Pages

Chủ Nhật, 27 tháng 5, 2012

HỒ CHÍ MINH: “ĐỈNH CAO CHÁY RỤI!”


LÃO MÓC
Cho đến nay thì quả thật Hồ Chí Minh chỉ là một huyền thoại, theo các phần mà tôi sẽ trình bày sau đây:
“-Tên: Không đúng, theo văn bản cho biết thì ông Hồ Chí Minh (HCM) ra đời và lớn lên là họ Nguyễn, ở làng Kim Liên, Nam Đàn, Nghệ An. Vậy nhưng, nhiều tài liệu lịch sử lại phát hiện rằng ông là người họ Hồ ở Quỳnh Lưu, Nghệ An. Điều này Đảng cố giấu, thì họ hàng nhà ông lấy làm hãnh diện lại khoe ra và đạp đổ công lao giấu diếm của Đảng.
-Tuổi: Không đúng, theo văn bản của Đảng và Nhà Nước, ông HCM sinh này 19/5/1890. Thế nhưng nhiều tài liệu chứng minh rằng ngày sinh này hoàn toàn không đúng, năm sinh càng không. 1 lá đơn ông xin vào học Trường Thuộc địa của Pháp – một ngôi trường đã sản sinh ra rất nhiều những tay sai bậc thầy cho thực dân Pháp – thì ông tự xác định ông sinh năm 1892.

-Gia đình, dòng họ: Không đúng, theo những gì Đảng và Nhà Nước tuyên truyền, thì ông HCM quê ở làng Kim Liên, Nam Đàn. Thế nhưng nhiều tư liệu chứng minh rất rõ ràng ông lại có họ Hồ ở Quỳnh Lưu, Nghệ An.

Chính vì thế, chưa bao Đảng và Nhà Nước dám nói đến ông nội HCM là ai. Nhiều nhà nghiên cứu đã chỉ ra rằng, mẹ ông Nguyễn Sinh Sắc đã mang thai từ một ông đồ nho ở Quỳnh Lưu, và ông nội Nguyễn Sinh Nhậm ở Kim Liên, chỉ là người tô son, trát phấn lên bào thai ông Nguyễn Sinh Sắc khi bà được gã làm thiếp cho ông nông dân này mà thôi. Điều này được chứng minh bằng việc gần đây, có 1 video được đưa lên mạng về việc con cháu của vợ hai ông Nguyễn Sinh Sắc về Quỳnh Lưu nhận họ hàng. Vậy thì những điều ghi vào lý lịch ông HCM đâu có phải như Đảng đã nói, đây là sự mập mờ tiếp theo.
-Sự nghiệp: Theo Đảng vẽ ra, thì ông HCM “đã ra đi tìm đường cứu nước”. Thế nhưng,  lá đơn xin học Trường Thuộc địa Pháp, hoàn cảnh ông khi ra đi làm bồi bếp trên tàu sang Pháp lại cho thấy ông ra đi vì hoàn cảnh gia đình quá túng quẫn. Nếu không hoàn cảnh cha nát rượu và bị án, mẹ chết và anh em tứ tán, thì “con đường đi tìm đuờng cứu nước” của ông Hồ sẽ đến đâu? Chưa nói là thực tế, cái cứu nước đó thực chất là đưa Viêệ Nam trở thành mắt xích trong phong trào Cộng sản quốc tế. Thậm chí, Đảng còn nói rằng ông HCM là danh nhân văn hóa thế giới được UNESCO công nhận, nhưng thực tết điều này chỉ là sự dựng chuyện, bịa đặt mà không có thực.
-Vợ con: Cũng theo những tài liệu Đảng tuyên truyền, thì ông HCM không vợ, không con, không có gia đình… để chuyên tâm lo việc nước.
Vậy nhưng, nhiều tài liệu, những nhân chứng sống đã chỉ rõ không những có vợ và hậm chí có nhiều vợ. Những lời chứng minh của những người từng cùng sống, cùng làm việc và cả những nhà nghiên cứu lịch sử đã khẳng định điều này. Việc ông có vợ cũng là điều bình thường nhưng dưới cái nhìn và nhất là để dựng lên “huyền thoại” Đảng ta đã có công bóp méo và giấu nhẹm. Vậy đâu phải là sự thật.
-Ngày chết: Không đúng ngày ông HCM chết, Đảng và Nhà Nước công bố ngày ông chết, ngày để con cháu ông cúng giỗ ông là ngày 3-3-1969. Vậy rồi mấy chục năm sau Đảng mới công bố ngày 2-9.
-Di chúc: Cũng khi ông HCM chết, Đảng cho công bố cái gọi là di chúc theo ý Đảng, đến lúc nào đó thấy không có lợi, Đảng mới công bố là di chúc “dỏm” và công bố bản di chúc khác – chưa hẳn đã là di chúc thật.” (Trích bài Hà Minh Tâm, Nữ Vương Công Lý)
-Tư tưởng: Sau khi hệ thống Cộng sản thế giới sụp đổ CSVN đưa ra cái gọi là “tư tưởng Hồ Chí Minh”; nhưng trong thực tế không có cái gọi là “tư tưởng HCM”.
Theo lý thuyết gia Marxist Nguyễn Văn Trấn, nguyên Tư lệnh kiêm Chính ủy Chiến khu IX trong kháng chiến chống Pháp, nguyên Phó bí thư Xứu ủy Nam kỳ, người cùng thơi với Trần Văn Giàu. Ông này đã viết trong cuốn “Viết cho Mẹ và Quốc Hội” về chuyện “tư  tưởng HCM như  sau:
“Trong tư cách Tổ trưởng Đại biểu Đảng CSVN năm 1951, lúc ấy vừa tái công khai dưới cái tên Đảng Lao động VN, ông đã gặp ông HCM.
“Tôi báo cáo tình hình, anh em trong tổ nói bộ hết duyên rồi sao mà lấy tư tưởng Mao Trạch Đông làm kim chỉ đạo cho Đảng ta. Nhưng anh em giao  là nói trong tổ cho nhau nghe thôi chớ không phát biểu ở hội trường. Và đã lỡ miệng nói ở đây một điều như vậy, trong quan hệ quốc tế này thì ngậm miệng đừng nói là hơn.”.
HCM nhắm hí mặt như Staline khi gặp vấn đề khó nghĩ, vì tim chữ. Tôi thưa tiếp: “Có đồng chí nói hay là ta viết ‘tư tưởng Mao Trạch Đông và tư tưởng Hồ Chí Minh’ có phải hay không!”       
Câu nói của tôi làm cho mắt ông già rạng lên theo lời đáp cấp kỳ: “Không, tôi không có tư tưởng gì khác ngoài tư tưởng chủ nghĩa Mác-Lênin. Tôi chỉ có phương pháp để giải quyết thỏa đáng từng vấn đề của ta. Như tôi thường nói “lạt mềm buộc chặt” đó là phương pháp cột cái gì đó của tôi. Mà cho đến như vậy thì cũng có sự chỉ biểu của phương pháp biện chứng! Chớ còn tư tuởng là quan niệm về vũ trụ, về thế giới xã hội con người thì tôi là học trò của Mác, Anghen, Lê-nin, chớ làm gì tôi có tư tưởng ngoài triết học Mác”.
Ai đã từng đọc qua “Hồ Chí Minh toàn tập” chắc đều nhận thấy rằng đây chỉ là một tập hợp hổ lốn tất cả những bài nói, bài viết của HCM; mà trình độ nhiều bài đã làm cho nhiều người đọc phải ngượng đỏ mặt.
Một ví dụ nhỏ: khi có học viên trong lớp nghiên cứu chính trị dành cho các trí thức CS hỏi HCM: “Dân chủ tập trung là gì?” Hồ trả lời: “Như các cô, các chú có đồ đạc tài sản gì đó thì các cô chú là chủ, đó là dân chủ. Các cô chú không biết giữ, tôi giữ dùm cho. Tôi tập trung bỏ vào rương. Tôi khóa lại, bỏ chìa khoá vào túi tôi đạy. Đó là dân chủ tập trung!” (Nguyễn Văn Trấn, sđd).
-Sự nghiệp văn chương: Hai cuốn sách “Vừa đi đường vừa kể chuyện” ký T.Lan và quyển viết về “Đời hoạt động của “Bác” Hồ” ký tên Trần Dân Tiên cho thấy HCM là một tay đạo văn có “lai-sân”.
Về thơ thì chỉ là thi ca hò vè và rất nặng mùi như các bài thơ:
“Hòn đá to, hòn đá nặngMột người vác không đặngHòn đá to, hòn đá nặnHai người các, vác phải đặng”“Chị em phụ nữ ta ơiThi đua yêu nước ta thời tiến lên”.
“Đau khổ chi bằng mất tự doĐến khi buồn ỉa cũng không choCửa tù rộng mở không đau bụngĐau bụng thì không mở cửa tù”
Đó là chưa kể “chuyện “Bác” Hồ “thuổng” tập thơ “Ngục Trung Nhật Ký” của một bạn đồng tù và “đỡ nhẹ “Bản án chế độ thực dân Pháp” của ai đó.
*
Qua phần trình bày trên, mọi người đã thấy rõ HCM chỉ là huyền thoại do chính ông ta và Đảng CSVN tô son, trát phấn, và đến nay đã bắt đầu rệu rã.
nhưng, cho đến nay, vẫn có người ra sức tô son, trát phấn cho cái huyền thoại đó là nhà văn Dương Thu Hương.
Trong một bài phỏng vấn mới đây bà cho biết:
“Khi đội quân chiến thắng vào Sàigòn năm 1975, trong khi tất cả mọi người trong đội quân chúng tôi đều hớn hở cười thì tôi lại khóc. Vì tôi thấy tuổi thanh xuân của tôi đã hy sinh một cách lảng phí”.
Nhà văn Dương Thu Hương là một người có tài. Dám viết về những chuyện cấm kỵ đối với đảng CSVN; nhưng bao giờ bà cũng húy kỵ đối với “thần tượng Hồ Chí Minh”.
Có những điều bà rất cường điệu và sai lầm như khi viết về chuyện lính thám báo miền Nam hiếp dâm các thanh nữ xung phong, sau đó, cắt vú và xẻo cửa mình các chị em này vứt tung toé (sic!). Dù sao, theo tôi, bà nhà văn miền Bắc Dương Thu Hương không đáng trách bằng ông nhà văn miền Nam là ông Nguyễn Mộng Giác đã viết trong truyện của mình là lính Nhảy Dù QLVNCH đã cắt lỗ tai VC và xỏ xâu để đeo (sic!). Một nhà văn miền Nam, sống nhờ cơm gạo miền Nam, hít thở không khí tự do, dân  chủ miền Nam do sự hy sinh xương máu của những người lính miền Nam lại nỡ lòng viết những điều bịa đặt khốn nạn và in vào sách như thế không biết lương tâm của ông ta để ở đâu?
Chuyện lạ là không thấy những ông, bà nhà văn “uy thế văn nghệ đầy mình” nào ở hải ngoại lên tiếng. Ngay cả các “nhà phê bình” Nguyễn Hưng Quốc, Thụy Khuê!
Nhà văn Dương Thu Hương là một người “chửi” rất hay và rất hay chửi! Xin mời nghe bà ta chửi:
“Triều đình CS là triều đình duy nhất cho tới nay, dạy con gái, con dâu vu khống cha hiếp dâm, dạy con trai chỉ vào mặt bố “đả đảo thằng bóc lột”, dạy láng diền tố cáo, điêu chác, đâm chem., dầy xéo mồ mã của nhau… Khi con người đã đủ can đảm vu khống, nhục mạ ngay cả bố mẹ mình thì họ thừa sự nhẫn tâm để làm những điều ác gấp ngàn lần thế đối với tha nhân…
Cả những người còn đang bảo vệ Đảng CS cũng phải lên tiếng chửi rủa nhà cầm quyền là kẻ đểu cáng, tán tận lương tâm.
Đòi hỏi nhà nước VNCHXHCN chơi đàng hoàng, đúng luật, biết tự trọng và liêm sỉ thì cnũg hoang tưởng như tin chủ nghĩa CSkhoa học của ông Lênin vậy….”
Nói chung là chửi tới bến, phải không?
Nghe nói là bà đi “bị” CSVN cho lưu vong sang Pháp Và lại tiếp tục sự nghiệp “chửi Đảng” cùng lúc viết và cho in quyển “Đỉnh Cao Chói Lọi” để ca tụng ông Hồ Chí Minh! Và theo một bài phỏng vấn của Đinh Quang Anh Thái, thì hiện nay bà ta đang ở VN.
Với những “phát hiện” trên thì chắc chắn cái mà bà nhà văn DTH gọi là “đỉnh cao chói lọi” chắc chắn sẽ phải trở thành “đỉnh cao cháy rụi”!
Về chuyện này, nhà bình luận thời sự Tuệ Vân của điện báo Tâm Thức VN có ý kiến như sau:
“Một cách thực tế và khách quan hì bà DTH có thể đã tỉnh mộng, như nhiều người cánbinh miền Bắc tỉnh mộng một thời gian sau khi ở miền Nam , nhưng không phải là ngày 30 -4 hay những ngày tiếp sau đó. Sự tỉnh mộng này được diễn ra trong những bài viết của bà phê bình lãnh đạo và chế độ nhưng vẫn đầy giọng lưỡi của kẻ chiến thắng. Thành ra, tuy bà DTH có những chi tiết và nhận định xác đáng, nhưng cái thực tính nằm đàng sau của bà thì không thấy rõ. Và Tuệ Vân đã nghĩ như thế sau khi bà viết cuốn dã sử về HCM, ca ngợi và binh vực HCM một cách rõ ràng”.
Theo tôi, bà nhà văn Dương Thu Hương bằng mọi cách ca tụng ông HCM không có gì đáng trách, bởi vì đó là nhiệm vụ của bà ta!
Khốn nạn nhất là vẫn là những ông bà nhà văn, nhà thơ, nhà chính trị miền Nam lại đi ca tụng “Bác” Hồ đẹp trai, có công đánh Tây, đuổi Mỹ thống nhất đất nước, kêu gọi mọi người đến Lăng để bái lạy “Bác” để nói với hôm nay và mai sai là chúng ta đã quên hết hận thù (sic!)
LÃO MÓC

Không có nhận xét nào: