Chuyện thứ nhất:
Sáng hôm qua, lúc nghe điện thoại, bảo Xuân Diện đang bị một nhóm thương
binh đến gây sự, đòi hành hung ở phòng làm việc, mình nghĩ ngay: lại chuyện đâm
thuê chém mướn đây! Cứ đến xem sao chứ nào đã biết vì việc gì?
Thời buổi hiện đại có khác. Tinh thần đoàn kết có khác. Chỉ từ một cú điện
thoại mà sau vài chục phút mọi người đã túa đến Viện Hán nôm. Số người đến hỗ
trợ mỗi lúc một đông, cụ bà Lê Hiền Đức và giáo sư Ngô Đức Thọ cũng tất tưởi đến
ngay, đối với hai bậc cao niên đó thì mình nghĩ Xuân Diện chả khác gì con cưng,
trò cưng cả. Cả cái cậu Trí Đức một dạo đả kích nhau ra trò trên mạng, thế mà
nghe tin cũng phi ngay đến. Nhìn những gương mặt anh em quen có, không quen cũng
có mình lại thấy xúc động, chả lúc nào hơn khi hoạn nạn lại có đông bạn bè đến
chia sẻ thế này. Thời buổi này cứ thấy ai bị nguy khốn người ta lại hay lảng xa,
sợ vạ lây…mới buồn.
Nói là hỗ trợ là hỗ trợ về mặt tinh thần và đấu lý thôi chứ làm sao chửi
bới, đánh đấm gì được? Nghe xôn xao một hồi mới sáng ra được 1 tý. Ồ! Hóa ra mấy
ông thương binh này quan tâm đến vấn đề điện hạt nhân!!!
Ối giời đất ơi, hồng phúc cho dân ta quá. Bây giờ đến mấy bác thương binh
cũng quan tâm đến chuyện đại sự của nước nhà! Cái bài đăng trên blog của Xuân
Diện mà các bác ấy hùng hổ đòi gỡ xuống mình cũng mới chỉ đọc qua loa. Bây giờ
nhiều bài quá nên mình chả đọc hết được, nhưng thấy nói đến phát triển điện hạt
nhân là mình thấy hãi rồi nên chả cần suy tính gì, cứ phản đối cái đã. Gớm,
thiên hạ người ta đi trước hàng mấy chục năm rồi. Lợi hại thế nào không biết,
chỉ biết khi người ta rút lui vì ăn đòn đủ rồi thì anh Việt Nam lại hăng hái
nhảy bổ vào, tỏ ra ta đây không sợ bố con nhà nào, kiểu rất anh hùng rơm
nhớ.
Nói lạ là cứ nghe thấy những vụ dân sự mà dính đến thương binh, là người ta
nghĩ ngay đến chuyện thuê mướn không đâu à. Một người bạn tôi kể từ lâu rồi, một
công ty đòi nợ đối tác mãi không được, được mách nước bèn thuê các bác thương
binh. Ngày đầu các bác ấy điều 5 xe 3 bánh 27/7 đến dàn quân trước cổng Công ty
đối tác, cả ngày chắn lối không cho xe ra xe vào. Ngày thứ hai thêm 5 xe nữa là
10 xe. Sang ngày thứ ba thì đối tác cung cúc đem tiền đến trả nợ. Đòi được tiền
tỷ mà mất có mươi triệu quá là bèo.
Nhưng đấy là chuyện nợ nần tiền bạc giữa dân làm ăn với nhau, chứ chàng
tiến sĩ Hán Nôm nhà ta nói chuyện điện hạt nhân thì liên quan gì đến nợ nần tiền
bạc gì đâu nhỉ? Buồn cười nhất là có bác thương binh vào ngồi rất đường bệ trong
phòng làm việc của Xuân Diện rồi, mới thong thả giở cái bài in từ blog của Xuân
Diện ra đọc, vừa đọc vừa bình luận bằng những từ đệm rất dân dã. Đến một đoạn,
bác ấy a lên: Đây này, gửi cả thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, gửi rồi đây này. À gửi
Nguyễn Tấn Dũng thì kệ mẹ Nguyễn Tấn Dũng…
Thế ra đến đây rồi bác ý mới đọc và biết Xuân Diện viết gì. Tài không? Lại
biết thêm được tình cảm của bác ý dành cho thủ tướng nữa.
Khiếp là các bác ấy đi lại nghênh ngang trong phòng làm việc của Xuân Diện,
văng bạt mạng, đù mẹ đù cha loạn cả lên, hô bắt Xuân Diện đưa ra đồn công an
nữa!
Kinh thật, cơ quan nhà nước mà các bác ấy xem ra như cái chợ. Hài nữa là
chuyện ban đầu khá ầm ĩ mà chả thấy bóng dáng lực lượng chức năng đâu. Không
phải là do quần chúng bức xúc phản ảnh, mà người của Viện gọi các anh mỏi mồm
chả thấy các anh đâu. Đến lúc hạ màn, các bác thương binh thì về từ nãy, anh em
bạn bè hỏi thăm nhau xong cũng kéo nhau ra cổng mới thấy hai ba anh đi xe máy
đến. “Mạng” bảo vui, đến nhanh quá mà chưa có màn gay cấn thì kịch không thành
mất.
Thôi thì nhà mạng tha hồ bàn tán. Một còm nói: “Hóa ra vì nhà nước thiếu
điện, các bác thương binh này muốn xây dựng điện hạt nhân… xây hay không là do
chính quyền chứ đâu phải do bác Diện quyết định mà đòi gặp bác hic hic hic, hài
hước thật đó…”Blgogger Lê Dũng thì giật tít: Thương binh lo vấn đề năng
lượng.
Chuyện thứ hai:
Một cô bạn vừa gọi điện, kể lể bảo bị nghi oan là an ninh, ức đến mất cả
ngủ. Kể xong lại cười rúc lên bảo: lạ thế! Ngày xưa thì yêu quý các chú công an
là thế, thế mà bây giờ mới bị nghi là công an thôi mà phẫn nộ cứ như là xúc phạm
nhau ghê gớm lắm, ức đến mất ngủ mới buồn cười chứ.
Túm lại, nghe xong hai câu chuyện trên mới nói:
Lạ!
Rồi thấy buồn cười!
Lạ!
Rồi thấy buồn cười!
Rồi thấy buồn, đau!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét