nhất là chiến thuật chiến đấu, hết thảy đều có mặt tính gián tiếp và chính tính ấy xây dựng nên nghệ thuật cao cho khoa học quân sự.”
Trong lịch sử chiến tranh thế giới từ ngàn xưa, danh tướng HANNIBAL (247 -183 T.C.N), một vị tướng gốc Phi Châu người Carthage và là một vị tướng đã có những sáng kiến về chiến lược tấn công gián tiếp:
Năm 221 T.C.N, Hannibal, giờ đang độ tuổi 20, đã có cơ hội để hoàn thành lời thề của ông trước mặt cha là sẽ trở thành kẻ thù bất cộng đái thiên của Đế quốc La Mã và hứa sẽ dâng hiến cuộc đời của ông để chống lại đế quốc nầy. Sau khi người anh rễ qua đời, Hannibal nắm quyền Tư lệnh các lực lượng Carthage trên bán đảo Iber (là tên cũ của Bồ Đào Nha & Tây Ban Nha). Trong vòng 2 năm, ông đã khuất phục toàn nước Tây Ban Nha và đã vi phạm các Hiệp ước đã ký kết với La Mã.
Vì vậy, quân La Mã đòi thành Carthage giao Hannibal cho họ và khi thành Carthage từ chối yêu cầu của họ, quân La Mã đã tuyên chiến với Carthage năm 218 T.C.N, bắt đầu cuộc “Chiến tranh Hoang Mạc” (Punic War). Thay vì, chuẩn bị đối đầu với các cuộc tấn công của quân La Mã tại thành Carthage, Hannibal đã quyết định đem chiến tranh vào thẳng La Mã. Tháng 9 năm 218 T.C.N. Hannibal điều động 50.000 quân và 40 thớt voi trận vượt đỉnh núi ALPS, Hannibal đã thành công trong bản thiên anh hùng ca của ông trong vòng 15 ngày chuyển quân, ông đã đánh bại đội quân La Mã trong các trận chiến tại TICINUS và TREBIA và sau đó, Hannibal đã chiếm được toàn lãnh thổ phía Bắc Ý Đại Lợi.
Đọc Tam Quốc Chí, chắc ít người quên Tào Tháo không giáp chiến trực tiếp với quân chủ lực Viên Thiệu ở Quan Độ mà thắng được Viên Thiệu bằng cách đánh úp kho lương Ô Sào.
KẾT LUẬN:
Tin tức mới đây, The Washington Post, một trong những tờ báo có uy tín hàng đầu tại Hoa Kỳ đã công khai biểu lộ thái độ bất bình và lên tiếng kêu gọi chính quyền Hoa Kỳ phải có phản ứng đáp trả cụ thể trước các hành động gây hấn của Bắc Kinh, bị tờ báo cho là “khiêu kích nguy hiểm” tại Biển Đông, khi một chiếc phi cơ do thám của Mỹ, trong lúc bay trên Biển Đông gần các bãi đá ngầm ở vùng Trường Sa của VN đã bị Hải quân TC cảnh báo tới 8 lần. Không những thế ngay sau đó, Bộ Ngoại Giao TC đã ngang ngược lên tiếng đả kích hành động Mỹ là “vô trách nhiệm và rất nguy hiểm”. Đối với Washington Post, có thể là Mỹ không thể nào ngăn chận được các hành vi mà Bắc Kinh đang tiến hành ở Biển Đông, ở một khu vực là đường qua lại của tàu bè quốc tế, Bắc Kinh muốn loại tàu thuyền và máy bay quốc tế ra khỏi một vùng rộng 200 hải lý chung quanh các vùng tranh chấp, rộng hơn gấp bội so với 12 hải lý mà Hoa Kỳ công nhận.
Tưởng cũng nên nhắc lại: Năm 1982, Liu Huaqing – Tổng Tư Lệnh QĐNDTQ – (1982-1988) đặt 3 giai đoạn bành trướng cho Tân Đế Quốc Trung Cộng như sau:
- Giai đoạn I (2000-2010): Kiểm soát vùng biển và chuỗi đảo từ vùng Okinawa xuống Đài Loan và quần đảo Philippines.
- Giai đoạn II (2010-2020) Thiết lập kiểm soát vùng biển và các chuỗi đảo từ vùng Ogasawara tới đảo Guam và Indonesia.
- Giai đoạn III (2020-2040) Giai đoạn cuối chấm dứt sự thống trị toàn thể Thái Bình Dương & Ấn Độ Dương của Hoa Kỳ.
Tham vọng nầy của Bắc Kinh quá tầm tay và thiếu khôn ngoan. Họ đừng quên rằng, các hoạt động bồi đấp chuỗi đảo nhân tạo phi pháp ở quần đảo Trường Sa không chỉ gây quan ngại cho các bên liên quan mà cho cả những quốc gia không có tranh chấp ở Biển Đông. Rõ ràng, Bắc Kinh đang gây bất ổn cho an ninh khu vực và vi phạm Công Ước LHQ về Luật Biển (UNCLOS). Hậu quả là Bắc Kinh đang bị Hoa Kỳ & Đồng Minh bao vây và bị thế giới cô lập.
Đây là “tham vọng tự sát” Bắc Kinh sẽ lâm vào cái thế “quan dĩnh tự cầu khẩu thực” có nghĩa là hãy đo miệng mà nuốt mồi, đường lưỡi bò quá lớn không nuốt nỗi đâu. Trong khi đó, nội tình Trung Cộng còn quá nhiều nan đề không thể giải quyết như:
- Đấu đá nội bộ để tranh giành quyền lực.
- Tình trạng tham nhũng trong PLA hết thuốc chữa.
- Ô nhiễn môi sinh vô phương cứu chữa. Dân chúng không có khí sạch để thở, nước sạch để uống, thực phẩm an toàn để ăn.
- Xã hội bất ổn tại Tân Cương lạc nhịp trong giấc mơ Trung Hoa.
- Khoảng cách giữ người giàu và người nghèo quá lớn…
Trung Cộng có thể ví như một con rồng dậy non đã vội vã cuộn mình bay cao, vượt quá sức của nó. Cuộc đối đầu quân sự giữa Mỹ & đồng minh Nhật Bản, Ấn Độ và Australia với Trung Cộng chắc chắn sẽ không xảy ra ở Biển Đông. Ngũ Giác Đài sẽ chọn chiến lược đánh vào tử huyệt của Trung Cộng là đập thủy điện Tam Hiệp trên sông Dương Tử và đặc biệt hệ thống đập thủy điện trên sông Mekong đều là những mục tiêu cố định vô phương bảo vệ.
Một khi hệ thống đập thủy điện nầy bị đánh sập bằng bom xuyên boogke siêu khủng GPU-57 MOP (Massive Ordnance Penetration), có trọng lượng tới 13 tấn. Mỹ có dư thừa loại bom nầy để phân phối cho đập thủy điện Tam Hiệp và các đập trên thượng nguồn sông Mekong. Ngũ Giác Đài sẽ chọn chiến lược đánh vào “MÔI TRƯỜNG SỐNG” của Trung Cộng vừa ít đổ máu, vừa ít tốn kém lại đạt hiệu quả cao là làm băng hoại đời sống xã hội địch về mọi mặt: văn hóa, chính trị, kinh tế, y tế, quân sự…Hoa Kỳ vừa đượcdanh lẫn lợi, vì một khi hệ thống đập thủy điện trên sông Mekong bị đánh sập, trả con sông nầy về vị trí nguyên thủy của nó vào giữa Thế kỷ XX thì tất cả các quốc gia dưới hạ nguồn sông Mekong như Miến Điện, Thái Lan, Lào, Campuchia và Việt Nam sẽ nhiệt liệt tôn vinh Hoa Kỳ là vị cứu tinh của trên 200 triệu dân nghèo sống nghề hạ bạc và nông nghiệp, vì đã khai thông con sông Mekong nầy giúp họ thoát khỏi cảnh nghèo đói triền miên…
Chắc Tập Cận Bình và những tên lãnh đạo ĐCSTQ chưa quên vụ vỡ đập thủy điện Bản Kiều được xây dựng năm 1952 trên sông Hoài Nam là một trong những thủy điện quy mô lớn đầu tiên của nước nầy, đã gây kinh hoàng nhất trong lịch sử của Trung Cộng…
Đầu tháng 8/1975, siêu bão Nina đổ bộ vào Hoa Lục. Đây là một trong 5 siêu bão gây thiệt hại lớn nhất thế giới, lượng mưa đo được trong 3 ngày đêm lên đến 1.605,3 mm làm vỡ đập thủy điện Bản Kiều xảy ra vào ngày 7/8. Khi đó, lượng nước trong hồ thủy điện là 697 triệu mét khối, lưu lượng xả nước lên đến 13.000 m3/ giây. Vào thời điểm đó, nhà máy thủy điện Bản Kiều được xem là có khả năng đáp ứng 1/3 nhu cầu sử dụng vào lúc cao điểm của cả Vương Quốc Anh, công xuất của nhà máy lên đến 18 GW, tương đương 9 nhà máy nhiệt điện hay 20 lò phản ứng hạt nhân. Thêm vào đó, khoảng 11 triệu dân trở nên vô gia cư, khi hơn 5 triệu ngôi nhà bị phá hủy. Sự kiện kinh hoàng đã đòi hỏi chính quyền Trung Cộng phải tập trung cao độ vào việc sửa chữa những con đập có nguy cơ bị vỡ trong một thời gian dài.
Nếu như đập thủy điện Tam Hiệp và hệ thống đập thủy điện trên thượng nguồn sông Mekong bị bom Mỹ đánh sập toàn bộ. Hãy tưởng tượng xem mức độ tàn phá ghê gớm của nó, khủng khiếp lên đến mức độ nào? Con rồng đỏ Trung Cộng sẽ vùng vẫy trong biển nước một cách tuyệt vọng. Sóng nước Dương Tử Giang và sông Mekong sẽ cuốn trôi bản chất kiêu căng, ngạo mạn và tham vọng bất chánh của Tập Cận Bình ra Biển Đông…
NGUYỄN VĨNH LONG HỒ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét