Pages

Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2012

NHÀ NƯỚC CỘNG SẢN VN ĐANG RUN SỢ


Mõ SG (Danlambao) - Nhân dân chúng tôi biết các ông đang bối rối, hoảng hốt, sợ hãi vì đang ở khúc cuối của con đường cùng. Sự sợ hãi ám ảnh các ông ngay trong giấc ngủ và từng giờ trong cuộc sống của một giai cấp lãnh đạo chuyên gieo đau thương sóng gió cho nhân dân và đất nước bằng sự cai trị độc tài độc đảng và tàn ác. Gia đình các ông hoang mang lo lắng vì không biết ngày mai sẽ như thế nào. Các ông đang sống trên một núi tiền của nhưng có lẽ giờ đây các ông đã cảm nghiệm được chân lý “không phải có tiền là có thể mua tiên”. Các ông đang nắm trong tay nhiều quyền lực và nhiều sức mạnh, nhiều súng đạn nhưng tất cả những thứ đó không đem lẽ phải về phía các ông. Các ông sắp thua cuộc, bại trận trước sự phẫn uất căm hờn của nhân dân. Các ông có rất nhiều cái để sợ:
Các ông đâu có tiếc nuối lo lắng gì cho cái chủ nghĩa cộng sản, phương tiện đã dẫn đưa các ông lên vị trí cầm quyền ngày hôm nay. Các ông ghét chủ thuyết này còn hơn chúng tôi vì các ông là những người phải nghe, phải đọc, phải học, phải làm theo và các ông biết rõ nó là gì và như thế nào. Nhưng nếu thả trôi nó theo dòng cuốn của lịch sử nhân loại các ông sẽ mất điểm tựa để sống, để hưởng thụ. 
Nếu tính từ mốc điểm 1975, đã gần ba mươi năm các ông làm giàu nhờ nó, đến giờ phút này các ông đã là những triệu phú đô-la. Sự níu kéo và cố gắng duy trì chủ thuyết này chỉ vì các ông sợ sẽ mất trắng những gì đã thu tém được của đất nước bằng nhiều kiểu cách bất nhân thất đức. Các ông đang bối rối chưa tìm ra một cách hạ cánh an toàn cho mình và gia đình để sống hưởng thụ số tiền của đã cất dấu. Các ông cố gắng bảo vệ cho sự tồn vong của Đảng để lần lừa mong chờ thời gian và các thế hệ đồng thời qua đi, lớp người kế tiếp sẽ không biết nhiều về các ông để đánh gục và tịch thu tài sản sung vào ngân quỹ quốc gia. 
Hơn nữa ngoài sự oán thù của nhân dân, trong nội bộ cũng có rất nhiều đồng chí các ông đang mài dao lau súng chờ thời cơ để treo cổ các ông. Các ông biết rõ hơn chúng tôi về cách rửa tiền và dấu tiền ở các ngân hàng nước ngoài, nhưng các ông cũng biết không có cách nào là an toàn vì một khi các ông mất quyền cai trị, nhân dân có quyền đòi hỏi để đưa số kim ngân đó về cho đất nước. Các ông đang sợ hãi vì có quá nhiều tiền tẩm bằng máu, bằng sinh mạng và nước mắt của nhân dân. Các ông biết nhân dân đã ghi sổ tất cả những gì các ông làm từ thời ông Hồ Chí Minh đến triều đại Mafia đỏ sau cùng, và các ông biết rõ khi giờ G đến, nhân dân sẽ tính sổ với các ông. 
Vì thế các ông đã khủng bố đàn áp dã man những người đấu tranh cho một nước Việt Nam tự do, dân chủ. Các ông lập mưu bóp chết những tiếng nói kiên cường bảo vệ lãnh hải và lãnh thổ. Các ông trù dập, đánh đập, bỏ tù, đày đọa những người can đảm đứng lên đòi công lý, đòi quyền làm con người vì tất cả những hành động đấu tranh đó đe dọa sự tồn vong của đảng và sự sống còn của các ông và gia đình các ông cùng với số tài sản khổng lồ. Các ông đã làm thui chột nhiều thế hệ Việt Nam, cản trở sự vươn lên của dân tộc. 
Những hành động tàn độc, đê tiện, dơ bẩn của các ông là những nhát cuốc tự đào huyệt mộ cho đảng và cho mình. Nhân dân thách thức các ông hãy đàn áp hơn nữa, hãy bày tỏ sự nhơ nhớp hèn hạ của một con thú bị dồn vào đường cùng hơn nữa đi. Nhân dân chúng tôi không sợ. Người sợ chính là các ông. Đảng các ông biết rõ nhân dân không tín nhiệm và đồng ý với đường lối cai trị của họ, chính quyền các ông không do dân cử, với một tình cảnh như thế các ông biết chắc là nay mai đảng sẽ bị loại ra khỏi chính quyền và các ông sẽ không còn đất sống, hơn nữa chính quyền cộng sản các ông đang mất phương hướng, không còn lý tưởng và chính nghĩa để tiếp tục hiện diện và cai trị. Đất nước Việt Nam không phải của đảng cộng sản nhưng là của nhân dân, sự sụp đổ của đảng chỉ còn là thời gian vì đã đến lúc nhân dân thực thi quyền làm chủ đất nước của mình. 
Cái sợ thứ hai đang gậm nhắm tàn phá tâm hồn các ông còn kinh khủng hơn bất cứ cái sợ nào. Để duy trì quyền lực và làm giàu các ông đã dùng những mưu ma tàn ác, độc hiểm để có tiền và có quyền. Các ông đã huy động lực lượng công an để bảo vệ và đem thắng lợi về cho mình bằng mọi phương thức. Những chiếc ghế các ông đang ngồi được kết thành bởi hàng triệu sinh linh chết oan ức trong tù, trong trại cải tạo, trong đời thường bị cô lập, bao vây, trong oán hờn vì bị cướp đất lấy nhà. Các ông biết rõ oán thù do các ông gây ra bao la hơn biển cả. Không một gia đình nào không bị các ông ức hiếp. Không một cá nhân nào không có vấn đề với đảng cộng sản và công an côn đồ. Không tôn giáo nào được bình yên tự do hành đạo. Không sắc tộc nào được tự do sống trong bình an. 
Sự sợ hãi đã biến tất cả những gì các ông thấy, nghe đều là của địch, đều là những nguy hiểm cho các ông. Bằng mọi phương cách đê tiện, nham hiểm, ác độc các ông đã tạo nên hàng triệu gia đình mất cha, hàng triệu người vợ mất chồng. Vì quá sợ hãi các ông đã bối rối sai lầm trong mọi hành động và kết quả là tất cả các ông, từ ông nhỏ đến ông to đều được nhân dân ghi tên nhớ mặt chờ ngày đưa ra xét xử. Nhân dân ở đây nhiều lúc có nghĩa hẹp hơn, đó là những người trong khu phố của các ông, những nạn nhân trong khu vực các ông cầm quyền, những người trong làng, trong xã các ông. 
Các ông biết rõ khi giờ G đến, cho dù chính quyền tiếp nối có nhân đạo cách nào đi nữa cũng không thể nhanh tay can thiệp được những cuộc trả thù đẫm máu của những người này, không chỉ riêng cá nhân mà là cả gia đình các ông vì sự oán hờn cao ngất tựa trời. Các ông đang ngày đêm lo sợ giờ G đó xảy đến. Nhiều người trong các ông đã tẩu tán tài sản, tậu nhà mua biệt thự ở nước ngoài để dọn đường chạy trốn, nhưng các ông cũng biết rất rõ và rất rõ là cho dù các ông bay lên trời hay chui vào lòng đất những tội ác các ông đã làm sẽ luôn bám theo các ông cùng những quả báo của nó. Sự sợ hãi đã đưa các ông từ sai lầm này đến sai lầm khác. 
Các ông đã kết án những người anh hùng dân tộc dám công khai bày tỏ sự nguy hiểm của Trung cộng khi chiếm đất lấn đảo của Việt Nam, những người dám công khai chỉ trích những sai trái bất công của chính quyền, dám công khai đòi tự do ngôn luận, tự do tôn giáo. Những bản án vô nhân đạo này sẽ quay ngược về phía các ông và nó sẽ nhân lên gấp trăm gấp ngàn lần. Bọn công an côn đồ các ông đang sử dụng sẽ là những người đầu tiên quay lại đâm vào tim vào gia đình các ông, chơi với dao sẽ chết vì dao. Các ông cũng biết rõ lực lượng quân đội sẽ không đứng về phía các ông trong những giờ phút cuối cùng vì họ là con em của nhân dân, mãn thời hạn bị bắt buộc thi hành nghĩa vụ quân sự họ lại là những người dân như mọi người khác. Các ông thường có những quyết định điên cuồng, có thể các ông sẽ ra lệnh bế quan tỏa cảng, nội bất xuất ngoại bất nhập, làm cỏ tất cả những phần tử chống đối để không xảy ra như trường hợp các nước Li-Bi, Ai cập. Các phương tiện truyền thông sẽ bị cắt đứt, internet bị gián đoạn, các thông tin bị cô lập ở từng địa phương để không ai biết và không ai liên lạc được với nhau. Công an được huy động đến mức tối đa truy tìm và thủ tiêu các phần tử đối lập. Sau đó một vài năm, khi đất nước đã sạch bóng “quân thù”, nhà nước các ông lại “đổi mới” một lần nữa để ra mắt với cộng đồng thế giới. 
Thưa các ông, khi cơn lũ của sự phẫn uất, của hờn căm tràn xuống thì tất cả các ông sẽ bị cuốn trôi. Không có sức mạnh nào bằng sức mạnh của toàn dân. Giải pháp duy nhất để giải quyết vấn đề khi còn kịp để tránh đổ máu là trả tự do cho những tù nhân lương tâm vô điều kiện và ngay lập tức. Trao trả đất nước lại cho nhân dân. Có như thế các ông mới hy vọng còn một chỗ dung thân. Chần chừ, níu kéo, ngoan cố đến giờ G, máu các ông và gia đình vợ con là những người vô tội bị vạ lây sẽ nhuộm đỏ mọi ngỏ ngách từ thành phố đến thôn làng. 
Dân tộc đang căm hờn. 
Nhân dân đang phẫn uất. 

Không có nhận xét nào: