Thân gởi quý vị trong hàng ngũ quân đội và công an nhân dân Việt Nam,
Khi ngồi trước máy vi tính để đánh những dòng chữ này gởi đến quý vị, tôi nghĩ rằng dù sao thì quý vị cũng vẫn là những con người cùng chung dòng máu và Tổ quốc với 87 triệu nhân dân VN. Dĩ nhiên, sự mất mát đau thương mà cả cộng đồng dân tộc đang phải gánh chịu, chắc chắn trong lòng của quý vị cũng không vui bởi vì, dù muốn dù không thì sự mất mát và đau thương này vẫn ảnh hưởng đến thân nhân và có thể là gia đình của quý vị nữa. Về cá nhân, tôi luôn luôn nghĩ rằng: rồi đây sẽ có một ngày không xa, tất cả quý vị sẽ nhìn thấy được con đường chính nghĩa để trở về đúng với nhiệm vụ của mình đối với đất nước và nhân dân.
Quý vị là những người con yêu của Tổ quốc, của đất nước và của nhân dân, bản thân của quý vị đều phát xuất từ nhân dân mà ra, đồng lương mà quý vị đang thụ hưởng là tiền đóng thuế của 87 triệu nhân dân VN chớ không phải của một thiểu số lãnh đạo ĐCSVN. Nhiệm vụ của quân đội là bảo vệ đất nước, nhiệm vụ của công an là thi hành luật pháp, bảo vệ trật tự và sự yên lành cho toàn dân, còn ĐCSVN chỉ là một phần rất nhỏ vài ba triệu người trong cộng đồng dân tộc mà thôi, nếu quý vị mang trên mình màu áo nhân dân mà lại tuyệt đối trung thành với đường lối của một thiểu số người lãnh đạo ĐCSVN và chỉ biết có đảng là trên hết, đồng hóa tình yêu quê hương và Tổ quốc ngang hàng với XHCN là không đúng bởi vì, quê hương và Tổ quốc là do tiền nhân của chúng ta từ ngàn xưa xây dựng tạo thành và được tồn tại mãi mãi theo dòng lịch sử, còn CNCS hay CNXH chỉ nhất thời trong một giai đoạn lịch sử, mà lịch sử thì phải thay đổi theo thời gian cho phù hợp với trào lưu tiến bộ của nhân loại.
Đường lối của các nhà lãnh đạo ĐCSVN hiện nay là luôn luôn kiên định với chủ nghĩa Marx-Lenin qua hệ thống XHCN như lời khẳng định của tân TBT đảng Nguyễn phú Trọng, mà chủ nghĩa Marx-Lenin thì quá lỗi thời không còn phù hợp trong giai đoạn hội nhập vào trào lưu tiến bộ của thế giới rồi. Chính vì thế cho nên, các nước tiền đồn của chủ nghĩa CS như Liên sô cũ và cả khối Đông âu đã mạnh dạng từ bỏ nó đã hơn 2 thập niên qua, ngay cả ĐCS tiến bộ Pháp cũng phải thay đổi để chuyển sang đường hướng mới, đường hướng của tự do, dân chủ và công bằng trong đó, mọi người đều có quyền bình đẳng như nhau về mọi vấn đề của xã hội nghĩa là, anh có quyền phát biểu thì tôi cũng có quyền phát biểu, anh có quyền ứng cử thì tôi cũng có quyền ứng cử, anh có quyền thành lập đảng phái để đưa ra những kế sách xây dựng đất nước, phục vụ nhân dân cũng như ra các tờ báo để thực hiện quyền tự do ngôn luận thì tôi cũng vẫn có cái quyền đó, v.v…, quyết định sau cùng để cho anh hoặc đảng của anh có quyền lãnh đạo đất nước là của toàn dân thông qua trưng cầu dân ý hoặc bầu cử trong sự tự do và công bằng.
Cái xu hướng để cùng nhau phát triển của cộng đồng nhân loại hôm nay là sự cạnh tranh bởi vì, có cạnh tranh thì con người mới phát huy được khả năng và trí tuệ của mình. Nếu một quốc gia có nền dân chủ đa nguyên từ 2 đảng trở lên thì quốc gia đó sẽ không bao giờ lạc hậu bởi vì, các đảng phái sẽ tự tìm nhân tài thực sự và đưa ra những chủ trương, đường lối hay và phù hợp với thời đại đúng ý nguyện của toàn dân thì sẽ được nhân dân ủng hộ và sẽ đắc cử vào vai trò lãnh đạo đất nước. Trong thời gian một đảng nào đó lãnh đạo đất nước, thì các đảng phái hoặc cá nhân khác không được nhân dân tín nhiệm đều có quyền theo dõi và giám sát sự điều hành của một cá nhân hoặc đảng cầm quyền để từ đó có những kế sách cũng như kinh nghiệm cho những lần bầu cử tiếp theo, đảng cầm quyền nếu muốn được nhân dân tiếp tục ủng hộ thì bắt buộc phải thực hiện tốt những gì đã hứa trước toàn dân khi ứng cử.
Tình trạng tham nhũng, độc tài sẽ được giới hạn tối đa trong nền dân chủ đa nguyên nhờ hệ thống tam quyền phân lập để kiểm soát lẫn nhau, quốc hội là cơ quan lập pháp được dân bầu lên để đại diện cho mọi thành phần trong xã hội, quốc hội làm ra luật pháp và biểu quyết các chính sách quan trọng của đất nước đối nội cũng như đối ngoại, chính quyền lãnh đạo đất nước đóng vai trò hành pháp để thi hành luật pháp và các chính sách do quốc hội đề ra, quốc hội cũng có vai trò giám sát và bất tín nhiệm đối với người lãnh đạo đất nước, tất cả những nhân tài phục vụ trong quốc hội và chính quyền phải là những người tự nguyện để nhân dân chọn lựa, tòa án đóng vai trò tư pháp để xử lý các cá nhân hoặc bất cứ thành phần nào trong xã hội kể cả người lãnh đạo cao nhất nếu vi phạm pháp luật. Ba cơ quan Lập pháp (quốc hội), hành pháp (chính quyền), tư pháp (tòa án) đều độc lập với nhau, ngoài ra còn có cơ quan ngôn luận (báo chí) kể cả báo chí đối lập với chính quyền đều được tự do hoạt động theo pháp luật, ngân sách nhà nước là tiền đóng thuế của nhân dân chỉ được dùng để trả lương cho những ai phục vụ trong guồng máy chính quyền, cũng như sử dụng vào các chương trình ích quốc lợi dân, còn mọi hoạt động của các đảng phái kể cả đảng cầm quyền đều phải tự kiếm tiền riêng để hoạt động không được lấy từ ngân sách quốc gia, công nhân của các nghiệp đoàn, xí nghiệp sản xuất đều được tự do thành lập công đoàn riêng để bảo vệ quyền lợi của mình trước giới chủ. Hệ thống điều hành đất nước có logic như thế thì làm sao đất nước không tiến bộ cho được. Chính vì thế cho nên, hầu hết các quốc gia tiên tiến và phát triển trên thế giới đều là những nước có nền dân chủ đa nguyên, cuộc sống của người dân cũng như đồng lương của công nhân trong các nước dân chủ đa nguyên khiến cho các nước theo CNCS như VN hoặc các nước độc tài không CS có nằm mơ cũng không được.
Nhìn lại tình hình đất nước VN của chúng ta thì sao, thật là bất hạnh phải không quý vị. Những mất mát đau thương khi quay về quá khứ của những ngày mà nhân dân miền Bắc VNDCCH phải sống trong cảnh tối tăm sau ngày chia đôi đất nước 1954. Cũng vì ý thức hệ cộng sản muốn dành quyền độc tôn lãnh đạo mà chủ tịch HCM mới phát động phong trào cải cách ruộng đất và nhân dân giai phẩm với những cảnh cha con, chồng vợ, thân nhân họ hàng phải đấu tố lẫn nhau theo lời kêu gọi của đảng, khiến cho luân thường đạo lý ngàn đời của dân tộc không còn nữa, hậu quả là hàng trăm ngàn người dân vô tội phải bị chết oan hoặc bị tù đầy. Rất may cho nhân miền Nam VNCH vì không theo CNCS cho nên, đã thoát khỏi cảnh địa ngục trần gian này, phải công nhận rằng trong thời gian đó mặc dù, cuộc sống của nhân dân miền Nam không là cái gì đối với thế giới, nhưng nó cũng vẫn như là một thiên đường đối với nhân dân miền bắc. Do đó mới có trên 1 triệu người bất chấp hiểm nguy di cư vào Nam, đây là một thực tế khách quan mà tôi nghĩ rằng hàng lãnh đạo CSVN không thể nào chối cải bởi vì, các chứng nhân trong giai đoạn đen tối này hôm nay vẫn còn sống rất nhiều trong đó, cũng có các lão thành cách mạng mà bây giờ đã thức tỉnh kể lại như: trung tá Trần Anh Kim, Người lính già Vũ Cao Quận, đại tá Phạm Quế Dương, đại tá Bùi Tín, nhà văn Trần Mạnh Hảo, nhà văn Tô Hải, nhà văn Dương Thu Hương, nhà báo Nguyễn Văn Trấn, v.v…
Sau khi chia đôi đất nước rồi, nếu ông Hồ Chí Minh không phát động phong trào giải phóng miền Nam, mà để cho 2 miền Nam-Bắc được tự do đi và sống theo hướng riêng như Nam và Bắc Hàn của bán đảo Triều Tiên thì làm gì có chuyện quân đội Mỹ và đồng minh của VNCH hiện diện ở miền Nam để các nhà lãnh đạo ĐCSVN có cớ lấy chiêu bài chống Mỹ cứu nước hay Mỹ xâm lăng để mê hoặc lòng người. Làm gì có chuyện ĐCSVN nhận viện trợ dồi dào từ Liên sô và TQ để phục vụ cho chiến tranh huynh đệ tương tàn và giải phóng miền Nam. Làm gì có chuyện hàng triệu thanh niên của 2 miền đất nước anh em phải bỏ mạng nơi sa trường. Làm gì có chuyện ruộng vườn, chợ búa, đường giao thông và tài sản của nhân dân hàng ngày phải chịu sự tàn phá của chiến tranh, cũng như hàng trăm ngàn hoặc có thể là hàng triệu sinh mạng nhân dân chết vì bom đạn.
Những tưởng cái trang sử đau buồn của dân tộc trong quá khứ sẽ được các nhà lãnh đạo CSVN nhìn thấy được lỗi lầm, nhìn thấy được con đường đen tối của CNCS, nhìn thấy được cái họa mất nước khi lệ thuộc vào TQ, nhất là sau thời gian mà cả hệ thống CNCS trên thế giới đã thực sự cáo chung để mà thay đổi tư duy trở về với nền dân chủ đa nguyên cùng với toàn dân xây dựng lại những gì đã mất. Nhưng không, họ đã cố tình độc tôn quyền hành lãnh đạo, cố tình vi phạm tất cả những điều khoản trong
hiến pháp về quyền con người do chính họ đề ra, cố tình vi phạm luôn cả các công ước quốc tế do chính họ tình nguyện tham gia, lợi dụng sự trung thành của lực lượng quân đội và công an, an ninh, mật vụ đàn áp thẳng tay các thành phần yêu nước đấu tranh dân chủ ôn hòa.
Quý vị thân mến,
Khi còn ngồi trên ghế nhà trường chắc quý vị cũng biết rằng, quần đảo Hoàng sa, Trường Sa, Ải Nam Quan, bãi Tục Lãm, cao điểm chiến lược 1509 (TQ đổi thành Lão Sơn), thác Bãn Giốc, v.v…, đó là những địa danh ngàn đời của đất nước, đó cũng là niềm tự hảo của dân tộc mà tiền nhân của chúng ta đã hy sinh không biết bao nhiêu xương máu để tạo thành. Nhưng hôm nay, với sự ươn hèn của các nhà lãnh đạo CSVN mà các địa danh này đã rơi vào tay của TQ. Công hàm công nhận HS-TS thuộc về TQ ngày 14/9/1958 của thủ tướng Phạm văn Đồng đúng với thông báo của quốc vụ viện TQ trước đó 10 ngày (4/9/1958), và các hiệp định biên giới tháng 12/1999 và hiệp ước về vùng biển vịnh Bắc bộ tháng12/2000, cùng với sự đàn áp thô bạo đối với sinh viên, học sinh và cácnhà dân chủ lên tiếng cũng như mặc áo có hàng chữ HS-TS là của VN sẽ mãi mãi là một vết nhơ trong lịch sử VN.
Trải qua chiều dài lịch sử, chắc chắn quý vị cũng thừa biết TQ là một lũ người tham lam vô bờ bến, họ không bao giờ từ bỏ mộng xâm lăng đất nước của chúng ta đâu, bằng chứng là các nhà lãnh đạo CSVN càng trung thành với tình hữu nghị 16 chữ vàng và 4 tốt đối với họ bao nhiêu thì họ càng lấn lướt chúng ta bấy nhiêu. Trên 60 ngàn chiến sĩ của chúng ta cùng với hàng chục ngàn sinh mạng nhân dân, đã hy sinh trong cuộc chiến với quân đội xâm lăng TQ tháng 2/1979 khi họ xua quân tràn qua biên giới của đất nước chúng ta, cộng thêm hàng loạt các vụ bắt bớ, đánh đập, tịch thu tài sản các ngư phủ của ta và đòi tiền chuộc ngay trên vùng lãnh hải của ta, thế mà họ vẫn ra lệnh cho đại sứ của họ tại thủ đô Hà nội họp báo phát biểu là “nếu VN hợp tác với TQ thì sẽ cùng nhau phát triển, còn nếu đấu tranh sẽ nhận lấy thất bại”. Những hành động và lời phát biểu của kẻ bề trên như thế sẽ là một sỉ nhục cho Tổ quốc và nhân dân VN, sự im lặng và tiếp tục hợp tác trong tinh thần 16 chữ vàng, 4 tốt mà các nhà lãnh đạo CSVN đang thực hiện với kẻ thù TQ là một việc làm phản quốc mà toàn dân VN không thể nào chấp nhận được. Chưa hết, hiện nay hầu hết những công trình trọng điểm quốc gia đều do các công ty TQ trúng thầu. Đặc biệt, với chủ trương lớn đang tiến hành cho TQ tự do khai thác Bauxite Tây nguyên, bất chấp mọi sự can ngăn của các nhà trí thức, khoa học ưu tú của đất nước và đại tướng Võ Nguyên Giáp, cộng thêm 300 ngàn hecta rừng chiến lược biên giới cho TQ thuê làm chủ thời hạn 50 năm. Đây là những tiến trình êm thấm cho VN sẽ là một Tây tạng thứ 2 của TQ sau này.
Còn những gì đang xảy ra trong xã hội VN dưới sự điều hành của ĐCSVN xuyên qua vai trò của chính phủ mà người chịu trách nhiệm trực tiếp là thủ tướng Nguyễn tấn Dũng, đã và đang đưa nền kinh tế VN đi dần về điểm chết, đang đưa đại bộ phận nông dân và công nhân VN tiếp tục cuộc sống bần hàn. Trong khi đó, hầu hết các thành phần lãnh đạo của đảng từ trung ương xuống địa phương, kể cả các thành phần có thế lực cấu kết với chính quyền đều có một cuộc sống đầy xa hoa và một tài sản kết sù không thua gì các nhà giàu có nhất trên thế giới, mang danh là một nước kiên định lập trường CNCS nhưng hầu hết con cái của các nhà lãnh đạo VN đều đi du học ở các nước dân chủ đa nguyên bằng tiền ngân sách quốc gia tức là tiền đóng thuế của nhân dân trong đó, dĩ nhiên cũng có tiền của gia đình quý vị nữa. Tôi tin chắc rằng, đại bộ phận bần cùng của nhân dân vẫn có phần của gia đình và thân nhân của quý vị, bằng chứng là hàng trăm ngàn vụ khiếu kiện dân oan trên khắp miền đất nước đó là những nỗi đau trong cộng đồng dân tộc, chắc chắn đó cũng là những nỗi đau trong lòng của quý vị.
Hàng trăm ngàn tỷ đồng thất thoát từ các công ty, tập đoàn xí nghiệp quốc doanh mà nhân dân đang gánh chịu từ Vinashine, EVN, Bưu chính viễn thông, Hàng không VN, Than khoáng sản VN, cùng với những vụ tham nhũng tiêu cực chưa được giải quyết dứt điểm như PMU18, PCI, TC2, ODA, vụ in tiền polymer mà công ty môi giới Securency đang được chính phủ Úc làm sáng tỏ, còn tại VN thì vẫn bình chân như vại và báo chí không được quyền đụng tới. Đó là mặt nổi, còn mặt chìm chưa khám phá được thì không biết là bao nhiêu, khiến cho ông Tổng thanh tra Trần Văn Truyền phải công nhận là tham nhũng bây giờ rất tinh vi khó phát hiện bởi vì, họ đâu có ký vào bất cứ văn bản nào. Còn nhớ khi nhậm chức thủ tướng, ông Nguyễn Tấn Dũng tuyên bố nếu không diệt hết tham nhũng thì ông ta sẽ từ chức, nhưng đã 5 năm trôi qua tình trạng tham nhũng đang trở thành công khai bất trị khiến cho nền kinh tế đất nước trên đà phá sản,nhưng ông ta vẫn yên vị và nhân dân chỉ nhận ở ông có lời xin lỗi trước QH mà thôi, lại thêm một chuyện buồn cười khi ông được được Vnexpress cùng hàng loạt báo chí VN bầu chọn ông là một người sáng giá nhất năm 2010 của VN và Châu Á.
Nguyên do nào dẫn tình trạng xã hội VN bi đát như thế này, tất cả cũng chỉ vì hệ thống độc tài, độc đảng mà ra khiến cho ông Nguyễn Văn An cựu chủ tịch QH khóa X đã thẳng thắn đòi hỏi BCT đảng phải mạnh dạng sửa lỗi hệ thống trong đảng, ông phát biểu trong lần trò chuyện với các tướng lãnh lão thành của đảng là hiện nay chế độ của ta là đảng chủ chớ không phải dân chủ bởi vì, tất cả các chức danh và mọi sự điều hành của chính phủ đều do đảng ấn định hết, còn QH chẳng qua chỉ là giữ vai trò trợ lý cho đảng mà thôi. Vừa qua, biên bản cuộc họp của 20 nhà trí thức ưu tú trong đảng dưới sự chủ trì của cựu phó thủ tướng Trần Phương gởi BCH trung ương đảng với lời nhận định: CNCS, CNXH và kinh tế thị trường định hướng CNXH là đầy dẫy cái sai và quá mơ hồ.
Hiện tại, đa số các tướng lãnh lão thành cách mạng, nhân hào trí thức trong đảng và trong nhân dân, tất cả đều muốn đảng phải đi theo con đường dân chủ đa nguyên nếu đảng muốn tiếp tục tồn tại trong lòng dân tộc, chỉ có con đường dân chủ đa nguyên mới cứu đất nước khỏi phải rơi vào bàn tay TQ, mới cứu dân tộc thoát khỏi cảnh lầm than đen tối. Quý vị và tôi cũng như các nhà đấu tranh dân chủ đã và đang trong tầm ngắm của quý vị, đã và đang bị quý vị theo lệnh của cấp trên đàn áp không nương tay, tất cả chúng ta đều là những đứa con yêu của mẹ VN, đều có cùng màu da, cùng dòng máu Lạc Hồng, nếu vì một chủ nghĩa ngoại lai lạc hậu mà coi nhau như kẻ thù là phản lại truyền thống của dân tộc, là bất hiều với tổ tiên, khi quý vị vì trung thành với đường lối của đảng mà ra tay đàn áp thô bạo đối với các nhà đấu tranh dân chủ ôn hòa, có khi nào quý vị tự thẹn với lương tâm của mình không?
Lời chỉ dạy của Đức Phật: “ở trên đời có 2 hạng người đáng kính trọng. Hạng thứ I không bao giờ phạm lỗi, hạng thứ 2 phạm lỗi nhưng biết lỗi và thành tâm sửa chữa không tái phạm”. Người tù thế kỷ Trương Văn Sương dù bị đảng đầy đọa trong lao tù suốt 33 năm dài dở sống dở chết, đang bệnh nặng và khi được đảng tạm tha về nhà 1 năm để chữa bệnh, khi trả lời phỏng vấn của PV đài RFA vẫn không có lời thù hận, trái lại ông hy vọng là người VN phải thương yêu nhau để cùng nhau xây dựng đất nước tiến lên ngang tầm thế giới. Còn người hùng Nguyễn Hữu Cầu hiện đang trong lao tù của đảng cũng có số năm tù thế kỷ như ông Trương Văn Sương, cũng đang bệnh nặng và mù một mắt, mắt còn lại thì mờ mờ sắp mù nữa, nhưng qua lời kể của đứa con gái trong những lần thăm nuôi, ông rất mong sẽ có một ngày các nhà lãnh đạo CSVN thể hiện tình yêu nước, yêu dân, thực hiện tự do, dân chủ và công bằng.
Khi những dòng chữ này đến với quý vị cũng là lúc nhân dân các nước Bắc Phi đang sôi sục xuống đường lật đổ ách cai trị của các nhà độc tài, khởi đầu từ Tunisia, lan sang Ai Cập, đến Yemen, Algerie, Sudan, rồi sẽ đến Morocco, Lybia,…
Chẳng ai có thể đoán trước được bao lâu nữa “hương lài Tunisia” sẽ lan tỏa đến các nước Á Châu độc tài như Miến Điện, Việt Nam, Trung Quốc, Bắc Hàn hay Cu Ba chẳng hạn. Có một điều, từ Đông sang Tây, Âu sang Á, khi quân đội được sử dụng để đàn áp người biểu tình, thì hầu như họ từ chối bắn vào dân lành tay không tấc sắc, bởi vì nhiệm vụ của quân đội là bảo vệ đất nước chứ không phải bắn vào chính người dân mình (Trường hợp vụ Thiên An Môn năm 1988 có lẽ là một ngoại lệ, vì là quân đội cộng sản chăng?). Nếu cuộc “cách mạng Hoa Sen” xảy ra tại Việt Nam, liệu quý vị có mù quáng xả súng bắn vào đám đông đang biểu tình không? Nên nhớ rất có thể trong đám đông này có thân nhân của quý vị.
Thiết tưởng bấy nhiêu cũng đủ cho quý vị là những chiến sĩ trong lực lượng quân đội nhân dân, công an nhân dân hiểu và suy nghĩ lại chính mình.
Sài Gòn, những ngày cuối năm Canh Dần 2010
Trần Bảo Việt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét