Pages

Thứ Năm, 8 tháng 11, 2012

BUỔI LÀM VIỆC THỨ 2 VỚI AN NINH THÀNH PHỐ VŨNG TÀU


Bùi Thị Minh Hằng_Sau buổi làm việc ngày 3-10-2012 tôi không thấy họ có thêm bất kỳ động tĩnh gì
Phải chăng những bằng chứng tố cáo của tôi quá ư cụ thể và yêu cầu giải quyết của tôi cũng thật “đơn giản nhưng rõ nét” khiến cho họ khó xử mà câu giờ?  hay thậm chí bàn mưu tính kế bắt lỗi ngược cho tôi?
Gần cuối tháng tôi đi trại thăm con tôi và cũng được biết công an tỉnh có cho người lên gặp con tôi xác minh một số vấn đề tôi nêu trong đơn tố cáo. Trở về Vũng tàu tôi nóng lòng gọi điện cho ông Trần Công Hoãn giám đốc công an thành phố Vũng Tàu để hỏi thăm tiến trình giải quyết đơn thư. Trả lời tôi với 1 giọng hết sức ôn tồn và trách nhiệm , nhưng tôi vẫn thấy ở họ khó lòng có được cái Cái văn hoá sửa sai khi chính người trong ngành của họ mắc sai phạm

Dù sao tôi cũng “ghi nhận” rằng ngay sau cú điện thoại hối thúc của tôi thì ông giám đốc chỉ đạo ngay cho thiếu ta Nguyễn Văn Xuân- người đã làm việc , ghi lời khai của tôi hôm 3-10 gọi điện thoại hẹn tôi 8h30 sangs31-10 tiếp tục lên gặp để làm việc
Tôi nhẹ nhàng đề nghị hãy gửi cho tôi giấy mời chứ tôi không thể làm việc bằng cuộc hẹn điện thoại. Anh ta nói sẽ gửi cho tôi trong buổi chiều này.

Chờ cho tới tối 30-10 vẫn không thấy giấy mời gửi xuống. Tôi còn đón hụt cái giấy này bằng 1 thư báo tin cũng của ngành công an mà đọc xong vừa cười muốn té ghế nhưng vừa thấy buồn đến lặng lòng < >
Thế rồi chờ đến tối hẳn và sau cuộc điện thoại trực tiếp để nhắc nhở thì khoản 20h mới thấy CSKV tên Quang xuống gọi cửa đưa giấy mời làm việc vào 14h30 ngày 31/10/2012. Lần này người ký tên trong giấy mời không phải giám đốc Trần công Hoãn mà là Phó trưởng công an thành phố Vũng Tàu – Thượng tá Nguyễn Thế Vinh- Nội dung thì vẫn như lần trước : Làm việc về nội dung đơn tố cáo của bà”
Tôi nhớ tôi đã trả lời rất rõ ràng đầy đủ và thậm chí đã ghi âm lại. Họ cũng đã lên tận trại giam xác minh qua con trai tôi về nội dung tôi tố cáo tay Thường an ninh đã đe doạ con tôi như thế nào? Vậy họ tiếp tục “Làm việc” gì tiếp theo mà không phải là giải quyết theo đúng 4 nội dung tôi yêu cầu trong lần làm việc trước đây
1-Điều tra ra những kẻ khủng bố gia đình tôi bằng phân- mắm tôm và xăng trong suốt thời gia qua
2-Xử lý ông Thường an ninh Vũng Tàu đã có hành vi bắt cóc tôi và chỉ đạo đồng bọn cưỡng đoạt tài sản riêng của tôi vào ngày 1-7-2012
3-Buộc ông Thường phải lập tức trả lại tài sản của tôi mà ông ta đang chiếm giữ trái phép
4-Cơ quan công an có trách nhiệm bảo vệ cho sự anh toàn của tôi và gia đình tôi trước những việc khủng bố mang tinh chất thù hằn vì tôi không thuộc thành phần vi phạm pháp luật hay thành phần nguy hiểm cho xã hội
Linh tính nhắc nhở tôi rằng ” họ không thật lòng muốn giải quyết những điều hiển nhiên như ban ngày mà tôi tố cáo trong đơn ” Thậm chí với giác quan nhạy bén bao năm của một người lăn lộn trong thương trường từ cuộc sống đầy khốn khó và cạm bẫy tôi nghi ngờ họ đang tìm cách “gài bẫy ” tôi như bao vụ việc mà họ từng làm với những người đấu tranh đi trước
Một mặt tôi hết sức cảnh giác từng chi tiết nhỏ. Một mặt tôi dặn mình thật bình tĩnh,  tự tin như bao chuyện tranh đấu trước đây. Tôi luôn tin mình đang có chính nghĩa và lẽ phải, vì thế trong bất kỳ hoàn cảnh nào tôi cũng phải bảo vệ chân lý  đó tới cùng và cương quyết nhưng hết sức tinht táo
Soạn lại đơn từ và giấy tờ cần thiết xong. Đúng 2h30 phút tôi có mặt trước cửa phòng tiếp dân trong công an thành phố theo chỉ dẫn. Ngó vào trong tôi thấy thiếu tá an ninh Nguyễn văn Xuân đang xoay sửa chiếc máy quay phim đặt góc phòng mà tôi đã nhắc đến trong lần làm việc trước. Tôi gõ cửa và xoay cánh cửa bước vào. Anh ta có vẻ thiếu tự nhiên khin biết rằng tôi đã nhìn thấy cử chỉ đó. Để lấy lại không khí tự nhiên tôi hỏi thẳng :
Tôi cũng có mang máy quay và chụp theo . Vậy tôi có thể đặt cùng quay chứ?
Anh ta vội trả lời : Không được. Tôi liền chất vấn thì anh ta thanh minh rằng vì là cơ quan hay tiếp dân khiếu kiện , đề phòng những người có hành vi “quá khích” nên họ đặt camera “theo dõi” ghi lại bằng chứng(?) (Sao họ không đặt máy quay mà quay các hành vi vi phạm của người trong ngành để xử lý hay “rút kinh nghiệm?)
Tôi ngồi xuống đối diện với anh ta. Trong lòng thoáng thất vọng bởi không hề nhận ra 1 biểu hiện gì của việc người ta sẽ nhận lỗi hay sửa sai những việc do chính họ gây ra cho biết bao người dân trong đó có tôi và gia đình tôi
Đang sẵn nhiều bức xúc trong người , tôi móc ra chiếc thư báo tin về việc con tôi của trại giam và đưa cho anh ta xem . Tôi nói: Anh xem đi, Đồng đội của các anhm người trong ngành công an các anh làm những việc thế này thì thử hỏi sẽ còn bao nhiêu số phận bị vùi dập, đày đoạ bởi oan sai do các anh gây ra
Nhưng hình như tôi thấy các anh không hề có văn hoá sửa sai hay xin lỗi trước những khuyết điểm của mình . Phải chăng văn hoá ấy là thứ vô cùng xa xỉ trong ngành các anh?
Anh ta chộp lấy cái thư thông báo ấy và dồn tôi .” Đâu chị nói là chúng tôi toàn làm sai hả? Bằng chứng đâu? ”
Tôi nói anh hãy đọc đi rồi sẽ thấy bằng chứng đó. Còn anh muốn tôi dẫn chứng nữa thì tôi sẽ liệt kê ra
Nói rồi tôi kê ra hàng lô sứt xông sự việc sai trái trong ngành công an , với tên họ , địa chỉ cụ thể
Anh ta lại dồn tôi : “Sự việc chị nói có ai làm chứng?” Có vẻ như anh ta thấy đã rất “ đi đúng quỹ đạo” khi dồn dập đưa tôi vào những câu buộc trả lời , nếu không trả lời thì có lẽ đấy sẽ là ” cơ sở” cho anh ta kết tội tôi ” Vu khống ” ngay lập tức
Nhiều lúc anh ta làm tôi muốn nổi nóng . Xong nghĩ đến sự bày binh bố trận , quay phim chụp ảnh và rõ ràng nghề cắt xén lồng ghép của họ đã khiến cho biết bao con người phải chịu những án tù oan khuất và những tội danh bằng trò vu khống đê tiện,  không hề biết sợ đến Nhân Qủa luật đời nên tôi cố ghìm lòng lấy bình tĩnh cho qua cơn giận
Anh ta tiếp tục hỏi. Tôi nói rằng mọi tố cáo cũng như cung cấp thông tin tôi đã làm đầy đủ trong buổi làm việc trước vì thế tôi sẽ không nói lại khi mà những yêu cầu , đề nghị chính đáng của tôi họ chưa hề giải quyết hay trả lời
thứ 2 nếu những gì tôi nói ra hay cung cấp thì chính anh ta mới là người đi xác minh lại chứ không phải tôi. Thậm chí có những nhân chứng tôi sẽ bảo vệ đến giờ phút cuối cùng khi họ quyết chối cãi những gì họ làm thì khi đó tôi mới quyết định công khai  đối chất
Không thể hỏi thêm gì về nội dung cũ , mà thực chất cũng chẳng có gì cho anh ta hỏi thêm , chẳng qua vì họ muốn lờ đi không giải quyết việc tôi tố cáo những sai phạm của đồng đội và còn là cấp trên của  họ cho nên khi thấy tôi quyết tâm đi đến cùng vụ việc , gọi điện cho lãnh đạo họ hối thúc và buộc lòng họ phải  gọi tôi mà thôi
Sau khi không hỏi được thêm gì phần bổ xung khai báo anh an ninh này quay qua “xoay” tôi chuyện : Ai cho chị gọi điện cho lãnh đạo? Tôi hỏi lai: Luật nào không cho phép tôi gọi lãnh đạo anh? Tôi gọi để hỏi xem các anh giải quyết việc tôi tới đâu rồi?
Anh ta nói tiếp: Nhưng chị gọi cho lãnh đạo khi đang bận họp
Tôi trả lời: Tôi không biết và không được ai thông báo hay quy định gọi vào lúc nào thì lãnh đạo không bận. Tôi gọi đến và quyền trả lời là lãnh đạo anh. Người tôi gọi là xếp anh trả lời với tôi rất từ tốn , vậy mà sao anh có quyền hạch sách tôi. Anh mời ngay lãnh đạo của anh xuống đây…Anh ta đuối lý thì lại hạ giọng xuống..
Nhưng rõ ràng anh ta đã không che giấu được mục đích là đang hướng câu chuyện tố cáo sai phạm của tôi sang thành việc tôi có thể trở thành người “gây rối hay khủng bố” theo cách gọi của họ.
Thực chất buổi làm việc lần thứ 2 này họ đã lộ rõ “ âm mưu” buộc án gán tội cho tôi . Điều này đã được chứng minh bằng thởi điểm kết thúc làm việc , anh ta viết biên bản với nội dung chẳng ăn nhập gì với đơn tố cáo của tôi mà lại thòng 1 câu rằng
” Chị Hằng cam kết từ nay  sẽ chờ đợi thời hạn giải quyết khiếu nại tố giác…” Tôi kịch liệt phản đối và cương quyết không ký biên bản vì rõ ràng tôi đang thúc giục việc họ phải giai quyết đơn tố giác của tôi đúng pháp luật trong khi họ thì cứ cù nhầy và còn muốn lờ đi hoặc dàn dựng đổ lỗi cho tôi . Vì vậy chẳng có bất kỳ lý do gì để tôi phải ” Cam kết” với họ lá sẽ theo ý họ cả
Mọi người chắc chắn sẽ muốn biết rằng tôi đã nói gì với anh ta trong gần 4 giờ đồng hồ đó thì xin để phần 2 câu chuyện này tôi sẽ kể. Có 1 chi tiết rất thú vị rằng anh ta nói với tôi ” Tôi không hài lòng vì chị ghi âm buổi làm việc trước rồi đưa lên mạng” Tôi nói “ ồ thế ra anh cũng đọc blog của tôi à” anh ta nói ” có người bạn đọc rồi nói lại”
Tôi nói với anh ta” tôi có mang máy theo, hỏi anh thì anh nói không được nên tôi không dùng
Tôi cũng bỏ cả 2 chiếc điện thoại lên bàn mời anh ta kiểm tra . Nhưng anh ta không kiểm . Vậy mà anh ta cứ nghi ngờ tôi đang ghi âm. Tôi có giải thích rất thật với anh ta rằng. Tôi từng bị bắt nhiều lần vào công an Hà Nội . Họ thậm chí lột truồng chúng tôi khám xét nên tôi chẳng dại gì làm chuyện giấu diếm. Tôi hoàn toàn công khai. Và anh ta nói không được thì thôi tôi không xử dụng bất cứ cái gì. Còn chuyện có ai ghi âm cuộc làm việc này không? Công an hay bạn bè tôi thì chuyện đó lại là khác. Vì họ có thể ghi từ bên ngoài….Tôi vừa nói vừa cười vui vẻ …nhưng hình như anh ta không tin
Thôi thì chờ xem cuộc làm việc thứ 2 này ai ghi lại ? Chứ tôi thì chắc chắn không ghi  rồi đó. Chắc anh ta cũng xác nhận điều này khi  anh ta đối diện tôi với khoảng cách thật gần
Mà nói cho cùng . Làm đúng và tôn trọng pháp luật thì sợ gì ai ghi âm hay quay phim chụp ảnh chứ? Chỉ những kẻ làm sai mới luôn sợ hãi mà thôi

Không có nhận xét nào: