Tại Hội nghị trực tuyến toàn quốc ngày 2-5 mới rồi, do Thủ
tướng Nguyễn Tấn Dũng chủ trì, ông Nguyễn Khắc Hào, Phó Chủ tịch UBND tỉnh Hưng
Yên nói: “Trong vụ việc ở Văn Giang, có sự móc nối chặt chẽ với những phần tử
chống đối ở nước ngoài. Các thông tin thậm chí còn được tường thuật tại chỗ,
từng giờ, để tuyên truyền xuyên tạc, dàn dựng những video clip giả để vu khống,
bôi nhọ chính quyền. Những người lợi dụng dân chủ,
móc nối với những phần tử tiêu cực, bất mãn, phản động trong nước và nước ngoài,
cố tình chống phá chủ trương, chính sách của Đảng, pháp luật của Nhà nước, đi
ngược lại lợi ích của nhân dân, kìm hãm sự phát triển, thì nhất định phải có
biện pháp xử lý kiên quyết”.
Đề nghị này của ông Hào với Chính phủ quả là đặt Chính phủ vào
tình huống khó xử. Bởi vì, “những phần tử chống đối ở nước ngoài” là những ai,
tên gì, làm gì, ở đâu thì chính ông Hào là người phát ra thông tin ấy cũng chưa
chỉ ra được. Còn ở trong nước, ai móc nối, móc nối ở đâu, bằng kiểu gì, chắc
chắn ông Hào cũng chịu. Trong số người dân bị công an đánh gây thương tích và
những người đã bị bắt, có ai đã “móc nối chặt chẽ với nước ngoài”? Có ai là phản
động?
Ông Hào cũng không đưa ra chi tiết về những video clip mà ông
nói là giả. Có thằng địch nào ngu đến mức “thưa ông tôi ở bụi này” mà tổ chức
đóng giả công an, đóng giả dân bị đánh ngay giữa đội hành với bối cảnh hàng
nghìn cảnh sát, súng nổ đì đùng để quay video clip giả? Thế mà ông Hào không
những kêu toáng lên như vậy, mà còn đi yêu cầu Chính phủ rằng “nhất định phải có
biện pháp xử lý kiên quyết”. Để rồi xem, trên cương vị Phó Chủ tịch UBND tỉnh,
lại là người có chức có quyền trong vụ này, sắp tới ông Hào sẽ có chứng cứ hợp
pháp để chỉ đạo bắt và xử lý ai? Và “xử lý kiên quyết” như thế nào?
Nếu như có ai đó kích động, xúi giục, lợi dụng “đục nước béo
cò” để “dàn dựng những video clip giả nhằm vu khống”, thì cũng phải truy nguyên
cái bản chất vấn đề, cái gốc từ những người gây ra hậu họa để “địch” lợi dụng là
ai? Không có lửa sao có khói? Không có cớ, ai dễ mà mượn cớ để thực hiện mưu đồ
chống phá? Ai đi chống phá mà lại dựng chuyện phức tạp như vụ Tiên Lãng, Văn
Giang? Nếu như mọi việc trong vụ này đã được cấp ủy Đảng và chính quyền tỉnh
Hưng Yên giải quyết, xử lý đúng pháp luật, quyền lợi chính đáng của nông dân
được bảo đảm, không gây bất công bất bình, không gây thiệt thòi quá nhiều cho
người dân, để sinh ra khiếu kiện đông người, thì đâu có cớ nào để người ta lợi
dụng? (Tôi viết bài này, ủng hộ những nông dân nghèo, bị mất đất đang đi đòi
quyền lợi hợp pháp, chính đáng; đồng thời phê phán cách làm, lối hành xử với
người dân của chính quyền cùng công an tỉnh Hưng Yên và huyện Văn Giang, các ông
cứ điều tra xem tôi có móc nối chặt chẽ với “thế lực thù địch” nào ở nước ngoài
không?).
Và hơn thế nữa, vụ
Tiên Lãng còn đang nóng hổi đó mà Hưng Yên lại huy động cả nghìn công an để truy
dẹp nhằm cưỡng chế thu hồi đất ở Văn Giang, thì quả là không khôn ngoan gì, mất
tỉnh táo và vô hình trung chính quyền đã tạo cớ cho “kẻ địch” xen vào chống phá.
Vậy, cái gốc nguyên nhân vẫn là do cấp ủy, chính quyền tỉnh Hưng Yên gây ra. Nếu
không là chủ mưu thì cũng là hành động thiếu cảnh giác, thiếu hiểu biết, tự
nhiên đi tiếp tay cho phản động, “thế lực thù địch” có cơ hội, có vụ việc lợi
dụng chống phá. Nếu như lôi cổ những kẻ địch từ nước ngoài và từ trong nước ra
để “xử lý kiên quyết” trọng vụ này, thì trước hết trách nhiệm vẫn là ấp ủy,
chính quyền địa phương, không thể coi là vô can được. Theo như lời báo cáo thì
ông Hào đã biết rõ “có sự móc nối chặt chẽ với những phần tử chống đối ở nước
ngoài”. Không những biết là có sự móc nối, mà ông Hào còn nắm chi tiết, cụ thể
đến mức là “móc nối chặt chẽ”. Thế nhưng tại sao lại để xảy ra vụ việc bung xé
phức tạp, kinh hoàng, làm mất uy tín Đảng lãnh đạo, mất mặt Nhà nước như vậy,
thì rất cần xem lại vị thế chức danh mà ông Hào đang nắm giữ, và cũng phải nên
xem lại ông Hào có dính gì với các “phần tử chống đối ở nước ngoài” hay không?
Theo Bộ luật hình sự, biết tội phạm mà không tố cáo, không truy dẹp là có tội
che giấu tội phạm. Thậm chí đã biết “móc nối chặt chẽ” mà để cho chúng phá
phách, nhât slaf ở vị trí lãnh đạo, càng nặng tội hơn. Không hiểu sao ông Hào
lại phát biểu như vậy? (xem thêm)
Phát biểu của ông Hào cũng y hệt phát biểu của các vị lãnh đạo
ở Hải Phòng, rằng có kẻ địch chống phá, có “diễn biến hòa bình”. Nhưng khi hỏi
địch là ai, kẻ nào, ở đâu, thủ đoạn, cách thức, chống phá thế nào, chứng cứ đâu,
thì chính người phát biểu cũng bó tay. Thực ra, đến nay cả Bộ Công an và các cấp
lãnh đạo của Hải Phòng, Hưng Yên vẫn chưa trả lời một cách chắc chắn, rõ ràng về
thông tin ấy. Nếu chính quyền và công an không làm sai, thì cho dù kẻ đich từ
nước ngoài có kẻ về “nằm vùng” tại Cống Rộc, xã Vinh Quang (Tiên Lãng), hoặc tại
xã Xuân Quan (Văn Giang) cũng không thể ngo ngoe được cái gì.
Qua thực tế cần phải luận giải rằng chính quyền địa phương tỉnh
Hưng Yên và huyện Văn Giang đã làm sai, quá sai, sai trầm trọng, rồi mới bị nhân
dân phản ứng. Liệu rằng có hiện tượng do những động cơ cá nhân, các cán bộ, đảng
viên có chức có quyền ở địa phương đã móc nối cùng đại gia để chia phần, tham
nhũng, làm sai pháp luật, mất dân chủ, qua quy hoạch, dự án để hưởng lợi cá
nhân, nhóm lợi ích? Người dân vì chưa thỏa mãn với mức đến bù, bị thiệt thòi
lớn, bị ép uổng mới phải khiếu kiện đòi được công bằng, dân chủ. Đúng pháp luật.
Dân khiếu kiện, bất bình thì báo chí mới phải vào cuộc.
Cho nên, các vị lãnh đạo phát biểu cái gì phải để cho người ta
còn tin, nể phục, đừng có cái lối “đá bóng sang sân”, “đánh bùn sang ao” như
thế. Nếu không có vụ việc, có khi cả năm không có chữ nào về Tiên Lãng, Văn
Giang lên mặt báo. Nhưng có vụ việc thì báo chí mới lên tiếng. Dung lượng, lọai
hình, cách thức thông tin thế nào đều do nội dung, tính chất, mức độ diễn biến
của vụ việc gây ra. Thế mà, ông Đỗ Quý Doãn có lần mới đây lại nhắc nhỏ các báo
cần phải biết chừng mực khi đưa thông tin. Rằng một số tờ báo “vẫn thông tin dồn
dập, quá liều lượng cần thiết”. Thế thì Bộ Thông tin và Truyền thông nên bám sát
sự kiện để chỉ đạo kịp thời và phải cụ thể từng tờ báo, từng trang mạng là vụ
này, việc kia chỉ được đăng tối đa mấy bài, mấy tin, mấy ảnh? Dung lượng nhiều
hay ít là do bản thân diễn biến và mức độ của vụ việc, hiện tượng, theo yêu cầu
bạn đọc, và cũng tùy chủ đích, khả năng tuyên truyền của từng tờ báo, đâu có cơ
sở nào để nói dung lượng nhiều hay ít? Chắc ông Doãn cũng tự biết là khi vụ Tiên
Lãng được giải quyết êm, thì tìm đọc những tin, bài về Tiên Lãng cũng rất khó
kiếm trên các trang báo, trang mạng.
Giáo sư Carl Thayer,
nhà quan sát Việt Nam từ Học viện Quốc phòng Úc, đã khuyến cáo chính phủ Việt Nam nên cho phép truyền thông theo
dõi và đăng tải thực trạng tranh chấp đất đai. Ông nói: “Tranh chấp đất đai đặt
ra câu hỏi về tính minh bạch trong quá trình chính quyền địa phương ra quyết
định, bao gồm cả cáo buộc tiền đút lót là việc làm bình thường trong quá trình
này…Có chắc là tiền bồi thường sẽ đủ để bù đắp cho công lao, những khó khăn,
thiệt thòi và gián đoạn về đời sống của những người bị ảnh hưởng? Họ sẽ làm công
việc gì một khi đất không còn nữa?”.
Khi báo chí nêu lên vấn đề, vụ việc gì, trước hết các nhà lãnh
đạo, các cơ quan chuyên trách, các bộ, ngành liên quan cần bình tĩnh, xem xét
lại, và tự kiểm chứng thông tin, tự kiểm tra mức độ đúng, sai, tự biết công việc
của địa phương, ngành, cơ quan mình phải làm gì? Những vấn đề báo nêu có liên
quan gì, có lỗi gì của mình không? Và hoàn toàn không nên cái gì muốn tránh tai
tiếng cho mình thì đánh lạc hướng, đổ tại phản động này, kẻ bất mãn kia, kẻ xấu
nọ, hoặc là do các “thế lực thù địch diễn biến hòa bình”.
“Tiên trách kỷ, hậu trách nhân”, tự mình không xem xét, soi rọi
để biết có sai lầm gì không, có bất công, mất dân chủ không, lại đi đổ lỗi cho
khách quan, khách thể thì hoàn toàn không nên. Từ hơn 20 năm qua, đất đai là vấn
đề nóng hổi, phức tạp, sinh ra nhiều hệ lụy, nhiều vụ việc trầm trọng, những
diễn biến rất phức tạp. Cho nên vấn đề này cần được đặc biệt quan tâm. Tự bản
thân chính quyền của mình khi giải quyết về đất đai, đúng hoặc sai chỗ nào phải
có trách nhiệm trước Đảng, bảo đảm đung Pháp luật Nhà nước, nhưng cơ bản là phải
được lòng dân, được nhân dân ủng hộ một cách thỏa nguyện, tự giác, thành
tâm.
Cũng về vấn đề đất
đai, trên trang web của Tạp chí Xây dựng Đảng ngày 19-2-2012, đã đăng bài viết
với tựa đề: “Không để đất đai là cái mầm sinh ra bất ổn”. Trong bài viết
cũng nêu rõ về hiện tượng khá phổ biến là có không ít vị lãnh đạo do chức trách
được phân công, người đứng đàu địa phương hoặc ngành, chữ ký về đất đai có sức
nặng quyết định đã thỏa hiệp, móc nối với đại gia để chiếm đát đai nhằm trục
lợi. Khi những cán bộ có chức, có quyền thoái hoá, biến chất có sự móc nối, ăn
chia lợi nhuận với đại gia thì họ bỗng nhiên họ cũng tự biến mình thành “đại
ca”, mất dần chất cộng sản. Có lắm tiền thì thành đại ngôn nhiều khi lấn át cả
pháp luật, lợi dụng chức vụ, quyền hạn mà ức hiếp dân, vi phạm dân chủ. Đó là
cái bàn cờ đô-mi-nô của đất đai, gọi là “lục đại” của đất (đại tham, đại ác, đại
lợi, đại gia, đại ca, đại ngôn). Cả 6 cái “đại” đó là một trong những nguyên
nhân sinh ra những vụ khiếu kiện từ đất dấy lên. Rồi cũng do đất đai mà xã hội
xuất hiện những vấn đề bất ổn do hậu họa của việc mua bán, sang nhượng, chuyển
quyền sử dụng vi phạm pháp luật, xảy ra các vụ tranh chấp, có cả những vụ cướp
đoạt trắng trợn. Bất công xảy ra, làm mất lòng dân phần lớn do việc thực thi
pháp luật không nghiêm minh, giải quyết thiếu công bằng… Đã có không ít cán bộ,
đảng viên có chức, có quyền phê duyệt, hoặc chỉ đạo giải quyết đất đai đã nhanh
chóng mất bản lĩnh về chính trị, tư tưởng, vi phạm nguyên tắc hoạt động của
Đảng, những lời dạy về đạo đức, lối sống. Suy thoái về chính trị, tư tưởng, đạo
đức, lối sống, nhân cách từ đó mà ra. Trong khi đó, nhiều hộ nông dân bị mất
đất, bị bần cùng hóa (mời đọc thêm ở đây).
Cũng do các vụ nổi cộm về khiếu kiện, cưỡng chế thu hồi đất ở
Tiên Lãng, Văn Giang và nhiều nơi khác, mà trong Hội nghị trực tuyến toàn quốc
về công tác tiếp công dân, giải quyết khiếu nại, tố cáo, Thủ tướng Nguyễn Tấn
Dũng nêu rõ: “Nếu công tác tiếp dân, giải quyết khiếu nại, tố cáo không được xem
xét, giải quyết và xử lý kịp thời, hiệu quả thì sẽ là mầm mống gây mất ổn định
chính trị, xã hội”. Ông cũng chỉ ra rằng: Bên cạnh những kết quả đạt được, ở
từng thời điểm, từng nơi, tình hình khiếu nại, tố cáo vẫn diễn biến hết sức phức
tạp; nhiều vụ việc khiếu nại, tố cáo còn tồn đọng, kéo dài như Thanh tra Chính
phủ đã báo cáo trong thời gian từ năm 2008 – 2011 bên cạnh việc xử lý dứt điểm
1.052 vụ việc tồn đọng, bức xúc, kéo dài (đạt 66,7%) vẫn còn lại 528 vụ việc
chưa được giải quyết dứt điểm, vẫn đang trong quá trình xem xét, giải quyết. Thủ
tướng nói: “Công tác tiếp dân, giải quyết khiếu nại, tố cáo phải tiếp tục được
xác định là nhiệm vụ quan trọng và thường xuyên của các ủy Đảng, chính quyền và
phải được giải quyết hiệu quả hơn nữa. Công tác này nếu không được xem xét, giải
quyết và xử lý kịp thời, hiệu quả sẽ là mầm mống gây mất ổn định chính trị, xã
hội”…
Theo số liệu thống kê do các ngành chức năng báo cáo Chính phủ:
Chỉ tính riêng trong 3 năm, từ năm 2008 – 2011 đã tiếp 1.571.500 lượt người
khiếu nại, tiếp nhận, xử lý 672.990 đơn thư, số vụ việc tăng 26,4%, đoàn khiếu
kiện đông người tăng 64,5%… Các vụ tranh chấp đất đai đặt ra câu hỏi về tính
minh bạch của các cấp chính quyền, ngành liên quan trong quá trình lập quy
hoạch, mở dự án, bồi thường, giải tỏa, ra quyết định thu hồi đất. Ai dám khẳng
định là không có những tiêu cực phát sinh tự vấn đề đất đai, bao gồm cả hiện
tượng nhận tiền đút lót, chia chác lợi nhuận? Và ai cho đó là việc làm bình
thường trong quá trình này? Có nơi đặc biệt phức tạp, gay gắt, biểu hiện rõ nhất
là số đoàn khiếu kiện đông người tăng mạnh, thái độ công dân đi khiếu kiện thiếu
kiềm chế, khiếu nại tố cáo vượt cấp lên Trung ương ngày càng gia tăng.
Thế nên, trong vụ Văn Giang, cũng như vụ Tiên Lãng và các vụ
khác, chính các cấp ủy, chính quyền địa phương, các cơ quan chủ quản, cơ quan
chức năng phải nghiêm túc xem xét, tìm nguyên nhân, có khuyết điểm, có sai lâm,
có lỗi với dân thì dám tự mổ xẻ, dũng cảm và trung thực nhận lỗi; đồng thời có
biện pháp sửa chữa, khắc phục hậu quả sao cho được lòng dân, đúng pháp luật, tự
giải quyêt cho nhanh chóng ổn thỏa. Đó cũng chính là cách phát huy nội lực, là
sự “tự thân vận động” tốt nhất, hiệu quả nhanh nhất. Không phải đợi có các vụ
việc thì địch mới chống phá ta, mà cả nghìn năm nay nhân dân ta luôn luôn phải
đấu tranh chống kẻ thù, chống các thế lực thù địch. Nhưng, trước hết phải tự ta
tháo gỡ cho ta, nhận diện cho rõ, “biết địch biết ta trăm trận trăm thắng”, ổn
định hay không trước hết phải do ta, đừng vì nóng vội hoặc vì động cơ không
trong sáng mà cố tình đổ vấy cho ai khác. Nước ta đã phải trải biến nhiều hy
sinh, gian khổ, mất mát đời này sang đời khác vì các loại kẻ địch. Ai chẳng căm
thù địch và biết rằng phải luôn luôn cảnh giác với địch. Nhưng một câu hỏi đặt
ra là tại sao có những vị trong phát biểu đều phải nói đến địch? Do đã biết dân
ta ngán ngại địch, rất ghét địch, cho nên cố tình nói là do địch chống phá để bà
con cho rằng do địch thì trấn áp là phải, đúng thế không? Nhưng dân ta nay khác
xưa rồi. Các ông làm mạnh tay chẳng phải vì lý do gì, mà thực tế xảy ra nhiều vụ
đã đủ cho bà con nhận diện bản chất vấn đề: “Làm cho khốc hại chẳng qua vì
tiền”.
Trong báo cáo với Thủ tướng Chính phủ, ông Nguyễn Khắc Hào rất
tự hào với thành tích trong vụ Văn Giang, chính quyền tỉnh Hưng Yên đã xác định
rõ quan điểm “phát huy dân chủ phải đi liền với kỷ cương pháp luật, trong từng
vụ việc cụ thể cần được xem xét thấu đáo, có lý có tình…” (!?). Thế mà tại sao
có đến 166 hộ dân sao lại dám “lợi dụng dân chủ “ đến mức cố tình như vậy, trong
khi chính quyền đã giải quyết một cách “dân chủ”, “có lý có tình, đúng pháp
luật”? Trong vụ này, chính quyền “không đi ngược lại lợi ích của nhân dân, kìm
hãm sự phát triển”. Chính quyền địa phương đã “tăng cường công tác tiếp công
dân, coi trọng tuyên truyền, vận động nhân dân và không nóng vội…”. Rồi nào là
“chính quyền đã quan tâm giải quyết các quyền và lợi ích chính đáng của người
dân, theo đúng các quy định của pháp luật”… Và ông Hào đi đến kết luận là có kẻ
địch xúi giục, rằng “những người lợi dụng dân chủ, móc nối với những phần tử
tiêu cực, bất mãn, phản động trong nước và nước ngoài, cố tình chống phá chủ
trương, chính sách của Đảng, pháp luật của Nhà nước…”. Trong báo cáo với Thủ
tướng Nguyễn Tấn Dũng, ông Hào đại diện cho quan chức Hưng Yên đã nói là có sự
liên hệ giữa người nông dân với lực lượng chống chính quyền. Nhưng điều quan
trọng nhất là những dẫn liệu để làm rõ nội dung đó thì ông Hào không hề chứng
minh, hoặc không có để chứng minh.
Suy cho cùng, địch không ở đâu xa, cũng không khó tìm. Kẻ nào
đã mất phẩm chất đảng viên cộng sản, vì lòng tham mà cơ hội, lợi dụng, cố tình
làm sai đường lối, chủ trương của Đảng, làm sai các chính sách, pháp luật Nhà
nước, gây mất uy tín cho Đảng, làm mất hiệu lực quản lý, điều hành của Nhà nước,
làm mất dân chủ, thì kẻ đó chính là địch. Từ trong nội bộ phá ra còn nguy hiểm
hơn địch bên ngoài đánh vào rất nhiều. Nếu do đạo đức, lối sống bị suy thoái mà
không tự nhận ra, trái lại tiếp tục suy thoái nặng hơn thì đó là sự “tự diễn
biến” vô cùng nguy hiểm ngay trong Đảng. Chủ trương sai, tổ chức thực hiện sai,
nhưng không dám nhận sai để sửa, trái lại vẫn tìm cách đánh lạc hướng, bẻ cong
sự thật, bóp méo bản chất vụ việc, đổ tại hoàn cảnh khách quan, đổ cho người
khác. Như thế là biểu hiện phẩm chất, đạo đức đã suy thoái nặng, năng lực quá
kém và lối sống hèn hạ.
B. V. B.
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét