Pages

Thứ Ba, 1 tháng 2, 2011

KHÔNG SAO CHỊU NỔI – LẬT HẾT ĐI!

“Đọc tin Tunisia mà nhớ tới đất nước Việt Nam cũng đang trong tình trạng khốn khó tương tự: đại đa số người dân thất nghiệp, bị bóc lột, và giá thực phẩm cao, trong khi một thiểu số người thì sống sung túc, xa hoa trong sự hối lộ, tham nhũng. Bao nhiêu công nhân Việt Nam nghèo khổ bị tư bản ngoại quốc bóc lột ngay chính trên đất nước mình với sự thông đồng của chính quyền bản xứ. Bao nhiêu nông dân Việt Nam phải mất nhà cửa, ruộng vườn, gia đình tan nát. Những người cộng sản vô cảm chỉ biết có mình và đảng mà không đoái hoài đến quyền lợi của dân tộc. Người dân Việt Nam xét ra cũng khngô đến nỗi nào hèn kém lắm so với Tunisia và các nước Bắc Phi khác. Cho nên chế độ này rõ ràng không thể tồn tại, mà sớm muộn gì cũng phải chấm dứt, để người dân Việt Nam trong và ngoài nước cùng nhau xây dựng đất nước.”

Nhận xét của nhà bình luận thời sự Tuệ Vân vẽ ra toàn cảnh đất nước Việt Nam trong thời điểm của năm 2011 mà chúng tôi trích dẫn trên đây chỉ diễn tả tổng quát, chung chung.

Thực ra đất nước Việt Nam đã thê thảm về mọi mặt từ 20 năm về trước khi “những đỉnh cao trí tuệ” cai trị đất nước này.

-Về chuyện văn chương chữ nghĩa:

Xin mời độc giả nghe “Nhật ký 1989-1990” của cố Linh mục Nguyễn Ngọc Lan kể về chuyện “nhà văn phản kháng” Trần Mạnh Hảo:

“… Mấy năm trước, sau một vài bài nói chuyện nào đó của Tổng Bí Thư Nguyễn Văn Linh với giới văn nghệ báo chí, ông về quê thăm ông bố làm tiệc rượu đãi con và bạn bè. Ngà ngà say, ông đứng lên ôm con vừa cười vừa khóc: ‘Mày là nhà văn phải không con? Tao mừng cho mày vừa được ‘cởi trói’”. Mấy tháng trước đây, Trần Mạnh Hảo lại về quê thăm ông bố. Lại một bữa rượu tưng bừng. Ông bố lại ngà ngà say rồi cũng lại đứng lên ôm con vừa khóc vừa cười: ‘Mày là nhà văn phải không con? Tao buồn cho mày bây giờ lại bị cột lại! Mà mừng hay buồn để làm gì? Tao phải hỏi mày trước đã: Nhà văn chúng mày là con người hay con mèo, con chó mà khi được ‘cởi trói’ khi bị cột lại như vậy hở con?’”

-Về chuyện xã hội:

Mấy tuần nay người Việt tỵ nạn tại hải ngoại ai nghe chuyện ở Hà Nội có một tiệm phở giá mỗi tô phở 35 Mỹ kim nhưng lại được rất nhiều “đại gia” chiếu cố thì cũng phải lắc đầu. Xin thưa ngay đó chỉ là… chuyện nhỏ. Cách đây 20 năm, năm 1991, tại Hà Nội đã có chuyện đám tang của một con chó với ba ô tô đi đưa đám, trên mười mâm cỗ thịnh soạn và nhân viên được cho nghỉ việc để đi đưa đám con chó.

Xin thưa đây là chuyện thật 100% được đăng trên báo Quân Đội Nhân Dân ra ngày 4 tháng 4 năm 1991 làm xôn xao dư luận lúc đó. Sau đó tờ Tuổi Trẻ cũng sao chép lại nguyên văn trên số 40-91 mà không dám bình luận gì. Nhiều người đọc giận quá xé bỏ, nhiều người chạy lại tòa soạn đặt ở đường Yên Đỗ cũ, Lý Chính Thắng bây giờ la ó, chửi thề. Cho nên số kế tiếp là số 41-91, ký giả Bút Bi làm gan viết chỉ vài dòng, nhưng là tiếng nổ long trời lở đất vào luơng tâm con người, nên số báo đó đã được “nhân dân” chiếu cố tận tình: 150.000 số báo Tuổi Trẻ bán sạch chỉ nội trong buổi sáng ngày 11 tháng 4 năm 1991.

Ông ký giả Bút Bi viết chuyện gì mà hấp dẫn, lôi cuốn độc giả tới như vậy? Xin thưa đây là nội dung bài báo:

“Tuần qua, các báo trung ương đưa ra hai vụ nhức nhối: ông Minh, trưởng phòng vật tư công ty Vesco I (Hà Nội) tổ chức đám ma cho con chó của mình với ba ô tô đi đưa đám, trên mười mâm cỗ thịnh soạn và cho nhân viên nghỉ việc để đi đưa đám, v.v… (báo QĐND 4-9-91); vụ thứ hai, bà Ơn ở Hải Hưng đã đánh chết mẹ ruột của mình… khi hỏi lý do, thị trả lời tỉnh bơ “già và bẩn thỉu, không giúp ích được cho con cái thì cần phải đánh chết” (báo Đại Đoàn Kết 2-4-91). Bút Bi vốn ưa cười cợt, dẫu có lúc cười ra nước mắt, nhưng đọc hai bài báo kể trên, bỗng thấy trái tim đau nhói, từng dòng chữ gai gai ớn lạnh…

Đất nước nghèo đói rồi sẽ có ngày khá hơn; pháp luật lỏng lẻo rồi ra sẽ chỉnh đốn quy củ, nhưng luân lý, đạo đức là cái giềng mối của dân tộc, mà hư hỏng thì phải cần nhiều thế hệ mới khôi phục… và trong lịch sử loài người đã từng có dân tộc bị xóa sổ vì đạo lý suy đồi.

Một trưởng phòng đã tốt nghiệp đại học là cán bộ nhà nước, khi tổ chức đám ma cho con chó, như vậy là đã xem xã hội như bốn bức vách phòng ngủ nhà mình. Một phụ nữ 40 tuổi, thần kinh bình thường đã tự tay đánh mẹ chết mà không một giọt nước mắt, khi phóng viên đưa máy ảnh lên chụp còn biết sửa cổ áo, nhoẻn miệng cười tươi… Trời ơi, nụ cười báo động về một nền đạo đức xã hội suy thoái cùng cực đến độ mất tính người!”

*

Đó là tình trạng thê thảm của đất nước Việt Nam về mặt văn hóa, xã hội từ 20 năm trước mà những người làm báo can đảm ở trong nước đã lên tiếng. Nhưng xem ra tình trạng suy đồi về văn hóa, xã hội và về mọi mặt ở Việt Nam ngày càng thê thảm hơn như bức tranh ảm đạm mà nhà bình luận thời sự Tuệ Vân đã vẽ ra mà chúng tôi đã trích dẫn từ đầu bài viết này.

Sau 36 năm cai trị đất nước của “những đỉnh cao trí tuệ” đất nước ngày càng lụn bại, tang thương. Phụ nữ được “xuất cảng” ra các nước để làm nô lệ tình dục. Đàn ông thì được xuất khẩu để đi làm lao công. Đất đai, sông, biển thì được sang nhượng cho ngoại quốc. Dân chúng lên tiếng phản đối thì bị trù dập, tù đày. Các nhà tranh đấu cho tự do, dân chủ cho đất nước thì bị bắt bớ, tù đày. Các nhà tu Phật giáo lên tiếng thì bị quản thúc tại chùa, các nhà tu Thiên Chúa giáo lên tiếng bị trục xuất đi nước ngoài chữa bệnh.

Vậy phải làm sao bây giờ?

*

Ba mươi sáu năm trước, nhà thơ VC Nguyễn Đình Thi kêu gọi trong bài thơ “Cách Mạng” của ông ta và “những Biến Khúc” của tác giả Nguyễn Trọng Nghĩa như sau:

“Cái ác của kẻ mạnh

Cái hèn của kẻ yếu

Cái tham của kẻ thừa

Cái thèm của kẻ thiếu

Dân Tộc thù Dân Tộc

Con người sợ con người.



Biến khúc I:

Cái mạnh của kẻ ác

Cái yếu của kẻ hèn

Cái thừa của kẻ tham

Cái thiếu của kẻ thèm

Dân Tộc sợ Dân Tộc

Con người thù con người.



Biến khúc II:

Cái lý của kẻ mạnh

Cái nhục của kẻ hèn

Cái thiếu của kẻ tham

Cái đau của kẻ thiếu

Dân Tộc khinh Dân Tộc

Con người hại con người.



Biến khúc III:

Cái nhục của kẻ nghèo

Cái khổ của kẻ yếu

Cái hèn của kẻ tham

Cái thiếu của kẻ thừa

Dân Tộc hại Dân Tộc

Con người khinh con người

v.v…

KHÔNG SAO CHỊU NỔI

LẬT HẾT ĐI!”

Đây là lời của phe “Cách Mạng” tức phe Cộng sản trong thời kỳ hoạt động để lật đổ phe Cộng Hoà.

Ba mươi sáu năm sau khi nền Cộng Hoà bị Đổ Lật, NHỮNG CÁI THAM, CÁI HÈN, CÁI NHỤC, CÁI THIẾU, CÁI THỪA, CÁI KHỔ, CÁI ĐAU của dân tộc Việt Nam tràn ngập như nước đại dương, nó chất ngất tận trời xanh… thì người Cộng sản kêu gọi ĐỪNG LẬT ĐỔ, làm vậy là cực đoan, là quá khích, hãy từ từ HOÀ HỢP, HÒA GIẢI! Bọn bạc đầu, đen óc, bọn trí thức cục phân, bọn tay sai nằm vùng, nằm vũng cũng vâng theo lời chủ mà kêu gọi “HÃY TÌM MỘT ĐỒNG THUẬN CHO DÂN TỘC.”

Có thằng “trí thức chó đẻ” nó còn khốn nạn kêu gọi TỔ QUỐC ĂN NĂN! Có những thằng “tiến sĩ Bác Hồ” nó còn mất dạy ngạo mạn thách thức cả cộng đồng khi viết bài khoe là đã xúc động khi đi dự Đại hội Việt kiều và đã VÔ CÙNG XÚC ĐỘNG khi hát bài “Tiến quân ca”, khi hát bài “Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng” trong ngày khai mạc “Đại hội Việt kiều yêu nước”!

NHƯ VẬY MÀ CHỊU ĐƯỢC SAO?

*

KHÔNG SAO CHỊU NỔI!

LẬT HẾT ĐI!

NGUYỄN THIẾU NHẪN

Email: laomoc45@yahoo.com

(*) Tài liệu tham khảo: “Dương Thu Hương và Con Hùm Ngủ”, tiểu luận của Nguyễn Việt Nữ.

Không có nhận xét nào: